Chỉ Vì Mình Em
Chương 14: Chịu thua trước vợ
Tần Minh Nguyệt sững sờ khi nghe thấy Vương Sở Minh nói vậy.
“ An An, bác hai của con nói đùa đó. Con đừng tin bác ấy.” Cô nhẹ nhàng xoa đầu Vân An.
“ An An, con thấy bác hai đã lừa con bao giờ chưa?” Vương Sở Minh dừng bước, ánh lướt ánh mắt không vui một lượt qua Tần Minh Nguyệt.
“ Chưa từng.” Lục Vân An ngoan ngoãn lắc đầu, đúng vậy, Vương Sở Minh chưa bao giờ lừa Lục Vân An hay Lục Minh Nhất cả. Chỉ cần là điều anh hứa với bọn trẻ, anh đều làm được.
“ Vậy vừa nãy bác hai có lừa con không?” Anh ngẩng lên nhìn Tần Minh Nguyệt, bắt gặp ánh mắt thâm trầm của anh cô vội vàng né tránh.
“ Không lừa.” Cô bé quay sang nhìn Tần Minh Nguyệt, gương mặt vui vẻ.
“ Mẹ nuôi, bác hai của con thích mẹ. Mẹ đồng ý lời tỏ tình của bác ấy nha.” Cô bé khuôn mặt cầu khẩn, lắc nhẹ tay Tần Minh Nguyệt.
“ Mẹ……Bác hai của con đâu tỏ tình mẹ mà mẹ phải đồng ý.”
Vương Sở Minh nghe vậy khuôn mặt không vui chút nào.
……………..
“ Vết bầm trên lưng của Vương thiếu không sao, Vương phu nhân yên tâm đi vài ngày sẽ hết nhưng chú ý đừng vận động mạnh quá.” Bác sĩ lên tiếng dặn dò.
“ Cảm ơn bác sĩ.” Nhiếp Hân Như cúi đầu cảm ơn sau đó cùng Vương Sở Hàn đi ra ngoài.
“ Tôi đã nói là tôi không sao rồi mà.” Vương Sở Hàn khuôn mặt bất bình.
“ Em không tin anh, em phải đưa anh đi khám mới có thể chắc chắn.”
Bụng của Nhiếp Hân Như vang lên dữ dội, cô lấy tay ôm bụng, khuôn mặt gượng gạo nhìn Vương Sở Hàn.
“ Tôi đưa em đi ăn.”
“ Đi thôi.” Vì đã quá giờ trưa nên cô cảm thấy vô cùng đói bụng.
Vương Sở Hàn nhìn người con gái đi phía trước với tâm trạng vô cùng vui vẻ mà khóe miệng anh bất giác cong lên.
“ Vẫn hệt như xưa.” Anh nhỏ giọng.
“ Vương chủ tịch, Vương phu nhân, mời hai vị đi bên này.” Quản lý của nhà hàng Hoàng Gia bước ra chào đón, sau đó dẫn đường đến phòng ăn đã được đặt trước.
………….
Sau khi dùng xong bữa ăn, Nhiếp Hân Như cùng Vương Sở Hàn đi tới công ty. Những nhân viên nam thấy Nhiếp Hân Như liền nhìn không rời được mắt, Vương Sở Hàn thấy nhũng ánh mắt đang không ngừng nhìn chằm chằm vào vợ mình liền kéo cô dịch sát vào mình, tay anh đầy chiếm hữu đặt trên eo cô, ánh mắt chết chóc nhìn những nhân viên nam kia.
“ Xem ra em vẫn thu hút ánh nhìn của người khác giới như xưa.” Vào trong thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao anh liền buông tay ra khỏi eo cô, đút tay vào túi quần.
Năm xưa, cô chính là hoa khôi của khối tự nhiên mà bao kẻ theo đuổi. Học giỏi, xinh đẹp, một thiên kim tiểu thư đích thực, lại còn dịu dàng, hiền hòa với mọi người xung quanh nên có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô. Nhưng rất tiếc là không ai theo đuổi được, vì khi đó người đi bên cạnh cô là Vương Sở Hàn, là người mà cô theo đuổi, là người mà Nhiếp Hân Như thích thầm.
“ Chủ tịch Vương, anh đang ghen sao?” Thấy anh không vui, cô nhận ra anh đang ghen liền tiến lại áp sát vào gần anh.
“ Tôi ghen? Trong từ điển của tôi từ đó chưa từng xuất hiện.” Anh lập tức cự tuyệt.
“ Vậy câu kia của anh có ý gì?” Cô vẫn chưa chịu buông tha cho anh, ngày càng tiến sát.
“ Chẳng phải tôi đang khen em sao?” Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
“ Nhưng em cảm thấy câu đó không phải khen.” Cô ngày càng dựa sát vào anh hơn.
“ Em………..” Vương Sở Hàn thật sự không biết nên nói gì nữa, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lức trước cô vợ này của mình.
“ An An, bác hai của con nói đùa đó. Con đừng tin bác ấy.” Cô nhẹ nhàng xoa đầu Vân An.
“ An An, con thấy bác hai đã lừa con bao giờ chưa?” Vương Sở Minh dừng bước, ánh lướt ánh mắt không vui một lượt qua Tần Minh Nguyệt.
“ Chưa từng.” Lục Vân An ngoan ngoãn lắc đầu, đúng vậy, Vương Sở Minh chưa bao giờ lừa Lục Vân An hay Lục Minh Nhất cả. Chỉ cần là điều anh hứa với bọn trẻ, anh đều làm được.
“ Vậy vừa nãy bác hai có lừa con không?” Anh ngẩng lên nhìn Tần Minh Nguyệt, bắt gặp ánh mắt thâm trầm của anh cô vội vàng né tránh.
“ Không lừa.” Cô bé quay sang nhìn Tần Minh Nguyệt, gương mặt vui vẻ.
“ Mẹ nuôi, bác hai của con thích mẹ. Mẹ đồng ý lời tỏ tình của bác ấy nha.” Cô bé khuôn mặt cầu khẩn, lắc nhẹ tay Tần Minh Nguyệt.
“ Mẹ……Bác hai của con đâu tỏ tình mẹ mà mẹ phải đồng ý.”
Vương Sở Minh nghe vậy khuôn mặt không vui chút nào.
……………..
“ Vết bầm trên lưng của Vương thiếu không sao, Vương phu nhân yên tâm đi vài ngày sẽ hết nhưng chú ý đừng vận động mạnh quá.” Bác sĩ lên tiếng dặn dò.
“ Cảm ơn bác sĩ.” Nhiếp Hân Như cúi đầu cảm ơn sau đó cùng Vương Sở Hàn đi ra ngoài.
“ Tôi đã nói là tôi không sao rồi mà.” Vương Sở Hàn khuôn mặt bất bình.
“ Em không tin anh, em phải đưa anh đi khám mới có thể chắc chắn.”
Bụng của Nhiếp Hân Như vang lên dữ dội, cô lấy tay ôm bụng, khuôn mặt gượng gạo nhìn Vương Sở Hàn.
“ Tôi đưa em đi ăn.”
“ Đi thôi.” Vì đã quá giờ trưa nên cô cảm thấy vô cùng đói bụng.
Vương Sở Hàn nhìn người con gái đi phía trước với tâm trạng vô cùng vui vẻ mà khóe miệng anh bất giác cong lên.
“ Vẫn hệt như xưa.” Anh nhỏ giọng.
“ Vương chủ tịch, Vương phu nhân, mời hai vị đi bên này.” Quản lý của nhà hàng Hoàng Gia bước ra chào đón, sau đó dẫn đường đến phòng ăn đã được đặt trước.
………….
Sau khi dùng xong bữa ăn, Nhiếp Hân Như cùng Vương Sở Hàn đi tới công ty. Những nhân viên nam thấy Nhiếp Hân Như liền nhìn không rời được mắt, Vương Sở Hàn thấy nhũng ánh mắt đang không ngừng nhìn chằm chằm vào vợ mình liền kéo cô dịch sát vào mình, tay anh đầy chiếm hữu đặt trên eo cô, ánh mắt chết chóc nhìn những nhân viên nam kia.
“ Xem ra em vẫn thu hút ánh nhìn của người khác giới như xưa.” Vào trong thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao anh liền buông tay ra khỏi eo cô, đút tay vào túi quần.
Năm xưa, cô chính là hoa khôi của khối tự nhiên mà bao kẻ theo đuổi. Học giỏi, xinh đẹp, một thiên kim tiểu thư đích thực, lại còn dịu dàng, hiền hòa với mọi người xung quanh nên có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô. Nhưng rất tiếc là không ai theo đuổi được, vì khi đó người đi bên cạnh cô là Vương Sở Hàn, là người mà cô theo đuổi, là người mà Nhiếp Hân Như thích thầm.
“ Chủ tịch Vương, anh đang ghen sao?” Thấy anh không vui, cô nhận ra anh đang ghen liền tiến lại áp sát vào gần anh.
“ Tôi ghen? Trong từ điển của tôi từ đó chưa từng xuất hiện.” Anh lập tức cự tuyệt.
“ Vậy câu kia của anh có ý gì?” Cô vẫn chưa chịu buông tha cho anh, ngày càng tiến sát.
“ Chẳng phải tôi đang khen em sao?” Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
“ Nhưng em cảm thấy câu đó không phải khen.” Cô ngày càng dựa sát vào anh hơn.
“ Em………..” Vương Sở Hàn thật sự không biết nên nói gì nữa, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lức trước cô vợ này của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương