Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 31
CHƯƠNG 31
Hiện tại Trình Kiêu đã biết!
Ninh Lan vì anh mà không tiếc lạnh mặt với người nhà, bà ấy xem mình còn quan trọng hơn cả tính mạng của bà!
Ninh Long thấy chị gái tỏ thái độ, tự nhiên không dám làm khó Trình Kiêu nữa. Với lại hôm nay cũng là ngày vui của ông ta, ông ta không muốn gây chuyện làm mọi người mất hứng!
“Chị, trước tiên hãy nguôi giận đã, em ra kêu người ta mang thêm một cái ghế đến!”
Ninh Lan lạnh lùng nhìn ông ta, vẫn bất động như trước, giống như là không tin lời ông ta.
Ninh Long vội vàng mở rộng cửa hô to: “Phục vụ, lấy thêm cái ghế!”
Ghế được mang tới, Ninh Lan kéo Trình Kiêu đến ngồi bên cạnh bà.
Ninh Long mặc dù không tiếp tục nhằm vào Trình Kiêu nữa nhưng vẻ ghét bỏ trong mắt đối với Trình Kiêu lại càng sâu hơn.
Còn mấy người họ hàng khác cũng chủ động không thèm nhìn Trình Kiêu. Ngoại trừ Ninh Lan, trên cơ bản không có bất kỳ người nào nói chuyện với anh.
Ninh Lan liên tục an ủi Trình Kiêu, từ đầu tới cuối luôn nói chuyện với anh để anh đỡ xấu hổ.
Thực ra Trình Kiêu cũng chẳng để tâm mấy, đả kích kiểu này còn chưa đủ làm anh tức giận, tu tiên tám trăm năm đâu phải để không?
Hơn nữa mọi người đều là họ hàng, nếu như anh nổi giận, Ninh Lan cũng sẽ khó xử.
“Nào, mọi người uống một ly trước đã, rồi sau đó tôi tuyên bố một tin tức tốt!” Ninh Long đứng lên, nâng cao ly rượu nói.
“Rốt cuộc có tin tức tốt gì mà anh lại tiêu pha ghê thế?” Một người bạn của Ninh Long đã biết rõ còn cố tình hỏi.
“Uống trước đi nào!” Ninh Long cười tỏ ra thần bí.
Mọi người cùng uống một ly, Ninh Long đặt ly rượu xuống, quét mắt nhìn đám người một lượt, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Tôi bây giờ đang là Trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Chấn Vũ đấy!”
Ninh Long nói xong, trong phòng nháy mắt im phăng phắc.
“Trưởng phòng nhân sự! Đây chẳng phải là nói sau này người nào muốn tiến vào tập đoàn Chấn Vũ thì phải cần ông em Ninh đây gật đầu sao?” Một người bạn của Ninh Long bày ra vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
“Đó là đương nhiên, Trưởng phòng nhân sự thì phải quản lý nhân sự chứ!” Ninh Long đắc ý gật đầu nói.
Ninh Ba hỏi: “Vậy có phải là nói sau này cậu có thể sắp xếp người tiến vào tập đoàn Chấn Vũ không?”
Ninh Long gật đầu: “Những chức vị quan trọng thì nhất định phải thông qua sự cho phép của cấp trên, nhưng mấy cái vị trí nho nhỏ thì tất nhiên là tôi có thể!”
Nghe thấy vậy, toàn bộ người thân và bạn bè của ông ta đang ngồi đây đều kích động.
Hiện tại Trình Kiêu đã biết!
Ninh Lan vì anh mà không tiếc lạnh mặt với người nhà, bà ấy xem mình còn quan trọng hơn cả tính mạng của bà!
Ninh Long thấy chị gái tỏ thái độ, tự nhiên không dám làm khó Trình Kiêu nữa. Với lại hôm nay cũng là ngày vui của ông ta, ông ta không muốn gây chuyện làm mọi người mất hứng!
“Chị, trước tiên hãy nguôi giận đã, em ra kêu người ta mang thêm một cái ghế đến!”
Ninh Lan lạnh lùng nhìn ông ta, vẫn bất động như trước, giống như là không tin lời ông ta.
Ninh Long vội vàng mở rộng cửa hô to: “Phục vụ, lấy thêm cái ghế!”
Ghế được mang tới, Ninh Lan kéo Trình Kiêu đến ngồi bên cạnh bà.
Ninh Long mặc dù không tiếp tục nhằm vào Trình Kiêu nữa nhưng vẻ ghét bỏ trong mắt đối với Trình Kiêu lại càng sâu hơn.
Còn mấy người họ hàng khác cũng chủ động không thèm nhìn Trình Kiêu. Ngoại trừ Ninh Lan, trên cơ bản không có bất kỳ người nào nói chuyện với anh.
Ninh Lan liên tục an ủi Trình Kiêu, từ đầu tới cuối luôn nói chuyện với anh để anh đỡ xấu hổ.
Thực ra Trình Kiêu cũng chẳng để tâm mấy, đả kích kiểu này còn chưa đủ làm anh tức giận, tu tiên tám trăm năm đâu phải để không?
Hơn nữa mọi người đều là họ hàng, nếu như anh nổi giận, Ninh Lan cũng sẽ khó xử.
“Nào, mọi người uống một ly trước đã, rồi sau đó tôi tuyên bố một tin tức tốt!” Ninh Long đứng lên, nâng cao ly rượu nói.
“Rốt cuộc có tin tức tốt gì mà anh lại tiêu pha ghê thế?” Một người bạn của Ninh Long đã biết rõ còn cố tình hỏi.
“Uống trước đi nào!” Ninh Long cười tỏ ra thần bí.
Mọi người cùng uống một ly, Ninh Long đặt ly rượu xuống, quét mắt nhìn đám người một lượt, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Tôi bây giờ đang là Trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Chấn Vũ đấy!”
Ninh Long nói xong, trong phòng nháy mắt im phăng phắc.
“Trưởng phòng nhân sự! Đây chẳng phải là nói sau này người nào muốn tiến vào tập đoàn Chấn Vũ thì phải cần ông em Ninh đây gật đầu sao?” Một người bạn của Ninh Long bày ra vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
“Đó là đương nhiên, Trưởng phòng nhân sự thì phải quản lý nhân sự chứ!” Ninh Long đắc ý gật đầu nói.
Ninh Ba hỏi: “Vậy có phải là nói sau này cậu có thể sắp xếp người tiến vào tập đoàn Chấn Vũ không?”
Ninh Long gật đầu: “Những chức vị quan trọng thì nhất định phải thông qua sự cho phép của cấp trên, nhưng mấy cái vị trí nho nhỏ thì tất nhiên là tôi có thể!”
Nghe thấy vậy, toàn bộ người thân và bạn bè của ông ta đang ngồi đây đều kích động.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương