Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 44: Nồng nàn



Tôn Cánh Phi nói với bà về kết quả thảo luận cuối cùng giữa mình và Kha Dũng, tài sản chia đôi, quyền nuôi dưỡng Kha Vũ thuộc về chị.

Mẹ Tôn mắng Kha Dũng vài câu, nói sẽ không cho anh ta một xu nào. Tất nhiên đây chỉ là nói cho sướng miệng thôi, Tôn Cánh Phi cũng không phản ứng lại.

Một lúc sau, mẹ Tôn hỏi chị: “Con đã hỏi ý kiến của Kha Vũ rồi?”

“Dạ.” Tôn Cánh Phi gật đầu. “Thằng bé đồng ý ở với con.”

“Vậy thì không nói nữa. Chia đôi thì chia đôi vậy, coi như số tiền đó là tiền cho chó ăn.” Mẹ Tôn nói với chị: “Cũng coi như là cho con một bài học.”

Bài học cụ thể là gì, thì hai mẹ con đều hiểu rõ. Từ khi biết Kha Dũng ngoại tình, bà cứ nhẫn nhịn mãi, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được, bà than thở với Tôn Hữu Bình, nói là nhìn đi, trước đây kiên quyết không nghe lời chúng ta, bây giờ thiệt thòi chưa?! Tôi sớm đã nhìn ra Kha Dũng không phải là người tốt!

Nhưng bà chỉ dám nói những lời này với Tôn Hữu Bình, nói với Tôn Cánh Thành, và nói với anh cả khi anh ấy còn sống. Bà tuyệt đối không bao giờ mở miệng nói trước mặt con dâu và Tôn Cánh Phi.

“Vậy thì lật sang trang mới thôi, cũng không làm khổ con nữa.” Mẹ Tôn miễn cưỡng nói, trong lòng không muốn nhưng miệng lại nói khác: “Bây giờ ly hôn không có gì to tát cả, ngoài kia có rất nhiều, có nhà có con gái ly hôn xong còn lấy một người chưa từng kết hôn.”



Tôn Cánh Phi cũng ngồi xuống mép giường, sát cạnh bà, mẹ Tôn kéo tay chị xem, nói tay sao mà thô ráp, không bằng tay của thằng tư mịn màng. Bà vừa nói vừa rơi nước mắt, thương con gái vì lớn tuổi mà ly hôn, cũng thương số tiền bị chia đi.

“Mẹ đừng nhắc đến chuyện phân chia tài sản với Kha Vũ.” Tôn Cánh Phi dặn dò bà.

“Mẹ đâu rảnh.” Mẹ Tôn chửi Kha Dũng, “Thằng khốn nạn, hóa ra cứ dây dưa lâu như vậy là để lấy tài sản!”

Lúc trước Tôn Cánh Phi muốn để lại nhà và xe cho Kha Dũng, anh ta cương quyết nói sẽ lấy con trai, hai người giằng co với nhau nửa năm trời. Một tuần trước, chị gửi tất cả bằng chứng ngoại tình đến công ty anh ta, anh ta đã xé mặt mắng chửi chị. Chị thấy rất sảng khoái, hỏi anh ta: “Tài sản chia ba bảy, Kha Vũ đi theo mẹ.” Mãi đến hôm kia anh ta mới đồng ý: “Tài sản chia năm năm, Kha Vũ đi theo mẹ.”

Chị không muốn mất thời gian dây dưa với anh ta, sáng hôm nay hai người đã cùng đến cơ quan hành chính nộp đơn, phải đợi một tháng mới ly hôn được. Chị không muốn kiện tụng, vì con trai cũng được, vì danh dự cũng vậy, chị đều nghĩ cách làm sao để phủ lên bãi phân này một chiếc túi ni lông, không để nó gây họa cho mình, cũng không để nó làm hại người vô tội.

“Mẹ ra ngoài cũng chẳng nói nhiều lắm, chỉ nói là con ly hôn vì tính cách không hợp thôi.” Mẹ Tôn nói.

“Nói gì cũng được.” Tôn Cánh Phi cũng không để ý nữa.

“Sau này vẫn phải có việc để làm. Nuôi con trai và nuôi con gái không giống nhau.” Mẹ Tôn nói với chị: “Chuyện học hành của Kha Vũ con vẫn phải để tâm, thi đỗ một trường đại học tốt thì mới có tương lai.”

Tôn Cánh Phi gật đầu, “Tùy cháu nó.”

“Không thể tùy tiện để nó theo ý thích, vẫn phải quản thúc.” Mẹ Tôn hối hận, “Trước đây nếu mẹ quản thúc thằng em con tốt thì nó có đến nỗi phải học y sau mười tám năm không? Đàn piano là do mẹ không đủ khả năng hướng dẫn, nhưng học y là nghề truyền thống của nhà chúng ta…”

“Được rồi được rồi mẹ, mẹ lại bắt đầu rồi.” Tôn Cánh Phi hết kiên nhẫn, “Có giống nhau sao? Nếu Kha Vũ thực sự có thể giống thằng tư thì con cũng yên tâm rồi. Trong bốn anh em chúng con, cậu ấy là người ung dung nhất!”

“Mẹ thấy sau này ba anh em các con rất khó nói, nhưng có thể thằng tư là đứa có tâm nhất.” Mẹ Tôn thuận miệng nói: “Hai tháng nay nó rất hiểu chuyện, vừa ấn vai cho mẹ, vừa làm mẹ vui, còn sẵn lòng nghe mẹ nói chuyện…” Nói xong bà ngừng lại.

“Chẳng lẽ con không vậy sao?” Tôn Cánh Phi nhìn bà, “Con không bóp chân cho mẹ chắc? Không mát xa vai cho mẹ chắc? Không làm mẹ vui chắc?”

“Từ nhỏ đến lớn, mẹ và ba luôn thiên vị thằng tư, đừng tưởng là bọn con không biết nhé? Mẹ để dành hết đồ ăn ngon cho nó, cái gì cũng hướng về phía nó. Hồi nhỏ chỉ có một chiếc váy mà mẹ còn không nỡ mua cho con, nhưng quay đầu lại liền mua cho nó một chiếc đàn piano! Lúc bọn con vất vả kiếm tiền thì nó được chạy nhảy khắp nơi, giờ đây sự nghiệp của nó không thuận lợi, ba mẹ lại bắt đầu đau lòng cho nó? Trên đời này làm gì có chuyện chuyện tốt gì cũng đều để nó hưởng hết?” Tôn Cánh Phi vốn định nói chuyện đâu ra đấy, nhưng nói được một lúc thì tủi thân. Chị đã cố gắng sống, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, cuối cùng thì gia đình tan nát. Tôn Cánh Thành thì ngược lại, lúc cần cố gắng thì anh lại chạy nhảy khắp nơi, bây giờ ngoài sự nghiệp không thuận lợi ra thì mọi thứ đều tốt cả.

“Nó cái gì cũng tốt, nó có tâm, hiểu chuyện với mẹ nhất, vừa bóp vai vừa sẵn lòng nghe mẹ nói… Nó tuyệt vời quá! Nó là một đứa con trai, một người chồng tốt…” Tôn Cánh Phi quay mặt đi, đưa tay lau nước mắt, “Con không bằng nó, con là một đứa con gái thất bại, cũng không phải là một người mẹ tốt…”

Mẹ Tôn cũng quay mặt đi khóc. Bà không có ý đó, chỉ là lời đến đâu thì nói đến đó thôi.

Tôn Cánh Phi khóc xong, lau nước mắt, hung hăng nói: “Ngày mai con sẽ đánh chết nó!”

Mẹ Tôn phì cười, lau nước mắt, nói: “Ngày mai con đi đánh chết nó đi. Cũng tiết kiệm được kha khá tiền ăn.”

“Mẹ nằm yên đó, con cũng bóp vai cho mẹ, đỡ phải suốt ngày lải nhải.” Tôn Cánh Phi quỳ trên giường nói.

Tính tổng tất cả tài sản và nợ thì Tôn Cánh Phi phải đưa cho Kha Dũng hai căn nhà, một chiếc xe, một số cổ phiếu trị giá 900.000 và tiền mặt là 500.000. Chị không đưa tiền mặt cho anh ta, chị nói đó là tiền đền bù cho số tiền những năm anh ta nuôi người phụ nữ khác bên ngoài.

Kha Dũng cũng không nói gì, hai người đành phải kiềm chế cơn nóng giận, đến văn phòng luật sư để ký thoả thuận.

Buổi tối chị đến ga tàu cao tốc để đón Kha Vũ, chị ôm cậu một cái, nói cậu đen và ốm đi, rồi xách hành lý của cậu lên xe. Kha Vũ không hỏi bất kỳ thông tin nào về chuyện ly hôn của họ, hoặc là cũng sợ phải hỏi, cậu cứ nói mãi về mục tiêu học đại học của mình. Còn nói là chị Dục Nhất đã dẫn cậu đi tham quan trường Thanh Hoa và Bắc Đại, cũng tham quan nhiều trường đại học khác nữa, nói rất nhiều những lời nói dối.

Tôn Cánh Phi nghe xong liền hỏi cậu: “Con có muốn ra ngoài chơi không?”

“Đi đâu hả mẹ?”

“Đi Vân Nam, đi Quý Châu, đi Quế Lâm, đi Cam Túc Thanh Hải… đi những nơi con muốn đi.”

Kha Vũ suy nghĩ một lúc, “Con không có nơi nào đặc biệt muốn đi. Con muốn học thêm ngữ văn vào tháng tám.”

“Ai dạy.” Tôn Cánh Phi nhìn cậu, “Thím dạy hả?” Cũng không chờ cậu trả lời, chị lại nói: “Thím con đang chuẩn bị mang thai…”

“Con đi học thêm ở bên ngoài, bạn cùng lớp con học ở một trung tâm dạy thêm nào đó rất tốt.” Kha Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Không làm phiền thím đâu.”

“Ừ ừ.” Tôn Cánh Phi đáp: “Học ở trung tâm cũng tốt, có bạn cùng học sẽ có người đồng hành.”

“Nhưng mà con nghe nói là có chính sách giảm tải, không cho học thêm nữa hả mẹ?”

“Năm nào cũng nói không cho học thêm, nhưng năm nào cũng vẫn học thêm bình thường.” Tôn Cánh Phi không để ý, “Tùy con, con muốn học thêm thì mẹ đăng ký cho con, không học thêm thì thuê một giáo viên đến tận nhà dạy cũng được.”

“Học thêm đi mẹ.” Kha Vũ dựa vào ghế, mặt đầy vẻ buồn rầu, “Nghe nói muốn đỗ đại học Thanh Hoa Bắc Đại phải đạt 704 điểm.”

“Đại học Thanh Hoa Bắc Đại có gì tốt đâu.” Tôn Cánh Phi nói: “Người có đầu óc và năng lực nhất trong nhà chúng ta chính là mẹ và cậu hai. Bọn mẹ đều chưa từng bước chân vào đại học. Mẹ vẫn nói câu nói đó, Đông không sáng thì Tây sáng, phát huy hết năng lực, thi sao cũng được, người tài thì ở đâu cũng là người tài.”

Chị nói như vậy là vì khả năng của Kha Vũ kém xa so với trường Thanh Hoa Bắc Đại. Chu Ngư đã nói chuyện với chị, cô nói bây giờ Kha Vũ cố gắng nỗ lực một chút, đặt mục tiêu vào một trường đại học hạng nhất thì không thành vấn đề.

“Mấy ngày trước thím xem thành tích của con xong đã nói chuyện với con, hỏi con khi bắt đầu học kỳ mới có muốn vào lớp mũi nhọn của thím không.” Kha Vũ nói.

“Được quá đi chứ, thím có thể che chở cho con.” Tôn Cánh Phi hỏi: “Con đã đồng ý chưa?”

Kha Vũ gật đầu, “Dạ, con muốn nỗ lực.”

Tôn Cánh Phi thầm thở dài, đúng là có người che chở thì chuyện gì cũng dễ dàng. Không khó hiểu khi có nhiều quan chức tham nhũng đến vậy.

Kha Vũ lại gọi: “Mẹ ơi.”

“Hả?”

“Con có thể thương lượng một chuyện với mẹ được không?”

“Con nói đi.”

“Sau này con muốn tự mua quần áo, mua đồ lót và mua giày dép. Không có sự cho phép của con thì mẹ đừng tùy tiện nói chuyện riêng tư của con với người khác.” Kha Vũ nói.

“Con nói mẹ xâm phạm quyền riêng tư của con hả?”

“Mẹ kêu cậu tư quan sát con đi tiểu…”

” À à à” Tôn Cánh Phi nhớ ra rồi. Năm ngoái chị nhờ Tôn Cánh Thành quan sát “cậu nhỏ” của Kha Vũ xem có cần cắt bao quy đầu không. Rồi trên bàn ăn, chị đã bàn luận về chuyện này.

“Được rồi, được rồi, xin lỗi con, sau này mẹ sẽ không can thiệp nữa.”

Tôn Cánh Thành nghĩ sao làm vậy, chiều hôm ấy gửi tin nhắn cho Chu Ngư nói muốn đi cấm trại. Nói là mình không thể chịu đựng được nữa, cần lên núi hít thở không khí.

Chu Ngư đang bận rộn ở nhà tập thể, nhận được tin nhắn liền giao công việc cho Phùng Dịch Quần rồi về khu nhà mới thu dọn đồ đạc. Năm giờ, Tôn Cánh Thành về đón cô, hai người lên đường đến ngọn núi cách nhà khoảng một trăm cây số.

Xe vẫn đỗ ở chân núi, hai người mang theo đồ đạc từng bước leo lên. Tôn Cánh Thành đi nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa cô, rồi quay lại nắm tay cô, cùng cô từ từ leo lên.

Leo núi không thích hợp để nắm tay, hơn nữa trời nóng, lại còn dính dấp mồ hôi. Tôn Cánh Thành mồ hôi nhễ nhại hỏi cô: “Em mang thuốc chống muỗi chưa?”

“Mang rồi.”

“Có mang lưu huỳnh không?”

“Anh phiền quá, hỏi ba lần rồi.” Chu Ngư nóng chết đi được.

“Anh không yên tâm về em.” Thấy trời đã tối, Tôn Kính Thành bèn kéo áo T-shirt lên, lộ nửa bụng. Mồ hôi chảy thành dòng.

Chu Ngư lo lắng hỏi anh: “Em cảm thấy trời này ở trong lều sẽ rất ngột ngạt.”

“Sẽ không đâu.” Tôn Cánh Thành nói: “Lên cao sẽ mát mẻ hơn.”

“Em không tin, độ cao thế này làm sao mát được? Đâu phải núi sâu.” Chu Ngư nói:

“Trên đường chẳng gặp ai cả.”

Tôn Cánh Thành vẫn nói câu đó, “Lên cao sẽ mát.” Rồi lại nói: “Người đổ mồ hôi nhiều rất tốt, thải độc.”

Chu Ngư hỏi: “Anh có đói không?”

“Đói."”

Chu Ngư lấy từ túi ra một gói hạt cho anh, vừa ăn vừa leo.

Lên tới nơi quả nhiên mát hơn nhiều, Tôn Cánh Thành dựng lều, cô rắc lưu huỳnh quanh lều, rồi đốt hai khoanh nhang muỗi. Cảnh vật thì tối đen chẳng thấy gì, đi một đoạn đứng trên cao nhìn xuống có thể thấy ánh đèn sáng lấp lánh dưới chân núi. Cô chợt nhớ đến một bài thơ, quay lại đọc cho

Tôn Cánh Thành nghe, anh rất trôi chảy đọc tiếp.

Dựng lều xong, hai người ăn tạm chút gì đó lót bụng. Trên núi không được đốt lửa, nếu không sẽ thêm phần lãng mạn. Ăn xong, họ dạo quanh vài vòng, Chu Ngư nói chỉ có mỗi lều của họ, cô thấy hơi lo.

Tôn Cánh Thành cười cô, nói có gì mà phải lo.

Hai người súc miệng rồi vào lều, mỗi người cầm một quyển sách lật đọc. Đọc được khoảng ba phút, Tôn Cánh Thành đùa, nói lông chân cô dài, đâm vào anh.

Chu Ngư bực, kêu anh bỏ chân đang gác trên chân cô xuống, sợ đâm vào anh.

Anh không bỏ, nằm hẳn lên người cô mà đọc sách.

“Anh không nóng hả?” Chu Ngư hỏi.

“Không nóng.”

“Ừ không nóng, mồ hôi anh nhỏ xuống cổ em rồi này.”

Tôn Cánh Thành không đọc sách nữa, ôm cô ngủ. Chu Ngư nhắc về chuyện Dục Ngôn nói trong bụng cô có em bé. Tôn Cánh Thành sờ tay lên chiếc bụng phẳng của cô, nghĩ đến việc bên trong sẽ nuôi dưỡng một sinh mệnh, cảm thấy thật kỳ diệu. Anh tắt đèn lều, cúi xuống hôn bụng cô.

Chu Ngư vuốt tóc anh, Tôn Cánh Thành hôn khắp bụng cô, rồi hôn lên ngực, lên cổ, cuối cùng hôn môi cô.

Nụ hôn không mãnh liệt, mềm mại dịu dàng.

Tôn Cánh Thành ôm chặt cô, Chu Ngư cũng ôm chặt anh. Trong lều ngột ngạt, người họ dính đầy mồ hôi nhưng không ai buông ra. Chu Ngư dùng ngón tay viết chữ trên tấm lưng mịn của anh, Tôn Cánh Thành thấy thoải mái, không kìm được rên lên.

Chu Ngư cũng như một con cá trơn tuột, tay chân quấn chặt lấy anh, cọ qua cọ lại. Tôn Cánh Thành hôn cô, hôn đến khi cô động tình, nghe tiếng r3n rỉ ngọt ngào của cô thì nhập vào, kêu cô ngồi lên eo mình, ôm chặt hôn và làm tình.

Cuộc ân ái này xảy ra bất ngờ, vì quá nồng nàn. Ai mà có thể cưỡng lại được chứ? Nghỉ đêm trên núi không có nước nên làm tình xong không thể tắm rửa ngay, thường thì khi cắm trại người ta sẽ ngoan ngoãn ngủ, không có gây chuyện.

Hôm sau không thấy bình minh, vì tầm bốn, năm giờ sáng trời đổ cơn mưa nhỏ. Hai người dọn lều trong mưa rồi xuống núi, trên đường khá vui vẻ, Tôn Cánh Thành hát tình ca cho cô nghe. Hai tiếng sau, ướt như chuột lột lên xe, cả hai nhìn nhau lếch thếch mà cười lớn, không ai phàn nàn nhau – tại sao trước khi đi không kiểm tra thời tiết?
Chương trước Chương tiếp