Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 15: Lời yêu đường mật.



Cô lau người, mặc trên mình váy dài sắc xám, hai dây áo rất mảnh, xương quai xanh rõ nét lộ ra, Sương Hàn trở về phòng nghỉ.

Tiết trời lúc này đặc biệt lạnh, cô chỉ mặc váy mỏng trên người, bất giác rùng mình vì nhiệt độ thấp. Sương Hàn vừa mở cửa, mùi hương nhàn nhạt của nến thơm đã xâm nhập vào trong cô, trước mắt Sương Hàn là những ánh nến nhỏ lập lèo, phòng tối chẳng bật điện.

Cô chầm chậm bước vào, nhìn quanh một hồi mới biết chẳng có bất kì ai ở đây ngoài Sương Hàn.

Không gian cứ trầm lặng như vậy, cô đi tới bên giường, rồi chầm chậm đặt mình xuống nệm êm.

Mi mắt Sương Hàn đã nặng trĩu, cô không đợi nữa, cũng còn không biết người kia có về hay không. Sương Hàn buông thả, cô nằm dài ra giường lớn, cả người uể oải lười biếng, trong tâm trí chỉ còn đọng lại một màu u tối, chìm vào mộng sâu không đáy.

"Cạch"

Anh trở về, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ vest cũ, cũng có chút mệt mỏi. Nơi đáy mắt tối dần, vừa mở cửa đã cảm nhận được hương của nến thơm, Đình Xuyên bước đi thật nhẹ. Trong ánh sáng mờ nhạt của nến nhỏ, anh nhìn ra bóng dáng yêu kiều của vợ mình.

Đình Xuyên nhìn thấy người đã ngủ, từng cử chỉ hành động cũng nhẹ nhàng hơn.

Anh cẩn thận điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, ấm hơn một chút.

Đình Xuyên cởi bỏ áo khoác ngoài, nới lỏng rồi cởi bỏ cravat, hai cúc áo đầu tiên cũng được anh cởi bỏ. Đình Xuyên ngồi xuống giường, ngả mình trên nệm êm, cố tình nằm xa ra một chút, giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người.

Anh vừa chợp mắt được một khắc, mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó chạm vào cánh tay mình. Đình Xuyên chầm chậm mở mắt, nhìn thấy Sương Hàn nằm sát bên anh, cô đã trở mình nằm nghiêng từ lúc nào, ngón tay thon dài vô tình đụng phải cánh tay Đình Xuyên.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở đều của Sương Hàn, cảm thấy có chút ấm áp đến kì lạ.

Đình Xuyên lúc này rất buồn ngủ, nhìn người vợ ngay trước mắt mình đang đánh một giấc rất ngon, cũng không buồn làm gì nữa. Lần nữa rũ mi, Đình Xuyên chìm vào giấc mộng của chính bản thân mình.

Nhịp thở của hai người như hòa làm một, đều đều ấm áp.

Trưa hôm sau.

Cô tỉnh giấc, chớp mắt nhìn mọi thứ xung quanh, Sương Hàn đã ngủ tới 9:13.



Anh cũng không gọi cô dậy, cứ để Sương Hàn ngủ đủ giấc.

Cô vừa tỉnh giấc, mơ màng nhìn lên trần nhà trắng lạnh, Sương Hàn ngồi dậy. Xoa xoa mi tâm, cô rời khỏi giường, nhìn thấy phòng trống chỉ có mình Sương Hàn. Cô lại nghĩ rằng hôm qua Đình Xuyên đúng là không về, cẩn thận mở cửa, nghe ngóng tiếng động bên ngoài.

Sương Hàn chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cô ló đầu ra, không một bóng người. Sương Hàn không biết mình ngủ tới mấy giờ rồi, cô vừa bước ra khỏi phòng, liền bị một giọng trầm ấm làm cho giật mình.

"Dậy rồi à?"

Sương Hàn xoay người lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, trước mắt cô chính là anh, Phó Đình Xuyên. Anh mặc áo thun trắng cùng áo khoác cardigan đen, mặc quần đen dài ống rộng, Đình Xuyên nhìn thấy có người ăn mặc phong phanh.

Trầm giọng lên tiếng:

"Thay đồ xong rồi xuống ăn trưa."

Sương Hàn có chút ngạc nhiên.

Đã trưa rồi sao?

Cô rất khó xử, ai đời mới về nhà chồng mà lại ngủ tới trưa như Sương Hàn bao giờ. Anh ghé mắt nhìn Sương Hàn, nói tiếp:

"Tôi cũng chỉ vừa mới dậy thôi."

Đình Xuyên biết cô không rõ đường đi lối vào của nơi này, anh nói:

"Đi theo tôi."

Sương Hàn được Đình Xuyên dẫn tới trước một phòng, giọng nói anh êm dịu:

"Vào đi, tôi đợi bên ngoài."

Cô bước vào trong, cử chỉ nhanh hơn bình thường, sợ người kia đợi lâu lại không hay. Bên trong phòng được chia thành hai ngăn, một bên là đồ dùng quần áo, một bên là nhà vệ sinh. Sương Hàn thay đồ, cẩn thận chọn một bộ giản dị nhất, cũng là ấm nhất.



Súc miệng rửa mặt xong, cô nhanh chóng bước ra ngoài, đi sau lưng Đình Xuyên, anh đi đâu Sương Hàn đi đó. Cả hai cùng xuống phòng phòng ăn, cô chỉ cần ngồi yên một chỗ, Đình Xuyên không cho Sương Hàn đụng vào bất cứ thứ gì.

Cô ngồi im lặng, cảm thấy bản thân quá nhàn rỗi rồi, đồ ăn được anh nấu chín.

Hai người một bàn ăn, chỉ chú tâm tới việc ăn uống, một lời cũng chẳng nói với nhau.

Đồ ăn Đình Xuyên nấu rất vừa miệng, Sương Hàn hôm nay ăn nhiều hơn thường ngày.

Cả hai ăn xong, anh đứng dậy cất dọn bát đĩa, không khí giữa cả hai vẫn có khoảng cách rõ ràng. Đình Xuyên lấy ra một tệp giấy đã chuẩn bị từ trước, để lên bàn rồi đẩy nó về phía cô.

Anh ngồi xuống ghế, đôi mắt dịu dàng lại ẩn hiện vẻ lạnh lẽo, Đình Xuyên nói thẳng:

"Hợp đồng hôn nhân, mong cô xem qua."

Sương Hàn nâng mắt nhìn anh.

Cô được gả sang đây, đâu phải chỉ vì một vài lý do đơn giản, vậy sau khi ly hôn.

Sương Hàn sẽ ra sao, sẽ trở về Ôn gia, sẽ bị coi là thứ gì?

Cô không lo cho bản thân mình, mà lo cho chính những người thân quen, rất ít, nhưng rất quan trọng.

Sương Hàn hướng về phía Đình Xuyên, nói đủ lớn:

"Em yêu anh, là thật."

"..."

Anh chống cằm, "Ồ" lên một tiếng, khóe môi khẽ cong, nói:

"Tại sao lại là yêu?"
Chương trước Chương tiếp