Chí Hôn
Chương 40
Edit: Dollan
Trong sảnh nhỏ, con cháu ngồi trò chuyện rôm rả.
Khi Lục Nghiêu dẫn Thẩm Lâm Hoan đến, Chu Tịnh và Chu Thi Ninh cũng đi vào.
Thập Nhị vừa tìm ra vài bộ mạt chược, bắt chuyện: “Đánh bài một lát nhé?”
Thập Nhị đi tới trêu chọc Thẩm Lâm Hoan, “Chị Thập Nhất đến đây, chúng ta ngồi cạnh nhau.”
Thẩm Lâm Hoan xua tay, “Chị không am hiểu.”
Thập Nhị nhìn Lục Nghiêu, “Không sao, chồng chị là thần mạt chược.”
Lục Nghiêu cười cười, ôm eo cô, “Không sao, chơi bừa thôi.”
Có ba bàn mạt chược, ngoài nhà họ Lục còn có rất nhiều người ngoài.
Họ đang trò chuyện với những người quen thuộc, chẳng hạn Chu Thi Ninh đang nói chuyện với Trần Trạc, cháu trai nhà họ Trần, Chu Tịnh không quen ai nên phải đi theo chị họ.
Ban đầu Thập Nhị muốn cô, anh Tư, anh Bảy và chị dâu Thập Nhất sẽ ngồi cùng một bàn.
Nhưng khi ngồi nói chuyện thì anh Bảy nghe điện thoại rồi đi ra ngoài, anh Tư thì bị bác gọi đi, bàn còn trống, cháu trai nhà họ Trần liền đặt mông ngồi xuống, chắc là có ý với Thập Nhị, giọng điệu ngọt xớt, chào hỏi Chu Thi Ninh rồi ngồi lại đây, “Đến đến đến, chúng ta xào hai ván.”
Thập Nhị bị anh ta làm phiền, không kiên nhẫn nói, “Tôi không chơi mạt chược với đàn ông.”
Họ Trần cười xấu hổ, “Vì sao?”
“Không chơi là không chơi, sao trăng gì.” Nếu không phải người lớn ở bên ngoài, còn đang ở nhà mình, Thập Nhị thật sự muốn khinh bỉ nhìn anh ta.
Mẹ của Chu Thi Ninh và mẹ của Thập Nhị khá thân, cho nên Chu Thi Ninh và Thập Nhị cũng khá quen thuộc, Chu Thi Ninh giải vây hai người bọn họ, kéo Chu Tịnh qua một bên mỉm cười ngồi xuống, nhẹ nhàng nói với Trần Trạc: “Anh ngồi sau giúp tôi xem bài đi!” Dứt lời liền kéo ghế, đặt nó giữa cô và Thập Nhị.
Thập Nhị ngán ngẩm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Chu Tịnh có chút câu nệ, nhưng nhìn thấy phong thái của chị họ, cô cũng cố gắng giữ mình không bị luống cuống.
Những người trong bàn đều lơ mơ, khi cả bốn người đã ngồi xuống, Thẩm Lâm Hoan muốn đứng dậy, Thẩm Lâm Hoan ngồi bên tay phải Thập Nhị, đối diện Chu Thi Ninh.
Chu Thi Ninh đột nhiên cười với cô, “Chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm qua tôi khá vội, không tiện nói chuyện. Vừa hay, lúc này có thể chính thức làm quen.”
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Chu Tịnh bên cạnh, “Nghe nói hôm đó em họ tôi đã nói năng lỗ mãng, tôi thay con bé xin lỗi cô.”
Chu Tịnh không phục, nhưng ông nội đã mắng cô ở nhà, nói não cô đã bị chó gặm, dám ngang ngược ở Phong Thần.
Cô cảm thấy cả đời ông nội đều cẩn thận dè dặt, thật sự không có tiền đồ.
Nhìn Trần Thịnh Vinh xem, ông ta kiêu ngạo và độc đoán, nhưng ông cụ Lục không bao giờ làm xấu mặt ông ta, ông ta nhận được tất cả những lợi ích mà ông ta xứng đáng được hưởng, bây giờ dù bị Lục Nghiêu đuổi khỏi Phong Thần, ông ta vẫn có thể thân thiết với ông cụ Lục, cái gì nên hưởng thụ đều hưởng thụ.
Nhưng còn ông nội cô thì sao! Không có gì ngoài sự thận trọng. Cũng chính vì sức khỏe của ông mà ông cụ Lục đã cho ông một căn nhà để nghỉ hưu, nhưng không ai biết, nhà ở làm sao có giá trị bằng cổ phần của Phong Thần, trong tay Trần Thịnh Vinh vẫn còn 1% vốn cổ phần! Chỉ tính riêng hàng năm đã có lợi nhuận khổng lồ.
Ông nội chẳng có gì.
Hơn nữa, với năng lực của chị họ, Chu Tịnh không nghĩ rằng cô ấy thua kém Thẩm Lâm Hoan, nhưng Thẩm Lâm Hoan lại ở trụ sở chính, ngay bên cạnh Lục Nghiêu, chị họ cô chỉ là giám đốc của công ty chi nhánh mà thôi.
Nếu không phải lúc đầu ông nội quá thận trọng, còn cảnh cáo chị họ không được đến quá gần Lục Nghiêu, thì bây giờ đâu có chuyện Thẩm Lâm Hoan.
Thẩm gia là cái thá gì, Chu gia bọn họ có tệ thế nào thì ông nội vẫn là cánh tay đắc lực của ông cụ Lục, rất thân thiết.
Chu Tịnh không cam lòng, cúi đầu thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, hôm ấy tôi không lựa lời.”
Thẩm Lâm Hoan không đứng dậy nữa, lúc này mà đi thì giống như tóm mãi không buông, cho người khác được dịp lên mặt.
Cô mím môi, lạnh lùng đáp: “Ừ.”
Thập Nhị không hiểu nên cảm thấy hơi khó xử, đành cười hai tiếng, “Chúng ta bắt đầu thôi!”
Thập Nhị đổ xúc xắc, bắt đầu từ Chu Tịnh.
Lục Nghiêu và anh Hai đang ngồi nói chuyện trên quầy bar bên cạnh, nhất thời không quan tâm bên này, Thập Nhị liền thì thầm với chị dâu: “Không sao đâu chị dâu Thập Nhất, đừng lo, chúng ta cứ chơi đi, tiền thì tính cho anh Thập Nhất, chị không biết anh ấy chơi bài ghê gớm thế nào đâu, từ trước đến nay chỉ có thắng không có thua, cũng nên để anh ấy thua một chút.”
Thẩm Lâm Hoan cười cười, “Thật à?”
“Đúng, đúng, anh Thập Nhất của em rất lợi hại.” Thập Nhị không có nhiều tình cảm với Chu Thi Ninh và Chu Tịnh, chỉ nói chuyện với chị dâu Thập Nhất, còn cháu trai nhà họ Trần thì không ngừng tiếp lời, cô phiền muốn chết, chỉ có thể không ngừng nói chuyện với chị dâu để anh ta bớt nói.
Cô nói: “Chị dâu Thập Nhất, sao hôm nay chị dậy muộn vậy? Chị mà cũng ngủ nướng sao?”
Thẩm Lâm Hoan mò được quân yêu kê*, ném ra bàn, “À… Ừ.”
(*Yêu kê: một quân cờ trong mạt chược.)
Thập Nhị không thể tin được, “Hóa ra người phụ nữ vĩ đại cũng ngủ nướng, chớp mắt em đã không cảm thấy có lỗi.” Là một người yêu giường chiếu, từ nhỏ đến lớn không ít người mắng cô. Nhưng do cô không ngủ đủ giấc thôi!
“Tối hôm qua thức khuya? Ngủ muộn?” Thập Nhị tò mò.
Thẩm Lâm Hoan đang xếp bài, bài không được đẹp lắm, cô hơi nhíu mày, “Ừm, rạng sáng… mới ngủ.”
Thập Nhị đánh bài, nhân tiện nhìn mắt chị dâu, “Trời ơi tiên nữ thức đêm mà da vẫn đẹp, nếu em thức đến sáng, ngay cả mặt nạ cũng không cứu rỗi được.”
Thẩm Lâm Hoan cũng nhìn Thập Nhị, dáng vẻ con cháu của Lục gia rất đẹp. Thập Nhị và Lục Nghiêu giống nhau bốn năm phần, đều có làn da trắng lạnh, trắng đến mức dường như phát sáng. Vì vậy Thẩm Lâm Hoan mím môi, “Da của em cũng rất đẹp.”
Thập Nhị đang ở độ tuổi đỏm dáng, nghe vậy liền cười hì hì cảm thán: “Vẫn không nên thức khuya, sẽ trở nên xấu xí. Cũng may anh Thập Nhất không đánh thức chị, em ngủ muộn mà bảy giờ sáng mẹ đã gọi rồi, quá đau đớn.”
Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan hơi mất tự nhiên, từ lúc cô đi vào, không ít người trêu chọc chuyện Lục Nghiêu dung túng cô ngủ đến gần trưa.
Lúc tỉnh ngủ cô cũng oán trách anh: “Sao anh không gọi em.” Ngủ thẳng đến trưa, quả thực không có lễ nghĩa.
Hai người mỗi người một câu, Chu Tịnh càng nghe càng khó chịu, Lục Thập Nhị này không biết ngu thật hay giả ngu, một đôi nam nữ trưởng thành, thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, người có kỷ luật như Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu sẽ không thể ngủ nướng, con gái buổi sáng không dậy nổi, buổi tối làm gì là quá rõ ràng.
Sự mất tự nhiên của Thẩm Lâm Hoan cũng hoàn toàn đã chứng thực.
Chu Tịnh liếc nhìn chị họ từ khóe mắt, biểu cảm thờ ơ, mặt mày rũ xuống, không nói một câu.
Là một người em họ thân thiết, chỉ cần nhìn thoáng qua cô có thể biết rằng tâm trạng của chị họ đang rất tồi tệ.
Ngoài ra, chị họ cô luôn thích Lục Nghiêu không phải chuyện bí mật, nghe nói trước khi đám cưới của Lục Nghiêu được lên lịch, chị họ cô còn cố ý đi hỏi thăm, xem có phải là thật hay không.
Chắc hẳn chị họ cực kì khó chịu, năm đó Lục Nghiêu sang Mỹ, chị họ cô đến Anh, hình như họ phải xa nhau vì họ ở hai nơi khác nhau, Lục Nghiêu thậm chí còn vì chị họ mà cãi nhau với người nhà, nói muốn thay đổi kế hoạch, từ Mỹ trở về sớm hai năm, còn bị ông nội khiển trách.
Lúc đó Lục gia mới biết anh vì một người con gái.
Nhưng không biết đó là ai.
Bởi vì Lục Nghiêu không muốn nói, sợ người nhà ra tay với cô ấy, giữ kín như bưng.
Trong khoảng thời gian đó, chỉ có chị họ có chút quan hệ với Lục Nghiêu, ngay cả ông nội cũng đoán được, đồng thời cảnh cáo chị họ không được mơ tưởng viển vông về Lục Nghiêu.
Chị họ rất đáng thương, chỉ là chuyện sang Anh là ván đã đóng thuyền, mà Lục Nghiêu cũng không thể thuyết phục được gia đình.
Mặc dù bọn họ đều phủ nhận, nhưng Chu Tịnh vẫn bí mật hỏi chị họ, từ thái độ muốn nói lại thôi của chị họ, cô vẫn đoán được, chắc chắn người đó là chị họ mình. Mối tình đầu thanh xuân này, cuối cùng vẫn bị thực tế đánh bại.
Chu Tịnh luôn cảm thấy chị họ và Lục Nghiêu là trai tài gái sắc, cô thầm ảo tưởng, nếu chuyện tình cảm giữa chị họ và Lục Nghiêu xảy ra thì cô và nhà họ Lục sẽ có quan hệ với nhau, bất kể là làm gì, người khác sẽ coi trọng cô.
Đáng tiếc giữa chừng lại nhảy ra một Thẩm Lâm Hoan.
Vô số suy nghĩ trong đầu Chu Tịnh bị cuốn theo, cuối cùng càng nghĩ càng không cam lòng, cô tức giận vì cho rằng Thập Nhị đang cố ý làm chị họ ấm ức.
Dù gì chị họ và Lục Nghiêu vẫn có tình bạn với nhau! Nếu không, chị họ cô sẽ không đến Giải trí Phong Thần, Lục Nghiêu cũng không tập trung kinh doanh vào Giải trí Phong Thần trong hai năm qua.
Thẩm Lâm Hoan cùng lắm chỉ là đối tượng kết hôn, chuyện kết hôn là chuyện thường tình trong giới thượng lưu, phần lớn cũng chỉ là trao đổi quyền lợi, nhưng bây giờ Thẩm gia là một mớ hỗn độn, hình như Thẩm Lâm Hoan nắm được nhược điểm của Lục Nghiêu trong tay, Lục Nghiêu không thể không ở bên cô ấy.
Nhưng Lục Nghiêu lợi hại như vậy, một khi không bị Thẩm Lâm Hoan khống chế, có thể vẫn sẽ lựa chọn mối tình đầu của mình. Cho đến cuối cùng, mọi thứ đều không chắc chắn!
Nghĩ đến đây, Chu Tịnh càng cảm thấy cuộc nói chuyện giữa Thập Nhị và Thẩm Lâm Hoan quá ồn ào, Thập Nhị và Thẩm Lâm Hoan táo bạo làm chị họ cô ấm ức, cô phải quan tâm đến chị họ mình.
Vì thế cô đột ngột nói: “Chị họ tôi cũng độc thân!”
Đó là tiếp lời Trần Trạc, Trần Trạc nhân tiện ngỏ ý với Thập Nhị, hỏi Thập Nhị có độc thân không, nói anh ta muốn giới thiệu cho cô một người bạn trai.
Chu Tịnh cười cười, chặn hai quân bính của Thẩm Lâm Hoan, sau đó nói: “Chị họ tôi nhớ mãi không quên mối tình đầu! Đến nay vẫn chưa có bạn trai. Thật tiếc khi mối tình đầu của chị ấy đã kết hôn rồi.”
Chu Thi Ninh thầm nhíu mày, đạp chân Chu Tịnh dưới gầm bàn.
Nhưng Chu Tịnh lại cảm thấy sảng khoái khi nhìn thấy vẻ mặt có chút sững sờ của Thẩm Lâm Hoan, nói tiếp: “Người ta nói mối tình đầu không bao giờ có kết thúc tốt đẹp, nhưng lại là thứ khó quên nhất. Giống như Lục tổng vậy, nếu lúc trước không vì mối tình đầu thì cũng không cãi nhau với người nhà!” Khóe mắt Chu Tịnh thấy Lục Nghiêu đi đến, trong lòng hơi sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm nói ra.
Lục Nghiêu đi tới sau lưng Thẩm Lâm Hoan, chống tay lên lưng ghế của cô, cúi người xem bài của cô, cười nói: “Em đúng là không biết chơi!”
Trần Trạc cảm thấy những lời của Chu Tịnh rất thú vị, “Ây” một tiếng, “Lục tổng còn vì mối tình đầu mà làm chuyện này! Nhìn không ra đấy.”
Mạt chược trong tay Chu Thi Ninh đột nhiên rơi xuống, cô hốt hoảng cúi người nhặt lên.
Đầu Lục Nghiêu kề sát bên tai Thẩm Lâm Hoan, tựa như nghiêng một chút có thể khẽ chạm vào mặt anh, hơi thở cũng rất gần, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mũi tràn ngập hương gỗ của cơ thể anh, đột nhiên cô thấy tức ngực, khó thở.
Thẩm Lâm Hoan đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi… đi vệ sinh.”
Trong sảnh nhỏ, con cháu ngồi trò chuyện rôm rả.
Khi Lục Nghiêu dẫn Thẩm Lâm Hoan đến, Chu Tịnh và Chu Thi Ninh cũng đi vào.
Thập Nhị vừa tìm ra vài bộ mạt chược, bắt chuyện: “Đánh bài một lát nhé?”
Thập Nhị đi tới trêu chọc Thẩm Lâm Hoan, “Chị Thập Nhất đến đây, chúng ta ngồi cạnh nhau.”
Thẩm Lâm Hoan xua tay, “Chị không am hiểu.”
Thập Nhị nhìn Lục Nghiêu, “Không sao, chồng chị là thần mạt chược.”
Lục Nghiêu cười cười, ôm eo cô, “Không sao, chơi bừa thôi.”
Có ba bàn mạt chược, ngoài nhà họ Lục còn có rất nhiều người ngoài.
Họ đang trò chuyện với những người quen thuộc, chẳng hạn Chu Thi Ninh đang nói chuyện với Trần Trạc, cháu trai nhà họ Trần, Chu Tịnh không quen ai nên phải đi theo chị họ.
Ban đầu Thập Nhị muốn cô, anh Tư, anh Bảy và chị dâu Thập Nhất sẽ ngồi cùng một bàn.
Nhưng khi ngồi nói chuyện thì anh Bảy nghe điện thoại rồi đi ra ngoài, anh Tư thì bị bác gọi đi, bàn còn trống, cháu trai nhà họ Trần liền đặt mông ngồi xuống, chắc là có ý với Thập Nhị, giọng điệu ngọt xớt, chào hỏi Chu Thi Ninh rồi ngồi lại đây, “Đến đến đến, chúng ta xào hai ván.”
Thập Nhị bị anh ta làm phiền, không kiên nhẫn nói, “Tôi không chơi mạt chược với đàn ông.”
Họ Trần cười xấu hổ, “Vì sao?”
“Không chơi là không chơi, sao trăng gì.” Nếu không phải người lớn ở bên ngoài, còn đang ở nhà mình, Thập Nhị thật sự muốn khinh bỉ nhìn anh ta.
Mẹ của Chu Thi Ninh và mẹ của Thập Nhị khá thân, cho nên Chu Thi Ninh và Thập Nhị cũng khá quen thuộc, Chu Thi Ninh giải vây hai người bọn họ, kéo Chu Tịnh qua một bên mỉm cười ngồi xuống, nhẹ nhàng nói với Trần Trạc: “Anh ngồi sau giúp tôi xem bài đi!” Dứt lời liền kéo ghế, đặt nó giữa cô và Thập Nhị.
Thập Nhị ngán ngẩm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Chu Tịnh có chút câu nệ, nhưng nhìn thấy phong thái của chị họ, cô cũng cố gắng giữ mình không bị luống cuống.
Những người trong bàn đều lơ mơ, khi cả bốn người đã ngồi xuống, Thẩm Lâm Hoan muốn đứng dậy, Thẩm Lâm Hoan ngồi bên tay phải Thập Nhị, đối diện Chu Thi Ninh.
Chu Thi Ninh đột nhiên cười với cô, “Chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm qua tôi khá vội, không tiện nói chuyện. Vừa hay, lúc này có thể chính thức làm quen.”
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Chu Tịnh bên cạnh, “Nghe nói hôm đó em họ tôi đã nói năng lỗ mãng, tôi thay con bé xin lỗi cô.”
Chu Tịnh không phục, nhưng ông nội đã mắng cô ở nhà, nói não cô đã bị chó gặm, dám ngang ngược ở Phong Thần.
Cô cảm thấy cả đời ông nội đều cẩn thận dè dặt, thật sự không có tiền đồ.
Nhìn Trần Thịnh Vinh xem, ông ta kiêu ngạo và độc đoán, nhưng ông cụ Lục không bao giờ làm xấu mặt ông ta, ông ta nhận được tất cả những lợi ích mà ông ta xứng đáng được hưởng, bây giờ dù bị Lục Nghiêu đuổi khỏi Phong Thần, ông ta vẫn có thể thân thiết với ông cụ Lục, cái gì nên hưởng thụ đều hưởng thụ.
Nhưng còn ông nội cô thì sao! Không có gì ngoài sự thận trọng. Cũng chính vì sức khỏe của ông mà ông cụ Lục đã cho ông một căn nhà để nghỉ hưu, nhưng không ai biết, nhà ở làm sao có giá trị bằng cổ phần của Phong Thần, trong tay Trần Thịnh Vinh vẫn còn 1% vốn cổ phần! Chỉ tính riêng hàng năm đã có lợi nhuận khổng lồ.
Ông nội chẳng có gì.
Hơn nữa, với năng lực của chị họ, Chu Tịnh không nghĩ rằng cô ấy thua kém Thẩm Lâm Hoan, nhưng Thẩm Lâm Hoan lại ở trụ sở chính, ngay bên cạnh Lục Nghiêu, chị họ cô chỉ là giám đốc của công ty chi nhánh mà thôi.
Nếu không phải lúc đầu ông nội quá thận trọng, còn cảnh cáo chị họ không được đến quá gần Lục Nghiêu, thì bây giờ đâu có chuyện Thẩm Lâm Hoan.
Thẩm gia là cái thá gì, Chu gia bọn họ có tệ thế nào thì ông nội vẫn là cánh tay đắc lực của ông cụ Lục, rất thân thiết.
Chu Tịnh không cam lòng, cúi đầu thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, hôm ấy tôi không lựa lời.”
Thẩm Lâm Hoan không đứng dậy nữa, lúc này mà đi thì giống như tóm mãi không buông, cho người khác được dịp lên mặt.
Cô mím môi, lạnh lùng đáp: “Ừ.”
Thập Nhị không hiểu nên cảm thấy hơi khó xử, đành cười hai tiếng, “Chúng ta bắt đầu thôi!”
Thập Nhị đổ xúc xắc, bắt đầu từ Chu Tịnh.
Lục Nghiêu và anh Hai đang ngồi nói chuyện trên quầy bar bên cạnh, nhất thời không quan tâm bên này, Thập Nhị liền thì thầm với chị dâu: “Không sao đâu chị dâu Thập Nhất, đừng lo, chúng ta cứ chơi đi, tiền thì tính cho anh Thập Nhất, chị không biết anh ấy chơi bài ghê gớm thế nào đâu, từ trước đến nay chỉ có thắng không có thua, cũng nên để anh ấy thua một chút.”
Thẩm Lâm Hoan cười cười, “Thật à?”
“Đúng, đúng, anh Thập Nhất của em rất lợi hại.” Thập Nhị không có nhiều tình cảm với Chu Thi Ninh và Chu Tịnh, chỉ nói chuyện với chị dâu Thập Nhất, còn cháu trai nhà họ Trần thì không ngừng tiếp lời, cô phiền muốn chết, chỉ có thể không ngừng nói chuyện với chị dâu để anh ta bớt nói.
Cô nói: “Chị dâu Thập Nhất, sao hôm nay chị dậy muộn vậy? Chị mà cũng ngủ nướng sao?”
Thẩm Lâm Hoan mò được quân yêu kê*, ném ra bàn, “À… Ừ.”
(*Yêu kê: một quân cờ trong mạt chược.)
Thập Nhị không thể tin được, “Hóa ra người phụ nữ vĩ đại cũng ngủ nướng, chớp mắt em đã không cảm thấy có lỗi.” Là một người yêu giường chiếu, từ nhỏ đến lớn không ít người mắng cô. Nhưng do cô không ngủ đủ giấc thôi!
“Tối hôm qua thức khuya? Ngủ muộn?” Thập Nhị tò mò.
Thẩm Lâm Hoan đang xếp bài, bài không được đẹp lắm, cô hơi nhíu mày, “Ừm, rạng sáng… mới ngủ.”
Thập Nhị đánh bài, nhân tiện nhìn mắt chị dâu, “Trời ơi tiên nữ thức đêm mà da vẫn đẹp, nếu em thức đến sáng, ngay cả mặt nạ cũng không cứu rỗi được.”
Thẩm Lâm Hoan cũng nhìn Thập Nhị, dáng vẻ con cháu của Lục gia rất đẹp. Thập Nhị và Lục Nghiêu giống nhau bốn năm phần, đều có làn da trắng lạnh, trắng đến mức dường như phát sáng. Vì vậy Thẩm Lâm Hoan mím môi, “Da của em cũng rất đẹp.”
Thập Nhị đang ở độ tuổi đỏm dáng, nghe vậy liền cười hì hì cảm thán: “Vẫn không nên thức khuya, sẽ trở nên xấu xí. Cũng may anh Thập Nhất không đánh thức chị, em ngủ muộn mà bảy giờ sáng mẹ đã gọi rồi, quá đau đớn.”
Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan hơi mất tự nhiên, từ lúc cô đi vào, không ít người trêu chọc chuyện Lục Nghiêu dung túng cô ngủ đến gần trưa.
Lúc tỉnh ngủ cô cũng oán trách anh: “Sao anh không gọi em.” Ngủ thẳng đến trưa, quả thực không có lễ nghĩa.
Hai người mỗi người một câu, Chu Tịnh càng nghe càng khó chịu, Lục Thập Nhị này không biết ngu thật hay giả ngu, một đôi nam nữ trưởng thành, thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, người có kỷ luật như Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu sẽ không thể ngủ nướng, con gái buổi sáng không dậy nổi, buổi tối làm gì là quá rõ ràng.
Sự mất tự nhiên của Thẩm Lâm Hoan cũng hoàn toàn đã chứng thực.
Chu Tịnh liếc nhìn chị họ từ khóe mắt, biểu cảm thờ ơ, mặt mày rũ xuống, không nói một câu.
Là một người em họ thân thiết, chỉ cần nhìn thoáng qua cô có thể biết rằng tâm trạng của chị họ đang rất tồi tệ.
Ngoài ra, chị họ cô luôn thích Lục Nghiêu không phải chuyện bí mật, nghe nói trước khi đám cưới của Lục Nghiêu được lên lịch, chị họ cô còn cố ý đi hỏi thăm, xem có phải là thật hay không.
Chắc hẳn chị họ cực kì khó chịu, năm đó Lục Nghiêu sang Mỹ, chị họ cô đến Anh, hình như họ phải xa nhau vì họ ở hai nơi khác nhau, Lục Nghiêu thậm chí còn vì chị họ mà cãi nhau với người nhà, nói muốn thay đổi kế hoạch, từ Mỹ trở về sớm hai năm, còn bị ông nội khiển trách.
Lúc đó Lục gia mới biết anh vì một người con gái.
Nhưng không biết đó là ai.
Bởi vì Lục Nghiêu không muốn nói, sợ người nhà ra tay với cô ấy, giữ kín như bưng.
Trong khoảng thời gian đó, chỉ có chị họ có chút quan hệ với Lục Nghiêu, ngay cả ông nội cũng đoán được, đồng thời cảnh cáo chị họ không được mơ tưởng viển vông về Lục Nghiêu.
Chị họ rất đáng thương, chỉ là chuyện sang Anh là ván đã đóng thuyền, mà Lục Nghiêu cũng không thể thuyết phục được gia đình.
Mặc dù bọn họ đều phủ nhận, nhưng Chu Tịnh vẫn bí mật hỏi chị họ, từ thái độ muốn nói lại thôi của chị họ, cô vẫn đoán được, chắc chắn người đó là chị họ mình. Mối tình đầu thanh xuân này, cuối cùng vẫn bị thực tế đánh bại.
Chu Tịnh luôn cảm thấy chị họ và Lục Nghiêu là trai tài gái sắc, cô thầm ảo tưởng, nếu chuyện tình cảm giữa chị họ và Lục Nghiêu xảy ra thì cô và nhà họ Lục sẽ có quan hệ với nhau, bất kể là làm gì, người khác sẽ coi trọng cô.
Đáng tiếc giữa chừng lại nhảy ra một Thẩm Lâm Hoan.
Vô số suy nghĩ trong đầu Chu Tịnh bị cuốn theo, cuối cùng càng nghĩ càng không cam lòng, cô tức giận vì cho rằng Thập Nhị đang cố ý làm chị họ ấm ức.
Dù gì chị họ và Lục Nghiêu vẫn có tình bạn với nhau! Nếu không, chị họ cô sẽ không đến Giải trí Phong Thần, Lục Nghiêu cũng không tập trung kinh doanh vào Giải trí Phong Thần trong hai năm qua.
Thẩm Lâm Hoan cùng lắm chỉ là đối tượng kết hôn, chuyện kết hôn là chuyện thường tình trong giới thượng lưu, phần lớn cũng chỉ là trao đổi quyền lợi, nhưng bây giờ Thẩm gia là một mớ hỗn độn, hình như Thẩm Lâm Hoan nắm được nhược điểm của Lục Nghiêu trong tay, Lục Nghiêu không thể không ở bên cô ấy.
Nhưng Lục Nghiêu lợi hại như vậy, một khi không bị Thẩm Lâm Hoan khống chế, có thể vẫn sẽ lựa chọn mối tình đầu của mình. Cho đến cuối cùng, mọi thứ đều không chắc chắn!
Nghĩ đến đây, Chu Tịnh càng cảm thấy cuộc nói chuyện giữa Thập Nhị và Thẩm Lâm Hoan quá ồn ào, Thập Nhị và Thẩm Lâm Hoan táo bạo làm chị họ cô ấm ức, cô phải quan tâm đến chị họ mình.
Vì thế cô đột ngột nói: “Chị họ tôi cũng độc thân!”
Đó là tiếp lời Trần Trạc, Trần Trạc nhân tiện ngỏ ý với Thập Nhị, hỏi Thập Nhị có độc thân không, nói anh ta muốn giới thiệu cho cô một người bạn trai.
Chu Tịnh cười cười, chặn hai quân bính của Thẩm Lâm Hoan, sau đó nói: “Chị họ tôi nhớ mãi không quên mối tình đầu! Đến nay vẫn chưa có bạn trai. Thật tiếc khi mối tình đầu của chị ấy đã kết hôn rồi.”
Chu Thi Ninh thầm nhíu mày, đạp chân Chu Tịnh dưới gầm bàn.
Nhưng Chu Tịnh lại cảm thấy sảng khoái khi nhìn thấy vẻ mặt có chút sững sờ của Thẩm Lâm Hoan, nói tiếp: “Người ta nói mối tình đầu không bao giờ có kết thúc tốt đẹp, nhưng lại là thứ khó quên nhất. Giống như Lục tổng vậy, nếu lúc trước không vì mối tình đầu thì cũng không cãi nhau với người nhà!” Khóe mắt Chu Tịnh thấy Lục Nghiêu đi đến, trong lòng hơi sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm nói ra.
Lục Nghiêu đi tới sau lưng Thẩm Lâm Hoan, chống tay lên lưng ghế của cô, cúi người xem bài của cô, cười nói: “Em đúng là không biết chơi!”
Trần Trạc cảm thấy những lời của Chu Tịnh rất thú vị, “Ây” một tiếng, “Lục tổng còn vì mối tình đầu mà làm chuyện này! Nhìn không ra đấy.”
Mạt chược trong tay Chu Thi Ninh đột nhiên rơi xuống, cô hốt hoảng cúi người nhặt lên.
Đầu Lục Nghiêu kề sát bên tai Thẩm Lâm Hoan, tựa như nghiêng một chút có thể khẽ chạm vào mặt anh, hơi thở cũng rất gần, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mũi tràn ngập hương gỗ của cơ thể anh, đột nhiên cô thấy tức ngực, khó thở.
Thẩm Lâm Hoan đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi… đi vệ sinh.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương