Cậy Quân Sủng

Chương 24: Cậy quân sủng



Chương 24:

 

Mấy đêm này Minh Trăn đợi Thiên Cầm và Tân Dạ ngủ thiếp đi mới dám cắn khăn tay vụng trộm khóc vì nàng không thích bầu không khí ở phủ An Quốc công, dù là nha hoàn hay phu nhân thì ánh mắt họ nhìn nàng đều rất lạnh lùng.

 

Hơn nữa, nàng rất rất nhớ Kỳ Sùng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ban đêm gặp ác mộng, Minh Trăn cũng không dám lặng lẽ đi đâu, trong phòng tối đen như mực, vì sợ hỏa hoạn nên không đốt ngọn nến nào, lúc trước ở phủ Tần vương sẽ để một viên dạ minh châu, khi đó gian phòng sẽ có ánh sáng nhẹ nhàng.

 

Nàng chỉ có thể ở trong bóng tối nắm lấy một góc chăn, mỗi đêm đều bị dọa đến mức ngủ không yên rồi đến ban ngày lại uể oải lên giường ngủ bù.

 

Bên La thị cũng không để ý đến Minh Trăn, vẻ ngoài xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ? Cũng chỉ là thứ nữ, gả cho một người thành thật là kết quả tốt nhất. Cứ hai ngày Minh Trăn sẽ đến chỗ bà ta thỉnh an một lần, lúc thỉnh an La thị cũng không làm khó nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt mệt mỏi khiến người khác thấy mà thương của Minh Trăn thì khoát tay cho nàng trở về.

 

Ngược lại Minh Oái lại cực kỳ ghen tỵ với mỹ mạo của Minh Trăn.

 

Ở tuổi này, các thiếu nữ suy nghĩ gì cũng đều hiện rõ lên trên mặt. La thị đã nói Minh Oái rất nhiều lần, mỗi lần đều nói thân phận của Minh Trăn thấp, lại được nuôi lớn ở điền trang, dù cho như thế nào cũng không thể vượt qua đích nữ chân chính là nàng ta. Nhưng Minh Oái không nghe, nhìn thấy Minh Trăn sẽ châm chọc.

 

Kết quả... đương nhiên Minh Oái sẽ không cảm thấy vui sướng gì vì Minh Trăn không nghe hiểu lời nàng ấy châm chọc, tỷ tỷ nói gì thì Minh Trăn cũng sẽ gật đầu nói một câu "đúng vậy đúng vậy" khiến Minh Oái giống như kẻ không biết suy nghĩ, không biết lễ phép, chỉ biết cố ý bắt nạt muội muội nhỏ tuổi không hiểu chuyện.

 

Nếu như Minh Oái không chủ động coi thường thì cũng sẽ không có những chuyện này nhưng không còn cách nào khác, nàng ta chỉ cần thấy Minh Trăn thì chẳng thể kìm nén cái miệng.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Minh Trăn trở lại An Quốc Công phủ, y phục hay trang sức đều rất đơn giản, hiện giờ thời tiết còn nóng, ngày thường nàng cũng chỉ mặc y phục đơn sắc, chỉ cài một cây trâm bạc hoặc là ngọc trâm đơn giản để cố định mái tóc, tuy trang phục  đơn giản nhưng lại làm không ít nha hoàn lén lút bắt chước.

 

Hôm đó Minh Oái nghe có khách đến nhà, nhân cơ hội Minh Trăn ăn trưa xong ra ngoài tản bộ để ra vẻ như ngẫu nhiên gặp phải.

 

Tân Dạ đi bên cạnh Minh Trăn, nàng ấy cũng cảm thấy Minh Oái rất phiền phức, bình thường nàng ta đều vênh mặt lên nhìn người khác cho nên cực kỳ không thích nàng ta.

 

Nhìn thấy Minh Oái ăn mặc như con bướm loè loẹt đi đến, Tân Dạ nhanh chóng đưa Minh Trăn rời đi.

 

Minh Oái cười cười rồi gọi Minh Trăn lại: "A Trăn à, muội biết không, hôm nay trong nhà có khách tới?”

 

Minh Trăn quay lại nhìn: "Hả?"

 

Minh Oái tiến lên nắm chặt tay Minh Trăn mà nàng không thích người khác làm vậy nên rụt tay lại.

 

Minh Oái đành phải khoanh tay trước ngực: "Là một công tử."

 

Minh Trăn không để ở trong lòng, nàng không quá thích nói chuyện với Minh Oái mấy ngày này, mâu thuẫn theo bản năng thôi. Nhưng là tỷ muội trong nhà, Minh Oái nói chuyện, Minh Trăn cũng không thể quay đầu chạy.

 

Cho nên nàng gật nhẹ đầu.

 

Minh Oái nói bên tai nàng: "Ta nghe người khác nói phụ thân rất vừa ý hắn, muốn gả muội cho hắn."

 

Cách sống từ nhỏ của Minh Trăn không giống người khác, nàng không có khái niệm về những từ ngữ như "gả" hay "thành thân" này.

 

Trời hơi nóng, Minh Trăn đã đổ mồ hôi nên chỉ muốn trở về nghỉ ngơi, cho nên “vâng” hai tiếng để lừa gạt Minh Oái cho qua chuyện.

  

Lừa gạt người sao… Minh Trăn rất lành nghề nha.

 

Minh Oái thấy Minh Trăn không có phản ứng gì, giống như nàng ta đang đánh lên cục bông vậy.

 

Nàng ấy không muốn điều này.

 



Nàng ấy muốn Minh Trăn phải nhiệt liệt hóng hớt nghe ngóng nhân phẩm, gia thế và học thức của đối phương, Minh Oái lại nói gia cảnh của thư sinh ka không chỉ bần hàn mà tâm tư bất chính.

 

Tâm tư bất chính là Minh Oái nhìn ra được nhưng nàng ấy không dám nói cho An Quốc công, sợ phụ thân cảm thấy mình là người nịnh hót xem thường kẻ bần hàn. Nếu như Minh Trăn nói thì chắc chắn An Quốc công sẽ cho rằng Minh Trăn ghét nghèo yêu giàu, ghét bỏ thư sinh nghèo túng này.

 

Tất nhiên Minh Oái cũng không muốn nhà mình kết thân với loại người này, đối với cả gia tộc mà nói, nhân phẩm kém sẽ thành tai họa, nếu như tên họ Ôn này làm chuyện xấu gì đó thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng danh dự phủ An Quốc công.

 

Mặc dù ghen tị Minh Trăn xuất sắc hơn mình nhưng nàng ấy cũng không đến mức vì h4m muốn của bản thân mà khiến cả gia tộc gặp rắc rối, Minh Trăn gả cho một người trung thực bình thường là xong việc, dù sao Minh Trăn cũng không thể tốt hơn nàng ấy được.

 

Nhưng nàng ấy không muốn mình phá hư, có phá cũng nên là Minh Trăn làm.

 

Minh Oái cầm khăn tay phẩy phẩy: "Dáng dấp đối phương có thể chấp nhận được, chỉ là hơi lỗ mã.ng một chút. Ngày đó ta đi ở cây cầu đối diện, tên nghèo... công tử kia thế mà không tránh mặt, còn chủ động bắt chuyện khen ta một câu gì mà trong sáng như bông sen, ta cũng không để ý đến hắn."

 

Minh Trăn ngày càng thấy nóng, nàng không suy nghĩ gì nhiều, miễn cưỡng gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, tỷ tỷ trong sáng như hoa sen thiệt."

 

Minh Oái chán nản.

 

Đúng cái rắm, mắt mù cũng nhận ra nàng ấy đẹp. Nhưng quan trọng là cái này sao?

 

Minh Oái lại nói: "Hắn đang ở đình hóng gió uống trà cùng phụ thân, A Trăn, muội theo ta đến nhìn lén xem nhé?”

 

Tân Dạ biết Minh Oái không có lòng tốt nên từ chối: "Cô nương, hôm nay quá nóng, chúng ta vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi."

 

"Không phơi nắng nên da A Trăn mới tái nhợt như vậy." Minh Oái đánh giá Tân Dạ: "Đều bị hai nha hoàn các ngươi làm hư, xen vào chuyện của chủ tử lần nữa thì cẩn thận ta bán các ngươi."

 

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

 

Tân Dạ miễn cưỡng kéo kéo môi.

 

Minh Trăn không muốn liên lụy đến Tân Dạ, nhanh chóng đi lên mấy bước: "Được rồi, đi xem một chút."

 

Đương nhiên chuyện này hợp lòng Minh Oái.

 

Trong đình có một nam nhân mặc y phục xanh lam đang trò chuyện với một nam tử mặc y phục xanh khác. Người có vẻ uy nghiêm hùng tráng, không giận tự uy đó chính là An Quốc công Minh Nghĩa Hùng. Người còn lại trông thấp hơn, gầy ốm nhom ốm nhách là "Ôn công tử" Ôn Hồng trong miệng mọi người.

 

Ngũ quan Ôn Hồng đoan chính, nhìn cũng ôn tồn lễ độ rất có khí chất thư sinh.

 

Hắn ta đã nghe một về Minh Trăn. Nghe nói Cửu tiểu thư này yếu ớt, không có mẫu thân, lại là một người ngốc cho nên đưa đi điền trang mấy năm.

 

Nam nhân bình thường ai lại đồng ý lấy một kẻ ngốc chứ, chỉ sợ lúc sinh con cũng ngốc theo mẹ nó.

 

Nhưng xuất thân Ôn Hồng nghèo hèn, trong triều không có nền móng nào. Nhân tài trong kinh thành rất nhiều nên muốn có chỗ đứng trong triều thì cách duy nhất cũng là cách nhanh nhất là tìm một nhạc phụ mạnh mẽ. Gia tộc khác như phủ An Quốc công không nỡ gả tiểu thư cho người trẻ tuổi không quyền không thế như hắn ta, nhờ vào gia thế trong sạch và học thức không tệ nên Ôn Hồng mới lọt vào mắt An Quốc công Minh Nghĩa Hùng.

 

Chỉ cần cưới con gái An Quốc công rồi kết thân với Minh gia thì về sau sẽ thăng quan tiến chức dễ dàng.

 

Minh Nghĩa Hùng tam thê tứ thiếp, không có khả năng không cho phép nữ tế (1) chỉ cưới duy nhất một người. Minh Trăn lại là một người ngốc, không thể để cho nàng sinh ra một đứa nhỏ ngốc được, chỉ đến lúc đó dùng chút thủ đoạn để nàng nghi ngờ bản thân không sinh được, lúc đó cưới một tiểu thiếp thông minh xinh đẹp là được.

 

(1) con rể.

 

Minh Trăn và Minh Oái đứng từ xa nhìn, Minh Oái đưa tay chỉ Ôn Hồng: "Nhìn đi, phụ thân muốn gả ngươi cho hắn, hắn còn không tuấn tú bằng ca ca chúng ta mà ca ca chúng ta cũng chỉ coi như là bình thường trong các công tử thế gia mà thôi."

 

Minh Trăn không thấy rõ người này như thế nào, chỉ nhìn được thân hình, cũng bình thường thôi.

 

Nàng chỉ muốn đi để về hỏi Tân Dạ "gả" cả nghĩa là gì, vì không muốn để Minh Oái nhận ra bản thân không hiểu nên gật nhẹ đầu.

 



Minh Oái thấy nàng phản ứng như vậy cũng không cười nổi nữa.

 

Bắt nạt Minh Trăn chẳng vui tẹo nào.

 

Cuối cùng cái đồ ngốc này có biết tình hìntcủa mình không thế trời?

 

Thứ nữ công hầu lại gả cho một người có gia cảnh bần hàn.

 

Minh Trăn mệt mỏi che miệng, ngáp một cái: "Buồn ngủ quá nha, tỷ tỷ, có phải đến giờ ngủ trưa rồi không."

 

Tân Dạ nói: "Vâng, cũng sắp đến."

 

Minh Oái lạnh lùng nhìn Tân Dạ một cái: "Nàng kêu ta, mắc mớ gì ngươi trả lời?”

 

Bụng Tân Dạ đầy lửa giận  còn phải tươi cười trả lời: "Ngài nói đúng."

 

Nhưng A Trăn đã gọi nàng ấy là tỷ tỷ mười năm rồi.

 

Minh Oái nhìn Minh Trăn đơn thuần, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, trong đầu nghĩ thầm nếu bây giờ mình xách nàng đi bán thì chỉ sợ nha đầu ngu ngốc này còn đếm coi xem có đủ ngân lượng không này.

 

Nàng ấy nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Minh Trăn: "Bóp một chút là hết buồn ngủ liền."

 

Cũng không quá mạnh nhưng da Minh Trăn mỏng, bóp nhẹ cũng sẽ để lại dấu, Minh Oái cảm thấy sướng tay nên tiếp tục xoa bóp.

 

Nước mắt Minh Trăn rưng rưng: "?"

 

Minh Oái cảm thấy mình bận rộn lúc lâu, cả người cũng đổ mồ hôi, cũng nhịn một bụng tức giận, nàng ấy mới chính là đồ ngốc. Ngược lại Minh Trăn lại bình tĩnh nhã nhặn còn dùng một đôi mắt trong suốt vô tội nhìn nàng ấy.

 

Nghĩ vậy Minh Oái càng bực, tức điên người luôn.

 

Nàng ấy khoanh tay trước ngực nói: "Được rồi, muội về ngủ đi, vụ hôn nhân này ta sẽ bảo phụ thân bỏ đi, phụ thân đúng là không có mắt nhìn người, người trên trời dưới đất ở xó xỉnh nào cũng muốn kéo về phủ chúng ta, cũng không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Minh gia."

 

Minh Trăn đi sau Minh Oái sau đó trở về chỗ của mình ngủ trưa.

 

Lại nói bên chỗ An Quốc công, Ôn Hồng bàn luận trên trời dưới biển, từ những việc quản lý các loại thiên tài của triều đình những năm gần đây đến việc trấn áp phản quân, Ôn Hồng đều nói năng rõ ràng lưu loát.

 

Mặc dù Minh Nghĩa Hùng cảm thấy Ôn Hồng chỉ nói lý thuyết nhưng nhiều người trẻ tuổi đến cả những kiến giải này cũng không biết.

 

Lúc này một gã sai vặt tiến vào: "Lão gia, Tần vương điện hạ đến."

 

Mắt Ôn Hồng sáng lên.

 

Ai chẳng biết Tần vương quyền thế ngập trời và có khả năng trở thành hoàng đế nhất chứ? Đúng là đến phủ An Quốc công, ngay cả Tần vương cũng gặp được.

 

Minh Nghĩa Hùng cũng hơi kinh ngạc, những năm nay ông và Tần vương gặp nhau không nhiều, hôm nay đến làm gì thế? Nhưng thân phận Tần vương cao quý, Minh Nghĩa Hùng nhanh chóng cho người đón vào.

 

Kỳ Sùng cũng không phải đến để gặp Minh Nghĩa Hùng.

 

Nghe nói Minh Nghĩa Hùng tìm một nhà chồng tốt cho A Trăn nên hôm nay đúng lúc công tử này đến An Quốc công phủ nên hắn đến xem thử, xem phu quân này tốt đến mức nào.

 

Minh Trăn do một tay hắn nuôi lớn, muốn lấy chồng, gả cho ai, lúc nào gả, gả đi làm tiểu tức phụ hay thái hậu cũng phải do hắn nói mới tính.

 

Lý Phúc đi sau Kỳ Sùng nhưng vì sắc mặt Kỳ Sùng quá lạnh nên sát khí trên người cũng nặng giống hệt như xách đao đi giết người vậy, y rùng mình một cái rồi tự giác cách xa mấy bước.

 
Chương trước Chương tiếp