Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 13: Ý nghĩ không an phận



Cá một buổi chiều, Lục U tận tâm tận lực đi dạo cửa hàng cùng các phu nhân, cho họ lời khuyên về cách phối trang phục.

Rất khó khăn, nhưng cô vẫn có thể căn cứ vào tính cách và khí chất riêng của các phu nhân để giúp bọn họ chọn những bộ trang phục và phụ kiện hợp ý.

Mắt cá chân của Lục U cũng bị giày cao gót làm cho trầy da. 

Thượng Nhàn Thục bảo tài xế đưa cô về nhà, trên đường đi, nhìn mắt cá chân rách da của cô, chị ấy cười nói: “Để lấy lòng bọn họ mà em liều mạng thật đấy.”

Lục U cười khổ, cũng không ngại để Thượng Nhàn Thục nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Cô biết thân phận hiện tại của mình là gì, không thể nào làm bạn với những phu nhân này được, chỉ có thể cố gắng hết sức lấy lòng bọn họ. Rất thực dụng, nhưng tài nguyên cùng quan hệ là thứ quan trọng nhất đối với cô ở giai đoạn hiện tại. Những phu nhân này không phải là người cô có thể tiếp xúc được thường xuyên, phải nắm chặt lấy cơ hội.

“Cảm ơn chị đã giới thiệu em  quan biết các cô ấy.” Lục U lễ phép nói cảm ơn với Thượng Nhàn Thục.

“Tôi rất thích những thanh niên biết phấn đấu.” Thượng Nhàn Thục nhìn cô rồi nói: “Cùng rất hâm mộ em, có thể vì giấc mơ của mình mà cố gắng, mỗi một đồng tiền kiếm được đều... rất thực tế.”

Lục U nghĩ tới cuộc sống của mình, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn ngụp lặn trong cuộc sống vất vả đâu.

“Phu nhân, chị nói đùa rồi ạ.”

Thượng Nhàn Thục đưa Lục U đến phòng thiết kế TSGT, đột nhiên chị ấy nói với cô: “Lục U, em  có muốn sở hữu một phòng thiết kế thời trang của riêng mình không?”

Lục U nhìn Thượng Nhàn Thục, có hơi không hiểu: “Ý của chị là...?”

“Đúng lúc tôi có chút tiền tiết kiệm cũng không nhiều lắm, là tôi lừa mẹ chồng tích góp được.”

Chị ấy cười khổ, nói thật: “Không sợ em  chê cười, mặc dù người ngoài nhìn cuộc sống của tôi rất đủ đầy, lộng lẫy, cũng không ít người vì muốn đứng trước mặt chồng tôi nên tới nịnh bợ tôi mà thôi. Thế nhưng ở trong nhà, tôi không có địa vị gì cả, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều là ông xã cho, cộng thêm việc tôi sinh con gái cũng khiến mẹ chồng khinh thường.”

Lục U không hề kinh ngạc, bởi vì từ nhỏ cô đã tiếp xúc với các phu nhân trong giới thượng lưu, biết cuộc sống của những phu nhân này không thoải mái như trong mắt người ngoài.

Gả vào nhà giàu có, cũng không phải không có phiền não.

Nếu như gặp phải người không quen, có lẽ mỗi ngày đều trôi qua không thoải mái.

Lùi mười nghìn bước mà nói, dù cho có gặp được tình yêu đích thực nhưng khi ở chung đủ lâu, địa vị kinh tế của hai người cách xa nhau, nhất định sẽ tạo thành sự bất bình đẳng trong tích cách.

Vì thế, Lục U chưa từng nghĩ sẽ một bước lên trời, chỉ khi nắm chặt mọi thứ trong chính tay mình mới là thực tế nhất. Người khác có thể cho mình tiền và sự chiều chuộng, nhưng rồi sẽ có lúc lấy lại.

Thượng Nhàn Thục đối diện với Lục U, biểu tình có chút ngại ngùng: “Tôi nói những điều này, hy vọng em không chê cười.”

“Sao lại thế được ạ.” Lục U quơ tay liên tục: “Em có tư cách gì chê cười chị chứ.”

“Thực ra tôi không phải chỉ vì một bộ váy mà giúp em, chỉ là trên người em, tôi thấy mình của năm đó trên người em.”

Thượng Nhàn Thục mở rộng lòng với cô: “Năm đó, tôi cũng có giấc mộng của mình. Muốn mở một cửa hàng thời trang thuộc về chính mình, nhưng tôi lại không có thiên phú, cuộc sống lại vất vả, nhiều lần lập nghiệp đều thất bại. Đúng lúc này, một người đàn ông có điều kiện không tệ nhiệt tình theo đuổi, chỉ cần tôi lùi lại một bước thì sẽ có cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, không cần nỗ lực vì cuộc sống nữa.”

“Sau này tôi thường nghĩ, nếu tôi tiếp tục kiên trì, có phải hiện tại đã thành công rồi hay không, nói không chừng còn là tổng giám đốc của một thương hiệu có tiếng nào đó.”

Lục U nói: “Có lẽ sẽ thế, nhưng nếu đổi lại, lúc đó một tổng giám đốc như chị có thể sẽ nghĩ, nếu năm đó có lựa chọn người đàn ông kia, có khi nào hiện tại đã có một cô con gái đáng yêu, áo cơm không lo, cực kỳ hạnh phúc.”

Thượng Nhàn Thục nhìn cô: “Cô bé, em  biết cách nói chuyện thật đấy.”

Lục U cười ẩn ý.

“Bất luận thế nào, xem như là mơ ước hồi trẻ của chị đi. Bây giờ tôi không có năng lực hoàn thành nó, nhưng tôi có thể bỏ tiền cho em, chúng ta cùng nhau làm, nếu thành công thì tôi cũng không cần ru rú ở nhà, nơm nớp lo sợ, nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống qua ngày nữa.”

Đáy mắt Thượng Nhàn Thục có ánh sáng, trông đợi nhìn Lục U: “Lục U, em  thấy thế nào.”

“Em... không biết ạ.”

Lục U vẫn còn do dự: “Hiện tại em chỉ là một sinh viên, vẫn chưa tốt nghiệp, mặc dù biết thiết kế, cũng từng nhận giải thưởng, nhưng chưa làm ăn bao giờ.”

“Không sợ, việc buôn bán, mối quan hệ, tài nguyên... những thứ này tôi đều có, thứ tôi để mắt tới là thiên phú và sự mạnh mẽ của em.” Thượng Nhàn Thục nhìn cô: “Chúng ta hãy bước từng bước một, không ngừng trau dồi kinh nghiệm và kiến thức cho bản thân, nhất định sẽ có lúc thành công.”

- -

Lục U cũng không lập tức đồng ý với Thượng Nhàn Thục, mà Thượng Nhàn Thục cũng không trông mong cô sẽ đáp ứng ngay lúc này. 

Đây không phải là việc nhỏ, nếu như không suy nghĩ cẩn thận mà lập tức đồng ý thì chị ấy cũng không dám dùng người như vậy. 

Cho nên, chính sự do dự của Lục U đã khiến chị ấy nhận định tương lai cô bé này nhất định có thể làm được việc lớn.

Sau khi trở về, Lục U kể lại chuyện này cho bạn thân là Thẩm Tư Tư.

Trong điện thoại, Thẩm Tư Tư cũng giúp Lục U phân tích tính khả thi chuyện này: “Nếu như đợi đến khi cậu tốt nghiệp, cầm tất cả những thiết kế cậu đang có và những giải thưởng quốc tế lớn đi đến bất kỳ một nhà mốt nổi tiếng nào, thậm chí là kiểu công ty như Dior, đều có thể nhận được một mức lương tốt, sau đó từng bước thăng chức, cuộc sống đẹp tươi.”

“Nhưng nếu cậu hợp tác với chị ấy, chính là bắt đầu lại từ đầu. Có thể hiện tại có chút tiền, nhưng chắc chắn sẽ không đủ nhiều, có thể có mối quan hệ, nhưng chỉ giới hạn trong giới quý bà, muốn tạo được sự nghiệp lớn thì sao mà đủ, nhất là ở trong giới thời trang.”

“Cho nên, nhìn thì có vẻ chị ấy cho cậu một lối đi dễ dàng, nhưng thực tế, con đường này so với con đường trước mặt cậu gian nan hơn gấp trăm lần, nghìn lần.”

Đương nhiên Lục U cũng đã suy nghĩ đến khía cạnh này nên mới không lập tức đồng ý với Thượng Nhàn Thục.

Nhưng Thẩm Tư Tư lại đổi giọng: “Nguy hiểm lớn, đương nhiên tiền lời cũng cao. Nếu như có thể thành công, cậu sẽ có công ty thuộc về mình, có cổ phần của mình, không cần làm thuê 996, 007 [1] cho tư bản nữa, thậm chí còn có thể xây dựng lại tập đoàn Lục thị, đông sơn tái khởi, tất cả đều ở phía trước.”

[1] Văn hóa làm việc 996 – 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, suốt 6 ngày 1 tuần; 007 – làm 24/7)

“Để tôi suy nghĩ lại đã.”

Lúc này, vẫn còn nhiệm vụ gian nan đang chờ cô –

Trong vòng nửa tháng, cô phải làm ra một bộ lễ phục gây chấn động bốn phương.

Các thành viên trong phòng thiết kế TSGT đã bắt đầu làm việc cả ngày lẫn đêm để đẩy nhanh tiến độ, mà với tư cách là nhà thiết kế chính, Lục U cũng phải thời thời khắc khắc ở đây để quan sát và trợ giúp các nhân viên hoàn thành sản xuất các chi tiết.

Hình thêu rồng Trung Quốc dát vàng trên bộ trang phục thì cần cô tự mình ra tay. Kỹ thuật thêu thùa của nhà họ Lục được tổ tiên truyền lại, từ nhỏ Lục U đã được nghe và nhìn rất nhiều, đương nhiên tay nghề sẽ không tệ. 

Trong đêm khuya, tất cả mọi người đều vào phòng nghỉ nghỉ ngơi, một mình Lục U ngồi dưới ánh sáng dịu nhẹ trong phòng làm việc tạo mẫu cho hình rồng Trung Quốc.

Thời trang cao cấp chân chính không phải là sản xuất với số lượng lớn, mà mỗi một mũi kim, mỗi một sợi chỉ đều đặt tâm huyết vào, nếu không thì dựa vào đâu mà bán mấy trăm thậm chí là hơn một triệu một bộ.

Rạng sáng, Tưởng Đạc đẩy cửa phòng làm việc ra. Trong căn phòng rộng rãi, một cô gái nghiêng người, tựa vào tường mà ngủ.

Dưới chiếc váy voan lộ ra một đoạn chân trơn bóng, thon gầy, màu da trắng nõn, đôi giày cao gót màu đen được chế tác tinh tế bên dưới càng tôn lên nét ưu nhã, quyến rũ của cô.

Mặc dù là thời điểm sa sút nhất nhưng Lục U vẫn để ý đến vấn đề ăn mặc, cũng chỉ mặc đồ có thương hiệu, dù cho bộ quần áo này đã mặc rất lâu rồi.

Cuộc sống đã lâm vào đường cùng túng quẫn, nhưng gu của cô vẫn không hề hạ xuống.

Tưởng Đạc đi tới bên tường, chỉnh ánh đèn tối đi, sau đó nhẹ nhàng lấy kim khâu từ tay cô ra.

Căn phòng rất yên tĩnh, động tác Tưởng Đạc càng nhẹ nhàng hơn, mà Lục U ngủ cũng rất sâu, không hề tỉnh giấc.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dùng giọng dịu dàng và trầm thấp nói với cô: “Rõ ràng có cách đơn giản hơn rất nhiều nhưng lại không cam chịu cúi đầu.”

“Xin anh, cái gì anh cũng cho em.”

Dù cô không mở miệng, nhưng chỉ cần cô bằng lòng tiếp nhận, Tưởng Đạc sẽ cho cô tất cả.

Nhưng “Tiểu Bảo Thoa” quật cường và kiêu ngạo một thời há lại dễ dàng chịu thua như thế. 

Người theo sau, vĩnh viễn là anh.

Hơi thở cô gái nhỏ đều đều, dường như đang ngủ say.

Tưởng Đạc giơ tay choàng qua vai cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nghiêng đầu cô ngả xuống vai mình.

Mùi hương thơm ngát xông vào mũi, là loại nước hoa cô hay dùng.

Giống như mùi vị của ánh mặt trời, sương trắng, thông tuyết sáng sớm hòa quyện vào nhau.

Sau này, Tưởng Đạc đi khắp đại lộ Champs Elysées, ngửi vô số loại nước hoa, rốt cuộc cũng tìm được loại nước hoa cô thích tên là Un Matin D"orage.

Anh chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng lúc nào cũng mang theo bản dùng thử của Un Matin D"orage bên mình, vô số đêm trường tham lam ngửi, để mùi hương của cô tràn ngập khắp mộng cảnh của anh.

Anh biết việc mình thích Lục U đã gần thành bệnh rồi.

...

Cô gái thoáng lầu bầu nói mớ, vô thức cọ cọ vào cổ anh, hô hấp êm ái lập tức phả vào cần cổ anh.

Trái tim Tưởng Đạc co rút lại.

Anh gục mặt, cúi đầu xuống, nhìn cô không biết chán, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương và khao khát, anh nói với một giọng rất thấp: “Vì sao không thể thích anh một chút?”

Nét mặt khi ngủ của cô gái rất yên ả, có lẽ cảnh trong mơ cũng rất tốt đẹp.

Anh nhẹ nhàng lại gần đôi môi còn vương son của cô, trong gang tấc, rất muốn chạm đến. 

Tình yêu và d.ục vọng như nước lũ cuộn trào mãnh liệt. Nhưng cuối cùng, anh khống chế được chính mình, kiềm chế dời khỏi đôi môi kia. Nhưng lại không cẩn thận quét qua trán cô.

Lục U tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn thấy Tưởng Đạc ở bên cạnh: “Ơ?”

Trong khoảnh khắc, nhu tình trên mặt Tưởng Đạc hoàn toàn biến mất, trước khi cô kịp mở mắt ra, anh đã thay đổi gương mặt thờ ơ lạnh nhạt –

“Ai cho em dựa vào vai anh mà ngủ?”

Lục U dụi mắt, ngơ ngác nhìn anh: “Hở?”

Anh ghét bỏ phẩy phẩy quần áo: “Nước miếng đều chảy ra hết rồi.”

“Nhưng mà...”

Lục U lau miệng: “Sao anh lại ở đây?”

“Tới nhìn tiến độ.” Tưởng Đạc đựng dậy rồi nói: “Kết quả bị em... ngủ rất lâu.”

“Nhưng vấn đề là, anh không ngồi bên cạnh em, sao em lại ngủ với anh được?”

Đối với việc này, Tưởng Đạc cực kì cố chấp, nói là Lục U dựa vào anh trước, thế nên trong trạng thái anh không tự nguyện đã bị “ngủ” mất tiêu.

Lục U nghĩ tới người đàn ông này hiện tại là chủ nợ lớn nhất của cô, lời chủ nợ nói chính là chân lý, chính là khuôn vàng thước ngọc.

“Được rồi.” Lục U không tranh cãi cùng anh, xin lỗi rất chân thành: “Thế thì xin lỗi hen.”

“Tha thứ cho em đó, lần sau chú ý một chút, đừng lúc nào cũng muốn lợi dụng anh.”

“Em...”

Tưởng Đạc rụt rè giữ lấy cổ áo mình, nhướng mày nói: “Anh chỉ là Tưởng ca ca của em thôi, em phải nhớ kỹ đấy, đừng có ý đồ không an phận với anh.”

“Ý đồ không an phận?”

Lục U siết chặt nắm tay: “Muốn đánh anh thì có tính không?” 
Chương trước Chương tiếp