Chí Hôn
Chương 71: Ngoại truyện 2 - Trang Chu mộng điệp
Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Cre: wiki.
Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:
Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.
–
Edit: Dollan
6.
Khi Thẩm Lâm Hoan mang thai con gái Lục Trác Tầm, bệnh viện đang thiếu nhân sự, Thẩm Lâm Hoan vẫn phải làm việc trong khi đã mang thai hơn bảy tháng.
Khoảng thời gian đó, Lục Nghiêu ngày nào cũng đến bệnh viện, tất cả y tá và bác sĩ trong khoa đều biết anh.
Lục Nghiêu căng thẳng đến mức ngày nào cũng phàn nàn về lãnh đạo của bọn họ, bệnh viện lớn như vậy mà bác sĩ mang thai còn phải đi làm, không thể tuyển thêm một hai người sao?
Mỗi lần như thế Thẩm Lâm Hoan đều trừng mắt, nhéo nhéo mặt anh, ý bảo anh đừng làm phiền.
Có lần Thẩm Lâm Hoan phải thực hiện ca phẫu thuật, lúc bước ra, Lục Nghiêu đợi sẵn ở bên ngoài, bưng canh đã được hầm qua để cô uống hai ngụm.
Thẩm Lâm Hoan ngồi uống canh trong phòng nghỉ, Lục Nghiêu ở cùng cô một lát rồi có việc rời đi, đồng nghiệp bên cạnh không nhịn được cười, trêu Thẩm Lâm Hoan: “Giáo sư Thẩm, chồng cô đáng yêu thật. Lúc cô không ở đây, anh ấy lo lắng muốn điên luôn, anh ấy muốn mang thai thay cô, còn hỏi xem trình độ kĩ thuật y học đã đạt tới mức đó chưa.”
Thẩm Lâm Hoan không biết nên cười hay nên khóc.
Sau khi sinh con xong, đứa trẻ tròn một tháng Thẩm Lâm Hoan đã trở lại đi làm, cô còn bận việc giảng dạy, trong tay giữ mấy hạng mục nghiên cứu khoa học, mỗi ngày bận bịu hơn cả tổng giám đốc như Lục Nghiêu.
Con gái có tên ở nhà là An An, đa phần do Lục Nghiêu chăm sóc, khi cô bé đến tuổi đi học cũng là Lục Nghiêu chọn trường, anh còn tham gia ban phụ huynh nữa.
Không phải Thẩm Lâm Hoan không tham gia, mà là Lục Nghiêu thành thạo việc này hơn cô, với tính cách của cô, mỗi ngày ứng phó với mười vạn câu hỏi vì sao của An An đã đủ nhức đầu rồi.
Sau này hai người sinh thêm em trai Lục Trác Ngộ, tên ở nhà là Nhị Thập.
An An là người hoạt ngôn, còn Nhị Thập lại trầm tính, mỗi ngày An An đều muốn hạ độc em trai mình bằng lời nói, tai Thẩm Lâm Hoan thanh tịnh hơn rất nhiều.
Người khác đều nói rằng giáo sư Thẩm là một người chiến thắng trong cuộc sống, chồng là người chu đáo và tận tâm, còn có thể kiếm tiền rất giỏi, con gái và con trai cũng rất xuất sắc, bản thân cô cũng là người top đầu trong chính lĩnh vực của mình.
Quả thật là điển hình của việc thượng đế đã mở một cánh cửa lại còn mở thêm cửa sổ mái nhìn ra toàn cảnh.
Thẩm Lâm Hoan cười: “Là tôi may mắn.”
Mặc dù cô ít khi nói ra, nhưng cô thực sự rất biết ơn Lục Nghiêu, anh là một người cực kì cực kì tốt, được anh thích là may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô.
Thẩm Lâm Hoan khi còn nhỏ sống không được tốt, cha mẹ luôn muốn kiểm soát cuộc sống riêng tư của cô, khiến tinh thần Thẩm Lâm Hoan chịu áp lực rất lớn, sau khi cha mẹ qua đời cô mới có thể thở phào, khi ấy đúng lúc gặp được Lục Nghiêu, nói Lục Nghiêu chính là mặt trời của đời cô cũng không phải nói quá.
Sau đó, có lần Thẩm Lâm Hoan phải thực hiện ca phẫu thuật hơn 30 tiếng, cô rời khỏi bàn mổ rồi về nhà, ngủ một giấc liền 14 tiếng.
Cô có một giấc mơ dài rất dài, trong giấc mơ, cha mẹ cô không gặp tai nạn gì, họ như ngọn núi đè trên đỉnh đầu cô suốt bao nhiêu năm.
Trong mơ, Lục Nghiêu vẫn thích cô và tỏ tình với cô, nhưng Thẩm Lâm Hoan không dám đồng ý, cô cảm thấy mình giống như vũng bùn, còn Lục Nghiêu chính là trăng trên mây.
Trong giấc mơ, Thẩm Lâm Hoan không có cơ hội để học y- lý tưởng của mình, cô phải học những gì mình không thích, cô cũng rất cứng đầu và không muốn thừa nhận thất bại trong giấc mơ, tuy vậy nhưng cô rất chán nản và không vui.
Nhà họ Thẩm là một ngọn núi lớn, đè trên đỉnh đầu cô, cô vác trên vai, ngay cả xương sống cũng như bị đè chết, nhưng cô không chịu khuất phục.
Cô kết hôn với Lục Nghiêu, nhưng cô không biết tại sao Lục Nghiêu lại muốn kết thông gia với nhà họ Thẩm, vào đêm tân hôn, anh cười lạnh hỏi cô: “Rất không bằng lòng?” Khi ấy, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy xương sống của mình thật sự sắp gãy.
Cô không biết tại sao mình còn sống, cô không biết tại sao thế giới này dường như bị bao phủ bởi một màu xám khổng lồ.
…
Thẩm Lâm Hoan đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển.
Lục Nghiêu ngồi ở một bên mở laptop xử lý email chợt ngẩng đầu, hạ mắt kính, đặt máy tính xuống rồi đi tới.
Thẩm Lâm Hoan ngã vào vòng tay ấm áp của anh, Lục Nghiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Gặp ác mộng sao?”
Thẩm Lâm Hoan mất một lúc lâu mới thoát khỏi cơn mộng mị, cô nuốt nước miếng, đột nhiên xoay người ôm Lục Nghiêu, vùi mặt vào trong ngực anh “Ừm” một tiếng: “Em mơ thấy cha mẹ chưa qua đời, em không học y, hôn nhân của chúng ta là liên hôn, hơn nữa còn rất tồi tệ, mọi thứ đều tồi tệ.”
Tim cô vẫn cảm thấy ngột ngạt, cả người thở không nổi.
Lục Nghiêu cười, xoa lưng cô an ủi: “Chỉ là mơ thôi, đừng sợ. Do em quá mệt mỏi thôi.”
Thẩm Lâm Hoan hít sâu một hơi, nghĩ vẫn thấy sợ: “Quá chân thật.”
Lục Nghiêu cảm thấy hôm nay Thẩm Lâm Hoan hiếm khi bám người, nhẹ giọng hơn, giống như sợ làm phiền cô: “Cho dù là thật thì kết quả cũng sẽ tốt, anh vẫn yêu em như vậy, cho dù em không học y thì cũng tỏa sáng ở lĩnh vực khác.”
Cô chính là người như vậy, dù sinh sống ở nơi sa mạc cằn cỗi nhất, cô vẫn sẽ nở hoa.
Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan hơi sững sờ, Lục Nghiêu ôm mặt cô, cẩn thận nhìn cô rồi mỉm cười: “Bởi vì người như em chắc chắn không hề tầm thường. Mà anh gặp được em như vậy, chắc chắn sẽ không thích người khác. Cho nên chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau. Biết đâu việc liên hôn là do anh tự đề cử đấy! Với tính cách của anh, ngoài miệng nói hận em nhưng trong lòng vẫn không thể kìm nén tình cảm dành cho em, bị em quyến rũ.” Nghĩ nghĩ, Lục Nghiêu “Chậc” một tiếng: “Không phải anh mới là người đau khổ nhất trong giấc mơ này sao?”
Khi còn trẻ gặp được người tuyệt vời, sau này rất khó để chú ý những người khác.
Thẩm Lâm Hoan nhất thời không phản ứng được, giấc mộng vẫn chưa kết thúc, cô chỉ nhớ đến lúc bắt đầu kết hôn, cô cảm thấy buồn bã và chán nản, bởi vì mặc dù hoàn cảnh tồi tệ như vậy, trong thâm tâm cô vẫn thích Lục Nghiêu, cho nên giấc mơ này khiến cô khó chịu, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào nếu ở trong tình huống đó.
Cô thực sự thích anh, thích đến mức không thể chịu đựng được những giả thiết, nếu lúc trước thiếu chút may mắn, có lẽ cô và Lục Nghiêu đã mỗi người một ngả.
Hai người thực sự không chung một thế giới.
Nhưng Lục Nghiêu nói: Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.
Thẩm Lâm Hoan bỗng bình tĩnh trở lại, cô ôm chặt anh, giọng nói buồn buồn vùi trong ngực anh: “Anh thích em đến vậy à?”
Lục Nghiêu vô cùng thản nhiên: “Ừ, nếu ban đầu em không đồng ý làm bạn gái anh, có khi đây sẽ là ngọn núi lớn cản trở đường tình của anh đấy.”
Không thể lật ngược, không thể xoay sở, chỉ có thể chiến đấu đến cùng.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiêu lấy tay che ngực, dáng vẻ đau khổ: “Anh cảm thấy em chính là khắc tinh của anh.”
Thẩm Lâm Hoan bị anh chọc cười, lại gần hôn anh.
Cô nhẹ nhàng nói: “Em không khắc anh, em yêu anh.”
“Ờ.” Lục Nghiêu giả vờ hờ hững gật đầu, ép bản thân không được mất liêm sỉ, nhưng một lát sau lại không nhịn được nói: “Có thể nói lại lần nữa không?”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Lục Nghiêu bĩu môi: “Cũng may đó chỉ là một giấc mơ, nếu không anh đã bị em hành hạ đến chết.” Cô giấu tình yêu quá sâu, cho nên mỗi lần biểu lộ ra ngoài, Lục Nghiêu đều sẽ kinh ngạc. Anh không dám tưởng tượng, nếu cuộc hôn nhân giữa hai người bắt đầu tồi tệ thì làm sao anh có thể cạy được trái tim sắt đá đã khóa chặt bởi tám mươi cánh cửa của cô.
Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, muốn nói gì đó nhưng lại bị Lục Nghiêu che miệng: “Không được nghĩ tới.”
“Hãy nhớ rằng anh rất yêu em, vậy là đủ.”
“Vâng.”
–
End ngoại truyện 2.
Dollan: Khi tìm hiểu ý nghĩa tên chương, mình có đọc được một bài báo khá hay nên trích cho mọi người đọc thử nhé:
Đời người ảo như mộng, là ‘mộng trong mộng’, hỏi khi nào ta mới biết tỉnh?
Trang Tử từng viết trong “Trang Chu mộng hồ điệp”, kể rằng: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, cứ ngỡ mình là bướm chứ không phải là Chu. Đến khi tỉnh dậy, ông ngạc nhiên thấy mình là Chu chứ không phải là bướm. Trang Chu bất giác thốt lên: ‘Là Chu nằm mộng thấy hóa bướm, hay là bướm nằm mộng thấy hóa Chu?’
Có câu nói: “Con người sống trong mê”. Rất nhiều người chỉ cho đó là cách nói ví von hình tượng, nhưng có lẽ, trong mê có thực mà trong thực lại có mê. Biết đâu rằng, khi chúng ta coi hiện thực này là thực tại ghê lắm, thì rất có thể cái thực tại ấy lại chỉ là thực tại trong một giấc mơ? Chẳng phải ai đó trong chúng ta đã từng có những giấc mơ sống động như thực, khiến ta vui buồn, thậm chí khóc lóc hay giận dữ trong mơ? Chỉ đến khi tỉnh lại rồi, mới thấy tất cả chỉ là mơ!
Con người sống trong mê, cũng giống như con chim bị nhốt trong lồng của người tù. Là cái lồng con nhốt trong cái lồng to, và lồng to này lại bị nhốt trong cái lồng to hơn, đó là “cái lồng nhân thế”.
Dẫu sao thì, là mơ hay là thực, là thực hay là mơ, chi bằng hãy sống hết mình để không bao giờ phải nuối tiếc. Nếu đã làm tất cả những gì ta nên làm, lựa chọn những gì ta tin là chân lý, thì cho dù đó chỉ là mơ, thì khi tỉnh lại rồi vẫn thấy mãn nguyện vì “một giấc mộng đẹp trong mộng đẹp”.
Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:
Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.
–
Edit: Dollan
6.
Khi Thẩm Lâm Hoan mang thai con gái Lục Trác Tầm, bệnh viện đang thiếu nhân sự, Thẩm Lâm Hoan vẫn phải làm việc trong khi đã mang thai hơn bảy tháng.
Khoảng thời gian đó, Lục Nghiêu ngày nào cũng đến bệnh viện, tất cả y tá và bác sĩ trong khoa đều biết anh.
Lục Nghiêu căng thẳng đến mức ngày nào cũng phàn nàn về lãnh đạo của bọn họ, bệnh viện lớn như vậy mà bác sĩ mang thai còn phải đi làm, không thể tuyển thêm một hai người sao?
Mỗi lần như thế Thẩm Lâm Hoan đều trừng mắt, nhéo nhéo mặt anh, ý bảo anh đừng làm phiền.
Có lần Thẩm Lâm Hoan phải thực hiện ca phẫu thuật, lúc bước ra, Lục Nghiêu đợi sẵn ở bên ngoài, bưng canh đã được hầm qua để cô uống hai ngụm.
Thẩm Lâm Hoan ngồi uống canh trong phòng nghỉ, Lục Nghiêu ở cùng cô một lát rồi có việc rời đi, đồng nghiệp bên cạnh không nhịn được cười, trêu Thẩm Lâm Hoan: “Giáo sư Thẩm, chồng cô đáng yêu thật. Lúc cô không ở đây, anh ấy lo lắng muốn điên luôn, anh ấy muốn mang thai thay cô, còn hỏi xem trình độ kĩ thuật y học đã đạt tới mức đó chưa.”
Thẩm Lâm Hoan không biết nên cười hay nên khóc.
Sau khi sinh con xong, đứa trẻ tròn một tháng Thẩm Lâm Hoan đã trở lại đi làm, cô còn bận việc giảng dạy, trong tay giữ mấy hạng mục nghiên cứu khoa học, mỗi ngày bận bịu hơn cả tổng giám đốc như Lục Nghiêu.
Con gái có tên ở nhà là An An, đa phần do Lục Nghiêu chăm sóc, khi cô bé đến tuổi đi học cũng là Lục Nghiêu chọn trường, anh còn tham gia ban phụ huynh nữa.
Không phải Thẩm Lâm Hoan không tham gia, mà là Lục Nghiêu thành thạo việc này hơn cô, với tính cách của cô, mỗi ngày ứng phó với mười vạn câu hỏi vì sao của An An đã đủ nhức đầu rồi.
Sau này hai người sinh thêm em trai Lục Trác Ngộ, tên ở nhà là Nhị Thập.
An An là người hoạt ngôn, còn Nhị Thập lại trầm tính, mỗi ngày An An đều muốn hạ độc em trai mình bằng lời nói, tai Thẩm Lâm Hoan thanh tịnh hơn rất nhiều.
Người khác đều nói rằng giáo sư Thẩm là một người chiến thắng trong cuộc sống, chồng là người chu đáo và tận tâm, còn có thể kiếm tiền rất giỏi, con gái và con trai cũng rất xuất sắc, bản thân cô cũng là người top đầu trong chính lĩnh vực của mình.
Quả thật là điển hình của việc thượng đế đã mở một cánh cửa lại còn mở thêm cửa sổ mái nhìn ra toàn cảnh.
Thẩm Lâm Hoan cười: “Là tôi may mắn.”
Mặc dù cô ít khi nói ra, nhưng cô thực sự rất biết ơn Lục Nghiêu, anh là một người cực kì cực kì tốt, được anh thích là may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô.
Thẩm Lâm Hoan khi còn nhỏ sống không được tốt, cha mẹ luôn muốn kiểm soát cuộc sống riêng tư của cô, khiến tinh thần Thẩm Lâm Hoan chịu áp lực rất lớn, sau khi cha mẹ qua đời cô mới có thể thở phào, khi ấy đúng lúc gặp được Lục Nghiêu, nói Lục Nghiêu chính là mặt trời của đời cô cũng không phải nói quá.
Sau đó, có lần Thẩm Lâm Hoan phải thực hiện ca phẫu thuật hơn 30 tiếng, cô rời khỏi bàn mổ rồi về nhà, ngủ một giấc liền 14 tiếng.
Cô có một giấc mơ dài rất dài, trong giấc mơ, cha mẹ cô không gặp tai nạn gì, họ như ngọn núi đè trên đỉnh đầu cô suốt bao nhiêu năm.
Trong mơ, Lục Nghiêu vẫn thích cô và tỏ tình với cô, nhưng Thẩm Lâm Hoan không dám đồng ý, cô cảm thấy mình giống như vũng bùn, còn Lục Nghiêu chính là trăng trên mây.
Trong giấc mơ, Thẩm Lâm Hoan không có cơ hội để học y- lý tưởng của mình, cô phải học những gì mình không thích, cô cũng rất cứng đầu và không muốn thừa nhận thất bại trong giấc mơ, tuy vậy nhưng cô rất chán nản và không vui.
Nhà họ Thẩm là một ngọn núi lớn, đè trên đỉnh đầu cô, cô vác trên vai, ngay cả xương sống cũng như bị đè chết, nhưng cô không chịu khuất phục.
Cô kết hôn với Lục Nghiêu, nhưng cô không biết tại sao Lục Nghiêu lại muốn kết thông gia với nhà họ Thẩm, vào đêm tân hôn, anh cười lạnh hỏi cô: “Rất không bằng lòng?” Khi ấy, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy xương sống của mình thật sự sắp gãy.
Cô không biết tại sao mình còn sống, cô không biết tại sao thế giới này dường như bị bao phủ bởi một màu xám khổng lồ.
…
Thẩm Lâm Hoan đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển.
Lục Nghiêu ngồi ở một bên mở laptop xử lý email chợt ngẩng đầu, hạ mắt kính, đặt máy tính xuống rồi đi tới.
Thẩm Lâm Hoan ngã vào vòng tay ấm áp của anh, Lục Nghiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Gặp ác mộng sao?”
Thẩm Lâm Hoan mất một lúc lâu mới thoát khỏi cơn mộng mị, cô nuốt nước miếng, đột nhiên xoay người ôm Lục Nghiêu, vùi mặt vào trong ngực anh “Ừm” một tiếng: “Em mơ thấy cha mẹ chưa qua đời, em không học y, hôn nhân của chúng ta là liên hôn, hơn nữa còn rất tồi tệ, mọi thứ đều tồi tệ.”
Tim cô vẫn cảm thấy ngột ngạt, cả người thở không nổi.
Lục Nghiêu cười, xoa lưng cô an ủi: “Chỉ là mơ thôi, đừng sợ. Do em quá mệt mỏi thôi.”
Thẩm Lâm Hoan hít sâu một hơi, nghĩ vẫn thấy sợ: “Quá chân thật.”
Lục Nghiêu cảm thấy hôm nay Thẩm Lâm Hoan hiếm khi bám người, nhẹ giọng hơn, giống như sợ làm phiền cô: “Cho dù là thật thì kết quả cũng sẽ tốt, anh vẫn yêu em như vậy, cho dù em không học y thì cũng tỏa sáng ở lĩnh vực khác.”
Cô chính là người như vậy, dù sinh sống ở nơi sa mạc cằn cỗi nhất, cô vẫn sẽ nở hoa.
Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan hơi sững sờ, Lục Nghiêu ôm mặt cô, cẩn thận nhìn cô rồi mỉm cười: “Bởi vì người như em chắc chắn không hề tầm thường. Mà anh gặp được em như vậy, chắc chắn sẽ không thích người khác. Cho nên chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau. Biết đâu việc liên hôn là do anh tự đề cử đấy! Với tính cách của anh, ngoài miệng nói hận em nhưng trong lòng vẫn không thể kìm nén tình cảm dành cho em, bị em quyến rũ.” Nghĩ nghĩ, Lục Nghiêu “Chậc” một tiếng: “Không phải anh mới là người đau khổ nhất trong giấc mơ này sao?”
Khi còn trẻ gặp được người tuyệt vời, sau này rất khó để chú ý những người khác.
Thẩm Lâm Hoan nhất thời không phản ứng được, giấc mộng vẫn chưa kết thúc, cô chỉ nhớ đến lúc bắt đầu kết hôn, cô cảm thấy buồn bã và chán nản, bởi vì mặc dù hoàn cảnh tồi tệ như vậy, trong thâm tâm cô vẫn thích Lục Nghiêu, cho nên giấc mơ này khiến cô khó chịu, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào nếu ở trong tình huống đó.
Cô thực sự thích anh, thích đến mức không thể chịu đựng được những giả thiết, nếu lúc trước thiếu chút may mắn, có lẽ cô và Lục Nghiêu đã mỗi người một ngả.
Hai người thực sự không chung một thế giới.
Nhưng Lục Nghiêu nói: Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.
Thẩm Lâm Hoan bỗng bình tĩnh trở lại, cô ôm chặt anh, giọng nói buồn buồn vùi trong ngực anh: “Anh thích em đến vậy à?”
Lục Nghiêu vô cùng thản nhiên: “Ừ, nếu ban đầu em không đồng ý làm bạn gái anh, có khi đây sẽ là ngọn núi lớn cản trở đường tình của anh đấy.”
Không thể lật ngược, không thể xoay sở, chỉ có thể chiến đấu đến cùng.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiêu lấy tay che ngực, dáng vẻ đau khổ: “Anh cảm thấy em chính là khắc tinh của anh.”
Thẩm Lâm Hoan bị anh chọc cười, lại gần hôn anh.
Cô nhẹ nhàng nói: “Em không khắc anh, em yêu anh.”
“Ờ.” Lục Nghiêu giả vờ hờ hững gật đầu, ép bản thân không được mất liêm sỉ, nhưng một lát sau lại không nhịn được nói: “Có thể nói lại lần nữa không?”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Lục Nghiêu bĩu môi: “Cũng may đó chỉ là một giấc mơ, nếu không anh đã bị em hành hạ đến chết.” Cô giấu tình yêu quá sâu, cho nên mỗi lần biểu lộ ra ngoài, Lục Nghiêu đều sẽ kinh ngạc. Anh không dám tưởng tượng, nếu cuộc hôn nhân giữa hai người bắt đầu tồi tệ thì làm sao anh có thể cạy được trái tim sắt đá đã khóa chặt bởi tám mươi cánh cửa của cô.
Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, muốn nói gì đó nhưng lại bị Lục Nghiêu che miệng: “Không được nghĩ tới.”
“Hãy nhớ rằng anh rất yêu em, vậy là đủ.”
“Vâng.”
–
End ngoại truyện 2.
Dollan: Khi tìm hiểu ý nghĩa tên chương, mình có đọc được một bài báo khá hay nên trích cho mọi người đọc thử nhé:
Đời người ảo như mộng, là ‘mộng trong mộng’, hỏi khi nào ta mới biết tỉnh?
Trang Tử từng viết trong “Trang Chu mộng hồ điệp”, kể rằng: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, cứ ngỡ mình là bướm chứ không phải là Chu. Đến khi tỉnh dậy, ông ngạc nhiên thấy mình là Chu chứ không phải là bướm. Trang Chu bất giác thốt lên: ‘Là Chu nằm mộng thấy hóa bướm, hay là bướm nằm mộng thấy hóa Chu?’
Có câu nói: “Con người sống trong mê”. Rất nhiều người chỉ cho đó là cách nói ví von hình tượng, nhưng có lẽ, trong mê có thực mà trong thực lại có mê. Biết đâu rằng, khi chúng ta coi hiện thực này là thực tại ghê lắm, thì rất có thể cái thực tại ấy lại chỉ là thực tại trong một giấc mơ? Chẳng phải ai đó trong chúng ta đã từng có những giấc mơ sống động như thực, khiến ta vui buồn, thậm chí khóc lóc hay giận dữ trong mơ? Chỉ đến khi tỉnh lại rồi, mới thấy tất cả chỉ là mơ!
Con người sống trong mê, cũng giống như con chim bị nhốt trong lồng của người tù. Là cái lồng con nhốt trong cái lồng to, và lồng to này lại bị nhốt trong cái lồng to hơn, đó là “cái lồng nhân thế”.
Dẫu sao thì, là mơ hay là thực, là thực hay là mơ, chi bằng hãy sống hết mình để không bao giờ phải nuối tiếc. Nếu đã làm tất cả những gì ta nên làm, lựa chọn những gì ta tin là chân lý, thì cho dù đó chỉ là mơ, thì khi tỉnh lại rồi vẫn thấy mãn nguyện vì “một giấc mộng đẹp trong mộng đẹp”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương