Chỉ Mong Người Lâu Dài
Chương 56: Hồi kết
Quán lẩu sau khi trang trí xong phải đến nửa tháng trước Tết mới bắt đầu kinh doanh. Ban đầu có anh hai giúp điều hành, ngày khai trương khách đông nghịt, bận rộn đến tận ngày hai mươi chín tháng Chạp Tôn Cánh Phi mới có thời gian mời cả nhà đến quán lẩu ăn tối.
Mẹ Tôn muốn tỏ vẻ không hài lòng nhưng đành nhịn, đáng lẽ ngày khai trương phải mời rồi, mà mãi đến giờ mới mời.
Họ ngồi vào phòng riêng, từ lúc ngồi xuống chị dâu cả đã thấy đầu óc ong ong, bên trái là bọn nhỏ náo loạn đòi gọi món này món kia, bên phải là mẹ Tôn với giọng lớn hơn kêu chúng nói nhỏ lại.
Tôn Cánh Phi bèn ra sảnh đặt thêm một bàn, kêu Kha Vũ và Dục Nhất dẫn các em ra ngoài ăn. Lũ trẻ vui mừng nói: “Mọi người chê tụi con ồn ào hả? Tụi con còn chê mọi người hay quản tụi con nữa kìa!”
Hôm qua chị dâu cả và Dục Nhất vừa từ Hải Nam về, chơi được năm sáu ngày, khá vui. Tôn Cánh Phi có hơi ghen tị, chị luôn muốn đi chơi với Kha Vũ nhưng cuối cùng chẳng đi được đâu.
“Để bọn nhỏ ra ngoài nhìn ngắm thế giới rất tốt, tranh thủ kỳ nghỉ hè và đông, chứ sau này đi làm sẽ không có thời gian.” Tôn Cánh Thành tiếp lời.
“Năm sau vậy.” Tôn Cánh Phi nhìn chị dâu cả, “Nghỉ hè năm sau cho Dục Nhất và Kha Vũ đi chơi, đi đâu cũng được.”
“Được thôi.” Chị dâu cả đồng ý.
Bên kia, chị dâu hai nói chuyện với Chu Ngư, giới thiệu cho cô mấy thương hiệu mẹ và bé, uy tín rất tốt. Ban đầu khi mang thai chị ấy đã đi mua sắm, không kìm được mua trước vài bộ quần áo nhỏ màu hồng, định sau này sẽ tặng lại cho Chu Ngư. Nhưng lời đến miệng lại kìm lại, không nói gì.
Chị ấy đã từng phải bỏ thai vì phát hiện dị tật, nên có những lời nói ít lại, tránh gây khó chịu. Chị ấy nhìn bụng Chu Ngư, nói mình đã biết là con gái, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Anh hai như có linh cảm, nắm tay chị ấy, chị ấy bỗng dưng giận dữ, rút tay ra đánh mạnh vào mu bàn tay anh ấy. Tiếng vang rõ ràng, mọi người đều nhìn qua.
Anh hai cúi xuống nhặt chiếc muỗng rơi, nhờ nhân viên mang cái mới đến. Mọi người không để ý, tiếp tục ăn uống và trò chuyện.
Chị dâu hai biết mình sai, cũng không nói gì nữa.
Anh hai gắp cho chị ấy một miếng thịt, rồi đưa tay ra vỗ về lưng chị ấy. Chị dâu hai cúi đầu ăn thịt, ăn một lát rồi chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay gãi nhẹ mí mắt, lặng lẽ lau nước mắt.
Chu Ngư giả vờ không nhìn thấy gì, cầm dĩa lòng bò định thả vào nồi lẩu cay. Tôn Cánh Thành nhanh chóng nhận lấy, thả vào nồi lẩu nấm.
Tôn Cánh Phi nói anh ngứa tay hay gì, ba mẹ không ăn lòng bò, sao lại thả vào nồi lẩu nấm?
Chu Ngư đặt đũa xuống, lập tức mất hứng ăn. Cô chỉ muốn ăn cay, chỉ muốn ăn cay thôi. Cô nhìn Tôn Cánh Thành, nếu không vì ngại nơi đông người, cô đã ra tay rồi. Gần đây cô rất nóng tính, không muốn nói nhiều, có thể ra tay thì không nói lời nào.
Tôn Cánh Thành hiểu ý, lại vớt lòng bò từ nồi lẩu nấm sang nồi lẩu cay, chờ chín rồi gắp vào chén cho Chu Ngư. Anh thấy mấy hôm nay Chu Ngư bị nóng trong người.
Chu Ngư cũng hết giận, múc một chén nhỏ nước nấm rồi đặt trước mặt, vớt lòng từ nồi lẩu ra, sau đó lại cho vào chén nước nấm để nhúng rồi ăn. Gần đây khẩu vị của cô rất kén chọn, chỉ thấy đồ cay mới thèm ăn.
Tôn Cánh Thành thấy cô ăn gần hết, rót một ly nước ấm đưa cho cô, lại lấy dâu tây cho cô ăn.
Chu Ngư no bụng, cầm tăm xỉa răng mà Tôn Cánh Thành đưa cho, dùng tay che miệng xỉa răng, muốn khen anh ngày càng biết quan sát, nhưng ngẫm nghĩ sợ anh kiêu ngạo, nên không nói gì.
Tôn Cánh Thành phục vụ cô xong mới vớt mấy đũa thịt ăn, tiện miệng nói nhỏ như con giun trong bụng cô: “Đừng khen anh, bớt kiếm chuyện với anh là được rồi.”
…
Chu Ngư dùng tăm ngoáy ngoáy lông mày, cũng không trả lời anh. Thấy trên áo len của anh có thứ gì đó rơi xuống, cô vươn tay lấy giúp.
Bên kia, mẹ Tôn nhớ ra điều gì đó, móc một tờ tiền năm trăm trong túi ra đưa cho Chu Ngư, nói là giường chăm sóc của bà nội bà đã tặng cho một người bà con, là họ biếu lại.
Tất nhiên Chu Ngư không nhận, để bà cầm đi mua thức ăn, nói mình không định nhận tiền.
“Được rồi.” Mẹ Tôn không từ chối, lại cất đi, “Mẹ nghĩ gia đình đó cũng không dễ dàng gì, không định nhận tiền, nhưng con trai của họ đến phòng khám nhất quyết trả, để tiền lại rồi đi luôn.”
Tôn Hữu Bình cảm thấy bữa ăn này càng lúc càng mất trật tự, đang ăn sao có thể lấy tiền ra, mẹ Tôn cũng không để ý đến ông, tiếp tục chỉ trích Tôn Cánh Phi, một là nói từ khi chị mở quán lẩu, cuối tuần tụ họp ăn cơm chị đều đúng giờ mới về; hai là nói chuyện hẹn hò của chị.
Biết được chuyện tình cảm của chị cũng là vì nghe lén cuộc trò chuyện giữa chị và chị dâu cả, bà không tiện nói thẳng, chỉ mượn cớ nói rằng tại sao nam nữ bây giờ lại khó hẹn hò như vậy? Bởi vì họ đều muốn nhặt cái có sẵn.
“Sao tất cả đều nghĩ đẹp như vậy? Làm gì có người tốt toàn diện nào chờ sẵn mà đến tìm? Vàng làm thế nào mà có? Phải đãi ở trong cát… là đãi từ trong cát ra từng chút một. Không phải tự dưng mà có một cục vàng ròng sáng chói nằm dưới ánh nắng mặt trời chờ con!” Mẹ Tôn nhìn thấy Tôn Cánh Phi xắn tay áo lên, đứng đó chỉ lo vớt đồ ăn, không có chút dáng vẻ của con gái, liền chuyển chủ đề sang Mã Vân.
Tôn Cánh Phi thấy bà nói về Mã Vân, quen thuộc cứ như Mã Vân sống ngay bên cạnh nhà mình, vừa ăn vừa hỏi bà: “Mẹ ơi, mẹ còn quen Mã Vân sao?”
Mẹ Tôn nói: “Chẳng phải suốt ngày thấy trên tivi sao?” Bà cho rằng chị đã nghe lọt tai nên lại tiếp tục lải nhải, “Trước khi Mã Vân trở thành người giàu nhất, ai có thể nhìn ra anh ta sẽ trở thành người giàu nhất? Vì vậy con người vẫn nên tiếp xúc và tìm hiểu…”
“Mẹ ơi, thông tin của mẹ lỗi thời rồi, bây giờ người giàu nhất không phải là Mã Vân nữa.”
“Là ai?”
“Nói ra mẹ cũng không biết.” Tôn Cánh Phi phản đòn, “Biến số luôn ập đến một cách bất ngờ, năm ngoái là người giàu nhất nhưng năm nay lại không phải nữa rồi.” Nói xong, chị gắp cho bà mấy miếng măng tây, “Mẹ à, mẹ vẫn nên quan tâm đ ến lượng thức ăn trong chén của mẹ thôi.”
“Mẹ không ăn măng tây.” Tôn Cánh Thành nhắc nhở chị. Sau đó thấy củ sen trong nồi đã chín, dùng đũa gắp hai miếng bỏ vào chén mẹ Tôn.
Mẹ Tôn liếc nhìn chị, chuyển măng tây sang một bên, gắp củ sen chấm nước sốt, cho vào miệng nhai rôm rốp.
Tôn Cánh Phi phục rồi, nhìn về phía Tôn Cánh Thành, anh như đứa con hiếu thảo cầm vá vớt óc heo trong nồi, trước tiên cho vào chén Tôn Hữu Bình, sau đó lại vớt một miếng cho vào chén anh hai.
Trong nhà Tôn Hữu Bình và anh hai thích ăn óc heo nhất. Bình thường làm việc này đều là anh cả, anh ấy sẽ vớt ra trước cho ba, sau đó lại vớt cho anh hai.
Chị đang tức vì mấy tháng nay mẹ Tôn cứ liên tục kiếm chuyện với chị, nhưng lại không nhắc đến Tôn Cánh Thành. Bình thường hai chị em họ vẫn luôn liên lụy lẫn nhau, chỉ cần một người bị mắng thì chắc chắn người còn lại cũng không thoát.
Chị cũng định vạch trần chuyện Tôn Cánh Thành ăn trộm nhẫn, làm thành nhẫn đôi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, kéo tay áo ngồi xuống ăn tiếp.
Anh hai rất thân với ba, không biết đang nói chuyện gì, Tôn Cánh Thành thì vừa trò chuyện với Chu Ngư, vừa lột tỏi đen trong tay, lột xong, lấy một ít cho vào dĩa nhỏ của ba mẹ, sau đó lau tay, hỏi họ có muốn ăn mì không?
Tôn Hữu Bình hỏi anh, hẹn mấy giờ chụp ảnh gia đình?
Tôn Cánh Thành xem đồng hồ, nói không vội, hẹn ba giờ.
Tôn Hữu Bình từ từ ăn, ăn xong gọi tính tiền, dĩ nhiên Tôn Cánh Phi không chịu nhận. Ông móc tiền ra, chậm rãi nói: “Mới khai trương mà, để lấy may, sau này đến ăn thì không trả nữa.”
Tôn Cánh Phi không nói gì nữa, nhận hết.
Tôn Hữu Bình và mẹ Tôn đi trước, dẫn theo đám cháu trai gái về nhà, ngày mai là ba mươi Tết, trên đường rất náo nhiệt.
Mọi người về đến nhà, thợ chụp ảnh cũng đã đến, Tôn Cánh Thành và anh hai bê ghế bành ra.
Hàng trước vẫn là vợ chồng Tôn Hữu Bình, hai bên có bốn đứa cháu trai gái, lần lượt là: Tôn Dục Nhất, Tôn Dục Ngôn; Tôn Gia Hưng, Tôn Gia Duệ.
Hàng sau là con dâu và con gái: Hứa Vĩ Hoa, Lâm Tĩnh, Chu Ngư, Tôn Cảnh Phi; hàng cuối là các con trai và cháu ngoại: Tôn Cảnh Huy, Tôn Cảnh Thành, Kha Vũ.
Nền là “Phòng khám Tôn Hữu Bình” và cây tiêu huyền lớn trước cửa, trên tường phòng khám dán biển số nhà: số 159, đường Hạnh Phúc, phố Nam.
Điểm khác so với trước đây là: Tôn Dục Ngôn ôm ảnh ba mình là Tôn Cánh Việt; Chu Ngư thì đang mang thai, ở một mức độ nào đó coi như có thêm thành viên mới.
Đây chính là một gia đình vẹn toàn.
Tổng cộng mười lăm người.
Mẹ Tôn muốn tỏ vẻ không hài lòng nhưng đành nhịn, đáng lẽ ngày khai trương phải mời rồi, mà mãi đến giờ mới mời.
Họ ngồi vào phòng riêng, từ lúc ngồi xuống chị dâu cả đã thấy đầu óc ong ong, bên trái là bọn nhỏ náo loạn đòi gọi món này món kia, bên phải là mẹ Tôn với giọng lớn hơn kêu chúng nói nhỏ lại.
Tôn Cánh Phi bèn ra sảnh đặt thêm một bàn, kêu Kha Vũ và Dục Nhất dẫn các em ra ngoài ăn. Lũ trẻ vui mừng nói: “Mọi người chê tụi con ồn ào hả? Tụi con còn chê mọi người hay quản tụi con nữa kìa!”
Hôm qua chị dâu cả và Dục Nhất vừa từ Hải Nam về, chơi được năm sáu ngày, khá vui. Tôn Cánh Phi có hơi ghen tị, chị luôn muốn đi chơi với Kha Vũ nhưng cuối cùng chẳng đi được đâu.
“Để bọn nhỏ ra ngoài nhìn ngắm thế giới rất tốt, tranh thủ kỳ nghỉ hè và đông, chứ sau này đi làm sẽ không có thời gian.” Tôn Cánh Thành tiếp lời.
“Năm sau vậy.” Tôn Cánh Phi nhìn chị dâu cả, “Nghỉ hè năm sau cho Dục Nhất và Kha Vũ đi chơi, đi đâu cũng được.”
“Được thôi.” Chị dâu cả đồng ý.
Bên kia, chị dâu hai nói chuyện với Chu Ngư, giới thiệu cho cô mấy thương hiệu mẹ và bé, uy tín rất tốt. Ban đầu khi mang thai chị ấy đã đi mua sắm, không kìm được mua trước vài bộ quần áo nhỏ màu hồng, định sau này sẽ tặng lại cho Chu Ngư. Nhưng lời đến miệng lại kìm lại, không nói gì.
Chị ấy đã từng phải bỏ thai vì phát hiện dị tật, nên có những lời nói ít lại, tránh gây khó chịu. Chị ấy nhìn bụng Chu Ngư, nói mình đã biết là con gái, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Anh hai như có linh cảm, nắm tay chị ấy, chị ấy bỗng dưng giận dữ, rút tay ra đánh mạnh vào mu bàn tay anh ấy. Tiếng vang rõ ràng, mọi người đều nhìn qua.
Anh hai cúi xuống nhặt chiếc muỗng rơi, nhờ nhân viên mang cái mới đến. Mọi người không để ý, tiếp tục ăn uống và trò chuyện.
Chị dâu hai biết mình sai, cũng không nói gì nữa.
Anh hai gắp cho chị ấy một miếng thịt, rồi đưa tay ra vỗ về lưng chị ấy. Chị dâu hai cúi đầu ăn thịt, ăn một lát rồi chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay gãi nhẹ mí mắt, lặng lẽ lau nước mắt.
Chu Ngư giả vờ không nhìn thấy gì, cầm dĩa lòng bò định thả vào nồi lẩu cay. Tôn Cánh Thành nhanh chóng nhận lấy, thả vào nồi lẩu nấm.
Tôn Cánh Phi nói anh ngứa tay hay gì, ba mẹ không ăn lòng bò, sao lại thả vào nồi lẩu nấm?
Chu Ngư đặt đũa xuống, lập tức mất hứng ăn. Cô chỉ muốn ăn cay, chỉ muốn ăn cay thôi. Cô nhìn Tôn Cánh Thành, nếu không vì ngại nơi đông người, cô đã ra tay rồi. Gần đây cô rất nóng tính, không muốn nói nhiều, có thể ra tay thì không nói lời nào.
Tôn Cánh Thành hiểu ý, lại vớt lòng bò từ nồi lẩu nấm sang nồi lẩu cay, chờ chín rồi gắp vào chén cho Chu Ngư. Anh thấy mấy hôm nay Chu Ngư bị nóng trong người.
Chu Ngư cũng hết giận, múc một chén nhỏ nước nấm rồi đặt trước mặt, vớt lòng từ nồi lẩu ra, sau đó lại cho vào chén nước nấm để nhúng rồi ăn. Gần đây khẩu vị của cô rất kén chọn, chỉ thấy đồ cay mới thèm ăn.
Tôn Cánh Thành thấy cô ăn gần hết, rót một ly nước ấm đưa cho cô, lại lấy dâu tây cho cô ăn.
Chu Ngư no bụng, cầm tăm xỉa răng mà Tôn Cánh Thành đưa cho, dùng tay che miệng xỉa răng, muốn khen anh ngày càng biết quan sát, nhưng ngẫm nghĩ sợ anh kiêu ngạo, nên không nói gì.
Tôn Cánh Thành phục vụ cô xong mới vớt mấy đũa thịt ăn, tiện miệng nói nhỏ như con giun trong bụng cô: “Đừng khen anh, bớt kiếm chuyện với anh là được rồi.”
…
Chu Ngư dùng tăm ngoáy ngoáy lông mày, cũng không trả lời anh. Thấy trên áo len của anh có thứ gì đó rơi xuống, cô vươn tay lấy giúp.
Bên kia, mẹ Tôn nhớ ra điều gì đó, móc một tờ tiền năm trăm trong túi ra đưa cho Chu Ngư, nói là giường chăm sóc của bà nội bà đã tặng cho một người bà con, là họ biếu lại.
Tất nhiên Chu Ngư không nhận, để bà cầm đi mua thức ăn, nói mình không định nhận tiền.
“Được rồi.” Mẹ Tôn không từ chối, lại cất đi, “Mẹ nghĩ gia đình đó cũng không dễ dàng gì, không định nhận tiền, nhưng con trai của họ đến phòng khám nhất quyết trả, để tiền lại rồi đi luôn.”
Tôn Hữu Bình cảm thấy bữa ăn này càng lúc càng mất trật tự, đang ăn sao có thể lấy tiền ra, mẹ Tôn cũng không để ý đến ông, tiếp tục chỉ trích Tôn Cánh Phi, một là nói từ khi chị mở quán lẩu, cuối tuần tụ họp ăn cơm chị đều đúng giờ mới về; hai là nói chuyện hẹn hò của chị.
Biết được chuyện tình cảm của chị cũng là vì nghe lén cuộc trò chuyện giữa chị và chị dâu cả, bà không tiện nói thẳng, chỉ mượn cớ nói rằng tại sao nam nữ bây giờ lại khó hẹn hò như vậy? Bởi vì họ đều muốn nhặt cái có sẵn.
“Sao tất cả đều nghĩ đẹp như vậy? Làm gì có người tốt toàn diện nào chờ sẵn mà đến tìm? Vàng làm thế nào mà có? Phải đãi ở trong cát… là đãi từ trong cát ra từng chút một. Không phải tự dưng mà có một cục vàng ròng sáng chói nằm dưới ánh nắng mặt trời chờ con!” Mẹ Tôn nhìn thấy Tôn Cánh Phi xắn tay áo lên, đứng đó chỉ lo vớt đồ ăn, không có chút dáng vẻ của con gái, liền chuyển chủ đề sang Mã Vân.
Tôn Cánh Phi thấy bà nói về Mã Vân, quen thuộc cứ như Mã Vân sống ngay bên cạnh nhà mình, vừa ăn vừa hỏi bà: “Mẹ ơi, mẹ còn quen Mã Vân sao?”
Mẹ Tôn nói: “Chẳng phải suốt ngày thấy trên tivi sao?” Bà cho rằng chị đã nghe lọt tai nên lại tiếp tục lải nhải, “Trước khi Mã Vân trở thành người giàu nhất, ai có thể nhìn ra anh ta sẽ trở thành người giàu nhất? Vì vậy con người vẫn nên tiếp xúc và tìm hiểu…”
“Mẹ ơi, thông tin của mẹ lỗi thời rồi, bây giờ người giàu nhất không phải là Mã Vân nữa.”
“Là ai?”
“Nói ra mẹ cũng không biết.” Tôn Cánh Phi phản đòn, “Biến số luôn ập đến một cách bất ngờ, năm ngoái là người giàu nhất nhưng năm nay lại không phải nữa rồi.” Nói xong, chị gắp cho bà mấy miếng măng tây, “Mẹ à, mẹ vẫn nên quan tâm đ ến lượng thức ăn trong chén của mẹ thôi.”
“Mẹ không ăn măng tây.” Tôn Cánh Thành nhắc nhở chị. Sau đó thấy củ sen trong nồi đã chín, dùng đũa gắp hai miếng bỏ vào chén mẹ Tôn.
Mẹ Tôn liếc nhìn chị, chuyển măng tây sang một bên, gắp củ sen chấm nước sốt, cho vào miệng nhai rôm rốp.
Tôn Cánh Phi phục rồi, nhìn về phía Tôn Cánh Thành, anh như đứa con hiếu thảo cầm vá vớt óc heo trong nồi, trước tiên cho vào chén Tôn Hữu Bình, sau đó lại vớt một miếng cho vào chén anh hai.
Trong nhà Tôn Hữu Bình và anh hai thích ăn óc heo nhất. Bình thường làm việc này đều là anh cả, anh ấy sẽ vớt ra trước cho ba, sau đó lại vớt cho anh hai.
Chị đang tức vì mấy tháng nay mẹ Tôn cứ liên tục kiếm chuyện với chị, nhưng lại không nhắc đến Tôn Cánh Thành. Bình thường hai chị em họ vẫn luôn liên lụy lẫn nhau, chỉ cần một người bị mắng thì chắc chắn người còn lại cũng không thoát.
Chị cũng định vạch trần chuyện Tôn Cánh Thành ăn trộm nhẫn, làm thành nhẫn đôi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, kéo tay áo ngồi xuống ăn tiếp.
Anh hai rất thân với ba, không biết đang nói chuyện gì, Tôn Cánh Thành thì vừa trò chuyện với Chu Ngư, vừa lột tỏi đen trong tay, lột xong, lấy một ít cho vào dĩa nhỏ của ba mẹ, sau đó lau tay, hỏi họ có muốn ăn mì không?
Tôn Hữu Bình hỏi anh, hẹn mấy giờ chụp ảnh gia đình?
Tôn Cánh Thành xem đồng hồ, nói không vội, hẹn ba giờ.
Tôn Hữu Bình từ từ ăn, ăn xong gọi tính tiền, dĩ nhiên Tôn Cánh Phi không chịu nhận. Ông móc tiền ra, chậm rãi nói: “Mới khai trương mà, để lấy may, sau này đến ăn thì không trả nữa.”
Tôn Cánh Phi không nói gì nữa, nhận hết.
Tôn Hữu Bình và mẹ Tôn đi trước, dẫn theo đám cháu trai gái về nhà, ngày mai là ba mươi Tết, trên đường rất náo nhiệt.
Mọi người về đến nhà, thợ chụp ảnh cũng đã đến, Tôn Cánh Thành và anh hai bê ghế bành ra.
Hàng trước vẫn là vợ chồng Tôn Hữu Bình, hai bên có bốn đứa cháu trai gái, lần lượt là: Tôn Dục Nhất, Tôn Dục Ngôn; Tôn Gia Hưng, Tôn Gia Duệ.
Hàng sau là con dâu và con gái: Hứa Vĩ Hoa, Lâm Tĩnh, Chu Ngư, Tôn Cảnh Phi; hàng cuối là các con trai và cháu ngoại: Tôn Cảnh Huy, Tôn Cảnh Thành, Kha Vũ.
Nền là “Phòng khám Tôn Hữu Bình” và cây tiêu huyền lớn trước cửa, trên tường phòng khám dán biển số nhà: số 159, đường Hạnh Phúc, phố Nam.
Điểm khác so với trước đây là: Tôn Dục Ngôn ôm ảnh ba mình là Tôn Cánh Việt; Chu Ngư thì đang mang thai, ở một mức độ nào đó coi như có thêm thành viên mới.
Đây chính là một gia đình vẹn toàn.
Tổng cộng mười lăm người.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương