Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 41
CHƯƠNG 41
“Tôi thường xem chương trình của ngài, ngưỡng mộ học vấn của ngài, mỗi lần nghe ngài giảng giải, tôi đều được lợi không ít!
Mộc Nhĩ cười ha ha, có chút đắc ý nói: “Ông chủ quá khen. ”
Nói xong, Mộc Nhĩ nhìn Trình Kiêu, lần thứ hai khom mình hành lễ: “Mong cậu em chỉ điểm!”
Từ trong ánh mắt Mộc Nhĩ, Trình Kiêu thấy được sự chấp nhất và khát khao kiến thức, Trình Kiêu dựa vào cảm ứng dao động linh lực mới phát hiện ra sự khác biệt ở bức tượng Phật này
Xét riêng về học vấn, Trình Kiêu không bằng Mộc Nhĩ.
“Ông đã muốn biết, tôi đây sẽ nói cho ông biết.” Nói xong, Trình Kiêu mở hộp, đem tượng phật kia lấy ra một lần nữa rồi bày ra trên bàn.
Trình Kiêu cầm lấy dao khắc trên bàn, nhẹ nhàng cào lên tượng Phật.
Tượng Phật trong suốt, bỗng nhiên biến thành dương chi bạch ngọc
Trình Kiêu cào càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát, tượng phật kia biến thành một pho tượng bạch ngọc cổ.
“Đây chính là bạch ngọc thượng hạng Miến Điện!” Mộc Nhĩ kích động nói.
Mặt ông chủ béo tái xanh.
Một khối bạch ngọc lớn như vậy, giá trị hơn mấy trăm triệu, được điêu khắc thành tượng phật thì giá trị càng tăng lên gấp bội.
Bức tượng phật này ít nhất phải hơn tỷ!
Vốn dĩ cho rằng Trình Kiêu coi tiền như rác nhưng không ngờ kẻ bị oan đó lại là ông ta.
Ông chủ bỗng nhiên tiến lên, dùng hai tay bảo vệ tượng phật kia, cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Kiêu.
“Tôi không bán nữa, tôi trả lại gấp đôi tiền cho cậu, không bán nữa!”
Mộc Nhĩ tức giận quát lớn: “Nào có cái lý ấy!Buôn bán trong giới cổ vật toàn bằng bản lĩnh của mình. Tựa như chơi cờ, tuyệt không hối hận! Thật tiếc cho cậu mở tiệm đồ cổ nhiều năm như vậy, thật đáng xấu hổ!”
Ông chủ lúc này cũng không thèm để ý đại sư Mộc gì cả, quát như điên: “Mất mặt thì mất mặt, cho dù mở tiệm đồ cổ cả đời cũng không kiếm được bức tượng như này. Tùy cho các ông nói như thế nào, tôi cũng sẽ không bán bức tượng này!”
Mộc Nhĩ nhìn về phía Trình Kiêu, áy náy nói: “Cậu em, chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, bây giờ cậu gọi cảnh sát, tôi sẽ làm chứng. Cậu yên tâm, tất cả tổn thất để tôi làm gánh chịu!”
Trình Kiêu lắc lắc đầu nói: “Không cần phiền toái như vậy. ”
Trình Kiêu lạnh lùng nhìn ông chủ mập, nhàn nhạt nói: “Tránh ra!”
Ông chủ mập trong lòng bỗng nhiên khẽ run rẩy, Trình Kiêu rõ ràng là người trẻ tuổi, tuy nhiên lại cho ông một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
“Tôi thường xem chương trình của ngài, ngưỡng mộ học vấn của ngài, mỗi lần nghe ngài giảng giải, tôi đều được lợi không ít!
Mộc Nhĩ cười ha ha, có chút đắc ý nói: “Ông chủ quá khen. ”
Nói xong, Mộc Nhĩ nhìn Trình Kiêu, lần thứ hai khom mình hành lễ: “Mong cậu em chỉ điểm!”
Từ trong ánh mắt Mộc Nhĩ, Trình Kiêu thấy được sự chấp nhất và khát khao kiến thức, Trình Kiêu dựa vào cảm ứng dao động linh lực mới phát hiện ra sự khác biệt ở bức tượng Phật này
Xét riêng về học vấn, Trình Kiêu không bằng Mộc Nhĩ.
“Ông đã muốn biết, tôi đây sẽ nói cho ông biết.” Nói xong, Trình Kiêu mở hộp, đem tượng phật kia lấy ra một lần nữa rồi bày ra trên bàn.
Trình Kiêu cầm lấy dao khắc trên bàn, nhẹ nhàng cào lên tượng Phật.
Tượng Phật trong suốt, bỗng nhiên biến thành dương chi bạch ngọc
Trình Kiêu cào càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát, tượng phật kia biến thành một pho tượng bạch ngọc cổ.
“Đây chính là bạch ngọc thượng hạng Miến Điện!” Mộc Nhĩ kích động nói.
Mặt ông chủ béo tái xanh.
Một khối bạch ngọc lớn như vậy, giá trị hơn mấy trăm triệu, được điêu khắc thành tượng phật thì giá trị càng tăng lên gấp bội.
Bức tượng phật này ít nhất phải hơn tỷ!
Vốn dĩ cho rằng Trình Kiêu coi tiền như rác nhưng không ngờ kẻ bị oan đó lại là ông ta.
Ông chủ bỗng nhiên tiến lên, dùng hai tay bảo vệ tượng phật kia, cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Kiêu.
“Tôi không bán nữa, tôi trả lại gấp đôi tiền cho cậu, không bán nữa!”
Mộc Nhĩ tức giận quát lớn: “Nào có cái lý ấy!Buôn bán trong giới cổ vật toàn bằng bản lĩnh của mình. Tựa như chơi cờ, tuyệt không hối hận! Thật tiếc cho cậu mở tiệm đồ cổ nhiều năm như vậy, thật đáng xấu hổ!”
Ông chủ lúc này cũng không thèm để ý đại sư Mộc gì cả, quát như điên: “Mất mặt thì mất mặt, cho dù mở tiệm đồ cổ cả đời cũng không kiếm được bức tượng như này. Tùy cho các ông nói như thế nào, tôi cũng sẽ không bán bức tượng này!”
Mộc Nhĩ nhìn về phía Trình Kiêu, áy náy nói: “Cậu em, chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, bây giờ cậu gọi cảnh sát, tôi sẽ làm chứng. Cậu yên tâm, tất cả tổn thất để tôi làm gánh chịu!”
Trình Kiêu lắc lắc đầu nói: “Không cần phiền toái như vậy. ”
Trình Kiêu lạnh lùng nhìn ông chủ mập, nhàn nhạt nói: “Tránh ra!”
Ông chủ mập trong lòng bỗng nhiên khẽ run rẩy, Trình Kiêu rõ ràng là người trẻ tuổi, tuy nhiên lại cho ông một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương