Cậu Dám Không Thích Tôi

Chương 4: Thích máy tính và đồ Ngọt



Cậu nhìn cô đang bánh xong lại nhớ đến chuyện lúc nãy.

“ Lúc nãy cô ta có làm gì cậu không? “

“... “

“ Sao vậy bộ cậu bị thương ở đâu hả “

“ Cảm ơn vì sau 10 phút mới hỏi “

[...]

Nãy giờ cậu thật sự quên mất chuyện này. Tại nhìn cô trông bình tĩnh quá mức khiến cậu quên mất, mà nhìn vậy chắc là không sao rồi.

“ Vậy cậu không sao đúng chứ? “

“ Ừ “

- Giờ ra về -

“ Minh Nguyệt “

Nghe cậu gọi cô liền dậy thu dọn đồ đạc, cậu nhìn cô bất lực. Lúc chuẩn bị về cậu nhớ đến việc ở quán cà phê.

“ Minh Nguyệt cậu làm việc ở quán cà phê XXX hả? “

“ Ừ “

“ Vậy khi nào cậu làm việc? Tôi đi cùng được không “

“ Lát nữa “

“ Hả! Không phải còn tiết buổi chiều sao “

“ Tôi chỉ đến phụ dọn dẹp quán, chuẩn bị để chiều buôn bán thôi, giờ làm việc của tôi là từ 4 giờ chiều đến 8 giờ tối “

“ À vậy tôi đi cùng được không? “

“ Nhanh lên “

Cậu lập tức khoá cửa rồi đi theo cô.

- Đến quán cà phê -

“ Đến rồi à. Ai đây? “

“ Bạn cùng lớp”

“ Em chào chị “

Chị bỗng cười lớn.

“ Em thấy bạn em không A Nguyệt “

Cậu không hiểu chuyện gì liền hỏi.



“ Bộ có gì sao “

“ Người cậu gọi bằng chị 40 tuổi rồi “

“ Hả “

Cậu có chút ngạc nhiên vì trông chị rất trẻ.

“ Này mới 39 thôi. Còn trẻ không đến mức gọi bằng cô đâu “

“ Cô già “

“ Cái con nhỏ láo toét này “

Chị muốn tức điên lên mất rõ ràng mình vẫn còn trẻ thế này mà. Lúc trước chị luôn năn nỉ cô gọi bằng chị nhưng không được, xưng cô cháu thật sự làm chị cảm thấy già đi hẳn, nhưng cô cũng chỉ bất lực không biết làm gì.

“ Thôi cháu dọn dẹp đi còn về nghỉ ngơi chiều học nữa, giờ cô có công việc “

“ Vâng ạ “

Nói xong chị liền lập tức bỏ đi.

“ Có cần tôi phụ gì không “

“ Cần “

- Ở ký túc xá của cô -

Lúc trước ngoài phục vụ quán cà phê và làm nhân viên siêu thị thì cô còn viết code, nhưng vì lap hư cô lại muốn mua một cái lap mới nhưng chưa mua nên với vì lúc trước phải làm ba công việc khiến cô không có thời gian rảnh nên cô muốn nghỉ viết code một thời gian. Bây giờ có lẽ cô muốn làm lại vì lương hai công việc kia không cao. Cô có một thắc mắc là mình có nên nghỉ làm ở siêu thị không, lúc trước cô cũng suy nghĩ tới việc này nhưng vì lap hư nên cô mới tính nghỉ viết code một thời gian.

“ Mẹ nó không nghĩ nữa. Đói bụng quá “

- Đến lớp -

Hôm nay cô đến khá muộn và kèm theo đó là tâm trạng không mấy vui vẻ. Vừa đến nơi cậu nhìn thấy khuôn mặt bực tức của cô.

“ Bộ có chuyện gì sao trông cậu không vui thế”

“ Không có gì “

Vừa nói dứt lời thì có một tiếng phát ra. Thì ra là chiếc bụng đói của cô reo lên, lúc này cô như phát hoả lên còn cậu thì đang cố nhịn cười, mặc dù cậu có cố gắng nhưng không đáng kể.

“ Bộ cậu đói hả “

Cậu vừa nói vừa cười. Cô tức giận không nói gì úp mặt xuống bàn.

“ Thôi được rồi bánh nè cậu mau ăn đi “

Cô lập tức giựt lấy bì bánh từ tay cậu mà ăn. Cậu chỉ ngồi im nhìn cô ăn mà bỗng mỉm cười. Cô đưa mắt sang nhìn cậu thấy cậu đang cười lúc này cô có chút ngơ ra. Cậu thấy cô không ăn nữa thì lên tiếng.

“ Sao cậu không ăn nữa “

“ Ngậm cái họng lại “



Nghe vậy cậu liền im lặng không giám hó hé gì nữa, nhìn thôi cũng biết cô đang tức giận hó hé nữa chắc cô cho cậu đi xa luôn không chừng.

“ Cả lớp nay được trống tiết đầu, tớ đã xin đẩy tiết lên nên giờ chúng ta sẽ đến phòng tin “

Nghe vậy cô liền tỉnh dậy rộ rõ vẽ mặt hứng hỡi, thích thú. Mà liền thu dọn đồ đến phòng tin lúc cô định đi thì nhớ đến cậu.

“ Không tính đi à “

Câu mỉm cười đáp

“ Đi liền “

“ Lẹ lên “

“ Rồi rồi đi thôi “

Thấy cô hớn hở chạy đi như vậy cậu bất lực cười một cái rồi đi theo sao cô. Học sinh trong lớp lúc này.

“ A! Có phải cậu ta vừa cười không “

“ Cậu ta cười lên làm tôi muốn đỗ gục “

“ Thôi tém lại đi đừng quên cậu ta là kẻ giết người đấy “

“ Biết rồi. Nhưng công nhận đẹp thiệt “

- Ở phòng tin -

Cô chạy vào vị trí của mình ngồi trông rất vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo. Cậu cũng theo sau cô vào chỗ ngồi. Không ngờ cô lại có hứng thú với môn học này, bình thường thấy cô chỉ toàn ngủ thôi.

“ Cậu thích học tin à “

“ Ừ. Tôi thích những việc liên quan đến máy tính “

“ Vậy còn những môn khác thì sao “

“ Nhàm chán “

Cậu phì cười nhìn cô rồi đưa cho cô một viên kẹo, cô liền nhận lấy. Lúc nào cô cũng bày ra vẻ mặt chán nản mệt mỏi, vừa nãy khi nghe đến phòng tin vẻ mặt cô không còn chán nản nữa tuy là vẫn còn nét khó gần và giọng nói có phần lạnh lùng nhưng cũng đủ biết là cậu có hứng thú với máy tính rồi.

“ Mai cậu muốn ăn gì không “

“ Đồ ngọt “

“ Ăn ngọt nhiều quá sâu răng đấy “

“ Kệ tôi “

Cậu nhìn cô có phần bất lực rồi lại hỏi tiếp

“ Cậu thích đồ ngọt à “

“ Ừ “

Cậu phì cười không ngờ nhìn cô như vậy lại thích đồ ngọt và lại có lúc trông như một đứa trẻ.
Chương trước Chương tiếp