Chiếm Đoạt
Chương 7
Ở Đông Ninh Cung, Bạch Tĩnh Hương cùng Công chúa vui vẻ thưởng trà.
"Ta nghe nói Tướng quân mang về một dã nữ nhân. Tĩnh Hương muội có sắp xếp gì chưa?"
" Thứ lỗi cho ta làm Công chúa bận tâm rồi. Tướng quân vừa tới cửa đã một hai đòi lập nàng ta làm trắc phi. Còn nàng ta có lẽ sẽ không an phận một chỗ"
Vĩnh Ninh Công chúa nay đã tứ tuần, ngày ngày ở trong cung làm bạn với giấy tờ, đối với mấy chuyện ở thiên hạ rất thích nghe.
"Vài ngày nữa là bệ hạ trở về. Hoàng cung sẽ mở yến tiệc mừng bệ hạ đồng thời là sinh thần lên 5 của Thập lục Công chúa - Như Nhạc. Lúc đó phiền phu nhân lưu lại ít lâu để dạy dỗ phép tắc cho Như Nhạc rồi."
"Công chúa chớ lo, Thập tam Công chúa tuy còn nhỏ nhưng trời sinh thông minh, trí nhớ rất tốt, nữ tắc lễ nghi chỉ là chuyện nhỏ với nàng"
Trò chuyện qua lại một lúc thì Nhị Hoàng tử xin yết kiến. Nhị Hoàng tử bằng tuổi nàng, là bằng hữu chí cốt của Tam ca nàng. Lúc trước 3 người thường xuyên cùng nhau chạy nhảy khắp nơi, quan hệ vô cùng thân thiết cho đến khi nàng gả đi. Nàng bận bịu với mớ rắc rối ở phủ Tướng quân vừa giữ hình tượng tôn nghiêm của Tướng quân phu nhân hoàn toàn không qua lại nhiều với bọn họ.
"Đại tỷ vừa khỏi bệnh đã đi lung tung rồi, lỡ nhiễm phong hàn thì sao?"
Chưa thấy mặt đã nghe giọng cằn nhằn của Nam Kì An. Vĩnh Ninh thở dài cam chịu, vốn là tiểu đệ lo lắng cho trưởng tỷ mới nói nhiều chút nhưng lại hơi phiền. Giọng Nam Kì An càng tới gần, rất nhanh đã tới đình-nơi bọn họ uống trà.
Vừa nhìn thấy nàng, mắt Nam Kì An sáng lên, cứ như cún con lâu ngày gặp chủ. Vĩnh Ninh hắng giọng ra hiệu cho hạ nhân lui ra, để ba người thoải mái hơn.
Nam Kì An lập tức chất vấn Bạch Tĩnh Hương bằng cả sớ câu hỏi, cứ như uất ức tróng suốt 3 năm qua đều viết ra hết.
"Tại sao nàng không chịu gặp ta? Viết thư cho ta? Cùng ta và Bạch Minh Lâm chơi phố, ngắm đèn lồng?..."
"Điện hạ xin tiết chế" - Vĩnh Ninh liếc nhìn Nam Kì An đang phun ra một đống câu hỏi.
Bạch Tĩnh Hương chỉ cười khúc khích, lâu rồi mới có lại cảm giác thư thái này. Tiếng cười trong trẻo, tựa như chuông bạc khiến Trưởng Công chúa cùng Nhị Hoàng tử kia ngưng cãi vả. Lần cuối nàng cười thoải mái như này là lúc nào nhỉ?
"Từ khi thành thân, Tướng quân thường xuyên chinh chiến, mọi việc đều do ta quán xuyến. Thật sự không có thời gian trò chuyện như trước. Hơn nữa, trao đổi thư từ hay gặp mặt với Nhị hoàng tử thì không phải phép. Vì danh dự của điện hạ cũng như của ta đành phải hạn chế tất cả hết sức có thể"
Nam Kì An vò đầu bứt tai. Hắn không hiểu danh dự quan trọng đến vậy. Càng không hiểu vì sao nàng lại trốn tránh hắn đến vậy, cùng lắm là vài tin đồn nhảm chỉ cần phất tay là có thể dập tắt.
Bạch Tĩnh Hương nhìn thấy ánh mắt Nam Kì An phức tạp, đành thở dài.
"Điện hạ luôn vùi đầu vào đèn sách không màng đến mấy lời đồn trong thiên hạ"
"Lời đồn gì?"
"Thiên hạ đồn Bạch Tiểu thư và Nhị Hoàng tử là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp, lưỡng tình tương nguyệt. Chắc chắn giữ ta và điện hạ có gì đó không đứng đắn"
Nam Kì An một phen sửng sốt. Đúng là bọn họ cùng nhau lớn lên, vô cùng thân thiết vậy mà lại sinh ra lời đồn này. Đi với nhau lâu ngày thành thói quen hắn vốn không để ý lễ tiết nam nữ với nàng, cứ luôn gửi thư một hai muốn đùa giỡn như ngày trước không ngờ lại bị nghĩ là có gian tình.
"Loại tin đồn này đã tới hoàng cung, chỉ là Tiên hoàng cấm lan truyền. Hiện tại đã lắng xuống nhưng chưa hoàn toàn biến mất"
"Ta nghe nói Tướng quân mang về một dã nữ nhân. Tĩnh Hương muội có sắp xếp gì chưa?"
" Thứ lỗi cho ta làm Công chúa bận tâm rồi. Tướng quân vừa tới cửa đã một hai đòi lập nàng ta làm trắc phi. Còn nàng ta có lẽ sẽ không an phận một chỗ"
Vĩnh Ninh Công chúa nay đã tứ tuần, ngày ngày ở trong cung làm bạn với giấy tờ, đối với mấy chuyện ở thiên hạ rất thích nghe.
"Vài ngày nữa là bệ hạ trở về. Hoàng cung sẽ mở yến tiệc mừng bệ hạ đồng thời là sinh thần lên 5 của Thập lục Công chúa - Như Nhạc. Lúc đó phiền phu nhân lưu lại ít lâu để dạy dỗ phép tắc cho Như Nhạc rồi."
"Công chúa chớ lo, Thập tam Công chúa tuy còn nhỏ nhưng trời sinh thông minh, trí nhớ rất tốt, nữ tắc lễ nghi chỉ là chuyện nhỏ với nàng"
Trò chuyện qua lại một lúc thì Nhị Hoàng tử xin yết kiến. Nhị Hoàng tử bằng tuổi nàng, là bằng hữu chí cốt của Tam ca nàng. Lúc trước 3 người thường xuyên cùng nhau chạy nhảy khắp nơi, quan hệ vô cùng thân thiết cho đến khi nàng gả đi. Nàng bận bịu với mớ rắc rối ở phủ Tướng quân vừa giữ hình tượng tôn nghiêm của Tướng quân phu nhân hoàn toàn không qua lại nhiều với bọn họ.
"Đại tỷ vừa khỏi bệnh đã đi lung tung rồi, lỡ nhiễm phong hàn thì sao?"
Chưa thấy mặt đã nghe giọng cằn nhằn của Nam Kì An. Vĩnh Ninh thở dài cam chịu, vốn là tiểu đệ lo lắng cho trưởng tỷ mới nói nhiều chút nhưng lại hơi phiền. Giọng Nam Kì An càng tới gần, rất nhanh đã tới đình-nơi bọn họ uống trà.
Vừa nhìn thấy nàng, mắt Nam Kì An sáng lên, cứ như cún con lâu ngày gặp chủ. Vĩnh Ninh hắng giọng ra hiệu cho hạ nhân lui ra, để ba người thoải mái hơn.
Nam Kì An lập tức chất vấn Bạch Tĩnh Hương bằng cả sớ câu hỏi, cứ như uất ức tróng suốt 3 năm qua đều viết ra hết.
"Tại sao nàng không chịu gặp ta? Viết thư cho ta? Cùng ta và Bạch Minh Lâm chơi phố, ngắm đèn lồng?..."
"Điện hạ xin tiết chế" - Vĩnh Ninh liếc nhìn Nam Kì An đang phun ra một đống câu hỏi.
Bạch Tĩnh Hương chỉ cười khúc khích, lâu rồi mới có lại cảm giác thư thái này. Tiếng cười trong trẻo, tựa như chuông bạc khiến Trưởng Công chúa cùng Nhị Hoàng tử kia ngưng cãi vả. Lần cuối nàng cười thoải mái như này là lúc nào nhỉ?
"Từ khi thành thân, Tướng quân thường xuyên chinh chiến, mọi việc đều do ta quán xuyến. Thật sự không có thời gian trò chuyện như trước. Hơn nữa, trao đổi thư từ hay gặp mặt với Nhị hoàng tử thì không phải phép. Vì danh dự của điện hạ cũng như của ta đành phải hạn chế tất cả hết sức có thể"
Nam Kì An vò đầu bứt tai. Hắn không hiểu danh dự quan trọng đến vậy. Càng không hiểu vì sao nàng lại trốn tránh hắn đến vậy, cùng lắm là vài tin đồn nhảm chỉ cần phất tay là có thể dập tắt.
Bạch Tĩnh Hương nhìn thấy ánh mắt Nam Kì An phức tạp, đành thở dài.
"Điện hạ luôn vùi đầu vào đèn sách không màng đến mấy lời đồn trong thiên hạ"
"Lời đồn gì?"
"Thiên hạ đồn Bạch Tiểu thư và Nhị Hoàng tử là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp, lưỡng tình tương nguyệt. Chắc chắn giữ ta và điện hạ có gì đó không đứng đắn"
Nam Kì An một phen sửng sốt. Đúng là bọn họ cùng nhau lớn lên, vô cùng thân thiết vậy mà lại sinh ra lời đồn này. Đi với nhau lâu ngày thành thói quen hắn vốn không để ý lễ tiết nam nữ với nàng, cứ luôn gửi thư một hai muốn đùa giỡn như ngày trước không ngờ lại bị nghĩ là có gian tình.
"Loại tin đồn này đã tới hoàng cung, chỉ là Tiên hoàng cấm lan truyền. Hiện tại đã lắng xuống nhưng chưa hoàn toàn biến mất"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương