Chàng Rể Chiến Thần
Chương 2: Chứng nhận tử vong
Vào lúc này, một chiếc Rolls-Royce đen mang biển số A888888 chậm rãi đậu trước cổng sân bay.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đen lập tức bước cạnh chiếc xe, cung kính mở cửa cho anh.
Nếu như để cho người ở tầng lớp thượng lưu trong Giang Châu nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn bọn họ sẽ kinh ngạc muốn rớt cằm, bởi vì người đàn ông trung niên này là Tô Thanh Sơn, người giàu nhất ở thành phố Giang Châu, thế nhưng bây giờ ông ta lại đi mở cửa xe cho người khác.
Một ông lão tóc đã bạc trắng đi xuống, ông ta mặc sườn xám nam màu xanh, cầm quải ba tông tinh xảo trong tay, trên đầu cây ba tông có một viên đá quý màu xanh to bằng quả trứng gà, trông ông cụ có vẻ già nua yếu ớt, thế nhưng trên thực thế sống lưng của ông cụ rất thẳng, toát ra khí thế uy nghiêm.
“Chắc cậu chủ sắp ra rồi nhỉ?”
Đột nhiên ông lão rất tiếng nói, ông ta nhìn cổng sân bay chăm chú với ánh mắt sáng rực.
Vào lúc này, đột nhiên có hai dáng người thẳng tắp lần lượt xuất hiện.
Ánh mắt của ông cụ vẫn luôn dõi theo bóng dáng của thanh niên đi đằng trước, trong lúc Tô Thanh Sơn đang kinh ngạc, ông cụ nhanh chân sải bước đến bên bọn họ, khom lưng, cúi đầu, động tác nhanh nhẹn, rất mực cung kính: “Gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô, quản gia Hàn Triết Viễn xin được đón cậu chủ trở về Yến Đô, nắm quyền quản lý gia tộc.”
Lúc nghe thấy ông cụ báo tên, rốt cuộc Dương Chấn cũng đã biết ông ta là gì. . Ngôn Tình Sủng
Chỉ có điều, nghe thấy mấy chữ ‘gia tộc Vũ Văn’, niềm vui khi được quay trở về chốn xưa lập tức tan biến hết, anh không khỏi bực bội.
Dương Chấn nhìn Hàn Triết Viễn với vẻ khinh thường: “Buồn cười ghê nhỉ, mười năm trước, tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi gia tộc, còn bị uy hiếp đời này không được bước chân vào Yến Đô nửa bước, chỉ vì tôi là đứa con riêng, không có tư cách chiếm tất cả mọi thứ thuộc về gia tộc Vũ Văn, bây giờ lại kêu tôi đến nắm quyền ở gia tộc Vũ Văn sao?”
“Mười tám năm trước, tôi mới chỉ có chín tuổi mà thôi, ấy vậy mà phải cùng mẹ quỳ dưới màn mưa như trút nước bên ngoài cửa lớn của gia tộc suốt đêm đằng đẵng, các người có ai nổi lên được chút lòng trắc ẩn nào không?”
“Năm năm trước, mẹ tôi mắc bệnh nặng, vào lúc cùng đường mạt lộ, tôi đến nhà Vũ Văn cầu xin bọn họ chữa trì, các người đã làm như thế nào?”
“Bây giờ tôi vinh hiển trở về, nắm quyền lớn trong tay thì muốn tôi quản lý gia tộc Vũ Văn sao?”
“Cút trở về nói lại với người kia, đối với tôi, gia tộc Vũ Văn là cái thá gì? Nếu như dám đụng chạm đến tôi thì đừng trách tôi đến Yến Đô một chuyến.”
Những lời này đã đè nén trong lòng anh nhiều năm nay rồi, năm năm chinh chiến tứ phương khiến cho lòng dạ anh trở nên bình tĩnh, không còn dễ bị kích động như trước kia nữa, thế nhưng bây hồi ức mà anh đã giữ trong lòng từ lâu lại khiến cho một đàn ông cứng rắn người cao tám tấc đỏ gay cả đôi mắt.
Hàn Triết Viễn thở dài thườn thượt như thể đã sớm lường trước được điều này, ông ta nói: “Gần đây tập đoàn Nhạn Chấn đã đặt chân đến Giang Châu, cái tên này là do mẹ cậu đã dùng tên của bà ấy và tên của cậu ghép thành trong lúc còn ở Yến Đô, dùng sức của một mình mình để gây dựng nên sản nghiệp, bây giờ mẹ cậu đã tạ thế, theo lý mà nói nên trả tập đoàn Nhạn Chấn lại cho cậu.”
Dương Chấn cười lạnh, anh sửa lưng: “Không phải là gia tộc Vũ Văn trả lại cho tôi, tập đoàn Nhạn Chấn vốn thuộc về mẹ tôi, chỉ có điều bị các người cướp đi một cách vô tình mà thôi.”
Dương Chấn vừa mới nói dứt lời đã sải bước bỏ đi.
“Đúng là gia tộc Vũ Văn có lỗi với hai người.”
Nhìn bóng lưng dần đi xa của anh, Hàn Triết Viễn tỏ vẻ bi thường, ông ta lập tức căn dặn Tô Thanh Sơn ở ngay bên cạnh mình: “Thanh Sơn, kể từ ngày hôm nay, cậu phải tìm đủ mọi cách để giúp đỡ cho cậu chủ.”
Nghe thấy thế, gương mặt Tô Thanh Sơn lập tức trở nên cung kính: “Ông Hàn, không có ông thì không có Tô Thanh Sơn của ngày hôm nay, ông cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cho cậu chủ.”
Đột nhiên Hàn Triết Viễn lên tiếng: “À phải rồi, năm năm trước cậu chủ đã kết hôn, bây giờ cậu chủ đã về, ông đại diện cho gia tộc Vũ Văn đến nhà họ Tần tỏ ý đi.”
“Dạ!”
…
Một chiếc taxi phóng như bay trên đường, Dương Chấn ngồi ở hàng ghế sau, dòng suy nghĩ của anh trôi về năm năm trước.
Một đêm quỳ giữa màn mưa như nước đổ đã triệt để đóng lại trái tim hướng về gia tộc Vũ Văn của anh, năm năm trước, mẹ của anh ngã xuống vì cơ bệnh, khi ấy Dương Chấn vừa mới tốt nghiệp, nghèo kiết xác, lại không may bị hãm lại, ân ái một đêm với Tần Nhã.
Vì danh tiếng của gia tộc, nhà họ Tần bảo Dương Chấn về ở rể, để mẹ mình được chữa trị, anh đành bấm bụng đồng ý, nhận một tỷ rưỡi của nhà họ Tần, nhưng không đợi anh cầm món tiền này vào bệnh viện thì mẹ anh đã qua đời vì không được chữa trị, thậm chí anh còn không kịp gặp mặt bà ấy lần cuối.
Sau khi mẹ qua đời, Dương Chấn làm theo ước định đi ở rể cho nhà họ Tần, chỉ có điều anh tự cho rằng bản thân mình không xứng với Tần Nhã mà mình đã yêu thích từ lâu, một thời gian ngắn sau hôn lễ, anh bèn bỏ đi tòng quân.
Một lần ly biệt đến tận năm năm!
Một chiếc xe Maybach dừng trước cửa một căn nhà cũ kỹ.
Dương Chấn nhìn chiếc xe đắt tiền ấy mà cười khẽ: “Xem ra bọn họ còn được nhà họ Tần xem trọng hơn năm năm trước nữa, ba vợ đã lái xe sang chín tỷ mười hai tỷ gì đó rồi.”
Đến nhà họ Tần môt lần nữa, tâm trạng của Dương Chấn ngổn ngang trăm mối, mặc dù anh là kẻ bị hại trong câu chuyện xảy ra năm năm về trước, nhưng rốt cuộc thì anh cũng đã lấy đi lần đầu tiên của cô, người con gái được xưng là người đẹp nhất ở Giang Châu.
Năm năm trước vừa mới kết hôn chưa được bao lâu đã không từ mà biệt, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là lỗi ở anh.
Nghĩ cũng biết được, năm năm nay, Tần Nhã đã phải chịu đựng biết bao nhiêu lời dèm pha.
Chỉ có điều khi ấy anh quá đỗi tự ti, chỉ khi nhập ngũ thì anh mới có thể xứng đôi với Tần Nhã. Bây giờ anh đã công thành danh toại trở về, nắm quyền lớn và vô số tiền bạc trong tay, rốt cuộc thì anh cũng có thể nói với mọi người rằng anh xứng với Tần Nhã.
Dương Chấn bước đến cửa, vừa định giơ tay gõ thì cánh tay anh khựng lại, một cuộc đối thoại chói tai vang lên bên trong.
Là giọng nói của mẹ Tần: “Cháu Vương, gần đây dì đang xin làm giấy chứng tử của cái thằng vô dụng ấy, cháu đừng gấp, đợi đến khi nhận được giấy chứng tỏ của nó thì Nhã cũng có thể trở thành người độc thân rồi.”
Ba Tần nói tiếp: “Đến khi ấy, bác Tần của cháu là người đầu tiên đồng ý cho cháu cưới con bé Nhã nhà bác.”
“Thế thì phải cảm ơn hai bác rồi, chỉ có điều vẫn phải nhờ hai bác thuyết phục Nhã giùm cháu.”
“Cháu cứ việc yên tâm, nhất định Nhã sẽ đồng ý thôi.”
“Tất cả đều phải trông vào bác trai bác gái, phải rồi, bác gái, đây là tổ yến thiên nhiên mà cháu nhờ bạn mang từ nước ngoài về, bác trai, đây là phật Phỉ Thúy mà cháu đích thân mang về từ Miến Điện đấy.”
…
Sân nhà họ Tần rộ lên tiếng cười nói vui vẻ, gương mặt Dương Chấn thoạt xanh thoạt trắng.
Chỉ có điều nhớ đến bóng hình mà mình mãi không quên được ấy, anh bèn kiềm chế cơn giận trong lòng mình xuống, dù có thế nào cũng là do anh có lỗi với Tần Nhã.
Huống hồ chi lần này anh trở về cũng là vì cô ấy.
Reng! Reng! Reng!
Dương Chấn bấm chuông.
“Ai đấy?”
Giọng nói của mẹ Tần có vẻ khó chịu như thể bị quấy rầy làm cho cụt hứng, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Mẹ Tần mở cửa ra, nụ cười trên gương mặt vẫn còn chưa kịp tắt đã nhìn thấy bóng dáng mà bà ta vĩnh viễn không tài nào quên được, bà ta tức giận quát lên như nhìn thấy quỷ: “Cậu…Cậu là Dương Chấn?”
Một người đàn ông trung niên mặc vest đen lập tức bước cạnh chiếc xe, cung kính mở cửa cho anh.
Nếu như để cho người ở tầng lớp thượng lưu trong Giang Châu nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn bọn họ sẽ kinh ngạc muốn rớt cằm, bởi vì người đàn ông trung niên này là Tô Thanh Sơn, người giàu nhất ở thành phố Giang Châu, thế nhưng bây giờ ông ta lại đi mở cửa xe cho người khác.
Một ông lão tóc đã bạc trắng đi xuống, ông ta mặc sườn xám nam màu xanh, cầm quải ba tông tinh xảo trong tay, trên đầu cây ba tông có một viên đá quý màu xanh to bằng quả trứng gà, trông ông cụ có vẻ già nua yếu ớt, thế nhưng trên thực thế sống lưng của ông cụ rất thẳng, toát ra khí thế uy nghiêm.
“Chắc cậu chủ sắp ra rồi nhỉ?”
Đột nhiên ông lão rất tiếng nói, ông ta nhìn cổng sân bay chăm chú với ánh mắt sáng rực.
Vào lúc này, đột nhiên có hai dáng người thẳng tắp lần lượt xuất hiện.
Ánh mắt của ông cụ vẫn luôn dõi theo bóng dáng của thanh niên đi đằng trước, trong lúc Tô Thanh Sơn đang kinh ngạc, ông cụ nhanh chân sải bước đến bên bọn họ, khom lưng, cúi đầu, động tác nhanh nhẹn, rất mực cung kính: “Gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô, quản gia Hàn Triết Viễn xin được đón cậu chủ trở về Yến Đô, nắm quyền quản lý gia tộc.”
Lúc nghe thấy ông cụ báo tên, rốt cuộc Dương Chấn cũng đã biết ông ta là gì. . Ngôn Tình Sủng
Chỉ có điều, nghe thấy mấy chữ ‘gia tộc Vũ Văn’, niềm vui khi được quay trở về chốn xưa lập tức tan biến hết, anh không khỏi bực bội.
Dương Chấn nhìn Hàn Triết Viễn với vẻ khinh thường: “Buồn cười ghê nhỉ, mười năm trước, tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi gia tộc, còn bị uy hiếp đời này không được bước chân vào Yến Đô nửa bước, chỉ vì tôi là đứa con riêng, không có tư cách chiếm tất cả mọi thứ thuộc về gia tộc Vũ Văn, bây giờ lại kêu tôi đến nắm quyền ở gia tộc Vũ Văn sao?”
“Mười tám năm trước, tôi mới chỉ có chín tuổi mà thôi, ấy vậy mà phải cùng mẹ quỳ dưới màn mưa như trút nước bên ngoài cửa lớn của gia tộc suốt đêm đằng đẵng, các người có ai nổi lên được chút lòng trắc ẩn nào không?”
“Năm năm trước, mẹ tôi mắc bệnh nặng, vào lúc cùng đường mạt lộ, tôi đến nhà Vũ Văn cầu xin bọn họ chữa trì, các người đã làm như thế nào?”
“Bây giờ tôi vinh hiển trở về, nắm quyền lớn trong tay thì muốn tôi quản lý gia tộc Vũ Văn sao?”
“Cút trở về nói lại với người kia, đối với tôi, gia tộc Vũ Văn là cái thá gì? Nếu như dám đụng chạm đến tôi thì đừng trách tôi đến Yến Đô một chuyến.”
Những lời này đã đè nén trong lòng anh nhiều năm nay rồi, năm năm chinh chiến tứ phương khiến cho lòng dạ anh trở nên bình tĩnh, không còn dễ bị kích động như trước kia nữa, thế nhưng bây hồi ức mà anh đã giữ trong lòng từ lâu lại khiến cho một đàn ông cứng rắn người cao tám tấc đỏ gay cả đôi mắt.
Hàn Triết Viễn thở dài thườn thượt như thể đã sớm lường trước được điều này, ông ta nói: “Gần đây tập đoàn Nhạn Chấn đã đặt chân đến Giang Châu, cái tên này là do mẹ cậu đã dùng tên của bà ấy và tên của cậu ghép thành trong lúc còn ở Yến Đô, dùng sức của một mình mình để gây dựng nên sản nghiệp, bây giờ mẹ cậu đã tạ thế, theo lý mà nói nên trả tập đoàn Nhạn Chấn lại cho cậu.”
Dương Chấn cười lạnh, anh sửa lưng: “Không phải là gia tộc Vũ Văn trả lại cho tôi, tập đoàn Nhạn Chấn vốn thuộc về mẹ tôi, chỉ có điều bị các người cướp đi một cách vô tình mà thôi.”
Dương Chấn vừa mới nói dứt lời đã sải bước bỏ đi.
“Đúng là gia tộc Vũ Văn có lỗi với hai người.”
Nhìn bóng lưng dần đi xa của anh, Hàn Triết Viễn tỏ vẻ bi thường, ông ta lập tức căn dặn Tô Thanh Sơn ở ngay bên cạnh mình: “Thanh Sơn, kể từ ngày hôm nay, cậu phải tìm đủ mọi cách để giúp đỡ cho cậu chủ.”
Nghe thấy thế, gương mặt Tô Thanh Sơn lập tức trở nên cung kính: “Ông Hàn, không có ông thì không có Tô Thanh Sơn của ngày hôm nay, ông cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cho cậu chủ.”
Đột nhiên Hàn Triết Viễn lên tiếng: “À phải rồi, năm năm trước cậu chủ đã kết hôn, bây giờ cậu chủ đã về, ông đại diện cho gia tộc Vũ Văn đến nhà họ Tần tỏ ý đi.”
“Dạ!”
…
Một chiếc taxi phóng như bay trên đường, Dương Chấn ngồi ở hàng ghế sau, dòng suy nghĩ của anh trôi về năm năm trước.
Một đêm quỳ giữa màn mưa như nước đổ đã triệt để đóng lại trái tim hướng về gia tộc Vũ Văn của anh, năm năm trước, mẹ của anh ngã xuống vì cơ bệnh, khi ấy Dương Chấn vừa mới tốt nghiệp, nghèo kiết xác, lại không may bị hãm lại, ân ái một đêm với Tần Nhã.
Vì danh tiếng của gia tộc, nhà họ Tần bảo Dương Chấn về ở rể, để mẹ mình được chữa trị, anh đành bấm bụng đồng ý, nhận một tỷ rưỡi của nhà họ Tần, nhưng không đợi anh cầm món tiền này vào bệnh viện thì mẹ anh đã qua đời vì không được chữa trị, thậm chí anh còn không kịp gặp mặt bà ấy lần cuối.
Sau khi mẹ qua đời, Dương Chấn làm theo ước định đi ở rể cho nhà họ Tần, chỉ có điều anh tự cho rằng bản thân mình không xứng với Tần Nhã mà mình đã yêu thích từ lâu, một thời gian ngắn sau hôn lễ, anh bèn bỏ đi tòng quân.
Một lần ly biệt đến tận năm năm!
Một chiếc xe Maybach dừng trước cửa một căn nhà cũ kỹ.
Dương Chấn nhìn chiếc xe đắt tiền ấy mà cười khẽ: “Xem ra bọn họ còn được nhà họ Tần xem trọng hơn năm năm trước nữa, ba vợ đã lái xe sang chín tỷ mười hai tỷ gì đó rồi.”
Đến nhà họ Tần môt lần nữa, tâm trạng của Dương Chấn ngổn ngang trăm mối, mặc dù anh là kẻ bị hại trong câu chuyện xảy ra năm năm về trước, nhưng rốt cuộc thì anh cũng đã lấy đi lần đầu tiên của cô, người con gái được xưng là người đẹp nhất ở Giang Châu.
Năm năm trước vừa mới kết hôn chưa được bao lâu đã không từ mà biệt, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là lỗi ở anh.
Nghĩ cũng biết được, năm năm nay, Tần Nhã đã phải chịu đựng biết bao nhiêu lời dèm pha.
Chỉ có điều khi ấy anh quá đỗi tự ti, chỉ khi nhập ngũ thì anh mới có thể xứng đôi với Tần Nhã. Bây giờ anh đã công thành danh toại trở về, nắm quyền lớn và vô số tiền bạc trong tay, rốt cuộc thì anh cũng có thể nói với mọi người rằng anh xứng với Tần Nhã.
Dương Chấn bước đến cửa, vừa định giơ tay gõ thì cánh tay anh khựng lại, một cuộc đối thoại chói tai vang lên bên trong.
Là giọng nói của mẹ Tần: “Cháu Vương, gần đây dì đang xin làm giấy chứng tử của cái thằng vô dụng ấy, cháu đừng gấp, đợi đến khi nhận được giấy chứng tỏ của nó thì Nhã cũng có thể trở thành người độc thân rồi.”
Ba Tần nói tiếp: “Đến khi ấy, bác Tần của cháu là người đầu tiên đồng ý cho cháu cưới con bé Nhã nhà bác.”
“Thế thì phải cảm ơn hai bác rồi, chỉ có điều vẫn phải nhờ hai bác thuyết phục Nhã giùm cháu.”
“Cháu cứ việc yên tâm, nhất định Nhã sẽ đồng ý thôi.”
“Tất cả đều phải trông vào bác trai bác gái, phải rồi, bác gái, đây là tổ yến thiên nhiên mà cháu nhờ bạn mang từ nước ngoài về, bác trai, đây là phật Phỉ Thúy mà cháu đích thân mang về từ Miến Điện đấy.”
…
Sân nhà họ Tần rộ lên tiếng cười nói vui vẻ, gương mặt Dương Chấn thoạt xanh thoạt trắng.
Chỉ có điều nhớ đến bóng hình mà mình mãi không quên được ấy, anh bèn kiềm chế cơn giận trong lòng mình xuống, dù có thế nào cũng là do anh có lỗi với Tần Nhã.
Huống hồ chi lần này anh trở về cũng là vì cô ấy.
Reng! Reng! Reng!
Dương Chấn bấm chuông.
“Ai đấy?”
Giọng nói của mẹ Tần có vẻ khó chịu như thể bị quấy rầy làm cho cụt hứng, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Mẹ Tần mở cửa ra, nụ cười trên gương mặt vẫn còn chưa kịp tắt đã nhìn thấy bóng dáng mà bà ta vĩnh viễn không tài nào quên được, bà ta tức giận quát lên như nhìn thấy quỷ: “Cậu…Cậu là Dương Chấn?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương