Chấp Niệm Hoa Khai

Chương 25



Ánh mặt trời rọi vào, tiếng chim hót từ từ truyền vào sơn động, tiếng nước chảy róc rách an tường mà bình yên.

Vũ Vấn Kỳ chậm rãi mở mắt, ánh nước lấp lánh phản chiếu khắp động làm cho hắn nhất thời mơ hồ.

Cảm giác được vật kia vẫn ở trong hạ thể, da thịt tiếp xúc quá mức thân mật, nam nhân liền cười khổ một tiếng.

Ngay cả một âm tiết cũng không có, nụ cười kia, phảng phất như chỉ là gượng cười đau đớn.

Chậm rãi di chuyển, chỉnh sửa chút y phục còn sót lại trên người sau đó lặng lẽ rời đi.

Hiện tại nếu truy cứu nguyên nhân thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tại sao chuyện này phát sinh cũng không quan trọng.

Quan trọng là... giờ phút này phải như thế nào?

Y phải đối mặt với Diệp Tử Thanh như thế nào đây

Trông không khí chỉ phảng phất lại chút ẩm ướt, thậm chí ngay cả một ngọn gió lay động cũng không có.

Không gian lạnh lẽo tịch mịch này, ngược lại lại khiến kẻ khác có cảm giác cô đơn chua xót.

Giữa khu rừng thân ảnh một nam nhân cô độc đang lặng lẽ bước đi

An tĩnh đến đau lòng

- ----

Lúc này, Dạ Cố đang bế quan trong sơn linh, phảng phất như đột nhiên cảm ứng được điều gì đó, liền sử dụng thần lực để tìm kiếm phạm vi xung quanh.

Nhất thời ngây người, kinh hoảng nhìn nam nhân gục ngã ở ngoài cửa động.

Thân thể thon dài gần như đã suýt không còn dấu hiệu sinh mệnh vô lực nằm im trên mặt đất, một chút cũng không thể động đậy.

Dạ Cố nỗ lực muốn đi qua, thế nhưng bước chân lại như hư nhuyễn, thế nào cũng vô pháp chống đỡ thân thể.

Ngay cả tầm mắt, cũng bắt đầu trở nên lu mờ.

Miễn cưỡng đi tới phía trước người kia, nhìn thấy rõ ràng tình trạng bi thảm của đối phương, thân thể cuối cùng cũng không chống được mà quỳ phục xuống.

Y không thể tin được, lại bị thứ ma công này phản phệ hết lần này đến lần khác.

Không biết đã qua bao lâu, trong sơn động băng lãnh, chỉ còn lại khoảng lặng yên tĩnh.

- ----

Thấm thoát đã trôi qua hai ngày

Hôm đấy một góc trời trên Thiên giới, giữa đất trời mênh mang một mảnh âm u đen tối.

Lúc này, giữa đất trời mênh mông đột nhiên truyền đến một rồng gầm thanh duyệt với âm hưởng kéo dài, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ núi non đều bị chấn động đến rung lên nhè nhẹ.

Ngay tại Nam Thiên Môn

Dạ Cố tay cầm vũ khí, những dòng máu tươi, không ngừng từ trên chảy xuống, chảy xuống...

Trên mặt đất nhiễm đầy tiên huyết đỏ rực...

Khí tức chết chóc tràn ngập...

Trong khi đó ở Cửu Tiêu Vân Điện

" Báooo "



Một lính canh chạy vào chính điện hốt hoảng nói

" Báo tiên đế, Ma tôn của Ma giới đột nhiên kéo quân đánh thẳng đến Nam Thiên Môn, thảm sát rất nhiều người "

Trên này Tịch Trác Tuyền an tĩnh dị thường nói.

" Trực tiếp truyền mệnh lệnh xuống, triệu tập chúng tiên đối phó ma giới"

Bên phía Dạ Cố, y đi đến đâu thảm sát đến đó

Đột nhiên trong không trung hào quang tựa muôn ngàn ánh dương quang bắt đầu ngưng tụ lại, mang theo một loại ấm áp như xuân phong phả vào mặt, chậm rãi ở giữa không trung hình thành nên những đường nét nhân thể, thẳng đến khi một nam nhân cả người tỏa ra quang mang chói mắt, tuấn mỹ mà lại uy nghiêm tuyệt đối dần dần xuất hiện.

Dạ Cố khẽ cười nhàn nhạt liếc mắt nói

" Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện "

Thanh âm cũng không lớn, nhưng mỗi một âm tiết, đều mang theo sát khí nồng đậm.

Tịch Trác Tuyền xuất hiện cùng vô số các tiên nhân khác, hào quang tỏa ra

Trong một phạm vi cực lớn, dù cho hai người thần lực cường đại đến mấy cũng không tránh khỏi hoa mắt.

Tịch Trác Tuyền từ trên cao nhìn xuống, trên người tản ra một loại sát khí kinh hồn khiến cho bất cứ kẻ nào cảm thấy cũng bất giác sợ hãi từ tận đáy lòng. Hắn đang chậm rãi đáp xuống trước mặt Dạ Cố dùng thanh âm tỏ vẻ kính cẩn hỏi.

" Không ngờ Ma Tôn lại có thời gian ghé qua chỗ của ta, bất ngờ quá không đón tiếp được thất lễ rồi "

" Thả Dạ Hiểu Y ra hoặc là chết"

Đem vũ khí nhiễm đầy tiên huyết của bản thân hướng đến trước mặt bọn họ, song nhãn Dạ Cố một mảnh huyết vụ hỗn độn, trạng thái cuồng hóa ngay lập tức hoàn thành.

" Nhi tử nhà ngươi mất tích, ngươi cư nhiên lại đến chỗ ta đòi người"

Tịch Trác Tuyền một thân đứng thẳng, song nhãn nhãn không có tiêu cự, thanh âm dõng dạc nói lớn.

Tức giận Dạ Cố nói lớn

" Đừng nhiều lời "

Tịch Trác Tuyền không trả lời, nhưng trầm mặc dị thường.

Hít một hơi thật sâu, Tịch Trác Tuyền nhìn những vết máu lan tràn khắp nơi mà lặng người đi, hạ thấp gịong xuống.

" Được rồi, ta không cần biết ngươi đến đây làm gì nhưng ngươi tự tiện xông vào đây hạ sát nhiều người của ta như vậy? "

Đột nhiên, Dạ Cố tựa như bị điện giật mà đứng bất động ngay giữa không trung, trong một giây nín thở hai mắt cũng đồng thời trừng lên, phảng phất như trong một thoáng qua, đã cảm giác được điều gì đó.

Ngay sau đó, một loại khí tức rung động, phảng phất như sắp phát cuồng tỏa ra xông thẳng đến chỗ Dạ Cố

Ngay lập tức Dạ Cố híp mắt, nhẹ nhàng cười, sát khí hỗn loạn trong hai mắt cùng hỏa nộ tựa như một cơn cuồng phong nghiêng người né đi đòn tấn công.

"Đánh lén người, đúng là phong cách của ngươi"

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên nặng nề tịch mịch, áp lực đến không thể thở nổi.

Mà Tịch Trác Tuyền đứng một bên nhìn Dạ Cố, an tĩnh dị thường tựa hồ thở dài, khóe miệng nhẹ nhếch

" Nam Cung Uyển ngươi lại tùy ý hành động "

Không một tiếng động, lặng lẽ hiện ra, tựa như một làn khói bị vỡ tan, trong khoảnh khắc rơi xuống liền hiện ra một thân ảnh nhàn nhạt cất giọng nói



" Ta có ý này, trước giờ ta luôn ngưỡng mộ tài nghệ của Ma Tôn. Nếu hôm nay người nhất định muốn giao đấu thì chi bằng cho tiểu nhân thử một chút tài hèn sức mọn này "

Dứt lời vô số những lông vũ màu đen phảng phất từ trên bầu trời u ám chậm rãi rơi xuống, mang theo một mùi vị tang thương, từng chiếc lại từng chiếc rơi xuống xung quanh Dạ Cố.

Trong nháy mắt, thân thủ cực nhanh tuốt lấy trường kiếm bên hông ra, dùng sức lao đến chém hướng Dạ Cố!

Keng! Một kiếm chém xuống lúc này lại vô cùng kinh hoảng khi nhận ra thanh kiếm của mình lại bị thân ảnh khác trước mắt nhanh chóng chặn lại.

Từ chiếc quạt trên tay nam nhân phun ra một thứ quang sắc diễm lệ đến hư huyễn, ngay cả thần kinh cũng trở nên tê liệt, linh khí phóng ra từng đạo từng đạo lưu quang đỏ rực.

" Xảy ra chuyện gì "

Nam Cung Uyển đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vã lắc đầu, song nhãn thế nhưng lại tràn đầy sự kinh ngạc.

Song nhãn thâm trầm như đêm tối kia, rõ ràng đang nhìn hắn, nhưng lại tựa như một linh hồn trống rỗng, tử tịch đến khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹn lại, đau đến không thể chịu nổi.

" Đối phó với loại ngươi như hắn xin Ma tôn cứ để ta lo "

Song đồng đen tựa bóng đêm gợn lên một sóng tình cảm phức tạp, là một loại xúc cảm mà các hắn không thể biết, hàm chứa những dây dưa triền miên.

Nam Cung Uyển chỉ có thể cảm nhận được, cho dù trong lòng có nhiều vướng bận đau khổ thế nào, giờ phút này hắn thấy bộ dạng ốm yếu mệt mỏi của Vũ Vấn Kỳ, cũng tự biết rằng hắn lúc đó hắn đã tổn thương nam nhân kia đến cỡ nào.

Chỉ trong một cái chớp mắt. động tác nơi ngón tay liền căn cứng lại, thân thể hắn cũng không khỏi một trận cương cứng lên.

Chậm rãi, một đám sương xám bắt đầu vươn ra hướng về phía hắn đang không ngừng xoay tròn tại một điểm, tụ tập, càng lúc càng trở nên dày đặc.

Là một hiện tượng hoàn toàn không bình thường chút nào.

Trong làn sương đồng thời còn có thêm một kết giới ẩn hình cấp bảy, khí tức của người bị ấn kết hoàn toàn bị giảm đi

Đột nhiên, không khí xung quanh bất ngờ biến đổi, trong một nháy mắt, hắn cảm thấy hô hấp gần như đình trệ lại.

Tứ chi bị áp lực đè nén, các giác quan lại trì độn đau nhức dị thường, hắn còn chưa kịp phản ứng, một cỗ sát khí sắc bén mà hung tàn đã ồ ạt kéo tới.

Oanh một tiếng, bất thình lình bị một vài đạo lục quang chém vào thân thể, trực tiếp khoét thành một vết nứt lớn.

Một khắc sau đó, Vũ Vấn Kỳ mang theo nụ cười nhạt xuất hiện ở ngay trước mặt hắn.

Nơi không gian yên tĩnh mà quỷ dị.

Trong đó một tay còn mang theo một thanh kiếm xanh nhạt vờn quanh, vừa yêu dị lại vừa diễm lệ, sát ý lộ ra không chút che giấu.

" Hôm nay tất cả ân oán đều giải quyết hết đi "

Ngay sau đó, một thanh âm tựa như lôi điện va chạm dữ dội nổ ra, những đạo bích quang từ trong tay Vũ Vấn Kỳ đánh bật ra hướng thẳng đến chỗ hắn, ma pháp nguyên tố trong không gian càng thêm hỗn loạn.

Dùng sức nghiêng đầu tránh qua, Nam Cung Uyển cười nhạt, thanh âm nguyên bản du đương đột nhiên trở nên sắc nhọn

" Ngươi cho là ta không đối phó được sao "

Trong không khí mang theo vị đạo ảm đạm...

Một loại khí tức rung động, phảng phất như sắp phát cuồng tỏa

Toàn bộ thần vực Nam Thiên Môn đều phảng phất như bị đè nặng xuống bởi một tầng ám lực, không có chút sinh mệnh.

Hắn xoay người lại nhìn về phía Vũ Vấn Kỳ không hay từ khi nào đã xuất hiện, lộ ra một nụ cười băng lãnh.

" Ta còn chưa định tìm ngươi, ngươi đã tự mình đến, thật tốt "

Oanh một tiếng, kết giới không những dày mà còn được củng cố thêm mấy trăm lớp trận pháp phòng ngự nhất thời bị phá vỡ
Chương trước Chương tiếp