Chí Hôn
Chương 38
Edit: Dollan
Tối hôm sau, buổi lễ giải trí diễn ra long trọng, Thẩm Lâm Hoan đến từ sớm.
Cô đeo thẻ nhân viên, đụng phải một vài người phụ trách, tổng giám đốc của Giải trí Phong Thần- Thịnh tổng đã tới, thấp giọng hỏi Thẩm Lâm Hoan: “Khoảng lúc nào Lục tổng đến?”
Thẩm Lâm Hoan hơi xấu hổ vì cô không biết, hôm nay Lục Nghiêu từ chối nói chuyện với cô.
Hôm nay mấy người khác ở đảo Hải Châu, Thẩm Lâm Hoan ở công ty.
Nhưng khi nào anh đến thì không thành vấn đề, anh đồng ý tham gia đã là cho mặt mũi, Thẩm Lâm Hoan nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Hôm nay lịch trình của Lục tổng dày đặc, thời gian cụ thể vẫn chưa xác định.”
Thịnh tổng gật đầu, không nói gì thêm. Nhìn thấy Chu Thi Ninh đang đi tới, anh ta nhân tiện giới thiệu: “Đây là Chu Thi Ninh, giám đốc bộ phận nghệ sĩ, đây là trợ lý của Lục tổng.”
Chu Thi Ninh là người trao giải, mặc lễ phục màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan sắc nét.
Thẩm Lâm Hoan gật đầu với cô, nhìn cận cảnh khác với nhìn qua màn hình.
Chỉ có thể nói rằng Chu Thi Ninh không ăn ảnh lắm.
Quả thực có đẳng cấp để ra mắt.
Tuy nhiên hơi thấp, Thẩm Lâm Hoan cao hơn cô ấy nửa cái đầu.
Đây là lần đầu tiên Chu Thi Ninh nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan, khi ngẩng đầu nhìn cô, hơi thở của cô ấy như ngưng trệ, không hiểu sao mang theo vài phần căng thẳng.
Chu Thi Ninh đứng thẳng lưng, mỉm cười, che đi vẻ yếu thế.
Thời điểm nghe đến cái tên Thẩm Lâm Hoan, đã nhiều năm rồi, lúc đó cô vẫn còn ở Anh, điều đầu tiên cô biết là gia đình của Thẩm Lâm Hoan, Thẩm gia Tân Thành, gia tộc rất lợi hại, dòng dõi thư hương, nhân vật được mọi người kính trọng, còn được viết trong sách giáo khoa, lịch sử cuộc đời và thành tựu có thể được liệt kê hơn mười trang giấy.
Con đường này càng đi càng lệch hướng, lăn lê bò trườn trong vòng danh lợi nhưng chưa chắc đã thông minh, chìm chìm nổi nổi giữa thương trường khắc nghiệt, tuy nổi tiếng nhưng không có thanh danh.
Vì vậy khi đó cô cảm thấy, một gia đình như vậy không thể nuôi dạy được đứa con gái hoàn hảo.
Sau đó, cô nghe nói Lục Nghiêu sẽ kết hôn với con gái nhà họ Thẩm.
Không có lễ đính hôn, tin tức vừa tung ra, ngày cưới đã được ấn định.
Cô không tin nên đã nhờ ông nội hỏi thăm, muốn tìm hiểu ý tứ của người lớn Lục gia, thầm cầu nguyện Lục gia sẽ phản đối, đáng tiếc không như mong đợi, thẳng đến khi cô tận mắt nhìn Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan cử hành hôn lễ, cô vẫn không thể tin được.
Thậm chí cả lúc này, Chu Thi Ninh vẫn không thể liên hệ cô với Lục Nghiêu.
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Chu Thi Ninh nói.
–
Quá trình buổi lễ phức tạp, hội tụ những nhân vật nổi tiếng.
Rất nhiều người biết được tin, cố ý đến gặp Thẩm Lâm Hoan, bắt chuyện với cô một câu, sau đó kề tai nhau nói nhỏ, “Vợ của Lục tổng, khí chất thật lạnh lùng.”
Cô đứng đó, khí thế hoàn toàn là tự nhiên, dù với chức danh trợ lý và mặc một bộ đồ đúng mực cũng dễ phân biệt bản thân với những người xung quanh.
“Thời gian trước Bác Thịnh long trời lở đất, tất cả đều là một tay cô ấy làm nên.” Bác Thịnh ngã xuống, cô nhân cơ hội tiến vào, dùng thủ đoạn làm trỗi dậy, “Có thể là một người đơn giản sao?”
“Cũng khá đáng sợ.” Có người lắc đầu, “Dù sao tôi cũng không dám cưới một người phụ nữ như vậy.”
Bọn họ đều cực kì nhất trí rằng, nhất định Thẩm Lâm Hoan nắm được nhược điểm gì đó của Lục Nghiêu trong tay, khiến Lục Nghiêu không thể không cưới cô.
Những lời đàm tiếu đó không đến tai Thẩm Lâm Hoan, cô chỉ tìm một nơi vắng vẻ, gọi điện thoại cho Amanda, hỏi cô ấy: “Lục tổng có ở bên cạnh cô không?”
Amanda ở trong xe, quay đầu nhìn Lục tổng, “Có.”
Thẩm Lâm Hoan hỏi cô: “Khi nào thì đến?”
Amanda nhìn đồng hồ ước tính, “Khoảng hai mươi phút.”
Sau khi cúp điện thoại, Amanda thành thật giải thích, “Trợ lý Thẩm gọi, hỏi tôi khi nào ngài đến.”
Lục Nghiêu khẽ khịt mũi, anh thực sự ‘ghét’ Thẩm Lâm Hoan, cô quá thông minh, luôn có kế hoạch B, thậm chí là CDE, nếu bạn cản đường cô ấy, cô ấy có thể đuổi bạn hai, ba, bốn hoặc năm lần, hoặc thậm chí là không đuổi, coi bạn như không khí.
Cho nên Lục Nghiêu giận cô cũng giận chính bản thân mình, dù sao anh mặc kệ cô thì cũng không thể khiến cô quan tâm anh, cô có thể liên lạc với Amanda, liên lạc với tài xế cũng không thèm gọi điện thoại dỗ dành anh một chút, hơn nữa cô có thể đoán, đoán chuẩn hành động và quyết định của anh.
Lục Nghiêu cảm thấy mình đã bị cô gài bẫy cho đến chết.
Anh thực sự ghét cô.
–
Sau lời khai mạc dài dòng, Thẩm Lâm Hoan ngồi ở hàng ghế đầu của khách mời.
Bên cạnh cô có một chỗ trống, là của Lục Nghiêu.
Vừa rồi có người đến hỏi xem Lục tổng có thể nhận lời phỏng vấn khi kết thúc không.
Thẩm Lâm Hoan từ chối hộ Lục Nghiêu.
Anh chưa bao giờ nhận phỏng vấn, giới truyền thông biết rất ít về anh, phỏng vấn kênh tài chính và kinh tế thì anh còn miễn cưỡng nhận, loại hình giải trí như này, anh không muốn phí thời gian.
Đối phương “À” tiếc nuối, nỗ lực tranh thủ, “Phỏng vấn rất ngắn, khoảng mười lăm phút. Chỉ cần cho chúng tôi mười lăm phút…” Nói xong, thấy mặt Thẩm Lâm Hoan không chút động lòng, “Mười phút cũng được, chỉ phỏng vấn về buổi lễ thôi.”
Mặt Thẩm Lâm Hoan không chút thay đổi, “Rất xin lỗi.”
Người đàn ông rời đi, có chút tiếc nuối nói với đồng nghiệp, “Trợ lý của Lục tổng lớn mặt thật, thậm chí còn không xin chỉ thị đã trực tiếp từ chối.”
Đồng nghiệp hơi kì quái, “Người ta không chỉ là trợ lý, mà còn là vợ của Lục tổng! Chỉ là từ chối phỏng vấn thôi, chúng ta cũng không thể nói gì được! Dù sao thì không thể thông qua cô ấy, trực tiếp phỏng vấn Lục tổng đi!”
“Nhưng không phải tổng trợ lý như hình với bóng với tổng giám đốc sao? Sao hôm nay cô ấy tới một mình?”
…
Một lúc sau, người đồng nghiệp thần bí nói: “Tôi nghe nói, hình như có mâu thuẫn, hôm nay Lục tổng mặc kệ cô ấy, trợ lý bên cạnh anh ấy là người khác.”
–
Có người cúi đầu cung kính dẫn Lục Nghiêu đến chỗ trống ngồi xuống, phía sau ánh đèn flash lóe lên.
Mặc dù không chụp được gì, nhưng ngộ nhỡ chụp được khuôn mặt, hoặc sườn mặt vân vân.
Lục Nghiêu quay sang, liếc nhìn vẻ mặt dửng dưng của Thẩm Lâm Hoan, khẽ hừ một tiếng.
Tiếng hừ rất nhẹ, vẻ mặt anh cũng không thay đổi, chỉ Thẩm Lâm Hoan có thể nghe thấy.
Thẩm Lâm Hoan liếc anh, nhưng vì ngại máy quay ở khắp mọi nơi nên phớt lờ anh.
Cảm thấy anh quá trẻ con.
Không phải chứ…
Còn dỗi đến tận bây giờ.
Thực ra, buổi lễ hoành tráng như thế này đối với Thẩm Lâm Hoan khá nhàm chán, cô cúi đầu nhìn điện thoại một lúc, Chu Phù nói rằng cô ấy sẽ trở về Tân Thành, rủ Thẩm Lâm Hoan đi ăn tối cùng nhau vào cuối tuần, Thẩm Lâm Hoan ok đồng ý.
Khi Vân Triều biết tin xét nghiệm quan hệ ADN bị rò rỉ, anh không ngừng tự trách mình, Thẩm Lâm Hoan làm việc cẩn thận, tin tức chỉ có thể bị rò rỉ từ anh.
Anh tra xét hồi lâu cuối cùng mới biết là bị mẹ làm lộ, khi kết quả gửi đến nhà, anh mở ra xem rồi cất vào tủ, mẹ anh nghi ngờ đấy là xét nghiệm ADN của Lạc Lạc, bà nói sẽ không hỏi thêm gì nữa, nhưng vẫn cố gắng tìm ra manh mối, nhưng không ngờ lại là xét nghiệm quan hệ cha con.
Quá vội vã, mẹ anh không đọc hết toàn bộ, chỉ thấy Thẩm Lâm Hoan và Thẩm Bá X, trong tiềm thức nghĩ rằng đó là xét nghiệm quan hệ cha con của Thẩm Lâm Hoan và cha mình.
Sau đó, bà vô tình nói với Trình Chi Lâm, có lẽ Trình Chi Lâm nói lại với Thẩm Bá Cẩn.
Vân Triều xin lỗi Thẩm Lâm Hoan, [Rất xin lỗi, là sơ suất của tôi.]
Thẩm Lâm Hoan mím môi trả lời, [Không sao, chuyện này sẽ xảy ra.] Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này sẽ có kết thúc tốt đẹp, từ khi trưởng thành cô đã nghĩ cách vạch ra ranh giới với nhà họ Thẩm, từ khi đồng ý gả cho nhà họ Lục, Thẩm Lâm Hoan đã cảm thấy có nguy cơ rồi.
Nếu không có chuyện này, có thể trì hoãn thêm thời gian, nhưng kết quả cuối cùng sẽ không khá lắm.
[Gần đây Lạc Lạc khỏe không?] Thẩm Lâm Hoan hỏi.
Vân Triều gửi cho cô một vài tấm ảnh, [Rất khỏe, chỉ là rất nhớ em, tôi đã nói với con bé rằng em bận nhiều việc, không có thời gian gặp nó, con bé không vui lắm.]
[Cuối tuần có thể đưa con bé tới nhà tôi.] Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm, [Không phải cuối tuần này.]
Sau khi trò chuyện xong, cô ngẩng đầu nhìn, trên sân khấu, Chu Thi Ninh đang trao giải cho các nam nghệ sĩ trẻ, có người kinh ngạc thì thầm: “Giá trị nhan sắc của Chu tổng, quả thực rất tuyệt.”
Lục Nghiêu ngồi ở đó nhìn sân khấu, không thấy được biểu tình.
Thẩm Lâm Hoan nhìn chằm chằm một hồi, không hiểu sao càng ngày càng cảm thấy buổi lễ này nhàm chán.
Cô chán đến mức tức ngực, chắc do ngồi lâu, muốn ra ngoài để hít thở không khí.
Cuối cùng cũng kết thúc, còn có một bữa tiệc nhỏ sau đó, ông chủ của một số công ty giải trí lớn đều ở đó, vì vậy Lục Nghiêu dù thế nào cũng phải lộ mặt.
Thẩm Lâm Hoan đi nhận một cuộc điện thoại, lúc trở lại, Lục Nghiêu đang được phỏng vấn, vừa nãy Thẩm Lâm Hoan đã từ chối phương tiện truyền thông.
Lục Nghiêu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, trả lời ngắn gọn và lạnh lùng.
Giới truyền thông không dám đào hố cho anh, toàn bộ cuộc phỏng vấn rất nhạt nhẽo.
Các phóng viên khác liền sốt ruột, nói nhỏ: “Không được! Chưa đủ hot. Thầy Thôi sao vậy, hôm nay không hỏi điểm mấu chốt.” Phóng viên Thôi là một phóng viên nổi tiếng, nhưng hôm nay anh ta không phát huy trình độ, Lục Nghiêu rất giỏi ăn nói, trả lời kín kẽ, căn bản không tìm được điểm đột phá.
“Cũng không tồi, Lục tổng chưa bao giờ nhận phỏng vấn. Tuy nhiên, giám đốc tạp chí của chúng tôi quen Chu tổng của Giải trí Phong Thần, Chu tổng đã đề nghị, Lục tổng mới miễn cưỡng đồng ý.”
“Chu tổng?”
“Chu Thi Ninh, cháu gái của Chu Thường Tân.”
…
Thẩm Lâm Hoan mím môi, đứng ở bên cạnh cúi đầu, phỏng vấn xong liền đi theo anh đi vào sảnh tiệc.
Ở góc khuất, Lục Nghiêu nhéo nhéo mặt cô, “Em còn không định để ý đến anh?”
Thẩm Lâm Hoan đẩy tay anh ra, nghi ngờ anh mất trí nhớ, “Rõ ràng anh không để ý em.”
Lục Nghiêu bĩu môi, “Em đối xử với anh quá lạnh nhạt.”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Em không có.”
“Em có.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Cô dừng một chút, vẫn giải thích, “Đêm qua không phải em muốn từ chối anh, do sáng nay anh còn phải bận việc…”
Nói đến đây, Lục Nghiêu càng tức giận, cho rằng cô chỉ là một khúc gỗ.
Anh hừ một tiếng rồi bước về phía trước.
Sảnh tiệc tuy không lớn nhưng được bày biện vô cùng phong phú, mấy ông chủ nhìn thấy Lục Nghiêu liền đi tới, kính cẩn nâng ly rượu, Lục Nghiêu lịch sự nói chuyện vài câu.
Thẩm Lâm Hoan không đi theo, đứng ở bên cạnh uống rượu.
Cô nhìn điện thoại của mình, Chu Phù gửi cho cô một tin nhắn, [Đúng rồi, gần đây cậu và Lục Nghiêu thế nào?]
Thẩm Lâm Hoan thản nhiên đáp: [Ổn, chỉ là… anh ấy buồn vui thất thường.]
Chu Phù tò mò, [Buồn vui thất thường là thế nào? Anh ấy có tàn nhẫn với cậu không?]
Thẩm Lâm Hoan đáp, [Không hẳn, chỉ là, rất trẻ con.]
[Gì?]
[Không thể nào! Anh ấy mà trẻ con á?]
[Kkhông thể tưởng tượng được. Trong giới quyền quý, anh ấy là người trầm ổn nhất!]
Thẩm Lâm Hoan không thể giải thích rõ ràng với cô ấy, cho nên cô không nói.
Chỉ là hơi xuất thần nghĩ về chuyện đã xảy ra đêm qua, sau đó tự hỏi liệu cô có thực sự hơi quá đáng không.
Lúc ấy Lục Nghiêu ôm eo cô thương lượng, Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn anh một cái, âm thầm tính toán khối lượng công việc một ngày của anh và khối lượng công việc của ngày hôm sau.
Cuối cùng, cô tính toán thời gian làm chuyện ấy của anh, còn tính cả thời gian tắm rửa, đưa ra kết luận rằng dù chỉ một lần cũng tốn thời gian, anh phải dậy trước bảy giờ sáng hôm sau.
Sau đó Thẩm Lâm Hoan từ chối anh một cách dứt khoát.
“Để lần sau!” Cô nghiêm túc nói, “Hôm qua không phải vừa mới…” Cô cố gắng xua tan suy nghĩ của anh, “Thường xuyên quá cũng không tốt. Hoặc là cuối tuần, cuối tuần có thời gian.”
Lục Nghiêu nằm trên ngực cô cắn một cái như trút giận, đến sáng hôm sau vẫn còn dấu vết, buổi sáng cô gọi anh dậy, anh hừ một tiếng, xoay người từ chối nói chuyện với cô.
Amanda đã liên lạc với cô: “Lục tổng nói rằng tôi sẽ đi cùng ngài ấy đến cuộc họp hôm nay, để cô trở về văn phòng.”
Thẩm Lâm Hoan không nói gì, trở lại công ty, buổi tối mới đến buổi lẽ.
Cô suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra có vấn đề gì, dựa vào nhiều yếu tố thực tế khác nhau, chuyện tối hôm qua thật sự không thích hợp.
Cô cảm thấy Lục Nghiêu tức giận như vậy thật vô lý, chẳng lẽ anh không xem lại bản thân mình đang hành động theo cảm tính quá mức sao?
Hơn nữa đêm qua không được thì có thể bù đắp vào lúc khác, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mình vẫn khá phối hợp, anh sẽ không tức giận vì từ chối chuyện vợ chồng một lần đúng không?
Quả thực, Thẩm Lâm Hoan không có kinh nghiệm, cho nên không xác định được Lục Nghiêu cố tình gây sự hay bản thân cô suy nghĩ hạn chế.
Thẩm Lâm Hoan là một người rất chu đáo và ham học hỏi, cô thực sự muốn tra một số thông tin, tìm một số tài liệu tham khảo hay gì đó.
Vì vậy Thẩm Lâm Hoan dùng điện thoại lên mạng search: Nghiên cứu về cuộc sống hôn nhân/ Khảo sát…
Có cũng như không.
Thẩm Lâm Hoan rất muốn hỏi Chu Phù, nhưng lại nhận ra Chu Phù và vị hôn phu của cô ấy đã đính hôn hai năm nhưng cho tới nay cũng ít cơ hội gặp mặt, hẳn là không có kinh nghiệm.
Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan đã bật chế độ vạn năng nào đó, cố gắng tìm kiếm thông tin: từ chối yêu cầu của chồng…
Đủ loại đáp án.
Nhìn đi nhìn lại cũng không thấy nguyên nhân.
Cô nhớ Chu Phù rất thích đọc web Hốc Cây, chính là kiểu trang web có thể giấu tên gửi những chuyện không tiện nói ra miệng cho blogger của Hốc Cây, để đối phương đăng bài thay mình, để cư dân mạng cho ý kiến.
Vì thế Thẩm Lâm Hoan ấn vào đường link của Chu Phù, đăng kí tài khoản phụ, nhắn tin riêng với blogger…
Lục Nghiêu cầm lấy ly rượu đi một vòng lớn, đang cùng mọi người nói chuyện, liếc mắt nhìn Thẩm Lâm Hoan, cô đứng trong góc nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc, không biết đang làm gì.
Lục Nghiêu cảm thấy rất phiền muộn, khi cô từ chối anh đêm qua, anh rất tức giận, không phải vì bị cô từ chối, mà là vì giọng điệu và biểu cảm của cô, giống như hoàn thành nhiệm vụ với anh vậy.
Nên mới… tức giận.
Còn có, thất vọng.
—
Tối hôm sau, buổi lễ giải trí diễn ra long trọng, Thẩm Lâm Hoan đến từ sớm.
Cô đeo thẻ nhân viên, đụng phải một vài người phụ trách, tổng giám đốc của Giải trí Phong Thần- Thịnh tổng đã tới, thấp giọng hỏi Thẩm Lâm Hoan: “Khoảng lúc nào Lục tổng đến?”
Thẩm Lâm Hoan hơi xấu hổ vì cô không biết, hôm nay Lục Nghiêu từ chối nói chuyện với cô.
Hôm nay mấy người khác ở đảo Hải Châu, Thẩm Lâm Hoan ở công ty.
Nhưng khi nào anh đến thì không thành vấn đề, anh đồng ý tham gia đã là cho mặt mũi, Thẩm Lâm Hoan nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Hôm nay lịch trình của Lục tổng dày đặc, thời gian cụ thể vẫn chưa xác định.”
Thịnh tổng gật đầu, không nói gì thêm. Nhìn thấy Chu Thi Ninh đang đi tới, anh ta nhân tiện giới thiệu: “Đây là Chu Thi Ninh, giám đốc bộ phận nghệ sĩ, đây là trợ lý của Lục tổng.”
Chu Thi Ninh là người trao giải, mặc lễ phục màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan sắc nét.
Thẩm Lâm Hoan gật đầu với cô, nhìn cận cảnh khác với nhìn qua màn hình.
Chỉ có thể nói rằng Chu Thi Ninh không ăn ảnh lắm.
Quả thực có đẳng cấp để ra mắt.
Tuy nhiên hơi thấp, Thẩm Lâm Hoan cao hơn cô ấy nửa cái đầu.
Đây là lần đầu tiên Chu Thi Ninh nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan, khi ngẩng đầu nhìn cô, hơi thở của cô ấy như ngưng trệ, không hiểu sao mang theo vài phần căng thẳng.
Chu Thi Ninh đứng thẳng lưng, mỉm cười, che đi vẻ yếu thế.
Thời điểm nghe đến cái tên Thẩm Lâm Hoan, đã nhiều năm rồi, lúc đó cô vẫn còn ở Anh, điều đầu tiên cô biết là gia đình của Thẩm Lâm Hoan, Thẩm gia Tân Thành, gia tộc rất lợi hại, dòng dõi thư hương, nhân vật được mọi người kính trọng, còn được viết trong sách giáo khoa, lịch sử cuộc đời và thành tựu có thể được liệt kê hơn mười trang giấy.
Con đường này càng đi càng lệch hướng, lăn lê bò trườn trong vòng danh lợi nhưng chưa chắc đã thông minh, chìm chìm nổi nổi giữa thương trường khắc nghiệt, tuy nổi tiếng nhưng không có thanh danh.
Vì vậy khi đó cô cảm thấy, một gia đình như vậy không thể nuôi dạy được đứa con gái hoàn hảo.
Sau đó, cô nghe nói Lục Nghiêu sẽ kết hôn với con gái nhà họ Thẩm.
Không có lễ đính hôn, tin tức vừa tung ra, ngày cưới đã được ấn định.
Cô không tin nên đã nhờ ông nội hỏi thăm, muốn tìm hiểu ý tứ của người lớn Lục gia, thầm cầu nguyện Lục gia sẽ phản đối, đáng tiếc không như mong đợi, thẳng đến khi cô tận mắt nhìn Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan cử hành hôn lễ, cô vẫn không thể tin được.
Thậm chí cả lúc này, Chu Thi Ninh vẫn không thể liên hệ cô với Lục Nghiêu.
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Chu Thi Ninh nói.
–
Quá trình buổi lễ phức tạp, hội tụ những nhân vật nổi tiếng.
Rất nhiều người biết được tin, cố ý đến gặp Thẩm Lâm Hoan, bắt chuyện với cô một câu, sau đó kề tai nhau nói nhỏ, “Vợ của Lục tổng, khí chất thật lạnh lùng.”
Cô đứng đó, khí thế hoàn toàn là tự nhiên, dù với chức danh trợ lý và mặc một bộ đồ đúng mực cũng dễ phân biệt bản thân với những người xung quanh.
“Thời gian trước Bác Thịnh long trời lở đất, tất cả đều là một tay cô ấy làm nên.” Bác Thịnh ngã xuống, cô nhân cơ hội tiến vào, dùng thủ đoạn làm trỗi dậy, “Có thể là một người đơn giản sao?”
“Cũng khá đáng sợ.” Có người lắc đầu, “Dù sao tôi cũng không dám cưới một người phụ nữ như vậy.”
Bọn họ đều cực kì nhất trí rằng, nhất định Thẩm Lâm Hoan nắm được nhược điểm gì đó của Lục Nghiêu trong tay, khiến Lục Nghiêu không thể không cưới cô.
Những lời đàm tiếu đó không đến tai Thẩm Lâm Hoan, cô chỉ tìm một nơi vắng vẻ, gọi điện thoại cho Amanda, hỏi cô ấy: “Lục tổng có ở bên cạnh cô không?”
Amanda ở trong xe, quay đầu nhìn Lục tổng, “Có.”
Thẩm Lâm Hoan hỏi cô: “Khi nào thì đến?”
Amanda nhìn đồng hồ ước tính, “Khoảng hai mươi phút.”
Sau khi cúp điện thoại, Amanda thành thật giải thích, “Trợ lý Thẩm gọi, hỏi tôi khi nào ngài đến.”
Lục Nghiêu khẽ khịt mũi, anh thực sự ‘ghét’ Thẩm Lâm Hoan, cô quá thông minh, luôn có kế hoạch B, thậm chí là CDE, nếu bạn cản đường cô ấy, cô ấy có thể đuổi bạn hai, ba, bốn hoặc năm lần, hoặc thậm chí là không đuổi, coi bạn như không khí.
Cho nên Lục Nghiêu giận cô cũng giận chính bản thân mình, dù sao anh mặc kệ cô thì cũng không thể khiến cô quan tâm anh, cô có thể liên lạc với Amanda, liên lạc với tài xế cũng không thèm gọi điện thoại dỗ dành anh một chút, hơn nữa cô có thể đoán, đoán chuẩn hành động và quyết định của anh.
Lục Nghiêu cảm thấy mình đã bị cô gài bẫy cho đến chết.
Anh thực sự ghét cô.
–
Sau lời khai mạc dài dòng, Thẩm Lâm Hoan ngồi ở hàng ghế đầu của khách mời.
Bên cạnh cô có một chỗ trống, là của Lục Nghiêu.
Vừa rồi có người đến hỏi xem Lục tổng có thể nhận lời phỏng vấn khi kết thúc không.
Thẩm Lâm Hoan từ chối hộ Lục Nghiêu.
Anh chưa bao giờ nhận phỏng vấn, giới truyền thông biết rất ít về anh, phỏng vấn kênh tài chính và kinh tế thì anh còn miễn cưỡng nhận, loại hình giải trí như này, anh không muốn phí thời gian.
Đối phương “À” tiếc nuối, nỗ lực tranh thủ, “Phỏng vấn rất ngắn, khoảng mười lăm phút. Chỉ cần cho chúng tôi mười lăm phút…” Nói xong, thấy mặt Thẩm Lâm Hoan không chút động lòng, “Mười phút cũng được, chỉ phỏng vấn về buổi lễ thôi.”
Mặt Thẩm Lâm Hoan không chút thay đổi, “Rất xin lỗi.”
Người đàn ông rời đi, có chút tiếc nuối nói với đồng nghiệp, “Trợ lý của Lục tổng lớn mặt thật, thậm chí còn không xin chỉ thị đã trực tiếp từ chối.”
Đồng nghiệp hơi kì quái, “Người ta không chỉ là trợ lý, mà còn là vợ của Lục tổng! Chỉ là từ chối phỏng vấn thôi, chúng ta cũng không thể nói gì được! Dù sao thì không thể thông qua cô ấy, trực tiếp phỏng vấn Lục tổng đi!”
“Nhưng không phải tổng trợ lý như hình với bóng với tổng giám đốc sao? Sao hôm nay cô ấy tới một mình?”
…
Một lúc sau, người đồng nghiệp thần bí nói: “Tôi nghe nói, hình như có mâu thuẫn, hôm nay Lục tổng mặc kệ cô ấy, trợ lý bên cạnh anh ấy là người khác.”
–
Có người cúi đầu cung kính dẫn Lục Nghiêu đến chỗ trống ngồi xuống, phía sau ánh đèn flash lóe lên.
Mặc dù không chụp được gì, nhưng ngộ nhỡ chụp được khuôn mặt, hoặc sườn mặt vân vân.
Lục Nghiêu quay sang, liếc nhìn vẻ mặt dửng dưng của Thẩm Lâm Hoan, khẽ hừ một tiếng.
Tiếng hừ rất nhẹ, vẻ mặt anh cũng không thay đổi, chỉ Thẩm Lâm Hoan có thể nghe thấy.
Thẩm Lâm Hoan liếc anh, nhưng vì ngại máy quay ở khắp mọi nơi nên phớt lờ anh.
Cảm thấy anh quá trẻ con.
Không phải chứ…
Còn dỗi đến tận bây giờ.
Thực ra, buổi lễ hoành tráng như thế này đối với Thẩm Lâm Hoan khá nhàm chán, cô cúi đầu nhìn điện thoại một lúc, Chu Phù nói rằng cô ấy sẽ trở về Tân Thành, rủ Thẩm Lâm Hoan đi ăn tối cùng nhau vào cuối tuần, Thẩm Lâm Hoan ok đồng ý.
Khi Vân Triều biết tin xét nghiệm quan hệ ADN bị rò rỉ, anh không ngừng tự trách mình, Thẩm Lâm Hoan làm việc cẩn thận, tin tức chỉ có thể bị rò rỉ từ anh.
Anh tra xét hồi lâu cuối cùng mới biết là bị mẹ làm lộ, khi kết quả gửi đến nhà, anh mở ra xem rồi cất vào tủ, mẹ anh nghi ngờ đấy là xét nghiệm ADN của Lạc Lạc, bà nói sẽ không hỏi thêm gì nữa, nhưng vẫn cố gắng tìm ra manh mối, nhưng không ngờ lại là xét nghiệm quan hệ cha con.
Quá vội vã, mẹ anh không đọc hết toàn bộ, chỉ thấy Thẩm Lâm Hoan và Thẩm Bá X, trong tiềm thức nghĩ rằng đó là xét nghiệm quan hệ cha con của Thẩm Lâm Hoan và cha mình.
Sau đó, bà vô tình nói với Trình Chi Lâm, có lẽ Trình Chi Lâm nói lại với Thẩm Bá Cẩn.
Vân Triều xin lỗi Thẩm Lâm Hoan, [Rất xin lỗi, là sơ suất của tôi.]
Thẩm Lâm Hoan mím môi trả lời, [Không sao, chuyện này sẽ xảy ra.] Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này sẽ có kết thúc tốt đẹp, từ khi trưởng thành cô đã nghĩ cách vạch ra ranh giới với nhà họ Thẩm, từ khi đồng ý gả cho nhà họ Lục, Thẩm Lâm Hoan đã cảm thấy có nguy cơ rồi.
Nếu không có chuyện này, có thể trì hoãn thêm thời gian, nhưng kết quả cuối cùng sẽ không khá lắm.
[Gần đây Lạc Lạc khỏe không?] Thẩm Lâm Hoan hỏi.
Vân Triều gửi cho cô một vài tấm ảnh, [Rất khỏe, chỉ là rất nhớ em, tôi đã nói với con bé rằng em bận nhiều việc, không có thời gian gặp nó, con bé không vui lắm.]
[Cuối tuần có thể đưa con bé tới nhà tôi.] Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm, [Không phải cuối tuần này.]
Sau khi trò chuyện xong, cô ngẩng đầu nhìn, trên sân khấu, Chu Thi Ninh đang trao giải cho các nam nghệ sĩ trẻ, có người kinh ngạc thì thầm: “Giá trị nhan sắc của Chu tổng, quả thực rất tuyệt.”
Lục Nghiêu ngồi ở đó nhìn sân khấu, không thấy được biểu tình.
Thẩm Lâm Hoan nhìn chằm chằm một hồi, không hiểu sao càng ngày càng cảm thấy buổi lễ này nhàm chán.
Cô chán đến mức tức ngực, chắc do ngồi lâu, muốn ra ngoài để hít thở không khí.
Cuối cùng cũng kết thúc, còn có một bữa tiệc nhỏ sau đó, ông chủ của một số công ty giải trí lớn đều ở đó, vì vậy Lục Nghiêu dù thế nào cũng phải lộ mặt.
Thẩm Lâm Hoan đi nhận một cuộc điện thoại, lúc trở lại, Lục Nghiêu đang được phỏng vấn, vừa nãy Thẩm Lâm Hoan đã từ chối phương tiện truyền thông.
Lục Nghiêu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, trả lời ngắn gọn và lạnh lùng.
Giới truyền thông không dám đào hố cho anh, toàn bộ cuộc phỏng vấn rất nhạt nhẽo.
Các phóng viên khác liền sốt ruột, nói nhỏ: “Không được! Chưa đủ hot. Thầy Thôi sao vậy, hôm nay không hỏi điểm mấu chốt.” Phóng viên Thôi là một phóng viên nổi tiếng, nhưng hôm nay anh ta không phát huy trình độ, Lục Nghiêu rất giỏi ăn nói, trả lời kín kẽ, căn bản không tìm được điểm đột phá.
“Cũng không tồi, Lục tổng chưa bao giờ nhận phỏng vấn. Tuy nhiên, giám đốc tạp chí của chúng tôi quen Chu tổng của Giải trí Phong Thần, Chu tổng đã đề nghị, Lục tổng mới miễn cưỡng đồng ý.”
“Chu tổng?”
“Chu Thi Ninh, cháu gái của Chu Thường Tân.”
…
Thẩm Lâm Hoan mím môi, đứng ở bên cạnh cúi đầu, phỏng vấn xong liền đi theo anh đi vào sảnh tiệc.
Ở góc khuất, Lục Nghiêu nhéo nhéo mặt cô, “Em còn không định để ý đến anh?”
Thẩm Lâm Hoan đẩy tay anh ra, nghi ngờ anh mất trí nhớ, “Rõ ràng anh không để ý em.”
Lục Nghiêu bĩu môi, “Em đối xử với anh quá lạnh nhạt.”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Em không có.”
“Em có.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Cô dừng một chút, vẫn giải thích, “Đêm qua không phải em muốn từ chối anh, do sáng nay anh còn phải bận việc…”
Nói đến đây, Lục Nghiêu càng tức giận, cho rằng cô chỉ là một khúc gỗ.
Anh hừ một tiếng rồi bước về phía trước.
Sảnh tiệc tuy không lớn nhưng được bày biện vô cùng phong phú, mấy ông chủ nhìn thấy Lục Nghiêu liền đi tới, kính cẩn nâng ly rượu, Lục Nghiêu lịch sự nói chuyện vài câu.
Thẩm Lâm Hoan không đi theo, đứng ở bên cạnh uống rượu.
Cô nhìn điện thoại của mình, Chu Phù gửi cho cô một tin nhắn, [Đúng rồi, gần đây cậu và Lục Nghiêu thế nào?]
Thẩm Lâm Hoan thản nhiên đáp: [Ổn, chỉ là… anh ấy buồn vui thất thường.]
Chu Phù tò mò, [Buồn vui thất thường là thế nào? Anh ấy có tàn nhẫn với cậu không?]
Thẩm Lâm Hoan đáp, [Không hẳn, chỉ là, rất trẻ con.]
[Gì?]
[Không thể nào! Anh ấy mà trẻ con á?]
[Kkhông thể tưởng tượng được. Trong giới quyền quý, anh ấy là người trầm ổn nhất!]
Thẩm Lâm Hoan không thể giải thích rõ ràng với cô ấy, cho nên cô không nói.
Chỉ là hơi xuất thần nghĩ về chuyện đã xảy ra đêm qua, sau đó tự hỏi liệu cô có thực sự hơi quá đáng không.
Lúc ấy Lục Nghiêu ôm eo cô thương lượng, Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn anh một cái, âm thầm tính toán khối lượng công việc một ngày của anh và khối lượng công việc của ngày hôm sau.
Cuối cùng, cô tính toán thời gian làm chuyện ấy của anh, còn tính cả thời gian tắm rửa, đưa ra kết luận rằng dù chỉ một lần cũng tốn thời gian, anh phải dậy trước bảy giờ sáng hôm sau.
Sau đó Thẩm Lâm Hoan từ chối anh một cách dứt khoát.
“Để lần sau!” Cô nghiêm túc nói, “Hôm qua không phải vừa mới…” Cô cố gắng xua tan suy nghĩ của anh, “Thường xuyên quá cũng không tốt. Hoặc là cuối tuần, cuối tuần có thời gian.”
Lục Nghiêu nằm trên ngực cô cắn một cái như trút giận, đến sáng hôm sau vẫn còn dấu vết, buổi sáng cô gọi anh dậy, anh hừ một tiếng, xoay người từ chối nói chuyện với cô.
Amanda đã liên lạc với cô: “Lục tổng nói rằng tôi sẽ đi cùng ngài ấy đến cuộc họp hôm nay, để cô trở về văn phòng.”
Thẩm Lâm Hoan không nói gì, trở lại công ty, buổi tối mới đến buổi lẽ.
Cô suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra có vấn đề gì, dựa vào nhiều yếu tố thực tế khác nhau, chuyện tối hôm qua thật sự không thích hợp.
Cô cảm thấy Lục Nghiêu tức giận như vậy thật vô lý, chẳng lẽ anh không xem lại bản thân mình đang hành động theo cảm tính quá mức sao?
Hơn nữa đêm qua không được thì có thể bù đắp vào lúc khác, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mình vẫn khá phối hợp, anh sẽ không tức giận vì từ chối chuyện vợ chồng một lần đúng không?
Quả thực, Thẩm Lâm Hoan không có kinh nghiệm, cho nên không xác định được Lục Nghiêu cố tình gây sự hay bản thân cô suy nghĩ hạn chế.
Thẩm Lâm Hoan là một người rất chu đáo và ham học hỏi, cô thực sự muốn tra một số thông tin, tìm một số tài liệu tham khảo hay gì đó.
Vì vậy Thẩm Lâm Hoan dùng điện thoại lên mạng search: Nghiên cứu về cuộc sống hôn nhân/ Khảo sát…
Có cũng như không.
Thẩm Lâm Hoan rất muốn hỏi Chu Phù, nhưng lại nhận ra Chu Phù và vị hôn phu của cô ấy đã đính hôn hai năm nhưng cho tới nay cũng ít cơ hội gặp mặt, hẳn là không có kinh nghiệm.
Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan đã bật chế độ vạn năng nào đó, cố gắng tìm kiếm thông tin: từ chối yêu cầu của chồng…
Đủ loại đáp án.
Nhìn đi nhìn lại cũng không thấy nguyên nhân.
Cô nhớ Chu Phù rất thích đọc web Hốc Cây, chính là kiểu trang web có thể giấu tên gửi những chuyện không tiện nói ra miệng cho blogger của Hốc Cây, để đối phương đăng bài thay mình, để cư dân mạng cho ý kiến.
Vì thế Thẩm Lâm Hoan ấn vào đường link của Chu Phù, đăng kí tài khoản phụ, nhắn tin riêng với blogger…
Lục Nghiêu cầm lấy ly rượu đi một vòng lớn, đang cùng mọi người nói chuyện, liếc mắt nhìn Thẩm Lâm Hoan, cô đứng trong góc nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc, không biết đang làm gì.
Lục Nghiêu cảm thấy rất phiền muộn, khi cô từ chối anh đêm qua, anh rất tức giận, không phải vì bị cô từ chối, mà là vì giọng điệu và biểu cảm của cô, giống như hoàn thành nhiệm vụ với anh vậy.
Nên mới… tức giận.
Còn có, thất vọng.
—
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương