Chị Gái Eo Thon
Chương 6
Những lời này có sát thương khá lớn, mãi mà Chu Sí vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cậu ấy không nhịn được mà bật cười:
“Tham tiền, chỉ vì một chút tiền mà đã bán đứng em rồi.”
Nói rồi, cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên cắn nhẹ một cái trên vành tai tôi, giọng điệu trầm xuống:
“Chị à, chị không suy xét đến hạnh phúc của mình sao?”
Người này nhẹ nhàng cắn tôi tôi, giọng nói trầm thấp.
Mặt tôi bỗng nhiên đỏ bừng lên.
“Chu Sí!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi đến cửa rồi, tôi vội vàng đẩy cậu ấy ra, đỏ mặt chỉnh trang lại một chút.
Nhưng mà, vừa quay người chuẩn bị đẩy cửa ra, tôi liếc thấy Giang Lâm đang đứng không xa.
Tôi kéo tay Chu Sí vào phòng, lại khiến mọi người ồn ào hết lên —-
“Băng Băng, cậu giữ bạn trai chặt thật đấy, đi WC cũng phải dẫn theo!”
Tôi cười cười, không nói gì.
Bên cạnh lại có người tiếp lời thay tôi: “Cậu thì biết cái gì? Nếu tớ mà có bạn trai cún con đẹp trai như vậy, lúc nào tớ cũng phải dính chặt vào người.”
Trong buổi họp lớp mọi người đều uống rượu, nói chuyện cũng không kiêng dè gì, lời này khiến cho mọi người cười vang lên, không khí cũng nóng hơn một chút.
Tôi và Chu Sí tiện thể ngồi xuống.
Nhưng mà —-
Trình Nguyệt rất vô duyên mà thay đổi chỗ ngồi, ngồi cạnh Chu Sí.
Tôi nhíu mày, ý muốn chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi này của hoa khôi lớp hơi rõ ràng quá thì phải.
May là biểu hiện của Chu Sí rất tốt, Trình Nguyệt nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy lập tức chuyên tâm gắp đồ ăn bóc tôm cho tôi, dù cô ta có nói to cỡ nào thì cũng giả vờ như không nghe thấy.
Tôi vốn tưởng rằng Trình Nguyệt bị bơ một hồi sẽ từ bỏ, nhưng không lâu sau, cô ta lại đột nhiên đề nghị:
“Chỉ ăn cơm không thôi thì không thú vị, hay là chơi trò chơi một chút đi?”
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, khi đang thảo luận chơi trò gì thì Trình Nguyệt lại đề nghị: “Hay là chơi trò kích thích chút đi? Bình rượu quay vào người nào thì phải hôn người bên phải một cái, được không?”
Mà tôi căn bản là không có cơ hội phản đối.
Trùng hợp là, Trình Nguyệt ngồi bên phải Chu Sí.
Không hề cho tôi cơ hội phản đối, trò chơi đã chính thức bắt đầu. Người đầu tiên quay chai rượu, đương nhiên là người đề xuất trò chơi - Trình Nguyệt.
Không hề trì hoãn mà —-
Người phụ nữ nhớ thương bạn trai tôi cố ý quay bình rượu về phía Chu Sí. Mọi người ngơ ngác, sau đó thì ồn ào hẳn lên.
Nhóm người này uống rượu xong, không chê drama, ai cũng kêu lên: “Hôn đi! Hôn đi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào động tác của Chu Sí, nghĩ thầm, nếu mà cậu ấy có dấu hiệu thỏa hiệp, thì tôi sẽ ấn đầu cậu ấy vào bát canh trước.
Nhưng mà, Chu Sí vẫn hành động.
Tuy nhiên, cậu ấy không hề nhìn Trình Nguyệt bên cạnh đang chờ đợi cậu chủ động, mà lại kéo tôi lên, tôi ngơ ngác bị cậu ấy kéo lên, ấn xuống chỗ ngồi ban đầu của cậu ấy.
Sau đó, Chu Sí đi sang chỗ tôi ngồi.
Cứ như vậy, người ngồi bên phải cậu ấy, lại biến thành tôi.
Tôi chậm chạp mà phản ứng lại, rồi nghe thấy Chu Sí thở dài một tiếng: “Đã đánh cuộc rồi thì phải chịu thôi.”
Nói rồi, Chu Sí xoay người nhìn tôi.
Rõ ràng đã từng tiếp xúc ở khoảng cách âm rồi, nhưng dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, trái tim tôi không thể tránh khỏi mà đập liên hồi —-
Trong tiếng ồn ào đến điếc tai của mọi người, Chu Sí giữ gáy tôi, cúi người hôn xuống.
Tôi cho rằng chỉ là nụ hôn chuồn chuồn nước thôi, nhưng mà, cậu ấy lại duỗi đầu lưỡi ra!
Đầu óc tôi trống rỗng, trừng mắt nhìn cậu ấy, nhưng dường như Chu Sí cười một cái, sau đó duỗi tay che mắt tôi lại, gia tăng nụ hôn này.
Trước mặt nhiều bạn học cũ như vậy, Chu Sí hôn tôi triền miên không dứt.
Khi tôi sắp hít thở không thông, thì cuối cùng Chu Sí cũng buông tôi ra, còn không quên lau khóe môi cho tôi.
Tôi miễn cưỡng hồi phục tinh thần lại, gần như là liếc nhìn Trình Nguyệt theo bản năng.
Không hề bất ngờ, mặt Trình Nguyệt lạnh ngắt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chậc.
Bỗng dưng thấy sướng là sao ta?
Lúc này Chu Sí đứng dậy. “Lần này đến lượt tôi quay đúng không?”
Mọi người liên tục gật đầu.
Tôi nhìn thoáng qua Chu Sí, lại thấy cậu ấy lặng lẽ chớp chớp mắt với tôi.
Vừa động não suy nghĩ, tôi đột nhiên hiểu được ý của cậu ấy.
Quay đầu sang nhìn người đàn ông phía bên phải của Trình Nguyệt —-
Bạn nam duy nhất còn độc thân trong lớp, nghe nói khi còn nhỏ cậu ấy đã từng bị thương ở đầu, cho nên chỉ số thông minh hơi thấp. Bạn học trong lớp tôi đều không tồi, hồi đi học cũng không ai xem thường hay bắt nạt cậu ấy, nhưng mà…
Nhìn bề ngoài, khuôn mặt cậu ấy “không được ưa nhìn cho lắm”.
Khuôn mặt ngăm đen khác thường, béo tròn, mặt tròn mắt híp, khi cười phớ lớ thì để lộ hai chiếc răng cửa vừa to vừa vàng.
Chu Sí quay vỏ chai, không biết bọn họ khống chế sức lực kiểu gì mà chuẩn xác quay trúng Trình Nguyệt.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cậu ấy không nhịn được mà bật cười:
“Tham tiền, chỉ vì một chút tiền mà đã bán đứng em rồi.”
Nói rồi, cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên cắn nhẹ một cái trên vành tai tôi, giọng điệu trầm xuống:
“Chị à, chị không suy xét đến hạnh phúc của mình sao?”
Người này nhẹ nhàng cắn tôi tôi, giọng nói trầm thấp.
Mặt tôi bỗng nhiên đỏ bừng lên.
“Chu Sí!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi đến cửa rồi, tôi vội vàng đẩy cậu ấy ra, đỏ mặt chỉnh trang lại một chút.
Nhưng mà, vừa quay người chuẩn bị đẩy cửa ra, tôi liếc thấy Giang Lâm đang đứng không xa.
Tôi kéo tay Chu Sí vào phòng, lại khiến mọi người ồn ào hết lên —-
“Băng Băng, cậu giữ bạn trai chặt thật đấy, đi WC cũng phải dẫn theo!”
Tôi cười cười, không nói gì.
Bên cạnh lại có người tiếp lời thay tôi: “Cậu thì biết cái gì? Nếu tớ mà có bạn trai cún con đẹp trai như vậy, lúc nào tớ cũng phải dính chặt vào người.”
Trong buổi họp lớp mọi người đều uống rượu, nói chuyện cũng không kiêng dè gì, lời này khiến cho mọi người cười vang lên, không khí cũng nóng hơn một chút.
Tôi và Chu Sí tiện thể ngồi xuống.
Nhưng mà —-
Trình Nguyệt rất vô duyên mà thay đổi chỗ ngồi, ngồi cạnh Chu Sí.
Tôi nhíu mày, ý muốn chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi này của hoa khôi lớp hơi rõ ràng quá thì phải.
May là biểu hiện của Chu Sí rất tốt, Trình Nguyệt nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy lập tức chuyên tâm gắp đồ ăn bóc tôm cho tôi, dù cô ta có nói to cỡ nào thì cũng giả vờ như không nghe thấy.
Tôi vốn tưởng rằng Trình Nguyệt bị bơ một hồi sẽ từ bỏ, nhưng không lâu sau, cô ta lại đột nhiên đề nghị:
“Chỉ ăn cơm không thôi thì không thú vị, hay là chơi trò chơi một chút đi?”
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, khi đang thảo luận chơi trò gì thì Trình Nguyệt lại đề nghị: “Hay là chơi trò kích thích chút đi? Bình rượu quay vào người nào thì phải hôn người bên phải một cái, được không?”
Mà tôi căn bản là không có cơ hội phản đối.
Trùng hợp là, Trình Nguyệt ngồi bên phải Chu Sí.
Không hề cho tôi cơ hội phản đối, trò chơi đã chính thức bắt đầu. Người đầu tiên quay chai rượu, đương nhiên là người đề xuất trò chơi - Trình Nguyệt.
Không hề trì hoãn mà —-
Người phụ nữ nhớ thương bạn trai tôi cố ý quay bình rượu về phía Chu Sí. Mọi người ngơ ngác, sau đó thì ồn ào hẳn lên.
Nhóm người này uống rượu xong, không chê drama, ai cũng kêu lên: “Hôn đi! Hôn đi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào động tác của Chu Sí, nghĩ thầm, nếu mà cậu ấy có dấu hiệu thỏa hiệp, thì tôi sẽ ấn đầu cậu ấy vào bát canh trước.
Nhưng mà, Chu Sí vẫn hành động.
Tuy nhiên, cậu ấy không hề nhìn Trình Nguyệt bên cạnh đang chờ đợi cậu chủ động, mà lại kéo tôi lên, tôi ngơ ngác bị cậu ấy kéo lên, ấn xuống chỗ ngồi ban đầu của cậu ấy.
Sau đó, Chu Sí đi sang chỗ tôi ngồi.
Cứ như vậy, người ngồi bên phải cậu ấy, lại biến thành tôi.
Tôi chậm chạp mà phản ứng lại, rồi nghe thấy Chu Sí thở dài một tiếng: “Đã đánh cuộc rồi thì phải chịu thôi.”
Nói rồi, Chu Sí xoay người nhìn tôi.
Rõ ràng đã từng tiếp xúc ở khoảng cách âm rồi, nhưng dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, trái tim tôi không thể tránh khỏi mà đập liên hồi —-
Trong tiếng ồn ào đến điếc tai của mọi người, Chu Sí giữ gáy tôi, cúi người hôn xuống.
Tôi cho rằng chỉ là nụ hôn chuồn chuồn nước thôi, nhưng mà, cậu ấy lại duỗi đầu lưỡi ra!
Đầu óc tôi trống rỗng, trừng mắt nhìn cậu ấy, nhưng dường như Chu Sí cười một cái, sau đó duỗi tay che mắt tôi lại, gia tăng nụ hôn này.
Trước mặt nhiều bạn học cũ như vậy, Chu Sí hôn tôi triền miên không dứt.
Khi tôi sắp hít thở không thông, thì cuối cùng Chu Sí cũng buông tôi ra, còn không quên lau khóe môi cho tôi.
Tôi miễn cưỡng hồi phục tinh thần lại, gần như là liếc nhìn Trình Nguyệt theo bản năng.
Không hề bất ngờ, mặt Trình Nguyệt lạnh ngắt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chậc.
Bỗng dưng thấy sướng là sao ta?
Lúc này Chu Sí đứng dậy. “Lần này đến lượt tôi quay đúng không?”
Mọi người liên tục gật đầu.
Tôi nhìn thoáng qua Chu Sí, lại thấy cậu ấy lặng lẽ chớp chớp mắt với tôi.
Vừa động não suy nghĩ, tôi đột nhiên hiểu được ý của cậu ấy.
Quay đầu sang nhìn người đàn ông phía bên phải của Trình Nguyệt —-
Bạn nam duy nhất còn độc thân trong lớp, nghe nói khi còn nhỏ cậu ấy đã từng bị thương ở đầu, cho nên chỉ số thông minh hơi thấp. Bạn học trong lớp tôi đều không tồi, hồi đi học cũng không ai xem thường hay bắt nạt cậu ấy, nhưng mà…
Nhìn bề ngoài, khuôn mặt cậu ấy “không được ưa nhìn cho lắm”.
Khuôn mặt ngăm đen khác thường, béo tròn, mặt tròn mắt híp, khi cười phớ lớ thì để lộ hai chiếc răng cửa vừa to vừa vàng.
Chu Sí quay vỏ chai, không biết bọn họ khống chế sức lực kiểu gì mà chuẩn xác quay trúng Trình Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương