Chiếm Đoạt

Chương 12



Vốn dĩ Như Ý chỉ được tiếp một người duy nhất nhưng Vĩnh Nĩnh đã nhét cho Ngưu Bà thêm mấy tờ ngân phiếu, thành công nhét thêm Bạch Tĩnh Hương vào.

Như Ý gảy xong khúc Hoa Sơn Phổ liền rót rượu cho các nàng. Bạch Tĩnh Hương rất tán thưởng nàng, một mỹ nhân xinh đẹp lại được dạy dỗ rất tốt mà phải ở chốn này.

Nàng ta chần chừ hồi lâu mới dám nói tiếp.

"Đa tạ công tử đã nghe thấy lời cầu xin của nô gia"

Vĩnh Ninh không chịu nổi Hoa Nhan tửu đã nằm ngủ say như chết. Chỉ còn Bạch Tĩnh Hương ngồi trầm ngâm mân mê ly rượu nồng.

Thấy Bạch Tĩnh Hương không nói gì Như Ý mím môi khó khăn nói:

"Xin công tử hãy làm nhục nô gia đi"

!?!

Bạch Tĩnh Hương nghệch mặt ra, cứ ngỡ là nghe nhầm.

"Thứ lỗi cho nô gia đã thất lễ. Xin công tử hãy cướp lấy đêm đầu tiên của ta, có thai càng tốt"

Bên tai nàng oang oang.

Đùa nhau ư?



"Khoan đã Như Ý cô nương. Ý cô nương đây là sao?"

Bạch Tĩnh Hương day day thái dương, có lẽ nàng uống hơi nhiều rồi.

"Nô gia nghiêm túc thưa công tử. Thực ra lúc đứng trên đài nô gia đã nhìn trúng ngài nên mới cầu xin ngài mua đêm nay của nô gia"

"Như ngài đã biết đêm đầu tiên của nô gia sắp được bán chi tên phú thương Triệu Sinh. Nô gia thật sự không muốn"

Triệu Sinh là một lão già gần 70, nổi tiếng háo sắc và biến thái, có sở thích cưỡng hiếp mấy cô gái trẻ chưa thành niên. Trong nhà lão nghe nói nuôi hơn 50 thiếp thất, những ai lão hứng thú chơi qua đều phát điên.

Bạch Tĩnh Hương hiểu ra lí do Như Ý liều mạng như vậy. Một khi đã mất đi cái ngàn vàng đó thì Triệu Sinh cũng chán ghét nàng nhưng những vị khách khác nàng vẫn phải tiếp. Cách chắc chắn nhất để không phải tiếp khách là làm mất đi giá trị của một kỹ nữ - Mang thai.

Như Ý thấy Bạch Tĩnh Hương không phản ứng liền khẩn trương bổ sung thêm.

"Không lẽ công tử không hứng thú với nữ nhân xinh đẹp như ta sao?"

Dáng vẻ nàng ta quả thực động lòng người nhưng nàng lại là nữ nhân.

Bạch Tĩnh Hương thoắt cái đem Như Ý đè xuống dưới thân. Hai má Như Ý phiếm hồng, nàng ta vươn tay ôm cổ Bạch Tĩnh Hương ghì xuống muốn hôn.

Bạch Tĩnh Hương nâng cằm nàng ta lên cười nhẹ. Hay cho một nữ tử muốn dụ dỗ nàng, nếu nàng là nam nhân đã sớm điên loan đảo phượng cùng nàng ta.

Bàn tay nàng vuốt ve khuôn mặt Như Ý, nàng ta thuận theo dụi dụi vào tay nàng. Nhiệt độ lành lạnh từ bàn tay nàng chạm vào da thịt khiến Như Ý hơi rùng mình nhưng cũng thật rạo rực.



Cứ thế bàn tay chầm chậm lướt qua hõm cổ, xương quai xanh, luồn qua áo đến bả vai rồi dừng lại ngay eo. Lúc này Như Ý đã mềm nhũn, cơ thể phiếm hồng nóng bỏng đang run lên. Bạch Tĩnh Hương nhìn đôi mắt ướt đẫm hơi tình, mờ mịt. Nàng buông Như Ý ra rồi bật cười.

"Như Ý cô nương xem ra đen đủi rồi. Ta vốn không phải nam nhân"

Mặt Như Ý gay gắt đỏ, nàng ta không ngờ có ngày bị nữ nhân trêu chọc đến động tình.

"N..người đùa giỡn với ta"

Nàng ta bưng mặt khóc, hai vai của nàng lộ ra run lên bần bật.

Bạch Tĩnh Hương cảm thấy đùa hơi quá trớn liền nói:

"Vừa rồi xin thứ lỗi cho ta"

"Như Ý, cô muốn được cứu ra không?"

Như Ý uất ức nhìn nàng. Nàng ta không dám tin nàng lần nữa.

"Muốn thì làm việc cho ta đi"

Làm việc? Như Ý nhìn Bạch Tĩnh Hương tiêu sái trước mắt. Đánh giá thì chắc chắn là một mỹ nhân đi, nhưng lại có sở thích chơi đùa với nữ nhân. Nói làm việc là đang muốn cùng nàng làm ra việc kia sao?

Mặt Như Ý nhuốm thêm một tầng đỏ. Nếu là với nàng thì kể ra cũng không tệ đi.
Chương trước Chương tiếp