Cầu Tuyết Thủy Tinh
Chương 11: Xung đột
"Cái gì cơ? Anh ấy ra khỏi căn cứ!" Lam Bính không tin vào tai mình, anh Mộc Hàn thế mà bỏ cậu ra ngoài, không nói cho cậu biết.
Lam Bính đứng ngẩn người, rồi đột nhiên cười lớn, doạ Thẩm Phong đang đứng một bên xem kịch giật mình. Những người xung quanh nhìn hai người họ bằng ánh mắt đáng ghét nhất, như hai người là kẻ điên vậy.
Thẩm Phong cũng không quan tâm, chỉ nhìn người bạn vừa bị đồng đội của mình chơi khăm đang ôm đầu cười trước mặt. Phải, tất cả đều là Mộ Minh Trạch bày ra từ trước, khi biết Lam Bính tự làm theo ý mình.
"Lam Bính nếu còn có thể trở về, thì phải cho nó một bài học mới phải lẽ chứ, mọi người thấy đúng không?" Nhớ tới khuôn mặt tươi cười lúc đó của Mộ Minh Trạch, Thẩm Phong lạnh sống lưng. Nghĩ kĩ lại, mặt Lam Bính lúc này, cũng có biểu cảm giống hệt.
Mộ Minh Trạch đã lên kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí đến cả phản ứng của Lam Bính cũng dự đoán chính xác, rất đáng sợ. Bọn họ sẽ phụ trách lừa Lam Bính, Mộ Minh Trạch sẽ vào sáng hôm sau, dẫn đội đi, vừa là kế hoạch vừa để giúp Hình Cương và Cao Thành Võ kích phát dị năng.
Còn tại sao Thẩm Phong lại ở lại à, một là vì cần có người quản lí số vật tư trong phòng. Hai là vì cần có một người ở lại phối hợp lừa Lam Bính. Còn lý do thứ 3, là Thẩm Phong đã kích hoạt được dị năng rồi, lúc Mộ Minh Trạch đối chọi với tang thi cao cấp kia. Nhờ đó mà hắn tránh được rất nhiều đòn trí mạng.
Thẩm Phong có dị năng hệ phong, rất hợp với cậu. Dị năng có thể giúp cậu di chuyển nhanh hơn, tạo ra đao gió để tấn công hoặc khiên gió để phòng ngự. Khi tăng cấp sẽ có thể tạo vòi rồng, không gian chân không, khá đa dạng, tùy theo người sử hữu muốn phát triển theo hướng nào.
Lam Bính tự nhiên đập mạnh tay xuống đất, đất nức ra một chút, lõm xuống thành một cái lỗ. Đám người xung quanh giật mình, hoảng sợ tản ra hết.
Lam Bính đứng bất động một lúc, mới đem tay rút ra, quay sang nhìn Thẩm Phong với đôi mắt u ám: "Ông có phải cũng biết, có đúng không?"
Thẩm Phong hơi ớn lạnh, cậu đã biết thêm một lý do nữa khi đội trưởng quyết định cho cậu ở lại, là vì cậu có khả năng chạy nhanh nhất đi...
Thẩm Phong ra vẻ thong dong, nhún vai cười với Lam Bính. Chỉ có cậu với trời biết, à có lẽ thêm Mộ Minh Trạch nữa, lúc này sau lưng đã lạnh toát, thần kinh cậu đang căng lên để kịp bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Lam Bính chỉ nhìn một chút, rồi lại khôi phục nét ôn hoà như mọi ngày, xoay xoay cổ tay, cười vô hại: "Mọi người lừa được tôi rồi. Tôi thật sự không ngờ tới đâu."
Sau đó, cậu quay người, đi thẳng về phòng, bỏ lại Thẩm Phong ở đó. Mọi người xung quanh nhỏ giọng chửi Lam Bính, cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Thẩm Phong biết, mặc dù Lam Bính cười, nhưng cơ bản ý cười không chạm tới đáy mắt. Vẻ mặt y như lúc Mộ Minh Trạch bày ra mưu đồ gì đó hành hạ bọn họ vậy.
Thiên ngôn vạn ngữ có thể dùng ba từ đơn giản để miêu tả, rất đáng sợ. Thẩm Phong chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho đội trưởng nhà mình thôi.
- --------
Mộ Minh Trạch hắt hơi một cái, rõ ràng thời tiết không lạnh, chỉ có thể là do ai đó nhắc đến mình. Mộ Minh Trạch xoa mũi nghĩ tới Lam Bính, nở nụ cười xấu xa, để nhóc trãi nghiệm thử cảm giác của anh mấy ngày đó đi!
Mấy ngày vừa rồi, bọn Mộ Minh Trạch không phải đánh tang thi thì là ăn cơm nghỉ ngơi, xong lại tiếp tục đánh tang thi. Coi đây là huấn luyện cũng được, vì muốn có dị năng nên mấy người kia cũng năng nổ lắm.
Cứ thế, Hình Cương kích hoạt được dị năng hệ kim, có thể cường tráng hoá bộ phận trên cơ thể, biến thành hợp kim cứng cáp. Khi tiến hoá còn có thể kim loại hoá nhiều bộ phận hơn, thời gian cũng lâu hơn, cơ thể cũng sẽ cường tráng hơn theo.
Còn Cao Thành Võ thì có dị năng hệ thủy, phối hợp cực tốt với dị năng băng của Cao Thành Ưng. Nước muôn hình vạn trạng, công được thủ được. Nhưng năng lực hữu ích nhất khi tăng cấp, là tinh lọc, có thể dùng để tinh lọc nước và khử trùng những thứ khác.
Mộ Minh Trạch rất hài lòng, mang tâm trạng vui vẻ mà cho bọn họ luyện tập thêm để thích ứng với dị năng. Đúng 10 ngày, gấp đôi số ngày hắn phải đợi Lam Bính, thì hắn mới cho toàn đội trở về. Không biết Lam Bính như thế nào mấy ngày qua nhỉ?
Lam Bính những ngày Mộ Minh Trạch đi đều rất bình thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, luyện tập và giải trí rất điều độ. Thẩm Phong cảm thấy rất kì lạ, hơi nghi ngờ suy đoán khi trước của mình.
Mười ngày trôi qua, mọi chuyện đều rất bình yên, không có nổi điên, không có sầu lo, không có bạo lực, đến mức Thẩm Phong xuýt quên luôn kế hoạch của đội trưởng.
Đột nhiên buổi tối ngày mười, Lam Bính bật dậy nhảy khỏi giường, gấp gáp ra cửa với một nụ cười vui sướng trên môi, làm Thẩm Phong ớn lạnh.
Cậu thấy không ổn, liền đi theo phía sau Lam Bính, thấy cậu chạy nhanh về phía lối ra khỏi căn cứ. Nếu Thẩm Phong không có dị năng hệ phong, chắc có lẽ đã bị bỏ lại cả quãng xa rồi.
Vì là đã tối, trên đường hai người đi hầu như rất ít kẻ qua lại, càng thuận tiện cho hai người bọn họ, dùng dị năng mà không bị phát hiện.
Tới gần cổng, Thẩm Phong ngạc nhiên, mở to mắt nhìn mấy bóng người quen thuộc. Chẳng lẽ Lam Bính gắn định vị, mà không đúng, định vị đâu ra chứ, chẳng lẽ đánh hơi được?
Mộ Minh Trạch đang nói cười với người trực cổng đêm, là người quen, Trương Vũ. Hắn để những người khác làm giấy đăng kí, còn hắn trao đổi với Trương Vũ vào điều luật mới được cập nhật, trong đó có luật dị năng giả mới thức tỉnh khi đăng kí Clavis sẽ được miễn cách li.
Mộ Minh Trạch cũng nhờ sự quen biết cùng với việc đội có thêm 2 dị năng giả đăng kí nữa, thoát được cách li. Đương nhiên hắn cũng phải kiểm tra xem có vết thương nào hay không đã.
Đang nói chuyện, mặt Trương Vũ đột nhiên biến sắc, lùi nhanh lại mấy bước. Mộ Minh Trạch đang không hiểu chuyện gì, bổng một bóng đen lao đến nhấc bổng anh lên, tiến thẳng vào phòng cách ly.
Trương Vũ phản ứng lại, lao đến đập cửa, nhưng cánh cửa vốn không có chìa khoá trong tay anh thì không khoá được, nay lại bị đóng tới kín kẽ.
Mấy người Hình Cương nghe thấy tiếng cửa cùng với tiếng gọi thảm thiết của Trương Vũ, mặt biến sắc hết cả, lao đến định bất chấp luật lệ, dùng dị năng phá cửa.
May là Thẩm Phong đi đến, giải thích cho bọn họ, lúc này cả bọn mới thở ra, sau đó nở nụ cười hiểu ý. Trương Vũ ngơ ngác nhìn bọn họ, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng nghe đó là Lam Bính thì cũng yên tâm. Chỉ có, nụ cười của mấy người đồng đội này, có hơi kì quái...
- --------
Trong phòng cách ly, dây leo tràn ra từ dưới đất, chặn lại cửa phòng, bao lấy hai thân ảnh đang dán sát vào nhau dựa vào tường. Mộ Minh Trạch tim vẫn còn đập nhanh sau pha vừa rồi, nhưng khi chạm mắt với một đôi đồng tử màu hổ phách, hắn liền biết đây là ai.
"Đến nhanh như vậy, cậu dùng dị năng theo dõi tôi à?" Mộ Minh Trạch nói với giọng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được nhịp tim mạnh mẽ đập liên hồi.
Lam Bính không chớp mắt lấy một cái, nhìn cái người làm cậu nhớ nhung mấy ngày qua. Cậu rất vui lòng để anh chơi, không phải thoả mãn rồi cũng sẽ lại trở về bên cậu sao. Nhưng Lam Bính biết, nếu thêm một ngày nữa thôi, cậu có thể sẽ mất kiểm soát, cường bạo mà đem cái người mặt ngoài thì lý trí nhưng thực ra lại rất tùy hứng nào đó trở về.
Lam Bính không chút do dự hay rụt rè như trước nữa, đưa tay vuốt nhẹ đuôi mắt màu bạc của người trước mặt, khiến anh khẽ nheo mắt lại. Không hiểu sao, cậu rất thích làm như thế, giống như trên khắp cơ thể này, chỉ có đôi mắt kia, mới giống người cậu yêu nhất.
Lam Bính vuốt ve đến nghiện, tay không dừng lại, dùng hơi câu hỏi trả lời Mộ Minh Trạch: "Không phải anh đã có câu trả lời rồi sao? Anh có phải là đang xem thông tin dị năng của em đúng không?"
Trong không gian tối tăm lại yên tĩnh này, bất cứ âm thanh nào phát ra đều như phóng đại lên gấp bội. Từng âm tiết Lam Bính phát ra, hay nhịp tim gấp gáp không chịu sự kiểm soát của mình, Mộ Minh Trạch đều có thể nghe được rõ ràng.
Đúng là hắn đang xem dị năng của Lam Bính, nhưng nhìn đám dây leo chằn chịt khắp nơi, hắn cũng có thể đoán ra được. Dị năng của Lam Bính, là dị năng hệ Mộc.
Đừng vội cho rằng, với nam chính, dị năng này thật quá mức bình thường. Lúc ban đầu đọc cốt truyện, Mộ Minh Trạch cũng ngỡ ngàng lắm, không giống các truyện khác, nam chính sẽ có dị năng biến dị hay bá đạo mạnh mẽ hơn nhiều, giống như lôi hệ biến dị từ hoả hệ chẳng hạn, Lam Bính lại là dị năng hệ mộc.
Tuy nhiên, cùng với sự thăng cấp, dị năng mộc hệ của Lam Bính, là độc nhất, cũng là dị năng mạnh mẽ nhất.
Hệ mộc lúc ban đầu giống như bao tiểu thuyết khác, là khả năng điều khiển cây cối, dùng thực vật tấn công hoặc làm rào chắn bảo vệ, nhưng thường rất dễ bị phá hủy. Tuy nhiên khi tiến hoá, thực vật mà Lam Bính biến ra sẽ biến dị, kháng hoả kháng thủy kháng vật lý, bền hơn cả sắt thép của dị năng hệ kim.
Ngoài ra, Lam Bính sẽ có một kĩ năng đặc biệt, là tái sinh. Khả năng này có thể làm khôi phục một mảnh đất hay không khí bị nhiễm độc, để con người có thể trồng trọt. Đặc biệt là, cậu có thể khôi phục lại phần cơ thể người bị tổn thương hoặc bị mất, mạnh hơn khả năng trị liệu của Clavis hệ thủy.
Lam Bính thích ánh mắt của người kia, đặc biệt là khi anh nhìn chăm chú cậu như lúc này, trong mắt chỉ có một mình cậu, không còn ai khác.
Cậu thích cái cách anh nói về chuyện của cậu, giống như anh lúc này đang vô thức giải thích dị năng cho cậu, tập trung nhấn mạnh những chuyện quan trọng, như sợ cậu không chú ý.
Cậu thích nhịp tim của anh lúc ở cạnh cậu, sẽ từ nhịp nhàng chậm rãi chuyển thành đập nhanh liên hồi. Vậy thì có phải hay không, anh cũng có cảm giác với cậu? Vậy cậu, anh có thể chấp nhận cậu tiến thêm một chút về phía anh không?
Mộ Minh Trạch nói xong, cảm thấy ngón tay vẫn luôn vuốt ve mắt mình đã ngừng lại từ khi nào. Hắn tò mò ngẩng đầu lên, va phải một ánh mắt kì lạ, hắn chưa từng thấy bao giờ. Có thể vì tối, hoặc vì hắn bị đôi mắt kia mê hoặc, mà hình ảnh phản chiếu trong đó, là hắn, là một hắn thật sự.
Mộ Minh Trạch cảm thấy, ngực mình sắp bị áp lực tim đập chèn ép tới nghẹt thở, máu khắp người sôi trào không rõ nguyên do, não bộ vì thế mà bị ngừng trệ, hơi thở bắt đầu mất ổn định.
Lam Bính nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được tất cả, gan cũng vì thế mà lớn lên, cậu cúi người, khẽ chạm nhẹ vào đôi môi đang mím chặt kia, rồi rời đi rất nhanh.
Đầu óc Mộ Minh Trạch nhất thời nổ tung, suy nghĩ hỗn loạn. Cái gì vừa xảy ra vậy, nam chính, Lam Bính, vừa hôn hắn! Hơi thở gấp gáp của cậu, cùng với ánh mắt vẫn luôn không chớp mà nhìn hắn kia, không phải ảo giác, là cậu vừa hôn hắn!
Thấy Mộ Minh Trạch ngơ ngác nhìn cậu, không có phản ứng gì. Lam Bính hơi bất mãn, bàn tay vẫn luôn đặt trên mặt Mộ Minh Trạch khẽ động, xoa nắn vào cái, sau đó dời tay sang, vuốt ve cái tai nhỏ của anh.
Hắn lấy lại tinh thần, mặt và tai nhanh chóng đỏ rực và nóng lên, xấu hổ không biết phải phản ứng ra sao, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi một chút.
Lam Bính cảm nhận được, lòng vui sướng không thôi, anh ấy xấu hổ, không có bài xích, thậm chí còn có phản ứng a!
Cậu không nhịn được nữa, hơi xoay mặt Mộ Minh Trạch lại, dùng sức hôn lên.
Mộ Minh Trạch theo bản năng rụt cổ, lại bị Lam Bính nắm cằm, khống chế nâng lên tiếp tục hôn xuống, chỉ có thể bị động chấp nhận.
Không giống nụ hôn phớt thăm dò ban đầu, nụ hôn này có phần mạnh bạo và quyết liệt hơn. Thấy Mộ Minh Trạch không cự tuyệt, ánh mắt Lam Bính càng sâu hơn, cạy mở miệng anh, đưa lưỡi vào trong.
Mộ Minh Trạch bị bất ngờ, hơi dẫy dụa, cuối cùng vẫn là không thoát được, nụ hôn đầu của cả kiếp trước lẫn kiếp này đều bị một thằng nhóc kém tuổi cướp mất.
Sau một hồi lâu triền miên, hai người tách nhau ra, Lam Bính vuốt ve đuôi mắt và khoé miệng Mộ Minh Trạch, cười khẽ: "Anh, là lần đầu sao? Lần sau đừng nín thở như vậy, sẽ nhanh kết thúc mất."
Mộ Minh Trạch thở dốc, trừng mắt nhìn Lam Bính, đẩy mạnh cậu ra: "Còn nghĩ tới lần sau?" Tên khốn này cư nhiên lại còn chê ít?
Hắn như tức giận lại như xấu hổ, đi nhanh về phía cửa. Lam Bính cũng biết lúc này không nên chọc, liền thu dây leo về, để Mộ Minh Trạch thuận lợi mở cửa.
Đám Thẩm Phong nghe tiếng mở cửa, vội quay đầu nhìn, thấy đội trưởng nhà mình tay che miệng, không nhìn bọn họ lấy một cái mà đi mất. Tiếp đó là Lam Bính đi ra, vẻ mặt hạnh phúc, cười tươi rói như vừa nhặt được báu vật.
Mấy người họ nhìn nhau, ngầm hiểu ý mà cười cười, tiến lên trêu chọc Lam Bính.
Hình Cương: "Ây da, không đuổi theo à? Đội trưởng người ta chạy mất rồi kìa."
Lam Bính lắc lắc đầu, nụ cười vẫn như cũ đáp: "Giờ mà đuổi theo, có khi lại bị ghét mất."
Cao Thành Võ khoát lên vai cậu, nói với vẻ khó tin cùng châm chọc: "Ông mà cũng sợ bị ghét á? Tình hình thế này nhẹ nhất là bị bơ đẹp, nặng nhất có khi đến phòng ông cũng không được vào."
"Lúc đó có cần bọn tôi tiếp ứng nhớ nói nha, sẽ không chơi khăm ông giống lúc trước nữa đâu. Ha ha ha!" Cao Thành Ưng phối hợp cười to, sau đó cả bọn cùng cười theo.
Trương Vũ đứng đó, nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Mộ Minh Trạch, rồi nhìn sang đám người đang cười cợt đùa giỡn, lòng thầm thương cảm sâu sắc với Mộ Minh Trạch. Làm lão đại của một nhóm toàn Clavis, chỉ có mình là người thường, nghĩ thế nào cũng thật thảm.
'Người thường' Mộ Minh Trạch hiện giờ đang cảm thấy không ổn, trong đầu toàn là hình ảnh Lam Bính lúc đó, bước chân như bay chạy về phòng.
Không phải là có nữ chính sao, không phải nam chính là trai thẳng sao? Hắn sờ sờ môi mình, khuôn mặt bị gió đêm thổi lạnh lại nóng bừng lên. Thế nụ hôn lúc nãy là có ý gì, chẳng lẽ là do hắn không theo kịch bản mà chết đi, nên mới xảy ra biến hoá?
Mộ Minh Trạch hoảng hốt, gọi vang hệ thống trong đầu. Hệ thống 639 luôn online 24/24 xuất hiện, giọng vẫn máy móc như thường.
"Ngươi cũng thấy rồi đó, lúc nãy Lam Bính... Là do ta không theo cốt truyện sao? Xảy ra biến cố như vậy có ảnh hưởng gì không? Cốt truyện sau này với nữ chính sẽ ra sao?"
"Xin hãy bình tĩnh, thưa kí chủ. Đã kiểm tra, không xảy ra biến cố. Tâm lý nhân vật chính hoàn toàn bình thường, tình cảm cũng là hình thành bình thường. Như đã nói, cốt truyện có thể thay đổi, không ảnh hưởng tới nhiệm vụ chính của kí chủ thì mọi sự biến đổi đều được phép."
Mộ Minh Trạch nhớ lại nhiệm vụ chính, một là giúp nam chính đánh bại tang thi vương, hai là điều chế được vaccine tang thi. Hắn thở ra một hơi, quả thật không ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Sau đó hắn lại rối rắm, rốt cuộc Lam Bính bị làm sao vậy? Là do mình bảo vệ cậu ta quá mức, nhầm lẫn giữa hiệu ứng gà mẹ với tình yêu ư?
Mộ Minh Trạch lắc đầu thật mạnh, nằm vật xuống giường, đầu óc mệt mỏi. Lam Bính đang phát triển với chiều hướng hắn không lường trước được, phải tránh xa cậu ra một chút.
- ---------
Sau đó, giống như suy đoán của Cao Thành Võ, Lam Bính bị Mộ Minh Trạch cự tuyệt nói chuyện. Ngoài lúc đầu cả đội phải ngồi lại nghe Mộ Minh Trạch nói tỉ mỉ về dị năng cũng như phương hướng pháp triển tối ưu của từng người ra, hầu như hắn luôn giữ một khoảng cách với Lam Bính, tránh ở riêng với cậu, có chuyện sẽ thông qua Thẩm Phong nói với cậu.
Lam Bính cũng không có ý kiến, ngoan ngoãn bảo trì khoảng cách, nhưng vẫn không ngừng tán tỉnh Mộ Minh Trạch. Người khổ nhất có lẽ là Thẩm Phong, bị kẹp giữa hai người, một thì điên cuồng theo đuổi, một thì điên cuồng trốn chạy, mệt mỏi đến mức chút tâm tình hóng chuyện cũng bay sạch.
- ---------
Một tháng sau, số lượng dị năng giả càng ngày càng tăng. Mọi người cũng phát hiện ra tinh hạch, là thứ trong đầu tang thi, giúp dị năng giả thăng cấp, nhưng hầu hết thăng đến cấp 2 sẽ bị chậm lại.
Lại thêm một tháng, sự xuất hiện của tang thi cao cấp hơn được biết đến. Tinh hạch trong đầu chúng giúp tăng nhanh quá trình thăng cấp, các dị năng giả cũng vì thế tích cực ra ngoài sân tang thi hơn.
Hai tháng sau, căn cứ bị tấn công bởi một thi triều khá lớn, dẫn đầu là một tang thi biến dị có dị năng. Sau khi vật vả chống đỡ được, các lãnh đạo cấp cao cho rằng có thể là dị năng giả biến thành tang thi, vì vậy những ưu tiên trước đó của Clavis cũng bị gạch bỏ.
Căn cứ phát triển mạnh mẽ, số vật tư trong K thành không còn đủ nữa. Mọi người bắt đầu đi tới những thành lân cận, tìm kiếm vật tư và săn lùng tang thi biến dị, vì có tin đồn, hấp thụ tinh hạch của tang thi biến dị sẽ có song hệ dị năng.
Một tháng sau đó, đội Ảnh Nguyệt đi đến thành H, nơi gia đình Lam Bính từng sống. Lam Bính phát hiện cha mẹ và em của mình đều không còn, tinh thần suy sụt, được đồng đội cổ vũ không ít. Mộ Minh Trạch cũng dần mở lòng, an ủi Lam Bính, mối quan hệ giữa hai người cũng dần có tiến triển. Mọi người trong đội đều rất vui mừng, đặt biệt là Thẩm Phong.
- ---------
"Đội trưởng, em đã về rồi." Một thân ảnh cao lớn lao tới từ phía sau, ôm chầm lấy Mộ Minh Trạch đang thảo luận với Hình Cương.
Hắn dơ tay xoa xoa cái đầu đang dụi trên vai hắn, trả lời với ngữ khí ôn hoà: "Đã về rồi sao? Mạnh hơn không ít nhỉ?" Đáp lại hắn là cái hôn lên cổ, làm hắn giật bắn mình quay đầu lại, chỉ thấy Lam Bính cười tinh nghịch, lại hôn lên môi hắn một cái.
Hình Cương phía đối diện, lấy tay đỡ trán, nhìn Thẩm Phong đang lắc lắc đầu nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ đi vào.
Một tháng nay, dị năng của bọn họ tiến bộ không ít, lại có sự chỉ dẫn đúng đắn của Mộ Minh Trạch, cơ hồ trở thành những người mạnh nhất trong căn cứ. Mộ Minh Trạch vì thế ra quyết định, luyện tập phối hợp dị năng, vì thế bọn họ rất hay bắt cặp hai hoặc ba người, ra ngoài săn tang thi luyện tập.
"Anh với Hình Cương đang nói chuyện gì thế?" Mộ Minh Trạch nhìn cậu cạn lời, nghe cái giọng điệu này, lại là đang ghen tuông vớ vẩn nữa rồi.
"Dẹp cái giọng điệu đó đi, anh vẫn chưa chấp nhận em đâu." Lam Bính nghe vậy chỉ cười hì hì, đầu vẫn cọ xát vai Mộ Minh Trạch.
Cặp sinh đôi đi vào, nhìn thấy cảnh này, người thì bụm miệng giả vờ nôn, người thì đỡ trán lắc đầu. Lúc đầu họ còn thấy việc này khá vui, lâu dần cũng chịu không nỗi. Bắt một đám nam nhân độc thân ngày nào cũng nhìn mấy cảnh này, là cực hình tàn khốc nhất.
"Thành Võ với Thành Ưng cũng đã về. Đông đủ rồi, có công việc cho đội của chúng ta đây. Là việc quân đội ủy thác, phần thưởng khá hậu hĩnh đấy." Hình Cương nhanh chóng nói, không thể để cảnh tượng này tiếp tục nữa.
Mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, ngồi xuống lắng nghe.
Công việc lần này là hộ tống. Lúc trước, nhóm của Tần Bắc Thiên có một dị năng giả không gian, đem từ phòng nghiên cứu tối tân nhất trong thành K về khá nhiều thiết bị và tài liệu nghiên cứu.
Quân đội truyền tin này ra, lập tức có một đội ngũ nghiên cứu, nghe nói là rất giỏi, của B thành liên lạc, nói muốn hợp tác. Do thiếu thiết bị nên họ mãi không nghiên cứu được vaccine phòng bệnh.
Lãnh đạo hai bên đạt được thoả thuận. Vì vậy phía quân đội phát nhiệm vụ hỗ trợ hộ tống nhóm nghiên cứu từ B thành tới đây. Đội muốn tham gia sẽ tự nguyện đăng kí.
"Từ từ đã, tại sao không phải là chuyển thiết bị sang thành B, mà phải đưa người từ đó đến đây vậy. Làm vậy vừa tốn kém, vừa có rủi ro cao." Thẩm Phong lên tiếng thắc mắc.
Mộ Minh Trạch lắc đầu ngán ngẩm: "Là do muốn danh tiếng và độc quyền chăng? Việc vaccine từ căn cứ K thành sản xuất ra sẽ có thành tựu, họ còn có thể thu phí mua bán từ cái này nữa. Mấy người B thành có lẽ đạt được lợi ích gì đó, nên cũng đồng ý chăng."
Lam Bính hừ lạnh: "Đúng là cái đám ham muốn danh tiếng, thời thế cũng không thay đổi được."
"Việc này có lợi cho chúng ta là được. Số tinh hạch và vật tư thưởng cũng không ít, là cơ hội tốt trục lợi từ quân đội mà không phải sao?" Hình Cương cười sảng khoái nói.
Thế là Mộ Minh Trạch đi đăng kí, mọi người sắp xếp vật dụng, chuẩn bị xuất phát sau 3 ngày nữa.
- ---------
"Hửm, đây không phải đội ngũ mạnh nhất căn cứ bây giờ, Nguyệt Ảnh sao? Tại sao lại hạ mình tham gia hoạt động tập thể này vậy?"
Mộ Minh Trạch đang đi đến chỗ tập kết, nghe được giọng nói khó nghe quen thuộc, là Tần Bắc Thiên.
Hắn không để tâm đến gã, đi báo danh với bên quân đội. Lam Bính đi theo thì không chịu im lặng, quay lại mỉa mai: "Yo, chẳng phải vị đội trưởng mang về cho căn cứ chúng ta mấy thiết bị kia sao? Là nhờ công lao đó nên đội anh mới được tham gia à?"
Tần Bắc Thiên đã ăn không biết bao nhiêu trái đắng từ Lam Bính, rút được bài học mà không dám dây dưa, chỉ hậm hực rời đi, miệng không quên lẩm bẩm châm biếm: "Để một tên người thường lãnh đạo cả đội dị năng giả, chẳng ra làm sao!"
Lam Bính làm như không nghe thấy gì, không cần chấp nhặt với kẻ ngu. Cậu quay lại cười với Mộ Minh Trạch đang bất mãn nhìn mình một cái, rồi cùng nhau trở lại xe.
Sau khi các đội đăng kí đã đến đủ, cả đoàn người xuất phát đến B thành.
Đoạn đường này chỉ có đánh tang thi và nghỉ ngơi, xong lại đi liên tục. So với đội Mộ Minh Trạch vẫn luôn rèn luyện lâu ở bên ngoài, các đội khác gần như kệ quệ tinh thần hết.
Đến được B thành rất thuận lợi. B thành cũng gần giống như K thành, chỉ có điều không có quân đội lãnh đạo. Người ở đây hầu như là dân thường, được một tổ chức dị năng giả lãnh đạo và bảo vệ.
Trong lúc đợi bên phía quân đội thương lượng thu xếp xong, đội của Mộ Minh Trạch quyết định đi dạo một vòng căn cứ này.
Không giống K thành, B thành dù có nhiều dân thường nhưng vẫn giữ được nếp sống văn minh, xã hội được quy hoạch rât tốt, đời sống cũng khá thoải mái.
Mọi người đều tham gia buôn bán trao đổi, chứ không như K thành, tìm được vật tư thì là của mình, dần dà dân thường trong thành K cũng biến mất.
Lam Bính và đồng đội rất thích nơi đây, nhưng Mộ Minh Trạch thì không hài lòng cho lắm. Lam Bính cũng nhận ra, khi cả bọn về tới phòng được phân định, cậu mới hỏi.
"Đúng là căn cứ này được hình thành khá tốt, cuộc sống được đảm bảo rất khá. Chứng tỏ tổ chức lãnh đạo giỏi và có tài năng." Mộ Minh Trạch trả lời cậu.
Lam Bính nghi hoặc: "Thế thì, tại sao anh lại có vẻ không đồng ý?" Không chỉ Lam Bính, những người khác cũng có chung thắc mắc, nhìn Mộ Minh Trạch cầu giải đáp.
Mộ Minh Trạch thở dài, nói: "Cũng là vì họ quá giỏi, cũng đã bảo bọc quá tốt, nên khi gặp tình huống bất trắc gì, họ sẽ không chống đỡ được."
Thấy đám Lam Bính vẫn không hiểu, Mộ Minh Trạch kiên nhẫn giải thích: "Ví dụ nhé, nếu có một thi triều hoặc đơn giản là một số tang thi biến dị tấn công thành, sẽ thế nào? Tổ chức dị năng giả kia sẽ gồng mình lên chống đỡ, trong khi những người dân thường sẽ chỉ biết run sợ trốn đi. Một khi để lọt lưới bất kì tang thi nào vào trong, họ cũng sẽ không biết đứng lên chống lại, chỉ biết dựa vào kẻ khác, lúc đó sẽ chẳng khác nào một cuộc thảm sát đẩm máu."
Nói xong, hắn nhìn mọi người. Trong cả đám, chỉ có Thẩm Phong đồng ý với hắn, còn lại thì không.
Lam Bính vẻ mặt bất bình, nói: "Nếu đã được bảo vệ như anh nói, vậy chẳng phải tổ chức phía trên rất mạnh sao? Nếu vẫn chưa đủ, thì có thể mạnh hơn nữa mà. Duy trì cuộc sống bình yên như vậy cho mọi người không phải tốt hơn sao?"
Mộ Minh Trạch cạn lời, chắc cái đám lãnh đạo B thành cũng có cùng suy nghĩ với Lam Bính, đều là tư duy kiểu chính nghĩa cả: "Lam Bính, không phải anh nói cuộc sống bây giờ của họ không tốt? Chỉ là nếu con người mấy đi khả năng tự vệ, điều đó cũng đồng nghĩ với việc cuộc sống của họ không còn là vấn đề của họ nữa, họ phải sống phụ thuộc vào người khác, có khác gì lũ động vật được chăn nuôi không?"
Lam Bính giật giật ấn đường, hơi lớn giọng cãi lại: "Anh nói xem, bọn họ không có năng lực, không có dị năng, lấy cái gì họ có thể chống lại được đám tang thi hung tàn ngoài kia."
Mộ Minh Trạch bình tĩnh đáp với giọng hơi chất vất: "Lam Bính, cậu quên việc trước kia mình là người bình thường à? Nếu không phải trải qua nguy hiểm, cậu sẽ không có dị năng. Giống loài nào cũng thế, vì phải sinh tồn, vì gặp khó khăn mới tiến hoá, sao cậu không thể hiểu được vậy?"
"Em tiến hoá, em có dị năng để chiến đấu, là nhờ có anh có dị năng, anh có thể chỉ dẫn cho bọn em, còn bọn họ thì không có! Sẽ giống như gia đình em, sẽ đều chết hết! Nếu bọn họ có người như anh, hoặc là có ai bảo vệ bọn họ như tổ chức dị năng kia, thì tương lai của họ sẽ được đảm bảo. Anh mới là người không hiểu gì hết!" Lam Bính gần như hét lên, khi bình tĩnh trở lại, cậu nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Mộ Minh Trạch.
Đám người Thẩm Phong cũng ngỡ ngàng, đây là lần đầu họ thấy Lam Bính to tiếng với Mộ Minh Trạch, có lẽ nỗi đau mất gia đình với Lam Bính đã trở thành nỗi ám ảnh không thể xoá đi rồi.
Mộ Minh Trạch kinh ngạc đến cứng đờ, hồi lâu mới cúi đầu, lên tiếng: "Anh cũng từ nguy hiểm, không người giúp đỡ sống sót bò ra, mới có dị năng, mới có anh của bây giờ giúp đỡ em. Lam Bính à, anh cũng từng, chỉ là một người bình thường thôi."
Nói xong, Mộ Minh Trạch đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Phong thấy vậy liếc Lam Bính một cái, rồi cũng đứng dậy đuổi theo.
Lam Bính ngây người, như gặp phải cú sốc rất lớn. Hình Cương cũng chỉ lắc đầu, vỗ vai Lam Bính hai cái, cặp sinh đôi hơi mím môi, không nói gì. Bọn họ bất giác đã dựa vào Mộ Minh Trạch quá nhiều, cũng quên mất rằng, anh cũng chỉ là một sinh viên bình thường, có một gia đình bình thường, bị tạo hoá buộc phải tiến hoá mà thôi.
Trong đoàn nghiên cứu có nữ chính, dù tò mò về người có thể tạo ra vaccine tang thi, nhưng Mộ Minh Trạch cũng không chủ động đi thám thính, cũng không có tâm trạng đánh tiếng với Lam Bính như bình thường.
Mấy ngày sau đó, kể cả lúc trong thành B, hay trên đường trở về K thành, Lam Bính và Mộ Minh Trạch đều trong quá trình chiến tranh lạnh.
Mộ Minh Trạch thì không muốn nói chuyện với Lam Bính. Còn Lam Bính dù biết mình lỡ lơi nhưng vẫn kiên định với ý kiến của mình, không chịu thoả hiệp.
Việc này không phải lần đầu, nhưng là lần nghiêm trọng nhất từ trước đến nay. Mấy người Thẩm Phong cũng chỉ biết lắc đầu, không can thiệp.
- ---------
Chỉ còn mấy ngày nữa là về được đến căn cứ lại, có biến cố xảy ra, đoàn người bị một đám tang thi biến dị, lên tới trăm con tấn công.
Mọi người mặc dù đều là dị năng giả, nhưng thực lực của đám tang thi này có vẻ cao hơn một bậc, bọn họ chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Đội Nguyệt Ảnh có thực lực mạnh nhất cũng khá chật vật, vì số lượng tang thi quá nhiều, nhưng vẫn xoay sở được phần nào.
Đột nhiên có một con tang thi biến dị, với dị năng tinh thần hiếm hoi, phát động tấn công tinh thần, làm mọi người không kịp trở tay.
Sát thương tinh thần mạnh hơn nhiều với sát thương thể xác. Sóng âm do con tang thi đó gào thét tạo ra, là rối loạn tâm trí, nhiều người có tâm lý yếu lập tức bị rối loạn, tang thi hoá từ bên trong, quay sang cắn ngược lại đồng loại.
Đồng đội chỉ lo đề phòng tang thi, bị cắn ngược lại không đề phòng, đội hình nhanh chóng rối loạn.
Đội của Mộ Minh Trạch cũng bị ảnh hưởng khá nhiều. Mộ Minh Trạch vẫn luôn đặc biệt để ý đến biến hoá của Lam Bính. Có lẽ vì sự bất hoà của hai người, mà tâm lý Lam Bính rất không ổn, hệ thống phát ra cảnh báo nguy hiểm.
Tình huống khẩn cấp, Mộ Minh Trạch đành phải dùng dị năng của mình, cưỡng ép sử dụng vượt cấp, đè ép dị năng của con tang thi kia, đồng thời dùng giọng nói tiềm thức của mình, trấn an tâm lý những người khác.
Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn lại cái người đội trưởng nổi tiếng không có dị năng này. Nhìn đến Mộ Minh Trạch cũng bực mình, quát lớn: "Còn không mau giải quyết đám tang thi, muốn chết hết à?"
Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, một hơi diệt sạch đám tang thi, sau đó nhanh chóng lên xe chạy về thành trước khi đợt mới tấn công.
Lam Bính giết chết con tang thi tinh thần hệ, cũng là con cuối cùng, chạy nhanh tới chỗ Mộ Minh Trạch, quên luôn cuộc cãi vã giữa bọn họ, lôi kéo Mộ Minh Trạch lên xe: "Anh, mau đi thôi. Không chừng còn có đám tang thi mới."
Nhưng cậu kéo mãi, Mộ Minh Trạch vẫn đứng ngây tại chỗ, không di chuyển. Lam Bính không dám kéo mạnh, sợ anh bị thương. Mộ Minh Trạch bổng vung tay cậu ra, lùi lại hai bước.
Tưởng anh còn giận dỗi mình, bèn nói bằng giọng dỗ dành: "Anh đừng như thế nữa, đây là tình huống khẩn cấp, có gì để sau hẳng..." Sau đó, cậu ngẩn người, nhìn ngụm máu xanh đậm gần như đen do Mộ Minh Trạch phun ra trên đất. Màu đó, giống y hệt máu của đám tang thi.
Lam Bính kinh hãi, lao đến định nắm tay anh, như bị ảnh đẩy ra.
Mộ Minh Trạch ngẩn đầu, trên mặt xuất hiện mấy đốm thi hoá, chỉ có đôi mắt vẫn là màu bạc. Hắn cười với Lam Bính, giọng khàn đặc: "Có lẽ, vẫn là bị ảnh hưởng rồi, quá trình thi biến nhanh như vậy."
Lam Bính không thể tin nỗi, đứng ngây ngốc tại chỗ. Mộ Minh Trạch không nhịn được, cau mày nói: "Còn không mau đi, đợi anh thành tang thi cắn chết em à?"
Lam Bính vẫn đứng đó, sau đó nước mắt liền rơi. Cậu lắc lắc đầu, có vẻ không tin nỗi: "Anh, đừng đùa, như vậy không vui đâu. Anh giận em đúng không, là em sai, anh đừng như vậy nữa, về nhà đi."
Mộ Minh Trạch khẽ thở dài, nói với Lam Bính: "Cuốn sổ đó, anh để trong balo của anh. Sau này dựa vào nó, sống tốt nhé."
Sau đó hắn quay sang, nhìn mấy người Thẩm Phong cũng đang khóc, Cao Thành Ưng thậm chí còn khóc nấc cả lên, không sao phát ra tiếng. Hắn thở dài, cười với bọn họ: "Các cậu cũng vậy, sau này sống tốt. Tôi không cùng các cậu đi thêm được nữa. Bảo trọng."
Lam Bính còn đang muốn lao lên, đột nhiên thấy cơ thể mình trùng xuống, trước khi ngất đi, chỉ thấy Mộ Minh Trạch làm khẩu hình với hắn, là câu 'Anh yêu em'.
Lam Bính được Hình Cương đỡ lấy. Mấy người khóc không ra tiếng, Mộ Minh Trạch cười với bọn họ: "Đừng như thế, các cậu vẫn phải sống tiếp, sinh ly tử biệt là chuyện thường. Sống thay phần của tôi nữa.
Thẩm Phong sống mũi cay cay, dứt khoát leo lên xe, không nói câu vĩnh biệt vô nghĩa với Mộ Minh Trạch, chỉ im lặng khóc.
Những người khác cũng như vậy, chỉ quay đầu gật với Mộ Minh Trạch một cái, miệng vẫn cười nhưng nước mắt tuông rơi. Khởi động xe rời đi.
Sau khi xe đã khuất tầm mắt, Mộ Minh Trạch ngã xuống. Hình như dùng dị năng với Lam Bính, làm cho quá trình tang thi hoá nhanh lên, hắn nhắm mắt, cười khẽ, rồi ngừng thở.
Lam Bính đứng ngẩn người, rồi đột nhiên cười lớn, doạ Thẩm Phong đang đứng một bên xem kịch giật mình. Những người xung quanh nhìn hai người họ bằng ánh mắt đáng ghét nhất, như hai người là kẻ điên vậy.
Thẩm Phong cũng không quan tâm, chỉ nhìn người bạn vừa bị đồng đội của mình chơi khăm đang ôm đầu cười trước mặt. Phải, tất cả đều là Mộ Minh Trạch bày ra từ trước, khi biết Lam Bính tự làm theo ý mình.
"Lam Bính nếu còn có thể trở về, thì phải cho nó một bài học mới phải lẽ chứ, mọi người thấy đúng không?" Nhớ tới khuôn mặt tươi cười lúc đó của Mộ Minh Trạch, Thẩm Phong lạnh sống lưng. Nghĩ kĩ lại, mặt Lam Bính lúc này, cũng có biểu cảm giống hệt.
Mộ Minh Trạch đã lên kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí đến cả phản ứng của Lam Bính cũng dự đoán chính xác, rất đáng sợ. Bọn họ sẽ phụ trách lừa Lam Bính, Mộ Minh Trạch sẽ vào sáng hôm sau, dẫn đội đi, vừa là kế hoạch vừa để giúp Hình Cương và Cao Thành Võ kích phát dị năng.
Còn tại sao Thẩm Phong lại ở lại à, một là vì cần có người quản lí số vật tư trong phòng. Hai là vì cần có một người ở lại phối hợp lừa Lam Bính. Còn lý do thứ 3, là Thẩm Phong đã kích hoạt được dị năng rồi, lúc Mộ Minh Trạch đối chọi với tang thi cao cấp kia. Nhờ đó mà hắn tránh được rất nhiều đòn trí mạng.
Thẩm Phong có dị năng hệ phong, rất hợp với cậu. Dị năng có thể giúp cậu di chuyển nhanh hơn, tạo ra đao gió để tấn công hoặc khiên gió để phòng ngự. Khi tăng cấp sẽ có thể tạo vòi rồng, không gian chân không, khá đa dạng, tùy theo người sử hữu muốn phát triển theo hướng nào.
Lam Bính tự nhiên đập mạnh tay xuống đất, đất nức ra một chút, lõm xuống thành một cái lỗ. Đám người xung quanh giật mình, hoảng sợ tản ra hết.
Lam Bính đứng bất động một lúc, mới đem tay rút ra, quay sang nhìn Thẩm Phong với đôi mắt u ám: "Ông có phải cũng biết, có đúng không?"
Thẩm Phong hơi ớn lạnh, cậu đã biết thêm một lý do nữa khi đội trưởng quyết định cho cậu ở lại, là vì cậu có khả năng chạy nhanh nhất đi...
Thẩm Phong ra vẻ thong dong, nhún vai cười với Lam Bính. Chỉ có cậu với trời biết, à có lẽ thêm Mộ Minh Trạch nữa, lúc này sau lưng đã lạnh toát, thần kinh cậu đang căng lên để kịp bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Lam Bính chỉ nhìn một chút, rồi lại khôi phục nét ôn hoà như mọi ngày, xoay xoay cổ tay, cười vô hại: "Mọi người lừa được tôi rồi. Tôi thật sự không ngờ tới đâu."
Sau đó, cậu quay người, đi thẳng về phòng, bỏ lại Thẩm Phong ở đó. Mọi người xung quanh nhỏ giọng chửi Lam Bính, cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Thẩm Phong biết, mặc dù Lam Bính cười, nhưng cơ bản ý cười không chạm tới đáy mắt. Vẻ mặt y như lúc Mộ Minh Trạch bày ra mưu đồ gì đó hành hạ bọn họ vậy.
Thiên ngôn vạn ngữ có thể dùng ba từ đơn giản để miêu tả, rất đáng sợ. Thẩm Phong chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho đội trưởng nhà mình thôi.
- --------
Mộ Minh Trạch hắt hơi một cái, rõ ràng thời tiết không lạnh, chỉ có thể là do ai đó nhắc đến mình. Mộ Minh Trạch xoa mũi nghĩ tới Lam Bính, nở nụ cười xấu xa, để nhóc trãi nghiệm thử cảm giác của anh mấy ngày đó đi!
Mấy ngày vừa rồi, bọn Mộ Minh Trạch không phải đánh tang thi thì là ăn cơm nghỉ ngơi, xong lại tiếp tục đánh tang thi. Coi đây là huấn luyện cũng được, vì muốn có dị năng nên mấy người kia cũng năng nổ lắm.
Cứ thế, Hình Cương kích hoạt được dị năng hệ kim, có thể cường tráng hoá bộ phận trên cơ thể, biến thành hợp kim cứng cáp. Khi tiến hoá còn có thể kim loại hoá nhiều bộ phận hơn, thời gian cũng lâu hơn, cơ thể cũng sẽ cường tráng hơn theo.
Còn Cao Thành Võ thì có dị năng hệ thủy, phối hợp cực tốt với dị năng băng của Cao Thành Ưng. Nước muôn hình vạn trạng, công được thủ được. Nhưng năng lực hữu ích nhất khi tăng cấp, là tinh lọc, có thể dùng để tinh lọc nước và khử trùng những thứ khác.
Mộ Minh Trạch rất hài lòng, mang tâm trạng vui vẻ mà cho bọn họ luyện tập thêm để thích ứng với dị năng. Đúng 10 ngày, gấp đôi số ngày hắn phải đợi Lam Bính, thì hắn mới cho toàn đội trở về. Không biết Lam Bính như thế nào mấy ngày qua nhỉ?
Lam Bính những ngày Mộ Minh Trạch đi đều rất bình thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, luyện tập và giải trí rất điều độ. Thẩm Phong cảm thấy rất kì lạ, hơi nghi ngờ suy đoán khi trước của mình.
Mười ngày trôi qua, mọi chuyện đều rất bình yên, không có nổi điên, không có sầu lo, không có bạo lực, đến mức Thẩm Phong xuýt quên luôn kế hoạch của đội trưởng.
Đột nhiên buổi tối ngày mười, Lam Bính bật dậy nhảy khỏi giường, gấp gáp ra cửa với một nụ cười vui sướng trên môi, làm Thẩm Phong ớn lạnh.
Cậu thấy không ổn, liền đi theo phía sau Lam Bính, thấy cậu chạy nhanh về phía lối ra khỏi căn cứ. Nếu Thẩm Phong không có dị năng hệ phong, chắc có lẽ đã bị bỏ lại cả quãng xa rồi.
Vì là đã tối, trên đường hai người đi hầu như rất ít kẻ qua lại, càng thuận tiện cho hai người bọn họ, dùng dị năng mà không bị phát hiện.
Tới gần cổng, Thẩm Phong ngạc nhiên, mở to mắt nhìn mấy bóng người quen thuộc. Chẳng lẽ Lam Bính gắn định vị, mà không đúng, định vị đâu ra chứ, chẳng lẽ đánh hơi được?
Mộ Minh Trạch đang nói cười với người trực cổng đêm, là người quen, Trương Vũ. Hắn để những người khác làm giấy đăng kí, còn hắn trao đổi với Trương Vũ vào điều luật mới được cập nhật, trong đó có luật dị năng giả mới thức tỉnh khi đăng kí Clavis sẽ được miễn cách li.
Mộ Minh Trạch cũng nhờ sự quen biết cùng với việc đội có thêm 2 dị năng giả đăng kí nữa, thoát được cách li. Đương nhiên hắn cũng phải kiểm tra xem có vết thương nào hay không đã.
Đang nói chuyện, mặt Trương Vũ đột nhiên biến sắc, lùi nhanh lại mấy bước. Mộ Minh Trạch đang không hiểu chuyện gì, bổng một bóng đen lao đến nhấc bổng anh lên, tiến thẳng vào phòng cách ly.
Trương Vũ phản ứng lại, lao đến đập cửa, nhưng cánh cửa vốn không có chìa khoá trong tay anh thì không khoá được, nay lại bị đóng tới kín kẽ.
Mấy người Hình Cương nghe thấy tiếng cửa cùng với tiếng gọi thảm thiết của Trương Vũ, mặt biến sắc hết cả, lao đến định bất chấp luật lệ, dùng dị năng phá cửa.
May là Thẩm Phong đi đến, giải thích cho bọn họ, lúc này cả bọn mới thở ra, sau đó nở nụ cười hiểu ý. Trương Vũ ngơ ngác nhìn bọn họ, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng nghe đó là Lam Bính thì cũng yên tâm. Chỉ có, nụ cười của mấy người đồng đội này, có hơi kì quái...
- --------
Trong phòng cách ly, dây leo tràn ra từ dưới đất, chặn lại cửa phòng, bao lấy hai thân ảnh đang dán sát vào nhau dựa vào tường. Mộ Minh Trạch tim vẫn còn đập nhanh sau pha vừa rồi, nhưng khi chạm mắt với một đôi đồng tử màu hổ phách, hắn liền biết đây là ai.
"Đến nhanh như vậy, cậu dùng dị năng theo dõi tôi à?" Mộ Minh Trạch nói với giọng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được nhịp tim mạnh mẽ đập liên hồi.
Lam Bính không chớp mắt lấy một cái, nhìn cái người làm cậu nhớ nhung mấy ngày qua. Cậu rất vui lòng để anh chơi, không phải thoả mãn rồi cũng sẽ lại trở về bên cậu sao. Nhưng Lam Bính biết, nếu thêm một ngày nữa thôi, cậu có thể sẽ mất kiểm soát, cường bạo mà đem cái người mặt ngoài thì lý trí nhưng thực ra lại rất tùy hứng nào đó trở về.
Lam Bính không chút do dự hay rụt rè như trước nữa, đưa tay vuốt nhẹ đuôi mắt màu bạc của người trước mặt, khiến anh khẽ nheo mắt lại. Không hiểu sao, cậu rất thích làm như thế, giống như trên khắp cơ thể này, chỉ có đôi mắt kia, mới giống người cậu yêu nhất.
Lam Bính vuốt ve đến nghiện, tay không dừng lại, dùng hơi câu hỏi trả lời Mộ Minh Trạch: "Không phải anh đã có câu trả lời rồi sao? Anh có phải là đang xem thông tin dị năng của em đúng không?"
Trong không gian tối tăm lại yên tĩnh này, bất cứ âm thanh nào phát ra đều như phóng đại lên gấp bội. Từng âm tiết Lam Bính phát ra, hay nhịp tim gấp gáp không chịu sự kiểm soát của mình, Mộ Minh Trạch đều có thể nghe được rõ ràng.
Đúng là hắn đang xem dị năng của Lam Bính, nhưng nhìn đám dây leo chằn chịt khắp nơi, hắn cũng có thể đoán ra được. Dị năng của Lam Bính, là dị năng hệ Mộc.
Đừng vội cho rằng, với nam chính, dị năng này thật quá mức bình thường. Lúc ban đầu đọc cốt truyện, Mộ Minh Trạch cũng ngỡ ngàng lắm, không giống các truyện khác, nam chính sẽ có dị năng biến dị hay bá đạo mạnh mẽ hơn nhiều, giống như lôi hệ biến dị từ hoả hệ chẳng hạn, Lam Bính lại là dị năng hệ mộc.
Tuy nhiên, cùng với sự thăng cấp, dị năng mộc hệ của Lam Bính, là độc nhất, cũng là dị năng mạnh mẽ nhất.
Hệ mộc lúc ban đầu giống như bao tiểu thuyết khác, là khả năng điều khiển cây cối, dùng thực vật tấn công hoặc làm rào chắn bảo vệ, nhưng thường rất dễ bị phá hủy. Tuy nhiên khi tiến hoá, thực vật mà Lam Bính biến ra sẽ biến dị, kháng hoả kháng thủy kháng vật lý, bền hơn cả sắt thép của dị năng hệ kim.
Ngoài ra, Lam Bính sẽ có một kĩ năng đặc biệt, là tái sinh. Khả năng này có thể làm khôi phục một mảnh đất hay không khí bị nhiễm độc, để con người có thể trồng trọt. Đặc biệt là, cậu có thể khôi phục lại phần cơ thể người bị tổn thương hoặc bị mất, mạnh hơn khả năng trị liệu của Clavis hệ thủy.
Lam Bính thích ánh mắt của người kia, đặc biệt là khi anh nhìn chăm chú cậu như lúc này, trong mắt chỉ có một mình cậu, không còn ai khác.
Cậu thích cái cách anh nói về chuyện của cậu, giống như anh lúc này đang vô thức giải thích dị năng cho cậu, tập trung nhấn mạnh những chuyện quan trọng, như sợ cậu không chú ý.
Cậu thích nhịp tim của anh lúc ở cạnh cậu, sẽ từ nhịp nhàng chậm rãi chuyển thành đập nhanh liên hồi. Vậy thì có phải hay không, anh cũng có cảm giác với cậu? Vậy cậu, anh có thể chấp nhận cậu tiến thêm một chút về phía anh không?
Mộ Minh Trạch nói xong, cảm thấy ngón tay vẫn luôn vuốt ve mắt mình đã ngừng lại từ khi nào. Hắn tò mò ngẩng đầu lên, va phải một ánh mắt kì lạ, hắn chưa từng thấy bao giờ. Có thể vì tối, hoặc vì hắn bị đôi mắt kia mê hoặc, mà hình ảnh phản chiếu trong đó, là hắn, là một hắn thật sự.
Mộ Minh Trạch cảm thấy, ngực mình sắp bị áp lực tim đập chèn ép tới nghẹt thở, máu khắp người sôi trào không rõ nguyên do, não bộ vì thế mà bị ngừng trệ, hơi thở bắt đầu mất ổn định.
Lam Bính nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được tất cả, gan cũng vì thế mà lớn lên, cậu cúi người, khẽ chạm nhẹ vào đôi môi đang mím chặt kia, rồi rời đi rất nhanh.
Đầu óc Mộ Minh Trạch nhất thời nổ tung, suy nghĩ hỗn loạn. Cái gì vừa xảy ra vậy, nam chính, Lam Bính, vừa hôn hắn! Hơi thở gấp gáp của cậu, cùng với ánh mắt vẫn luôn không chớp mà nhìn hắn kia, không phải ảo giác, là cậu vừa hôn hắn!
Thấy Mộ Minh Trạch ngơ ngác nhìn cậu, không có phản ứng gì. Lam Bính hơi bất mãn, bàn tay vẫn luôn đặt trên mặt Mộ Minh Trạch khẽ động, xoa nắn vào cái, sau đó dời tay sang, vuốt ve cái tai nhỏ của anh.
Hắn lấy lại tinh thần, mặt và tai nhanh chóng đỏ rực và nóng lên, xấu hổ không biết phải phản ứng ra sao, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi một chút.
Lam Bính cảm nhận được, lòng vui sướng không thôi, anh ấy xấu hổ, không có bài xích, thậm chí còn có phản ứng a!
Cậu không nhịn được nữa, hơi xoay mặt Mộ Minh Trạch lại, dùng sức hôn lên.
Mộ Minh Trạch theo bản năng rụt cổ, lại bị Lam Bính nắm cằm, khống chế nâng lên tiếp tục hôn xuống, chỉ có thể bị động chấp nhận.
Không giống nụ hôn phớt thăm dò ban đầu, nụ hôn này có phần mạnh bạo và quyết liệt hơn. Thấy Mộ Minh Trạch không cự tuyệt, ánh mắt Lam Bính càng sâu hơn, cạy mở miệng anh, đưa lưỡi vào trong.
Mộ Minh Trạch bị bất ngờ, hơi dẫy dụa, cuối cùng vẫn là không thoát được, nụ hôn đầu của cả kiếp trước lẫn kiếp này đều bị một thằng nhóc kém tuổi cướp mất.
Sau một hồi lâu triền miên, hai người tách nhau ra, Lam Bính vuốt ve đuôi mắt và khoé miệng Mộ Minh Trạch, cười khẽ: "Anh, là lần đầu sao? Lần sau đừng nín thở như vậy, sẽ nhanh kết thúc mất."
Mộ Minh Trạch thở dốc, trừng mắt nhìn Lam Bính, đẩy mạnh cậu ra: "Còn nghĩ tới lần sau?" Tên khốn này cư nhiên lại còn chê ít?
Hắn như tức giận lại như xấu hổ, đi nhanh về phía cửa. Lam Bính cũng biết lúc này không nên chọc, liền thu dây leo về, để Mộ Minh Trạch thuận lợi mở cửa.
Đám Thẩm Phong nghe tiếng mở cửa, vội quay đầu nhìn, thấy đội trưởng nhà mình tay che miệng, không nhìn bọn họ lấy một cái mà đi mất. Tiếp đó là Lam Bính đi ra, vẻ mặt hạnh phúc, cười tươi rói như vừa nhặt được báu vật.
Mấy người họ nhìn nhau, ngầm hiểu ý mà cười cười, tiến lên trêu chọc Lam Bính.
Hình Cương: "Ây da, không đuổi theo à? Đội trưởng người ta chạy mất rồi kìa."
Lam Bính lắc lắc đầu, nụ cười vẫn như cũ đáp: "Giờ mà đuổi theo, có khi lại bị ghét mất."
Cao Thành Võ khoát lên vai cậu, nói với vẻ khó tin cùng châm chọc: "Ông mà cũng sợ bị ghét á? Tình hình thế này nhẹ nhất là bị bơ đẹp, nặng nhất có khi đến phòng ông cũng không được vào."
"Lúc đó có cần bọn tôi tiếp ứng nhớ nói nha, sẽ không chơi khăm ông giống lúc trước nữa đâu. Ha ha ha!" Cao Thành Ưng phối hợp cười to, sau đó cả bọn cùng cười theo.
Trương Vũ đứng đó, nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Mộ Minh Trạch, rồi nhìn sang đám người đang cười cợt đùa giỡn, lòng thầm thương cảm sâu sắc với Mộ Minh Trạch. Làm lão đại của một nhóm toàn Clavis, chỉ có mình là người thường, nghĩ thế nào cũng thật thảm.
'Người thường' Mộ Minh Trạch hiện giờ đang cảm thấy không ổn, trong đầu toàn là hình ảnh Lam Bính lúc đó, bước chân như bay chạy về phòng.
Không phải là có nữ chính sao, không phải nam chính là trai thẳng sao? Hắn sờ sờ môi mình, khuôn mặt bị gió đêm thổi lạnh lại nóng bừng lên. Thế nụ hôn lúc nãy là có ý gì, chẳng lẽ là do hắn không theo kịch bản mà chết đi, nên mới xảy ra biến hoá?
Mộ Minh Trạch hoảng hốt, gọi vang hệ thống trong đầu. Hệ thống 639 luôn online 24/24 xuất hiện, giọng vẫn máy móc như thường.
"Ngươi cũng thấy rồi đó, lúc nãy Lam Bính... Là do ta không theo cốt truyện sao? Xảy ra biến cố như vậy có ảnh hưởng gì không? Cốt truyện sau này với nữ chính sẽ ra sao?"
"Xin hãy bình tĩnh, thưa kí chủ. Đã kiểm tra, không xảy ra biến cố. Tâm lý nhân vật chính hoàn toàn bình thường, tình cảm cũng là hình thành bình thường. Như đã nói, cốt truyện có thể thay đổi, không ảnh hưởng tới nhiệm vụ chính của kí chủ thì mọi sự biến đổi đều được phép."
Mộ Minh Trạch nhớ lại nhiệm vụ chính, một là giúp nam chính đánh bại tang thi vương, hai là điều chế được vaccine tang thi. Hắn thở ra một hơi, quả thật không ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Sau đó hắn lại rối rắm, rốt cuộc Lam Bính bị làm sao vậy? Là do mình bảo vệ cậu ta quá mức, nhầm lẫn giữa hiệu ứng gà mẹ với tình yêu ư?
Mộ Minh Trạch lắc đầu thật mạnh, nằm vật xuống giường, đầu óc mệt mỏi. Lam Bính đang phát triển với chiều hướng hắn không lường trước được, phải tránh xa cậu ra một chút.
- ---------
Sau đó, giống như suy đoán của Cao Thành Võ, Lam Bính bị Mộ Minh Trạch cự tuyệt nói chuyện. Ngoài lúc đầu cả đội phải ngồi lại nghe Mộ Minh Trạch nói tỉ mỉ về dị năng cũng như phương hướng pháp triển tối ưu của từng người ra, hầu như hắn luôn giữ một khoảng cách với Lam Bính, tránh ở riêng với cậu, có chuyện sẽ thông qua Thẩm Phong nói với cậu.
Lam Bính cũng không có ý kiến, ngoan ngoãn bảo trì khoảng cách, nhưng vẫn không ngừng tán tỉnh Mộ Minh Trạch. Người khổ nhất có lẽ là Thẩm Phong, bị kẹp giữa hai người, một thì điên cuồng theo đuổi, một thì điên cuồng trốn chạy, mệt mỏi đến mức chút tâm tình hóng chuyện cũng bay sạch.
- ---------
Một tháng sau, số lượng dị năng giả càng ngày càng tăng. Mọi người cũng phát hiện ra tinh hạch, là thứ trong đầu tang thi, giúp dị năng giả thăng cấp, nhưng hầu hết thăng đến cấp 2 sẽ bị chậm lại.
Lại thêm một tháng, sự xuất hiện của tang thi cao cấp hơn được biết đến. Tinh hạch trong đầu chúng giúp tăng nhanh quá trình thăng cấp, các dị năng giả cũng vì thế tích cực ra ngoài sân tang thi hơn.
Hai tháng sau, căn cứ bị tấn công bởi một thi triều khá lớn, dẫn đầu là một tang thi biến dị có dị năng. Sau khi vật vả chống đỡ được, các lãnh đạo cấp cao cho rằng có thể là dị năng giả biến thành tang thi, vì vậy những ưu tiên trước đó của Clavis cũng bị gạch bỏ.
Căn cứ phát triển mạnh mẽ, số vật tư trong K thành không còn đủ nữa. Mọi người bắt đầu đi tới những thành lân cận, tìm kiếm vật tư và săn lùng tang thi biến dị, vì có tin đồn, hấp thụ tinh hạch của tang thi biến dị sẽ có song hệ dị năng.
Một tháng sau đó, đội Ảnh Nguyệt đi đến thành H, nơi gia đình Lam Bính từng sống. Lam Bính phát hiện cha mẹ và em của mình đều không còn, tinh thần suy sụt, được đồng đội cổ vũ không ít. Mộ Minh Trạch cũng dần mở lòng, an ủi Lam Bính, mối quan hệ giữa hai người cũng dần có tiến triển. Mọi người trong đội đều rất vui mừng, đặt biệt là Thẩm Phong.
- ---------
"Đội trưởng, em đã về rồi." Một thân ảnh cao lớn lao tới từ phía sau, ôm chầm lấy Mộ Minh Trạch đang thảo luận với Hình Cương.
Hắn dơ tay xoa xoa cái đầu đang dụi trên vai hắn, trả lời với ngữ khí ôn hoà: "Đã về rồi sao? Mạnh hơn không ít nhỉ?" Đáp lại hắn là cái hôn lên cổ, làm hắn giật bắn mình quay đầu lại, chỉ thấy Lam Bính cười tinh nghịch, lại hôn lên môi hắn một cái.
Hình Cương phía đối diện, lấy tay đỡ trán, nhìn Thẩm Phong đang lắc lắc đầu nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ đi vào.
Một tháng nay, dị năng của bọn họ tiến bộ không ít, lại có sự chỉ dẫn đúng đắn của Mộ Minh Trạch, cơ hồ trở thành những người mạnh nhất trong căn cứ. Mộ Minh Trạch vì thế ra quyết định, luyện tập phối hợp dị năng, vì thế bọn họ rất hay bắt cặp hai hoặc ba người, ra ngoài săn tang thi luyện tập.
"Anh với Hình Cương đang nói chuyện gì thế?" Mộ Minh Trạch nhìn cậu cạn lời, nghe cái giọng điệu này, lại là đang ghen tuông vớ vẩn nữa rồi.
"Dẹp cái giọng điệu đó đi, anh vẫn chưa chấp nhận em đâu." Lam Bính nghe vậy chỉ cười hì hì, đầu vẫn cọ xát vai Mộ Minh Trạch.
Cặp sinh đôi đi vào, nhìn thấy cảnh này, người thì bụm miệng giả vờ nôn, người thì đỡ trán lắc đầu. Lúc đầu họ còn thấy việc này khá vui, lâu dần cũng chịu không nỗi. Bắt một đám nam nhân độc thân ngày nào cũng nhìn mấy cảnh này, là cực hình tàn khốc nhất.
"Thành Võ với Thành Ưng cũng đã về. Đông đủ rồi, có công việc cho đội của chúng ta đây. Là việc quân đội ủy thác, phần thưởng khá hậu hĩnh đấy." Hình Cương nhanh chóng nói, không thể để cảnh tượng này tiếp tục nữa.
Mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, ngồi xuống lắng nghe.
Công việc lần này là hộ tống. Lúc trước, nhóm của Tần Bắc Thiên có một dị năng giả không gian, đem từ phòng nghiên cứu tối tân nhất trong thành K về khá nhiều thiết bị và tài liệu nghiên cứu.
Quân đội truyền tin này ra, lập tức có một đội ngũ nghiên cứu, nghe nói là rất giỏi, của B thành liên lạc, nói muốn hợp tác. Do thiếu thiết bị nên họ mãi không nghiên cứu được vaccine phòng bệnh.
Lãnh đạo hai bên đạt được thoả thuận. Vì vậy phía quân đội phát nhiệm vụ hỗ trợ hộ tống nhóm nghiên cứu từ B thành tới đây. Đội muốn tham gia sẽ tự nguyện đăng kí.
"Từ từ đã, tại sao không phải là chuyển thiết bị sang thành B, mà phải đưa người từ đó đến đây vậy. Làm vậy vừa tốn kém, vừa có rủi ro cao." Thẩm Phong lên tiếng thắc mắc.
Mộ Minh Trạch lắc đầu ngán ngẩm: "Là do muốn danh tiếng và độc quyền chăng? Việc vaccine từ căn cứ K thành sản xuất ra sẽ có thành tựu, họ còn có thể thu phí mua bán từ cái này nữa. Mấy người B thành có lẽ đạt được lợi ích gì đó, nên cũng đồng ý chăng."
Lam Bính hừ lạnh: "Đúng là cái đám ham muốn danh tiếng, thời thế cũng không thay đổi được."
"Việc này có lợi cho chúng ta là được. Số tinh hạch và vật tư thưởng cũng không ít, là cơ hội tốt trục lợi từ quân đội mà không phải sao?" Hình Cương cười sảng khoái nói.
Thế là Mộ Minh Trạch đi đăng kí, mọi người sắp xếp vật dụng, chuẩn bị xuất phát sau 3 ngày nữa.
- ---------
"Hửm, đây không phải đội ngũ mạnh nhất căn cứ bây giờ, Nguyệt Ảnh sao? Tại sao lại hạ mình tham gia hoạt động tập thể này vậy?"
Mộ Minh Trạch đang đi đến chỗ tập kết, nghe được giọng nói khó nghe quen thuộc, là Tần Bắc Thiên.
Hắn không để tâm đến gã, đi báo danh với bên quân đội. Lam Bính đi theo thì không chịu im lặng, quay lại mỉa mai: "Yo, chẳng phải vị đội trưởng mang về cho căn cứ chúng ta mấy thiết bị kia sao? Là nhờ công lao đó nên đội anh mới được tham gia à?"
Tần Bắc Thiên đã ăn không biết bao nhiêu trái đắng từ Lam Bính, rút được bài học mà không dám dây dưa, chỉ hậm hực rời đi, miệng không quên lẩm bẩm châm biếm: "Để một tên người thường lãnh đạo cả đội dị năng giả, chẳng ra làm sao!"
Lam Bính làm như không nghe thấy gì, không cần chấp nhặt với kẻ ngu. Cậu quay lại cười với Mộ Minh Trạch đang bất mãn nhìn mình một cái, rồi cùng nhau trở lại xe.
Sau khi các đội đăng kí đã đến đủ, cả đoàn người xuất phát đến B thành.
Đoạn đường này chỉ có đánh tang thi và nghỉ ngơi, xong lại đi liên tục. So với đội Mộ Minh Trạch vẫn luôn rèn luyện lâu ở bên ngoài, các đội khác gần như kệ quệ tinh thần hết.
Đến được B thành rất thuận lợi. B thành cũng gần giống như K thành, chỉ có điều không có quân đội lãnh đạo. Người ở đây hầu như là dân thường, được một tổ chức dị năng giả lãnh đạo và bảo vệ.
Trong lúc đợi bên phía quân đội thương lượng thu xếp xong, đội của Mộ Minh Trạch quyết định đi dạo một vòng căn cứ này.
Không giống K thành, B thành dù có nhiều dân thường nhưng vẫn giữ được nếp sống văn minh, xã hội được quy hoạch rât tốt, đời sống cũng khá thoải mái.
Mọi người đều tham gia buôn bán trao đổi, chứ không như K thành, tìm được vật tư thì là của mình, dần dà dân thường trong thành K cũng biến mất.
Lam Bính và đồng đội rất thích nơi đây, nhưng Mộ Minh Trạch thì không hài lòng cho lắm. Lam Bính cũng nhận ra, khi cả bọn về tới phòng được phân định, cậu mới hỏi.
"Đúng là căn cứ này được hình thành khá tốt, cuộc sống được đảm bảo rất khá. Chứng tỏ tổ chức lãnh đạo giỏi và có tài năng." Mộ Minh Trạch trả lời cậu.
Lam Bính nghi hoặc: "Thế thì, tại sao anh lại có vẻ không đồng ý?" Không chỉ Lam Bính, những người khác cũng có chung thắc mắc, nhìn Mộ Minh Trạch cầu giải đáp.
Mộ Minh Trạch thở dài, nói: "Cũng là vì họ quá giỏi, cũng đã bảo bọc quá tốt, nên khi gặp tình huống bất trắc gì, họ sẽ không chống đỡ được."
Thấy đám Lam Bính vẫn không hiểu, Mộ Minh Trạch kiên nhẫn giải thích: "Ví dụ nhé, nếu có một thi triều hoặc đơn giản là một số tang thi biến dị tấn công thành, sẽ thế nào? Tổ chức dị năng giả kia sẽ gồng mình lên chống đỡ, trong khi những người dân thường sẽ chỉ biết run sợ trốn đi. Một khi để lọt lưới bất kì tang thi nào vào trong, họ cũng sẽ không biết đứng lên chống lại, chỉ biết dựa vào kẻ khác, lúc đó sẽ chẳng khác nào một cuộc thảm sát đẩm máu."
Nói xong, hắn nhìn mọi người. Trong cả đám, chỉ có Thẩm Phong đồng ý với hắn, còn lại thì không.
Lam Bính vẻ mặt bất bình, nói: "Nếu đã được bảo vệ như anh nói, vậy chẳng phải tổ chức phía trên rất mạnh sao? Nếu vẫn chưa đủ, thì có thể mạnh hơn nữa mà. Duy trì cuộc sống bình yên như vậy cho mọi người không phải tốt hơn sao?"
Mộ Minh Trạch cạn lời, chắc cái đám lãnh đạo B thành cũng có cùng suy nghĩ với Lam Bính, đều là tư duy kiểu chính nghĩa cả: "Lam Bính, không phải anh nói cuộc sống bây giờ của họ không tốt? Chỉ là nếu con người mấy đi khả năng tự vệ, điều đó cũng đồng nghĩ với việc cuộc sống của họ không còn là vấn đề của họ nữa, họ phải sống phụ thuộc vào người khác, có khác gì lũ động vật được chăn nuôi không?"
Lam Bính giật giật ấn đường, hơi lớn giọng cãi lại: "Anh nói xem, bọn họ không có năng lực, không có dị năng, lấy cái gì họ có thể chống lại được đám tang thi hung tàn ngoài kia."
Mộ Minh Trạch bình tĩnh đáp với giọng hơi chất vất: "Lam Bính, cậu quên việc trước kia mình là người bình thường à? Nếu không phải trải qua nguy hiểm, cậu sẽ không có dị năng. Giống loài nào cũng thế, vì phải sinh tồn, vì gặp khó khăn mới tiến hoá, sao cậu không thể hiểu được vậy?"
"Em tiến hoá, em có dị năng để chiến đấu, là nhờ có anh có dị năng, anh có thể chỉ dẫn cho bọn em, còn bọn họ thì không có! Sẽ giống như gia đình em, sẽ đều chết hết! Nếu bọn họ có người như anh, hoặc là có ai bảo vệ bọn họ như tổ chức dị năng kia, thì tương lai của họ sẽ được đảm bảo. Anh mới là người không hiểu gì hết!" Lam Bính gần như hét lên, khi bình tĩnh trở lại, cậu nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Mộ Minh Trạch.
Đám người Thẩm Phong cũng ngỡ ngàng, đây là lần đầu họ thấy Lam Bính to tiếng với Mộ Minh Trạch, có lẽ nỗi đau mất gia đình với Lam Bính đã trở thành nỗi ám ảnh không thể xoá đi rồi.
Mộ Minh Trạch kinh ngạc đến cứng đờ, hồi lâu mới cúi đầu, lên tiếng: "Anh cũng từ nguy hiểm, không người giúp đỡ sống sót bò ra, mới có dị năng, mới có anh của bây giờ giúp đỡ em. Lam Bính à, anh cũng từng, chỉ là một người bình thường thôi."
Nói xong, Mộ Minh Trạch đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Phong thấy vậy liếc Lam Bính một cái, rồi cũng đứng dậy đuổi theo.
Lam Bính ngây người, như gặp phải cú sốc rất lớn. Hình Cương cũng chỉ lắc đầu, vỗ vai Lam Bính hai cái, cặp sinh đôi hơi mím môi, không nói gì. Bọn họ bất giác đã dựa vào Mộ Minh Trạch quá nhiều, cũng quên mất rằng, anh cũng chỉ là một sinh viên bình thường, có một gia đình bình thường, bị tạo hoá buộc phải tiến hoá mà thôi.
Trong đoàn nghiên cứu có nữ chính, dù tò mò về người có thể tạo ra vaccine tang thi, nhưng Mộ Minh Trạch cũng không chủ động đi thám thính, cũng không có tâm trạng đánh tiếng với Lam Bính như bình thường.
Mấy ngày sau đó, kể cả lúc trong thành B, hay trên đường trở về K thành, Lam Bính và Mộ Minh Trạch đều trong quá trình chiến tranh lạnh.
Mộ Minh Trạch thì không muốn nói chuyện với Lam Bính. Còn Lam Bính dù biết mình lỡ lơi nhưng vẫn kiên định với ý kiến của mình, không chịu thoả hiệp.
Việc này không phải lần đầu, nhưng là lần nghiêm trọng nhất từ trước đến nay. Mấy người Thẩm Phong cũng chỉ biết lắc đầu, không can thiệp.
- ---------
Chỉ còn mấy ngày nữa là về được đến căn cứ lại, có biến cố xảy ra, đoàn người bị một đám tang thi biến dị, lên tới trăm con tấn công.
Mọi người mặc dù đều là dị năng giả, nhưng thực lực của đám tang thi này có vẻ cao hơn một bậc, bọn họ chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Đội Nguyệt Ảnh có thực lực mạnh nhất cũng khá chật vật, vì số lượng tang thi quá nhiều, nhưng vẫn xoay sở được phần nào.
Đột nhiên có một con tang thi biến dị, với dị năng tinh thần hiếm hoi, phát động tấn công tinh thần, làm mọi người không kịp trở tay.
Sát thương tinh thần mạnh hơn nhiều với sát thương thể xác. Sóng âm do con tang thi đó gào thét tạo ra, là rối loạn tâm trí, nhiều người có tâm lý yếu lập tức bị rối loạn, tang thi hoá từ bên trong, quay sang cắn ngược lại đồng loại.
Đồng đội chỉ lo đề phòng tang thi, bị cắn ngược lại không đề phòng, đội hình nhanh chóng rối loạn.
Đội của Mộ Minh Trạch cũng bị ảnh hưởng khá nhiều. Mộ Minh Trạch vẫn luôn đặc biệt để ý đến biến hoá của Lam Bính. Có lẽ vì sự bất hoà của hai người, mà tâm lý Lam Bính rất không ổn, hệ thống phát ra cảnh báo nguy hiểm.
Tình huống khẩn cấp, Mộ Minh Trạch đành phải dùng dị năng của mình, cưỡng ép sử dụng vượt cấp, đè ép dị năng của con tang thi kia, đồng thời dùng giọng nói tiềm thức của mình, trấn an tâm lý những người khác.
Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn lại cái người đội trưởng nổi tiếng không có dị năng này. Nhìn đến Mộ Minh Trạch cũng bực mình, quát lớn: "Còn không mau giải quyết đám tang thi, muốn chết hết à?"
Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, một hơi diệt sạch đám tang thi, sau đó nhanh chóng lên xe chạy về thành trước khi đợt mới tấn công.
Lam Bính giết chết con tang thi tinh thần hệ, cũng là con cuối cùng, chạy nhanh tới chỗ Mộ Minh Trạch, quên luôn cuộc cãi vã giữa bọn họ, lôi kéo Mộ Minh Trạch lên xe: "Anh, mau đi thôi. Không chừng còn có đám tang thi mới."
Nhưng cậu kéo mãi, Mộ Minh Trạch vẫn đứng ngây tại chỗ, không di chuyển. Lam Bính không dám kéo mạnh, sợ anh bị thương. Mộ Minh Trạch bổng vung tay cậu ra, lùi lại hai bước.
Tưởng anh còn giận dỗi mình, bèn nói bằng giọng dỗ dành: "Anh đừng như thế nữa, đây là tình huống khẩn cấp, có gì để sau hẳng..." Sau đó, cậu ngẩn người, nhìn ngụm máu xanh đậm gần như đen do Mộ Minh Trạch phun ra trên đất. Màu đó, giống y hệt máu của đám tang thi.
Lam Bính kinh hãi, lao đến định nắm tay anh, như bị ảnh đẩy ra.
Mộ Minh Trạch ngẩn đầu, trên mặt xuất hiện mấy đốm thi hoá, chỉ có đôi mắt vẫn là màu bạc. Hắn cười với Lam Bính, giọng khàn đặc: "Có lẽ, vẫn là bị ảnh hưởng rồi, quá trình thi biến nhanh như vậy."
Lam Bính không thể tin nỗi, đứng ngây ngốc tại chỗ. Mộ Minh Trạch không nhịn được, cau mày nói: "Còn không mau đi, đợi anh thành tang thi cắn chết em à?"
Lam Bính vẫn đứng đó, sau đó nước mắt liền rơi. Cậu lắc lắc đầu, có vẻ không tin nỗi: "Anh, đừng đùa, như vậy không vui đâu. Anh giận em đúng không, là em sai, anh đừng như vậy nữa, về nhà đi."
Mộ Minh Trạch khẽ thở dài, nói với Lam Bính: "Cuốn sổ đó, anh để trong balo của anh. Sau này dựa vào nó, sống tốt nhé."
Sau đó hắn quay sang, nhìn mấy người Thẩm Phong cũng đang khóc, Cao Thành Ưng thậm chí còn khóc nấc cả lên, không sao phát ra tiếng. Hắn thở dài, cười với bọn họ: "Các cậu cũng vậy, sau này sống tốt. Tôi không cùng các cậu đi thêm được nữa. Bảo trọng."
Lam Bính còn đang muốn lao lên, đột nhiên thấy cơ thể mình trùng xuống, trước khi ngất đi, chỉ thấy Mộ Minh Trạch làm khẩu hình với hắn, là câu 'Anh yêu em'.
Lam Bính được Hình Cương đỡ lấy. Mấy người khóc không ra tiếng, Mộ Minh Trạch cười với bọn họ: "Đừng như thế, các cậu vẫn phải sống tiếp, sinh ly tử biệt là chuyện thường. Sống thay phần của tôi nữa.
Thẩm Phong sống mũi cay cay, dứt khoát leo lên xe, không nói câu vĩnh biệt vô nghĩa với Mộ Minh Trạch, chỉ im lặng khóc.
Những người khác cũng như vậy, chỉ quay đầu gật với Mộ Minh Trạch một cái, miệng vẫn cười nhưng nước mắt tuông rơi. Khởi động xe rời đi.
Sau khi xe đã khuất tầm mắt, Mộ Minh Trạch ngã xuống. Hình như dùng dị năng với Lam Bính, làm cho quá trình tang thi hoá nhanh lên, hắn nhắm mắt, cười khẽ, rồi ngừng thở.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương