Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới
Chương 9: Phản kích
Nhân viên đăng ký kết hôn là một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, cô đưa cho Tưởng Đạc và Lục U mỗi người một tờ khai đăng ký kết hôn, bảo hai người dùng bút màu đen điền vào.
Tưởng Đạc giống như đã tập luyện qua hàng trăm lần, dùng tốc độ rất nhanh điền trong các mục trong tờ khai.
Lục U lại chậm rì rì, chăm chú viết từng nét từng nét, kéo dài thời gian.
Trái tim rối tung cả lên.
Nhân viên công tác nhìn Tưởng Đạc, lại nhìn Lục U. Một người đẹp đến kinh thiên động địa, một người đẹp đến lặng yên như tờ. Hai người này... nên kết hôn!
Ánh mắt cô dời xuống nhìn vào tờ khai của hai người, không khỏi cảm thán: “Chữ hai người giống nhau thật đấy, xem ra sinh ra đã định làm vợ chồng rồi.”
Lục U nhìn tờ đơn của Tưởng Đạc. Chữ trên đó nắn nót, đều tăm tắp, nhưng vừa nhìn đã biết không phải chữ của anh, chữ viết của anh sẽ phải mạnh mẽ hơn.
“Anh... anh bắt chước chữ em làm gì.”
Tưởng Đạc tỉnh bơ đáp: “Thú vị, viết quen rồi.”
“Anh học chữ viết của em lúc nào thế?”
“Lúc học đại học.”
“Em chẳng biết gì hết.”
“Còn nhiều chuyện mà em không biết lắm.”
Cô sẽ không biết những năm đó anh làm ra bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, nhàm chán.
Anh nhặt lại những ruột bút bị cô vứt đi, đựng đầy trong một cái hộp.
Anh kéo mấy cọng lông trắng trên chiếc mũ áo khoác ngày đông của cô, sau đó đựng trong một bình thủy tinh nhỏ bằng ngón tay cái, đeo trên cổ rất nhiều năm. Trong một lần huấn luyện đặc biệt trong rừng nhiệt đới ở phía Tây Brazil, anh đã đánh rơi nó. Sau đó anh ở trong rừng tìm kiếm ba ngày ba đêm, cả người đều bị muỗi đốt sưng vù.
Thậm chí việc bắt chước chữ viết của cô đã đạt đến trình độ thành thạo, giống y như đúc, sau đó dùng nét chữ xinh xắn của cô viết lên giấy –
Tưởng Đạc, em cũng thích anh.
Những năm đó, còn nhiều việc mà cô không biết lắm.
...
“Chưa viết xong nữa à?” Anh không khỏi có chút nôn nóng.
“Giây phút quan trọng như vậy, đương nhiên là em phải viết từ từ rồi.”
Tưởng Đạc dựa lưng vào ghế, khóe miệng cong lên: “Viết xong có phải còn muốn kiểm tra chính tả lại một lần không?”
“Ừm, phải kiểm tra.”
“Anh kiểm tra giúp em.”
Đầu ngón tay to dài của chỉ vào tên của cô, có hơi cạn lời: “Ngay cả tên mình mà em cũng không biết viết à?”
Lục U nhìn lại, quả nhiên, U của Lục U thiếu một chữ khẩu, viết thành Ấu mất rồi.
Lục U nói vội: “Viết sai rồi... em viết lại tờ khai khác.”
Nhân viên kiên nhẫn đưa cho Lục U một tờ khai khác.
Tưởng Đạc nhìn bộ dáng chột dạ của Lục U, trong lòng đại khái cũng hiểu rồi.
Khóe mắt hiện lên vẻ tự giễu.
Vào lúc Lục U đặt bút chuẩn bị ghi thì anh đoạt lấy tờ khai trong tay Lục U, vò nát rồi ném vào thùng rác, sau đó không nói gì mà đưa cô ra khỏi Cục Dân chính.
“Làm, làm gì thế!”
“Không muốn kết nữa.”
Lục U khó hiểu nhìn anh: “Không kết nữa thật à?”
Ánh mắt trời xuyên qua lá ngô đồng, rơi xuống người anh tạo thành từng vệt lốm đốm, làn da cũng bởi được ánh mặt trời chiếu vào mà như đang tỏa sáng.
“Anh... xác định?”
Tưởng Đạc cố gắng đè xuống sự buồn bã nơi đáy mắt: “Thôi bỏ đi, ông đây làm chó.”
Lục U thở phào một hơi, sau đó vỗ vỗ bờ vai anh, nhẹ nhõm gọi: “Tưởng Tiểu Cẩu.”
“Ừm.”
“Kêu một tiếng xem nào.”
“Gâu.”
Trên mặt Lục U rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười xán lạn, lúm đồng điếu trên khóe miệng trong sáng, ngọt ngào như mật.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp lại, anh nhìn thấy nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng của cô. Tưởng Đạc cảm thấy, có thể để cô ấy nở nụ cười nhẹ nhõm như vậy, đừng nói học chó sủa, kể cả có bảo anh bò vài vòng dưới đất anh cũng cam tâm tình nguyện.
Anh giơ tay xoa đầu cô: “Về đi, đồ nhát gan.”
“Anh mới là đồ nhát gan.” Lục U không chịu thua nói: “Người đổi ý là anh đó.”
“Ừ, là anh.” Tưởng Đạc phóng khoáng giơ tay lên: “Đi làm đây.”
“Bai bai.”
Trong khoảnh khắc xoay người rời đi kia, ý cười trên mặt anh biến mất.
Đáy mắt trào lên sự mất mát.
...
Lục U nhẹ nhàng đi bộ về nhà, Lục Vân Hải đã trở về, đang đeo kính lão kiểm tra hình thêu trên bộ lễ phục Lục U làm.
“Sao lại nhận cái này? Lễ phục không dễ sửa, nhất là loại cao cấp có phong cách của nhà thiết kế này.”
“Trước đây con chưa từng làm, muốn thử một chút.” Lục U giải thích: “Nếu sửa được thì sao. Vị phu nhân kia rất yêu thích chiếc váy dạ hội này, là đồ mà con gái cô ấy tặng.”
“Nghé con mới sinh không sợ cọp.” Trong giọng nói Lục Vân Hải tăng thêm vài phần trách cứ: “Con mới chỉ ăn cơm mấy năm mà đã dám ôm việc mà ngay cả người có nghề cũng không dám nhận này à.”
“Bố, bố xem bản thiết kế của con đi, con định thêu một com bướm vàng.”
Lục U cầm thiết kế thêu của mình đến rồi bảo Lục Vân Hải xem: “Nếu như có thể bổ khuyết vào vị trí trống của bộ lễ phục này, hiệu quả nhất định rất tuyệt!”
Lục Vân Hải không nghi ngờ ánh mắt và thẩm mĩ của Lục U, chỉ lo lắng nói: “Bản thiết kế và thêu thủ công là hai việc khác nhau, con có bảo đảm sẽ không biến dạng không?”
“Con thử thôi mà, Thượng phu nhân nói, nếu làm hỏng chị ấy cũng nhận, sẽ không yêu cầu con đền tiền.”
Lục Vân Hải biết con gái có tham vọng, cũng có thực lực, không thể làm gì khác đành nói: “Có chỗ nào cần thì cứ tới hỏi bố, đừng có từ mò.”
“Con biết rồi.”
Trước đây Lục Vân Hải quản lý toàn bộ việc làm ăn của tập đoàn Lục thị, người bên ngoài chỉ nhìn thấy mặt gọn gàng, đẹp đẽ của ông, rất ít người biết thật ra ông cũng là người có kinh nghiệm thiết kế và may cực kỳ phong phú, là ông từng bước từng bước đi lên.
Lục U nhìn tóc mai nhuốm bạc của ông, cô thầm muốn vào những năm ông còn sống, có thể chứng kiến tập đoàn Lục thị Đông Sơn tái khởi [1].
[1] Đông Sơn tái khởi: trở lại như ngày trước.
Lục Vân Hải lơ đãng hỏi: “Sáng sớm con ra ngoài làm gì thế?”
Lục U lặng giấu sổ hộ khẩu phía sau lưng: “Không làm gì ạ.”
Đúng lúc này, Lục Ninh ngậm dưa chuột đi tới nói: “Chị đi đăng ký kết hôn đấy.”
“Gì cơ?”
“Đừng nghe nó nói bậy!”
“Con kết hôn với ai? Hứa Trầm Chu à?” Lục Vân Hải lập tức đau đầu: “Chuyện lớn như vậy sao không thương lượng với mọi người?”
“Không phải! Không phải anh ta!”
“Là anh Tưởng Đạc.” Lục Ninh cười hì hì nói: “Chuyện của chị với anh ấy không phải hai nhà đã sớm thương lượng rồi hay sao.”
“...”
Lục U hận không thể dùng ánh mắt đục thủng lồ.ng ngực cậu.
Lục Ninh hai, ba miếng đã nhai hết quả dưa chuột, nhanh chân chạy về phòng làm bài tập.
Cô ngoan ngoãn giao hộ khẩu ra, giải thích: “Nói đùa ấy mà, chưa đăng ký đâu, anh ấy đổi ý rồi.”
Lục Vân Hải thoáng thở phào nhẹ nhõm, tay đoạt lại sổ hộ khẩu, oán trách: “Cánh cứng rồi ha, còn học người ta đi trộm hộ khẩu.”
“Nhưng mà bố, không phải trước đây nhà chúng ta cũng hy vọng làm thông gia với nhà họ Tưởng sao, lần đó con nói con có bạn trai, bố với mẹ đều thất vọng lắm mà.”
Lục U đi tới, nịnh nọt bóp vai cho ông: “Chẳng lẽ bởi vì điều kiện nhà họ tốt sao?”
Lục Vân Hải giải thích: “Trước đây lúc bà nội nhà họ Tưởng nói muốn đính ước từ bé, ngoài mặt thì chúng ta đáp ứng, nhưng trong tâm thật ra cùng chướng mắt thằng nhãi kia. Kể cả nhà chúng ta không bằng nhà họ Tưởng, coi như là trèo cao, nhưng con gái nhà mình kiểu gì cũng bảo bối, gả cho nó á, hời cho nó.”
Lục U gật đầu liên tục: “Đúng vậy, hời cho anh ấy.”
“Nhưng mà sau này thấy cảm tình của hai đứa tốt nên bố mẹ cũng ngầm cho phép.”
“Con với anh ấy cảm tình tốt lúc nào?”
“Mấy đứa nhóc nhà họ Tưởng đi tìm con chơi mà con có để ý đến bọn nó đâu, chỉ chơi với mỗi Tưởng Đạc, như thế còn không gọi là tốt à?”
“Khi đó con... là thấy anh ấy đáng thương, chăm sóc anh ấy như con trai mà!”
“...”
Lục Vân Hải thở dài nói: “Thằng nhóc kia là người nặng tình, lần này về cũng tới bệnh viện thăm mẹ con rồi.”
“Anh ấy tới bệnh viện rồi ạ?”
“Ừ, vừa hạ cánh đã bắt xe tới bệnh viện rồi, hành lý vẫn còn cầm theo.”
Lục Vân Hải nói: “Thằng bé vẫn nhớ rõ hồi nhỏ vì Tưởng phu nhân muốn trả thù nên cố ý bỏ đói nó. Là mẹ con bất chấp nguy hiểm đắc tội với Tưởng phu nhân, lúc nào cũng len lén đưa bánh ngọt cho nó.”
Tâm tình Lục U hơi phức tạp, thấp giọng nói: “Trí nhớ anh ấy... đúng là rất tốt.”
- -
Lục U tốn cả một buổi tối, vừa lật tài liệu vừa cùng thảo luận với Lục Vân Hải, cuối cùng cũng sửa được chiếc váy dạ hội của Thượng Nhàn Thục.
Thượng Nhàn Thục nhìn thấy vị trí bị thủng trên chiếc váy dạ hội đã được cô dùng chỉ vàng thêu lên một con bướm dát vàng tinh xảo, hình dáng độc đáo. Con bướm lấp vào vị trí lỗ hổng sinh động như muốn vỗ cánh bay, vô cùng đặc biệt.
Ánh mắt Thượng Nhàn Thục sáng bừng, không đợi được mà đi vào phòng thay đồ thử chiếc váy này.
Vốn là một chiếc váy dạ hội đen thuần, có thêm một con bướm dát vàng như vẽ rồng điểm mắt, cực kỳ bắt mắt.
Hơn nữa, kiểu dáng con bướm này lại rất hợp với độ tuổi của Thượng Nhàn Thục, kết hợp với nhau lại càng thêm nổi bật, không quá phù phiếm, cũng không quá cổ hủ.
“Cô bé, em thật sự... rất lợi hại!”
Thượng Nhàn Thục kích động đến độ không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, chị ấy mở túi ra lấy thẻ: “Em ra giá đi, bao nhiêu tiền cũng được.”
Trên thế giới này có vài thứ không thể đánh giá bằng tiền, giống như việc Thượng Nhàn Thục thích cái váy này, hay tình yêu của chị ấy đối với con gái mình.
Đây cũng là lí do vì sao Lục U thức đẩy để đẩy nhanh tiến độ, cũng chỉ vì muốn nhanh chóng giao chiếc váy này cho Thượng Nhàn Thục.
Lục U nghĩ tới người mẹ đang bệnh liệt giường của minh, cô nói: “Chị đưa năm nghìn tệ đi ạ.”
(5.000 tệ = 17.577.407 VNĐ, tính theo tỷ giá khi edit)
Thượng Nhàn Thục rất rộng rãi, trực tiếp chuyển cho cô mười nghìn tệ.
Số tiền dư ra Lục U vốn muốn từ chối, nhưng Thượng Nhàn Thục lại nói với cô rằng năm nghìn tệ kia là tiền đặt cọc, về sau chị ấy muốn sửa váy thì sẽ liên hệ thẳng với Lục U.
Lục U không thể làm gì khác đành nhận số tiền mười nghìn tệ kia, sau đó chuyển hết cho Lục Vân Hải làm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Sau khi Thượng Nhàn Thục vui vẻ rời khỏi, Lục U cũng quay về trường học, trước khi đi dặn dò Lục Ninh học cho tốt, đừng đi cày game thuê cho người ta nữa.
Lục Ninh nghiêm túc đáp ứng, cam đoan sẽ không làm nữa, lúc này Lục U mới yên tâm về trường.
...
Vừa về tới kí túc xá, Thẩm Tư Tư đã gửi cho cô hai tấm hình, đó là hình Lâm Vãn Vãn đang thử trang phục, bộ quần áo cô ta mặc trong tấm hình, Lục U thật sự...
Cực kỳ quen mắt!
Bộ trang phục xuân thu mang phong cách tối giản, đem yếu tố hoài cổ là rồng Trung Quốc dung nhập vào chủ nghĩa thiết kế tương lai, bức tranh tổng thể tạo ra tác động thị giác mạnh mẽ.
Đây cmn chính là đề án tốt nghiệp của Lục U!
Ngay cả hoa văn và màu sắc mình rồng trên túi xách mà người mẫu cầm trong đồ án của Lục U cũng bị Lâm Vãn Vãn sao chép lên váy.
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tôi đã tỉ mỉ so sánh thử, giỏi lắm, ngay cả túi xách cầm tay cũng là sao chép đồ án tốt nghiệp của cậu!”
U U Lộc Minh: “Không chỉ là sao chép, mấy người đó còn sửa lại thiết kế của tôi.”
Bộ trang phục kia của Lâm Vãn Vãn đã thay đổi vài chỗ so với thiết kế của Lục U, sau khi sửa lại cũng chỉ là một bộ đồ nhái vụng về, đẹp mã mà thôi.
Trong đồ án tốt nghiệp của Lục U, hoa văn rồng Trung Quốc trên trang phục dùng chỉ mạ vàng thêu tay, tạo ra cảm giác giống như thật, đánh mạnh vào thị giác.
Còn bộ trang phục của Lâm Vãn Vãn, hình ảnh rồng được in vào, mặc dù cũng tinh tế và sinh động, nhưng không thể cùng đẳng cấp với rồng được thêu, đạo nhái vô cùng rẻ tiền.
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “U U, cậu định làm thế nào, tố cáo cô ta à?”
U U Lộc Minh: “Nhà tôi không chịu nổi nếu tố tụng ra tòa đâu.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Thế lên Weibo xé cô ta!”
U U Lộc Minh: “Nếu để lộ chuyện này ra ánh sáng, cô ta hoàn toàn có thể đổ hết tội cho nhà thiết kế, nói cô ta không biết gì cả, đến lúc đó có thể vứt nồi đi, lại bán thảm, đến lúc đó fans cô ta sẽ cảm thấy tôi chỉ là một sinh viên không có danh tiếng đi cọ nhiệt cô ta thôi.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “A a a! Tức chết rồi! Lẽ nào không có cách trừng trị cô ta sao!”
U U Lộc Minh: “Triển lãm thời trang bao giờ tổ chức thế?”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Ngày 15 tháng 6.”
U U Lộc Minh: “Cứ án binh bất động trước đi, đừng nói việc này với ai.”
...
Lục U đi tới tập đoàn Vãn Chu một chuyến.
Tập đoàn Vãn Chu cũng làm ăn phát đạt từ kinh doanh thời trang, quy mô công ty không lớn lắm, vài năm trước thứ hạng tương đối thấp, tình huống kinh doanh của công ty không tốt lắm, nếu so với quy mô của Lục thị cùng thời thì kém xa.
Sau này tập đoàn Lục thị sụp đổ, tập đoàn Vãn Chu mới bắt đầu chầm chậm tiến quân vào thị trường thời trang cao cấp, từng bước thay thế tập đoàn Lục thị, đồng thời niêm yết thành công trên thị trường chứng khoán New York.
Mấy năm nay, trên phương diện kinh doanh của công ty, Lục U giúp đỡ Hứa Trầm Chu không ít. Dù sao thì mặc dù Lục thị sụp đổ, nhưng mối quan hệ mà nhà họ Lục tích góp từng chút vẫn còn đó, cho nên có thể nói rằng tập đoàn Vãn Chu dưới sự giúp đỡ của nhà họ Lục dần dần phát triển.
Không ngờ lại nuôi một con bạch nhãn lang [2].
[2] Bạch nhãn lang: chỉ người phản bội.
Lục U tới trước cửa công ty, lễ tức lập tức cung kính và lễ phép nghênh đón: “Lục tiểu thư, cô tới rồi, cô tới tìm tổng giám đốc Hứa sao, anh ấy đang ở trong phòng làm việc.”
Trùng hợp ghê, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Lâm Vãn Vãn dừng trước cửa công ty.
Cô ta đeo kính râm và khẩu trang đi xuống, sau khi xuống xe thì có hai người trợ lý che ô, cầm túi cho cô ta, tiền hô hậu ủng, cực kỳ phô trương.
Lễ tân hai mặt nhìn nhau, có chút xấu hổ, đi tới trước mặt Lâm Vãn Vãn, hỏi: “Lâm tiểu thư, cô cũng tới tìm tổng giám đốc Hứa sao?”
“Ừ, anh ấy có ở đây không?”
“Có lẽ không tiện lắm, bởi vì...”
Lễ tân liếc mắt nhìn Lục U: “Bởi vì Lục tiểu thư đã hẹn trước rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn Vãn và Lục U đánh trực diện.
Lâm Vãn Vãn là tiểu hoa đán đang nổi trong giới, hình ảnh của cô ta Lục U đã từng thấy rất nhiều lần trên các tin tức giải trí.
Nhưng Lâm Vãn Vãn mới chỉ gặp Lục U một lần trong dạ tiệc mừng công ty lên sàn, lúc đó chỉ nhìn từ xa nên không thấy rõ, chỉ nhớ là một cô gái rất ngoan ngoãn, nghe lời, sau khi biết nhà Lục U đã hoàn toàn phá sản, hiện tại đều phụ thuộc vào Hứa Trầm Chu thì không thèm đặt Lục U vào trong mắt nữa.
Nhưng hôm nay vừa trông thấy thì cô ta mới phát hiện, Lục U rất xinh đẹp, không phải kiểu hot girl mạng người người như một, gương mặt cô rất tinh xảo, giống như gốm sứ men xanh, nhẹ nhàng và mềm mại.
Lâm Vãn Vãn xuất thân từ tầng lớp dưới cùng, mặc dù cố gắng đắp lên người phục sức xa hoa, nhưng khi so sánh cùng trang phục trắng trong, thuần khiết nhưng lại toát ra khí chất cao quý của Lục U, cô ta căn bản không thể so sánh được.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong lòng Lâm Vãn Vãn không hiểu vì sao sinh ra mấy phần không cam lòng và tự ti, cũng hơi kích động, mất khống chế hỏi lễ tân: “Cho nên, muốn tôi đợi sao?”
Lễ tân có chút xấu hổ.
Mọi người đều biết chuyện Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn bạo trên hot search, Lâm Vãn Vãn cũng tới công ty mấy lần, còn vào phòng làm việc của Hứa Trầm Chu rất lâu mới đi ra. Nhưng Hứa Trầm Chu chưa từng công khai tuyên bố mối quan hệ của Lâm Vãn Vãn với anh ta, cũng chưa từng nói đã chia tay Lục U. Thế nên hiện tại, công ty vẫn đối đãi với Lục U như nữ chủ nhân.
“Vâng, xin Lâm tiểu thư chờ một chút, bởi vì tổng giám đốc Hứa đã từng nói, Lục tiểu thử tới thì có thể trực tiếp đi lên, những người khác... đều phải hẹn trước.”
Nghe xong câu này, Lâm Vãn Vãn sắp nổ tung. Mặc dù cô ta và Hứa Trầm Chu vẫn duy trì quan hệ mập mờ, nhưng giữa hai người thực tế không có gì cả, hiện tại ngay cả nhân tình cô ta cũng không phải.
Là một hoa đán đang nổi tiếng, tất nhiên Lâm Vãn Vãn không thể ngồi ở đại sảnh chờ Hứa Trầm Chu, chỉ có thể tức giận rời đi.
Nội tâm Lục U không hề gợn sóng, cà thẻ lên tầng, đi tới phòng làm việc của Hứa Trầm Chu.
Hứa Trầm Chu mới kết thúc cuộc họp với ban giám đốc, không nghĩ tới Lục U lạnh nhạt với anh ta mấy ngày lại chủ động tìm đến cửa.
Trong lòng vui sướng một cách khó hiểu.
Quả nhiên cô vẫn không chịu đựng được.
Hứa Trầm Chu khoái trá bước vào phòng làm việc, nói: “Lục U, tìm anh có việc sao?”
Lục U lười nói nhảm, ném thẳng mấy tấm ảnh Lâm Vãn Vãn thử trang phục của Mosha vào mặt Hứa Trầm Chu: “Giải thích.”
Hứa Trầm Chu nhìn Lâm Vãn Vãn trong hình, không phản ứng kịp: “Anh đã nói, anh và cô ta không có gì, tại sao em lại không tin anh chứ.”
Điều Lục U muốn hỏi tất nhiên không phải cái này, cô cầm hình lên, chỉ vào trang phục nhân vật nữ trong tấm hình mặc: “Bộ trang phục này là anh tìm người làm giúp cô ta?”
Biểu tình Hứa Trầm Chu hơi mất tự nhiên, xoa xoa mũi: “Ừ, cô ấy nói muốn tham gia triển lãm, bảo nhà thiết kế bên anh giúp cô ấy làm một bộ.”
“Xin hỏi tổng giám đốc Hứa, bản thảo bộ trang phục từ đâu tới thế?”
Hứa Trầm Chu nhíu mày, cực kỳ không thích Lục U dùng loại thái độ ương bướng này nói chuyện với anh ta: “Sao anh nhớ được, tiện tay tìm được mấy bản thảo trong máy tính, cảm thấy không tồi nên lấy dùng thôi.”
“...”
Từ đầu Lục U đã nghi ngờ, mặc dù Hứa Trầm Chu ngoại tình với Lâm Vãn Vãn cũng sẽ không ngu đến mức cầm thiết kế của người tiền nhiệm làm đồ cho tiểu tam, nếu như bị moi ra sợ rằng Lâm Vãn Vãn sẽ mất hết mặt mũi.
Có thể là khi anh ta dùng máy tính của cô tình cờ trông thấy nên tiện tay lấy.
“Hứa Trầm Chu, hiện tại tôi trịnh trọng nói cho anh biết, bộ trang phục tập đoàn Vãn Chu làm cho cô ta sử dụng đồ án tốt nghiệp của tôi, bây giờ mời anh lập tức rút về rồi tiêu hủy bộ trang phục này, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh, bằng không chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa.”
Lúc đầu Hứa Trầm Chu chẳng để vào trong mắt, nhưng thái độ khách khí của Lục U lại chọc tức anh ta. Tích cách cô từ đó tới nay luôn dịu dàng, với anh ta thì luôn ngoan ngoãn phục tùng, lúc này lại giống như một con mèo điên nhào lên cắn anh ta.
Hứa Trầm Chu lạnh mặt, nói: “Anh tưởng rằng có chuyện gì lớn, chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi?”
Lục U không thể tin được nhìn anh ta.
Hứa Trầm Chu lạnh giọng: “Mấy lời như ‘gặp nhau trên tòa’ anh đề nghị em đừng nói nữa, nếu em muốn kiện thì chỉ có thể kiện cả công ty anh, tình huống gia đình em không kham nổi đâu, hơn nữa, em vẽ nhiều năm như vậy cũng không ai biết đến, đồ án tốt nghiệp của em có thể được một đại minh tinh như cô ấy mặc đi tham gia triển lãm thời trang, em hẳn là phải cảm thấy vinh dự chứ.”
“Vinh dự?” Lục U nắm chặt bàn tay, cười nhạt: “Tôi thật sự rất vinh hạnh.”
“Nói cho cùng, không phải là đòi tiền sao.”
Hứa Trầm Chu móc trong túi ra một chiếc thẻ đen rồi đặt lên bàn, giọng nói thêm vài phần dịu dàng dỗ dành cô: “Cần dùng tiền thì em có thể nói thẳng với anh, anh sẽ cho em, hà tất phải dùng lý do này, làm ầm lên mọi người đều mất mặt.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “chát”, Lục U hung hăng cho Hứa Trầm Chu một cái tát.
Một cái tát này lập tức khiến mặt Hứa Trầm Chu lộ ra dấu bàn tay.
Hứa Trầm Chu đột ngột đứng dậy, cầm gạt tàn thuốc trên bàn lên. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn khống chế được được sự nóng nảy, không đập cô mà ném vào tường: “Em điên rồi! Dám đánh tôi?”
“Anh dùng trộm thiết kế của tôi, sau này tôi gặp anh một lần đánh anh một lần.”
Hứa Trầm Chu không nghĩ tới con mèo nhỏ tức lên còn có thể cắn người, anh ta sờ mặt mình, sau một hồi chết lặng là sự đau đớn không thể nào quên được.
Sự đau đớn này lan tràn trên làn da, rồi thâm nhập vào bên trong trái tim anh ta.
Anh ta đã từng cho rằng mình có thể bắt chẹt cô công chúa nhỏ đơn thuần này, vĩnh viễn giữ cô bên cạnh mình, nhốt vào lồng vàng, vì anh ta mà cất tiếng ca rung động lòng người, dù tương lai không cần nữa cũng có thể dễ dàng thả đi.
Nhưng bây giờ, Hứa Trầm Chu càng ngày càng phát hiện, anh ta không thả cô đi được. Anh ta dần dần... bị lún sâu vào bùn rồi.
“Lục U, buổi triển lãm của thời trang Mosha chỉ còn cách mười ngày, không đủ thời gian để làm lại một bộ khác, bộ trang phục này, cô ấy chắc chắn phải mặc.”
Hứa Trầm Chu nghiến răng nói ra lời này, chỉ để chứng minh anh ta còn chút chỗ đứng trong lòng cô.
Chỉ tiếc, Lục U không định nhiều lời với anh ta: “Đã vậy thì, tổng giám đốc Hứa, mời anh tự nhận lấy hậu quả.”
Lục U xoay người ra khỏi phòng.
Hứa Trầm Chu thấy cô thờ ơ, vội vàng đuổi theo, giữ tay cô lại: “Không phải em luôn bán bản thảo thiết kế sao, người khác có thể trả tiền tại sao anh lại không thể?”
Lục U hất anh ta ra: “Đúng, tôi muốn bán cho ai thì bán người đó, đó là tự do của tôi. Nhưng tôi mạn phép không bán cho anh, hơn nữa anh không hề muốn hỏi mua từ tôi, anh không hỏi mà đã lấy, là trộm.”
“Cho nên bởi vì Lâm Vãn Vãn nên em mới tức giận như vậy đúng không, em đang ghen đúng không?”
“Tôi không ghen hay không quan trọng với tổng giám đốc Hứa lắm sao.” Ánh mắt Lục U trào phúng: “Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi.”
Trên hành lang có không ít đồng nghiệp, bọn họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không quan tâm vội vàng đi qua, nhưng lỗ tai người nào người nấy đều dựng lên để ăn dưa.
Vốn dĩ bọn cho tưởng rằng, khoảng thời gian này tổng giám đốc Hứa ngày nào cũng nhìn thấy Lâm Vãn Vãn nên mê cô ta không dứt, còn chia tay với Lục U. Nhưng hiện tại xem ra... hình như tổng giám đốc Hứa có ý quấn mãi không bỏ.
Hờ.
Dường như Hứa Trầm Chu cũng không biết xấu hổ, uy hiếp: “Lục U, xã hội này không dễ dàng như em nghĩ đâu, sớm muộn gì em cũng sẽ quay lại bên anh thôi.”
Lục U lạnh lùng đẩy anh ta ra: “Anh cứ chờ xem.”
-
Lục U ra tới đại sảnh, đôi mắt cũng đỏ lên, cô dùng sức lau lau khóe mắt, nuốt những chua xót trong lòng vào lại bên trong.
Nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Cô khịt mũi một cái, hiểu không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, không nhẫn nhịn nữa.
Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn đều ngồi lên đầu cô rồi, cô dứt khoát phải phản kích lại.
Đúng lúc này, cuộc gọi video vang lên, Lục U lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai chữ đang nhảy lên – JD.
Cô dùng sức lau nước mắt đi, sau đó nhận video.
Dừng khoảng hai giây, sau đó màn hình hiện lên hình ảnh Tưởng Đạc cởi trần, đang nằm trên giường.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ của buổi trưa, phủ lên làn da màu lúa mì và những đường cơ bắp của anh một tầng sáng bóng dễ chịu.
Khóe mắt anh nhỏ dài, hình như vẫn còn đang ngái ngủ, tóc cũng rối bù xù, mơ hồ chào một tiếng: “Chào buổi trưa.”
“Có chuyện gì sao Tưởng Đạc?”
Tưởng Đạc nhìn gương mặt nhu thuận của cô, tâm trạng cũng dịu đi rất nhiều, anh xoay người nằm trên giường: “Mới vừa tỉnh ngủ, nằm mơ thấy một con hươu con màu vàng cớt (tác giả viết đấy) chạy ở phía trước, anh đuổi theo sau, nhưng đuổi cách nào cũng không kịp, chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo bóng nó.”
“Nhưng tại sao... lại là màu vàng cớt?”
Tưởng Đạc nở nụ cười: “Không phải hươu đều là màu vàng cớt à?”
“...”
Uất ức tan hết, chỉ còn chút dở khóc dở cười.
“Sao anh lại đuổi theo?” Lục U tò mò hỏi.
“Tên nhãi đó có chút đáng ghét.”
Tưởng Đạc nằm trên gối đầu mềm mại, gối đầu lên cánh tay vạm vỡ, đôi mắt đào hoa nhìn cô đầy ẩn ý: “Anh đuổi theo nó, nó liền chạy, anh không đuổi thì nó lại đứng lại rồi quay đầu nhìn anh giống như đang đang đợi.”
“Chắc nó muốn chơi với anh đó.”
“Ừm, ông chơi với nó.” Tưởng Đạc nhìn cô rồi hỏi: “Em đang ở tập đoàn Vãn Chu à?”
“Sao anh biết?”
“Vừa nãy có một nhân viên đi qua phía sau em, bộ đồ cô ấy mặc là đồng phục tiêu chuẩn của tập đoàn Vãn Chu.”
“Cái này mà anh cũng nhìn thấy à!”
“Anh rất để ý đến chi tiết, đồng thời là người đã gặp qua thì không thể quên được.”
“Lại để anh kiêu ngạo rồi...”
“Ừ, anh cái gì cũng biết.” Trái tim Tưởng Đạc như bị thứ gì đó nhéo vào, xoa xoa đầu mũi rồi ngồi dậy: “Bọn họ làm gì em rồi?”
Tâm tình vốn đã dịu đi của Lục U bị câu nói này của Tưởng Đạc làm cho... lại tủi thân rồi.
Khi còn bé, lần nào cô chịu uất ức đều khóc bù lu bù loa chạy đi tìm Tưởng Đạc. Chỉ là hiện tại... bọn họ đều đã lớn rồi.
Trưởng thành, rất nhiều chuyện nên một mình đối mặt, không thể lúc nào cũng ỷ lại anh ấy.
“Không có gì.”
Tưởng Đạc nhìn vẻ mặt này của cô, rõ ràng có chuyện nhưng lại không muốn nói.
Anh ra ngoài ban công, kéo rèm cửa ra, để ánh mặt trời rọi chiếu xuống người anh, lười biếng nói: “Rốt cuộc bị bắt nạt thế nào, nói ra cho ông vui vẻ tí coi.”
Lục U lườm anh một cái: “Anh chỉ biết cười trên nỗi đau của người ta thôi.”
“Ha.”
Lục U nhẫn nhịn quá lâu, cũng cần phải phát tiết với người khác một chút.
“Đồ án tốt nghiệp của em bị Hứa Trầm Chu cầm đi may đồ cho Lâm Vãn Vãn rồi, bọn họ không chỉ trộm bản thảo của em mà còn sửa bậy sửa bạ, em muốn kiện bọn họ, nhưng thời gian quá dài, gia đình em không chịu được khoản hao tổn này.”
Ngay cả công việc cô cũng mất rồi, thu nhập cũng đi tong luôn.
“Trước đây em cũng bán không ít bản thảo thiết kế nên có lẽ Hứa Trầm Chu cảm thấy, tùy tiện lấy bản thảo của em rồi cho em một khoản tiền là em sẽ mang ơn anh ta, hai tay dâng bản thảo lên.”
Lục U cắn răng, mũi lại bắt đầu chua xót: “Em đã từng cho rằng trên thế giới này chỉ là tình cảm là không thể so sánh với tiền, nhưng hiện tại...”
Hiện thực tát vào mặt cô một cách đầy châm chọc.
Nghe lời cô nói, Tưởng Đạc khẽ vuốt cằm, trào phúng cười. Nếu tiền có thể mua được tình cảm thì anh sẽ không hèn mọn mà ngước nhìn cô như vậy.
“Anh có cách, có thể giúp em không tốn nhiều công sức lấy lại bản thảo thiết kế, đồng thời làm cho người ăn cắp phải trả một giá rất lớn.”
“Anh có cách sao?”
“Tới tìm anh, phòng 5601 chung cư Long Thành Dữ Hồ.”
“Tìm anh?”
“Làm sao, quên lời anh nói rồi à?” Tưởng Đạc lặp lại: “Anh cũng không vô duyên vô cớ giúp người khác, kể cả em.”
Lục U cắn răng: “Anh muốn đền đáp bằng gì?”
“Bây giờ anh tỉnh ngủ rồi, có chút nhớ, muốn em đến gặp anh bây giờ.”
“...”
Tưởng Đạc giống như đã tập luyện qua hàng trăm lần, dùng tốc độ rất nhanh điền trong các mục trong tờ khai.
Lục U lại chậm rì rì, chăm chú viết từng nét từng nét, kéo dài thời gian.
Trái tim rối tung cả lên.
Nhân viên công tác nhìn Tưởng Đạc, lại nhìn Lục U. Một người đẹp đến kinh thiên động địa, một người đẹp đến lặng yên như tờ. Hai người này... nên kết hôn!
Ánh mắt cô dời xuống nhìn vào tờ khai của hai người, không khỏi cảm thán: “Chữ hai người giống nhau thật đấy, xem ra sinh ra đã định làm vợ chồng rồi.”
Lục U nhìn tờ đơn của Tưởng Đạc. Chữ trên đó nắn nót, đều tăm tắp, nhưng vừa nhìn đã biết không phải chữ của anh, chữ viết của anh sẽ phải mạnh mẽ hơn.
“Anh... anh bắt chước chữ em làm gì.”
Tưởng Đạc tỉnh bơ đáp: “Thú vị, viết quen rồi.”
“Anh học chữ viết của em lúc nào thế?”
“Lúc học đại học.”
“Em chẳng biết gì hết.”
“Còn nhiều chuyện mà em không biết lắm.”
Cô sẽ không biết những năm đó anh làm ra bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, nhàm chán.
Anh nhặt lại những ruột bút bị cô vứt đi, đựng đầy trong một cái hộp.
Anh kéo mấy cọng lông trắng trên chiếc mũ áo khoác ngày đông của cô, sau đó đựng trong một bình thủy tinh nhỏ bằng ngón tay cái, đeo trên cổ rất nhiều năm. Trong một lần huấn luyện đặc biệt trong rừng nhiệt đới ở phía Tây Brazil, anh đã đánh rơi nó. Sau đó anh ở trong rừng tìm kiếm ba ngày ba đêm, cả người đều bị muỗi đốt sưng vù.
Thậm chí việc bắt chước chữ viết của cô đã đạt đến trình độ thành thạo, giống y như đúc, sau đó dùng nét chữ xinh xắn của cô viết lên giấy –
Tưởng Đạc, em cũng thích anh.
Những năm đó, còn nhiều việc mà cô không biết lắm.
...
“Chưa viết xong nữa à?” Anh không khỏi có chút nôn nóng.
“Giây phút quan trọng như vậy, đương nhiên là em phải viết từ từ rồi.”
Tưởng Đạc dựa lưng vào ghế, khóe miệng cong lên: “Viết xong có phải còn muốn kiểm tra chính tả lại một lần không?”
“Ừm, phải kiểm tra.”
“Anh kiểm tra giúp em.”
Đầu ngón tay to dài của chỉ vào tên của cô, có hơi cạn lời: “Ngay cả tên mình mà em cũng không biết viết à?”
Lục U nhìn lại, quả nhiên, U của Lục U thiếu một chữ khẩu, viết thành Ấu mất rồi.
Lục U nói vội: “Viết sai rồi... em viết lại tờ khai khác.”
Nhân viên kiên nhẫn đưa cho Lục U một tờ khai khác.
Tưởng Đạc nhìn bộ dáng chột dạ của Lục U, trong lòng đại khái cũng hiểu rồi.
Khóe mắt hiện lên vẻ tự giễu.
Vào lúc Lục U đặt bút chuẩn bị ghi thì anh đoạt lấy tờ khai trong tay Lục U, vò nát rồi ném vào thùng rác, sau đó không nói gì mà đưa cô ra khỏi Cục Dân chính.
“Làm, làm gì thế!”
“Không muốn kết nữa.”
Lục U khó hiểu nhìn anh: “Không kết nữa thật à?”
Ánh mắt trời xuyên qua lá ngô đồng, rơi xuống người anh tạo thành từng vệt lốm đốm, làn da cũng bởi được ánh mặt trời chiếu vào mà như đang tỏa sáng.
“Anh... xác định?”
Tưởng Đạc cố gắng đè xuống sự buồn bã nơi đáy mắt: “Thôi bỏ đi, ông đây làm chó.”
Lục U thở phào một hơi, sau đó vỗ vỗ bờ vai anh, nhẹ nhõm gọi: “Tưởng Tiểu Cẩu.”
“Ừm.”
“Kêu một tiếng xem nào.”
“Gâu.”
Trên mặt Lục U rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười xán lạn, lúm đồng điếu trên khóe miệng trong sáng, ngọt ngào như mật.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp lại, anh nhìn thấy nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng của cô. Tưởng Đạc cảm thấy, có thể để cô ấy nở nụ cười nhẹ nhõm như vậy, đừng nói học chó sủa, kể cả có bảo anh bò vài vòng dưới đất anh cũng cam tâm tình nguyện.
Anh giơ tay xoa đầu cô: “Về đi, đồ nhát gan.”
“Anh mới là đồ nhát gan.” Lục U không chịu thua nói: “Người đổi ý là anh đó.”
“Ừ, là anh.” Tưởng Đạc phóng khoáng giơ tay lên: “Đi làm đây.”
“Bai bai.”
Trong khoảnh khắc xoay người rời đi kia, ý cười trên mặt anh biến mất.
Đáy mắt trào lên sự mất mát.
...
Lục U nhẹ nhàng đi bộ về nhà, Lục Vân Hải đã trở về, đang đeo kính lão kiểm tra hình thêu trên bộ lễ phục Lục U làm.
“Sao lại nhận cái này? Lễ phục không dễ sửa, nhất là loại cao cấp có phong cách của nhà thiết kế này.”
“Trước đây con chưa từng làm, muốn thử một chút.” Lục U giải thích: “Nếu sửa được thì sao. Vị phu nhân kia rất yêu thích chiếc váy dạ hội này, là đồ mà con gái cô ấy tặng.”
“Nghé con mới sinh không sợ cọp.” Trong giọng nói Lục Vân Hải tăng thêm vài phần trách cứ: “Con mới chỉ ăn cơm mấy năm mà đã dám ôm việc mà ngay cả người có nghề cũng không dám nhận này à.”
“Bố, bố xem bản thiết kế của con đi, con định thêu một com bướm vàng.”
Lục U cầm thiết kế thêu của mình đến rồi bảo Lục Vân Hải xem: “Nếu như có thể bổ khuyết vào vị trí trống của bộ lễ phục này, hiệu quả nhất định rất tuyệt!”
Lục Vân Hải không nghi ngờ ánh mắt và thẩm mĩ của Lục U, chỉ lo lắng nói: “Bản thiết kế và thêu thủ công là hai việc khác nhau, con có bảo đảm sẽ không biến dạng không?”
“Con thử thôi mà, Thượng phu nhân nói, nếu làm hỏng chị ấy cũng nhận, sẽ không yêu cầu con đền tiền.”
Lục Vân Hải biết con gái có tham vọng, cũng có thực lực, không thể làm gì khác đành nói: “Có chỗ nào cần thì cứ tới hỏi bố, đừng có từ mò.”
“Con biết rồi.”
Trước đây Lục Vân Hải quản lý toàn bộ việc làm ăn của tập đoàn Lục thị, người bên ngoài chỉ nhìn thấy mặt gọn gàng, đẹp đẽ của ông, rất ít người biết thật ra ông cũng là người có kinh nghiệm thiết kế và may cực kỳ phong phú, là ông từng bước từng bước đi lên.
Lục U nhìn tóc mai nhuốm bạc của ông, cô thầm muốn vào những năm ông còn sống, có thể chứng kiến tập đoàn Lục thị Đông Sơn tái khởi [1].
[1] Đông Sơn tái khởi: trở lại như ngày trước.
Lục Vân Hải lơ đãng hỏi: “Sáng sớm con ra ngoài làm gì thế?”
Lục U lặng giấu sổ hộ khẩu phía sau lưng: “Không làm gì ạ.”
Đúng lúc này, Lục Ninh ngậm dưa chuột đi tới nói: “Chị đi đăng ký kết hôn đấy.”
“Gì cơ?”
“Đừng nghe nó nói bậy!”
“Con kết hôn với ai? Hứa Trầm Chu à?” Lục Vân Hải lập tức đau đầu: “Chuyện lớn như vậy sao không thương lượng với mọi người?”
“Không phải! Không phải anh ta!”
“Là anh Tưởng Đạc.” Lục Ninh cười hì hì nói: “Chuyện của chị với anh ấy không phải hai nhà đã sớm thương lượng rồi hay sao.”
“...”
Lục U hận không thể dùng ánh mắt đục thủng lồ.ng ngực cậu.
Lục Ninh hai, ba miếng đã nhai hết quả dưa chuột, nhanh chân chạy về phòng làm bài tập.
Cô ngoan ngoãn giao hộ khẩu ra, giải thích: “Nói đùa ấy mà, chưa đăng ký đâu, anh ấy đổi ý rồi.”
Lục Vân Hải thoáng thở phào nhẹ nhõm, tay đoạt lại sổ hộ khẩu, oán trách: “Cánh cứng rồi ha, còn học người ta đi trộm hộ khẩu.”
“Nhưng mà bố, không phải trước đây nhà chúng ta cũng hy vọng làm thông gia với nhà họ Tưởng sao, lần đó con nói con có bạn trai, bố với mẹ đều thất vọng lắm mà.”
Lục U đi tới, nịnh nọt bóp vai cho ông: “Chẳng lẽ bởi vì điều kiện nhà họ tốt sao?”
Lục Vân Hải giải thích: “Trước đây lúc bà nội nhà họ Tưởng nói muốn đính ước từ bé, ngoài mặt thì chúng ta đáp ứng, nhưng trong tâm thật ra cùng chướng mắt thằng nhãi kia. Kể cả nhà chúng ta không bằng nhà họ Tưởng, coi như là trèo cao, nhưng con gái nhà mình kiểu gì cũng bảo bối, gả cho nó á, hời cho nó.”
Lục U gật đầu liên tục: “Đúng vậy, hời cho anh ấy.”
“Nhưng mà sau này thấy cảm tình của hai đứa tốt nên bố mẹ cũng ngầm cho phép.”
“Con với anh ấy cảm tình tốt lúc nào?”
“Mấy đứa nhóc nhà họ Tưởng đi tìm con chơi mà con có để ý đến bọn nó đâu, chỉ chơi với mỗi Tưởng Đạc, như thế còn không gọi là tốt à?”
“Khi đó con... là thấy anh ấy đáng thương, chăm sóc anh ấy như con trai mà!”
“...”
Lục Vân Hải thở dài nói: “Thằng nhóc kia là người nặng tình, lần này về cũng tới bệnh viện thăm mẹ con rồi.”
“Anh ấy tới bệnh viện rồi ạ?”
“Ừ, vừa hạ cánh đã bắt xe tới bệnh viện rồi, hành lý vẫn còn cầm theo.”
Lục Vân Hải nói: “Thằng bé vẫn nhớ rõ hồi nhỏ vì Tưởng phu nhân muốn trả thù nên cố ý bỏ đói nó. Là mẹ con bất chấp nguy hiểm đắc tội với Tưởng phu nhân, lúc nào cũng len lén đưa bánh ngọt cho nó.”
Tâm tình Lục U hơi phức tạp, thấp giọng nói: “Trí nhớ anh ấy... đúng là rất tốt.”
- -
Lục U tốn cả một buổi tối, vừa lật tài liệu vừa cùng thảo luận với Lục Vân Hải, cuối cùng cũng sửa được chiếc váy dạ hội của Thượng Nhàn Thục.
Thượng Nhàn Thục nhìn thấy vị trí bị thủng trên chiếc váy dạ hội đã được cô dùng chỉ vàng thêu lên một con bướm dát vàng tinh xảo, hình dáng độc đáo. Con bướm lấp vào vị trí lỗ hổng sinh động như muốn vỗ cánh bay, vô cùng đặc biệt.
Ánh mắt Thượng Nhàn Thục sáng bừng, không đợi được mà đi vào phòng thay đồ thử chiếc váy này.
Vốn là một chiếc váy dạ hội đen thuần, có thêm một con bướm dát vàng như vẽ rồng điểm mắt, cực kỳ bắt mắt.
Hơn nữa, kiểu dáng con bướm này lại rất hợp với độ tuổi của Thượng Nhàn Thục, kết hợp với nhau lại càng thêm nổi bật, không quá phù phiếm, cũng không quá cổ hủ.
“Cô bé, em thật sự... rất lợi hại!”
Thượng Nhàn Thục kích động đến độ không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, chị ấy mở túi ra lấy thẻ: “Em ra giá đi, bao nhiêu tiền cũng được.”
Trên thế giới này có vài thứ không thể đánh giá bằng tiền, giống như việc Thượng Nhàn Thục thích cái váy này, hay tình yêu của chị ấy đối với con gái mình.
Đây cũng là lí do vì sao Lục U thức đẩy để đẩy nhanh tiến độ, cũng chỉ vì muốn nhanh chóng giao chiếc váy này cho Thượng Nhàn Thục.
Lục U nghĩ tới người mẹ đang bệnh liệt giường của minh, cô nói: “Chị đưa năm nghìn tệ đi ạ.”
(5.000 tệ = 17.577.407 VNĐ, tính theo tỷ giá khi edit)
Thượng Nhàn Thục rất rộng rãi, trực tiếp chuyển cho cô mười nghìn tệ.
Số tiền dư ra Lục U vốn muốn từ chối, nhưng Thượng Nhàn Thục lại nói với cô rằng năm nghìn tệ kia là tiền đặt cọc, về sau chị ấy muốn sửa váy thì sẽ liên hệ thẳng với Lục U.
Lục U không thể làm gì khác đành nhận số tiền mười nghìn tệ kia, sau đó chuyển hết cho Lục Vân Hải làm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Sau khi Thượng Nhàn Thục vui vẻ rời khỏi, Lục U cũng quay về trường học, trước khi đi dặn dò Lục Ninh học cho tốt, đừng đi cày game thuê cho người ta nữa.
Lục Ninh nghiêm túc đáp ứng, cam đoan sẽ không làm nữa, lúc này Lục U mới yên tâm về trường.
...
Vừa về tới kí túc xá, Thẩm Tư Tư đã gửi cho cô hai tấm hình, đó là hình Lâm Vãn Vãn đang thử trang phục, bộ quần áo cô ta mặc trong tấm hình, Lục U thật sự...
Cực kỳ quen mắt!
Bộ trang phục xuân thu mang phong cách tối giản, đem yếu tố hoài cổ là rồng Trung Quốc dung nhập vào chủ nghĩa thiết kế tương lai, bức tranh tổng thể tạo ra tác động thị giác mạnh mẽ.
Đây cmn chính là đề án tốt nghiệp của Lục U!
Ngay cả hoa văn và màu sắc mình rồng trên túi xách mà người mẫu cầm trong đồ án của Lục U cũng bị Lâm Vãn Vãn sao chép lên váy.
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tôi đã tỉ mỉ so sánh thử, giỏi lắm, ngay cả túi xách cầm tay cũng là sao chép đồ án tốt nghiệp của cậu!”
U U Lộc Minh: “Không chỉ là sao chép, mấy người đó còn sửa lại thiết kế của tôi.”
Bộ trang phục kia của Lâm Vãn Vãn đã thay đổi vài chỗ so với thiết kế của Lục U, sau khi sửa lại cũng chỉ là một bộ đồ nhái vụng về, đẹp mã mà thôi.
Trong đồ án tốt nghiệp của Lục U, hoa văn rồng Trung Quốc trên trang phục dùng chỉ mạ vàng thêu tay, tạo ra cảm giác giống như thật, đánh mạnh vào thị giác.
Còn bộ trang phục của Lâm Vãn Vãn, hình ảnh rồng được in vào, mặc dù cũng tinh tế và sinh động, nhưng không thể cùng đẳng cấp với rồng được thêu, đạo nhái vô cùng rẻ tiền.
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “U U, cậu định làm thế nào, tố cáo cô ta à?”
U U Lộc Minh: “Nhà tôi không chịu nổi nếu tố tụng ra tòa đâu.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Thế lên Weibo xé cô ta!”
U U Lộc Minh: “Nếu để lộ chuyện này ra ánh sáng, cô ta hoàn toàn có thể đổ hết tội cho nhà thiết kế, nói cô ta không biết gì cả, đến lúc đó có thể vứt nồi đi, lại bán thảm, đến lúc đó fans cô ta sẽ cảm thấy tôi chỉ là một sinh viên không có danh tiếng đi cọ nhiệt cô ta thôi.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “A a a! Tức chết rồi! Lẽ nào không có cách trừng trị cô ta sao!”
U U Lộc Minh: “Triển lãm thời trang bao giờ tổ chức thế?”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Ngày 15 tháng 6.”
U U Lộc Minh: “Cứ án binh bất động trước đi, đừng nói việc này với ai.”
...
Lục U đi tới tập đoàn Vãn Chu một chuyến.
Tập đoàn Vãn Chu cũng làm ăn phát đạt từ kinh doanh thời trang, quy mô công ty không lớn lắm, vài năm trước thứ hạng tương đối thấp, tình huống kinh doanh của công ty không tốt lắm, nếu so với quy mô của Lục thị cùng thời thì kém xa.
Sau này tập đoàn Lục thị sụp đổ, tập đoàn Vãn Chu mới bắt đầu chầm chậm tiến quân vào thị trường thời trang cao cấp, từng bước thay thế tập đoàn Lục thị, đồng thời niêm yết thành công trên thị trường chứng khoán New York.
Mấy năm nay, trên phương diện kinh doanh của công ty, Lục U giúp đỡ Hứa Trầm Chu không ít. Dù sao thì mặc dù Lục thị sụp đổ, nhưng mối quan hệ mà nhà họ Lục tích góp từng chút vẫn còn đó, cho nên có thể nói rằng tập đoàn Vãn Chu dưới sự giúp đỡ của nhà họ Lục dần dần phát triển.
Không ngờ lại nuôi một con bạch nhãn lang [2].
[2] Bạch nhãn lang: chỉ người phản bội.
Lục U tới trước cửa công ty, lễ tức lập tức cung kính và lễ phép nghênh đón: “Lục tiểu thư, cô tới rồi, cô tới tìm tổng giám đốc Hứa sao, anh ấy đang ở trong phòng làm việc.”
Trùng hợp ghê, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Lâm Vãn Vãn dừng trước cửa công ty.
Cô ta đeo kính râm và khẩu trang đi xuống, sau khi xuống xe thì có hai người trợ lý che ô, cầm túi cho cô ta, tiền hô hậu ủng, cực kỳ phô trương.
Lễ tân hai mặt nhìn nhau, có chút xấu hổ, đi tới trước mặt Lâm Vãn Vãn, hỏi: “Lâm tiểu thư, cô cũng tới tìm tổng giám đốc Hứa sao?”
“Ừ, anh ấy có ở đây không?”
“Có lẽ không tiện lắm, bởi vì...”
Lễ tân liếc mắt nhìn Lục U: “Bởi vì Lục tiểu thư đã hẹn trước rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn Vãn và Lục U đánh trực diện.
Lâm Vãn Vãn là tiểu hoa đán đang nổi trong giới, hình ảnh của cô ta Lục U đã từng thấy rất nhiều lần trên các tin tức giải trí.
Nhưng Lâm Vãn Vãn mới chỉ gặp Lục U một lần trong dạ tiệc mừng công ty lên sàn, lúc đó chỉ nhìn từ xa nên không thấy rõ, chỉ nhớ là một cô gái rất ngoan ngoãn, nghe lời, sau khi biết nhà Lục U đã hoàn toàn phá sản, hiện tại đều phụ thuộc vào Hứa Trầm Chu thì không thèm đặt Lục U vào trong mắt nữa.
Nhưng hôm nay vừa trông thấy thì cô ta mới phát hiện, Lục U rất xinh đẹp, không phải kiểu hot girl mạng người người như một, gương mặt cô rất tinh xảo, giống như gốm sứ men xanh, nhẹ nhàng và mềm mại.
Lâm Vãn Vãn xuất thân từ tầng lớp dưới cùng, mặc dù cố gắng đắp lên người phục sức xa hoa, nhưng khi so sánh cùng trang phục trắng trong, thuần khiết nhưng lại toát ra khí chất cao quý của Lục U, cô ta căn bản không thể so sánh được.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong lòng Lâm Vãn Vãn không hiểu vì sao sinh ra mấy phần không cam lòng và tự ti, cũng hơi kích động, mất khống chế hỏi lễ tân: “Cho nên, muốn tôi đợi sao?”
Lễ tân có chút xấu hổ.
Mọi người đều biết chuyện Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn bạo trên hot search, Lâm Vãn Vãn cũng tới công ty mấy lần, còn vào phòng làm việc của Hứa Trầm Chu rất lâu mới đi ra. Nhưng Hứa Trầm Chu chưa từng công khai tuyên bố mối quan hệ của Lâm Vãn Vãn với anh ta, cũng chưa từng nói đã chia tay Lục U. Thế nên hiện tại, công ty vẫn đối đãi với Lục U như nữ chủ nhân.
“Vâng, xin Lâm tiểu thư chờ một chút, bởi vì tổng giám đốc Hứa đã từng nói, Lục tiểu thử tới thì có thể trực tiếp đi lên, những người khác... đều phải hẹn trước.”
Nghe xong câu này, Lâm Vãn Vãn sắp nổ tung. Mặc dù cô ta và Hứa Trầm Chu vẫn duy trì quan hệ mập mờ, nhưng giữa hai người thực tế không có gì cả, hiện tại ngay cả nhân tình cô ta cũng không phải.
Là một hoa đán đang nổi tiếng, tất nhiên Lâm Vãn Vãn không thể ngồi ở đại sảnh chờ Hứa Trầm Chu, chỉ có thể tức giận rời đi.
Nội tâm Lục U không hề gợn sóng, cà thẻ lên tầng, đi tới phòng làm việc của Hứa Trầm Chu.
Hứa Trầm Chu mới kết thúc cuộc họp với ban giám đốc, không nghĩ tới Lục U lạnh nhạt với anh ta mấy ngày lại chủ động tìm đến cửa.
Trong lòng vui sướng một cách khó hiểu.
Quả nhiên cô vẫn không chịu đựng được.
Hứa Trầm Chu khoái trá bước vào phòng làm việc, nói: “Lục U, tìm anh có việc sao?”
Lục U lười nói nhảm, ném thẳng mấy tấm ảnh Lâm Vãn Vãn thử trang phục của Mosha vào mặt Hứa Trầm Chu: “Giải thích.”
Hứa Trầm Chu nhìn Lâm Vãn Vãn trong hình, không phản ứng kịp: “Anh đã nói, anh và cô ta không có gì, tại sao em lại không tin anh chứ.”
Điều Lục U muốn hỏi tất nhiên không phải cái này, cô cầm hình lên, chỉ vào trang phục nhân vật nữ trong tấm hình mặc: “Bộ trang phục này là anh tìm người làm giúp cô ta?”
Biểu tình Hứa Trầm Chu hơi mất tự nhiên, xoa xoa mũi: “Ừ, cô ấy nói muốn tham gia triển lãm, bảo nhà thiết kế bên anh giúp cô ấy làm một bộ.”
“Xin hỏi tổng giám đốc Hứa, bản thảo bộ trang phục từ đâu tới thế?”
Hứa Trầm Chu nhíu mày, cực kỳ không thích Lục U dùng loại thái độ ương bướng này nói chuyện với anh ta: “Sao anh nhớ được, tiện tay tìm được mấy bản thảo trong máy tính, cảm thấy không tồi nên lấy dùng thôi.”
“...”
Từ đầu Lục U đã nghi ngờ, mặc dù Hứa Trầm Chu ngoại tình với Lâm Vãn Vãn cũng sẽ không ngu đến mức cầm thiết kế của người tiền nhiệm làm đồ cho tiểu tam, nếu như bị moi ra sợ rằng Lâm Vãn Vãn sẽ mất hết mặt mũi.
Có thể là khi anh ta dùng máy tính của cô tình cờ trông thấy nên tiện tay lấy.
“Hứa Trầm Chu, hiện tại tôi trịnh trọng nói cho anh biết, bộ trang phục tập đoàn Vãn Chu làm cho cô ta sử dụng đồ án tốt nghiệp của tôi, bây giờ mời anh lập tức rút về rồi tiêu hủy bộ trang phục này, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh, bằng không chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa.”
Lúc đầu Hứa Trầm Chu chẳng để vào trong mắt, nhưng thái độ khách khí của Lục U lại chọc tức anh ta. Tích cách cô từ đó tới nay luôn dịu dàng, với anh ta thì luôn ngoan ngoãn phục tùng, lúc này lại giống như một con mèo điên nhào lên cắn anh ta.
Hứa Trầm Chu lạnh mặt, nói: “Anh tưởng rằng có chuyện gì lớn, chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi?”
Lục U không thể tin được nhìn anh ta.
Hứa Trầm Chu lạnh giọng: “Mấy lời như ‘gặp nhau trên tòa’ anh đề nghị em đừng nói nữa, nếu em muốn kiện thì chỉ có thể kiện cả công ty anh, tình huống gia đình em không kham nổi đâu, hơn nữa, em vẽ nhiều năm như vậy cũng không ai biết đến, đồ án tốt nghiệp của em có thể được một đại minh tinh như cô ấy mặc đi tham gia triển lãm thời trang, em hẳn là phải cảm thấy vinh dự chứ.”
“Vinh dự?” Lục U nắm chặt bàn tay, cười nhạt: “Tôi thật sự rất vinh hạnh.”
“Nói cho cùng, không phải là đòi tiền sao.”
Hứa Trầm Chu móc trong túi ra một chiếc thẻ đen rồi đặt lên bàn, giọng nói thêm vài phần dịu dàng dỗ dành cô: “Cần dùng tiền thì em có thể nói thẳng với anh, anh sẽ cho em, hà tất phải dùng lý do này, làm ầm lên mọi người đều mất mặt.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “chát”, Lục U hung hăng cho Hứa Trầm Chu một cái tát.
Một cái tát này lập tức khiến mặt Hứa Trầm Chu lộ ra dấu bàn tay.
Hứa Trầm Chu đột ngột đứng dậy, cầm gạt tàn thuốc trên bàn lên. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn khống chế được được sự nóng nảy, không đập cô mà ném vào tường: “Em điên rồi! Dám đánh tôi?”
“Anh dùng trộm thiết kế của tôi, sau này tôi gặp anh một lần đánh anh một lần.”
Hứa Trầm Chu không nghĩ tới con mèo nhỏ tức lên còn có thể cắn người, anh ta sờ mặt mình, sau một hồi chết lặng là sự đau đớn không thể nào quên được.
Sự đau đớn này lan tràn trên làn da, rồi thâm nhập vào bên trong trái tim anh ta.
Anh ta đã từng cho rằng mình có thể bắt chẹt cô công chúa nhỏ đơn thuần này, vĩnh viễn giữ cô bên cạnh mình, nhốt vào lồng vàng, vì anh ta mà cất tiếng ca rung động lòng người, dù tương lai không cần nữa cũng có thể dễ dàng thả đi.
Nhưng bây giờ, Hứa Trầm Chu càng ngày càng phát hiện, anh ta không thả cô đi được. Anh ta dần dần... bị lún sâu vào bùn rồi.
“Lục U, buổi triển lãm của thời trang Mosha chỉ còn cách mười ngày, không đủ thời gian để làm lại một bộ khác, bộ trang phục này, cô ấy chắc chắn phải mặc.”
Hứa Trầm Chu nghiến răng nói ra lời này, chỉ để chứng minh anh ta còn chút chỗ đứng trong lòng cô.
Chỉ tiếc, Lục U không định nhiều lời với anh ta: “Đã vậy thì, tổng giám đốc Hứa, mời anh tự nhận lấy hậu quả.”
Lục U xoay người ra khỏi phòng.
Hứa Trầm Chu thấy cô thờ ơ, vội vàng đuổi theo, giữ tay cô lại: “Không phải em luôn bán bản thảo thiết kế sao, người khác có thể trả tiền tại sao anh lại không thể?”
Lục U hất anh ta ra: “Đúng, tôi muốn bán cho ai thì bán người đó, đó là tự do của tôi. Nhưng tôi mạn phép không bán cho anh, hơn nữa anh không hề muốn hỏi mua từ tôi, anh không hỏi mà đã lấy, là trộm.”
“Cho nên bởi vì Lâm Vãn Vãn nên em mới tức giận như vậy đúng không, em đang ghen đúng không?”
“Tôi không ghen hay không quan trọng với tổng giám đốc Hứa lắm sao.” Ánh mắt Lục U trào phúng: “Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi.”
Trên hành lang có không ít đồng nghiệp, bọn họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không quan tâm vội vàng đi qua, nhưng lỗ tai người nào người nấy đều dựng lên để ăn dưa.
Vốn dĩ bọn cho tưởng rằng, khoảng thời gian này tổng giám đốc Hứa ngày nào cũng nhìn thấy Lâm Vãn Vãn nên mê cô ta không dứt, còn chia tay với Lục U. Nhưng hiện tại xem ra... hình như tổng giám đốc Hứa có ý quấn mãi không bỏ.
Hờ.
Dường như Hứa Trầm Chu cũng không biết xấu hổ, uy hiếp: “Lục U, xã hội này không dễ dàng như em nghĩ đâu, sớm muộn gì em cũng sẽ quay lại bên anh thôi.”
Lục U lạnh lùng đẩy anh ta ra: “Anh cứ chờ xem.”
-
Lục U ra tới đại sảnh, đôi mắt cũng đỏ lên, cô dùng sức lau lau khóe mắt, nuốt những chua xót trong lòng vào lại bên trong.
Nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Cô khịt mũi một cái, hiểu không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, không nhẫn nhịn nữa.
Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn đều ngồi lên đầu cô rồi, cô dứt khoát phải phản kích lại.
Đúng lúc này, cuộc gọi video vang lên, Lục U lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai chữ đang nhảy lên – JD.
Cô dùng sức lau nước mắt đi, sau đó nhận video.
Dừng khoảng hai giây, sau đó màn hình hiện lên hình ảnh Tưởng Đạc cởi trần, đang nằm trên giường.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ của buổi trưa, phủ lên làn da màu lúa mì và những đường cơ bắp của anh một tầng sáng bóng dễ chịu.
Khóe mắt anh nhỏ dài, hình như vẫn còn đang ngái ngủ, tóc cũng rối bù xù, mơ hồ chào một tiếng: “Chào buổi trưa.”
“Có chuyện gì sao Tưởng Đạc?”
Tưởng Đạc nhìn gương mặt nhu thuận của cô, tâm trạng cũng dịu đi rất nhiều, anh xoay người nằm trên giường: “Mới vừa tỉnh ngủ, nằm mơ thấy một con hươu con màu vàng cớt (tác giả viết đấy) chạy ở phía trước, anh đuổi theo sau, nhưng đuổi cách nào cũng không kịp, chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo bóng nó.”
“Nhưng tại sao... lại là màu vàng cớt?”
Tưởng Đạc nở nụ cười: “Không phải hươu đều là màu vàng cớt à?”
“...”
Uất ức tan hết, chỉ còn chút dở khóc dở cười.
“Sao anh lại đuổi theo?” Lục U tò mò hỏi.
“Tên nhãi đó có chút đáng ghét.”
Tưởng Đạc nằm trên gối đầu mềm mại, gối đầu lên cánh tay vạm vỡ, đôi mắt đào hoa nhìn cô đầy ẩn ý: “Anh đuổi theo nó, nó liền chạy, anh không đuổi thì nó lại đứng lại rồi quay đầu nhìn anh giống như đang đang đợi.”
“Chắc nó muốn chơi với anh đó.”
“Ừm, ông chơi với nó.” Tưởng Đạc nhìn cô rồi hỏi: “Em đang ở tập đoàn Vãn Chu à?”
“Sao anh biết?”
“Vừa nãy có một nhân viên đi qua phía sau em, bộ đồ cô ấy mặc là đồng phục tiêu chuẩn của tập đoàn Vãn Chu.”
“Cái này mà anh cũng nhìn thấy à!”
“Anh rất để ý đến chi tiết, đồng thời là người đã gặp qua thì không thể quên được.”
“Lại để anh kiêu ngạo rồi...”
“Ừ, anh cái gì cũng biết.” Trái tim Tưởng Đạc như bị thứ gì đó nhéo vào, xoa xoa đầu mũi rồi ngồi dậy: “Bọn họ làm gì em rồi?”
Tâm tình vốn đã dịu đi của Lục U bị câu nói này của Tưởng Đạc làm cho... lại tủi thân rồi.
Khi còn bé, lần nào cô chịu uất ức đều khóc bù lu bù loa chạy đi tìm Tưởng Đạc. Chỉ là hiện tại... bọn họ đều đã lớn rồi.
Trưởng thành, rất nhiều chuyện nên một mình đối mặt, không thể lúc nào cũng ỷ lại anh ấy.
“Không có gì.”
Tưởng Đạc nhìn vẻ mặt này của cô, rõ ràng có chuyện nhưng lại không muốn nói.
Anh ra ngoài ban công, kéo rèm cửa ra, để ánh mặt trời rọi chiếu xuống người anh, lười biếng nói: “Rốt cuộc bị bắt nạt thế nào, nói ra cho ông vui vẻ tí coi.”
Lục U lườm anh một cái: “Anh chỉ biết cười trên nỗi đau của người ta thôi.”
“Ha.”
Lục U nhẫn nhịn quá lâu, cũng cần phải phát tiết với người khác một chút.
“Đồ án tốt nghiệp của em bị Hứa Trầm Chu cầm đi may đồ cho Lâm Vãn Vãn rồi, bọn họ không chỉ trộm bản thảo của em mà còn sửa bậy sửa bạ, em muốn kiện bọn họ, nhưng thời gian quá dài, gia đình em không chịu được khoản hao tổn này.”
Ngay cả công việc cô cũng mất rồi, thu nhập cũng đi tong luôn.
“Trước đây em cũng bán không ít bản thảo thiết kế nên có lẽ Hứa Trầm Chu cảm thấy, tùy tiện lấy bản thảo của em rồi cho em một khoản tiền là em sẽ mang ơn anh ta, hai tay dâng bản thảo lên.”
Lục U cắn răng, mũi lại bắt đầu chua xót: “Em đã từng cho rằng trên thế giới này chỉ là tình cảm là không thể so sánh với tiền, nhưng hiện tại...”
Hiện thực tát vào mặt cô một cách đầy châm chọc.
Nghe lời cô nói, Tưởng Đạc khẽ vuốt cằm, trào phúng cười. Nếu tiền có thể mua được tình cảm thì anh sẽ không hèn mọn mà ngước nhìn cô như vậy.
“Anh có cách, có thể giúp em không tốn nhiều công sức lấy lại bản thảo thiết kế, đồng thời làm cho người ăn cắp phải trả một giá rất lớn.”
“Anh có cách sao?”
“Tới tìm anh, phòng 5601 chung cư Long Thành Dữ Hồ.”
“Tìm anh?”
“Làm sao, quên lời anh nói rồi à?” Tưởng Đạc lặp lại: “Anh cũng không vô duyên vô cớ giúp người khác, kể cả em.”
Lục U cắn răng: “Anh muốn đền đáp bằng gì?”
“Bây giờ anh tỉnh ngủ rồi, có chút nhớ, muốn em đến gặp anh bây giờ.”
“...”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương