Cậu Dám Không Thích Tôi

Chương 2: Bạn?



Phía cô -

Sau khi nhận phòng ký túc xá cô bắt đầu chuyển những đồ đạc của mình vào phòng. Cô đăng ký ở phòng đơn nên chỉ có mình cô sau khi cô dọn dẹp xong, cô ra ngoài và đi đến một quán cà phê cách trường 9 km.

“ Cháu đến rồi à! mau lại đây phụ cô “

“ Dạ vâng “

Thì ra đây là nơi cô làm. Một quán cà phê nhỏ nhưng quán này lại rất đông khách, các học sinh, sinh viên rất thường lui tới đây. Vì ở gần đây chỉ có duy nhất một quán cà phê, chủ của hàng là một đôi vợ chồng trung niên họ rất nhiệt tình nên được rất nhiều người yêu mến kể cả cô.

“ Trường mới thế nào? Ngày đầu vào học có hoà nhập với các bạn không? “

Và kèm theo đó là rất nhiều câu hỏi khác. Đến mức cô không kịp trả lời.

“ Vẫn ổn ạ “

“ Thế sao không nghỉ ngơi để chiều còn đi học, để đó cô dọn cho “

“ Không sao, cháu vào học lúc 2 giờ “

“ Vậy à, vậy dọn dẹp sớm rồi về nghỉ ngơi “

“ Vâng “

Thông thường cô sẽ làm việc vào những tiết trống buổi sáng, buổi chiều và sau giờ học buổi chiều. Còn những hôm buổi trưa cô thường đến để phụ dọn dẹp quán.

Ngoài công việc này ra cô còn là một nhân viên siêu thị thời gian làm việc của cô là từ 9 giờ tối đến 12 giờ đêm cô muốn kiếm thêm một công việc online để làm vào những thời gian rảnh, nhưng cô thường khá bận rộn và không có thời gian rảnh.

- Phía cậu -

Cậu lúc đang chuẩn bị bữa trưa. Vừa làm vừa suy nghĩ cách làm sao để bắt chuyện được với cô, một buổi sáng mà cậu chỉ trò chuyện với cô được vài câu. Xem ra việc bắt chuyện với cô thật khó nói chi đến việc làm bạn với cô.

- Đến lớp -

Cậu đến sớm để mở cửa lớp, trước khi đến lớp cậu mua một ít bánh ngọt cho cô. Vừa đến cửa lớp cậu thấy cô đến bên ngoài.

“ Cậu đến sớm vậy “

[...]



Thấy cô im lặng cậu cũng chẳng nói gì thêm, tiến tới mở cửa lớp. Cô bước vào chỗ ngồi của mình còn cậu thì sắp xếp lại bàn ghế, giặt khăn lau bảng.

“ Tôi có ít bánh ngọt cậu có muốn ăn không?”

“ Cảm ơn “

[...]

“ Tên gì “

“ Cậu hỏi tôi hả? “

“ Ở đây còn ai khác “

[...]

Thì đúng thôi cậu không giới thiệu về bản thân thì làm sao cô biết tên cậu.

“ Trần Anh Khôi “

[...]

Ôi trời! Cái bầu không khí này thật chả dễ thương tẹo nào. Sự im lặng này cho cậu cảm giác khó chịu làm sao.

“ Tôi gọi cậu là Minh Nguyệt được không “

“ Tùy “

Nội tâm cậu giờ đây thật sự đang gào thét mảnh liệt. Nói gì đi chứ cứ như vậy làm cậu sợ thật đấy. Nói thật thì giờ đây có lẽ cậu thật sự muốn đánh cô một cái, nói nhiều hơn một tý cũng không chết đâu. Cậu đang gáo thét ở bên trong thì cô bỗng lên tiếng.

“ A Khôi “

“ Hả! cậu gọi tôi à? “

“ không “

[...]

Đùa nhau à? Thật là tức chết mà, nhưng mà tức thôi đừng chết. Cậu cố gắng hít thở sâu và lấy lại bình tĩnh.

“ Cậu gọi tôi có gì không? “



“ Không “

Có lẽ cậu thực sự đã bị cô chọc tức rồi. Còn cô thì lại vừa gặm bánh mì vừa bấm điện thoại trông rất bình tĩnh. Cũng vì sự bình tĩnh này của cô làm cậu xém tý nữa tức chết thật rồi.

“ Tôi gọi cậu là A Khôi “

Cậu bỗng có chút ngơ ngác nhìn cô.

“ Mặt tôi không dính gì đâu “

“ Tôi xin lỗi “

[...]

Cậu định nói với cô điều gì đó nhưng khi thấy học sinh vào cậu lại thôi.

Trong tiết học cậu thì luôn chăm chỉ nghe giảng nhưng cô thì ngược lại, hết ngủ rồi lại lấy điện thoại ra bấm. Cậu nhìn cô có chút bất lực. Nhưng điều cậu thắc mắc tại sao giáo viên lại không nói gì, bình thường chỉ cần gục đầu xuống bàn thì đã bị la rồi. Cậu thì luôn chăm ngoan nên chưa lần nào bị giáo viên la mắng, nhưng giờ cậu mà nằm xuống chắc cũng chẳng ai đâu đơn giản thôi vì cậu ta là học sinh có thành tích đứng top 1 của trường.

- Tan học -

Cậu ở lại dọn dẹp bàn ghế và đóng cửa. Lúc này trong lớp học chỉ có cô và cậu.

“ Minh Nguyệt “

“ Hửm “

“ Tôi làm bạn với cậu được không “

[...]

Nhìn cậu cứ như đang tỏ tình cô vậy đấy. Thật sự cậu cũng chẳng biết nói, nhưng cô lại cứ im lặng như này thật sự khiến cậu sợ đấy.

“ Ừ “

Cậu bỗng trở nên vui mừng như vừa tỏ tình crush thành công vậy. Cô thấy cậu vui vẻ như vậy cũng chẳng nói gì, im lặng và sách cặp ra về. Bên này cậu đang rất vui vì có được một người bạn, cũng vì tin đồn đấy khiến không ai dám lại gần cậu.

“ Tin đồn “

Tự nhiên nhớ lại việc này khiến cậu có chút lo lắng, có thể vì cô không biết tin đồn này nên mới đồng ý làm bạn với cậu vậy nếu cô biết thì còn muốn làm bạn với cậu không? Cậu cứ đắm chìm trong suy nghĩ, cậu vừa vui mừng lại cũng có chút lo lắng. Cậu không biết nên làm gì lỡ sau này cô không muốn làm bạn với cậu thì sao, cậu lúc này chỉ biết ước tin đồn này biến mất hoặc là cô sẽ chẳng bao giờ biết được. Cậu đóng của lớp về ký túc xá trong trạng thái lo âu, vừa vui mừng lại cũng có chút sợ hãi.
Chương trước Chương tiếp