Chí Hôn

Chương 30



Edit: Lạc Y

Beta: Dollan

Hôm nay Tề Thần vẫn luôn hắt xì từ lúc rời giường tới giờ.

Trong văn phòng Kellin, hơn chín giờ mười lăm mọi người mới chậm rãi tới đông đủ.

Cô bé có đầu tóc rối bù tên là Đới Manh Manh, hôm nay trông hơi chỉnh tề hơn một chút, cô bé là nhân viên tài vụ của công ty, còn cô gái đầu tóc luôn gọn gàng là Từ An thì bây giờ vẫn chưa tới, cô ấy là luật sư, đi bàn bạc việc chuyển nhượng cổ phần với Thẩm Thụy Sinh.

Tề Thần cầm ba ly cà phê, một ly cho Đới Manh Manh, một ly cho chính mình, còn một ly americano không đường là cho chị Hoan.

Lúc cậu quẹt thẻ đi vào tòa nhà, trên tai đeo bluetooth nói chuyện điện thoại, bỗng có một người đàn ông đứng trước cửa thang máy, anh ta mặc một bộ vest, khí thế bức người.

Tề Thần nhìn nhiều hơn một chút, cảm thấy hơi quen quen.

Chẳng qua là nghĩ mãi không ra.

Nhưng vẫn âm thầm cảm thán, tòa văn phòng rách này từ khi nào có tinh anh trà trộn vào vậy.

Cậu rất ít khi nhìn thấy ai mặc âu phục ở đây, ngoại trừ bảo vệ và nhân viên bán hàng. Mà nhìn bộ âu phục của người đàn ông này có vẻ rất đắt.

Tề Thần cũng không nghĩ nhiều, trong điện thoại mẹ cậu còn đang lải nhải thúc giục cậu phải chú ý tìm một đối tượng thích hợp, đã không còn nhỏ rồi.

“Mẹ!” Lỗ tai cậu sắp đóng kén luôn rồi, “Con đã nói rồi, cũng không phải chưa từng nói, mẹ cũng gặp rồi mà!… Cái gì vậy trời, người ta kết hôn cả rồi, gả cho một ông chủ lớn, con chỉ thích kiểu chị gái lớn tuổi hơn con, lạnh lùng vô tình tập trung sự nghiệp thôi, nhưng người ta lại không để mắt đến con,… Đợi con luyện cái miệng ngọt hơn chút sẽ đi làm ấm giường cho chị gái, bán tí nhan sắc là được rồi…”

Mẹ cậu ở đầu dây bên kia lại mắng cậu, cậu cong mắt cười cười.

Tề Thần sở hữu một khuôn mặt baby trông có vẻ còn rất nhỏ, vóc dáng cũng rất cao, cậu cao 1m82, nhưng đứng bên cạnh người đàn ông mặc âu phục kia thì vẫn lùn hơn một chút, vì thế không khỏi nghiêng đầu nhìn người đàn ông này

Trên mũi đeo một cặp mắt kính, đẹp trai cao lớn nhã nhặn, hôm nay chị An không ở đây, nếu không mà biết được trong tòa nhà này có một soái ca, nhất định sẽ cao hứng tới phát điên.

Người đàn ông lúc này hơi nghiêng đầu, ánh mắt như có như không dừng trên người cậu, mang theo tia đánh giá rất nhỏ…  và khó chịu.

Tề Thần sờ sờ chóp mũi, cảm thấy hẳn là bản thân đang nghĩ nhiều.

Cũng có thể là do âm thanh nói chuyện điện thoại vừa rồi của mình quá lớn chăng?

Thang máy cũ kỹ, thường xuyên bị hỏng, lúc cửa vừa mở ra, một âm thanh rất lớn vang lên, Tề Thần dẫn đầu cất bước đi ra ngoài, đi qua một cái hành lang thật dài, phía cuối chính là Kellin.

Mỗi tầng chỉ có một toilet công cộng, lúc Thẩm Lâm Hoan từ toilet đi ra, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Lục Nghiêu đi vào văn phòng.

Vừa nãy Manh Manh gọi điện thoại tới, nói cô bé tra được một vài thứ, kêu cô mau chóng qua đó, Thẩm Lâm Hoan liền sốt ruột lên lầu. Lúc đó Lục Nghiêu còn phải đi tìm chỗ đậu xe, cô liền đưa thẻ ra vào cổng cho anh, bảo xuống lầu rồi chỉ anh hướng đi đại khái, còn bản thân tự quét khuôn mặt vào trước.

Cô còn muốn đứng ở cửa thang máy chờ anh một lúc, có vẻ không cần nữa rồi.

Thật ra cô vẫn chưa nghĩ thông được là anh muốn đi theo cô đến công ty làm gì, Kellin là do cô sáng lập từ hồi còn học đại học, căn bản không thể xem đây là một công ty, chủ yếu là không có ai làm việc đúng giờ, gần đây cô mới bảo Manh Manh đi thuê văn phòng.

Cả ba từ Hải Thành đến đây chưa được bao lâu, cũng là vì giúp cô.

Văn phòng vẫn lộn xộn như cũ, Đới Manh Manh ngồi xổm trong một góc, miệng lẩm nhẩm, trong góc có một con mèo nhỏ đang nằm bò.

Là một con mèo hoang lông dài màu quất, trông hơi gầy, trên người lại rất sạch sẽ.

Mấy ngày trước chạy vào tòa nhà văn phòng, đánh bậy đánh bạ mà chạy lên đây, Đới Manh Manh đã nuôi nó được vài ngày, còn đặt cho nó một cái tên, gọi là Hoa Hoa.

Hoa Hoa không sợ người lạ, ở trong này nhiều ngày rồi, gặp ai cũng cọ hai cái.

Tề Thần đặt cà phê trên bàn làm việc, xoay người về phía Đới Manh Manh nói: “Chị Manh, em lấy cà phê cho chị rồi. Để ở trên bàn chị nhé.”

“Ừa, ok.” Đới Manh Manh vuốt ve lông của Hoa Hoa, “Cảm ơn nha! Ngoan quá, về sau ai làm bạn gái em đúng là hạnh phúc.” Em trai dịu dàng săn sóc như vậy, có ai mà không thích đâu!

Tề Thần cười hai tiếng, “Em là tiểu đáng thương không ai cần, giống như Hoan Hoan vậy.”

Tiếng phổ thông của Tề Thần không chuẩn, gọi Hoa Hoa bị nghe thành Hoan Hoan.

Đới Manh Manh nghe nhiều, tất nhiên hiểu cậu đang nói gì, thở dài, “Cũng không biết nên làm gì với con mèo này bây giờ, chị không nỡ bỏ nó ở ngoài.”

Tề Thần: “Để chị Hoan nuôi đi! Không phải chị Hoan rất thích nó sao?”

Đới Manh Manh: “Nhìn chị Hoan giống người sẽ nuôi mèo sao?”

Tề Thần cười rộ lên, “Cũng đúng.”

Cậu uống một ngụm cà phê, sau đó dọn dẹp bàn một chút, cuối cùng cũng đi qua trêu mèo.

Mèo lông dài Hoa Hoa chắc là một con mèo nhỏ ưa sạch sẽ, mặc dù là mèo hoang, cũng không để cho bản thân bị dơ dáy.

“Hoan Hoan, tiểu Hoan Hoan, cục cưng nhỏ Hoan Hoan…” Tề Thần vuốt ve bụng mèo.

Khi Thẩm Lâm Hoan đi theo Lục Nghiêu tiến vào Kellin liền nhìn thấy sắc mặt âm u của Lục Nghiêu.

Cô hỏi: “Sao thế?”

Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn vào mắt Thẩm Lâm Hoan, chỉ chỉ con mèo nằm trong góc, “Bọn họ gọi con mèo này là gì?”

Thẩm Lâm Hoan tự hỏi một hồi mới nhớ ra, “Hoa Hoa.” Cô ở bên này không nhiều lắm, ấn tượng cũng không quá rõ ràng.

Mặt mày Lục Nghiêu lạnh ngắt.

Đới Manh Manh và Tề Thần nghe thấy tiếng động thì đứng lên, gọi một tiếng “chị Hoan”, sau đó tò mò nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô.

Hôm nay Lục Nghiêu mặc một bộ vest màu xám bạc, cả người giống như một quý công tử tiếng tăm bước xuống thảm đỏ, làm tòa nhà văn phòng cũ kĩ này trở nên đắt giá hẳn.

“Chồng… của chị.” Thẩm Lâm Hoan giơ tay giới thiệu.

Đới Manh Manh há to miệng, “A, chào anh rể ạ!”

Tề Thần vừa mới gặp anh trong thang máy, trăm triệu lần không nghĩ tới đây là chồng của Thẩm Lâm Hoan.

Tề Thần không quá thích Lục Nghiêu, có thể là mấy ngày hôm trước đoán hôn nhân của chị Hoan không thuận lợi, lại nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan bị bệnh mà khó chịu, vẫn cảm thấy người chồng này của chị ấy không được tốt lắm. Vì thế chỉ là lạnh nhạt gật đầu với Lục Nghiêu.

Ánh mắt Lục Nghiêu quét trên người Tề Thần một chút rồi thu về. Nhỏ hơn ba tuổi, nhưng thoạt nhìn quả thật trông rất trẻ, nhã nhặn sạch sẽ, giống như sinh viên mới vào đại học. Dáng vẻ cũng chấp nhận được.

Nhưng Lục Nghiêu vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc Thẩm Lâm Hoan thích cậu ta ở chỗ nào. Một thằng nhóc con, Thẩm Lâm Hoan là người không để ý đến chuyện bên ngoài, còn yêu đương sao?

Mẹ kiếp.

Lục Nghiêu không hiểu bản thân vì sao lại muốn đến đây tự tìm khó chịu.

Thẩm Lâm Hoan đã từng yêu đương, khi cô và tên quỷ này yêu đương, rốt cuộc đã đi đến bước nào rồi? Giống như những cặp đôi yêu đương khác, ăn cơm hẹn hò đi xem phim?

Mẹ nó, bực mình! Tại sao anh lại nghĩ đến điều này.

Điên rồi!

Sau khi Hoa Hoa bị bơ, bước từng bước đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng ngồi phịch bên chân Lục Nghiêu, lăn một cái, ngửa bụng nhìn Lục Nghiêu, bộ dáng giống như đang cầu yêu thương.

Lục Nghiêu: “......”

Tề Thần nhìn trang phục cùng với giày đắt cắt cổ của chồng chị Hoan, lập tức đổ mồ hôi thay Hoa Hoa, nhỏ giọng gọi, “Hoan Hoan, lại đây, đừng làm loạn.”

Gân xanh trên trán Lục Nghiêu giật giật, lại quét mắt về phía Tề Thần, sau đó lại nhìn Thẩm Lâm Hoan, ánh mắt mang theo nghi vấn rõ ràng.

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan cũng có phản ứng, “À, tiếng phổ thông của cậu ấy không được chuẩn lắm.”

Đới Manh Manh cũng bừng tỉnh nhận ra, nghe quen rồi nên không cảm thấy gì, đột nhiên vừa phản ứng lại, vỗ vỗ cánh tay Tề Thần một chút, “Hoa, o a oa hờ oa hoa!”

Tề Thần xấu hổ cười cười, tiện đà phản ứng tại sao đối phương lại khó chịu, vì thế khẽ bĩu môi, người đàn ông này thật đúng là keo kiệt.

“Chị Hoan, Thần Thần mua cà phê cho chị.” Đới Manh Manh nói, “Americano không đường nha~”

Giọng điệu kia giống như đang muốn nói: Thật chu đáo! Nhìn xem cậu ấy đối xử với chị thật tốt.

Lục Nghiêu đứng một bên nghe thấy lời này, một bên soi mói đi dạo công ty của cô một vòng, chưa bao giờ nghĩ rằng cái này cũng có thể được gọi là công ty.

Trong góc, Tề Thần lôi kéo Thẩm Lâm Hoan đi phân tích dữ liệu, mặt mày hớn hở nói với cô rằng tiến triển thần tốc.

Lục Nghiêu tháo kính mắt ra, chậm rãi lau, nội tâm lại phiền phức muốn chết.

Amanda gọi điện qua hai lần, thúc giục anh mau chóng di chuyển đi Toronto, bên kia xảy ra việc gấp, không thể trì hoãn thêm được nữa.

Lục Nghiêu nhíu mày, cuối cùng phân phó: “Giúp tôi đặt vé máy bay. Sau đó tới tòa nhà Thái Dương khu B đón tôi.”

Cúp điện thoại, Thẩm Lâm Hoan quay đầu nhìn anh, “Anh phải đi sao?”

“Ừ.” Lục Nghiêu gọi điện thoại cho quản gia Chu bảo ông chuẩn bị hành lý mang tới đây, “Khoảng nửa tháng.”

Con mèo Hoa Hoa kia chạy khắp nơi, Tề Thần liên tục gọi nó, vì thế trong đầu Lục Nghiêu toàn là tiếng gọi Hoan Hoan, Hoan Hoan của cậu.

Cuối cùng anh ấn thái dương, đi tới phía trước bàn của Thẩm Lâm Hoan hỏi cô, “Có muốn nuôi mèo không?”

Thẩm Lâm Hoan khó hiểu nhìn anh.

Hoa Hoa chạy tới bên chân anh cọ cọ, Lục Nghiêu dứt khoát bế nó lên.

Lục Nghiêu chưa từng làm chuyện này bao giờ.

Trực tiếp nắm cổ nó nhấc lên.

Đến Thẩm Lâm Hoan cũng cảm thấy hít thở không thông, vội nhận lấy nó ôm vào lòng.

Có vẻ Hoa Hoa rất thích Thẩm Lâm Hoan, vùi đầu ở trong cánh tay cô cọ cọ.

“Có muốn nuôi không?” Lục Nghiêu cúi đầu nhìn cô, “Nếu em muốn nuôi, anh sẽ bảo quản gia Chu mang về.”

Ánh mắt Đới Manh Manh sáng lên, “Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá, Hoan Hoan của chúng ta có nhà rồi. Xùy, Hoa Hoa.” Nói xong, vỗ Tề Thần một phát, “Đều tại em, hại chị cũng bị lỡ miệng.”

Thẩm Lâm Hoan vẫn còn sững sờ, qua một lúc lâu mới nói: “Được.” Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi anh, “Sao anh nhắc tới chuyện nuôi mèo vậy?”

Lục Nghiêu nhướng mày, “Em đoán xem?”

Đương nhiên Thẩm Lâm Hoan sẽ không đoán.

Amanda rất nhanh đã gửi tin nhắn qua, hai giờ sau tới sân bay.

Lúc xe đến dưới lầu, Thẩm Lâm Hoan tiễn Lục Nghiêu xuống dưới.

Tề Thần và Đới Manh Manh cũng đi theo tiễn đến cổng thang máy. Đới Manh Manh bỏ mèo vào trong túi đựng mèo mua dự phòng rồi đưa cho Thẩm Lâm Hoan.

Ánh mắt Lục Nghiêu liếc Tề Thần một chút, sau đó kéo tay Thẩm Lâm Hoan đi vào thang máy.

Thang máy khép lại, Tề Thần sờ sờ chóp mũi, “Sao em cảm thấy ánh mắt chồng chị Hoan nhìn em tràn ngập sự không ưa nhỉ?”

Đới Manh Manh là một cô nhóc thần kinh thô, “Có á? Chắc em suy nghĩ nhiều rồi! Có điều anh rể thật sự rất đẹp trai! Trời ạ.” Cô u mê nói.

Tề Thần lắc lắc đầu, cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều.

Thẩm Lâm Hoan vui vẻ tiễn Lục Nghiêu lên xe. Trên ghế phụ, Amanda xuống xe chào hỏi cô, khóe mắt thấy Lục tổng nắm tay Thẩm Lâm Hoan, đuôi lông mày hơi động đậy, có chút kinh ngạc.

Nghĩ thầm, có vẻ đã làm hòa rồi.

Thẩm Lâm Hoan ôm mèo, giao cho quản gia Chu, quản gia Chu cẩn thận ôm lấy Hoa Hoa, nội tâm lại kháng cự, ông đã từng tuổi này rồi, phụ trách ăn uống sinh hoạt hằng ngày của thiếu gia đã nhiều năm, chưa từng nghĩ tới có một ngày còn phải phụ trách nuôi mèo.

Lục Nghiêu cũng không hiểu những việc như thế này, vì thế phân phó, “Nếu nuôi không được thì thuê bảo mẫu chuyên môn tới chăm.”

Quản gia Chu đáp lời, “Vâng”

Lục Nghiêu hất cằm với Thẩm Lâm Hoan, “Em lên xe, anh có chuyện muốn nói với em.”

Khuôn mặt nghiêm túc, Thẩm Lâm Hoan cũng nghiêm túc theo, gật gật đầu.

Tài xế và Amanda đều ở bên ngoài chờ, nhìn Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan cùng lên xe.

Kính xe là loại kính chống nhìn trộm, từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.

Thẩm Lâm Hoan hỏi anh, “Sao thế?”

Lục Nghiêu chỉnh lại tay áo, sau đó kéo vạt áo trước của cô, quai hàm căng chặt, “Em cách xa Tề Thần một chút được không?”

Thẩm Lâm Hoan khó xử nhìn anh.

Lục Nghiêu khẽ hừ một tiếng, cảm thấy bản thân giống tên nhóc không hiểu chuyện đang trong tình yêu cuồng nhiệt mà gây sự vô cớ vậy, một lúc lâu sau, chửi nhỏ một tiếng mẹ kiếp.

“Quên đi. Em cứ làm cho xong chuyện của em đi. Về nhà sớm một chút.” Cả người Lục Nghiêu như đang ở trong một trạng thái vô cùng khó chịu.

Tuy biết Thẩm Lâm Hoan không phải loại người ăn trong bát nhìn trong nồi, cũng biết nếu cô đã bảo người khác ở lại bên cạnh, thì trái lại là vì không có chuyện gì cả.

Nhưng chỉ là cảm thấy rất khó chịu.

Một loại khó chịu vì không biết gì về quá khứ của cô mà sinh ra.

Anh không thể nào tưởng tượng được rằng Thẩm Lâm Hoan sẽ nói chuyện yêu đương, càng nghĩ không ra bộ dáng lúc Thẩm Lâm Hoan yêu đương sẽ như thế nào.

Thẩm Lâm Hoan không biết vì sao trông anh có vẻ mất hứng, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy rằng có liên quan đến Tề Thần, vì thế đành phải giải thích, “Em và Tề Thần không có gì cả. Hơn nữa bọn họ tới đây để hỗ trợ, rất nhanh sẽ trở về Hải Thành.”

Lục Nghiêu kéo cổ áo, nghe xong lời giải thích của cô càng khó chịu hơn.

Anh không nên tới đây.

Lục Nghiêu tháo mắt kính xuống, chợt cúi người, cắn môi cô rồi hôn.

Mang theo một chút ý vị giận dỗi, cường thế và bá đạo.

Cuối cùng, xoa xoa vệt nước bên môi cô, thấp giọng nói: “Rốt cuộc em có bao nhiêu chuyện mà anh không biết đây?”

Mặt đối mặt nhìn nhau, môi Thẩm Lâm Hoan run lên, hồi lâu sau mới nói, “Sau này sẽ biết.”

Sau này……

Lục Nghiêu gật đầu, “Được, anh chờ.”

Chương trước Chương tiếp