Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 16: Người trong tim



Sau khi buổi triển lãm kết thúc, bắt đầu đến phần đấu giá của các ông lớn.

Không có gì bất ngờ, bộ trang phục Rồng phương Đông của Lục U đã được phu nhân Mosha ra giá một triệu tệ để giành lấy, làm sản phẩm ra mắt trong quý tới của Mosha.

Mà bộ hàng nhái trên người Lâm Vãn Vãn, trong cả buổi đấu giá không có ai hỏi thăm. 

Cô ta mặc bộ đồ đó đứng trên sân khấu như một hình phạt công khai, nhận lấy ánh mắt nghi ngờ và cười nhạo của mọi người.

Mọi người nhìn cô ta giống như nhìn một tên trộm đê hèn.

Cô ta không chỉ mất mặt trong buổi triển lãm của Mosha, ngay cả trên mạng, người hâm mộ của Lâm Vãn Vãn cũng bắt đầu điên cuồng thoát fan, quay lại dẫm cô ta –

“Không phải chứ, Lâm Vãn Vãn dùng đồ án tốt nghiệp của người ta thật đấy à!”

“Đã thế cô ta còn nói đó là thiết kế của mình, không biết xấu hổ.”

“Trước đây tôi rất thích cô ta, cảm thấy mặc dù diễn xuất của cô ta bình thường nhưng lại rất nỗ lực, hiện tại á... ọe!”

“Có một thông tin có lẽ mọi người không biết, gần đây Lâm Vãn Vãn có scandal với Hứa Trầm Chu của tập đoàn Vãn Chu. Thật ra ấy mà, toàn bộ Học viện Thanh Phù không ai không biết, bạn gái chính thức của Hứa Trầm Chu chính là Lục U, người thiết kế bộ đồ kia, hai người đã ở bên nhau từ lúc học đại học rồi.”

“Cho nên, Lâm Vãn Vãn là tiểu tam á! OMG!”

“Vl, không chỉ làm tiểu tam mà còn trộm luôn đồ án tốt nghiệp của bạn gái người ta à, đây là cái hành động thối tha gì vậy!”

Bình luận trên mạng như dâng lên không ngừng, ngay cả mấy công ty kinh doanh cũng không ngừng mua người bình luận, muốn đè hot search xuống cũng không thể  dễ dàng như vậy được.

Lâm Vãn Vãn đã hoàn toàn lật xe, mang theo cả tập đoàn Vãn Chu lên hot search một lượt, công ty vừa lên sàn sao chịu nổi phong ba như vậy, giá cổ phiếu tụt rất nhiều điểm.

...

Bởi vì hiện tại Lục U vẫn còn là sinh viên nên các công ty lớn vẫn nhìn chằm chằm vào cô như nhìn một chiếc bánh vô chủ, hận không thể lập tức ký hợp đồng với cô.

Lục U uyển chuyển từ chối từng cái một.

Đồng thời, cô còn nhận được không ít thư mời của các công ty hy vọng vào ngày nghỉ cô có thể đến công ty thực tập, bọn họ sẽ trả lương cho cô theo lương của nhân viên chính thức, có khi còn cao hơn.

Thậm chí ngay cả phu nhân Mosha cũng đưa ra lời mời với cô.

Tối hôm nay, niềm hạnh phúc Lục U nhận được còn nhiều hơn vài năm qua cộng lại. Cô đã bị đè nén rất lâu rất lâu, có một khoảng thời gian dài đều nằm trong trạng thái thất bại và hoài nghi bản thân, mỗi ngày đều liều mạng làm việc, liều mạng vẽ bản thảo, nhưng không có ai nhìn nhận cô. 

Mà hết thảy những thứ đó đã hoàn toàn đảo ngược vào tối nay, để cô tin rằng chỉ cần cố gắng nhất định sẽ được báo đáp.

Nửa đêm, bữa tiệc đi đến hồi kết thúc. 

Mặc dù tửu lượng Lục U không tốt nhưng vẫn uống thêm mấy ly, đầu óc choáng váng đi ra khỏi hội trường, bước tới vườn hoa nhỏ vắng bóng người. Cô ngồi trên ghế, ngắm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời xa xăm.

Đã từng là ánh trăng không tài nào với tới, đêm nay lại tựa như gần ngay trước mắt. 

Cô cởi giày cao gót, đứng lên trên ghế, kiễng chân lên như muốn hái vầng trăng kia xuống. Nhưng không ngờ, cô lại loạng choạng mà ngã xuống khỏi ghế.

Vào lúc cô chuẩn bị ngã chổng vó, một người đàn ông vững vàng đỡ lấy hông cô.

Anh ôm lấy eo, nhấc cả người Lục U lên.

“Ai thế!”

Lục U bị anh khiêng lên vai, cách tầng vải mỏng của bộ váy dạ hội, cô có thể cảm nhận được đôi tay ấm áp và thô ráp của anh đang đặt trên eo mình.

“Buông ra! Rốt cuộc là ai thế!”

Lục U hốt hoảng giãy giụa, cào tấm lưng vững chãi của anh.

“Rốt cuộc là ai thế!”

“Trăng trước mắt.”

Người đàn ông khiêng cô đi mấy bước rồi đặt cô ngồi lên ghế trên hành lang gấp khúc, sau đó từ phía sau kề sát tai cô, hơi nóng trêu chọc vành tai cô –

“Cũng là... người trong tim.”

Nghe anh dùng giọng nói mềm mại và từ tính chậm rãi nói ra ba chữ “người trong tim”, hô hấp của Lục U lập tức ngừng lại.

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy nốt ruồi son bắt mắt của người đàn ông, lúc này còn hấp dẫn hơn ánh trăng trên kia.

“Tưởng... ca ca.”

Tưởng Đạc xoay người, ngồi trên chiếc ghế đặt tại hành làng, cùng cô lưng tựa lưng.

Cô nhìn ánh trăng, anh thì nhìn dây bìm bịp rủ dưới mái hiên.

“Có biết vừa rồi suýt chút nữa đã mất mặt rồi không.”

Anh kéo dài giọng nói, giống như ghét bỏ lắm: “Em mất mặt thì chẳng sao cả, dù sao con nhóc em cũng chẳng có da có mặt, chỉ là suýt nữa đã liên lụy đến anh.”

Lục U đã quen Tưởng Đạc không khách khí dạy dỗ mình như vậy, bĩu môi nói: “Sao em lại liên lụy anh được chứ, nếu như em có ngã, có lật xe, em nhất định sẽ không nói với người khác anh là ông chủ đứng sau lưng em đâu.”

Anh giơ tay lên, tự nhiên vòng qua cổ cô gái rồi véo nhẹ vào gò má mềm mại của cô: “Mời em nhìn cho rõ ràng, anh không chỉ là nhà đầu tư của em, anh còn là vị hôn phu của em đấy.”

Vừa nãy ở bên dưới, Tưởng Đạc đã chuẩn bị sẵn sàng. 

Nếu cô mà ngã thì anh sẽ lên sân khấu ôm cô.

Nếu như cô bị cười nhạo, anh bằng lòng đứng bên cạnh cô, cùng chia sẻ sự xấu hổ kia.

Nếu như cô khóc, anh sẽ dùng tay áo lau khô nước mắt cô, sau đó kéo cô rời đi, cũng không quay về nữa.

Trong đầu anh nghĩ đến rất nhiều tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân. Chỉ có điều, cô bé lọ lem mặc bộ váy tuyệt đẹp, chân đi giày thủy tinh, hào quang tỏa ra khắp nơi khiến mỗi người đang đứng trong hội trường đều bị sự đẹp đẽ của cô khuất phục.

Cô không còn là thứ trân quý mà một mình Tưởng Đạc sở hữu nữa rồi.

Vốn Tưởng Đạc nên vui vẻ vì cô, nhưng trong lòng... dường như vẫn có chút mất mát.

Vào lúc anh suy nghĩ miên man, đầu Lục U bỗng nhích lại gần, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai dày rộng của anh. 

Bắt đầu từ bả vai đang bị đ.è xuống, thân thể Tưởng Đạc chậm rãi trở nên nhạy cảm...

“Anh ơi, bọn họ thích thiết kế của em.”

Cô gái nhỏ mang theo vài phần men say, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông bên người đã trở nên cứng ngắc.

Cô bấm bấm đầu ngón tay tính toán, sau lần đấu giá này, số tiền cô nhận được nên chia ra như thế nào –

“Em muốn để mẹ ở trong phòng bệnh tốt nhất; còn có bố nữa, làm riêng cho ông ấy một bộ tây trang, bộ duy nhất của ông ấy kiểu dáng cũ lắm rồi. Còn có cả Lục Ninh nữa, em muốn mua cho thằng bé một cái balo, cái trước của nó rách hết cả rồi, em dùng máy may sửa cho nó, đáng thương lắm, tên tiểu quỷ nghèo rớt này chưa từng yêu đương với ai, còn định đi cày thuê để kiếm tiền mang về nhà...”

Nói được một hồi, ánh mắt cô nóng lên, dùng sức cọ cọ cái mũi lên bả vai anh.

Tưởng Đạc hít sâu một hơi, xoa dịu tâm tình đang cuộn trào mãnh liệt, cười dịu dàng hỏi cô: “Vậy em muốn mua gì cho mình?”

“Để em nghĩ thật kỹ đã.” Lục U cúi đầu nhìn thấy giày mình, nói: “Mua một đôi giày cao gót, đôi này của em hơi không vừa chân, lúc đi thật khó chịu.”

Tưởng Đạc nhìn đôi giày cao gót màu champagne của cô, phần gót giày hình như có hơi hồng.

Anh nửa ngồi xổm, cầm lấy mắt cá chân cô, không nói gì đã cởi giày cô ra. 

“Anh làm gì thế!”

Bàn chân cô gái nhỏ trắng nõn tinh tế, chỉ là phần mắt cá chân và lòng bàn chân bị cọ sát tạo thành nhiều bọng nước, thậm chí có chỗ bọng nước đã vỡ ra rồi.

Không biết đau đến thế nào nữa!

Không thể tưởng tượng nổi trong mấy tiếng này cô đã chịu đựng như thế nào.

Tay Tưởng Đạc không nhịn được run lên, cầm lấy đôi giày cao gót của cô vứt thẳng vào trong thùng rác.

“Ớ!”

Lúc Lục U không chú ý đến, Tưởng Đạ đã  nhanh tay ném giày đi: “Anh làm sao thế hả!”

Cô định đi chân trần tới đó nhặt về thì Tưởng Đạc đã đè vai cô xuống, ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó cởi áo vest đắt giá trên người mình xuống làm đệm lót chân cho cô.

“Thoải mái chút nào chưa?”

Giọng anh trầm thấp, động tác dịu dàng, khiến cho Lục U cảm thấy không cách nào tức giận với hành vi ngang ngược của anh.

“Em chỉ có một đôi giày cao gót thôi.” Cô nhẹ nhàng oán giận: “Anh phiền chết đi được.”

Anh làm như không thấy cô đang oán mình, lại đặt chân cô lên đầu gối, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào những nơi đã lên bọng nước: “Như vậy có thoải mái mới hơn không?”

“Thoải mái.”

Lục U sợ nếu còn nói khó chịu thì không biết anh sẽ lại làm ra chuyện gì nữa.

“Anh ném giày rồi thì em về kiểu gì đây?”

“Anh cõng em.”

“Nhà em xa lắm đó.” Đáy mắt cô gái vẫn mang theo men say, chỉ vào ánh trăng rồi cười với anh: “Xa như vậy đó.”

Tưởng Đạc nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, ánh mắt tha thiết: “Cho dù em có ở trên mặt trăng thì Tưởng ca ca cũng sẽ nâng em lên đó.”

Lục U không trách anh nữa, hạ chân xuống, yên tâm thoải mái dựa vào người anh: “Tưởng ca ca, lần này anh trở về thay đổi rất nhiều.”

“Vậy ư?”

“Trước đây em vẫn lo lắng anh sẽ trở nên hư hỏng, đổ đốn giống mấy tên côn đồ khác, bởi vì không có ai quản thúc anh, tính cách anh lại cố chấp như vậy, người nào nói anh cũng không nghe.”

“Thật ra không phải ai nói anh cũng không nghe.” Tưởng Đạc nhìn ánh trăng, thản nhiên nói: “Người trong tim nói, anh sẽ nghe.”

“Đúng thế đúng thế, lúc em học cấp ba mỗi lần gặp anh thì bên cạnh anh lại là một người trong tim khác nhau.”

“...”

Lục U hít sâu một hơi, giống như cảm thấy may mắn: “Cũng may các cô ấy đã khuyên anh, làm anh không đến mức hư hỏng.”

“Mấy người đó không khuyên anh, mấy người đó chỉ thích dáng vẻ đó của anh thôi.”

Tưởng Đạc kéo tay cô qua, vuốt vuốt móng tay dài mảnh sáng óng của cô: “Là có người... rõ ràng sợ muốn chết nhưng mỗi lần nhìn thấy anh vẫn muốn chạy đến bảo anh đọc nhiều sách, chuẩn bị thi đại học rồi.”

Anh nhìn tầng mây đen che kín bầu trời, chỉ có duy nhất một ánh sáng lọt xuống khỏi tầng mây.

Chính là lời khuyên giải dè dặt đó đã biến thiếu niên phản nghịch năm ấy, một lần nữa trở thành người tốt đẹp như bây giờ.

“Anh trở về em thực sự rất vui.” Lục U dùng sức bóp mu bàn tay anh: “Tưởng ca ca về rồi, em sẽ không sợ gì nữa.”

“Thật sao?”

Khóe miệng anh hơi cong lên: “Vì sao thế?”

Lục U dựa vào vai anh rồi nói: “Tất cả mọi người đều nói em với Hứa Trầm Chu ở bên nhau là em trèo cao, nói cả nhà em đều như vậy, Hứa Trầm Chu tốt như vậy, em không xứng với anh ta... chỉ có anh nói em là tiên nữ hạ phàm.”

Người đàn ông không trả lời cô.

Qua rất lâu, Tưởng Đạc dường như cố gắng lấy dũng khí hỏi hò: “Thế tiên nữ có bằng lòng... lâm hạnh kẻ phàm nhân này không?”

Không chờ được câu trả lời, Tưởng Đạc nghiêng đầu, cô gái đã dựa vào vai anh ngủ rồi.

Dũng khí vất vả lắm mới lấy được... lập tức lạnh lẽo. 

Anh thở dài, mắng một tiếng: “Mẹ kiếp.”

Hai người cứ ngồi như vậy, gió nhẹ lướt qua thổi tóc cô cọ lên mặt anh. Tưởng Đạc không kìm lòng được cúi đầu nhìn cô.

Cô nhắm chặt hai mắt, cơn gió nhẹ thôi mi cô run rẩy, da thịt trắng nõn lại hợp với màu son trên môi như thế. 

Hô hấp anh không khỏi nặng thêm, khẽ liếm môi, nhẹ nhàng kề sát cô. 

Nơi chứa đựng toàn bộ dục niệm hàng đêm của anh đang gần trong gang tấc.

Một lát sau, đầu anh cách ra xa.

Vẫn hơi sợ.

“Có lẽ tiên nữ sẽ lâm hạnh người phàm, nhưng sẽ không thích một con cờ hó.”

Phía sau, giọng Tưởng Tư Địch thong thả truyền tới: “Ngay cả tư cách làm lốp xe dự bị cậu còn chưa từng chiếm được, chỉ là một con thiểm cẩu thôi.”

Tưởng Đạc mặc kệ Tưởng Tư Địch, anh bế cô gái đang ngủ say lên, đi dọc theo đường mòn rồi rời khỏi vườn hoa. 

“Ông thích li.ếm cô ấy đấy, chị có ý kiến gì à.”
Chương trước Chương tiếp