Chiếm Đoạt
Chương 30
Hắn lắc đầu, vẫn không chịu hé răng nửa lời. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn nói không nên lời?
“Huynh yên tĩnh thế này có chút lạ lẫm”
Suốt quãng đường bầu không khí rơi vào im lặng.
Lễ săn bắn đang đến gần đồng nghĩa với nỗi lo đang ngày càng lớn lên. Trái với sự tất bật và mong chờ của hoàng cung, nàng lại không muốn nó tới. Qua ô cửa nhỏ, đôi mắt nàng nhìn xa xăm, màu hoàng hôn lướt qua vẽ lên nỗi buồn trong đáy mắt.
Nàng không biết người nhúng chân vào mối quan hệ mờ ám là ai nên càng đề phòng hơn. Nàng muốn bảo vệ tình yêu của mình cho dù là lén lút vụng trộm. Thật khổ sở khi chẳng có một danh phận đường đường chính chính mà ghen tuông, mà ôm ấp. Nàng phải cắn răng chấp nhận mọi rủi ro bởi ngay từ đầu nàng đã quyết định bên Nam Hướng Phong.
Trở về tới Xuân Hòa Điện, Hiên Hồng Phù đã đợi sẵn, trông sắc mặt không vui lắm, chắc hôm nay lại không gặp được Nam Hướng Phong. Nàng ta ngỏ lời hỏi han nhưng mang hàm ý thăm dò. Bạch Tĩnh Hương đã thấm mệt không muốn đấu khẩu đấu trí nên trả lời qua quýt cho xong rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nàng nằm lăn ra giường, hai mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Tấm mành thêu tỉ mỉ gắn trên khung giường điêu khắc tinh xảo, tuy là phòng cho khách nhưng cũng thật xa hoa. Mi mắt nàng trĩu nặng, hàng mi dài dần dần phủ lấy đôi mắt mệt mỏi. Nàng thiếp đi lúc nào không hay.
Những ngày qua xảy ra quá nhiều việc khiến tinh thần nàng kiệt quệ. Nàng muốn gặp Nam Hướng Phong.
Lúc trước nàng đồng ý bên hắn là vì âm mưu báo thù Cơ Đình Quân nhưng dần dần nàng đón nhận hắn thật sự. Hai năm qua nàng đã quá mệt rồi. Nàng chỉ muốn gả cho người mình thương, yêu thương nhau sống đến đầu bạc răng long.
Hôm sau, vẫn dưới gốc cây lớn trong sân, nàng và Nguyệt Cát cùng nhau gảy đàn. Đặc biệt có sự góp mặt của Nam Kì An, hắn luôn kì lạ từ hôm qua.
“Rốt cuộc là chuyện gì mà ngươi bất thường vậy?”
Hắn vẫn không chịu nói. Nàng thở dài nhìn hắn, bất lực nhờ Tố Tố kéo Nguyệt Cát đi nơi khác. Nàng luôn để ý hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chắc sợ Nguyệt Cát nghe được.
“A Cát đi rồi, ngươi hãy nói đi”
Nam Kì An cúi gằm mặt, hai tay siết chặt khó khăn lắm mới nói ra được.
“Bạch Tĩnh Hương, ngươi thực sự có qua lại với hắn?”
“Hắn?”
Nàng sợ Nam Kì An nói ra cái tên Nam Hướng Phong. Họ đang ở Xuân Hòa Điện, là địa bàn của Hiên Hồng Phù - người có tình cảm mờ ám với Nam Hướng Phong. Lỡ tai mắt của nàng ta nghe được thì coi như đổ bể.
“Ngươi biết mà, Hương”
Nam Kì An hoàn toàn trở nên nghiêm túc và đặc biết tinh ý đến lạ lùng. Như thể toàn bộ thái độ của hắn từ trước đến nay đều là giả dối.
Nàng sững sờ tự hỏi sao Nam Kì An lại biết, họ giấu kĩ như thế, thậm chí còn không dám gặp nhau nhiều.
“Là hoàng hậu nói cho ngươi sao?”
“Không phải, ta mới để ý gần đây thôi. Điểm tâm trong cung lại đổi thành món ngươi thích, với cả vườn cẩm tú cầu đặc biệt chăm sóc kĩ lưỡng nữa”
Từ nhỏ đã tiếp xúc với hắn mà nàng vẫn không biết Nam Kì An còn có mặt nhạy bén này, chẳng lẽ từ lúc đó hắn đã che dấu?
Hắn tiến tới ép nàng lùi lại đến khi nàng đụng trúng ghế thuận thế ngồi xuống.
“Tại sao lại là hắn? Tam cung lục viện ba ngàn giai lệ sao hắn lại vượt tường ra bên ngoài với ngươi?”
Không phải nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề đó, nàng nghĩ nhiều lắm chứ. Mỗi lần lâm trận với hắn xong nàng đều thấy tủi thân vô cùng, suy nghĩ nhiều gần như mất ngủ nhưng nàng vẫn chọn tin tưởng Nam Hướng Phong. Nàng tự lừa gạt bản thân rằng hai người đến với nhau vì trái tim đồng điệu để thoát khỏi tủi hờn.
Nàng giương đôi mắt thất kinh nhìn hắn. Bây giờ Nam Kì An đã là con người khác gây áp lực đến đáng sợ. Nam Kì An nắm chặt đôi vai gầy nhỏ, lập tức cơn đau truyền đến khiến nàng kêu lên.
“A. Xin lỗi, ta làm ngươi đau sao?”
Bấy giờ hắn mới buông nàng ra.
“Ngươi chấp nhận một người không thể bảo vệ ngươi, không thể ôm ngươi một cách quang minh chính đại sao? Tại sao chứ? Tại sao không phải là ta?”
Nam Kì An cắn môi, muốn ôm lấy thân thể mảnh mai mềm mại của nữ nhân trước mắt lại sợ nàng đau. Nói hắn không động tâm với nữ nhân là sai, hắn chỉ động tâm với mỗi mình nàng. Nam Kì An giấu đi tâm tư thể hiện mình là ngốc tử để được nàng chiều chuộng vậy mà phải nhìn nàng làm tân nương của Cơ Đình Quân. Khi nghe lỏm được ý định hòa ly thì hắn vui đến mức nhảy cẩn lên, quyết định bằng mọi giá phải dụ được nàng về nhà. Rồi một ngày hắn để ý thấy vườn cẩm tú cầu đa sắc - thứ nàng luôn muốn nhìn ngắm, nằm trong hoa viên. Đồng thời những ngày nàng nán lại Xuân Hòa Điện, điểm tâm đều là món Bạch Tĩnh Hương thích ăn.
Không phải ai cũng biết nàng thích cẩm tú cầu và ăn bánh hoa quế nên tất nhiên mọi người đều nghĩ đây là sở thích của Nam Hướng Phong. Tuy nhiên Nam Kì An để ý tất cả và phỏng đoán được mọi chuyện hơn nữa một lá thư mật đã khẳng định điều hắn nghi ngờ là đúng. Hắn lại bị cuỗm tay trên.
Nam Kì An khi nhận được thông tin từ mẩu thư đó lập tức suy sụp. Hắn chờ đợi rồi chờ đợi, cuối cùng lại không có tư cách để ôm lấy nàng lúc này.
“Huynh yên tĩnh thế này có chút lạ lẫm”
Suốt quãng đường bầu không khí rơi vào im lặng.
Lễ săn bắn đang đến gần đồng nghĩa với nỗi lo đang ngày càng lớn lên. Trái với sự tất bật và mong chờ của hoàng cung, nàng lại không muốn nó tới. Qua ô cửa nhỏ, đôi mắt nàng nhìn xa xăm, màu hoàng hôn lướt qua vẽ lên nỗi buồn trong đáy mắt.
Nàng không biết người nhúng chân vào mối quan hệ mờ ám là ai nên càng đề phòng hơn. Nàng muốn bảo vệ tình yêu của mình cho dù là lén lút vụng trộm. Thật khổ sở khi chẳng có một danh phận đường đường chính chính mà ghen tuông, mà ôm ấp. Nàng phải cắn răng chấp nhận mọi rủi ro bởi ngay từ đầu nàng đã quyết định bên Nam Hướng Phong.
Trở về tới Xuân Hòa Điện, Hiên Hồng Phù đã đợi sẵn, trông sắc mặt không vui lắm, chắc hôm nay lại không gặp được Nam Hướng Phong. Nàng ta ngỏ lời hỏi han nhưng mang hàm ý thăm dò. Bạch Tĩnh Hương đã thấm mệt không muốn đấu khẩu đấu trí nên trả lời qua quýt cho xong rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nàng nằm lăn ra giường, hai mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Tấm mành thêu tỉ mỉ gắn trên khung giường điêu khắc tinh xảo, tuy là phòng cho khách nhưng cũng thật xa hoa. Mi mắt nàng trĩu nặng, hàng mi dài dần dần phủ lấy đôi mắt mệt mỏi. Nàng thiếp đi lúc nào không hay.
Những ngày qua xảy ra quá nhiều việc khiến tinh thần nàng kiệt quệ. Nàng muốn gặp Nam Hướng Phong.
Lúc trước nàng đồng ý bên hắn là vì âm mưu báo thù Cơ Đình Quân nhưng dần dần nàng đón nhận hắn thật sự. Hai năm qua nàng đã quá mệt rồi. Nàng chỉ muốn gả cho người mình thương, yêu thương nhau sống đến đầu bạc răng long.
Hôm sau, vẫn dưới gốc cây lớn trong sân, nàng và Nguyệt Cát cùng nhau gảy đàn. Đặc biệt có sự góp mặt của Nam Kì An, hắn luôn kì lạ từ hôm qua.
“Rốt cuộc là chuyện gì mà ngươi bất thường vậy?”
Hắn vẫn không chịu nói. Nàng thở dài nhìn hắn, bất lực nhờ Tố Tố kéo Nguyệt Cát đi nơi khác. Nàng luôn để ý hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chắc sợ Nguyệt Cát nghe được.
“A Cát đi rồi, ngươi hãy nói đi”
Nam Kì An cúi gằm mặt, hai tay siết chặt khó khăn lắm mới nói ra được.
“Bạch Tĩnh Hương, ngươi thực sự có qua lại với hắn?”
“Hắn?”
Nàng sợ Nam Kì An nói ra cái tên Nam Hướng Phong. Họ đang ở Xuân Hòa Điện, là địa bàn của Hiên Hồng Phù - người có tình cảm mờ ám với Nam Hướng Phong. Lỡ tai mắt của nàng ta nghe được thì coi như đổ bể.
“Ngươi biết mà, Hương”
Nam Kì An hoàn toàn trở nên nghiêm túc và đặc biết tinh ý đến lạ lùng. Như thể toàn bộ thái độ của hắn từ trước đến nay đều là giả dối.
Nàng sững sờ tự hỏi sao Nam Kì An lại biết, họ giấu kĩ như thế, thậm chí còn không dám gặp nhau nhiều.
“Là hoàng hậu nói cho ngươi sao?”
“Không phải, ta mới để ý gần đây thôi. Điểm tâm trong cung lại đổi thành món ngươi thích, với cả vườn cẩm tú cầu đặc biệt chăm sóc kĩ lưỡng nữa”
Từ nhỏ đã tiếp xúc với hắn mà nàng vẫn không biết Nam Kì An còn có mặt nhạy bén này, chẳng lẽ từ lúc đó hắn đã che dấu?
Hắn tiến tới ép nàng lùi lại đến khi nàng đụng trúng ghế thuận thế ngồi xuống.
“Tại sao lại là hắn? Tam cung lục viện ba ngàn giai lệ sao hắn lại vượt tường ra bên ngoài với ngươi?”
Không phải nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề đó, nàng nghĩ nhiều lắm chứ. Mỗi lần lâm trận với hắn xong nàng đều thấy tủi thân vô cùng, suy nghĩ nhiều gần như mất ngủ nhưng nàng vẫn chọn tin tưởng Nam Hướng Phong. Nàng tự lừa gạt bản thân rằng hai người đến với nhau vì trái tim đồng điệu để thoát khỏi tủi hờn.
Nàng giương đôi mắt thất kinh nhìn hắn. Bây giờ Nam Kì An đã là con người khác gây áp lực đến đáng sợ. Nam Kì An nắm chặt đôi vai gầy nhỏ, lập tức cơn đau truyền đến khiến nàng kêu lên.
“A. Xin lỗi, ta làm ngươi đau sao?”
Bấy giờ hắn mới buông nàng ra.
“Ngươi chấp nhận một người không thể bảo vệ ngươi, không thể ôm ngươi một cách quang minh chính đại sao? Tại sao chứ? Tại sao không phải là ta?”
Nam Kì An cắn môi, muốn ôm lấy thân thể mảnh mai mềm mại của nữ nhân trước mắt lại sợ nàng đau. Nói hắn không động tâm với nữ nhân là sai, hắn chỉ động tâm với mỗi mình nàng. Nam Kì An giấu đi tâm tư thể hiện mình là ngốc tử để được nàng chiều chuộng vậy mà phải nhìn nàng làm tân nương của Cơ Đình Quân. Khi nghe lỏm được ý định hòa ly thì hắn vui đến mức nhảy cẩn lên, quyết định bằng mọi giá phải dụ được nàng về nhà. Rồi một ngày hắn để ý thấy vườn cẩm tú cầu đa sắc - thứ nàng luôn muốn nhìn ngắm, nằm trong hoa viên. Đồng thời những ngày nàng nán lại Xuân Hòa Điện, điểm tâm đều là món Bạch Tĩnh Hương thích ăn.
Không phải ai cũng biết nàng thích cẩm tú cầu và ăn bánh hoa quế nên tất nhiên mọi người đều nghĩ đây là sở thích của Nam Hướng Phong. Tuy nhiên Nam Kì An để ý tất cả và phỏng đoán được mọi chuyện hơn nữa một lá thư mật đã khẳng định điều hắn nghi ngờ là đúng. Hắn lại bị cuỗm tay trên.
Nam Kì An khi nhận được thông tin từ mẩu thư đó lập tức suy sụp. Hắn chờ đợi rồi chờ đợi, cuối cùng lại không có tư cách để ôm lấy nàng lúc này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương