Chí Hôn

Chương 42



Edit: Dollan

Căn bản Lục Nghiêu rất khó xử! Những gì anh vừa nói quá xấu hổ, nói trôi chảy trước mặt người khác, nhưng anh không biết phải nói thế nào với Thẩm Lâm Hoan.

Vừa nãy anh đã thẳng thắn thú nhận một điều mà bấy lâu nay kìm nén, thật là nhẹ nhõm! Có ý muốn đến trước mặt cô thương lượng ổn thoả.

Vì vậy anh đuổi theo Thẩm Lâm Hoan, kết quả là cô tránh mặt anh, anh hoài nghi không biết cô có ghen thật không.

Đối với một người rộng lượng hoàn toàn không thèm để ý đến “bạn gái cũ” của chồng như Thẩm Lâm Hoan, Lục Nghiêu đã quen rồi, cảm thấy cô thực sự không để tâm.

Nhưng lúc này…

Anh chắc chắn rằng cô rất để ý, còn cực kì tức giận nữa.

Anh đột nhiên vừa vui mừng vừa hồi hộp vừa sợ hãi vừa bối rối.

Thẩm Lâm Hoan khóc, anh chưa bao giờ thấy cô khóc.

Lục Nghiêu chậm rãi giơ tay lên, làm ra vẻ đầu hàng, hoảng sợ nói: “Vợ à, anh sai rồi, em đừng làm anh sợ.”

Chu Tịnh sững sờ tại chỗ, lùi về phía sau một chút, giẫm phải một chiếc lá khô, Chu Thi Ninh cũng tới. Thập Nhị đưa Thập Tam đến để tìm chị dâu Thập Nhất.

Cảnh tượng nhất thời kì lạ, Lục Nghiêu ngay cả chút thể diện cũng không giữ lại cho Chu Tịnh, anh quay đầu lạnh lùng nói: “Đồ phiền phức, tôi cho cô nhiều mặt mũi quá phải không? Vừa nãy tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Cô nghĩ mặt mũi mình lớn đến đâu mà dám rêu rao trước mặt cô ấy?”

Chu Thi Ninh gạt đám đông sang một bên, căng thẳng cúi đầu xin lỗi Lục Nghiêu, “Rất xin lỗi Lục Nghiêu, xin lỗi, xin lỗi bà Lục, chúng tôi quản lý giáo dục không nghiêm, để mọi người chê cười rồi, thật sự rất xin lỗi.” Cô ấy cúi đầu liên tục hơn chục lần.

Mọi người bên cạnh thờ ơ đứng nhìn.

Biết Lục Nghiêu thật sự nổi nóng rồi.

Thập Nhị luôn không có cảm tình với chị em Chu gia, Chu Thi Ninh này là người rất giỏi giả vờ.

Cho nên lúc này cô không cảm thấy thương hại cô ấy chút nào, ngược lại hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải vì mặt mũi của ông cụ Chu, bây giờ tôi cũng muốn đánh người.”

Thập Tam còn giục cô, “Đánh đi sợ gì, tự cô ta ngu xuẩn đứng trước họng súng, không đánh cô ta một chút, cô ta sẽ cảm thấy mặt mũi mình lớn như cái chậu.”

Cho dù cô ta chỉ nói hai câu kỳ quái, ngang nhiên khiêu khích trước mặt chị dâu Thập Nhất, cho dù nhà họ Chu đã biết, cho cô ta hai cái bạt tai, lúc này đừng nói chị dâu Thập Nhất chỉ tát cô ta một cái, ngược lại chút nữa bọn họ sẽ chủ động nhận lỗi.

Đến lúc đó các người lớn trong nhà sẽ nói lại rằng: “Thôi bỏ đi, chúng ta không cần xen vào chuyện bọn trẻ.” Còn chưa tính đã kết thúc.

Cho nên không thể không nói, Chu Tịnh này thật sự là không có đầu óc, chị họ cô ta còn thông minh hơn nhiều so với cô ta.

Chỉ là lúc này tỏ vẻ vô tội đáng thương đến mấy cũng không thể cứu vãn được tình thế.



Vừa nãy ở bàn mạt chược, Thẩm Lâm Hoan rời đi, Lục Nghiêu theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng nếu thật sự đi ra ngoài, e rằng càng khẳng định mối tình đầu của anh là Chu Thi Ninh.

Nói đến chuyện này, trong đó có chút khúc mắc ly kỳ.

Vì thế Lục Nghiêu ngồi xuống, chiếm lấy chỗ của Thẩm Lâm Hoan, đánh bài hộ cô, nhân tiện trả lời Trần Trạc: “Ừ, đúng. Lúc đó ông nội còn nói sẽ đánh gãy chân tôi!”

Trần Trạc ngạc nhiên, “Chủ tịch Lục đúng là không phải dạng vừa!”

Dứt lời, anh ta liếc nhìn Chu Thi Ninh, Chu Thi Ninh lúc này rất hoảng, hận không thể bịt miệng Chu Tịnh lại, Chu Tịnh vừa nghe đã cảm thấy hấp dẫn, vì vậy thêm một câu, “Thật đáng tiếc.”

Lục Nghiêu “Hả?” một tiếng, “Tiếc gì chứ? Cuối cùng tôi cũng cưới cô ấy về nhà. Tuy lúc trước rất bẽ mặt vì bị từ chối. Nhưng dù sao mối tình đầu cũng thật khó quên! À… đúng rồi, không thể gọi là mối tình đầu, vì lúc ấy tôi yêu đơn phương! Thẩm Lâm Hoan thực sự không dễ theo đuổi.”

Thập Nhị cười cười, chỉ vào Lục Nghiêu nói: “Hahaha, đây chính là anh nói, không phải chúng em bán đứng anh.”

Tuy Thập Nhị đơn thuần nhưng không ngốc, người nhà họ Lục đều biết chuyện này, Lục Nghiêu vì Thẩm Lâm Hoan mà xích mích với gia đình. Ban đầu người nhà không biết chuyện này, nhưng sau đó đi điều tra được thì cũng không tin lắm, bởi vì Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan không có giao lưu nhiều, sao có thể thích đến mức cãi nhau với gia đình.

Ông nội làm sao có thể để anh liều lĩnh, còn suýt nữa đánh anh, nói: “Mặc dù nhà chúng ta không đòi hỏi gia thế, nhưng anh không biết tình hình của nhà họ Thẩm như thế nào, anh có chắc mình có thể giải quyết hết việc nhà của con bé không?”

Không phải Lục Nghiêu không hiểu, mà là lúc đó anh còn trẻ tuổi sung sức, luôn cảm thấy cứ đi ắt có đường, nhưng ông nội châm chọc trúng tim đen, anh không gánh vác được, tinh thần chán nản vài ngày, cuối cùng thành thật đi học, thực tập ở chi nhánh nước ngoài rồi mới trở về nước.

Căn bản chẳng liên quan gì đến Chu Thi Ninh, nhưng Chu Thi Ninh định nộp đơn vào một trường học ở Anh vào thời điểm đó, muốn hỏi ý kiến ​​của Lục Nghiêu, Lục Nghiêu và cô ấy đã liên lạc vài lần.

Cho nên có người bèn đoán ra Chu Thi Ninh, nghe nói ông cụ Chu còn cảnh cáo Chu Thi Ninh, thậm chí còn ám chỉ chuyện này trước mặt nhà họ Lục, ý là: cháu gái tôi đã gây phiền toái cho mọi người rồi.

Người nhà họ Lục lúc đó cũng khó hiểu, cuối cùng Triệu Khanh Chi nói một cách uyển chuyển rằng không liên quan gì đến Chu Thi Ninh.

Chỉ là không biết Chu Thi Ninh muốn làm gì, vẫn có người thầm đoán Lục Nghiêu vì Chu Thi Ninh mới cãi nhau với gia đình.

Về sau em gái của Thập Nhị lặng lẽ nói với Thập Nhị rằng Chu Thi Ninh ngầm thừa nhận trước mặt người ngoài.

Thảo nào ngay cả ông cụ Chu cũng tự mình đa tình đến nhà họ Lục trước, ngọn nguồn đều xuất phát từ cô ta.

Thập Nhị lúc đó rất tức giận nói: “Có yêu cô hay không, có vì cô hay không, cô có thể không biết à?”

Nhưng một phạm vi rất nhỏ được truyền ra, có lẽ tư tưởng Chu Thi Ninh hư vinh gây chuyện, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngoài mặt có rất nhiều thể diện.

Ngay cả Lục Nghiêu còn chính miệng phủ nhận, nhưng chỉ nói không phải, không nói vì ai.

Trái lại không biết Chu Thi Ninh cho người ta thuốc lú gì, đến mức Chu Tịnh thật sự cảm thấy việc Lục Nghiêu phủ nhận là để bảo vệ Chu Thi Ninh.

Thập Nhị muốn ói.

Người phụ nữ ghê tởm này có thủ đoạn, nhà họ Lục không muốn làm cô gái nhỏ quá khó xử trước mặt ông cụ Chu. Vì một số lời đồn đại như có như không mà lại đặc biệt làm sáng tỏ cũng coi như là cho cô ta mặt mũi. Từ trước tới nay cũng không phủ nhận đến mức khiến người ta quá mất mặt, nhưng thật sự có người nhất định phải để người khác nói toạc ra những lời khó nghe mới có thể lọt lỗ tai sao?

Mà Lục Nghiêu luôn coi đây là chuyện đáng xấu hổ, không chỉ bị ông nội mắng, cuối cùng không thực hiện được, ngay cả Thẩm Lâm Hoan còn từ chối anh, anh không muốn nhắc tới. Chỉ lặng lẽ cầm bằng kép, liều mạng học để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Vì vậy, khi mẹ anh giục anh kết hôn, anh đã nói ở trên bàn ăn, “Con cảm thấy Thẩm Lâm Hoan cũng không tệ.”

Tuy gia đình rất ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy anh… ngần ấy năm vẫn không thay đổi tâm tư, cho nên dù biết Thẩm gia đang ở tình huống xấu, người nhà cũng không phản đối.

Sự việc của Chu Thi Ninh đã trôi qua 800 năm, cũng không ai nhắc đến chuyện này, không biết đầu óc Chu Tịnh đã gặm nhấm cái gì, đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy Lục Nghiêu đã chịu khổ vì chị họ của cô ta, thậm chí còn nhớ mãi không quên.

Cho dù não cô ta cần chữa, còn dám đứng trước mặt chị dâu Thập Nhất ngang nhiên khiêu khích ở Lục gia, đúng là lớn mật.

Thập Nhị muốn trao cho cô ta một giải thưởng, tài năng của năm!

Vì vậy Thập Nhị làm ồn, hoàn toàn để người khác nghe thấy. Ở đây không chỉ có nhà họ Lục, rất nhiều người trong giới thượng lưu cũng có mặt, hôm nay là cơ hội tuyệt vời để làm sáng tỏ, miễn cho người ta đã kết hôn rồi còn có người làm người ta chán ghét.

Con cháu của Lục gia phối hợp rất ăn ý, bọn họ đều trêu chọc Lục Nghiêu, “Ầy, bây giờ anh đã theo đuổi được người ta, lưng thẳng tắp đúng không? Quên mất ngay từ đầu đã bị từ chối thế nào rồi?”

Lục Nghiêu “ừm” một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn anh đã thích một người như vậy, vất vả lắm mới kết hôn, anh không thể hả hê.”

Thập Nhị nhìn sắc mặt Chu Thi Ninh hết trắng rồi lại xanh, càng thêm chán ghét, ban đầu cảm thấy cô ta trẻ tuổi ham hư vinh, nhưng lúc này em họ cô ta bị ảo tưởng, xem ra cô ta cũng có tâm tư không thực tế.

Cảm thấy người này nên thành thật hơn, bên ngoài có vẻ dịu dàng nhã nhặn lịch sự, sau lưng lại làm mấy chuyện ghê tởm.

Đừng nói hôm nay chuyện này không liên quan gì đến cô ta, cho dù cô ta thực sự là bạn gái cũ, cũng không có đạo lý sau khi kết hôn còn làm người ta chán ghét.

Lục Nghiêu ù, đẩy bài đứng dậy, “Không chơi nữa, tôi đi tìm vợ mình, xem có phải bụng cô ấy không thoải mái không.”

Thập Nhị cười nhạo sau lưng anh, “Anh Thập Nhất, anh đủ rồi đấy, anh là trẻ song sinh à? Mới một lúc không thấy người đã khó chịu?”

Lục Nghiêu nhướng mày, quay đầu trả lời, “Ừm.”

Một đám người phá lên cười hỏi có phải thật không, con cháu của Lục gia đều biết, cũng như số ít thế gia từng là bạn của Lục Nghiêu khi còn nhỏ, chợt bừng tỉnh hiểu ra, “Lúc đó chỉ biết anh tỏ tình thất bại, còn cho rằng anh chỉ đơn thuần là tỏ tình thôi, mọi người còn cười nhạo anh, không ngờ, thật không ngờ mà!”

Lúc ấy người ta đồn rằng Lục Nghiêu có mâu thuẫn với gia đình bởi vì mối tình đầu, cũng chỉ tiếp xúc với mỗi Chu Thi Ninh! Mọi người nhận được tin tức, Lục Nghiêu giận dỗi gia đình vì bất đồng quan điểm. Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, lúc đó Lục Nghiêu không phải hoàn toàn là vì Thẩm Lâm Hoan, gia đình thế gia như bọn họ bị cha mẹ sắp đặt là chuyện bình thường, ai mà không cáu kỉnh chứ!

Bây giờ mọi chuyện đã được kết nối, suy cho cùng Lục Nghiêu tỏ tình với Thẩm Lâm Hoan, mặc dù bị từ chối dứt khoát, hai người cũng không có thảo luận ầm ĩ chuyện đó.

Chu Tịnh kinh ngạc nhìn chị họ một hồi, Chu Thi Ninh nhìn cô chằm chằm như muốn nuốt sống cô vậy.

Đầu Chu Tịnh ong ong, lúc này nghe cả phòng bàn luận chuyện của Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan, cô vẫn nghĩ, chẳng lẽ Lục Nghiêu cố ý cho Thẩm Lâm Hoan mặt mũi nên râu ông nọ cắm cằm bà kia?

Cô không thể ngồi yên liền đi ra ngoài. Sau đó cô nhớ tới vài người bạn của chị họ mình, ban nãy họ nhìn cô và chị họ như một trò đùa, càng cảm thấy xấu hổ không thể chịu nổi, vì vậy cô không thể khống chế tính tình nóng nảy của mình khi nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan.



Lục Nghiêu ngay cả cho Chu Tịnh một ánh mắt cũng cảm thấy dư thừa, chỉ liếc mắt nhìn Chu Thi Ninh đã đi tới, “Tự trở về đi! Đừng xuất hiện trong nhà tôi, tôi sợ vợ mình ăn không ngon.”

Trước khi Thẩm Lâm Hoan bị Lục Nghiêu kéo vào phòng khách, Thập Nhị còn hét lớn sau lưng anh, “Chị dâu Thập Nhất, để anh Thập Nhất kể cho chị nghe về quá khứ huy hoàng của anh ấy~ Nếu không em sẽ kể cho chị nghe sau, giống như một bức tranh sống động vậy.”

Một đám người cười haha, trong góc, Chu Thi Ninh cũng không đành lòng rời khỏi cửa nhà họ Lục, tìm nơi không có ai, kéo Chu Tịnh vào góc tường, sau đó tát Chu Tịnh một cái, đè giọng mắng, “Cô bị điên à? Có đầu óc không?”

Mọi người nhún nhún vai, bĩu môi, nghĩ thầm đúng là tài năng của năm.

Ông cụ Chu cẩn thận dè dặt, không phải vì con cháu không ai có tiền đồ à. Không ngờ đứa cháu gái này còn lợi hại hơn, vứt não quên đi nghĩa vụ của mình!

Đầu óc Thẩm Lâm Hoan vẫn còn choáng váng, sau cơn tức giận đầu óc trống rỗng, chỉ xúc động không để ý đến chi tiết, lúc này mới phản ứng lời Chu Tịnh nói: “Có Lục Nghiêu làm chỗ dựa cô rất đắc ý phải không?”

Anh… vừa nãy anh làm gì vậy? Nghĩ đến phản ứng của mọi người, đột nhiên cô hơi tò mò, nhưng lại không dám nghe.

Lúc này, cô chợt nhận ra mình rất quan tâm đến việc Lục Nghiêu dính líu với những người phụ nữ khác, biết rõ đây là chuyện không thể quay về quá khứ để xóa bỏ, nhưng lại khó chịu vô cùng. Thậm chí ích kỷ muốn độc chiếm anh, không cho ai động vào.

Lục Nghiêu dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, ban đầu ở cửa phòng vệ sinh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô còn có chút nghiền ngẫm, nhưng hiện tại anh chỉ muốn tát vào mặt mình, anh cẩn thận ôm mặt cô, “Anh còn nghĩ em thực sự không thèm quan tâm anh!”

Không phải cô nên ghen, chỉ là cô lúc nào cũng lạnh nhạt, coi anh có cũng như không. Loại cảm giác như gần như xa ấy khiến anh cảm thấy bất an.

Bây giờ vui rồi, nhưng anh lại hơi ghét bản thân mình, rõ ràng chỉ là chuyện cỏn con, bởi vì ngượng ngùng, hơn nữa cô còn tỏ vẻ không quan tâm, sợ nói với cô mấy chuyện ngây thơ mình đã làm sẽ khiến bản thân trông đáng thương, nên anh không nói.

Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh lại, đột nhiên ôm chặt lấy eo anh, kéo anh vào lòng xả giận, giống như khẳng định anh là của cô.

Chỉ là cô vẫn không khỏi lo lắng, “Liệu em có gây phiền phức cho ông nội không?” Ông nội và ông cụ Chu rất thân thiết, thậm chí Lục Nghiêu còn đồng ý nhận phỏng vấn để cho ông cụ Chu mặt mũi, bây giờ cô lại đánh cháu gái quý giá của người ta.

Lục Nghiêu bị cô ôm chặt, bụng không thoải mái nhưng tâm trạng cực kì tốt, nhéo nhéo mặt cô, “Em làm tốt lắm. Quan hệ của người lớn có tốt hơn nữa cũng không có đứa con cháu nào dám đến trước mặt vô cớ sinh sự. Đừng nói là cô ta tới gây chuyện trước, chỉ cần em thấy cô ta không vừa mắt thì cứ chủ động ức hiếp cô ta, ở chỗ của anh em là người đúng. Anh cảm thấy em đúng, cả nhà cũng sẽ che chở cho em. Chúng ta mới là người một nhà.”

Thẩm Lâm Hoan hơi thất thần, tim như bị thứ gì đó gõ nhẹ, chua xót sưng lên.

Lục Nghiêu cúi người, đặt trán lên trán cô, khẽ thở dài, “Anh chỉ nói với bọn họ rằng trong những năm anh đi du học ở Mỹ, vì em nên anh muốn về sớm hơn, kết quả là bị ông nội mắng. Bọn họ đều cười nhạo anh, mối tình đầu lại là tình yêu đơn phương. Không phải em quá nhẫn tâm sao?”
Chương trước Chương tiếp