Chỉ Vì Mình Em
Chương 10: Lộ liễu không nhỉ?
Vương Sở Minh quay trở về nhà, anh lấy trong tủ ra một chai rượu, tiếng rượu rót vào ly nghe đầy mê đắm, đứng ngoài hiên phòng anh lắc nhẹ ly rượu trong tay nhìn màn đêm trước mắt.
…………
Sáng hôm sau………….
“ Chị Minh Nguyệt phiền chị rồi. Chiều mai anh hai em sẽ qua đón con bé về nhà.” Vương Gia Ninh ngồi trong phòng khách của Tần gia bên cạnh là Lục Vân An.
“ Có gì mà phiền chứ. Mà Lục Tử Hàng đâu?” Tần Minh Nguyệt đặt tách trà nóng xuống trước mắt Gia Ninh.
“ Anh ấy hôm nay cũng đi công tác rồi.”
“ Em yên tâm đi, cứ giao con bé cho chị.”
“ Giao cho chị thì em yên tâm rồi. Vậy em đi trước đây.”
“ Mau đi đi không lại lỡ giờ.”
“ Lục Vân An con phải nghe lời mẹ nuôi biết chưa?”
“ Con biết rồi. Bye Bye mami. Mami thượng lộ bình an.” Lục Vân An đứng bên cạnh Tần Minh Nguyệt vẫy ta với Vương Gia Ninh.
“ Đi nào An An, vào nhà đợi mẹ nuôi thay đồ xong đưa con đi chơi.”
“ Vâng ạ.”
Hân Như tỉnh dậy đã không thấy chồng mình đâu, cô vội đưa mắt nhìn xung quanh. Cô bước ra khỏi phòng, sang phòng thay đồ thì thấy anh đang chọn caravat.
“ Em giúp anh chọn.” Cô tiến lại bên cạnh nhìn xuống ngăn tủ với vô số những chiếc cài vạt khác nhau.
Vương Sở Hàn cũng không cự tuyệt, anh đứng sang một bên để mặc cô chọn. Hân Như nhìn một lượt tổng thể bộ vest của anh, một lúc sau cô chọn được một chiếc caravat phù hợp với bộ quần áo. Do Vương Sở Hàn quá cao khiến việc thắt caravat trở nên khó khắn với cô. Thấy cô chật vật, Vương Sở Hàn liền cúi thấp người xuống để cô thắt.
“ Xong rồi.” Cuối cùng cũng xong.
“ Bên kia còn tủ trống, em mang đồ của mình để bên đó.” Anh chỉ vào chiếc tủ còn trống đối với tủ của mình.
“ Túi xách, giày dép thì để ở tủ kia.” Tiếp sau đó anh với cô đưa mắt nhìn vào chiếc tủ với vô số ngăn bên cạnh tủ đê caravat và nước hoa của anh.
“ Em biết rồi.”
“ Vậy thay quần áo rồi xuống ăn sáng.” Nói xong anh rời đi trước. Cô nhìn ngắm lần lượt một lượt căn phòng thay đồ, cô chỉ có thể dùng hai tính từ là “RỘNG – ĐẸP” để miêu tả nó.
Cô quay về phòng thay quần áo sau đó xuống nhà ăn. Thấy mọi người đều đang đợi mình cô liền cúi người xin lỗi.
“ Con xin lỗi mọi người vì đã xuống muộn ạ.”
“ Không sao đâu, mau vào ăn đi.” Vương Thiên Chính xua tay biểu ý không sao.
“ Đều là người một nhà rồi đừng khách sáo như vậy.” Vương Thiên Ngụy cũng góp lời.
“ Con mời ba và bác ăn sáng.” Cô ngồi xuống bên cạnh chồng mình, nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Mau ăn đi.”
“ Sở Minh, không phải hôm qua em đi Los Angeles sao? Sao giờ ở nhà rồi?” Vương Sở Hàn liếc nhẹ qua em trai mình, thuận tay đặt cốc sữa nóng trước mắt Nhiếp Hân Như.
“ Anh Tử đi giúp em rồi.” Vương Sở Minh lại thản nhiên trả lời.
“ Con đó, lại đẩy công việc sang cho con bé rồi. Bảo đi xem mắt thì không đi, suốt ngày cắm mặt vào công việc giờ thì lại đẩy công việc sang cho em gái mình.” Vương Thiên Chính lên tiến giáo huấn.
“ Em ấy có người thích rồi.” Vương Sở Hàn tiếp tục phần ăn của mình, nhàn nhạt cất lời.
“ Really?” Vương Thiên Ngụy nghe vậy suýt nữa bị sặc, ông không ngờ thằng cháu của mình cũng biết thích người khác.
“ Ai?” Vương Thiên Chính vô cùng kinh ngạc, ông vốn còn tưởng thằng con này của mình không thích con gái.
“ Đại tiểu thư nhà họ Tần – Tần Minh Nguyệt.” Nhiếp Hân Như tiếp lời.
“ Sao chị biết?” Vương Sở Minh thập phần kinh ngạc.
“ Ở bữa tiệc của ngày hôm nay hành động của em lộ liễu như vậy lẽ nào cô ấy lại không nhìn ra ý tứ của em.” Vương Sở Hàn lên tiếng bảo vệ vợ mình.
“ Lộ liễu lắm đâu nhỉ?” Vương Sở Minh thầm nghĩ.
…………
Sáng hôm sau………….
“ Chị Minh Nguyệt phiền chị rồi. Chiều mai anh hai em sẽ qua đón con bé về nhà.” Vương Gia Ninh ngồi trong phòng khách của Tần gia bên cạnh là Lục Vân An.
“ Có gì mà phiền chứ. Mà Lục Tử Hàng đâu?” Tần Minh Nguyệt đặt tách trà nóng xuống trước mắt Gia Ninh.
“ Anh ấy hôm nay cũng đi công tác rồi.”
“ Em yên tâm đi, cứ giao con bé cho chị.”
“ Giao cho chị thì em yên tâm rồi. Vậy em đi trước đây.”
“ Mau đi đi không lại lỡ giờ.”
“ Lục Vân An con phải nghe lời mẹ nuôi biết chưa?”
“ Con biết rồi. Bye Bye mami. Mami thượng lộ bình an.” Lục Vân An đứng bên cạnh Tần Minh Nguyệt vẫy ta với Vương Gia Ninh.
“ Đi nào An An, vào nhà đợi mẹ nuôi thay đồ xong đưa con đi chơi.”
“ Vâng ạ.”
Hân Như tỉnh dậy đã không thấy chồng mình đâu, cô vội đưa mắt nhìn xung quanh. Cô bước ra khỏi phòng, sang phòng thay đồ thì thấy anh đang chọn caravat.
“ Em giúp anh chọn.” Cô tiến lại bên cạnh nhìn xuống ngăn tủ với vô số những chiếc cài vạt khác nhau.
Vương Sở Hàn cũng không cự tuyệt, anh đứng sang một bên để mặc cô chọn. Hân Như nhìn một lượt tổng thể bộ vest của anh, một lúc sau cô chọn được một chiếc caravat phù hợp với bộ quần áo. Do Vương Sở Hàn quá cao khiến việc thắt caravat trở nên khó khắn với cô. Thấy cô chật vật, Vương Sở Hàn liền cúi thấp người xuống để cô thắt.
“ Xong rồi.” Cuối cùng cũng xong.
“ Bên kia còn tủ trống, em mang đồ của mình để bên đó.” Anh chỉ vào chiếc tủ còn trống đối với tủ của mình.
“ Túi xách, giày dép thì để ở tủ kia.” Tiếp sau đó anh với cô đưa mắt nhìn vào chiếc tủ với vô số ngăn bên cạnh tủ đê caravat và nước hoa của anh.
“ Em biết rồi.”
“ Vậy thay quần áo rồi xuống ăn sáng.” Nói xong anh rời đi trước. Cô nhìn ngắm lần lượt một lượt căn phòng thay đồ, cô chỉ có thể dùng hai tính từ là “RỘNG – ĐẸP” để miêu tả nó.
Cô quay về phòng thay quần áo sau đó xuống nhà ăn. Thấy mọi người đều đang đợi mình cô liền cúi người xin lỗi.
“ Con xin lỗi mọi người vì đã xuống muộn ạ.”
“ Không sao đâu, mau vào ăn đi.” Vương Thiên Chính xua tay biểu ý không sao.
“ Đều là người một nhà rồi đừng khách sáo như vậy.” Vương Thiên Ngụy cũng góp lời.
“ Con mời ba và bác ăn sáng.” Cô ngồi xuống bên cạnh chồng mình, nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Mau ăn đi.”
“ Sở Minh, không phải hôm qua em đi Los Angeles sao? Sao giờ ở nhà rồi?” Vương Sở Hàn liếc nhẹ qua em trai mình, thuận tay đặt cốc sữa nóng trước mắt Nhiếp Hân Như.
“ Anh Tử đi giúp em rồi.” Vương Sở Minh lại thản nhiên trả lời.
“ Con đó, lại đẩy công việc sang cho con bé rồi. Bảo đi xem mắt thì không đi, suốt ngày cắm mặt vào công việc giờ thì lại đẩy công việc sang cho em gái mình.” Vương Thiên Chính lên tiến giáo huấn.
“ Em ấy có người thích rồi.” Vương Sở Hàn tiếp tục phần ăn của mình, nhàn nhạt cất lời.
“ Really?” Vương Thiên Ngụy nghe vậy suýt nữa bị sặc, ông không ngờ thằng cháu của mình cũng biết thích người khác.
“ Ai?” Vương Thiên Chính vô cùng kinh ngạc, ông vốn còn tưởng thằng con này của mình không thích con gái.
“ Đại tiểu thư nhà họ Tần – Tần Minh Nguyệt.” Nhiếp Hân Như tiếp lời.
“ Sao chị biết?” Vương Sở Minh thập phần kinh ngạc.
“ Ở bữa tiệc của ngày hôm nay hành động của em lộ liễu như vậy lẽ nào cô ấy lại không nhìn ra ý tứ của em.” Vương Sở Hàn lên tiếng bảo vệ vợ mình.
“ Lộ liễu lắm đâu nhỉ?” Vương Sở Minh thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương