Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 41: Phản kích



Nguyên nhân Lục U mua đến bảy hộp bao cao su chính là bởi vì buổi đêm phí ship tăng, vì để gom đủ mức freeship, chỉ đành mua nhiều như vậy.

Nhưng hiển nhiên Tưởng Đạc đã hiểu lầm ý của cô.

Một đêm kia ngoài trời sấm chớp rền vang, trong phòng cũng tràn ngập kiều diễm.

Tất cả gian khổ đều bị ngăn cách ở bên ngoài, cô bảo vệ Tưởng Đạc, cũng có được anh, có được tất cả nhu tình và lòng trung thành của anh.

Không cần bất cứ ngôn ngữ gì, cũng không cần bất cứ ai nhắc nhở, Lục U đã cảm nhận được...

Anh ấy thực sự đã thích cô rất, rất nhiều năm.

“Những năm tháng khó khăn nhất, mỗi một giây, mỗi một phút đều muốn giống như bây giờ.” Anh nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự thâm tình, trong thâm tình lại mang theo vài phần tuyệt vọng như đối mặt với cái chết.

Cô gái cũng nhìn vào mắt anh, ánh mắt mơ hồ: “Vậy anh bây giờ thì sao, bây giờ anh đang muốn gì.”

“Bây giờ, anh muốn cùng em ngồi vòng đu quay, muốn ăn thịt kho, muốn ngắm mặt trời mọc vào ngày mai và mặt trời lặn vào những ngày sau này, muốn nắm tay em cùng đi trên bờ cát...”

Muốn ở chung với nhau mỗi ngày, đó đều là sự bình dị to lớn nhất.

Nghe những lời ngọt ngào anh thỏ thẻ bên tai, Lục U nhắm hai mắt lại, mu bàn chân căng chặt.

- -

Khi Lục U tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, bảy hộp dùng hết một hộp.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, còn cả thân hình mạnh mẽ, rắn rỏi của anh in bóng lên lớp cửa thủy tinh.

Lục U ôm chăn, quyến luyến hương vị trong chăn, không chịu đứng lên.

Cả người đều rất đau mỏi, nhưng trong lòng lại chứa đầy ngọt ngào.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, rất nhanh, người đàn ông đẩy cửa đi ra.

Lục U lập tức nhắm mắt lại, nhưng cũng nghe thấy tiếng dép của anh đi tới trước mặt cô.

Kỹ năng giả vờ ngủ của cô không tốt, Tưởng Đạc liếc mắt là có thể nhìn ra, nhưng Lục U vẫn tiếp tục kiên trì giả vờ.

Cô không biết khi tỉnh lại phải nói cái gì, xấu hổ muốn chết, tốt nhất là giả chết luôn.

Vốn dĩ cho rằng Tưởng Đạc sẽ tặng cô một nụ hôn chào ngày mới sau đó sẽ rời đi. Không ngờ rằng, cô lại nghe thấy tiếng xé hộp quen thuộc.

Cô chợt mở mắt ra, thấy người đàn ông kia mỉm cười với cô, nốt ruồi son dưới khóe mắt sáng bừng hấp dẫn.

Anh mở một hộp mới, ngậm vào môi, sau đó đi về phía cô.

Lục U hét lên: “Anh điên rồi sao, lại tới nữa.”

“Đây mà điên gì chứ.”

Vừa mới bắt đầu thôi mà.

...

[Nhóm chat thiếu nữ cá muối 502]

U U Lộc Minh: “Lần thứ tư rồi QwQ”

Tiểu Nhị Đóa: “Mẹ tôi ơi!!”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tên Tưởng Đạc kia đói khát thành cái dạng gì rồi thế.”

U U Lộc Minh: “QwQ”

- -

Đoạn thời gian đó, quả đúng là Tưởng Đạc và Lục U như hình với bóng. Lúc cô làm việc ở Lộc Phong, Tưởng Đạc sẽ ngồi trên bàn làm việc của cô, khi thì bóc kẹo đút cho cô ăn, khi thì nghịch tóc cô, tết tóc cho cô.

Thời điểm Lục U vẽ không quan tâm đến xung quanh, bất kỳ sự vật, sự việc hay con người nào bên ngoài đều không thể ảnh hưởng đến cô, thậm chí ở trên tàu điện ngầm ồn ào cô cũng có thể lấy laptop ra bắt đầu làm việc.

Nhưng Tưởng Đạc ngồi trên bàn cô như một con hồ ly đực, lúc nào cũng khiến cô nghĩ đông nghĩ tây.

Cô buông chuột ra, không thể làm gì khác là nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh không mặc âu phục như trước nữa, hôm nay mặc một chiếc hoodie màu nhạt, môi hồng da trắng, nhìn rất thanh tú, ngập tràn cảm giác thiếu niên, thậm chí so với sinh viên như Lục Ninh còn trẻ hơn vài phần.

Cảm nhận được ánh mắt Lục U, lông mi Tưởng Đạc cong cong, cúi người sát vào cô: “Hôn anh một cái.”

“...”

Lục U biết nếu không thỏa mãn anh thì anh sẽ không bỏ qua, thế là hôn lấy lệ lên má anh một cái.

“Đủ rồi.”

“Sao mà đủ được.”

Tưởng Đạc nâng cằm cô lên, tựa như thưởng thức một trái cây đông lạnh, ngậm lấy môi dưới của cô.

Lục U bị anh trêu ghẹo đỏ cả mặt, cúi đầu than: “Anh phiền quá đi.”

Khóe miệng anh cong lên, thoáng tách ra: “Không phải lúc nào em cũng thấy anh phiền sao.”

Lục U chưa thỏa mãn nâng mặt anh lên, chủ động hôn: “Anh tự hiểu bản thân quá nhỉ.”

Đúng lúc này, Thượng Nhàn Thục đẩy cửa phòng thiết kế của Lục U ra, thấy tình hình này lập tức che mắt: “Ui cha! Hai người làm gì thế hở!”

Lục U đẩy Tưởng Đạc ra, ngại ngùng cười cười với Thượng Nhàn Thục: “Chị Nhàn.”

“Hai mươi tư tiếng dính một chỗ với nhau, chưa thấy ai yêu đương cứ dính nhau mãi như thế.” Thượng Nhàn Thục đi tới, đặt tài liệu trên bàn: “Nuôi chó cũng không dính người như thế đâu.”

Lục U đáp: “Anh ấy còn dính hơn chó.”

Thượng Nhàn Thục ghét bỏ nhìn Lục U: “Em có phải lần đầu tiên yêu đương đâu, sao còn sến thế hả.”

Lục U vỗ vỗ mặt Tưởng Đạc: “Nhưng bạn trai đẹp trai như vậy thì là lần đầu tiên thật đấy.”

“Được rồi, em là đại cổ đông của Lộc Phong chúng ta, chị kệ em đấy, đừng chậm trễ công việc là được.” Thượng Nhàn Thục nói rồi đặt mấy bản vẽ xuống trước mặt Lục U: “Đây là mấy thiết kế mùa xuân mà nhà thiết kế vẽ xong, em xem qua đi, ổn rồi thì mang xuống xưởng tạo mẫu.”

“OK, mai em sẽ cho chị câu trả lời thuyết phục.”

Lục U cầm bản vẽ lên, mở ra nhìn một chút.

Tưởng Đạc cũng bu lại một chỗ với cô, cảm thấy thú vị mà nhìn thiết kế, nhìn một chút mà mặt đã dính lên mặt cô.

Lục U không thể làm gì khác là đẩy anh ra: “Tam gia, anh rảnh lắm à! Kể cả tập đoàn Tưởng thị có cho anh về vườn thì anh vẫn còn công việc ở tổ trọng án mà!”

“Bên kia cũng tạm thời ngừng rồi.” Tưởng Đạc nói: “Bây giờ anh thất nghiệp rồi.”

“Nói như vậy là tam gia muốn em bao nuôi anh đấy à?”

“Xem ra là như thế rồi.” Khóe miệng Tưởng Đạc nhếch lên, hùng hồn hỏi: “Có thể ăn không?”

Lục U nhìn đôi mắt đào hoa như hồ ly quyến rũ người ta của ra, giơ tay vỗ lên mặt anh: “Để xem anh có ngoan hay không đã.”

Tưởng Đạc cắn vào tai cô: “Ngoan cực luôn.”

Vào lúc này, điện thoại Tưởng Đạc vang lên, nhưng anh hồn nhiên như không nghe thấy, cứ muốn gần gũi với cô. Lục U đẩy lồng ngực cứng cắn của anh ra, nói: “Mau nghe điện thoại đi.”

“Thất nghiệp rồi, không có việc gì đâu.”

“Nhỡ có vụ án thì sao, Hạ Minh Phi không giải quyết được, nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.”

Tưởng Đạc rốt cuộc vẫn phải ngừng lại, đi ra khỏi phòng thiết kế, đứng bên cửa sổ sát đất nghe điện thoại.

“Tam gia, đồ đã tung ra rồi, tám giờ tối blogger sẽ cùng lên một lượt.”

Người nói chuyện là trợ lý của anh, cũng là người luôn đi theo anh.

Sau khi trải qua việc của Tần Thư, Tưởng Đạc rất khó có thể tiếp tục tin tưởng người bên cạnh. Cho dù trợ lý Chu hiện tại vẫn còn đứng bên cạnh anh, anh cũng không cách nào tin tưởng hoàn toàn.

Nhưng điều này không quan trọng, bây giờ anh chỉ còn hai bàn tay trắng, người nên sợ không phải là anh.

Tưởng Đạc nhìn mây trắng phía xa, tô điểm thêm cho tòa cao ốc của tập đoàn Tưởng thị, ánh nắng chiếu vào lớp kính bao quanh, phản chiếu lại tia sáng màu vàng.

“Trong khoảng thời gian này chắc là náo nhiệt lắm nhỉ.”

“Đâu chỉ là náo nhiệt, chỉ  sợ những thứ trong tay tam gia mà tung ra thì nhà họ Tưởng sẽ lật trời mất.”

...

Quả nhiên, vào ban đêm, mấy blogger lớn cùng nhau lên bài, tuôn ra một đoạn video ngắn khó coi tại phòng bao trong hội sở của tổng giám đốc đương nhiệm 

Tập đoàn Tưởng thị - Tưởng Hằng.

Trên mạng khắp nơi dậy sóng. Hình ảnh trong đoạn video này ô uế không thể chịu nổi, Tưởng Hằng cũng dung tục, buồn nôn không kém, làm những ai đọc tin đều cảm thấy mắc ói.

Mà cách đó không lâu, Tưởng Hằng vừa kết hôn cùng với thiên kim bất động sản nhà họ Tần. Bây giờ lại nổ ra gièm pha như vậy, thiên kim nhà họ Tần lập tức đứng ra biểu đạt thái độ của mình với công chúng: Không nhẫn nhịn, sẽ ly hôn, coi như bản thân mình nhìn nhầm người.

Tuyên bố này vừa đưa ra thì ngay ngày hôm sau, nhà họ Tần cũng tuyên bố rút vốn, rời khỏi dự án hợp tác phát triển khu dân cư ở West Park cùng tập đoàn Tưởng thị.

Nhà họ Tần vừa rút vốn thì tập đoàn Tưởng thị lập tức rơi vào tình trạng đứt nguồn vốn, mà bởi vì cao tầng có bê bối nên những tập đoàn khác cũng rối rít ngồi quan sát, không dám hợp tác.

Vài anh chị em họ trong nhà lúc này cũng nhảy ra để bán lại cổ phần với giá thấp để lấy tiền mặt.

Khoảng thời gian đó, tập đoàn Tưởng thị chướng khí mù mịt. Không ít người hợp tác khi nhìn thấy tập đoàn Tưởng thị bị một đống đầu trâu mặt ngựa ở đâu nhảy ra làm bừa làm bãi, không thể khiến họ tin tưởng nhiều như bọn họ tin tưởng Tưởng Đạc, vì thế cũng nối đuôi nhau rút vốn.

Tập đoàn Tưởng thị rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có.

Mấy ngày nay, anh chị em họ nhà họ Tưởng cũng không may mắn tránh khỏi, ai nấy đều bị tuồn ra vài vụ scandal. Cùng lúc đó, giá cổ phiếu tập đoàn ở phiên giao dịch ngày thứ hai trượt như trượt cầu tụt, trong một đêm bốc hơi mười mất điểm.

Bởi vì chuyện này, Tưởng phu nhân tức đến nhập viện.

Nhưng bà ta không ngờ, người đầu tiên đến thăm bà ta lại là Tưởng Đạc.

Lúc này gặp lại Tưởng Đạc, anh đã còn không bộ dạng chật vật, nghèo túng khi bị buộc giao quyền điều hành vào đêm đó. 

Anh mặc tây trang được đặt may riêng, bình tĩnh bước vào phòng bệnh, trong mơ hồ lại nhìn thấy phong thái rung trời chuyển đất của ông Tưởng hồi trẻ.

Trong tất cả những đứa con, anh là người giống bố nhất, không chỉ về ngoại hình, mà còn về cả dã tâm và lang tính.

[1] Lang tính: tính cách nham hiểm như sói)

Cha Tưởng nhìn thấu lòng người, nhìn ra Tưởng Đạc có thể gánh vác được, nên mới giao cả tập đoàn cho anh. 

Đây chính là điều mà Tưởng phu nhân hận nhất.

Sớm biết như vậy thì nên giết con sói con này từ khi nó còn nhỏ, giữ lại đến bây giờ lại trở thành tai họa.

Nhìn thấy Tưởng Đạc đi vào, mặt Tưởng phu nhân lạnh đi vài phần: “Mày tới làm gì.”

Tưởng Đạc ung dung đi vào phòng bệnh, cười ôn hòa với bà ta, sau đó đi tới bên giường, kéo rèm cửa sổ ra.

Trong phòng bệnh lập tức tràn ngập ánh sáng ấm áp.

Động tác của anh rất nhẹ, nét mặt cũng rất bình thản, khóe miệng thậm chí còn treo một nụ cười dịu dàng.

Nhưng mỗi một động tác của anh, mỗi một ánh mắt của anh, không hiểu sao đều khiến Tưởng phu nhân cảm thấy áp lực, trong lòng không thể không sinh ra sự sợ hãi.

Tưởng phu nhân chột dạ, cảm giác không cam lòng khiến bà ta không khỏi tức giận quát lên: “Ai bảo mày tới hả, cút ra ngoài!”

Tưởng Đạc cũng không rời đi, anh kéo rèm cửa sổ ra rồi ngồi xuống ghế salon, tự nhiên cầm dao lên, không nhanh không chậm bắt đầu gọt táo.

“Còn nhớ hồi bé đĩa trái cây trong nhà để đầy trái cây và kẹo, bọn trẻ con trông thấy đều rất thèm, tôi cũng thế. Có một lần tôi lấy hết dũng khí giơ tay ra lấy, lại bị bà nhìn thấy, rồi bà cấu mạnh vào tay tôi, máu bầm mấy ngày cũng không biến mất.”

“Bà cũng thường nhốt tôi vào tầng hầm không một tia sáng, mặc kệ tôi sợ hãi ra sao, gào khóc ra sao, bà chỉ đứng ở bên ngoài nghe. Dường như tiếng khóc của tôi khiến bà rất thoải mái.”

“Khi còn bé, tôi không rõ vì sao một phu nhân trước mặt người khác ưu nhã, xinh đẹp, lại dịu dàng như thế, mà sau lưng lại trở thành ma quỷ. Sau này học tâm lý tội phạm tôi mới biết được, tôi chỉ là một chiếc gương, trên người tôi bà nhìn thấy cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nhìn thấy cuộc sống thất bại của mình.”

“Nói cho cùng, cái gương nó có lỗi gì đâu, nó chẳng qua chỉ soi tỏ bộ mặt đáng ghét, hình thái xấu xí của bà mà thôi. Vậy mà bà lại muốn bôi bẩn nó, thậm chí phá vỡ nó.”

Anh bình tĩnh tự thuật, con ngươi đen nhánh không mang theo chút tình cảm nào.

“Mày sinh ra đã là một sai lầm rồi.” Tưởng phu nhân kích động đến độ nếp nhăn trên mặt cũng run rẩy: “Mày càng không nên vào trong nhà tao, hủy diệt cuộc sống của tao.”

“Người tạo ra bi kịch cho bà không phải tôi, mà là chồng của bà.” Tưởng Đạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà ta: “Ở trước mặt ông ta, bà không có dũng khí nói một chữ ‘không’, bởi vì bà phải dựa vào ông ta mà sống.”

Từng câu từng chữ anh nói ra như con dao sắc đâm vào trái tim Tưởng phu nhân.

“Chỉ có người nhu nhược mới đem những thứ không cam lòng và phẫn nộ trút lên người một đứa trẻ. Chỉ dựa vào điểm này thôi, bà và hung thủ biến thái trong vụ bắt cóc kia không khác nhau chút nào cả.” Ánh mắt sắc bén của anh vây lấy bà ta, gằn từng chữ: “Phu nhân, bà cũng là hung thủ giết người.”

“Mày nói bậy! Mày nói bậy!”

Tưởng Đạc biết, những lời này đã đâm trúng một mặt mà bà ta khó chấp nhận nhất.

“Không có cách nào đối mặt với chính mình sao? Không cách nào đối diện với sự xấu xí, dối trá cùng cực phía sau lớp vỏ danh dự tốt đẹp kia à?”

“Đừng nói nữa!” Tưởng phu nhân tức giận quát: “Câm miệng! Mày câm miệng cho tao!”

Tưởng Đạc bình tĩnh nói: “Mà con của bà, cũng sắp vì tất cả những gì bà làm, mà phải trả giá thật đắt rồi.”

Vỏ táo trên tay nối dài thành dải, không hề đứt đoạn.

Trái tim Tưởng phu nhân cũng giống như lớp vỏ táo kia, tùy ý anh gây khó dễ.

“Mày... mày muốn làm gì bọn nó!”

Trái tim Tưởng phu nhân thắt chặt lại: “Tao không cho phép mày đụng vào bọn nó, thằng điên này!”

Tưởng Đạc đi tới trước mặt bà ta, đưa trái táo đã gọt xong cho bà ta, bà ta kích động vung tay ra, trái táo lăn xuống đất.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, tức tối nói: “Đáng lẽ, tao không nên giữ lại mạng cho con sói như mày! Đáng lẽ tao phải quyết đoán, phải đưa mày đi!”

Tưởng Đạc không thèm để ý chút nào, nhặt trái táo lên, thuận tiện ném vào trong thùng rác.

“Sao bà lại nỡ đưa tôi đi được chứ.” Anh cười lạnh: “Bà còn muốn giữ lại tôi để tận mắt nhìn thấy tôi đi vào con đường trụy lạc, tận mắt nhìn thấy tôi bị hủy diệt. Chỉ như vậy thì trong lòng bà mới có thể bình phục lại. Nhưng đáng tiếc, tôi lại liên tiếp khiến bà thất vọng rồi.”

“Chẳng qua chỉ bàn tán một chút thôi mà.” Bà ta nhìn Tưởng Đạc, thở không ra hơi, hung ác nói: “Con tao chỉ phạm phải sai lầm mà đàn ông trên thế giới này đều phạm phải. Qua một thời gian nữa thì dư luận và xã hội cũng sẽ tha thứ cho nó thôi. Mày nghĩ dựa vào cái đó mà muốn đoạt lại quyền hành sao, thế thì mày tính sai rồi.”

“Sai lầm mà đàn ông trên thế giới này đều phạm phải.” Tưởng Đạc như nghe được chuyện cười, anh lắc đầu, nhìn Tưởng phu nhân: “Chồng của bà cũng phạm phải sai lầm mà đàn ông trên thế giới này đều phạm phải. Bà tha thứ được cho bọn họ, nhưng lại ngược đãi tôi?”

Tay Tưởng phu nhân siết chặt lại, một câu cũng không nói được.

Tưởng Đạc lấy trong túi ra một phần tài liệu, đặt trên giường bệnh Tưởng phu nhân, nhè nhẹ vỗ vỗ: “Đương nhiên, bàn tán một chút thôi mà, chẳng thay đổi được gì, dư luận chẳng mấy chốc sẽ quên chuyện này thôi, nhưng mà...”

Anh đổi giọng: “Nếu như là phạm tội, vậy thì đừng bàn tới những chuyện khác nữa.”

Nói xong, anh để lại phần tài liệu kia, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Bàn tay run lẩy bẩy của Tưởng phu nhân cầm tập tài liệu kia lên, bên trên là một ít báo cáo tài vụ và sổ sách xuất nhập.

Xem xong tập tài liệu kia, sắc mặt bà ta lại càng trắng hơn, cả người dường như đã già đi mười tuổi.

Đây là một phần bằng chứng rửa tiền của công ty giải trí dưới danh nghĩa con bà ta. 

Bằng chứng thép, nặng tựa núi, có thể lập tức khiến nửa đời sau của Tưởng Hằng ngồi trong tù đếm sao.

Huyết áp của Tưởng phu nhân lập tức tăng cao. Đến bây giờ bà ta mới phát hiện đứa con hoang mà ta luôn coi thường này đáng sợ như thế nào. 

Bà ta không biết rốt cuộc Tưởng Đạc nắm trong tay bao nhiêu thứ, ngoại trừ Tưởng Hằng thì còn có những người khác hay không...

Tưởng Đạc là chuyên gia trẻ tuổi nhất trong tổ trọng án, trong vài năm ngắn ngủi đã giải quyết vô số vụ án treo, sẽ không có chuyện gì mà nó không biết.

Nếu nó thật sự muốn điều tra, những đời sau không nên thân, nát từ gốc đến ngọn của nhà họ Tưởng sợ rằng sẽ không ai có thể tránh được.

Tưởng phu nhân cứ tưởng rằng đã nắm được tử huyệt của Tưởng Đạc, bà ta cho rằng Tưởng Đạc vẫn giống như hồi bé, gầy yếu, không có sức phản kháng.

Nhưng sự thật chứng minh, anh không chỉ biến thành ác long, mà trên tay ác long còn nắm lấy cây bảo kiếm sắc bén của dũng sĩ giết rồng.
Chương trước Chương tiếp