Chí Hôn

Chương 13



Edit: Manh

Beta: Dollan

Bữa tiệc đến giờ cũng chẳng còn gì để đợi.

Thẩm Lâm Hoan biết mục đích hôm nay của anh khi tới, chỉ muốn thay anh hai và chị dâu xây dựng tượng đài tình cảm. Cho nên đã gọi cô cùng đi.

Chỉ là Thẩm Lâm Hoan vẫn như cũ, cảm thấy anh rất dễ nói chuyện, cũng không tưởng tượng chuyện này khó làm.

Cô không có yêu cầu cao đối với người bên cạnh, Lục Nghiêu quả thực rất được so với dự tính.

Chẳng qua tự dưng Thẩm Lâm Hoan đột nhiên quan tâm hỏi: “Anh có muốn sang chào hỏi Thôi tiểu thư trước khi rời đi không?” Cô tự nhiên hỏi không phải đang quan tâm anh, không phải muốn dạy anh cách hành động, chỉ là đang chứng tỏ cô không ngại việc anh và Thôi Cảnh Xu thỉnh thoảng tiếp xúc.

Sự tức giận vừa được đè xuống của Lục Nghiêu lại một lần nữa tăng lên, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, mỉa mai đáp, “Em thật là thân thiện.”

Giọng nói giễu cợt kia đã giúp Thẩm Lâm Hoan hiểu, vì vậy cô mím môi dưới, “Xin lỗi, tôi nhiều chuyện.”

Lục Nghiêu ‘hừ’ một tiếng bằng giọng mũi, không nói nửa lời.

Bữa tiệc còn náo nhiệt, quần áo thơm tho, người đẹp thướt tha, vì là đêm hội từ thiện nên người đến đều là những thiên kim, phú bà giàu có danh giá, nhưng bởi vì là sân nhà của Ôn Ý Sơ nên người của giới giải trí cũng tiến vào không ít, nghệ sĩ tuyến một tuyến hai có vài người, một số người đại diện nổi tiếng cũng dẫn theo nghệ sĩ mới của mình đến lượn lờ cho quen mặt, thế là trong hội trường mỹ nhân như mây, hiện lên vẻ vô cùng bổ mắt.

Lục Nghiêu không chào hỏi Thôi Cảnh Xu mà trực tiếp cùng Thẩm Lâm Hoan đi ra cửa.

Chẳng qua là trên đường gặp một nghệ sĩ say, eo thon mềm mại như rắn nước đi tới, nở nụ cười thân thiết lại quyến rũ, “Lục tổng phải đi rồi sao? Tối nay anh còn chưa nói chuyện với em câu nào đâu!”

Lục Nghiêu nhíu mày một cái, chợt nhớ ra thứ gì, chân mày giãn ra, cố đè nén tính tình nói: “Sở tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Sở Nghiên cầm một cái thẻ nhét vào tay Lục Nghiêu, lại gần tai anh nhẹ giọng cười, “Lần trước anh hẹn em, em không có thời gian, lần này không gặp không về.”

Thẩm Lâm Hoan hơi liếc mắt, thấy Lục Nghiêu nhìn chiếc thẻ phòng tổng thống sau đó tự nhiên nhét vào túi quần, ánh mắt nghiêm túc như tham gia cuộc đàm phán kinh doanh.

Lục Nghiêu nói: “Được.”

Chân mày Thẩm Lâm Hoan khẽ nhúc nhích.

Sở tiểu thư cười khanh khách, nhìn Thẩm Lâm Hoan, trước khi đi còn ném cho cô một ánh mắt quyến rũ.

Cảnh tượng này cũng không có gì kỳ lạ, lần đầu tiên Thẩm Lâm Hoan đi đàm phán cũng bị người ta dùng mọi cách gây khó khăn, một người đàn ông gương mặt lịch sự thay cô nói chuyện, anh ấy là người đại diện đàm phán ở bên đối tác, ngoài ba mươi, cả người nho nhã, ấn tượng đầu tiên của Thẩm Lâm Hoan với anh ấy không tệ, chẳng qua gần cuối bữa tiệc, hợp đồng không được ký thành công, người đàn ông nhét một tấm thẻ phòng vào túi xách cô, nho nhã ôn hòa cười: “Xin lỗi Thẩm tổng, tôi có chuyện phải đi lập tức. Thế này đi, buổi tối cô đến, tôi sẽ ký.”

Có những người chỉ tử tế trước mặt còn sau lưng lại ngấm ngầm làm những việc bẩn thỉu.



Cân nhắc một chút, mặc dù Lục Nghiêu không bị người như vậy làm nhục nhưng nhận được lời mời dùng thân để làm việc tất nhiên sẽ nhiều chứ không ít.

Thẩm Lâm Hoan nhớ đến đêm hai người phát sinh quan hệ… Cô đã không phân biệt được anh là bởi vì lần đầu đau đến toát mồ hôi trán nên suýt nữa không tiếp tục tấn công hay là vì kìm nén quá lâu mà lạnh nhạt.

Thẩm Lâm Hoan tính một chút, Lục Nghiêu bây giờ đã 27 tuổi.

Thẩm Lâm Kiệt chưa tới 20 tuổi đã bắt đầu tán gái, thời điểm bị bố trách mắng, còn mạnh miệng biện minh: Người đàn ông nào mà không háo sắc, bố nhìn những người đàn ông giàu có kia có ai không quen phụ nữ không. Bố yên tâm đi! Con tự có chừng mực, sẽ không khiến cháu trai của bố đi ra. Những người đàn bà kia con cũng coi thường, vui đùa một chút mà thôi.



Bên ngoài tiếng sấm đánh liên tục, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, các giọt mưa xối xả rơi, càng ngày càng to.

Tài xế đỗ xe trước cửa, xuống mở cửa thay Lục Nghiêu, ánh mắt anh nhìn Thẩm Lâm Hoan chăm chú, nói: “Em về trước đi, tôi có chút chuyện.” 

Thẩm Lâm Hoan đối mặt với anh một lúc, khẽ gật đầu rồi khom người vào xe.

Ánh mắt anh nhìn cô hồi lâu cứ nghĩ cô sẽ nói gì đó.

Từ đầu đến cuối đều không hỏi anh một câu.

Một tay Lục Nghiêu đút túi quần, đầu ngón tay sờ được tấm thẻ phòng không khỏi giễu cợt.



Ôn Ý Sơ đi nói chuyện với một vài biên tập viên thời trang quen thuộc, đã lâu không gặp họ, không ít người ở sau lưng chờ xem trò cười của cô, ban nãy Lục Nghiêu dẫn vợ làm quen cô ấy, không ít người được đà đi tới khen ngợi lấy lòng.

Cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều sự giả dối và âm mưu trong vòng tròn danh vọng nhưng cô ấy có thể xử lý chúng một cách dễ dàng.

Lợi dụng lúc cụng ly, có người hỏi cô, “Người vừa nãy là vợ của Lục tổng?”

Chuyện kết hôn của Lục Nghiêu quá vội vàng, hôn lễ cũng được tổ chức khiêm tốn nên rất nhiều người đến giờ vẫn không hiểu sao họ có thể thành đôi.

Ôn Ý Sơ nhíu mày, thích thú cười, “Nếu không thì là ai? Nhà họ Lục không có những thứ lộn xộn, nếu lấy vợ mà còn rêu rao người phụ nữ khác khắp thành phố thì dù có lên chức chủ tịch cũng một đi không trở lại.”

Một đám người cười to, khoa trương che miệng,“Có thật không?”

Ôn Ý Sơ cười một tiếng, không trả lời.

Nề nếp Lục gia quả thực rất chính trực.

Ít nhất kết hôn mà chơi bời lêu lổng bên ngoài, về nhà chắc chắn sẽ bị gãy chân.

Nhưng cuộc sống riêng của Lục gia rất ít lộ ra ngoài, đến mức giới truyền thông và những người không liên quan đều thi nhau suy đoán bên trong như dầu sôi lửa bỏng.

Sau khi Ôn Ý Sơ gả cho Lục Úc, mấy lần phỏng vấn cũng có đề cập tới mối quan hệ bình thường của Lục gia, trưởng bối rất tốt bụng, tiểu bối thì trong sáng.

Chẳng qua là không ai tin thôi.

[Một số người cho rằng tự mình dát vàng lên mặt cũng có người tin, giống như nhà họ Lục, xích mích về quyền lợi rất lớn, bên ngoài duy trì sự hòa thuận không tồi còn cái gì mà trưởng bối tốt bụng, đúng là trò hề.]

[Sao bạn có thể nói rằng bạn có một cuộc sống tồi tệ nếu bạn đã phải đấu tranh vỡ đầu để được gả vào một gia đình giàu có.]

[Gần đây không có tác phẩm chắc là đang bận sinh con trai cho nhà giàu!]

[Sau khi Ôn Ý Sơ gả cho nhà giàu, nói chuyện ngày càng dối trá!]



Ví dụ như các loại tẩy não này bay đầy trời, giới truyền thông chính thống không dám tám nhảm trước mặt nhà họ Lục, mấy câu chuyện phiếm bay tứ tung khắp nơi, hết lần này đến lần khác bị liệt vào danh sách hot search. Giống như đó là sự thật vậy.

Có một lần cô bị ốm một mình đi ra ngoài thì bị người ta chụp, người ta bịa chuyện chồng cô lừa dối cô đến tiều tụy, im hơi lặng tiếng.

Cũng quá tấu hài rồi.

Lâu dần cô cũng quen, lười giải thích luôn.

Chủ bút của SK- Selina phải đi, Ôn Ý Sơ tiễn cô ấy tới cửa, đúng lúc nhìn thấy Lục Nghiêu bước lên một chiếc Cayenne, người phụ nữ mặc váy đỏ theo sát phía sau chui vào xe, trước khi cửa xe đóng vào còn quyến rũ cười: “Em biết ngay Lục tổng sẽ tới mà.”

Chân mày Ôn Ý Sơ nhảy dựng, quay đầu hỏi người canh cửa, “Vừa rồi là Lục tổng của Phong Thần?”

Cô nhận ra được, chỉ là không dám tin, muốn xác nhận lại một lần nữa.

Người canh cửa nhìn thẳng, giả ngu, “Xin lỗi, tôi không để ý.”

Selina ý tứ cười, “Sơ Sơ, chỉ sợ là cô quá ngây thơ, người nhà họ Lục bọn họ ở bên ngoài làm chuyện lăng nhăng sợ là cũng không có ai dám lên tiếng.”

Ôn Ý Sơ từ trước đến nay không phải người thích làm bộ làm tịch, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Anh ấy thử xem.” Cũng không biết là đang nói Lục Nghiêu hay Lục Úc.

Không bao lâu, Lục Úc nhận được cuộc gọi đến từ vợ, tưởng Ôn Ý Sơ đã tha thứ cho mình, khóe môi hơi cong, “Vợ à…”

Một câu còn chưa kịp nói hết, đã bị Ôn Ý Sơ úp sọt mắng một trận, đại khái chính là đàn ông không có ai tốt đẹp cả, anh ấy không phải, em trai anh ấy lại càng không phải, vừa mới kết hôn đã quang minh chính đại dẫn phụ nữ đi, cái gì mà cảm thấy Thẩm Lâm Hoan không tệ lắm, chính là cảm thấy thế lực nhà người ta nhỏ có thể nắm trong lòng bàn tay, dễ ra ngoài làm bậy! Đúng là sáng mắt.

Lục Úc bị mắng đứng hình một lúc, còn không biết cô ấy có ý gì thì Ôn Ý Sơ đã cúp luôn điện thoại anh, dường như căn bản không muốn nói chuyện với anh mà chỉ muốn mắng người.

Khi Lục Úc trầm mặc gọi cho Lục Nghiêu thì thấy điện thoại của đối phương đang tắt máy.

Muốn hỏi vợ của Thập Nhất lại sợ suy đoán của mình đúng liền không dám hỏi nữa.

Sau khi liên lạc với trang viên Hồ Đào, mới biết có người đưa cho Lục Nghiêu thẻ phòng, anh nhận lấy rồi cùng vợ đi ra bằng cửa sau, Thẩm Lâm Hoan đã đi Maybach về nhà, Lục Nghiêu đứng đó đợi một lúc thì có một người phụ nữ mặc váy đỏ đi ra, hai người cùng ngồi Cayenne tới khách sạn.

Lục Úc rất hiểu tính cách của Lục Nghiêu nhưng chuyện bí mật như quan hệ nam nữ cho dù là anh em ruột thịt cũng khó có thể hiểu hoàn toàn.

Chẳng qua muốn bảo anh đi dỗ vợ hộ, giờ thì hay rồi không những không dỗ được mà ngược lại còn tức giận hơn. Ban đầu chỉ là muốn làm loạn, bây giờ thậm chí còn tin rằng anh quả thực ở bên ngoài làm bậy với người phụ nữ khác mới dính son môi.



Thẩm Lâm Hoan đang ngủ lại bị tiếng sấm làm tỉnh mới phát hiện cách âm của cửa sổ chưa bấm xuống, rèm cửa còn mở.

Cô cầm điều khiển từ xa bấm đóng cửa sổ nhưng vẫn không ngủ được.

Trong đầu vô tri vô giác hiện lên người phụ nữ có thân hình mềm mại như rắn nước, không tính là đặc biệt đẹp, ngũ quan không quá kinh ngạc nhưng khí chất tự nhiên ba phần quyến rũ, bảy phần diêm dúa lòe loẹt, mê hoặc lòng người.

Cô gái như Thôi Cảnh Xu, Thẩm Lâm Hoan sẽ cảm thấy tiếc khi hai người không thành đôi nhưng sẽ không cảm thấy hai người có cái gì.

Gia đình và sự nuôi dạy không cho phép. Cho dù nhà họ Thôi nhìn trúng Lục Nghiêu đi chăng nữa cũng không cho con gái họ làm bậy.

Nhưng người như Sở Nghiên thì không chắc.

Thứ các cô muốn nhất đơn giản chỉ là tiền và tài nguyên mà thứ Lục Nghiêu không thiếu nhất cũng là những thứ này, không cần chịu trách nghiệm, không có gánh nặng trong lòng. Có được cái mình muốn, đơn giản có thể bớt chuyện.

Thẩm Lâm Hoan không ngủ được, có thể do uống một chút rượu nên bây giờ rất đau đầu.

Khi cơn đau đầu làm cô khó chịu, cô bước xuống giường và đi ra sân thượng để hóng gió.

Mưa xối xả như thác nước, hơi lạnh giống như xuyên qua băng, Thẩm Lâm Hoan cắt lát chanh bỏ vào miệng, vị chua lướt qua từng dây thần kinh xông thẳng tới não, cả người bừng tỉnh.

Xen lẫn với vị đắng đậm đà, vị chua chua từ từ chảy vào xua tan cơn đau đầu.

Trước đây, cô đã sử dụng nó như một cách để làm bản thân tỉnh táo.

Quản gia Chu không hiểu sao cô lại tỉnh, lặng lẽ tới hỏi: “Phu nhân không thoải mái sao? Cô muốn tôi gọi bác sĩ tới xem cho cô không?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu một cái, “Không sao đâu, chỉ là tôi hơi đau đầu, chắc do vừa nãy uống hơi nhiều rượu.”

“Vậy để tôi bảo phòng bếp nấu cho cô một bát canh giải rượu?”

“Không cần.”

“Nếu không để tôi gọi điện cho tiên sinh!”

Thẩm Lâm Hoan hoảng hốt một chút, đột nhiên hỏi, “Mấy giờ rồi?”

“Đã một giờ.” Quản gia Chu trả lời.

‘Ầm’ sét đánh một tiếng, tia chớp sáng chói mắt một cái, âm thanh dứt khoát mang khí thế kinh thiên động địa, trước kia Ryan rất sợ sấm đánh, mỗi lần như thế Thẩm Lâm Hoan sẽ che tai nó lại, Thẩm Lâm Kiệt thấy đều khinh thường, “Nhìn mà xem, đến cả một con chó mà cũng đau lòng. Mày cứng rắn quá… Chậc chậc, chả trách chú hai và mợ hai không thích mày.”

Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng có người nhắc nhở cô rằng cô khiến người ta không thích.

Thẩm Lâm Hoan mím môi rồi nói: “Ông không cần để ý, cứ đi ngủ đi.”

Quản gia Chu chần chừ chốc lát cuối cùng đồng ý.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mình nên gọi điện thoại cho Lục Nghiêu, dù thế nào thì một người vợ cũng không nên giả vờ không biết gì cả. Nhưng cô cầm điện thoại lên lại nhìn chằm chằm rất lâu cũng không tìm được lý do để gọi đi.

Ngày mai là cuối tuần, anh không có sắp xếp gì, tối nay đi về muộn cũng không có gì khó hiểu.

Có thể làm phiền anh.

Có lẽ bọn họ chưa kết thúc…

Thẩm Lâm Hoan bắt đầu đau đầu, tiếng sấm còn chưa bớt. Mùa hè ở Tân Thành rất hay có sấm chớp nhưng mùa thu rất ít, dường như sẽ kéo dài hơn nửa đêm, sau đó giảm dần.

Rất nhiều chuyện không hợp lý nhưng vẫn xảy ra.

Cô ngậm miếng chanh trong miệng, một vị chua lan ra, cuối cùng cũng bấm gọi.

Một lát sau.

Một giọng nữ máy móc lặp lại: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry…”

Thẩm Lâm Hoan cúp điện thoại, tựa đầu vào lưng ghế, nặng nề thở dài.

Đừng bận tâm.
Chương trước Chương tiếp