Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 10
CHƯƠNG 10
“Có thể lấy khăn ra khỏi miệng anh ta được không? Tôi sẽ hỏi anh ta xem anh ta còn tỉnh táo hay không!” Tôn Mạc nói.
Lôi Chấn Vũ còn chưa kịp nói thì vợ ông ta Tuần Châu, cũng là người phụ nữ đứng bên cạnh đã vội vàng ngăn cản: “Không được, thằng bé sẽ tự cắn mình!”
Tôn Mạc suy nghĩ một chút nói: “Như vậy chỉ có thể để cho anh ta trước tiên bình tĩnh lại, sau đó chúng ta mới có thể tiến hành kiểm tra toàn diện!”
“Được rồi!” Lôi Chấn Vũ gật đầu, trước mắt chỉ có thể như thế
Tôn Mạc lấy ra một cái hộp nhỏ màu bạc, từ trong đó lấy ra ba cây châm bạc.
“Tôi để cho anh ta ngủ thiếp đi một lát!”
Trình Kiêu tự nghĩ, Tôn Mạc vì để lấy lòng nhà họ Lôi, chuẩn bị lấy ra bản lĩnh giữ nhà luôn rồi.
Nhà họ Tôn là một thế gia đông y, tuy Tôn Mạc theo học về Tây y nhưng gia đình lại có truyền thống y học, thuật châm cứu đã lão luyện
Tuy nhiên, người thanh niên này không bị bệnh, mà bị lệ khí xâm nhập thần trí.
Trên đầu cậu ta, có một đám sương mù màu đỏ mà chỉ có Trình Kiêu mới có thể nhìn thấy.
“Châm cứu đối với cậu ta cũng vô dụng, cô không thể chữa khỏi bệnh cho cậu ta đâu.”
Trình Kiêu không muốn xen vào, nhưng nếu Tôn Mạc có chuyện, dì Ninh Lan nhất định sẽ đau lòng, anh cũng không muốn dì Ninh Lan đau lòng.
Trình Kiêu có ý tốt nhắc nhở, nhưng Tôn Mạc hoàn toàn không nghe.
“Tôi đã nói rồi, sau này đừng ngắt lời khi tôi khám bệnh!” Tôn Mạc trừng mắt nhìn Trình Kiêu với vẻ chán ghét.
Lôi Chấn Vũ liếc nhìn Trình Kiêu, sau đó quay lại nhìn Tôn Mạc: “Cô nắm chắc chứ?”
“Chỉ là để anh ta ngủ thôi. Bác sĩ nào biết châm cứu cũng có thể làm được.”
“Tôi hoàn toàn chắc chắn, Ngài Lôi đừng lo lắng!” Tôn Mạc son sắt đảm bảo nói.
“Được, vậy phiền cô ra tay!”
Trình Kiêu không khuyên nữa, dù sao cũng không cắm chết người.
Tôn Mạc thuần thục đâm liên tiếp ba mũi châm vào đầu người thanh niên, người thanh niên vùng vẫy một hồi rồi đột ngột dừng lại.
“Được rồi!” Tôn Mạc cười tự mãn. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lôi Chấn Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm và khen ngợi: “Cô gái tuy còn trẻ nhưng y thuật cao thâm, khâm phục!”
“Không có gì đâu, Ngài Lôi, tôi sẽ kiểm tra cho anh ấy ngay bây giờ!”
Tôn Mạc bước tới, đưa tay kiểm tra mạch cổ của người thanh niên.
Dị biến nảy sinh!
Thanh niên đang trong cơn mê man đột nhiên bộc phát, cắn vào bàn tay ngọc trắng nõn của Tôn Mạc.
A!
Tuần Châu kinh hãi kêu lên.
“Có thể lấy khăn ra khỏi miệng anh ta được không? Tôi sẽ hỏi anh ta xem anh ta còn tỉnh táo hay không!” Tôn Mạc nói.
Lôi Chấn Vũ còn chưa kịp nói thì vợ ông ta Tuần Châu, cũng là người phụ nữ đứng bên cạnh đã vội vàng ngăn cản: “Không được, thằng bé sẽ tự cắn mình!”
Tôn Mạc suy nghĩ một chút nói: “Như vậy chỉ có thể để cho anh ta trước tiên bình tĩnh lại, sau đó chúng ta mới có thể tiến hành kiểm tra toàn diện!”
“Được rồi!” Lôi Chấn Vũ gật đầu, trước mắt chỉ có thể như thế
Tôn Mạc lấy ra một cái hộp nhỏ màu bạc, từ trong đó lấy ra ba cây châm bạc.
“Tôi để cho anh ta ngủ thiếp đi một lát!”
Trình Kiêu tự nghĩ, Tôn Mạc vì để lấy lòng nhà họ Lôi, chuẩn bị lấy ra bản lĩnh giữ nhà luôn rồi.
Nhà họ Tôn là một thế gia đông y, tuy Tôn Mạc theo học về Tây y nhưng gia đình lại có truyền thống y học, thuật châm cứu đã lão luyện
Tuy nhiên, người thanh niên này không bị bệnh, mà bị lệ khí xâm nhập thần trí.
Trên đầu cậu ta, có một đám sương mù màu đỏ mà chỉ có Trình Kiêu mới có thể nhìn thấy.
“Châm cứu đối với cậu ta cũng vô dụng, cô không thể chữa khỏi bệnh cho cậu ta đâu.”
Trình Kiêu không muốn xen vào, nhưng nếu Tôn Mạc có chuyện, dì Ninh Lan nhất định sẽ đau lòng, anh cũng không muốn dì Ninh Lan đau lòng.
Trình Kiêu có ý tốt nhắc nhở, nhưng Tôn Mạc hoàn toàn không nghe.
“Tôi đã nói rồi, sau này đừng ngắt lời khi tôi khám bệnh!” Tôn Mạc trừng mắt nhìn Trình Kiêu với vẻ chán ghét.
Lôi Chấn Vũ liếc nhìn Trình Kiêu, sau đó quay lại nhìn Tôn Mạc: “Cô nắm chắc chứ?”
“Chỉ là để anh ta ngủ thôi. Bác sĩ nào biết châm cứu cũng có thể làm được.”
“Tôi hoàn toàn chắc chắn, Ngài Lôi đừng lo lắng!” Tôn Mạc son sắt đảm bảo nói.
“Được, vậy phiền cô ra tay!”
Trình Kiêu không khuyên nữa, dù sao cũng không cắm chết người.
Tôn Mạc thuần thục đâm liên tiếp ba mũi châm vào đầu người thanh niên, người thanh niên vùng vẫy một hồi rồi đột ngột dừng lại.
“Được rồi!” Tôn Mạc cười tự mãn. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lôi Chấn Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm và khen ngợi: “Cô gái tuy còn trẻ nhưng y thuật cao thâm, khâm phục!”
“Không có gì đâu, Ngài Lôi, tôi sẽ kiểm tra cho anh ấy ngay bây giờ!”
Tôn Mạc bước tới, đưa tay kiểm tra mạch cổ của người thanh niên.
Dị biến nảy sinh!
Thanh niên đang trong cơn mê man đột nhiên bộc phát, cắn vào bàn tay ngọc trắng nõn của Tôn Mạc.
A!
Tuần Châu kinh hãi kêu lên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương