Chí Hôn
Chương 20
Edit: Manh
Beta: Dollan
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Cô không hiểu anh nghĩ gì lại chuyển sang chủ đề này nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lát, trả lời “… Em không biết.”
Thật sự không biết. Từ bé đến lớn, cô là người quật cường, ngã xuống thì đứng lên, bị cười nhạo thì sẽ cố gắng chạy về phía trước, một mực chạy, chạy đến mức không ai đuổi kịp, sự cười nhạo cũng không đuổi kịp.
Mấy thứ làm nũng này nọ, cho tới giờ vẫn không nằm trong từ điển của cô, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào để tham khảo. Trong đầu thoáng hiện lên hành động của các cô gái từng làm thế, khi nào mấy cô ấy làm nũng nhỉ?
Dường như có hình ảnh nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút lại không tài nào nghĩ ra.
Lục Nghiêu khẽ xùy một tiếng, dường như rất thất vọng, anh nhấn điện thoại nội bộ, bảo thư ký mang hộp thuốc đến, anh nhìn tay cô chằm chằm, đỏ đậm một mảng, đến giờ cô chưa nói lời nào, cũng không hét lên theo bản năng, khi đó cô chỉ lặng lẽ nhìn Trần Thịnh Vinh một cái, phản ứng đầu tiên không phải để ý tay mình mà là xác nhận ý đồ của đối phương.
Nắm cổ tay cô chặt hơn một chút.
Cằm Lục Nghiêu căng chặt.
Trong phòng làm việc của anh có phòng nghỉ, cạnh phòng nghỉ là nhà vệ sinh, cửa thông với nhau, bên ngoài có người cung kính hỏi, “Lục tổng, không sao chứ?”
Là quản lý Cao với ánh mắt tránh né.
Giọng Lục Nghiêu lạnh lẽo, “Ông nói gì?”
“Trần tổng đúng là không cẩn thận.” Quản lý Cao khúm núm nhỏ giọng nói.
Lục Nghiêu hừ lạnh một tiếng.
Trần Thịnh Vinh không phải kẻ ngu, ông ta đường hoàng ngang ngược như vậy, không coi Lục Nghiêu ra gì, càng không thể nào coi một trợ lý nhỏ ra gì, nhưng ông ta cũng hiểu, tổng giám đốc sẽ không tùy tiện kéo tay một người trợ lý, lo lắng cô có bị bỏng không.
Con ngươi Thẩm Lâm Hoan khẽ nhúc nhích, dường như cuối cùng cũng hiểu được lý do Lục Nghiêu muốn cô làm nũng.
Trần Thịnh Vinh là cáo già, năm đó đi theo ông cụ Lục bắt đầu sự nghiệp, là cánh tay đắc lực, vì công ty mà cung cúc tận tụy. Vì vậy, ông cụ Lục không thể đuổi việc, nhưng bao năm qua ông ta quá kiêu căng, ỷ vào thân phận của mình làm bộ làm tịch khắp nơi, quyền lực to lớn, suy nghĩ bảo thủ nhưng hành vi cấp tiến, tính sát thương quá lớn.
Lục Nghiêu đã gạt bỏ không ít phe cánh của ông ta, đến nay không hoàn toàn đuổi việc, vì thế mà trở thành củ khoai nóng bỏng tay.
Ông ta ở Phong Thần lăn lộn lâu như vậy, mạng lưới ngoại giao rất chặt chẽ, hơi lơ là một chút có thể sẽ bị sấm sét lớn chôn vùi, Lục Nghiêu không dám liều lĩnh.
Chính vì vậy, người có thể sống sót qua thác ghềnh chắc chắn sẽ trở nên kiêu ngạo, cho rằng Lục Nghiêu không thể làm gì mình.
Vào lúc này người bị thương là Thẩm Lâm Hoan, cùng lắm chỉ là một người trợ lý, anh cũng không thể vì một trợ lý mà chuyện bé xé ra to, nhưng cô không chỉ là trợ lý mà còn là vợ anh.
Ông cụ Lục năm đó và vợ là cặp vợ chồng khó khăn, vợ đã hi sinh cho ông quá nhiều, cả đời ông đều cảm kích, rất xem trọng hôn nhân.
Trần Thịnh Vinh cậy già lên mặt gây chuyện ở chỗ ông cụ Lục, Lục Nghiêu thuận thế nói rằng vợ anh chịu thiệt, anh không thể không làm gì được, dù sao đó cũng là một cái cớ.
Vào lúc này Thẩm Lâm Hoan càng tỏ ra uất ức thì càng có lợi cho Lục Nghiêu.
Thẩm Lâm Hoan rất nhanh đã đoán ra mình phải làm gì, cô không nhõng nhẽo được, cũng không khóc được, cuối cùng mở to mắt để hai mắt đau nhức, trong mắt chảy ra hai giọt lệ.
Ánh mắt đỏ ửng, cô chạm vào anh một cái, “Chồng à…”
Lục Nghiêu thấy toàn bộ quá trình, cả người hóa ngốc tại chỗ, đúng là anh nghĩ như vậy, dường như không ngờ cô thật sự có thể làm nũng với anh, đừng nói Thẩm Lâm Hoan không tưởng tượng được mà ngay cả anh cũng không ngờ.
Anh làm nũng cô thì may ra còn khả thi.
Lúc này Thẩm Lâm Hoan khẽ kéo anh, kêu một tiếng, anh mới hoàn hồn lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhìn cô chăm chú.
Bên ngoài còn có người, đứng cách một cánh cửa, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy, Thẩm Lâm Hoan cố tình nói to cho người bên ngoài nghe, “Đau quá…”
Giọng cô nhỏ nhẹ, không đến nỗi tủi thân nhưng vì nhẹ nên rất yếu, cảm giác kiềm chế và chịu đựng, càng khiến người ta lo lắng.
Chẳng qua là hai giọt lệ kia….
Lục Nghiêu: “…”
Anh nhìn ra là cô đang diễn, không khỏi khen ngợi cô quả thật tinh tế, anh cũng nhanh chóng phối hợp. Nhưng quả thực cô sẽ không làm nũng, thậm chí ngay cả giả vờ tủi thân cũng diễn không giống, người khác khóc đều là kiểu điềm đạm, đáng yêu…
Còn Thẩm lâm Hoan chứa lệ nhìn anh, anh thấy trong ánh mắt cô viết: Em muốn ông ta chết!
–
Phòng ăn tầng 22, Amanda đang ngồi ăn cơm một mình, bên cạnh có người thảo luận chuyện Trần tổng.
“Trần tổng cầm đơn từ chức đi uy hiếp tổng giám đốc, chiêu này cũng quá độc rồi!”
“Nghe nói Lục tổng lập tức phê duyệt, nếu nói như vậy thì bác Trần kia có thể yên tâm về nhà nghỉ hưu rồi!”
“Trước khi đi còn kêu gọi xúi giục mọi người làm phản.”
“Quản lý Cao? Nhắc tới quản lý Cao cũng rất thảm, năm đó Trần tổng đề bạt lên liền một mực đội ơn, những năm nay đối xử với Trần tổng cũng là muốn gì được nấy, nhưng người nặng tình quá cũng không tốt.”
…
Đang nói chuyện, Thẩm Lâm Hoan xuống dùng cơm, buổi sáng Lục Nghiêu ở phòng làm việc gửi thông báo, sau đó lúc họp thì sự thù địch cũng rất nặng nề, bên tài chính và kế hoạch lại nổ súng. Trong cuộc họp kéo dài hai giờ, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, ngoại trừ tiếng người báo cáo và tiếng tổng giám đốc mắng hết lần này đến lần khác, cả phòng đều im lặng như tờ.
Lúc Trần tổng ở văn phòng, tay phải của Thẩm Lâm Hoan bị quấn băng, nghe nói cả mu bàn tay đều bị bỏng, trợ lý vào đưa thuốc, Lục tổng tự mình xử lý, trợ lý Thẩm nước mắt rơi lã chã, biểu cảm rất lạnh lùng, chẳng qua đây là kiểu mỹ nhân lạnh lùng, càng rơi lệ thì càng đâm vào tim người đối diện, trước đó Trần tổng làm khó Thẩm Lâm Hoan, không ngờ người trợ lý này lại là vợ Lục Nghiêu, ngày kết hôn ông và mấy vị giám đốc vì muốn kháng nghị đám cưới của Lục thị với nhà họ Thẩm nên kiếm cớ không đi tham dự hôn lễ, đương nhiên rất xa lạ với Thẩm Lâm Hoan.
“Hóa ra là vợ của tổng giám đốc tiểu Lục, tôi cũng không phải cố ý, cô xem xem.” Trần tổng ơ một tiếng, giọng nói có chút áy náy.
Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu nhìn Trần tổng một cái, trong nháy mắt, nước mắt lại rơi xuống.
Cô khẽ nắm tay, biểu cảm chịu đựng nói: “Đau quá!”
Lục Nghiêu quấn băng gạc, buộc lại thành một cái nút xinh đẹp, sau đó đi tới sofa ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lẽo.
Hai chân mở rộng, cánh tay khoác lên sofa, tư thế cực kỳ mất kiên nhẫn, ánh mắt quét qua đoàn người, nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu mọi người đều có tương lai triển vọng hơn, vậy đến phòng nhân sự xử lý đi. Đặc biệt là bác Trần, bác đã già rồi, tôi đã sớm muốn bác về hưu, về nhà hưởng phúc dưỡng lão là điều nên làm.” Ý giận cá chém thớt rất rõ ràng.
Hai mắt Trần Thịnh Vinh giật giật, nhận ra người thanh niên này ra tay tàn nhẫn, lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Đúng, tổng giám đốc tiểu Lục nói phải nhưng không phải là tôi sợ sao, tôi đi rồi, đống cục diện rối rắm này không có cách nào xử lý, cậu đã đủ bận, tôi cũng không đành lòng… làm phiền cậu!”
Quả thực là phiền toán, người của Trần Thịnh Vinh rải rác khắp các bộ phận lớn, mấy tay chân của ông ta đều ở những vị trí quan trọng, ông ta muốn nhắc nhở Lục Nghiêu rằng nếu kéo ông ta xuống ngựa, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đầu ngón tay Lục Nghiêu gõ nhẹ trên sofa, dường như đang suy nghĩ, Trần Thịnh Vinh cảm thấy anh có vẻ đang kiêng kị vậy nên cười rồi bổ sung đôi câu, “Lúc ông nội cậu còn ở đây, tôi nói muốn từ chức, ông cậu đều không cho, đã nhiều năm như vậy, thật mệt mỏi!”
Ý là ông cụ Lục cũng không dám để ông ta đi, cảnh cáo anh nghĩ lại.
Dĩ nhiên Lục Nghiêu hiểu, nhanh chóng cười một tiếng: “Là Phong Thần có lỗi với bác Trần, những năm qua thực sự đã khiến bác lao tâm khổ tứ, mỗi giây tôi giữ bác ở lại đều rất tội lỗi!”
Hai người đi tới đi lui, che giấu động cơ, ai cũng không chịu lùi bước. Cuối cùng, Trần Thịnh Vinh thấy sự tàn nhẫn của Lục Nghiêu, liền ác ý lập tức rời khỏi công ty, sau đó đơn xin nghỉ việc liên tiếp được gửi đến phòng nhân sự. Tất cả đều là người của ông ta.
Bên nhân sự bị dọa sợ, giám đốc tới chỗ Lục Nghiêu xin ý kiến, Lục Nghiêu cười lạnh, “Duyệt hết, tất cả, một người cũng không giữ lại.”
Sau đó Thẩm Lâm Hoan lặng lẽ đến gặp quản lý Cao, không lâu sau, quản lý Cao đã rút đơn từ chức.
Không tới nửa ngày, quản lý Cao đã trực tiếp thay thế chức Trần tổng, việc thăng chức này dường như muốn thông báo, Trần Thịnh Vinh nhất định không bao giờ quay lại, những người khác muốn giả vờ đều phải tự xem lại có phải là tự nguyện đi hay không.
Một ngày này, cả công ty hỗn loạn, bất an, cảm giác gió tanh mưa máu.
Là người trung gian, quả thực Thẩm Lâm Hoan như bóng ma ung dung thản nhiên, lặng lẽ không một tiếng động nhưng lại khiến người ta khó mà bỏ qua.
Cô bận rộn hơn nửa ngày, trước kia luôn gọi đồ ăn về phòng làm việc, vừa ăn vừa xem tài liệu.
Nhưng đã gần qua giờ ăn, những người trong văn phòng đều vô cùng tò mò nhìn cô, cô lại không muốn đối mặt với những ánh mắt tò mò nên dứt khoát xuống nhà ăn dùng bữa.
Phòng ăn nhân viên của Phong Thần rất sạch sẽ, tiêu chuẩn ăn uống cũng cao, rau trộn thịt, mỗi ngày đều có chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị đồ ăn, các sếp của công ty cũng ăn ở đây.
Đây cũng là nơi tốt nhất để tình cờ gặp sếp, khả năng gặp những sếp không được nhìn thấy vào ngày thường là rất cao.
Gần như Lục Nghiêu chưa từng tới phòng ăn.
Nhưng hôm nay anh tới, trước bàn còn mở laptop, nhíu mày không biết đang nhìn gì, Thẩm Lâm Hoan cầm bữa ăn đi tới chỗ cửa sổ, sau đó để trước mặt anh, thấp giọng nói: “Ăn cơm trước đi.”
Thẩm Lâm Hoan ngồi chỗ đối diện anh, tay phải bị băng bó như một cái bánh chưng, đũa cũng không cầm được, cô chỉ lấy một bát súp đặc, tay trái cô cầm thìa xúc, lông mày và đôi mắt khẽ rũ xuống, có vẻ ngay cả khi tay như thế cũng không thể khiến cô biểu hiện rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
Amanda nghe người bên cạnh bàn tán, “Trợ lý Thẩm… Không, bà chủ lúc đó khóc thật à?”
“Tôi làm thế nào cũng không tin nổi!”
“Nói Lục tổng khóc tôi còn tin.”
Một đám người che miệng cười khẽ, Lục tổng thực sự quá đẹp trai, có bao nhiêu người vẫn giữ ảo tưởng trong đầu trong truyện cổ tích về cô bé Lọ Lem.
Tay ăn cơm của Amanda dừng một lát, ánh mắt không tự chủ chuyển sang bên kia, Thẩm Lâm Hoan ăn cơm bằng tay trái, ăn rất chậm nhưng quy củ.
Cô nhớ ngày đầu tiên Thẩm Lâm Hoan tới công ty, Amanda cảm thấy cô khá khác, thuộc loại người tuyệt đối tin tưởng vào bản thân, trên mặt lộ ra vẻ sắc bén khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cho tới giờ Amanda vẫn chưa thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, luôn ung dung, không vội vã, hôm ấy đã hết đợt tuyển nhân viên nhưng nhìn thấy trợ lý Trình tự mình dẫn cô tới, có thể là nhân tài Lục tổng xem trọng, chẳng qua hay gây khó dễ cho cô, ném cho cô một bãi lộn xộn.
Tới giờ Thẩm Lâm Hoan vẫn chưa than phiền, việc trong tay cô xử lý rất nhanh, chuyện đều đâu vào đấy.
Thậm chí cô luôn có thể tiến thêm một bước nữa.
Tạo cảm giác giống như một học sinh đứng đầu trong trường. Cô có thể học một cách dễ dàng. Cô giáo giao những câu hỏi khó, ai cũng gặp khó khăn, chỉ có cô không chỉ tìm ra đáp án mà còn nói với giáo viên, “Bài này có 3 cách giải!”
Sự tự tin và kiêu ngạo, đối với học bá mà nói, là một loại hành hạ.
Ánh mắt Amanda rũ xuống, chuyện thừa nhận người khác ưu tú hơn mình với cô ấy là điều không quá dễ dàng.
Thẩm Lâm Hoan thấy Lục Nghiêu vẫn đang nhìn, không khỏi nhắc lần nữa, “Lục Nghiêu, ăn cơm trước đi.”
Lục Nghiêu cuối cùng cũng gập laptop lại, ngẩng lên thấy bàn tay được băng như chân gấu của Thẩm Lâm Hoan, cô đang dùng tay trái ăn cơm.
Anh đột nhiên thầm mắng mình, thế mà còn bảo cô đi lấy thêm đồ ăn.
Thẩm Lâm Hoan nhận thấy ánh mắt anh, ngước mắt lên nhìn, nói: “Không sao, cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống.”
Nhưng Lục Nghiêu vỗ vị trí bên cạnh, “Em qua đây ngồi, anh đút cho em.”
Thẩm Lâm Hoan nhìn anh lần nữa, không nhìn ra được anh đang đùa hay nói thật, nhiều người như thế, anh điên rồi à?
“Không cần.” Cô nhíu mày.
Lục Nghiêu chậc một tiếng, “Chẳng lẽ muốn anh làm nũng cầu xin em qua đây sao?”
Beta: Dollan
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Cô không hiểu anh nghĩ gì lại chuyển sang chủ đề này nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lát, trả lời “… Em không biết.”
Thật sự không biết. Từ bé đến lớn, cô là người quật cường, ngã xuống thì đứng lên, bị cười nhạo thì sẽ cố gắng chạy về phía trước, một mực chạy, chạy đến mức không ai đuổi kịp, sự cười nhạo cũng không đuổi kịp.
Mấy thứ làm nũng này nọ, cho tới giờ vẫn không nằm trong từ điển của cô, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào để tham khảo. Trong đầu thoáng hiện lên hành động của các cô gái từng làm thế, khi nào mấy cô ấy làm nũng nhỉ?
Dường như có hình ảnh nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút lại không tài nào nghĩ ra.
Lục Nghiêu khẽ xùy một tiếng, dường như rất thất vọng, anh nhấn điện thoại nội bộ, bảo thư ký mang hộp thuốc đến, anh nhìn tay cô chằm chằm, đỏ đậm một mảng, đến giờ cô chưa nói lời nào, cũng không hét lên theo bản năng, khi đó cô chỉ lặng lẽ nhìn Trần Thịnh Vinh một cái, phản ứng đầu tiên không phải để ý tay mình mà là xác nhận ý đồ của đối phương.
Nắm cổ tay cô chặt hơn một chút.
Cằm Lục Nghiêu căng chặt.
Trong phòng làm việc của anh có phòng nghỉ, cạnh phòng nghỉ là nhà vệ sinh, cửa thông với nhau, bên ngoài có người cung kính hỏi, “Lục tổng, không sao chứ?”
Là quản lý Cao với ánh mắt tránh né.
Giọng Lục Nghiêu lạnh lẽo, “Ông nói gì?”
“Trần tổng đúng là không cẩn thận.” Quản lý Cao khúm núm nhỏ giọng nói.
Lục Nghiêu hừ lạnh một tiếng.
Trần Thịnh Vinh không phải kẻ ngu, ông ta đường hoàng ngang ngược như vậy, không coi Lục Nghiêu ra gì, càng không thể nào coi một trợ lý nhỏ ra gì, nhưng ông ta cũng hiểu, tổng giám đốc sẽ không tùy tiện kéo tay một người trợ lý, lo lắng cô có bị bỏng không.
Con ngươi Thẩm Lâm Hoan khẽ nhúc nhích, dường như cuối cùng cũng hiểu được lý do Lục Nghiêu muốn cô làm nũng.
Trần Thịnh Vinh là cáo già, năm đó đi theo ông cụ Lục bắt đầu sự nghiệp, là cánh tay đắc lực, vì công ty mà cung cúc tận tụy. Vì vậy, ông cụ Lục không thể đuổi việc, nhưng bao năm qua ông ta quá kiêu căng, ỷ vào thân phận của mình làm bộ làm tịch khắp nơi, quyền lực to lớn, suy nghĩ bảo thủ nhưng hành vi cấp tiến, tính sát thương quá lớn.
Lục Nghiêu đã gạt bỏ không ít phe cánh của ông ta, đến nay không hoàn toàn đuổi việc, vì thế mà trở thành củ khoai nóng bỏng tay.
Ông ta ở Phong Thần lăn lộn lâu như vậy, mạng lưới ngoại giao rất chặt chẽ, hơi lơ là một chút có thể sẽ bị sấm sét lớn chôn vùi, Lục Nghiêu không dám liều lĩnh.
Chính vì vậy, người có thể sống sót qua thác ghềnh chắc chắn sẽ trở nên kiêu ngạo, cho rằng Lục Nghiêu không thể làm gì mình.
Vào lúc này người bị thương là Thẩm Lâm Hoan, cùng lắm chỉ là một người trợ lý, anh cũng không thể vì một trợ lý mà chuyện bé xé ra to, nhưng cô không chỉ là trợ lý mà còn là vợ anh.
Ông cụ Lục năm đó và vợ là cặp vợ chồng khó khăn, vợ đã hi sinh cho ông quá nhiều, cả đời ông đều cảm kích, rất xem trọng hôn nhân.
Trần Thịnh Vinh cậy già lên mặt gây chuyện ở chỗ ông cụ Lục, Lục Nghiêu thuận thế nói rằng vợ anh chịu thiệt, anh không thể không làm gì được, dù sao đó cũng là một cái cớ.
Vào lúc này Thẩm Lâm Hoan càng tỏ ra uất ức thì càng có lợi cho Lục Nghiêu.
Thẩm Lâm Hoan rất nhanh đã đoán ra mình phải làm gì, cô không nhõng nhẽo được, cũng không khóc được, cuối cùng mở to mắt để hai mắt đau nhức, trong mắt chảy ra hai giọt lệ.
Ánh mắt đỏ ửng, cô chạm vào anh một cái, “Chồng à…”
Lục Nghiêu thấy toàn bộ quá trình, cả người hóa ngốc tại chỗ, đúng là anh nghĩ như vậy, dường như không ngờ cô thật sự có thể làm nũng với anh, đừng nói Thẩm Lâm Hoan không tưởng tượng được mà ngay cả anh cũng không ngờ.
Anh làm nũng cô thì may ra còn khả thi.
Lúc này Thẩm Lâm Hoan khẽ kéo anh, kêu một tiếng, anh mới hoàn hồn lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhìn cô chăm chú.
Bên ngoài còn có người, đứng cách một cánh cửa, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy, Thẩm Lâm Hoan cố tình nói to cho người bên ngoài nghe, “Đau quá…”
Giọng cô nhỏ nhẹ, không đến nỗi tủi thân nhưng vì nhẹ nên rất yếu, cảm giác kiềm chế và chịu đựng, càng khiến người ta lo lắng.
Chẳng qua là hai giọt lệ kia….
Lục Nghiêu: “…”
Anh nhìn ra là cô đang diễn, không khỏi khen ngợi cô quả thật tinh tế, anh cũng nhanh chóng phối hợp. Nhưng quả thực cô sẽ không làm nũng, thậm chí ngay cả giả vờ tủi thân cũng diễn không giống, người khác khóc đều là kiểu điềm đạm, đáng yêu…
Còn Thẩm lâm Hoan chứa lệ nhìn anh, anh thấy trong ánh mắt cô viết: Em muốn ông ta chết!
–
Phòng ăn tầng 22, Amanda đang ngồi ăn cơm một mình, bên cạnh có người thảo luận chuyện Trần tổng.
“Trần tổng cầm đơn từ chức đi uy hiếp tổng giám đốc, chiêu này cũng quá độc rồi!”
“Nghe nói Lục tổng lập tức phê duyệt, nếu nói như vậy thì bác Trần kia có thể yên tâm về nhà nghỉ hưu rồi!”
“Trước khi đi còn kêu gọi xúi giục mọi người làm phản.”
“Quản lý Cao? Nhắc tới quản lý Cao cũng rất thảm, năm đó Trần tổng đề bạt lên liền một mực đội ơn, những năm nay đối xử với Trần tổng cũng là muốn gì được nấy, nhưng người nặng tình quá cũng không tốt.”
…
Đang nói chuyện, Thẩm Lâm Hoan xuống dùng cơm, buổi sáng Lục Nghiêu ở phòng làm việc gửi thông báo, sau đó lúc họp thì sự thù địch cũng rất nặng nề, bên tài chính và kế hoạch lại nổ súng. Trong cuộc họp kéo dài hai giờ, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, ngoại trừ tiếng người báo cáo và tiếng tổng giám đốc mắng hết lần này đến lần khác, cả phòng đều im lặng như tờ.
Lúc Trần tổng ở văn phòng, tay phải của Thẩm Lâm Hoan bị quấn băng, nghe nói cả mu bàn tay đều bị bỏng, trợ lý vào đưa thuốc, Lục tổng tự mình xử lý, trợ lý Thẩm nước mắt rơi lã chã, biểu cảm rất lạnh lùng, chẳng qua đây là kiểu mỹ nhân lạnh lùng, càng rơi lệ thì càng đâm vào tim người đối diện, trước đó Trần tổng làm khó Thẩm Lâm Hoan, không ngờ người trợ lý này lại là vợ Lục Nghiêu, ngày kết hôn ông và mấy vị giám đốc vì muốn kháng nghị đám cưới của Lục thị với nhà họ Thẩm nên kiếm cớ không đi tham dự hôn lễ, đương nhiên rất xa lạ với Thẩm Lâm Hoan.
“Hóa ra là vợ của tổng giám đốc tiểu Lục, tôi cũng không phải cố ý, cô xem xem.” Trần tổng ơ một tiếng, giọng nói có chút áy náy.
Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu nhìn Trần tổng một cái, trong nháy mắt, nước mắt lại rơi xuống.
Cô khẽ nắm tay, biểu cảm chịu đựng nói: “Đau quá!”
Lục Nghiêu quấn băng gạc, buộc lại thành một cái nút xinh đẹp, sau đó đi tới sofa ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lẽo.
Hai chân mở rộng, cánh tay khoác lên sofa, tư thế cực kỳ mất kiên nhẫn, ánh mắt quét qua đoàn người, nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu mọi người đều có tương lai triển vọng hơn, vậy đến phòng nhân sự xử lý đi. Đặc biệt là bác Trần, bác đã già rồi, tôi đã sớm muốn bác về hưu, về nhà hưởng phúc dưỡng lão là điều nên làm.” Ý giận cá chém thớt rất rõ ràng.
Hai mắt Trần Thịnh Vinh giật giật, nhận ra người thanh niên này ra tay tàn nhẫn, lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Đúng, tổng giám đốc tiểu Lục nói phải nhưng không phải là tôi sợ sao, tôi đi rồi, đống cục diện rối rắm này không có cách nào xử lý, cậu đã đủ bận, tôi cũng không đành lòng… làm phiền cậu!”
Quả thực là phiền toán, người của Trần Thịnh Vinh rải rác khắp các bộ phận lớn, mấy tay chân của ông ta đều ở những vị trí quan trọng, ông ta muốn nhắc nhở Lục Nghiêu rằng nếu kéo ông ta xuống ngựa, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đầu ngón tay Lục Nghiêu gõ nhẹ trên sofa, dường như đang suy nghĩ, Trần Thịnh Vinh cảm thấy anh có vẻ đang kiêng kị vậy nên cười rồi bổ sung đôi câu, “Lúc ông nội cậu còn ở đây, tôi nói muốn từ chức, ông cậu đều không cho, đã nhiều năm như vậy, thật mệt mỏi!”
Ý là ông cụ Lục cũng không dám để ông ta đi, cảnh cáo anh nghĩ lại.
Dĩ nhiên Lục Nghiêu hiểu, nhanh chóng cười một tiếng: “Là Phong Thần có lỗi với bác Trần, những năm qua thực sự đã khiến bác lao tâm khổ tứ, mỗi giây tôi giữ bác ở lại đều rất tội lỗi!”
Hai người đi tới đi lui, che giấu động cơ, ai cũng không chịu lùi bước. Cuối cùng, Trần Thịnh Vinh thấy sự tàn nhẫn của Lục Nghiêu, liền ác ý lập tức rời khỏi công ty, sau đó đơn xin nghỉ việc liên tiếp được gửi đến phòng nhân sự. Tất cả đều là người của ông ta.
Bên nhân sự bị dọa sợ, giám đốc tới chỗ Lục Nghiêu xin ý kiến, Lục Nghiêu cười lạnh, “Duyệt hết, tất cả, một người cũng không giữ lại.”
Sau đó Thẩm Lâm Hoan lặng lẽ đến gặp quản lý Cao, không lâu sau, quản lý Cao đã rút đơn từ chức.
Không tới nửa ngày, quản lý Cao đã trực tiếp thay thế chức Trần tổng, việc thăng chức này dường như muốn thông báo, Trần Thịnh Vinh nhất định không bao giờ quay lại, những người khác muốn giả vờ đều phải tự xem lại có phải là tự nguyện đi hay không.
Một ngày này, cả công ty hỗn loạn, bất an, cảm giác gió tanh mưa máu.
Là người trung gian, quả thực Thẩm Lâm Hoan như bóng ma ung dung thản nhiên, lặng lẽ không một tiếng động nhưng lại khiến người ta khó mà bỏ qua.
Cô bận rộn hơn nửa ngày, trước kia luôn gọi đồ ăn về phòng làm việc, vừa ăn vừa xem tài liệu.
Nhưng đã gần qua giờ ăn, những người trong văn phòng đều vô cùng tò mò nhìn cô, cô lại không muốn đối mặt với những ánh mắt tò mò nên dứt khoát xuống nhà ăn dùng bữa.
Phòng ăn nhân viên của Phong Thần rất sạch sẽ, tiêu chuẩn ăn uống cũng cao, rau trộn thịt, mỗi ngày đều có chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị đồ ăn, các sếp của công ty cũng ăn ở đây.
Đây cũng là nơi tốt nhất để tình cờ gặp sếp, khả năng gặp những sếp không được nhìn thấy vào ngày thường là rất cao.
Gần như Lục Nghiêu chưa từng tới phòng ăn.
Nhưng hôm nay anh tới, trước bàn còn mở laptop, nhíu mày không biết đang nhìn gì, Thẩm Lâm Hoan cầm bữa ăn đi tới chỗ cửa sổ, sau đó để trước mặt anh, thấp giọng nói: “Ăn cơm trước đi.”
Thẩm Lâm Hoan ngồi chỗ đối diện anh, tay phải bị băng bó như một cái bánh chưng, đũa cũng không cầm được, cô chỉ lấy một bát súp đặc, tay trái cô cầm thìa xúc, lông mày và đôi mắt khẽ rũ xuống, có vẻ ngay cả khi tay như thế cũng không thể khiến cô biểu hiện rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
Amanda nghe người bên cạnh bàn tán, “Trợ lý Thẩm… Không, bà chủ lúc đó khóc thật à?”
“Tôi làm thế nào cũng không tin nổi!”
“Nói Lục tổng khóc tôi còn tin.”
Một đám người che miệng cười khẽ, Lục tổng thực sự quá đẹp trai, có bao nhiêu người vẫn giữ ảo tưởng trong đầu trong truyện cổ tích về cô bé Lọ Lem.
Tay ăn cơm của Amanda dừng một lát, ánh mắt không tự chủ chuyển sang bên kia, Thẩm Lâm Hoan ăn cơm bằng tay trái, ăn rất chậm nhưng quy củ.
Cô nhớ ngày đầu tiên Thẩm Lâm Hoan tới công ty, Amanda cảm thấy cô khá khác, thuộc loại người tuyệt đối tin tưởng vào bản thân, trên mặt lộ ra vẻ sắc bén khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cho tới giờ Amanda vẫn chưa thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, luôn ung dung, không vội vã, hôm ấy đã hết đợt tuyển nhân viên nhưng nhìn thấy trợ lý Trình tự mình dẫn cô tới, có thể là nhân tài Lục tổng xem trọng, chẳng qua hay gây khó dễ cho cô, ném cho cô một bãi lộn xộn.
Tới giờ Thẩm Lâm Hoan vẫn chưa than phiền, việc trong tay cô xử lý rất nhanh, chuyện đều đâu vào đấy.
Thậm chí cô luôn có thể tiến thêm một bước nữa.
Tạo cảm giác giống như một học sinh đứng đầu trong trường. Cô có thể học một cách dễ dàng. Cô giáo giao những câu hỏi khó, ai cũng gặp khó khăn, chỉ có cô không chỉ tìm ra đáp án mà còn nói với giáo viên, “Bài này có 3 cách giải!”
Sự tự tin và kiêu ngạo, đối với học bá mà nói, là một loại hành hạ.
Ánh mắt Amanda rũ xuống, chuyện thừa nhận người khác ưu tú hơn mình với cô ấy là điều không quá dễ dàng.
Thẩm Lâm Hoan thấy Lục Nghiêu vẫn đang nhìn, không khỏi nhắc lần nữa, “Lục Nghiêu, ăn cơm trước đi.”
Lục Nghiêu cuối cùng cũng gập laptop lại, ngẩng lên thấy bàn tay được băng như chân gấu của Thẩm Lâm Hoan, cô đang dùng tay trái ăn cơm.
Anh đột nhiên thầm mắng mình, thế mà còn bảo cô đi lấy thêm đồ ăn.
Thẩm Lâm Hoan nhận thấy ánh mắt anh, ngước mắt lên nhìn, nói: “Không sao, cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống.”
Nhưng Lục Nghiêu vỗ vị trí bên cạnh, “Em qua đây ngồi, anh đút cho em.”
Thẩm Lâm Hoan nhìn anh lần nữa, không nhìn ra được anh đang đùa hay nói thật, nhiều người như thế, anh điên rồi à?
“Không cần.” Cô nhíu mày.
Lục Nghiêu chậc một tiếng, “Chẳng lẽ muốn anh làm nũng cầu xin em qua đây sao?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương