Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 45: Chồng



Sau khi Tưởng Đạc dọn về căn nhà ở Long Thành Dữ Hồ, dường như tất cả mọi việc bất lợi đều thay đổi từ ngày hôm đó.

Không lâu sau, Tần Thư bởi vì thời trẻ có một lần chẩn đoán sai bệnh, đẩy người bệnh đến con đường tự sát, chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng, anh ta bị tước giấy phép hành nghề, đồng thời cả đời này đều không thể tiếp tục làm ngành này nữa.

Sau Tần Thư, chính là Tưởng Tư Địch.

Trên thế giới này, không có bất kì ai trong sạch không tì vết, hoàn hảo không có khuyết điểm, ngay cả người chị Tưởng Tư Địch này.

Sắp tới ngày tổ chức đại hội cổ đông của tập đoàn Tưởng thị, tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương, trong đó bao gồm cả Tưởng Tư Địch. Đối với chị ấy mà nói, đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ.

Còn Tưởng Đạc lại ngủ rất ngon, kể từ khi cùng Lục U ở bên nhau, thói quen ngủ sớm đã bị phá vỡ, mỗi ngày đều phải mệt mỏi rã rời đến tận nửa đêm mới ngủ được.

Trong bóng đêm, Lục U nhỏ giọng gọi Tưởng Đạc, có vẻ Tưởng Đạc ngủ rất say, không hề tỉnh lại.

Thế là Lục U ngồi dậy, đi dép vào, nhẹ nhàng đi tới thư phòng của Tưởng Đạc.

Tất cả các phòng trong nhà đều mở,  thậm chí ngay cả ngăn tủ chứa các văn kiện quan trọng của anh cũng không hề khóa.

Lục U mở ngăn kéo, lấy ra chiếc USB màu đen của Tưởng Đạc. 

Khoảng thời gian này anh thường xuyên trầm tư, trên tay luôn cầm chiếc USB này. Lục U biết bên trong nhất định có một vài thứ khiến anh phải suy nghĩ.

Lúc nào anh cũng sát phạt quyết đoán, có thể khiến cho anh do dự, có lẽ... liên quan đến Tưởng Tư Địch.

Lục U vẫn nghe bạn bè bàn luận trong nhóm, mọi người đều nói Tưởng Đạc là người đứng sau thao túng tất cả khủng hoảng của nhà họ Tưởng. Ngay từ đầu Lục U thực sự ngốc nghếch không tin, bởi vì mỗi ngày Tưởng Đạc đều ở bên cạnh cô, anh cũng không hề đề cập tới chuyện này.

Nhưng Lục U không phải người ngốc, khi cô nhìn thấy những người anh em họ từng bắt nạt anh, từng người từng người lần lượt lật xe, không một ai có kết cục tốt đẹp. Mà cuối cùng, khi ban giám đốc của tập đoàn Tưởng thị bắt đầu suy nghĩ về việc mời Tưởng Đạc về lại, rồi đến khi mở cuộc họp để bỏ phiếu để xem anh và Tưởng Tư Địch rốt cuộc giữ lại người nào, Lục U mới dần dần phát hiện, cô thực sự rất ngây thơ.

Cô cắm chiếc USB kia vào máy tính, mở ra tập tài liệu duy nhất ở bên trong, đọc hết nội dung trong đó.

Đây chính tài liệu đen của Tưởng Tư Địch, mà không hẳn là tài liệu đen, nói chính xác hơn, là lịch sử đen tối của chị ta.

Đây là một danh sách ảnh chụp màn hình trên Weibo, tài khoản này hiện tại đã bị xóa đi, nhưng nội dung vẫn được giữ lại. Đây là tên Weibo Tưởng Tư Địch đăng kí khi còn là học sinh, nội dung bên trong khiến người ta chấn động, hoặc có thể nói, là không thể tưởng tượng được.

“Không chỉ một lần tôi muốn bóp chết nó.”

“Tại sao Tưởng Hằng vẫn chưa chết chứ, đi chết đi, đi chết đi!”

“Lại nằm mơ rồi, trong mơ Tưởng Đạc kéo nó vào trong nước, tôi rất vui, thật sự hi vọng nó chết đuối nhanh một chút.”

“Loại phế vật không nên hồn như nó, rác rưởi rác rưởi rác rưởi.”

...

Mọi người đều biết, dù trước mặt người thân hay người ngoài, hình tượng của Tưởng Tư Địch luôn là ánh mặt trời lạnh lẽo cô đơn, hoàn hảo đến độ gần như không phạm phải sai lầm, trên người luôn ngập tràn năng lượng chính nghĩa.

Nhưng mà, cái tài khoản “bãi nôn đen” này đã phơi bày tất cả mặt trái u ám của chị ấy ra bên ngoài. 

Lục U đọc tất cả nội dung bên trong, cô biết, nếu một ngày Weibo này lộ ra trước mặt mọi người, hình tượng nữ thần của Tưởng Tư Địch sẽ hoàn toàn đổ vỡ, trở thành người có bệnh nặng nhất.

Mà Lục U cũng rất kinh ngạc, năng lực điều tra tin tức của Tưởng Đạc rất mạnh, tài khoản Weibo này đã được lập từ lâu, bây giờ đã bị hủy, vậy mà anh cũng có thể tìm được, thậm chí... có khả năng những tấm ảnh chụp màn hình này là năm đó chính bản thân anh đã giữ lại.

Từ lâu, anh đã nhận ra bên dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ, Tưởng Tư Địch có một mặt không muốn người khác biết được. Anh nhìn thấu sự không cam lòng của chị ta, cùng với hận ý đối với Tưởng Hằng.

Thật ra những tin tức này cũng không có gì, cùng lắm chỉ là phát tiết sự tiêu cực của thiếu nữ trong độ tuổi phản nghịch mà thôi.

Nhưng vấn đề là, bây giờ tập đoàn Tưởng thị đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu những tin tức này bị tung ra, hình ảnh vốn đã bấp bênh của tập đoàn Tưởng thị có thể sẽ thực sự bị hủy hoại.

Xem như là một kích trí mạng với tập đoàn Tưởng thị.

Mà Tưởng Tư Địch cũng sẽ mất đi tất cả lợi thế trước mặt Tưởng Đạc, không còn nhận được sự tín nhiệm của ban giám đốc nữa.

Chị ấy sẽ trực tiếp bị knock-out.

Trận cờ này, Tưởng Đạc là người chiến thắng cuối cùng.

- -

Lục U rút USB ra, cẩn thận đặt lại vào ngăn kéo, sau đó tắt máy tính đi.

Cô về lại phòng. Trong bóng đêm, Tưởng Đạc ngủ rất ngon, ánh trăng chiếu trên mặt anh, giữa hai đầu lông mày của anh mang theo vài phần dịu dàng và lưu luyến, tựa như đã buông xuống toàn bộ phòng bị và tính toán.

Lục U lùi vào trong chăn, đưa lưng về phía anh, cuộn người, nhắm mắt.

Nhưng đột nhiên, người đàn ông phía sau xoay người lại, ôm lấy cô từ sau lưng.

Thân thể cô gái nhỏ lạnh cóng, không biết đã ở bên ngoài bao lâu rồi.

Anh mở mắt ra rồi nói với cô: “Nếu muốn xem nội dung trong USB cũng không cần phải lén la lén lút lúc nửa đêm, ngay cả áo khoác cũng không mặc vào.”

Trong lòng Lục U chùng xuống, có chút hốt hoảng, không dám lên tiếng.

Người đàn ông kia ôm chặt lấy cô, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô, lười biếng nói: “Sao đều thích làm trộm như thế hử?”

Lục U buồn bực vặn lại: “Ai làm trộm chứ.”

“Tưởng Tư Địch, chị ấy muốn tập đoàn Tưởng tị thì có thể nói thẳng với anh, anh sẽ nhường lại cho chị ấy, nhưng lại muốn cướp từ trong tay anh.”

Trong giọng nói của anh mang theo vài phần trách cứ: “Còn cả em nữa, muốn biết chuyện gì đều có thể trực tiếp hỏi anh, anh sẽ không lừa em. Lại cứ thích hơn nửa đêm chờ anh ngủ say thì đi xem trộm USB, còn chưa phải làm trộm à?”

Lục U không biết anh có tức giận hay không, chột dạ hỏi: “Em hỏi anh, anh sẽ nói cho em biết chứ?”

“Ừ.”

“Vậy anh... chuẩn bị công bố nội dung trong USB à?”

“Ừ.” Tưởng Đạc thản nhiên đáp: “Anh không thích người khác cướp đồ của mình, thứ anh có không nhiều lắm, bọn họ còn muốn cướp...”

Những lời này khiến Lục U rất đau lòng.

Đúng thế, từ nhỏ anh đã không có nhiều thứ, cũng chưa từng tranh giành với ai cái gì. Là người nhà họ Tưởng liên tục cướp đồ của anh, gọt bút chì, tẩy, con dấu nhỏ... Lục U tìm đủ mọi cách để đưa cho mấy thứ tốt, nhưng đều bị mấy người kia cướp đi. Vì để bảo vệ những thứ nhỏ bé này, bình thường anh đều bị đánh cho to đầu. 

Cô lật người lại, trong màn đêm dịu dàng, mặt đối mặt với Tưởng Đạc: “Anh giận em sao?”

“Không.” Con ngươi đen nhánh của Tưởng Đạc hiện lên ánh sáng nhạt: “Anh đang nói đạo lí với em thôi.”

“Anh đừng giận em.” Cô nâng tay lên chạm vào mặt anh: “Sau này chúng ta hãy thẳng thắn với nhau nhé, được không?”

“Ừ.”

Cô nhích lại gần, hôn nhẹ lên môi anh.

Tưởng Đạc giữ gáy cô, hôn sâu thêm một chút.

Chỉ có điều Lục U kêu dừng lại đúng lúc, nếu không ngừng thì đêm nay cô cũng đừng ngủ nữa!

Tưởng Đạc nhìn gương mặt cơ, đột nhiên nói: “Lục U, lâu rồi chúng ta không mở lòng nói chuyện như hồi bé nhỉ.”

“Nói gì cơ.”

“Tất cả những điều này, có lẽ em đã biết ít nhiều từ chỗ bạn em đúng không.”

“Tưởng Đạc, trên thế giới này có chuyện gì em không biết không hả!”

“Có, ví dụ như cái nhìn của em, anh không nắm được.”

Không chỉ không nắm được, còn có chút sợ hãi khi biết...

Nếu như cô không đứng về phía anh, nếu như cô cảm thấy anh làm sai, bởi vậy mà sinh ra hiềm khích với anh, có lẽ Tưởng Đạc sẽ rất đau lòng.

“Anh đều làm cả rồi, cái nhìn của em còn quan trọng sao?”

“Quan trọng, rất quan trọng.” Tưởng Đạc dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, dùng giọng điệu gần như khẩn cầu để nói: “Đừng ghét anh, bây giờ em là tất cả của anh rồi.”

Lục U không biết đem người khác trở thành tất cả là cảm giác gì, bởi cô vẫn còn bố mẹ, còn em trai, trong cuộc sống của cô vẫn còn những người khác.

Nhưng Tưởng Đạc... không còn bố mẹ nữa rồi, người chị duy nhất cũng lựa chọn ruồng bỏ anh, Lục U là tấm gỗ nổi duy nhất trong lúc anh tuyệt vọng nhất, cô bị anh nắm lấy quá chặt.

Trái tim Lục U như bị dao cắt, cô nghiêm túc nói với Tưởng Đạc: “Thật ra rất khó để nói ‘em ủng hộ toàn bộ quyết định của anh’, những người trước đây là do bọn họ đáng đời, em cảm thấy không sao cả, nhưng Tưởng Tư Địch...”

Tưởng Đạc lập tức nói: “Em cảm thấy anh không nên tung nội dung trong USB ra ngoài đúng không.”

Lục U nhìn Tưởng Đạc, cô đáp: “Đúng vậy.”

“Bởi vì quan hệ của em với chị ấy không tệ sao?”

“Không liên quan đến chị ấy, nhưng em không muốn sau này anh cảm thấy hối hận.”

Vậy mà Tưởng Đạc lại mỉm cười: “Là chị ấy bất nghĩa trước mà, em dựa vào đâu mà cho rằng anh sẽ hối hận?”

“Bởi vì anh vẫn là dũng sĩ diệt rồng mà.” Tay Lục U mò tới phần bụng cứng rắn của anh, trên đó có một dấu vết sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi, đó chính là “huân chương” vinh quang mà tội phạm buôn bán ma túy đã để lại trên người anh.

“Tưởng Đạc, thế giới này không tốt như vậy đấy, đầy rẫy bạo lực, bất công, thương tổn, đố kị... nhưng anh vẫn kiên quyết cầm kiếm lên, đồng thời còn thề phải bảo vệ nó, khiến nó trở nên tốt hơn.”

Lời cô nói giống như một cọng lông vũ mềm mại rơi vào tim Tưởng Đạc, bất luận vết nứt có lớn đến đâu đều được lấp lại.

Anh cầm tay Lục U, đặt lên bên môi, nhẹ hôn lên: “Anh bảo vệ thế giới này là bởi vì thế giới này có em.”

...

Ngày hôm sau là cuộc họp hội đồng quản trị, Tưởng Đạc đi thẳng đến văn phòng của Tưởng Tư Địch, ném USB đến trước mặt cô, vẫn nói chuyện với bộ dáng kiêu ngạo, tiêu sái: “Cất cái lịch sử đen tối của chị đi, em không cần nữa.”

Tưởng Tư Địch nhận lấy USB, mặc dù không biết nội dung bên trong là gì, nhưng có vết xe của những người đi trước, chị ấy có thể đoán được bên trong nhất định là những tin tức bất lợi của mình do Tưởng Đạc thu thập được.

Chị ấy có chút kinh ngạc, nhìn về phía anh rồi hỏi: “Tại sao?”

“Tập đoàn Tưởng thị là giấc mơ của chị, nhưng không phải của em. Em nói rồi, chị muốn thì có thể nói thẳng với em, em sẽ đưa cho chị, bởi vì chị là chị của em. Nhưng chị... không thể cướp từ trong tay em được.”

Tưởng Tư Địch cúi đầu, nhìn cái USB màu đen kia, bỗng chị ấy cảm thấy đau nhói trong tim.

Mấy ngày nay cô nằm mơ rất nhiều, mơ thấy chuyện ngày đó Tưởng Đạc rơi xuống nước. Mặc dù trong lòng có một giọng nói luôn nói rằng chị ấy không sai, chị ấy không sai, nhưng sau khi Tưởng Đạc nói với chị ấy “chị muốn thì có thể nói thẳng với em, em sẽ đưa cho chị, bởi vì chị là chị của em”, phòng tuyến trong lòng chị ấy lập tức vỡ tan.

Chị ấy biết mình đã sai, nhưng chỉ là không muốn thừa nhận.

Tưởng Đạc chưa từng nhận được tình yêu, mà Tưởng Tư Địch cũng chưa bao giờ cho rằng mình thương yêu đứa em trai này, chị ấy chỉ không cùng người khác bắt nạt anh mà thôi. Chút chuyện nhỏ nhặt ấy chẳng thể nói là thiện lương, nhưng lại đủ để sau này Tưởng Đạc đối xử với chị ấy khác những người còn lại trong nhà họ Tưởng, cảm kích chị ấy, bằng lòng gọi chị ấy là “chị”.

Trong khoảnh khắc Tưởng Đạc xoay người rời khỏi văn phòng, Tưởng Tư Địch siết chặt USB, không nhịn được nỗi nghẹn ngào.

- -

Vừa ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Tưởng thị, Tưởng Đạc đã gửi một tin nhắn cho Lục U: “Ca ca của em... thất nghiệp thật rồi.”

Khi Lục U nhận được tin nhắn này, cô biết anh đã có chọn lựa dựa theo tâm ý của mình.

Bởi vì nhận được quá ít thiện ý, nên chỉ cần đối tốt với anh một chút, anh sẽ ghi nhớ rất kĩ. Vậy nên bây giờ anh mới lựa chọn buông tha cho Tưởng Tư Địch. 

Lục U biết, anh vẫn luôn là người rất hiền lành.

Bởi vì những năm kia Lục U luôn quan tâm và bên cạnh làm bạn với anh, nên trong một khoảng thời gian khá dài, anh luôn nhiệt tình và tình cảm với cô.

U U Lộc Minh: “Mất thân phận tổng giám đốc thì anh vẫn còn công ăn việc làm ổn định mà! Thế là được rồi!”

JD: “Anh chưa từng nói mình có công ăn việc làm ổn định, chưa có trong biên chế.”

U U Lộc Minh: “???”

JD: “Nhưng anh sẽ tranh thủ sang năm thi được, nhất định sẽ khiến mẹ chúng ta hài lòng.”

U U Lộc Minh: “[mỉm cười]”

- -

Sau ngày họp hội đồng quản trị, tập đoàn Tưởng thị công bố lại danh sách tổ chức, tên Tưởng Đạc chói lòa trong ban điều hành.

Mà Tưởng Tư Địch, vẫn xếp sau anh như cũ, là phó tổng của công ty.

Lục U phóng to hình ảnh lên, xác định danh sách kia không hề sai, quả thật là có tên Tưởng Đạc.

Không bao lâu sau, Thẩm Tư Tư vứt vào trong nhóm chat một đường link, là Weibo cá nhân của Tưởng Tư Địch.

Lục U ấn vào, thấy Tưởng Tư Địch đăng lên một bài thanh minh, trong bài, cô tuyên bố di chúc của bố vẫn còn hiệu lực.

“Tôi đã tham khảo ý kiến ​​của trung tâm sức khỏe tâm thần nơi em trai tôi đến chữa bệnh, đối phương đưa ra câu trả lời chắc chắn rằng bệnh tình của em trai tôi đã dần trở nên tốt hơn. Tôi tin rằng trong tương lai không xa em ấy có thể đảm nhiệm được công việc này, tôi tôn trọng lựa chọn của bố, em ấy thích hợp ngồi vị trí này hơn tôi.”

“Đồng thời, cá nhân tôi cũng muốn biểu đạt sự áy náy chân thành nhất đối với em ấy. Đối với tất cả những chuyện trong quá khứ, có thể lời xin lỗi này tới hơi muộn, tôi cũng không cầu xin sự tha thứ của em ấy, tôi chỉ muốn nội tâm mình bình yên trở lại.”

“Tưởng Đạc, xin lỗi.”

...

Lục U kéo xuống phần bình luận, phía dưới bài viết cư dân mạng có khen có chê, có người đồng ý, có người nghi ngờ, cũng có người ăn dưa, xem náo nhiệt...

Nhưng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, đương sự cũng chẳng để ý, Tưởng Tư Địch không, Tưởng Đạc càng không.

Bệnh tình của anh đã khôi phục khá tốt, một câu xin lỗi của Tưởng Tư Địch đã hoàn toàn tháo gỡ nút thắt trong lòng anh. Bóng lưng cô quạnh trong giấc mơ kia quay đầu nhìn anh mỉm cười, sau đó nhảy xuống bậc thang, chậm rãi đi ra khỏi cảnh trong mơ của anh.

Tưởng Đạc miễn cường ngồi lại ghế tổng giám đốc của tập đoàn Tưởng thị. Anh vẫn trưng gương mặt thối ra trước mặt Tưởng Tư Địch, luôn miệng nói Tưởng Tư Địch làm trễ nải kế hoạch thi vào biên chế của anh, tương lai anh không thể báo cáo với mẹ vợ được.

Tưởng Tư Địch trợn mắt nhìn anh, không biết nói gì hơn, Tưởng Đạc chẳng những chó, mà còn học được Versailles [1]. Ngồi lên vị trí chị ấy khát khao nhất nhưng ngày nào cũng tỏ thái độ nhấp nhổm không yên, ngứa ngáy như kim châm vào da thịt, thật sự như cầu xin cậu ta quay lại vậy.

[1] Versailles - một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”.

Nhưng sau khi Tưởng Đạc về lại công ty, hình tượng tốt đẹp bên ngoài xã hội của anh đã thành công khôi phục lại uy tín và danh dự cho tập đoàn Tưởng thị. Dù sao thì người đàn ông này đã từng ăn một dao của tội phạm buôn bán ma túy, còn phá được hàng loạt án treo, mới có mấy năm mà huân chương nhận đến mềm cả tay. Có người đàn ông như vậy trấn giữ, tập đoàn Tưởng thị rốt cuộc cũng lấy lại được sự tín nhiệm của đối tác, mối nguy dần được cải thiện.

- -

[Ting, mười triệu của quý khách đã được chuyển vào tài khoản của đối phương.]

Nhận được thông báo này, Lục U lập tức gửi ảnh chụp màn hình cho Tưởng Đạc –

U U Lộc Minh: “Trả xong rồi nha! Trước trận tuyết đầu mùa năm nay, nói lời giữ lời, có vay có trả!”

JD: “Em mới trả chín triệu chín trăm chín mươi nghìn tệ, còn thiếu mười nghìn tệ nữa, cho nên hôn lễ này vẫn tính. [mỉm cười]”

U U Lộc Minh: “Không thể nào.”

Tưởng Đạc gửi lại cho cô một tấm ảnh chụp màn hình, trong tài khoản đúng là chỉ có chín triệu chín trăm chín mươi nghìn tệ.

U U Lộc Minh:???

JD: “Quên không nói, ngân hàng anh dùng người chuyển phải trả phí chuyển tiền.”

U U Lộc Minh:...

U U Lộc Minh: “[mỉm cười] [mỉm cười]”

JD: “[mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười]”

Thẩm Tư Tư đang đi thử váy cưới với Lục U, nhìn hai người dùng meme chọc tức lẫn nhau, cô ấy cũng cạn lời: “Cậu đấy, đã nhận lời cầu hôn của người ta rồi, mười triệu đấy chính là tài sản chung của hai vợ chồng, còn trả làm gì nữa, trước sau không phải đều là của cậu à.”

“Tôi nhận lời cầu hôn của anh ấy không phải bởi vì...”

Lục U giơ váy lên, xích lại gần Thẩm Tư Tư: “Không thể không nhận lời sao.”

“Nghe nói Tưởng Đạc không muốn cầu hôn cậu trước mặt mọi người chính là vì không muốn dùng đạo đức ép buộc cậu.Thế nào, cầu hôn riêng mà cũng ép cậu được à?”

“Cậu nhất định phải nghe à?”

“Nói nhanh nói lẹ!” Thẩm Tư Tư không thể chờ được.

“Cái con cún Tưởng Đạc kia...”

Lục U lắc đầu, nghĩ lại tình hình đêm đó.

Đúng là anh không muốn cầu hôn công khai để ép buộc cô, bởi anh hi vọng cô cam tâm tình nguyện lấy mình. Thế nên anh đã cầu hôn cô trên giường.

“Gả cho anh nhé.”

“Em xin anh đấy!”

“Gả cho anh.”

“Chậm một chút QAQ”

“Em nói được thì anh sẽ chậm lại.”

“Được được được, anh... aaaaa!”

...

Thẩm Tư Tư nhìn gương mặt ửng đỏ của Lục U, cả người cũng không ổn: “Tôi chết rồi, một con chó độc thân như tôi sao lại muốn nghe cậu nói những thứ này chứ!”

Ngay lúc này, Tưởng Đạc vừa phá án xong cũng vội vàng chạy đến tiệm áo cưới, anh nhìn một vòng xung quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lục U đứng trước gương.

Váy cưới trắng tinh xòe rộng bốn phía, thân váy như mặt quạt, hai vai trắng nõn như núi tuyết, đẹp không gì sánh được, giống như một thần nữ.

Vừa tiến vào, ánh mắt Tưởng Đạc đã không tự chủ dính chặt lên người cô, nhân viên phục vụ của cửa hàng cầm lễ phục anh đặt trước gọi anh rất nhiều lần: “Tam gia, mời qua bên kia thay quần áo, cô dâu đang đợi đó.”

“Tam gia, mời đi...”

“Tam gia...”

Tưởng Đạc mắt điếc tai ngơ, đi thẳng về phía Lục U: “Đây là cô dâu nhà ai thế này, đẹp quá đi thôi.”

Lục U quay đầu lại, đón nhận đôi mắt đào hoa cong cong của anh.

“Đẹp cỡ nào cơ?”

“Tiên nữ hạ phàm cũng chỉ được thế này thôi.”

“Trừ câu này anh còn nói được câu khác không hả?”

“Lời yêu thương không cần nhiều lắm, nhưng anh thật lòng.” Tưởng Đạc ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên mặt cô một cái.

Thẩm Tư Tư kéo Tưởng Đạc ra: “Hôn bừa hôn bạ gì đấy, nhòe cả lớp trang điểm của bé cưng nhà chúng tôi rồi, nhanh đi thay quần áo đi!”

Tưởng Đạc quyến luyến không thôi, anh đi theo người phục vụ vào phòng thay đồ chú rể.

Lục U nói với Thẩm Tư Tư: “Cậu cũng bị lây bệnh của anh ấy à, cả ngày cứ cưng cưng.”

“Ha ha ha, đúng thế, xưng hô sến rện như vậy mà gọi cũng thuận miệng lắm.”

“Mấy người được rồi đấy.”

Rất nhanh Tưởng Đạc đã thay xong quần áo.

Anh mặc bộ suit đen nghiêm túc, thân hình thẳng tắp, cao ráo, dưới ánh đèn sáng ngời, làn da anh rất trắng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan càng trở nên sâu và sắc nét hơn.

Anh đi tới bên cạnh Lục U, hai người đứng bên cạnh nhau, ngay cả người phục vụ trong cửa hàng cũng không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh cho hai người.

Hai người ngày chỉ cần nhìn mặt thôi đã là tổ hợp thần tiên rồi, quả là tuyệt phối!

Lục U và Tưởng Đạc đi vào phòng chụp ảnh, Tưởng Đạc rất cẩn thận ôm lấy phần đuôi váy cho Lục U, Thẩm Tư Tư vội tiến lên: “Để em làm cho.”

“Không cần đâu.”

Tưởng Đạc muốn tự làm việc này, bởi cô là cô gái muốn cùng anh đi vào cung điện hôn nhân, cùng ở bên nhau cả đời.

Bắt đầu từ giờ khắc này, anh phải chăm sóc cho cô.

Nhiếp ảnh gia thiết kế động tác tạo dáng cho hai người, ngay cả ánh mắt phải để ở đâu cũng đều có sắp xếp. Nhưng tạo dáng một hồi lâu, nhiếp ảnh gia vẫn không hài lòng, nghiêng đầu nhìn ảnh chụp.

“Biểu cảm của chú rể đừng quá cứng nhắc, phải ẩn chứa tình cảm vào, cười một chút đi, cô ấy là cô dâu của anh, anh như vậy... giống như cô ấy nợ anh mười triệu mà mới chỉ trả chín triệu chín trăm chín mươi nghìn, còn mười nghìn nữa đánh chết cũng không chịu trả ấy.”

Tưởng Đạc liếc nhiếp ảnh gia: “Anh biết nhiều thế thì nhiếp ảnh gia uổng lắm, có muốn tham gia tổ trọng án không?”

Lục U đẩy Tưởng Đạc một cái: “Anh để ý quản lý biểu cảm của mình đi, đang chụp ảnh cưới chứ có phải ảnh thờ đâu.”

Tưởng Đạc vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ: “Nói cái gì đấy hả!”

“Anh không chụp tử tế lại còn trách em à.”

“Anh đã cố lắm rồi, vốn dĩ anh l có thích chụp ảnh đâu.”

“Ảnh cưới mà anh cũng không chụp tử tế nữa, có muốn kết hôn không hả! Bây giờ e m sẽ trả lại mười nghìn tệ cho anh nhé.”

“Anh sai rồi.”

Tưởng Đạc lập tức sợ run.

Nhiếp ảnh gia: “Được rồi, chú rể mỉm cười nào, chụp lại một tấm.”

Khóe miệng Tưởng Đạc căng ra, khóe mắt cũng cong lên, nhiếp ảnh gia nhìn ảnh xong thì khẽ run: “Hay là, thôi bỏ đi, đừng cười nữa.”

Chú rể này cười lên đứng là đằng đằng sát khí, cỏ cây trụi lủi.

...

Tốn cả một buổi chiều, hai người cãi qua cãi lại cuối cùng cũng chụp xong ảnh cưới.

Lục U quay lại phòng thiết kế Lộc Phong thì nhìn thấy Phó Ân đã đợi từ lâu.

“Tổng giám đốc Phó, sao anh lại tới đây.”

Lục U chụp ảnh cưới vẫn chưa tẩy trang, Phó Ân nhìn cô thật lâu rồi nói: “Tôi nhận được thiệp mời cưới của tam gia, ngày Giáng Sinh năm nay.”

Lục U gật đầu: “Chúng tôi định tổ chức vào Giáng Sinh năm nay, có hơi gấp một chút, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe của mẹ đành... nhanh chút thôi.”

Bệnh của mẹ kéo dài nhiều năm như vậy, mặc dù bây giờ đã được dùng phương pháp trị liệu tốt nhất, tình trạng cũng ngày càng tốt lên, nhưng dù sao cũng là... bệnh nan y.

Lục U biết tâm nguyện của mẹ chính là hi vọng trong phần đời ngắn ngủi còn lại có thể nhìn thấy con gái thực hiện được ước mơ, có một người chồng bên cạnh bầu bạn.

“Là vì dì sao.” Phó Ân nhìn cô: “Hôn nhân là chuyện lớn, hình như hơi qua loa thì phải.”

“Không phải đâu, tôi với anh ấy ra quyết định từ rất lâu rồi. Mấy năm nay quanh đi quẩn lại cũng không rời được, tôi vì trái tim của mình thôi.”

Phó Ân nhận ra khi Lục U nói lời này, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

“Nhưng sao tổng giám đốc Phó lại muốn tới đây nói mấy chuyện này với tôi?”

“Có một chuyện tôi biết rồi, nếu không nói cho cô biết thì lòng tôi không yên, mặc dù là xen vào việc của người khác nhưng tôi cũng muốn... không làm trái tim mình thất vọng.”
Chương trước Chương tiếp