Chí Hôn

Chương 34



Edit: Cửu Gia Nhi

Sau khi Thẩm Lâm Hoan kể xong, Lục Nghiêu tức giận ba ngày.

Ba ngày này, Thẩm Lâm Hoan đã xuất viện, Lục Nghiêu đi công tác đến Bình Thành, hai người đều chưa gặp nhau.

[Anh giận à?] Lúc anh đi, Thẩm Lâm Hoan hỏi anh.

Lục Nghiêu trả lời cô 6 dấu chấm: [……]

Sau đó, hai người không nói chuyện nữa.

Cô không về nhà mà ở lại nhà tổ, trị an bên này tốt hơn một chút, Triệu Khanh Chi không yên tâm để cô về nhà ở, luôn sợ phía Thẩm gia lại kiếm chuyện gây sự, một số bà con xa của Thẩm gia cũng bắt đầu ra mặt nói chuyện, thay phiên nhau tới khuyên Thẩm Lâm Hoan làm người phải chừa đường lui.

Lại nói: Trên đời này không có cha mẹ nào sai. Dù gì cũng là người sinh ra con, nuôi con lớn.

Hoặc là nói: Một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Cô nghe mà như không nghe, một đôi mắt lạnh nhạt, dáng vẻ máu lạnh vô tình.

Chỉ có lúc không người, cô mới thất thần trong chốc lát, sờ lồng ngực của mình, hoài nghi bản thân thật sự là một kẻ máu lạnh.

Chuyện của Thẩm gia, trừ khi cần thiết đều là Lục Nghiêu tìm người giải quyết, Triệu Khanh Chi cũng nói: “Con nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm chuyện khác.”

Thẩm Lâm Hoan vẫn phải trở về Phong Thần làm việc, tạm giữ chức ở bên đó, cô đã xin hết tất cả ngày nghỉ phép của mình rồi.

Hôm cô đi làm, Lục Nghiêu vẫn chưa về công ty, cô ở trong phòng làm việc làm quen với những thứ đã bỏ qua trong những ngày này, A Đóa đang bàn giao công việc cho cô.

Người khác thỉnh thoảng nhìn Thẩm Lâm Hoan một cái, tò mò nhìn trộm.

Việc kết hôn của Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan quá vội vàng, đến mức rất ít người trong công ty biết được. Về sau, sau chuyện của Trần Thịnh Vinh, mọi người cũng coi như là biết được ít nhiều, thường lén lút tám chuyện, tất cả đều không hiểu rốt cuộc Lục gia nhìn trúng cái gì của Thẩm gia.

Cuộc hôn nhân này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Mà bây giờ, chuyện Thẩm Lâm Hoan một mình lật đổ Bác Thịnh không chỉ người trong công ty mà ngay cả trong giới cũng có không ít người thầm cảm thán, Thẩm Lâm Hoan này quả thật là lòng dạ độc ác.

Người ngoài không hiểu được những thứ phức tạp bên trong, thứ duy nhất họ có thể nhìn thấy chính là sự trở mặt vô tình, không nhận người thân của Thẩm Lâm Hoan, từng bước ép sát Thẩm gia. Đến bây giờ, Thẩm Bá Cẩn không có thực quyền trong công ty, Thẩm Bá Khiêm thuyên chuyển Bác Thịnh xuống cấp quản lý, Thẩm Lâm Lang bị điều tra, Thẩm Lâm Kiệt vì cố ý giết người chưa thành nên đang chờ phán quyết,… Toàn bộ đều có liên quan đến Thẩm Lâm Hoan, bất luận là nước cờ nào cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm ra.

Mà người như vậy lại chịu khuất phục làm một trợ lý nhỏ bé ở văn phòng tổng giám đốc sao?

Mục đích của cô là gì, không có ai biết.

Mục đích kết hôn giữa Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan thì càng khiến người khác đoán không ra.

Thậm chí có người nói, Thẩm Lâm Hoan nắm được thóp gì đó của Lục Nghiêu, ép Lục Nghiêu không thể không đồng ý kết hôn.

Bọn họ nói cái gì, Thẩm Lâm Hoan không thèm để ý, cô chỉ đang rầu rĩ, hình như Lục Nghiêu vẫn còn giận cô.

Rõ ràng là anh tra hỏi cô, kết quả cô nói xong, anh lại tức giận.

Cô không biết anh giận chuyện gì.

___ 

Buổi chiều Lục Nghiêu mới vào công ty, anh bước xuống xe, lập tức có rất nhiều quản lý cấp cao đặc biệt đến nghênh đón anh, bọn họ có vô số yêu cầu cần nói, chỉ sợ bản thân không xếp được hàng.

Một tay Lục Nghiêu đút trong túi, biểu cảm trên mặt có vẻ bất thường, không nhìn ra được là cảm xúc gì, mọi người chỉ có thể mơ hồ nhận thấy dường như tổng giám đốc không được vui cho lắm.

Tổng thanh tra kế toán theo anh đi công tác nhỏ giọng nói một câu: “Mấy ngày nay tâm trạng Lục tổng không tốt lắm, có thể là do quá mệt.”

Thế là mọi người đều tự giác làm căng da, cố hết sức nói ngắn gọn.

Phòng tổng giám đốc nhận được tin tức cũng bê văn kiện đến cửa thang máy đón anh, có một số việc rất gấp rất gấp, phải lập tức để tổng giám đốc biết.

Tất cả mọi người đều vây xung quanh Lục Nghiêu, từ lúc xuống xe, bên tai anh chưa từng yên tĩnh, nhưng anh cũng không để sót lời nào, toàn bộ đều vào tai.

Thỉnh thoảng anh ra chỉ thị, so với bình thường còn nói ít hơn.

Đợi đến khi anh tới được tầng 49, lại bị thư ký của phòng tổng giám đốc đi qua nói chen vào, A Đóa nói chuyện đầu tiên, tốc độ nói cực nhanh, ngay cả vấp một cái cũng không có, chỉ sợ bản thân biểu đạt quá chậm.

Lục Nghiêu nghe xong, chỉ gật đầu.

Một thư ký thay anh mở cửa phòng làm việc, mấy giám đốc sau lưng đi vào theo, tiếp tục chủ đề vẫn chưa nói xong.

Đôi chân dài của Lục Nghiêu hơi khuỵu xuống ngồi lên sofa, nhận lấy tài liệu người bên cạnh đưa tới, anh nhíu mày đọc lướt qua một lượt, khẽ nhả ra hai chữ: “Làm lại.”

Đợi đến khi rốt cuộc anh cũng có chút thời gian rảnh, Thẩm Lâm Hoan mới vào phòng làm việc, pha một ly cà phê đặt trước mặt anh.

Lục Nghiêu xoa xoa thái dương, nhìn thấy là cô, anh hừ lạnh một tiếng, “Không uống.”

“Vậy tôi đổi hồng trà cho ngài nhé.”

Giọng Lục Nghiêu căng thẳng: “Hồng trà cũng không uống.”

Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Vậy Lục tổng muốn uống gì?”

Lục Nghiêu nhìn thấy cô là lại tức giận: “Em đoán xem?”

Thẩm Lâm Hoan biết anh lại cố tình giận dỗi cô! Thế là Thẩm Lâm Hoan mặt mày lạnh tanh trả lời anh: “Vậy Lục tổng đừng uống nữa.” 

Vừa nói cô vừa định lấy lại ly cà phê.

Lúc cô nói câu này, gương mặt không cảm xúc.

Lục Nghiêu lạnh mặt.

Nhưng cuối cùng lại nói một câu: “Bỏ xuống.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Không ít người trong văn phòng đều toát mồ hôi hột.

Thẩm Lâm Hoan đi chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều, Lục Nghiêu ở trong phòng làm việc cũng chẳng được nghỉ ngơi, thư ký ôm một đống lớn tài liệu đợi anh ký tên, anh chỉ có thể tranh thủ khoảng nghỉ giây lát lúc nói chuyện để ký hai phần văn kiện.

Làm trợ lý của tổng giám đốc, công việc của Thẩm Lâm Hoan hoàn toàn do tổng giám đốc sắp xếp, nhưng lúc này Lục Nghiêu không hề có ý định để ý đến cô, có chuyện cũng chỉ gọi Amanda.

Thế là Thẩm Lâm Hoan rảnh rỗi ở một bên chỉnh lí lại bảng tính (worksheet trong Excel).

Chu Tịnh lén lút nhìn cô mấy lần, sau đó nói với người bên cạnh: “Lục tổng đối xử với vợ của mình thật là lạnh lùng.”

Người bên cạnh không dám tám chuyện về bà chủ, chỉ cười cười.

Sự nhiệt tình tám chuyện của Chu Tịnh không hề suy giảm, “Cô nói xem có thật là cô ấy nắm được điểm yếu gì đó của tổng giám đốc không?”

Người kia rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải đâu!”

Lục tổng tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn, thủ đoạn lại cứng rắn, có điểm yếu gì có thể để phụ nữ nắm được chứ?

Chu Tịnh lắc đầu, “Sao lại không phải, nếu không giữa hai người này giống như có thể tiến tới với nhau sao?”

“Nhưng mà… không phải lúc trước Lilian còn nhìn thấy Lục tổng rất lo lắng cho cô ấy sao?”

“Diễn kịch cho Trần Thịnh Vinh thấy thôi! Nghe nói buổi tối Trần tổng đến tìm chủ tịch, Lục tổng lấy Thẩm Lâm Hoan ra làm lá chắn để chặn Trần tổng quay về.”

Đột nhiên Chu Tịnh nghĩ đến chuyện gì đó khó tin, “Liệu có phải là mẹ quý nhờ con? Có con riêng gì không?”



Điện thoại thình lình cắt ngang màn tán gẫu của hai người, bọn cô lại bắt đầu bận rộn, lập tức không có tinh lực nói chuyện này nữa.

Lục Nghiêu họp suốt cả buổi chiều.

Thẩm Lâm Hoan cũng mãi không thể nói chuyện với anh được.

Cho đến tận lúc tan làm.

Lục Nghiêu nhấn gọi điện thoại nội bộ, “Bảo Thẩm Lâm Hoan vào đây.”

Chu Tịnh nhận điện thoại, sau khi nghe máy thì đổ một lớp mồ hôi mỏng, Lục tổng hiếm khi có tâm trạng không tốt rõ ràng thế này.

Cô nói với Thẩm Lâm Hoan: “Lục tổng gọi cô vào đấy.”

Thẩm Lâm Hoan ngước mắt, “Ừ” một tiếng.

Cô vào phòng làm việc thì không đi ra nữa.

Cho đến khi tan làm, người của phòng tổng giám đốc đều đã về hết, phòng làm việc của Lục Nghiêu vẫn đóng chặt cửa.

Chu Tịnh ra về cuối cùng, cô nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt một cái, còn có cửa chớp đã hạ xuống rồi nhướng mày.

Chu Tịnh gặp Amanda ở tầng dưới, hai người đều không có xe mà đi tàu điện ngầm.

“Amanda.” Chu Tịnh gọi cô ấy, “Có muốn đi uống một ly cà phê không?” Cô chỉ quán cà phê bên cạnh.

Amanda khẽ cau mày, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, thật ra cô không muốn đi lắm, nhưng Chu Tịnh đã đi tới kéo tay cô.

Thế là cô chỉ đành đi theo.

Mùa đông năm nay đến sớm khác thường, lại cực kì lạnh.

Gió rét thổi hai người co rúm, người đi đường rụt cổ vội vàng đi trên phố.

Amanda và Chu Tịnh ngồi đối diện với bức tường thủy tinh sát đất, bên ngoài là mọi người với muôn hình muôn vẻ.

Chu Tịnh thở dài, nói: “Chúng ta trải qua mấy kiếp mới có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn chứ! Làm ở phòng tổng giám đốc, cảm giác tưởng chừng như rất vẻ vang tươi đẹp, nhưng thật ra là bận, không gian thăng chức lại nhỏ.”

Amanda chợt nhớ tới Thẩm Lâm Hoan, hai người bọn cô cũng từng ngồi ở vị trí này, trên người Thẩm Lâm Hoan có một khí chất ung dung, ánh mắt kiên định, dường như bất luận cô ấy ở nơi nào cũng không có cách gì phá vỡ được sự nhã nhặn tuyệt đối tự tin của cô ấy.

Chu Tịnh nói liên miên, gần đây cô rất không suôn sẻ, bởi vì thường xuyên làm sai việc nên bị A Đóa, thư ký của tổng giám đốc khiển trách, “Cô ta chẳng dám nói Thẩm Lâm Hoan cái gì, suy cho cùng vẫn là bắt nạt kẻ yếu thôi!”

Dù sao cũng là vợ của Lục tổng, nhưng kì thực Thẩm Lâm Hoan làm việc chưa bao giờ phạm lỗi, Amanda nghĩ, tính từ lúc Thẩm Lâm Hoan vào công ty tới nay, cô chưa từng thấy cô ấy làm bất kì một việc gì mà xảy ra sai sót.

“Nói cho cùng là chúng ta không tốt số như Thẩm Lâm Hoan.”

“Nhưng tôi luôn cảm thấy quan hệ vợ chồng giữa cô ấy và Lục tổng là hữu danh vô thực, lúc nãy cô không nghe thấy đâu, giọng điệu Lục tổng gọi cô ấy vào phòng làm việc, khiến lưng của tôi cũng đổ hết mồ hôi.”

“Haiz, tôi cảm thấy tổng giám đốc vẫn rất thích cô, hai người ở London có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Amanda luôn im lặng, đến câu này mới nhíu mày, “Không có, đừng nói lung tung.”

Chu Tịnh cười nhạo cô, “Lúc trở về Lục tổng lập tức tăng lương cho cô, thật sự không có gì? Tôi lại chẳng nói lung tung, giàu có rồi thì đừng quên bạn bè đấy nhé!”

“Không có chuyện đó.”

Chu Tịnh chỉ muốn tìm người để phát tiết, đợi cô phát tiết xong, ly cà phê cũng đã uống hết.

Hai cô mỗi người đi đến cổng tàu điện ngầm khác nhau.

Chu Tịnh hít nước mũi, nhìn điện thoại xem mọi người trong group công ty đang thảo luận về tổng giám đốc và vợ của anh, thế là cô cũng hùa theo trả lời một câu: “Đàn ông vẫn thích phụ nữ dịu dàng chu đáo hơn, vợ của Lục tổng quá mạnh mẽ.”

___ 

Lúc này, Thẩm Lâm Hoan tương đối mạnh mẽ và Lục Nghiêu đang ngồi đối mặt với nhau, tức giận đến mức giương cung bạt kiếm.

Qua một lúc thật lâu, Lục Nghiêu mới lên tiếng, “Về nhà với anh.”

Thẩm Lâm Hoan cũng tức giận, cúi đầu, “Anh về đi, em tự lái xe.”

Lục Nghiêu cương quyết kéo tay cô, “Em vẫn chưa hết giận anh?”

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, không hiểu rốt cuộc là ai giận ai.

Cô chạm vào môi mình, rách rồi.

Quần áo cũng lộn xộn, cô sửa sang hai lần, vẫn luôn cảm thấy kì kì.

Vừa rồi ở chỗ này… Lục Nghiêu muốn cô một lần.

Lúc đó, anh gọi cô vào phòng làm việc, nhưng không để ý đến cô, Thẩm Lâm Hoan đợi một hồi bèn nói: “Nếu anh không có việc gì, vậy em ra ngoài trước đây.”

Cuối cùng Lục Nghiêu cũng đứng dậy, một tay kéo cô qua, bế lên bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn cô, dường như anh không thể nhịn được nữa, “Không có lời gì muốn nói với anh sao?”

Thẩm Lâm Hoan nghi hoặc, lúng túng nhìn anh, “Không phải anh gọi em vào…”

“Tại sao mấy ngày nay lại không để ý đến anh?” Anh hỏi cô với vẻ không được vui cho lắm.

“Em gửi tin nhắn cho anh, anh không trả lời, em tưởng anh không muốn để ý tới em.” Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh trần thuật.

Lục Nghiêu nhìn gương mặt lãnh đạm của cô, chỉ cảm thấy bực bội, “Thế là em không gửi thêm vài lần nữa? Ngộ nhỡ anh không nhìn thấy thì sao? Cho dù anh không muốn để ý tới em, em cũng không thể dỗ dành anh sao? Em chọc anh giận, còn không cho phép anh không vui?” Giọng anh trầm thấp tố cáo cô.

Thẩm Lâm Hoan nhìn anh, không hiểu lắm, “Cho nên vì sao anh giận?” Đến bây giờ cô vẫn không hiểu.

Lục Nghiêu lập tức ôm cổ cô hôn cô, lúc không muốn nghe cô nói chuyện thì chỉ muốn chặn miệng cô lại.

Đã mấy ngày không gặp, cơ thể tiếp xúc rất nhạy cảm.

Hai người vượt qua ranh giới.

Sau khi kết thúc, Thẩm Lâm Hoan rất tức giận, không biết giận cái gì, nhưng chính là rất tức giận, trong lòng cứ bức bối.

Nhưng cô giận cũng không rõ ràng, chỉ nhíu mày thôi.

Lục Nghiêu cảm thấy bản thân rất oan ức! Anh nói: “Nào, giờ em thuật lại một lượt những gì em nói ngày hôm đó cho anh nghe xem, chuyện liên quan đến bạn trai cũ của em đấy.”

Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ chốc lát, lại thật sự nhắc lại một lượt cho anh, “Tề Thần là người theo chủ nghĩa không kết hôn, mẹ của cậu ấy luôn thúc giục cậu ấy yêu đương, cậu ấy chỉ nói dối là có bạn gái rồi. Sau đó, mẹ cậu ấy đến trường gặp cậu ấy, cậu ấy xin em làm bạn gái của cậu ấy mấy ngày, em với cậu ấy chỉ “quen nhau” có mấy ngày thôi.”

Nói xong, cô hỏi anh: “Anh hỏi em, em trả lời anh, nghe xong anh lại không vui.” Lúc cô nói, rõ ràng giọng điệu bình thản, nhưng không hiểu sao lại mang mấy phần ý tứ tố cáo.

Lục Nghiêu tức đến mức muốn cười, “Em đảm bảo cái này gọi là yêu đương? Em cố tình khiến anh ấm ức thì có!”

Trong đầu anh chứa một đống suy nghĩ linh tinh, kết quả bị cô lừa gạt một phen, anh nhớ đến mớ giấm mà bản thân đã ăn thì lại đau lòng cho chính mình.

Thẩm Lâm Hoan: “… Không tính sao?”

Lục Nghiêu lại kéo tay cô lần nữa, “Tính chứ, anh không so đo với đứa ngốc.”

Sẽ tức điên lên mất.

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Vẫn không hiểu anh đang giận chuyện gì.

Chương trước Chương tiếp