Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới
Chương 32: Dũng khí
Buổi tối, bên trong nhóm chat [Cá mặn 502], Tô Nhị miêu tả sinh động cảnh tượng Lục U nằm trên giường Tưởng Đạc cho Thẩm Tư Tư nghe.
Tiểu Nhị Đóa: “Không sai! Trong chăn đó, chân anh ấy dạng ra như sản phụ ấy, cậu ấy nằm chính giữa, cái tư thế đó, cậu có thể tưởng tượng được không!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “OMG!!!”
Tiểu Nhị Đóa: “Hai người họ đỉnh vl, ban ngày ban mặt lại làm ra loại chuyện này!”
Lục Ninh đẹp trai: “Làm chuyện gì cơ?”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Thằng nhóc xấu xa còn tiếp tục nghe trộm người lớn nói chuyện thì đá ra ngoài nha.”
Lục Ninh đẹp trai: [Lặn mất tiu.]
U U Lộc Minh: “Các cậu thật sự suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ ngồi trên giường anh ấy một lúc thôi, vậy thôi.”
Tiểu Nhị Đóa: “Giữa người trưởng thành với nhau, không cần giải thích [Ánh mắt gian tà]”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Được rồi, tưởng ai cũng giống như cậu à, Lục U người ta còn là công chúa nhỏ thuần khiết đó, cậu ấy cùng lắm chỉ ‘ngồi’ trên người Tưởng Đạc một chút mà thôi.”
Tiểu Nhị Đóa: “Hahahahahahahaha.”
Lục U mặc kệ đám phụ nữ đen tối này, cô tiện tay đá Lục Ninh ra khỏi nhóm chat.
Lục Ninh đẹp trai:???
U U Lộc Minh: “Nhóm chat của các người chị trưởng thành, không phù hợp với em.”
Lục Ninh đẹp trai: “Em đã chọc phải ai vậy chớ!!!”
...
Tối đó, Lục U nhắn tin cho Tưởng Đạc: “Anh đã ngủ chưa?”
JD: “Đêm nào anh cũng ngủ lúc mười giờ, cảm ơn.”
U U Lộc Minh: “Ngủ rồi còn trả lời làm gì.”
JD: “Ngủ nông giấc, em đánh thức anh rồi.”
U U Lộc Minh: “Anh ngủ không để chế độ im lặng à?”
JD: “Tính chất công việc nên không để chế độ im lặng, cũng không tắt máy. Nếu em việc thì lúc nào cũng có thể liên lạc với anh.”
U U Lộc Minh: “OK!”
JD: “Có việc à?”
U U Lộc Minh: “Chỉ muốn hỏi một chút, năm anh đi đó, tin nhắn anh gửi nhầm vào máy Hạ Minh Phi... là gì thế?”
JD: “Sao lại muốn hỏi cái này?”
U U Lộc Minh: “Tò mò đó.”
JD: “Anh nói lúc nào em kết hôn thì mời anh uống rượu mừng.”
U U Lộc Minh: “Chỉ vậy thôi á?”
JD: “Không thì sao?”
U U Lộc Minh: “Được rồi, anh mau ngủ đi, ngủ ngon.”
JD: “Ngủ ngon.”
Lục U đặt điện thoại xuống, nằm trên giường nhìn trần nhà tối om, không biết vì sao, trong lòng lại thấy hơi mất mát.
Thì ra, chỉ là muốn tới uống rượu mừng thôi.
Tưởng Đạc đóng khung chat lại, sau đó mở tin nhắn SMS ra, bên trong hầu hết đều là những tin nhắn anh chưa từng gửi cho cô –
12/3: Nếu em dám từ hôn, em đợi đấy.
23/4: Rốt cuộc em cũng từ hôn rồi, vi phạm lời hứa rất đáng xấu hổ đấy, nhưng nếu bây giờ em chia tay, anh sẽ tha thứ cho em.
15/7: Lục U, tại sao em vẫn chưa chia tay chứ.
27/8: Rốt cuộc đến khi nào em mới chia tay đây.
11/9: Chắc hôm nay em mệt chết rồi đúng không, em đã... chạy trong lòng anh cả ngày rồi.
31/12: Vừa rồi bên ngoài cổng trường có bắn pháo hoa, nhìn thấy hai người rồi, nhưng nghĩ tới việc chúng ta cùng ngắm pháo hoa, tâm trạng anh cũng khá hơn một chút. Qua năm mới, anh sẽ quên em.
1/1: Không quên được.
2/1: Vẫn không thể quên được.
...
Tưởng Đạc thuận tay kéo lên, khoảng mấy trăm tin nhắn, đều là “chứng cứ” những năm tháng ngớ ngẩn đó của anh.
Năm đó không có dũng khí gửi đi, hiện tại cũng thế.
Tưởng Đạc đặt điện thoại xuống, lại không ngừng nghĩ về nó, trong lúc lơ đãng, ngón tay chạm vào một tin nhắn, sau đó tin nhắn lập tức gửi tới điện thoại của Lục U –
“Chắc hôm nay em mệt chết rồi đúng không, em đã... chạy trong lòng anh cả ngày rồi.”
Tưởng Đạc lập tức thu hồi, chỉ tiếc rằng, tin nhắn SMS không giống như WeChat, không có cách nào thu hồi.
Lục U: “???”
Tưởng Đạc thấy cô lập tức trả lời bằng một loạt dấu chấm hỏi, anh xoa xoa khóe mắt, trong lòng nhất thời rối như tơ vò, không biết nên đáp lại như thế nào.
Lục U: “Anh có muốn giải thích chút không?”
Tưởng Đạc: “Mẹ kiếp.”
Lục U:???
Tên đáng ghét gửi mấy lời tình ý quê mùa cho tôi, còn mắng tôi?
...
Sáng sớm, Lục U đi tới phòng thiết kế.
Chủ quản tài vụ mang báo cáo của khoảng thời gian trước tới, Lục U nhìn qua một chút, chân mày nhỏ bé nhíu lại.
Vốn dĩ cô rất có lòng tin với phòng thiết kế, cảm thấy trong vòng nửa năm kiếm đủ mười triệu trả cho Tưởng Đạc không phải là việc khó.
Nhưng sau khi nhìn báo cáo tài vụ của phòng thiết kế sau ngày hội mua sắm, cô mới phát hiện, kiếm tiền nào có dễ như vậy.
Trong khoảng thời gian này, nhìn thì Lộc Phong có không ít đơn đặt hàng, cũng tiến vào bảng tiêu thụ của ICLO, những thực tế sau khi cân bằng lại thu chi, kỳ thực lợi nhuận không nhiều lắm.
Trong khoảng thời gian này, gần như số tiền được chi ra đều dùng để làm truyền thông cho Lộc Phong.
Mà khi ngày hội mua sắm kết thúc, đơn đặt hàng của Lộc Phong cũng giảm đi đáng kể, mấy dây chuyền sản xuất trong xưởng cũng phải ngừng lại.
Cô gửi tin nhắn cho bố: “Bây giờ con mới biết, đường dài phải từ từ đi, việc buôn bán này không dễ dàng như thế. [Mèo con thở dài.jpg]”
Rất nhanh Lục Vân Hải đã trả lời cô bằng một meme người lớn tuổi hay dùng, là một bó hoa hồng, bên trên hoa hồng có mấy chữ màu vàng chíu chíu –
[Những ngày bận rộn, tự chăm sóc tốt cho bản thân.]
Lục U nở nụ cười, gửi lại cho bố một meme hình mèo con.
Bất luận thế nào, cô cũng phải cắn răng kiên trì.
- -
Buổi chiều, Thượng Nhàn Thục mang tới một tin tức tốt, gần đây cô nhận được một đơn đặt hàng lớn.
Cô vội vàng tới phòng thiết kế, đưa hợp đồng giao cho Lục U: “Nghe nói là không bàn bạc được với tập đoàn Vãn Chu. Chị nghe được tin tức này từ một người bên trong Vãn Chu, buổi sáng hợp đồng bàn bạc không thành công, buổi chiều chị đã chạy tới bọn họ lấy được đơn hàng này.”
Lục U nhìn Thượng Nhàn Thục mặt mày rạng rỡ, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, từ sau khi chị ấy quyết định ly hôn và rời khỏi nhà chồng, cả người cũng thay đổi hẳn.
Trước đây chị ấy sẽ không tham gia vào việc quản lý Lộc Phong, tất cả mọi chuyện đều để Lục U làm, còn chị ấy thì làm một bà chủ nhàn rỗi.
Mà bây giờ, chị ấy đã bắt tay vào việc quản lý Lộc Phong. Dựa vào thiên phú và năng lực xã giao siêu mạnh của mình, Thượng Nhàn Thục hoàn toàn bù đắp được chỗ khuyết thiếu của Lục U trên phương diện này.
“Đúng là vạn sự khởi đầu nan.” Thượng Nhàn Thục cảm khái nói: “Chúng ta chỉ là một thương hiệu mới, đối với năng lực của chúng ta bọn họ vẫn còn nghi ngờ, nhưng không sao cả, nhờ vào ba tấc lưỡi của chị, dây dưa cả một buổi chiều cũng nắm được hợp đồng trong tay.”
“Chị Nhàn! Chị đỉnh của chóp!”
“Nhưng mà nói thật, đơn hàng này có thể lấy về tay cũng hoàn toàn bởi vì kiểu dáng thiết kế của em đã hấp dẫn bọn họ. Mặc dù bọn họ làm đồng phục số lượng lớn cho nhân viên, nhưng làm đồng phục cho nhân viên của khu trò chơi thì yêu cầu sự trẻ trung, tràn đầy sức sống, còn phải tạo sự khác biệt với những mẫu đồng phục khác, chị gửi cho bọn họ xem một ít thiết kế của em, so với nhà thiết kế bên tập đoàn Vãn Chu tốt hơn nhiều, bọn họ nhìn qua đã chấm rồi.”
“Tối nay em sẽ về thiết kế, tranh thủ hoàn thành trong một tuần.”
- -
Lục U nói là làm, mỗi đêm đều tăng ca để vẽ bản thảo.
Bên A là một khu vui chơi khá lớn, khu vực khác nhau thì phong cách cũng khác nhau, thế nên trang phục của nhân viên cũng cần được thiết kế dựa theo phong cách của khu vực.
Tuy yêu cầu có hơi rườm rà, nhưng đối với Lục U mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đêm đã khuya, trợ lý Tiểu Lưu vẫn đang xử lý xong công việc chưa hoàn thành, cô ấy đi qua cửa phòng thiết kế thì trông thấy Lục U vẫn đang ngồi trước máy tính, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, tiếng nhấp chuột vang lên không ngừng.
Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt nhu thuận của cô, có hơi ủ rũ, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta run sợ.
“Chị Lục U, chị vẫn chưa về sao?”
Lục U ngẩng đầu lên nói: “Còn một ít nữa, làm xong chị mới về.”
“Chị Lục U, chị như vậy làm thì thành con cá mặn thật đấy.” Trợ lý Tiểu Lưu nhức đầu: “Chị cũng liều mạng quá đi.”
[1] Cá mặn: chỉ người không có chí tiến thủ.
“Đừng nha.” Lục U cười nói: “Nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi. Chị làm xong cái này rồi sẽ về, ngày mai là thứ bảy, chị cũng nghỉ ngơi một chút.”
“Được rồi, em không phiền chị làm việc nữa.”
Tiểu Lưu rời khỏi văn phòng.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Lục U cũng vẽ xong bản phác thảo bộ trang phục cuối cùng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lên cao duỗi căng người ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên ngoài cửa kính có một người đàn ông lưng dựa vào tường, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cô.
Hứa Trầm Chu.
Lục U đứng dậy đi tới bên cửa, kinh ngạc hỏi: “Sao lại là anh?”
“Không thì còn ai nữa?”
Hai gò má Hứa Trầm Chu ửng đỏ, đáy mắt mang theo vài phần men say, trên người cũng thoang thoảng mùi rượu.
Lục U nhíu mày, giơ tay lên bịt mũi: “Anh có việc gì không?”
“Anh chia tay rồi.” Hứa Trầm Chu lảo đảo đi vào phòng thiết kế.
Lục U không cản được anh ta, chỉ có thể nói: “Chưa thấy ai sau khi chia tay lại mượn rượu phát điên chạy tới chỗ bạn gái cũ. Hứa Trầm Chu, anh tìm nhầm người rồi.”
Hứa Trầm Chu quay đầu, khóe mắt ửng đỏ, kết mạc đầy tơ máu: “Lục U, anh đã phạm một sai lầm.”
“Uống say thì về ngủ đi, tôi không muốn nghe anh nói gì hết.”
“Nếu như không nói, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời mất.” Hứa Trầm Chu từ phía sau ôm chầm lấy cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô: “Nể tình chúng ta yêu nhau nhiều năm, chúng ta bắt đầu lại được không.”
“Quá khứ tôi đã bỏ qua hết rồi, mời anh buông tay ra.”
“Sao lại quên được chứ, chúng ta ở sân vận động ngắm sao, cùng nhau xem pháo hoa năm mới, cùng đến thư viện học bài... Chúng ta có nhiều hồi ức tốt đẹp như vậy, anh không tin em thực sự quên được.”
“Tôi đã từng thật lòng thích anh. Nhưng Hứa Trầm Chu, anh thì sao? Anh ở bên tôi vì anh thật lòng thích tôi sao?”
Lục U cắn răng, trầm giọng nói: “Anh đã lừa tôi.”
“Đó là lúc đầu, nhưng sau này anh thực sự thích em rồi...”
“Thứ tình cảm ngay từ đầu đã lừa dối thì cần gì phải lưu luyến.” Lục U dùng sức thoát khỏi anh ta: “Cút đi, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy.”
Hứa Trầm Chu nắm chặt tay, nét mặt bi thương dần dần biến mất, thay vào đó là sự âm u lạnh lùng: “Em thích người khác rồi?”
“Tôi có thích người khác hay không chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Lục U tiến lên đẩy anh ta một cái, muốn đẩy tên đàn ông chết tiệt say mèm này ra khỏi phòng thiết kế. Không ngờ, sức anh ta lại lớn như thế, trở tay đã nắm được cổ tay Lục U, dùng sức ép cô vào tường.
Lưng Lục U bị đập vào tường đau điếng, cô cắn răng, liều mạng đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại thẳng tay xé xách cổ áo của cô.
“Nhiều năm như vậy không cam lòng động vào em, để người khác chiếm lợi rồi.”
Anh ta nói xong câu đó, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô.
Lục U vừa sợ vừa giận, giơ tay tát cho anh ta một cái.
Hứa Trầm Chu ngừng một chút, cái tát này dường như đã đánh thức ác ma trong lòng anh ta, động tác của anh ta càng thô lỗ hơn.
“Hứa Trầm Chu, anh điên rồi sao!”
“Anh điên cũng bởi vì em ép anh.” Hứa Trầm Chu thô bạo kéo mở áo ngoài, để lại những dấu đỏ trên da thịt trắng nõn của cô.
Lục U hoảng hốt nắm lấy một món đồ trang trí trên giá, vào lúc cô đang muốn tự vệ, đột nhiên anh ta bị một sức mạnh kéo ra, nặng nề ngã xuống đất.
Hứa Trầm Chu chửi một câu rồi lật người lại, tiếp đón anh ta là ánh mắt tức giận của người đàn ông kia.
Anh ta giật mình: “Tưởng, Tưởng Đạc.”
Đáy mắt Tưởng Đạc cuồn cuộn tức giận, anh không nói gì mà đi về phía anh ta, tóm lấy cổ áo Hứa Trầm Chu, trực tiếp kéo anh ta đi về phía bệ cửa cổ.
Hứa Trầm Chu bị anh đặt trên bệ cửa sổ, nửa người đều sắp ngã ra ngoài, cảm giác say xỉn chớp mắt đã giảm hơn phân nửa, sợ đến mặt mày tái mét: “Anh... anh dám...”
Tưởng Đạc vẫn không lên tiếng, nét mặt âm trầm lạnh lùng, cổ tay hơi động, cả người Hứa Trầm Chu đều ngửa cả ra phía sau.
“A A A!!!”
Anh ta sợ hãi kêu lớn.
Lục U lau sạch nước mắt, lảo đảo bước tới, ôm lấy cánh tay Tưởng Đạc: “Không được... đừng như vậy!”
Tưởng Đạc quay đầu nhìn cô, quần áo cô xốc xếch, mặt đầy nước mắt, vẫn chưa hết hoang mang.
Đáy mắt Tưởng Đạc xẹt qua một tia lạnh lùng cùng bi thương, khẽ hỏi: “Không nỡ để nó chết à?”
Lục U nhắm mặt lại, ôm chặt lấy cánh tay anh.
Ôm rất chặt, chặt đến mức... Tưởng Đạc có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
Tưởng Đạc dùng sức kéo Hứa Trầm Chu lại, đạp một cước vào hông anh ta, đá anh ta ra ngoài.
Hứa Trầm Chu loạng choạng đập vào tường, khớp xương chắc cũng nứt ra rồi.
Anh trầm giọng quát một chữ: “Cút!”
Hứa Trầm Chu đã hoàn toàn tỉnh táo, anh ta lăn một vòng rồi quắp đít chạy khỏi phòng thiết kế.
- -
Trong phòng rất im ắng, im ắng đến độ chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
Một lúc sau, Tưởng Đạc quay đầu nhìn cô.
Trên bờ vai cong cong, trắng nõn của cô xuất hiện vài vết đỏ, hai tay cô ôm trước ngược, cố gắng giữ chặt áo.
Tưởng Đạc cảm thấy huyệt Thái Dương của mình nảy lên, trái tim cũng tê rần, không cầm lòng được đi về phía cô.
Lục U theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, nghiêng người tránh anh.
Tưởng Đạc ngừng lại, rồi anh chầm chậm đưa tay lên, lòng bàn tay khẽ chạm vào vệt đỏ trên người cô.
Cô gái run rẩy, cổ hơi rụt lại, lùi về phía sau như một con chim cút đang đang hoảng sợ.
Tưởng Đạc cố nén sự đau đớn trong tim, giúp cô kéo cổ áo lên, che lại mảng da thịt trắng như tuyết, rồi anh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô –
“Bị dọa rồi?”
Lục U có thể cảm nhận được tâm trạng anh đã dịu đi, tâm tình cô cũng thả lỏng hơn: “Ừ.”
“Không phải bình thường rất đanh đá với anh hay sao.” Tưởng Đạc trùm kín người cô lại, sau đó nhàn nhạt chế giễu: “Sao thế, gặp được bạn trai cũ nên không nỡ bỏ, còn không cho anh dạy dỗ nó à.”
“Không phải không nỡ.”
Trong lòng Tưởng Đạc trống rỗng, anh nhìn về phía cô.
Lục U rũ mắt, siết chặt tay áo Âu phục của anh, nhỏ giọng nói tiếp: “Không phải tiếc anh ta, là em sợ anh làm chuyện không đúng.”
Sợ anh vì một kẻ không đáng mà đánh mất tương lai của mình, sợ anh... vĩnh viễn không thể trở lại được.
Lục U không ở trong kí túc xá, cô đang thuê một nhà trọ dành cho một người ở cạnh nhà Thẩm Tư Tư, từ đây đến phòng thiết kế khá gần, đi làm rất thuận tiện.
Tưởng Đạc đưa Lục U về nhà, bởi vì quãng đường gần nên anh cũng không lái xe, hai người một trước một sau đi về nhà cô.
Cô đi phía trước, anh ở phía sau đạp lên cái bóng lạnh tanh của cô.
Đến dưới nhà trọ, Lục U cởi áo ra trả lại cho anh.
Tưởng Đạc đi lên vuốt cổ áo cho cô, sau đó lại khép chặt vào: “Không cần, mặc vào đi.”
Lục U trêu anh: “Em mà mặc lại thì là em của rồi nha.”
“Sắp kết hôn rồi, còn phân biệt của anh của em cái gì.”
“Ai muốn kết hôn với anh chứ!”
Tưởng Đạc vươn đầu ngón tay ra ấn lên trán cô: “Mời xòe ngón tay ra tính hộ với, bây giờ đã là cuối tháng Tám rồi, chỉ cách trận tuyết đầu mùa năm nay còn khoảng bốn tháng mà thôi.”
Năm ngoái lạnh sớm, tháng Mười một đã rơi tuyết rồi.
Lục U bĩu môi: “Gần đây em có một đơn đặt hàng lớn, chỉ cần phòng thiết kế đi vào quỹ đạo thì rất nhanh sẽ kiếm được tiền thôi.”
“Vậy chúng ta cùng chống mắt lên xem xem ai sẽ thắng.”
Lục U rất có lòng tin với bản thân, đã đáp ứng trong nửa năm trả hết nợ thì nhất định sẽ không nuốt lời.
“Đúng rồi, hôm nay anh tới tìm em có chuyện gì sao?”
“Đến nói với em một tiếng, anh phải đi một thời gian.”
Lục U giật mình, lập tức nắm lấy tay áo sơ mi của anh: “Anh muốn đi đâu, đi Mỹ à, không phải đã hoàn thành chương trình học rồi sao?”
Tưởng Đạc không nói gì, mắt rũ xuống, nhìn cô thật sâu.
Đôi mắt đen nhánh mang theo sự tìm tòi, nhìn đến mức khiến Lục U ngượng ngùng. Cô biết biểu hiện của mình hơi hấp tấp, buồn bực nói: “Anh đã nói không đi nữa mà.”
Ánh mắt Tưởng Đạc dịu dàng nhìn cô: “Chuyện anh đã đáp ứng với em có khi nào nuốt lời chưa.”
“...”
“Ở thôn gần đây xảy ra vụ án bắt cóc trẻ con, anh phải đi điều tra, chắc khoảng nửa tháng đến một tháng, sẽ không lâu lắm đâu.”
“Thì ra là thế.” Lục U thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai anh, cười nói: “Dựa vào bản lĩnh của tam gia, không cần đến nửa tháng, chưa tới mười ngày nhất định sẽ phá được vụ án đó.”
“Tin tưởng anh như thế sao.”
“Đúng thế.”
Tối nay, trong lòng Tưởng Đạc thu hoạch được rất nhiều niềm hạnh phúc.
Nếu như không có tên khốn kiếp Hứa Trầm Chu kia, có lẽ anh đã hạnh phúc đến nỗi bay lên rồi.
Anh cố nén ý cười trên khóe miệng, giả vờ nghiêm túc giơ tay lên: “Đi đây.”
“Bai bai.”
Lục U cũng vẫy tay tạm biệt anh rồi xoay người đi vào cửa chung cư. Không nghĩ tới khi cô vừa vào trong thang máy, cánh cửa thang máy còn chưa kịp khép lại thì một bàn tay đàn ông duỗi tới, chặn cánh cửa đang đóng lại.
Lục U hoảng sợ, khi nhìn thấy là Tưởng Đạc, cô oán giận nói: “Anh quay lại làm gì chớ?”
“Lo lắng, muốn đưa em lên nhà.”
Người đàn ông đi vào trong thang máy, quen tay ấn vào tầng nhà cô.
Lục U nhìn bóng lưng dày rộng, cao ráo của anh, cô lầu bầu: “Ở đây có gì mà lo lắng chứ.”
“Nói nhảm ít thôi.”
Trong lòng Tưởng Đạc ngàn lần không nỡ, thầm nghĩ chỉ muốn ở cạnh cô thêm mấy giây mà thôi.
Anh đưa cô tới trước cửa phòng 2203, Lục U cởi áo khoác đưa lại cho anh: “Cầm lấy đi, em về đến nhà rồi.”
Tưởng Đạc nhận lấy chiếc áo, tay vươn ra kéo ống tay áo đang buông thõng của cô lên, che đi đôi vai trắng mịn: “Vào nhớ tắm nước nóng, không cần phải sợ Hứa Trầm Chu, ngày mai anh sẽ mới nó đến uống trà.”
Lục U cảm nhận được đầu ngón tay thô to của người đàn ông như có như không xẹt qua da cô, trong lòng giống như có sợi lông vũ quét qua, cô thấp giọng: “Cảm ơn.”
“Vào đi.”
Lục U đỏ mặt, xoay người vào nhà, vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại, người đàn ông lại giơ tay chặn cửa lại.
“Lại sao nữa?”
Tưởng Đạc liếm liếm môi mỏng, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, trái tim không kiềm chế được mà đập loạn: “Có chuyện, vẫn luôn muốn nói.”
“Gì cơ?”
“Anh...”
Trái tim Tưởng Đạc điên cuồng tăng tốc đến một trăm mươi mã lực, bàn tay đang đè lên chốt cửa căng chặt, mu bàn tay đã trắng bệch.
“Ấp a ấp úng không giống tam gia tí nào, có gì thì nói đi.”
“Bỏ đi, lúc nào về thì nói.”
Lục U nóng nảy: “Anh còn học được cách thừa nước đục thả câu à, muốn để em ngủ không yên đúng không.”
Tưởng Đạc giơ tay véo đầu mũi đáng yêu của cô, nói: “Bây giờ nói có thể sẽ làm anh phân tâm, ảnh hưởng đến tình tiết vụ án.”
“...” Lục U chỉ có thể buồn bực đáp: “Em chờ anh về.”
“Ừ.”
Khóe miệng Tưởng Đạc rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Cảm ơn em nhé.”
Lục U không hiểu: “Cảm ơn em làm gì?”
“Những lời hôm nay của em.”
Những lời đó khiến anh không còn lo được lo mất, không còn hoảng sợ cả ngày, không còn phải lo lắng ngay cả tư cách dùng danh nghĩa một người bạn đứng bên cạnh cô một cách hèn mọn cũng đánh mất.
Tưởng Đạc hoàn toàn khôi phục dũng khí, anh biết, bắt đầu từ hôm nay, trong lòng Lục U đã có anh.
Tiểu Nhị Đóa: “Không sai! Trong chăn đó, chân anh ấy dạng ra như sản phụ ấy, cậu ấy nằm chính giữa, cái tư thế đó, cậu có thể tưởng tượng được không!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “OMG!!!”
Tiểu Nhị Đóa: “Hai người họ đỉnh vl, ban ngày ban mặt lại làm ra loại chuyện này!”
Lục Ninh đẹp trai: “Làm chuyện gì cơ?”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Thằng nhóc xấu xa còn tiếp tục nghe trộm người lớn nói chuyện thì đá ra ngoài nha.”
Lục Ninh đẹp trai: [Lặn mất tiu.]
U U Lộc Minh: “Các cậu thật sự suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ ngồi trên giường anh ấy một lúc thôi, vậy thôi.”
Tiểu Nhị Đóa: “Giữa người trưởng thành với nhau, không cần giải thích [Ánh mắt gian tà]”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Được rồi, tưởng ai cũng giống như cậu à, Lục U người ta còn là công chúa nhỏ thuần khiết đó, cậu ấy cùng lắm chỉ ‘ngồi’ trên người Tưởng Đạc một chút mà thôi.”
Tiểu Nhị Đóa: “Hahahahahahahaha.”
Lục U mặc kệ đám phụ nữ đen tối này, cô tiện tay đá Lục Ninh ra khỏi nhóm chat.
Lục Ninh đẹp trai:???
U U Lộc Minh: “Nhóm chat của các người chị trưởng thành, không phù hợp với em.”
Lục Ninh đẹp trai: “Em đã chọc phải ai vậy chớ!!!”
...
Tối đó, Lục U nhắn tin cho Tưởng Đạc: “Anh đã ngủ chưa?”
JD: “Đêm nào anh cũng ngủ lúc mười giờ, cảm ơn.”
U U Lộc Minh: “Ngủ rồi còn trả lời làm gì.”
JD: “Ngủ nông giấc, em đánh thức anh rồi.”
U U Lộc Minh: “Anh ngủ không để chế độ im lặng à?”
JD: “Tính chất công việc nên không để chế độ im lặng, cũng không tắt máy. Nếu em việc thì lúc nào cũng có thể liên lạc với anh.”
U U Lộc Minh: “OK!”
JD: “Có việc à?”
U U Lộc Minh: “Chỉ muốn hỏi một chút, năm anh đi đó, tin nhắn anh gửi nhầm vào máy Hạ Minh Phi... là gì thế?”
JD: “Sao lại muốn hỏi cái này?”
U U Lộc Minh: “Tò mò đó.”
JD: “Anh nói lúc nào em kết hôn thì mời anh uống rượu mừng.”
U U Lộc Minh: “Chỉ vậy thôi á?”
JD: “Không thì sao?”
U U Lộc Minh: “Được rồi, anh mau ngủ đi, ngủ ngon.”
JD: “Ngủ ngon.”
Lục U đặt điện thoại xuống, nằm trên giường nhìn trần nhà tối om, không biết vì sao, trong lòng lại thấy hơi mất mát.
Thì ra, chỉ là muốn tới uống rượu mừng thôi.
Tưởng Đạc đóng khung chat lại, sau đó mở tin nhắn SMS ra, bên trong hầu hết đều là những tin nhắn anh chưa từng gửi cho cô –
12/3: Nếu em dám từ hôn, em đợi đấy.
23/4: Rốt cuộc em cũng từ hôn rồi, vi phạm lời hứa rất đáng xấu hổ đấy, nhưng nếu bây giờ em chia tay, anh sẽ tha thứ cho em.
15/7: Lục U, tại sao em vẫn chưa chia tay chứ.
27/8: Rốt cuộc đến khi nào em mới chia tay đây.
11/9: Chắc hôm nay em mệt chết rồi đúng không, em đã... chạy trong lòng anh cả ngày rồi.
31/12: Vừa rồi bên ngoài cổng trường có bắn pháo hoa, nhìn thấy hai người rồi, nhưng nghĩ tới việc chúng ta cùng ngắm pháo hoa, tâm trạng anh cũng khá hơn một chút. Qua năm mới, anh sẽ quên em.
1/1: Không quên được.
2/1: Vẫn không thể quên được.
...
Tưởng Đạc thuận tay kéo lên, khoảng mấy trăm tin nhắn, đều là “chứng cứ” những năm tháng ngớ ngẩn đó của anh.
Năm đó không có dũng khí gửi đi, hiện tại cũng thế.
Tưởng Đạc đặt điện thoại xuống, lại không ngừng nghĩ về nó, trong lúc lơ đãng, ngón tay chạm vào một tin nhắn, sau đó tin nhắn lập tức gửi tới điện thoại của Lục U –
“Chắc hôm nay em mệt chết rồi đúng không, em đã... chạy trong lòng anh cả ngày rồi.”
Tưởng Đạc lập tức thu hồi, chỉ tiếc rằng, tin nhắn SMS không giống như WeChat, không có cách nào thu hồi.
Lục U: “???”
Tưởng Đạc thấy cô lập tức trả lời bằng một loạt dấu chấm hỏi, anh xoa xoa khóe mắt, trong lòng nhất thời rối như tơ vò, không biết nên đáp lại như thế nào.
Lục U: “Anh có muốn giải thích chút không?”
Tưởng Đạc: “Mẹ kiếp.”
Lục U:???
Tên đáng ghét gửi mấy lời tình ý quê mùa cho tôi, còn mắng tôi?
...
Sáng sớm, Lục U đi tới phòng thiết kế.
Chủ quản tài vụ mang báo cáo của khoảng thời gian trước tới, Lục U nhìn qua một chút, chân mày nhỏ bé nhíu lại.
Vốn dĩ cô rất có lòng tin với phòng thiết kế, cảm thấy trong vòng nửa năm kiếm đủ mười triệu trả cho Tưởng Đạc không phải là việc khó.
Nhưng sau khi nhìn báo cáo tài vụ của phòng thiết kế sau ngày hội mua sắm, cô mới phát hiện, kiếm tiền nào có dễ như vậy.
Trong khoảng thời gian này, nhìn thì Lộc Phong có không ít đơn đặt hàng, cũng tiến vào bảng tiêu thụ của ICLO, những thực tế sau khi cân bằng lại thu chi, kỳ thực lợi nhuận không nhiều lắm.
Trong khoảng thời gian này, gần như số tiền được chi ra đều dùng để làm truyền thông cho Lộc Phong.
Mà khi ngày hội mua sắm kết thúc, đơn đặt hàng của Lộc Phong cũng giảm đi đáng kể, mấy dây chuyền sản xuất trong xưởng cũng phải ngừng lại.
Cô gửi tin nhắn cho bố: “Bây giờ con mới biết, đường dài phải từ từ đi, việc buôn bán này không dễ dàng như thế. [Mèo con thở dài.jpg]”
Rất nhanh Lục Vân Hải đã trả lời cô bằng một meme người lớn tuổi hay dùng, là một bó hoa hồng, bên trên hoa hồng có mấy chữ màu vàng chíu chíu –
[Những ngày bận rộn, tự chăm sóc tốt cho bản thân.]
Lục U nở nụ cười, gửi lại cho bố một meme hình mèo con.
Bất luận thế nào, cô cũng phải cắn răng kiên trì.
- -
Buổi chiều, Thượng Nhàn Thục mang tới một tin tức tốt, gần đây cô nhận được một đơn đặt hàng lớn.
Cô vội vàng tới phòng thiết kế, đưa hợp đồng giao cho Lục U: “Nghe nói là không bàn bạc được với tập đoàn Vãn Chu. Chị nghe được tin tức này từ một người bên trong Vãn Chu, buổi sáng hợp đồng bàn bạc không thành công, buổi chiều chị đã chạy tới bọn họ lấy được đơn hàng này.”
Lục U nhìn Thượng Nhàn Thục mặt mày rạng rỡ, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, từ sau khi chị ấy quyết định ly hôn và rời khỏi nhà chồng, cả người cũng thay đổi hẳn.
Trước đây chị ấy sẽ không tham gia vào việc quản lý Lộc Phong, tất cả mọi chuyện đều để Lục U làm, còn chị ấy thì làm một bà chủ nhàn rỗi.
Mà bây giờ, chị ấy đã bắt tay vào việc quản lý Lộc Phong. Dựa vào thiên phú và năng lực xã giao siêu mạnh của mình, Thượng Nhàn Thục hoàn toàn bù đắp được chỗ khuyết thiếu của Lục U trên phương diện này.
“Đúng là vạn sự khởi đầu nan.” Thượng Nhàn Thục cảm khái nói: “Chúng ta chỉ là một thương hiệu mới, đối với năng lực của chúng ta bọn họ vẫn còn nghi ngờ, nhưng không sao cả, nhờ vào ba tấc lưỡi của chị, dây dưa cả một buổi chiều cũng nắm được hợp đồng trong tay.”
“Chị Nhàn! Chị đỉnh của chóp!”
“Nhưng mà nói thật, đơn hàng này có thể lấy về tay cũng hoàn toàn bởi vì kiểu dáng thiết kế của em đã hấp dẫn bọn họ. Mặc dù bọn họ làm đồng phục số lượng lớn cho nhân viên, nhưng làm đồng phục cho nhân viên của khu trò chơi thì yêu cầu sự trẻ trung, tràn đầy sức sống, còn phải tạo sự khác biệt với những mẫu đồng phục khác, chị gửi cho bọn họ xem một ít thiết kế của em, so với nhà thiết kế bên tập đoàn Vãn Chu tốt hơn nhiều, bọn họ nhìn qua đã chấm rồi.”
“Tối nay em sẽ về thiết kế, tranh thủ hoàn thành trong một tuần.”
- -
Lục U nói là làm, mỗi đêm đều tăng ca để vẽ bản thảo.
Bên A là một khu vui chơi khá lớn, khu vực khác nhau thì phong cách cũng khác nhau, thế nên trang phục của nhân viên cũng cần được thiết kế dựa theo phong cách của khu vực.
Tuy yêu cầu có hơi rườm rà, nhưng đối với Lục U mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đêm đã khuya, trợ lý Tiểu Lưu vẫn đang xử lý xong công việc chưa hoàn thành, cô ấy đi qua cửa phòng thiết kế thì trông thấy Lục U vẫn đang ngồi trước máy tính, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, tiếng nhấp chuột vang lên không ngừng.
Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt nhu thuận của cô, có hơi ủ rũ, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta run sợ.
“Chị Lục U, chị vẫn chưa về sao?”
Lục U ngẩng đầu lên nói: “Còn một ít nữa, làm xong chị mới về.”
“Chị Lục U, chị như vậy làm thì thành con cá mặn thật đấy.” Trợ lý Tiểu Lưu nhức đầu: “Chị cũng liều mạng quá đi.”
[1] Cá mặn: chỉ người không có chí tiến thủ.
“Đừng nha.” Lục U cười nói: “Nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi. Chị làm xong cái này rồi sẽ về, ngày mai là thứ bảy, chị cũng nghỉ ngơi một chút.”
“Được rồi, em không phiền chị làm việc nữa.”
Tiểu Lưu rời khỏi văn phòng.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Lục U cũng vẽ xong bản phác thảo bộ trang phục cuối cùng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lên cao duỗi căng người ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên ngoài cửa kính có một người đàn ông lưng dựa vào tường, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cô.
Hứa Trầm Chu.
Lục U đứng dậy đi tới bên cửa, kinh ngạc hỏi: “Sao lại là anh?”
“Không thì còn ai nữa?”
Hai gò má Hứa Trầm Chu ửng đỏ, đáy mắt mang theo vài phần men say, trên người cũng thoang thoảng mùi rượu.
Lục U nhíu mày, giơ tay lên bịt mũi: “Anh có việc gì không?”
“Anh chia tay rồi.” Hứa Trầm Chu lảo đảo đi vào phòng thiết kế.
Lục U không cản được anh ta, chỉ có thể nói: “Chưa thấy ai sau khi chia tay lại mượn rượu phát điên chạy tới chỗ bạn gái cũ. Hứa Trầm Chu, anh tìm nhầm người rồi.”
Hứa Trầm Chu quay đầu, khóe mắt ửng đỏ, kết mạc đầy tơ máu: “Lục U, anh đã phạm một sai lầm.”
“Uống say thì về ngủ đi, tôi không muốn nghe anh nói gì hết.”
“Nếu như không nói, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời mất.” Hứa Trầm Chu từ phía sau ôm chầm lấy cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô: “Nể tình chúng ta yêu nhau nhiều năm, chúng ta bắt đầu lại được không.”
“Quá khứ tôi đã bỏ qua hết rồi, mời anh buông tay ra.”
“Sao lại quên được chứ, chúng ta ở sân vận động ngắm sao, cùng nhau xem pháo hoa năm mới, cùng đến thư viện học bài... Chúng ta có nhiều hồi ức tốt đẹp như vậy, anh không tin em thực sự quên được.”
“Tôi đã từng thật lòng thích anh. Nhưng Hứa Trầm Chu, anh thì sao? Anh ở bên tôi vì anh thật lòng thích tôi sao?”
Lục U cắn răng, trầm giọng nói: “Anh đã lừa tôi.”
“Đó là lúc đầu, nhưng sau này anh thực sự thích em rồi...”
“Thứ tình cảm ngay từ đầu đã lừa dối thì cần gì phải lưu luyến.” Lục U dùng sức thoát khỏi anh ta: “Cút đi, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy.”
Hứa Trầm Chu nắm chặt tay, nét mặt bi thương dần dần biến mất, thay vào đó là sự âm u lạnh lùng: “Em thích người khác rồi?”
“Tôi có thích người khác hay không chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Lục U tiến lên đẩy anh ta một cái, muốn đẩy tên đàn ông chết tiệt say mèm này ra khỏi phòng thiết kế. Không ngờ, sức anh ta lại lớn như thế, trở tay đã nắm được cổ tay Lục U, dùng sức ép cô vào tường.
Lưng Lục U bị đập vào tường đau điếng, cô cắn răng, liều mạng đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại thẳng tay xé xách cổ áo của cô.
“Nhiều năm như vậy không cam lòng động vào em, để người khác chiếm lợi rồi.”
Anh ta nói xong câu đó, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô.
Lục U vừa sợ vừa giận, giơ tay tát cho anh ta một cái.
Hứa Trầm Chu ngừng một chút, cái tát này dường như đã đánh thức ác ma trong lòng anh ta, động tác của anh ta càng thô lỗ hơn.
“Hứa Trầm Chu, anh điên rồi sao!”
“Anh điên cũng bởi vì em ép anh.” Hứa Trầm Chu thô bạo kéo mở áo ngoài, để lại những dấu đỏ trên da thịt trắng nõn của cô.
Lục U hoảng hốt nắm lấy một món đồ trang trí trên giá, vào lúc cô đang muốn tự vệ, đột nhiên anh ta bị một sức mạnh kéo ra, nặng nề ngã xuống đất.
Hứa Trầm Chu chửi một câu rồi lật người lại, tiếp đón anh ta là ánh mắt tức giận của người đàn ông kia.
Anh ta giật mình: “Tưởng, Tưởng Đạc.”
Đáy mắt Tưởng Đạc cuồn cuộn tức giận, anh không nói gì mà đi về phía anh ta, tóm lấy cổ áo Hứa Trầm Chu, trực tiếp kéo anh ta đi về phía bệ cửa cổ.
Hứa Trầm Chu bị anh đặt trên bệ cửa sổ, nửa người đều sắp ngã ra ngoài, cảm giác say xỉn chớp mắt đã giảm hơn phân nửa, sợ đến mặt mày tái mét: “Anh... anh dám...”
Tưởng Đạc vẫn không lên tiếng, nét mặt âm trầm lạnh lùng, cổ tay hơi động, cả người Hứa Trầm Chu đều ngửa cả ra phía sau.
“A A A!!!”
Anh ta sợ hãi kêu lớn.
Lục U lau sạch nước mắt, lảo đảo bước tới, ôm lấy cánh tay Tưởng Đạc: “Không được... đừng như vậy!”
Tưởng Đạc quay đầu nhìn cô, quần áo cô xốc xếch, mặt đầy nước mắt, vẫn chưa hết hoang mang.
Đáy mắt Tưởng Đạc xẹt qua một tia lạnh lùng cùng bi thương, khẽ hỏi: “Không nỡ để nó chết à?”
Lục U nhắm mặt lại, ôm chặt lấy cánh tay anh.
Ôm rất chặt, chặt đến mức... Tưởng Đạc có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
Tưởng Đạc dùng sức kéo Hứa Trầm Chu lại, đạp một cước vào hông anh ta, đá anh ta ra ngoài.
Hứa Trầm Chu loạng choạng đập vào tường, khớp xương chắc cũng nứt ra rồi.
Anh trầm giọng quát một chữ: “Cút!”
Hứa Trầm Chu đã hoàn toàn tỉnh táo, anh ta lăn một vòng rồi quắp đít chạy khỏi phòng thiết kế.
- -
Trong phòng rất im ắng, im ắng đến độ chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
Một lúc sau, Tưởng Đạc quay đầu nhìn cô.
Trên bờ vai cong cong, trắng nõn của cô xuất hiện vài vết đỏ, hai tay cô ôm trước ngược, cố gắng giữ chặt áo.
Tưởng Đạc cảm thấy huyệt Thái Dương của mình nảy lên, trái tim cũng tê rần, không cầm lòng được đi về phía cô.
Lục U theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, nghiêng người tránh anh.
Tưởng Đạc ngừng lại, rồi anh chầm chậm đưa tay lên, lòng bàn tay khẽ chạm vào vệt đỏ trên người cô.
Cô gái run rẩy, cổ hơi rụt lại, lùi về phía sau như một con chim cút đang đang hoảng sợ.
Tưởng Đạc cố nén sự đau đớn trong tim, giúp cô kéo cổ áo lên, che lại mảng da thịt trắng như tuyết, rồi anh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô –
“Bị dọa rồi?”
Lục U có thể cảm nhận được tâm trạng anh đã dịu đi, tâm tình cô cũng thả lỏng hơn: “Ừ.”
“Không phải bình thường rất đanh đá với anh hay sao.” Tưởng Đạc trùm kín người cô lại, sau đó nhàn nhạt chế giễu: “Sao thế, gặp được bạn trai cũ nên không nỡ bỏ, còn không cho anh dạy dỗ nó à.”
“Không phải không nỡ.”
Trong lòng Tưởng Đạc trống rỗng, anh nhìn về phía cô.
Lục U rũ mắt, siết chặt tay áo Âu phục của anh, nhỏ giọng nói tiếp: “Không phải tiếc anh ta, là em sợ anh làm chuyện không đúng.”
Sợ anh vì một kẻ không đáng mà đánh mất tương lai của mình, sợ anh... vĩnh viễn không thể trở lại được.
Lục U không ở trong kí túc xá, cô đang thuê một nhà trọ dành cho một người ở cạnh nhà Thẩm Tư Tư, từ đây đến phòng thiết kế khá gần, đi làm rất thuận tiện.
Tưởng Đạc đưa Lục U về nhà, bởi vì quãng đường gần nên anh cũng không lái xe, hai người một trước một sau đi về nhà cô.
Cô đi phía trước, anh ở phía sau đạp lên cái bóng lạnh tanh của cô.
Đến dưới nhà trọ, Lục U cởi áo ra trả lại cho anh.
Tưởng Đạc đi lên vuốt cổ áo cho cô, sau đó lại khép chặt vào: “Không cần, mặc vào đi.”
Lục U trêu anh: “Em mà mặc lại thì là em của rồi nha.”
“Sắp kết hôn rồi, còn phân biệt của anh của em cái gì.”
“Ai muốn kết hôn với anh chứ!”
Tưởng Đạc vươn đầu ngón tay ra ấn lên trán cô: “Mời xòe ngón tay ra tính hộ với, bây giờ đã là cuối tháng Tám rồi, chỉ cách trận tuyết đầu mùa năm nay còn khoảng bốn tháng mà thôi.”
Năm ngoái lạnh sớm, tháng Mười một đã rơi tuyết rồi.
Lục U bĩu môi: “Gần đây em có một đơn đặt hàng lớn, chỉ cần phòng thiết kế đi vào quỹ đạo thì rất nhanh sẽ kiếm được tiền thôi.”
“Vậy chúng ta cùng chống mắt lên xem xem ai sẽ thắng.”
Lục U rất có lòng tin với bản thân, đã đáp ứng trong nửa năm trả hết nợ thì nhất định sẽ không nuốt lời.
“Đúng rồi, hôm nay anh tới tìm em có chuyện gì sao?”
“Đến nói với em một tiếng, anh phải đi một thời gian.”
Lục U giật mình, lập tức nắm lấy tay áo sơ mi của anh: “Anh muốn đi đâu, đi Mỹ à, không phải đã hoàn thành chương trình học rồi sao?”
Tưởng Đạc không nói gì, mắt rũ xuống, nhìn cô thật sâu.
Đôi mắt đen nhánh mang theo sự tìm tòi, nhìn đến mức khiến Lục U ngượng ngùng. Cô biết biểu hiện của mình hơi hấp tấp, buồn bực nói: “Anh đã nói không đi nữa mà.”
Ánh mắt Tưởng Đạc dịu dàng nhìn cô: “Chuyện anh đã đáp ứng với em có khi nào nuốt lời chưa.”
“...”
“Ở thôn gần đây xảy ra vụ án bắt cóc trẻ con, anh phải đi điều tra, chắc khoảng nửa tháng đến một tháng, sẽ không lâu lắm đâu.”
“Thì ra là thế.” Lục U thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai anh, cười nói: “Dựa vào bản lĩnh của tam gia, không cần đến nửa tháng, chưa tới mười ngày nhất định sẽ phá được vụ án đó.”
“Tin tưởng anh như thế sao.”
“Đúng thế.”
Tối nay, trong lòng Tưởng Đạc thu hoạch được rất nhiều niềm hạnh phúc.
Nếu như không có tên khốn kiếp Hứa Trầm Chu kia, có lẽ anh đã hạnh phúc đến nỗi bay lên rồi.
Anh cố nén ý cười trên khóe miệng, giả vờ nghiêm túc giơ tay lên: “Đi đây.”
“Bai bai.”
Lục U cũng vẫy tay tạm biệt anh rồi xoay người đi vào cửa chung cư. Không nghĩ tới khi cô vừa vào trong thang máy, cánh cửa thang máy còn chưa kịp khép lại thì một bàn tay đàn ông duỗi tới, chặn cánh cửa đang đóng lại.
Lục U hoảng sợ, khi nhìn thấy là Tưởng Đạc, cô oán giận nói: “Anh quay lại làm gì chớ?”
“Lo lắng, muốn đưa em lên nhà.”
Người đàn ông đi vào trong thang máy, quen tay ấn vào tầng nhà cô.
Lục U nhìn bóng lưng dày rộng, cao ráo của anh, cô lầu bầu: “Ở đây có gì mà lo lắng chứ.”
“Nói nhảm ít thôi.”
Trong lòng Tưởng Đạc ngàn lần không nỡ, thầm nghĩ chỉ muốn ở cạnh cô thêm mấy giây mà thôi.
Anh đưa cô tới trước cửa phòng 2203, Lục U cởi áo khoác đưa lại cho anh: “Cầm lấy đi, em về đến nhà rồi.”
Tưởng Đạc nhận lấy chiếc áo, tay vươn ra kéo ống tay áo đang buông thõng của cô lên, che đi đôi vai trắng mịn: “Vào nhớ tắm nước nóng, không cần phải sợ Hứa Trầm Chu, ngày mai anh sẽ mới nó đến uống trà.”
Lục U cảm nhận được đầu ngón tay thô to của người đàn ông như có như không xẹt qua da cô, trong lòng giống như có sợi lông vũ quét qua, cô thấp giọng: “Cảm ơn.”
“Vào đi.”
Lục U đỏ mặt, xoay người vào nhà, vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại, người đàn ông lại giơ tay chặn cửa lại.
“Lại sao nữa?”
Tưởng Đạc liếm liếm môi mỏng, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, trái tim không kiềm chế được mà đập loạn: “Có chuyện, vẫn luôn muốn nói.”
“Gì cơ?”
“Anh...”
Trái tim Tưởng Đạc điên cuồng tăng tốc đến một trăm mươi mã lực, bàn tay đang đè lên chốt cửa căng chặt, mu bàn tay đã trắng bệch.
“Ấp a ấp úng không giống tam gia tí nào, có gì thì nói đi.”
“Bỏ đi, lúc nào về thì nói.”
Lục U nóng nảy: “Anh còn học được cách thừa nước đục thả câu à, muốn để em ngủ không yên đúng không.”
Tưởng Đạc giơ tay véo đầu mũi đáng yêu của cô, nói: “Bây giờ nói có thể sẽ làm anh phân tâm, ảnh hưởng đến tình tiết vụ án.”
“...” Lục U chỉ có thể buồn bực đáp: “Em chờ anh về.”
“Ừ.”
Khóe miệng Tưởng Đạc rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Cảm ơn em nhé.”
Lục U không hiểu: “Cảm ơn em làm gì?”
“Những lời hôm nay của em.”
Những lời đó khiến anh không còn lo được lo mất, không còn hoảng sợ cả ngày, không còn phải lo lắng ngay cả tư cách dùng danh nghĩa một người bạn đứng bên cạnh cô một cách hèn mọn cũng đánh mất.
Tưởng Đạc hoàn toàn khôi phục dũng khí, anh biết, bắt đầu từ hôm nay, trong lòng Lục U đã có anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương