Chỉ Mong Người Lâu Dài
Chương 8: Nát tim
Lên xe, Tôn Cánh Thành hỏi cô: “Sao em lại ở đây?”
“Đến ăn cơm.”
“Đi xa như vậy chỉ để ăn cơm?”
“Đồ ăn ở đây ngon.”
…
Tôn Cánh Thành không hỏi nữa, anh tăng âm lượng nhạc lên, cả hai đều không nói gì. Không khí trong xe khiến Chu Ngư suy nghĩ miên man, hỏi anh: “Sao anh cũng ở đây?”
“Ăn cơm với người ta.” Giọng điệu Tôn Cánh Thành không còn sôi nổi cợt đùa như thường lệ, cũng không nói mấy lời vô nghĩa và nhanh mồm nhanh miệng. Chỉ thấy hờ hững và lạnh nhạt.
Trước khi kết hôn, Phùng Dật Quần đã trò chuyện với cô, bà nói rằng Tôn Cánh Thành là một người đơn giản, thành thật, dễ hòa đồng, dù vui hay không vui đều thể hiện trên khuôn mặt. Hơn nữa tính tình anh ngay thẳng, sẽ không tùy tiện thay đổi cảm xúc, động chút là trút giận lên người khác, sống với anh sẽ không phải chịu thiệt thòi hay uất ức gì.
Theo kinh nghiệm chung sống với anh trong hai năm qua của Chu Ngư, cảm xúc của Tôn Cánh Thành không thể hiện trên mặt, mà thể hiện ở giọng nói. Nhàn nhã đại diện cho tâm trạng bình thường; ăn nói khéo léo đại diện cho tâm trạng khá hơn một chút, có tâm trạng để đôi co với bạn đôi câu; tươi vui và vô lý đại diện cho tâm trạng không tệ, có thể nói bừa một lúc với bạn; tất nhiên là im lặng thì đại diện cho việc tức giận, sự khinh thường nhất đối với người khác chính là việc anh mặc cho bạn ngu ngốc, không thèm để ý đến bạn.
“Sắp nghỉ đông rồi phải không?” Tôn Cánh Thành hỏi.
“Thứ năm tuần sau thi xong thì nghỉ.”
“Thứ sáu chúng ta đến Cục quản lý nhà đất đi, sang tên nhà cho em.”
“Hôm đó em nói đùa thôi, em không muốn nhà.”
“Vậy thì em muốn gì?” Tôn Cánh Thành nhìn cô.
“Em nhất định phải muốn gì của anh sao?” Chu Ngư hỏi ngược lại.
“Anh không có tiền mặt, chỉ có hai căn nhà.”
“Vậy thì anh cứ giữ lại đi, sau này bán thì cũng có thể cứu được công ty.” Chu Ngư đáp trả anh.
“Thứ sáu đi sang tên.” Tôn Cánh Thành vẫn nói câu đó.
“Cái nhà tồi tàn đó của anh em không cần. Chỉ một căn nhà mà muốn làm êm xuôi sự giả nhân giả nghĩa của anh ư?”
“Nói thẳng ra đi, ai giả nhân giả nghĩa?”
“Anh! Đối xử tệ bạc với em trong hôn nhân. Anh cho rằng cho em một căn nhà thì lương tâm anh sẽ đỡ cắn rứt hơn sao?” Chu Ngư nhìn anh, “Để rồi anh trở thành người có tình có nghĩa, còn em thì giống như chiếm một món hời lớn, có được căn nhà của anh.”
Tôn Cánh Thành thật không hiểu nổi, “Sao em lại không biết điều như vậy chứ? Anh thấy em là phụ nữ, sau khi ly hôn sẽ rất vất vả…”
“Cảm ơn, không cần. Anh vẫn nên lo cho công ty của anh đi…”
“Cô xem thường ai đó?” Tôn Cánh Thành tấp xe vào lề.
“Xem thường ai thì ai biết.” Chu Ngư hờ hững nói một câu.
“Chu Ngư, cô đúng là đồ lòng lang dạ sói!” Tôn Cánh Thành mắng cô.
“Anh tự thấy mình có lỗi nên đổ lỗi cho tôi sao? Anh không lòng lang dạ sói chắc?” Chu Ngư trừng mắt nhìn anh.
“Cô chỉ biết ở trước mặt tôi mà giương oai thôi! Bên ngoài thì hiền lành như một chú thỏ con, về nhà thì thay đổi bản chất!”
“Anh thì sao, sao anh không hung dữ trước mặt ba anh đó!” Chu Ngư lỡ lời nói ra.
Tôn Cánh Thành nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu, xuống xe bỏ đi.
Chu Ngư nhìn bóng lưng của anh, hối hận muốn chết, sao cô lại phải lời qua tiếng lại với anh làm gì. Đã nói phải tử tế, đã nói phải tử tế rồi mà!
Tôn Cánh Thành bực cô chết đi được, anh đi bộ dọc theo vỉa hè về khu nhà mới. Quay đầu nhìn thấy chiếc xe đằng sau, anh tăng nhanh tốc độ. Càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, nhanh đến mức như chạy. Chiếc xe đằng sau đuổi theo rất sát, còn hạ cửa sổ xuống mắng anh thậm tệ! Để tránh cô, anh quay đầu chạy về hướng ngược lại, mãi đến khi không nhìn thấy xe của cô nữa, anh mới quay sang đi theo một con đường khác để về khu nhà mới.
Phải chạy hồng hộc suốt một tiếng anh mới về đến khu nhà mới, cơn tức giận trong người cũng theo mồ hôi mà giảm bớt. Đến cửa hàng tiện lợi mua nước, anh mới phát hiện ra mình không mang theo điện thoại, thậm chí còn bỏ cả áo khoác trên xe. Lúc này anh mới hiểu, chẳng trách bà ngỗng đó vừa nhìn thấy anh đã thò cổ ra ngoài la inh ỏi.
Đến khi anh bình tĩnh lại đã là một tiếng sau, sau khi đánh bóng quần vợt với người ta ở trung tâm thể thao của khu nhà. Anh mệt lử cả người, vừa đi vừa cảm thấy vô cùng chán nản, cô là phụ nữ mà, so đo với cô để làm gì? Cuối cùng chính anh lại giống như một con chó thua trận chạy về, còn cô thì ung dung tự tại ngồi trong xe ô tô ấm áp. Hơn nữa ngày mai anh còn phải quay lại tìm cô lấy điện thoại.
Nghĩ ngợi, anh lên lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy đã bị người trước cửa dọa cho hoảng hồn, Chu Ngư ném áo lên người anh, nhét điện thoại và chìa khóa xe vào túi anh rồi định đi về. Tôn Cánh Thành theo bản năng kéo cô lại: “Đặc biệt đến để trả điện thoại cho anh sao?”
“Tôi không có sức để cãi nhau với anh, ngày mai còn phải đi dạy.” Chu Ngư cũng không có sức lực.
“Em đừng về nữa, sáng mai anh đưa em đến trường.” Tôn Cánh Thành thốt ra, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng sắc bén như khi cãi nhau hai tiếng trước.
Chu Ngư cũng thấy áy náy, đương nhiên là cô thuận theo, đi vào nhà với anh. Tôn Cánh Thành vừa thay giày vừa nói: “Sau này chúng ta cãi nhau thì tạm hoãn lại trước, để đến tối thứ sáu và thứ bảy hãy cãi, vậy thì sẽ không ảnh hưởng đến công việc của ai.”
“Được.” Chu Ngư rất tán thành. Nếu như cứ lằng nhằng như tối nay, ngày mai không thể đi làm được.
“Tối nay không phải anh cãi không lại em, mà là vì anh không muốn so đo với phụ nữ.” Tôn Cánh Thành tìm cách bảo vệ sĩ diện cho hành vi thua trận của mình.
“Vâng, rất cảm ơn anh.” Chu Ngư đáp lại.
Câu cảm ơn này của cô khiến Tôn Cánh Thành không nói nên lời. Sau một lúc mới thấy lời nói của cô không đúng lắm, sao cứ như cô mới là người không muốn so đo với anh vậy nhỉ?
Bên kia, Chu Ngư đã mở cửa phòng ngủ phụ, Tôn Cánh Thành nói: “Giường vẫn chưa dọn, em ngủ phòng ngủ chính đi.”
Chu Ngư đến phòng ngủ chính, chuẩn bị cởi quần jean, Tôn Cánh Thành nhìn cô: “Em không vệ sinh cá nhân sao?”
“Làm như chỉ có anh mới biết thế nào là sạch sẽ. Em cởi đồ bên ngoài ra rồi sẽ đi tắm.” Chu Ngư mặc quần áo mùa thu hồng nhạt đi vào phòng tắm.
Tôn Cánh Thành tìm cho cô một cái bàn chải đánh răng, cô vừa rửa mặt vừa hỏi: “Có khăn tắm mới không?”
“Không có khăn tắm mới. Anh đều dùng cả rồi.”
Chu Ngư miễn cưỡng phất tay, để anh đi lấy.
“Chỉ biết sai khiến anh.” Tôn Cánh Thành lẩm bẩm đi lấy, ngoài khăn tắm còn có một chiếc quần lót nam và bộ đồ mùa thu, “Đều là đồ mới, em tắm xong thì mặc tạm đi.”
…
Chu Ngư nhân tiện giặt luôn bộ đồ mùa thu và quần lót khi tắm, giặt xong thì phơi trên thanh sưởi, sau đó lên giường ngủ. Cô ngủ không ngon giấc, hôm nay mới bốn năm giờ sáng đã dậy, lúc nãy đứng ở cửa đợi Tôn Cánh Thành đã thấy buồn ngủ.
Vậy mà sau khi tắm xong lên giường, cơn buồn ngủ của cô lại biến mất, càng muốn ngủ thì lại càng không ngủ được. Tôn Cánh Thành cũng vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi đến, lần này ngược lại không giống như trước, không có bôi bôi trét trét, đeo găng tay rồi mới lên giường.
“Tắt đèn nhé?” Tôn Cánh Thành hỏi.
“Ừ.” Chu Ngư trả lời.
Hai người đắp chung một chiếc mền, nằm đưa lưng về phía nhau. Tôn Cánh Thành cũng hiếm khi mất ngủ, trằn trọc mãi một lúc rồi hỏi cô: “Chu Ngư, em có thấy anh là người quá thất bại không?”
“Một người chồng thất bại, một người con trai thất bại…” Tôn Cánh Thành khẽ nói: “May là chúng ta không có con, nếu không anh cũng là một người ba thất bại.” Nói xong thấy cô không trả lời, anh ngẩng đầu nhìn, Chu Ngư đã ngủ rồi.
Đột nhiên anh lại thấy may mắn, ngủ rồi cũng tốt, sao anh lại có thể nói ra những lời này? Anh nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn gáy Chu Ngư, nhẹ nhàng dán vào ôm cô.
Ngày hôm sau, hai người cùng dậy vào khoảng thời gian như nhau, Chu Ngư xuống giường rồi đi vệ sinh cá nhân, cô vẫn phải đến trường dạy học. Còn Tôn Cánh Thành thì vươn vai một cái, duỗi tứ chi, chậm rãi ngồi dậy, sau đó ngồi ở mép giường.
Chu Ngư giục anh: “Anh nhanh chóng vệ sinh cá nhân đi!”
Tôn Cánh Thành là một người lười biếng, anh không nhanh không chậm nói: “Mẹ anh nói buổi sáng không được dậy vội, không tốt cho tim mạch, phải ngồi ở mép giường một lúc…” Còn chưa nói xong thì Chu Ngư đã cầm gối ném anh.
Tôn Cánh Thành không nói linh tinh. Từ nhỏ anh đã có thói quen dậy sớm rất tốt, khi vừa tỉnh ngủ thì thường hoạt động tứ chi trong mền, sau đó mới từ từ dậy, ngồi ở mép giường một phút. Sau khi kết hôn anh cũng đã nhiều lần sửa thói quen dậy vội của Chu Ngư, nhưng cô không nghe, hai người còn cãi nhau. Chu Ngư cũng là từ sau khi đi làm mới hình thành thói quen dậy vội.
Trên đường đến trường, hai người vừa đi vừa ăn sáng. Chu Ngư nhìn ba giây cuối cùng của đèn xanh, giục anh: “Nhanh lên, nhanh lên.”
“Gấp cái gì?” Tôn Cánh Thành từ từ lái xe qua.
Chu Ngư tức đến mức nói bậy, “Anh dậm chân ga một cái là qua rồi!”
“Anh là một công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật.” Tôn Cánh Thành không hề dao động, “Em cũng không gấp ba mươi giây này.”
“Chỉ có anh ngay thẳng.”
“A——” Tôn Cảnh Thành há miệng.
Chu Ngư đút cho anh một miếng bánh cuốn trứng, “Em kêu mua hai cái, anh nói không ăn.”
“Anh chỉ ăn có hai miếng thôi mà?” Tôn Cánh Thành vừa nhai vừa trách cô, “Nhìn cái bộ dạng keo kiệt của em kìa.”
“Hai miếng của anh đã ăn mất một nửa chỗ bánh cuốn của em rồi.” Chu Ngư không muốn để ý đến anh. Ghét nhất là loại khi mua thì nói không ăn, nhưng lúc ăn lại ăn nhiều hơn ai hết.
“Cô giáo Chu này, em có nhớ dáng vẻ của mình khi vừa thức dậy không?” Tôn Cánh Thành nhìn cô sau khi phủi vụn bánh cuốn rơi trên ngực.
Chu Ngư làm lơ anh.
“Em đó, giống như một bé heo con ngủ trong vòng tay anh, một chân còn vắt trên người anh nữa.”
Chu Ngư mặc anh muốn nói gì thì nói.
Tôn Cánh Thành cũng không vội, thong thả nói: “Anh nên chụp lại, để cho em xem dáng vẻ khi ngủ của mình.”
“Anh dừng xe ở đằng kia đi, đừng dừng ở cổng trường.” Chu Ngư chỉ vào một chỗ không bắt mắt.
Tôn Cánh Thành lại cố tình dừng xe ở cổng chính của trường, còn nhắc nhở cô, “Kiểm soát biểu cảm, đừng quá dữ tợn, ở đây toàn đồng nghiệp và học sinh của em không đó.”
Chu Ngư ung dung xuống xe, cười tươi như hoa vẫy tay tạm biệt anh.
Tôn Cảnh Thành cười ha ha.
Mới sáng sớm Tôn Cánh Việt đã đến phòng khám ăn ké cơm, trên bàn ăn anh ấy nói chuyện với Tôn Hữu Bình, “Ba cũng vậy, gần gấp đôi tuổi thằng tư rồi mà vẫn còn giận hờn với nó.”
“Ba không giận hờn.” Tôn Hữu Bình ăn cháo, bình tĩnh nói.
“Ba với thằng tư đừng làm phiền đến con nữa, việc của cơ quan con còn chưa bận xong đâu.” Tôn Cánh Việt húp một ngụm canh, “Trước đây là kẹp giữa ba với con ba, bây giờ lại kẹp giữa ba và thằng tư.”
“Con lo việc của cơ quan đi.”
“Con lo không xong ba à. Mấy đứa em có ấm ức gì cũng đều gọi điện cho con, con là anh cả sao có thể không quan tâm được? Nhà người ta là mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu không hòa hợp với nhau, còn nhà chúng ta thì ngược lại, cha con không hòa hợp với nhau. Ba nói xem có phải là đàn ông thì chuyện gì cũng giải quyết được không?”
“Ba nên nghĩ lại đi ba, con ba thằng tư không phạm tội giết người cướp của, phá hoại xã hội, không gây phiền phức cho cục công an của chúng con thì đã là một công dân tốt rồi! Năm ngoái chúng con bắt được một đứa trẻ giết cha, mới mười sáu tuổi, thủ đoạn gây án vô cùng tàn nhẫn…”
“Vậy ba phải cảm ơn vì nó không giết ba à?”
“Ba nghĩ đi đâu vậy?” Tôn Cánh Việt nói: “Ý con là bây giờ hai đứa nó… mà thôi, mọi người muốn làm gì thì làm đi.”
Tôn Hữu Bình bắt đầu thấy bực mình, ông mặc áo blouse trắng, ngồi yên trước bàn làm việc. Lời nói của con trai cả như đang trách ông, cho rằng ông cứng đầu, không biết hòa giải với con cái.
Bàn tay phải của ông để trên bàn khẽ run, trên tay đầy đốm đồi mồi. Ông dùng tay trái xoa tay phải, nhìn ra cây tiêu huyền trụi lá ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem còn bao lâu nữa nó mới đâm chồi nảy lộc trở lại.
Lúc này, Tôn Cánh Thành đỗ xe dưới gốc cây tiêu huyền, đi từ phòng khám lên tầng hai. Tôn Hữu Bình đứng ở cầu thang gọi con trai cả, Tôn Cánh Việt nghe thấy đi xuống. Tôn Hữu Bình chỉ lên lầu, “Nói với nó, đừng lên lầu từ phòng khám nữa.”
“Con không nói đâu.” Tôn Cánh Việt không muốn xen vào chuyện người khác, “Nó có đi qua phòng khách nhà con đâu.” Nói xong, anh ấy lên lầu.
Lên lầu, anh ấy nói với Tôn Cánh Thành: “Chú cũng phải kiềm chế một chút, nhà mình chỉ có chú với cô ba là lắm chuyện. Ba lớn tuổi rồi, hai đứa còn cứ đối đầu với ông ấy.”
“Một tháng chẳng gặp mặt được một lần, gặp là anh đã mắng mỏ em?” Tôn Cánh Thành nhịn không nổi, lời nói trở nên cay cú hơn.
“Chú uống thuốc súng hay gì?” Tôn Cánh Việt hỏi lại.
“Em sẽ không bao giờ về cái nhà này nữa!” Tôn Cánh Thành giả bộ bỏ đi.
Tôn Cánh Việt kéo áo anh lại, “Thôi mà, đừng có chỉ biết giận mà không trưởng thành. Anh vừa nói chuyện với ba rồi, ông rất hối hận, nói là sau này sẽ không tỏ thái độ với em nữa.”
Tôn Cánh Thành quay lại ngồi xuống, “Mẹ đâu?”
“Mẹ vừa đưa các cháu đi học.” Tôn Cánh Việt ngồi xuống, “Chú với cô ba cũng nên bớt lại.”
“Mấy ngày trước chị chú nhắn tin cho anh hỏi liệu việc không cứu người có cấu thành tội hay không. Anh nói là phải tùy vào tình huống. Chị chú nói nếu người khác định nhảy lầu, còn mình thì đứng bên cạnh ăn hạt dưa, vậy có tính là phạm tội không?” Tôn Cánh Việt cảm thấy đau đầu, “Chú hãy liên lạc với chị chú, hai tháng rồi không về nhà, xem chị chú đang làm gì.”
“Cũng liên lạc với anh hai chú, xem chú ấy dạo này bận gì.”
“Anh hai thoải mái lắm.” Tôn Cánh Thành kể xấu, “Anh ấy đi Hồng Kông rồi.”
“Được rồi.” Tôn Cánh Việt kêu ngừng, đứng dậy định đi, “Các cô chú chẳng ai làm cho ba mẹ yên tâm cả.” Anh ấy chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Sau này không được đi lên từ phòng khám nữa, đi từ khu chung cư mà lên.”
Nói xong, anh ấy gãi đầu đi xuống, thấy Tôn Hữu Bình đang ngồi bực mình trước bàn làm việc, anh ấy đến an ủi, “Ba, con vừa mắng Tôn Cánh Thành rồi, nó hối hận lắm, hứa sẽ không tỏ thái độ tồi tệ với ba nữa.”
“Ba cũng đừng bận tâm nhiều, Tôn Cánh Thành còn trẻ, đông không sáng thì tây sáng ba à.” Tôn Cánh Việt nghĩ một lúc rồi nói: “Mấy tháng trước con đến nhà nó, thấy phòng làm việc nhà nó chứa đầy sách y học.”
Tôn Hữu Bình không để ý, “Nó muốn làm gì thì làm.”
“Con về cơ quan đây.” Tôn Cánh Việt rời đi.
Sáng nay anh ấy nói chuyện còn nhiều hơn cả tháng cộng lại. Trên đường, anh ấy định gọi điện cho vợ, do dự mãi rồi lại thôi. Tối qua hai vợ chồng còn cãi nhau vì chuyện vặt vãnh, vợ anh ấy trách nhà cửa mọi việc đều đổ lên đầu mình, lại còn phải xin nghỉ để đi họp phụ huynh ở trường mẫu giáo. Con gái lớn đang học đại học muốn đi du học trao đổi mà nhà lại không dư dả gì. Rồi thêm đứa út còn nhỏ, chi phí sinh hoạt phải nói là nặng gánh.
“Đến ăn cơm.”
“Đi xa như vậy chỉ để ăn cơm?”
“Đồ ăn ở đây ngon.”
…
Tôn Cánh Thành không hỏi nữa, anh tăng âm lượng nhạc lên, cả hai đều không nói gì. Không khí trong xe khiến Chu Ngư suy nghĩ miên man, hỏi anh: “Sao anh cũng ở đây?”
“Ăn cơm với người ta.” Giọng điệu Tôn Cánh Thành không còn sôi nổi cợt đùa như thường lệ, cũng không nói mấy lời vô nghĩa và nhanh mồm nhanh miệng. Chỉ thấy hờ hững và lạnh nhạt.
Trước khi kết hôn, Phùng Dật Quần đã trò chuyện với cô, bà nói rằng Tôn Cánh Thành là một người đơn giản, thành thật, dễ hòa đồng, dù vui hay không vui đều thể hiện trên khuôn mặt. Hơn nữa tính tình anh ngay thẳng, sẽ không tùy tiện thay đổi cảm xúc, động chút là trút giận lên người khác, sống với anh sẽ không phải chịu thiệt thòi hay uất ức gì.
Theo kinh nghiệm chung sống với anh trong hai năm qua của Chu Ngư, cảm xúc của Tôn Cánh Thành không thể hiện trên mặt, mà thể hiện ở giọng nói. Nhàn nhã đại diện cho tâm trạng bình thường; ăn nói khéo léo đại diện cho tâm trạng khá hơn một chút, có tâm trạng để đôi co với bạn đôi câu; tươi vui và vô lý đại diện cho tâm trạng không tệ, có thể nói bừa một lúc với bạn; tất nhiên là im lặng thì đại diện cho việc tức giận, sự khinh thường nhất đối với người khác chính là việc anh mặc cho bạn ngu ngốc, không thèm để ý đến bạn.
“Sắp nghỉ đông rồi phải không?” Tôn Cánh Thành hỏi.
“Thứ năm tuần sau thi xong thì nghỉ.”
“Thứ sáu chúng ta đến Cục quản lý nhà đất đi, sang tên nhà cho em.”
“Hôm đó em nói đùa thôi, em không muốn nhà.”
“Vậy thì em muốn gì?” Tôn Cánh Thành nhìn cô.
“Em nhất định phải muốn gì của anh sao?” Chu Ngư hỏi ngược lại.
“Anh không có tiền mặt, chỉ có hai căn nhà.”
“Vậy thì anh cứ giữ lại đi, sau này bán thì cũng có thể cứu được công ty.” Chu Ngư đáp trả anh.
“Thứ sáu đi sang tên.” Tôn Cánh Thành vẫn nói câu đó.
“Cái nhà tồi tàn đó của anh em không cần. Chỉ một căn nhà mà muốn làm êm xuôi sự giả nhân giả nghĩa của anh ư?”
“Nói thẳng ra đi, ai giả nhân giả nghĩa?”
“Anh! Đối xử tệ bạc với em trong hôn nhân. Anh cho rằng cho em một căn nhà thì lương tâm anh sẽ đỡ cắn rứt hơn sao?” Chu Ngư nhìn anh, “Để rồi anh trở thành người có tình có nghĩa, còn em thì giống như chiếm một món hời lớn, có được căn nhà của anh.”
Tôn Cánh Thành thật không hiểu nổi, “Sao em lại không biết điều như vậy chứ? Anh thấy em là phụ nữ, sau khi ly hôn sẽ rất vất vả…”
“Cảm ơn, không cần. Anh vẫn nên lo cho công ty của anh đi…”
“Cô xem thường ai đó?” Tôn Cánh Thành tấp xe vào lề.
“Xem thường ai thì ai biết.” Chu Ngư hờ hững nói một câu.
“Chu Ngư, cô đúng là đồ lòng lang dạ sói!” Tôn Cánh Thành mắng cô.
“Anh tự thấy mình có lỗi nên đổ lỗi cho tôi sao? Anh không lòng lang dạ sói chắc?” Chu Ngư trừng mắt nhìn anh.
“Cô chỉ biết ở trước mặt tôi mà giương oai thôi! Bên ngoài thì hiền lành như một chú thỏ con, về nhà thì thay đổi bản chất!”
“Anh thì sao, sao anh không hung dữ trước mặt ba anh đó!” Chu Ngư lỡ lời nói ra.
Tôn Cánh Thành nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu, xuống xe bỏ đi.
Chu Ngư nhìn bóng lưng của anh, hối hận muốn chết, sao cô lại phải lời qua tiếng lại với anh làm gì. Đã nói phải tử tế, đã nói phải tử tế rồi mà!
Tôn Cánh Thành bực cô chết đi được, anh đi bộ dọc theo vỉa hè về khu nhà mới. Quay đầu nhìn thấy chiếc xe đằng sau, anh tăng nhanh tốc độ. Càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, nhanh đến mức như chạy. Chiếc xe đằng sau đuổi theo rất sát, còn hạ cửa sổ xuống mắng anh thậm tệ! Để tránh cô, anh quay đầu chạy về hướng ngược lại, mãi đến khi không nhìn thấy xe của cô nữa, anh mới quay sang đi theo một con đường khác để về khu nhà mới.
Phải chạy hồng hộc suốt một tiếng anh mới về đến khu nhà mới, cơn tức giận trong người cũng theo mồ hôi mà giảm bớt. Đến cửa hàng tiện lợi mua nước, anh mới phát hiện ra mình không mang theo điện thoại, thậm chí còn bỏ cả áo khoác trên xe. Lúc này anh mới hiểu, chẳng trách bà ngỗng đó vừa nhìn thấy anh đã thò cổ ra ngoài la inh ỏi.
Đến khi anh bình tĩnh lại đã là một tiếng sau, sau khi đánh bóng quần vợt với người ta ở trung tâm thể thao của khu nhà. Anh mệt lử cả người, vừa đi vừa cảm thấy vô cùng chán nản, cô là phụ nữ mà, so đo với cô để làm gì? Cuối cùng chính anh lại giống như một con chó thua trận chạy về, còn cô thì ung dung tự tại ngồi trong xe ô tô ấm áp. Hơn nữa ngày mai anh còn phải quay lại tìm cô lấy điện thoại.
Nghĩ ngợi, anh lên lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy đã bị người trước cửa dọa cho hoảng hồn, Chu Ngư ném áo lên người anh, nhét điện thoại và chìa khóa xe vào túi anh rồi định đi về. Tôn Cánh Thành theo bản năng kéo cô lại: “Đặc biệt đến để trả điện thoại cho anh sao?”
“Tôi không có sức để cãi nhau với anh, ngày mai còn phải đi dạy.” Chu Ngư cũng không có sức lực.
“Em đừng về nữa, sáng mai anh đưa em đến trường.” Tôn Cánh Thành thốt ra, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng sắc bén như khi cãi nhau hai tiếng trước.
Chu Ngư cũng thấy áy náy, đương nhiên là cô thuận theo, đi vào nhà với anh. Tôn Cánh Thành vừa thay giày vừa nói: “Sau này chúng ta cãi nhau thì tạm hoãn lại trước, để đến tối thứ sáu và thứ bảy hãy cãi, vậy thì sẽ không ảnh hưởng đến công việc của ai.”
“Được.” Chu Ngư rất tán thành. Nếu như cứ lằng nhằng như tối nay, ngày mai không thể đi làm được.
“Tối nay không phải anh cãi không lại em, mà là vì anh không muốn so đo với phụ nữ.” Tôn Cánh Thành tìm cách bảo vệ sĩ diện cho hành vi thua trận của mình.
“Vâng, rất cảm ơn anh.” Chu Ngư đáp lại.
Câu cảm ơn này của cô khiến Tôn Cánh Thành không nói nên lời. Sau một lúc mới thấy lời nói của cô không đúng lắm, sao cứ như cô mới là người không muốn so đo với anh vậy nhỉ?
Bên kia, Chu Ngư đã mở cửa phòng ngủ phụ, Tôn Cánh Thành nói: “Giường vẫn chưa dọn, em ngủ phòng ngủ chính đi.”
Chu Ngư đến phòng ngủ chính, chuẩn bị cởi quần jean, Tôn Cánh Thành nhìn cô: “Em không vệ sinh cá nhân sao?”
“Làm như chỉ có anh mới biết thế nào là sạch sẽ. Em cởi đồ bên ngoài ra rồi sẽ đi tắm.” Chu Ngư mặc quần áo mùa thu hồng nhạt đi vào phòng tắm.
Tôn Cánh Thành tìm cho cô một cái bàn chải đánh răng, cô vừa rửa mặt vừa hỏi: “Có khăn tắm mới không?”
“Không có khăn tắm mới. Anh đều dùng cả rồi.”
Chu Ngư miễn cưỡng phất tay, để anh đi lấy.
“Chỉ biết sai khiến anh.” Tôn Cánh Thành lẩm bẩm đi lấy, ngoài khăn tắm còn có một chiếc quần lót nam và bộ đồ mùa thu, “Đều là đồ mới, em tắm xong thì mặc tạm đi.”
…
Chu Ngư nhân tiện giặt luôn bộ đồ mùa thu và quần lót khi tắm, giặt xong thì phơi trên thanh sưởi, sau đó lên giường ngủ. Cô ngủ không ngon giấc, hôm nay mới bốn năm giờ sáng đã dậy, lúc nãy đứng ở cửa đợi Tôn Cánh Thành đã thấy buồn ngủ.
Vậy mà sau khi tắm xong lên giường, cơn buồn ngủ của cô lại biến mất, càng muốn ngủ thì lại càng không ngủ được. Tôn Cánh Thành cũng vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi đến, lần này ngược lại không giống như trước, không có bôi bôi trét trét, đeo găng tay rồi mới lên giường.
“Tắt đèn nhé?” Tôn Cánh Thành hỏi.
“Ừ.” Chu Ngư trả lời.
Hai người đắp chung một chiếc mền, nằm đưa lưng về phía nhau. Tôn Cánh Thành cũng hiếm khi mất ngủ, trằn trọc mãi một lúc rồi hỏi cô: “Chu Ngư, em có thấy anh là người quá thất bại không?”
“Một người chồng thất bại, một người con trai thất bại…” Tôn Cánh Thành khẽ nói: “May là chúng ta không có con, nếu không anh cũng là một người ba thất bại.” Nói xong thấy cô không trả lời, anh ngẩng đầu nhìn, Chu Ngư đã ngủ rồi.
Đột nhiên anh lại thấy may mắn, ngủ rồi cũng tốt, sao anh lại có thể nói ra những lời này? Anh nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn gáy Chu Ngư, nhẹ nhàng dán vào ôm cô.
Ngày hôm sau, hai người cùng dậy vào khoảng thời gian như nhau, Chu Ngư xuống giường rồi đi vệ sinh cá nhân, cô vẫn phải đến trường dạy học. Còn Tôn Cánh Thành thì vươn vai một cái, duỗi tứ chi, chậm rãi ngồi dậy, sau đó ngồi ở mép giường.
Chu Ngư giục anh: “Anh nhanh chóng vệ sinh cá nhân đi!”
Tôn Cánh Thành là một người lười biếng, anh không nhanh không chậm nói: “Mẹ anh nói buổi sáng không được dậy vội, không tốt cho tim mạch, phải ngồi ở mép giường một lúc…” Còn chưa nói xong thì Chu Ngư đã cầm gối ném anh.
Tôn Cánh Thành không nói linh tinh. Từ nhỏ anh đã có thói quen dậy sớm rất tốt, khi vừa tỉnh ngủ thì thường hoạt động tứ chi trong mền, sau đó mới từ từ dậy, ngồi ở mép giường một phút. Sau khi kết hôn anh cũng đã nhiều lần sửa thói quen dậy vội của Chu Ngư, nhưng cô không nghe, hai người còn cãi nhau. Chu Ngư cũng là từ sau khi đi làm mới hình thành thói quen dậy vội.
Trên đường đến trường, hai người vừa đi vừa ăn sáng. Chu Ngư nhìn ba giây cuối cùng của đèn xanh, giục anh: “Nhanh lên, nhanh lên.”
“Gấp cái gì?” Tôn Cánh Thành từ từ lái xe qua.
Chu Ngư tức đến mức nói bậy, “Anh dậm chân ga một cái là qua rồi!”
“Anh là một công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật.” Tôn Cánh Thành không hề dao động, “Em cũng không gấp ba mươi giây này.”
“Chỉ có anh ngay thẳng.”
“A——” Tôn Cảnh Thành há miệng.
Chu Ngư đút cho anh một miếng bánh cuốn trứng, “Em kêu mua hai cái, anh nói không ăn.”
“Anh chỉ ăn có hai miếng thôi mà?” Tôn Cánh Thành vừa nhai vừa trách cô, “Nhìn cái bộ dạng keo kiệt của em kìa.”
“Hai miếng của anh đã ăn mất một nửa chỗ bánh cuốn của em rồi.” Chu Ngư không muốn để ý đến anh. Ghét nhất là loại khi mua thì nói không ăn, nhưng lúc ăn lại ăn nhiều hơn ai hết.
“Cô giáo Chu này, em có nhớ dáng vẻ của mình khi vừa thức dậy không?” Tôn Cánh Thành nhìn cô sau khi phủi vụn bánh cuốn rơi trên ngực.
Chu Ngư làm lơ anh.
“Em đó, giống như một bé heo con ngủ trong vòng tay anh, một chân còn vắt trên người anh nữa.”
Chu Ngư mặc anh muốn nói gì thì nói.
Tôn Cánh Thành cũng không vội, thong thả nói: “Anh nên chụp lại, để cho em xem dáng vẻ khi ngủ của mình.”
“Anh dừng xe ở đằng kia đi, đừng dừng ở cổng trường.” Chu Ngư chỉ vào một chỗ không bắt mắt.
Tôn Cánh Thành lại cố tình dừng xe ở cổng chính của trường, còn nhắc nhở cô, “Kiểm soát biểu cảm, đừng quá dữ tợn, ở đây toàn đồng nghiệp và học sinh của em không đó.”
Chu Ngư ung dung xuống xe, cười tươi như hoa vẫy tay tạm biệt anh.
Tôn Cảnh Thành cười ha ha.
Mới sáng sớm Tôn Cánh Việt đã đến phòng khám ăn ké cơm, trên bàn ăn anh ấy nói chuyện với Tôn Hữu Bình, “Ba cũng vậy, gần gấp đôi tuổi thằng tư rồi mà vẫn còn giận hờn với nó.”
“Ba không giận hờn.” Tôn Hữu Bình ăn cháo, bình tĩnh nói.
“Ba với thằng tư đừng làm phiền đến con nữa, việc của cơ quan con còn chưa bận xong đâu.” Tôn Cánh Việt húp một ngụm canh, “Trước đây là kẹp giữa ba với con ba, bây giờ lại kẹp giữa ba và thằng tư.”
“Con lo việc của cơ quan đi.”
“Con lo không xong ba à. Mấy đứa em có ấm ức gì cũng đều gọi điện cho con, con là anh cả sao có thể không quan tâm được? Nhà người ta là mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu không hòa hợp với nhau, còn nhà chúng ta thì ngược lại, cha con không hòa hợp với nhau. Ba nói xem có phải là đàn ông thì chuyện gì cũng giải quyết được không?”
“Ba nên nghĩ lại đi ba, con ba thằng tư không phạm tội giết người cướp của, phá hoại xã hội, không gây phiền phức cho cục công an của chúng con thì đã là một công dân tốt rồi! Năm ngoái chúng con bắt được một đứa trẻ giết cha, mới mười sáu tuổi, thủ đoạn gây án vô cùng tàn nhẫn…”
“Vậy ba phải cảm ơn vì nó không giết ba à?”
“Ba nghĩ đi đâu vậy?” Tôn Cánh Việt nói: “Ý con là bây giờ hai đứa nó… mà thôi, mọi người muốn làm gì thì làm đi.”
Tôn Hữu Bình bắt đầu thấy bực mình, ông mặc áo blouse trắng, ngồi yên trước bàn làm việc. Lời nói của con trai cả như đang trách ông, cho rằng ông cứng đầu, không biết hòa giải với con cái.
Bàn tay phải của ông để trên bàn khẽ run, trên tay đầy đốm đồi mồi. Ông dùng tay trái xoa tay phải, nhìn ra cây tiêu huyền trụi lá ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem còn bao lâu nữa nó mới đâm chồi nảy lộc trở lại.
Lúc này, Tôn Cánh Thành đỗ xe dưới gốc cây tiêu huyền, đi từ phòng khám lên tầng hai. Tôn Hữu Bình đứng ở cầu thang gọi con trai cả, Tôn Cánh Việt nghe thấy đi xuống. Tôn Hữu Bình chỉ lên lầu, “Nói với nó, đừng lên lầu từ phòng khám nữa.”
“Con không nói đâu.” Tôn Cánh Việt không muốn xen vào chuyện người khác, “Nó có đi qua phòng khách nhà con đâu.” Nói xong, anh ấy lên lầu.
Lên lầu, anh ấy nói với Tôn Cánh Thành: “Chú cũng phải kiềm chế một chút, nhà mình chỉ có chú với cô ba là lắm chuyện. Ba lớn tuổi rồi, hai đứa còn cứ đối đầu với ông ấy.”
“Một tháng chẳng gặp mặt được một lần, gặp là anh đã mắng mỏ em?” Tôn Cánh Thành nhịn không nổi, lời nói trở nên cay cú hơn.
“Chú uống thuốc súng hay gì?” Tôn Cánh Việt hỏi lại.
“Em sẽ không bao giờ về cái nhà này nữa!” Tôn Cánh Thành giả bộ bỏ đi.
Tôn Cánh Việt kéo áo anh lại, “Thôi mà, đừng có chỉ biết giận mà không trưởng thành. Anh vừa nói chuyện với ba rồi, ông rất hối hận, nói là sau này sẽ không tỏ thái độ với em nữa.”
Tôn Cánh Thành quay lại ngồi xuống, “Mẹ đâu?”
“Mẹ vừa đưa các cháu đi học.” Tôn Cánh Việt ngồi xuống, “Chú với cô ba cũng nên bớt lại.”
“Mấy ngày trước chị chú nhắn tin cho anh hỏi liệu việc không cứu người có cấu thành tội hay không. Anh nói là phải tùy vào tình huống. Chị chú nói nếu người khác định nhảy lầu, còn mình thì đứng bên cạnh ăn hạt dưa, vậy có tính là phạm tội không?” Tôn Cánh Việt cảm thấy đau đầu, “Chú hãy liên lạc với chị chú, hai tháng rồi không về nhà, xem chị chú đang làm gì.”
“Cũng liên lạc với anh hai chú, xem chú ấy dạo này bận gì.”
“Anh hai thoải mái lắm.” Tôn Cánh Thành kể xấu, “Anh ấy đi Hồng Kông rồi.”
“Được rồi.” Tôn Cánh Việt kêu ngừng, đứng dậy định đi, “Các cô chú chẳng ai làm cho ba mẹ yên tâm cả.” Anh ấy chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Sau này không được đi lên từ phòng khám nữa, đi từ khu chung cư mà lên.”
Nói xong, anh ấy gãi đầu đi xuống, thấy Tôn Hữu Bình đang ngồi bực mình trước bàn làm việc, anh ấy đến an ủi, “Ba, con vừa mắng Tôn Cánh Thành rồi, nó hối hận lắm, hứa sẽ không tỏ thái độ tồi tệ với ba nữa.”
“Ba cũng đừng bận tâm nhiều, Tôn Cánh Thành còn trẻ, đông không sáng thì tây sáng ba à.” Tôn Cánh Việt nghĩ một lúc rồi nói: “Mấy tháng trước con đến nhà nó, thấy phòng làm việc nhà nó chứa đầy sách y học.”
Tôn Hữu Bình không để ý, “Nó muốn làm gì thì làm.”
“Con về cơ quan đây.” Tôn Cánh Việt rời đi.
Sáng nay anh ấy nói chuyện còn nhiều hơn cả tháng cộng lại. Trên đường, anh ấy định gọi điện cho vợ, do dự mãi rồi lại thôi. Tối qua hai vợ chồng còn cãi nhau vì chuyện vặt vãnh, vợ anh ấy trách nhà cửa mọi việc đều đổ lên đầu mình, lại còn phải xin nghỉ để đi họp phụ huynh ở trường mẫu giáo. Con gái lớn đang học đại học muốn đi du học trao đổi mà nhà lại không dư dả gì. Rồi thêm đứa út còn nhỏ, chi phí sinh hoạt phải nói là nặng gánh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương