Chiếm Đoạt

Chương 27



Nàng biết thừa ý đồ của họ nhưng không thèm vạch trần, mấy nay cũng xảy ra khá nhiều chuyện thôi thì thả lỏng tâm trạng vậy.

Hai người họ thì hớn hở lắm. Nam Kì An vừa đu vừa luyên thuyên trên trời dưới đất mà có ai thèm nghe đâu, bên kia Như Nhạc ngồi nghiêm chỉnh như những gì đã học. Cho dù là trẻ con tinh thần học tập của Như Nhạc vẫn rất cao, hơn hẳn ai đó.

“Ngươi yên tĩnh chút đi, nhìn công chúa kìa”

Nam Kì An bĩu môi.

“Xì, chán ngắt. Ta còn trẻ, cái gì vui vẻ thì ta ưu tiên”

Sở dĩ hắn vô tư như vậy là bởi hắn cảm thấy gánh nặng trách nhiệm của hắn không lớn. Không có sức ép từ quan lại, hậu cung hay tiên đế. Hắn chỉ là một hoàng tử không tham gia triều chính, học hành không nghiêm, chơi bời là giỏi. Khác hẳn với Như Nhạc mang trọng trách liên hôn với các nước khác. Nàng bất lực thở dài, cũng không trách được hắn vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi.

“Ngươi thì vô tư quá rồi đó, người khác nhìn vào không ai nghĩ chúng ta cùng tuổi cả. Cứ mãi trẻ con như vậy sẽ không thể bảo vệ được người thương đâu”

“Người thương gì chứ?”

Hắn cứ vậy lảng tránh vấn đề, mãi như thế không biết lúc nào hắn mới có thể đối mặt với nó. Nàng không quan tâm hắn yêu thích ai, nhà nào chỉ cần hắn trưởng thành hơn là tốt rồi.

“Chờ ta một chút”

Nam Kì An nhảy khỏi xe ngựa chạy đi đâu đó. Nhìn dòng người đông đúc qua lại, thi thoảng sẽ có người tò mò lại gần xem thử là xe ngựa của nhà nào.

Như Nhạc hít một hơi sâu, khó khăn lắm nới nói được.

“Tiểu thư người thấy nhị ca ta thế nào?”

Bạch Tĩnh Hương thấy khó hiểu nhìn có bé.

“Ý công chúa là…”



“Hai người là thanh mai trúc mã ai cũng biết, bây giờ người hòa ly rồi, có thể cùng hắn không?”

Ra là Như Nhạc muốn nàng tái giá với Nam Kì An. Cơ mà cô bé không nhìn ra là không có khả năng ư?

“Tính tình hắn có phần trẻ con, không biết tâm tình nữ nhi nhưng hắn nhất định sẽ đối tốt với tiểu thư. Nếu hắn làm người buồn ta sẽ xử lí hắn một trận”

“Sao công chúa lại gán ghép thần với hắn?”

Như Nhạc ngập ngừng một lúc rồi mới nói:

“Thực ra ta không muốn tiểu thư buồn, người tài sắc vẹn toàn vậy mà dính vào tên Tướng quân đáng ghét đó. Ta muốn người thật hạnh phúc và thành người một nhà mới ta nữa…”

Hai má cô bé ửng đó lên không dám nhìn thẳng vào nàng. Hơn một tháng gắn bó với nhau, nàng giúp cô bé thoát khỏi đòn roi của Hiên Hồng Phù đồng thời trở thành bằng hữu đầu tiên. Hiển nhiên, cô bé yêu quý nàng như tỷ tỷ trong nhà. Nàng mà rời đi có thể Như Nhạc lại trở về ngày tháng đau đớn như trước.

“Ồ, vậy tại sao công chúa lại chọn hoàng tử mà không phải bệ hạ, chẳng phải bệ hạ là chỗ dựa tốt nhất sao?”

“Ta sợ người chịu khổ. Mấy người trong hậu cung ghê gớm lắm, mẫu phi nói không được giao du với họ”

Như Nhạc không muốn nàng đấu đá xâu xé trong hậu cung. Với cô bé, nàng là nữ nhân mạnh mẽ, độc lập sẽ không vì một nam nhân mà dùng thủ đoạn tàn nhẫn với người khác.

“Cảm ơn công chúa đã nghĩ cho thần. Việc tái giá không vội được”

Như Nhạc ngầm hiểu nàng đang từ chối, đáy mắt hiện lên tia rầu rĩ.

“Tiểu thư không muốn thành người nhà của ta sao?”

“Không đâu. Thần quý công chúa lắm”

Nàng là con gái độc nhất trong nhà nên lâu nay đã sớm xem Như Nhạc là muội muội nhỏ. Nhưng mối quan hệ bây giờ thực sự rắc rối, tâm tư nhỏ của nàng không thể tùy tiện nói ra huống hồ nhìn theo góc độ nào thì cũng là nàng hồng hạnh xuất tường.



“Vậy khi ở riêng với nhau người có thể gọi tên ta được không? Không phải Như Nhạc đâu, Như Nhạc là hiệu của ta. Tên thật của ta là Nguyệt Cát, gọi là A Cát cũng được”

Nàng xoa đầu cô bé, tên húy của công chúa không phải ai muốn gọi là gọi, nếu cô bé muốn thì chắc hẳn cô bé quý nàng lắm.

“Được thôi, A Cát muốn gọi thần là gì cũng được hết”

Nguyệt Cát xà vào lòng nàng ôm lấy cơ thể mềm mại, cái hơi ấm này làm cô bé thèm thuồng kinh khủng. Lần cuối cô bé được ôm là lúc 3 tuổi tạm biệt bà vú, từ đó không còn ai muốn ôm cô bé nữa.

“Hương Hương đừng bỏ ta nhé”

Trong xe, một lớn một bé ôm nhau thắm thiết khiến Nam Kì An khi trở về đơ ra một lúc. Hắn trở thành người dư thừa trong không gian hẹp đó. Để tìm lại sự hiện diện của bản thân, hắn tham gia ôm ấp với hai người họ. Người ngoài nhìn vào tưởng đây là cuộc hội ngộ saunhiều năm xa cách của một gia đình không chừng.

Bầu không khí trở nên cứng ngắc, Bạch Tĩnh Hương và Nguyệt Cát dấu hỏi đầy đầu nhìn Nam Kì An trưng ra vẻ mặt ta đã làm gì sai. Tên này thật hết thuốc chữa, đầu óc cứ như trên mây vậy.

“Huynh ôm làm gì?”

“Ơ, ta tưởng hai người chơi trò gì nên mới tham gia cho vui”

“Thật là. Huynh trưởng thành lên nào, cứ đà này đêm động phòng cô nương nhà người ta khóc mất”

“Này, liên quan gì chứ. Ai đã dạy muội mấy cái đó hả?”

Bạch Tĩnh Hương ngồi một bên cười khúc khích, gánh nặng trong lòng cũng vơi bớt đi. Hai huynh muội họ như chó với mèo, chuyện gì cũng cãi nhau cho bằng được.

“Là ta dạy. Giáo dục sớm một tí, phòng trường hợp bị người khác lợi dụng. Không giống như ngươi, A Cát rất dễ gặp nguy hiểm”

“A, gọi tên húy rồi kìa. Còn ta thì sao?”

Nguyệt Cát đắc ý ôm cánh tay nàng, vênh mặt nhìn Nam Kì An đang dùng ánh mắt ủy khuất.
Chương trước Chương tiếp