Chiếm Đoạt
Chương 9
Hiên Hồng Phù còn rất trẻ, độ 25 xuân xanh, kém tiên hoàng hơn 20 tuổi. Bởi vẻ ngoài xinh đẹp, bừng bừng sắc xuân Hiên Hồng Phù dễ dàng trở thành phi tần được tiên hoàng sủng ái nhất.
Nàng ta đoán được ý định của Bạch Tĩnh Hương liền gọi con gái của mình ra gặp mặt.
"Công chúa vẫn đang luyện thư pháp trong phòng, phiền phu nhân chờ đợi"
Thái phi vẫn giữ nét mặt tươi cười hiền hòa nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Bạch Tĩnh Hương rất lạ. Hiên Hồng Phù sợ nàng là người của thái hậu sao?
"Như Nhạc diện kiến Cơ phu nhân"
Giọng nói non nớt vang lên. Là Như Nhạc công chúa. Cô bé có đôi mắt rất đẹp, trong sáng như làn nước mùa thu, giống Hiên Hồng Phù tới tám phần.
Bạch Tĩnh Hương đáp lễ công chúa. Nàng âm thầm đánh giá đứa trẻ trước mắt. Một thân công chúa được sủng ái nhất nhì nhưng không kiêu ngạo, ngược lại, rất rõ quy tắc và điềm tĩnh. Xem ra Hiên thái phi giáo dục Như Nhạc khá nghiêm khắc.
"Thần nghe nói công chúa ba tuổi biết làm thơ, bốn tuổi biết viết thư pháp, quả thực là tài nữ quý giá của Liên Quốc"
"Đa tạ Cơ phu nhân đánh giá cao. Thực ra ta còn phải học hỏi phu nhân rất nhiều"
Nàng mỉm cười tán thưởng vị công chúa này. Khiêm tốn, bình tĩnh, thông minh, ngày vào cung dạy dỗ công chúa nàng rất mong chờ.
Hàn huyên đôi ba câu, nàng đem ra vài bộ trang sức của Vân An phường làm quà lễ rồi xin cáo từ. Nhìn thấy món đồ tinh xảo lấp lánh, đáy mắt Như Nhạc vụt lên tia thích thú nhưng chốc lát đã vụng về giấu đi. Bạch Tĩnh Hương cười nhẹ, công chúa còn phải học rất nhiều để sống sót trong cái "lồng son" hoàng cung này rồi.
Ngồi trên xe ngựa, nàng ngắm nhìn cảnh náo nhiệt của kinh thành qua ô cửa nhỏ. Đối lập với sự máy móc, lạnh tanh trong cung.
Nàng cười nhạt. Trước khi làm việc lớn, nàng phải xử lí chuyện nhỏ. Không thể để một thôn nữ Đoàn Tiêu Mộng làm lung lay danh dự của Bạch Tĩnh Hương được. Hơn nữa kế hoạch hưu phu của nàng phải dựa vào Đoàn Tiêu Mộng kia.
Vừa đặt chân vào Bách Hoa Viện, Tố Tố đã báo Cơ Đình Quân cùng Đoàn Tiêu Mộng đến viện của nàng dạo một vòng. Không ngờ phu quân còn dám xem thường lời cảnh báo của nàng.
"Ta cần nghỉ ngơi"
Bạch Tĩnh Hương ngồi trước bàn trang điểm để Hạ Vũ ở phía sau tháo trâm vàng nặng nề xuống. Nàng nhìn một vòng chỗ bày trang sức, bộ sưu tập nàng yêu thích còn nguyên vẹn. Vậy thì...
Nàng mở ngăn kéo nhỏ dưới bàn trang điểm. Quả nhiên là lấy thứ đó. Bạch Tĩnh Hương nở nụ cười đắc ý. Cái vòng bạc đó là do nàng cố ý đặt đó, thuận lợi để Đoàn Tiêu Mộng lấy đi.
Hạ Vũ lén nhìn vị phu nhân mắt tràn đầy ý cười kia trong gương mà than vãn.
"Phu nhân nhà ta số thật khổ. Ba năm gả đi, không có lúc nào hạnh phúc"
Thấy sắc mặt nàng trầm xuống, Hạ Vũ lúng túng nói thêm.
"Cũng may có bệ hạ"
Bạch Tĩnh Hương rơi vào trầm ngâm. Nàng nhớ ngày đó nàng biết tin mất đi đứa con đầu lòng, đau buồn mà nhốt mình trong chùa Linh Âm cầu phúc. Ở đó nàng gặp được hắn - Nam Hướng Phong, tân đế của Liên Quốc lúc đó đang vi hành. Hắn trò chuyện, bầu bạn với nàng. Đến một ngày hắn mở lời:
"Bạch Tĩnh Hương, chúng ta có thể ở bên nhau không?"
Nàng sửng sốt nhìn chăm chăm vị hoàng đế.
"Nhưng bệ hạ, ta đã có trượng phu"
"Hắn bỏ rơi nàng, tiếp tay hại chết hài tử nàng, nàng còn muốn một lòng với hắn sao?"
Phải, Bạch Tĩnh Hương đã sớm ghi hận. Cơ Đình Quân không hiểu tình mẫu tử lớn thế nào, xem thường nỗi đau của nàng. Lúc vào chùa Linh Âm, nàng đã từ từ thiết kế âm mưu trả thù. Hắn nuôi thiếp thất bên ngoài, vậy thì nàng cũng phải có sủng nam chứ.
Nàng ta đoán được ý định của Bạch Tĩnh Hương liền gọi con gái của mình ra gặp mặt.
"Công chúa vẫn đang luyện thư pháp trong phòng, phiền phu nhân chờ đợi"
Thái phi vẫn giữ nét mặt tươi cười hiền hòa nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Bạch Tĩnh Hương rất lạ. Hiên Hồng Phù sợ nàng là người của thái hậu sao?
"Như Nhạc diện kiến Cơ phu nhân"
Giọng nói non nớt vang lên. Là Như Nhạc công chúa. Cô bé có đôi mắt rất đẹp, trong sáng như làn nước mùa thu, giống Hiên Hồng Phù tới tám phần.
Bạch Tĩnh Hương đáp lễ công chúa. Nàng âm thầm đánh giá đứa trẻ trước mắt. Một thân công chúa được sủng ái nhất nhì nhưng không kiêu ngạo, ngược lại, rất rõ quy tắc và điềm tĩnh. Xem ra Hiên thái phi giáo dục Như Nhạc khá nghiêm khắc.
"Thần nghe nói công chúa ba tuổi biết làm thơ, bốn tuổi biết viết thư pháp, quả thực là tài nữ quý giá của Liên Quốc"
"Đa tạ Cơ phu nhân đánh giá cao. Thực ra ta còn phải học hỏi phu nhân rất nhiều"
Nàng mỉm cười tán thưởng vị công chúa này. Khiêm tốn, bình tĩnh, thông minh, ngày vào cung dạy dỗ công chúa nàng rất mong chờ.
Hàn huyên đôi ba câu, nàng đem ra vài bộ trang sức của Vân An phường làm quà lễ rồi xin cáo từ. Nhìn thấy món đồ tinh xảo lấp lánh, đáy mắt Như Nhạc vụt lên tia thích thú nhưng chốc lát đã vụng về giấu đi. Bạch Tĩnh Hương cười nhẹ, công chúa còn phải học rất nhiều để sống sót trong cái "lồng son" hoàng cung này rồi.
Ngồi trên xe ngựa, nàng ngắm nhìn cảnh náo nhiệt của kinh thành qua ô cửa nhỏ. Đối lập với sự máy móc, lạnh tanh trong cung.
Nàng cười nhạt. Trước khi làm việc lớn, nàng phải xử lí chuyện nhỏ. Không thể để một thôn nữ Đoàn Tiêu Mộng làm lung lay danh dự của Bạch Tĩnh Hương được. Hơn nữa kế hoạch hưu phu của nàng phải dựa vào Đoàn Tiêu Mộng kia.
Vừa đặt chân vào Bách Hoa Viện, Tố Tố đã báo Cơ Đình Quân cùng Đoàn Tiêu Mộng đến viện của nàng dạo một vòng. Không ngờ phu quân còn dám xem thường lời cảnh báo của nàng.
"Ta cần nghỉ ngơi"
Bạch Tĩnh Hương ngồi trước bàn trang điểm để Hạ Vũ ở phía sau tháo trâm vàng nặng nề xuống. Nàng nhìn một vòng chỗ bày trang sức, bộ sưu tập nàng yêu thích còn nguyên vẹn. Vậy thì...
Nàng mở ngăn kéo nhỏ dưới bàn trang điểm. Quả nhiên là lấy thứ đó. Bạch Tĩnh Hương nở nụ cười đắc ý. Cái vòng bạc đó là do nàng cố ý đặt đó, thuận lợi để Đoàn Tiêu Mộng lấy đi.
Hạ Vũ lén nhìn vị phu nhân mắt tràn đầy ý cười kia trong gương mà than vãn.
"Phu nhân nhà ta số thật khổ. Ba năm gả đi, không có lúc nào hạnh phúc"
Thấy sắc mặt nàng trầm xuống, Hạ Vũ lúng túng nói thêm.
"Cũng may có bệ hạ"
Bạch Tĩnh Hương rơi vào trầm ngâm. Nàng nhớ ngày đó nàng biết tin mất đi đứa con đầu lòng, đau buồn mà nhốt mình trong chùa Linh Âm cầu phúc. Ở đó nàng gặp được hắn - Nam Hướng Phong, tân đế của Liên Quốc lúc đó đang vi hành. Hắn trò chuyện, bầu bạn với nàng. Đến một ngày hắn mở lời:
"Bạch Tĩnh Hương, chúng ta có thể ở bên nhau không?"
Nàng sửng sốt nhìn chăm chăm vị hoàng đế.
"Nhưng bệ hạ, ta đã có trượng phu"
"Hắn bỏ rơi nàng, tiếp tay hại chết hài tử nàng, nàng còn muốn một lòng với hắn sao?"
Phải, Bạch Tĩnh Hương đã sớm ghi hận. Cơ Đình Quân không hiểu tình mẫu tử lớn thế nào, xem thường nỗi đau của nàng. Lúc vào chùa Linh Âm, nàng đã từ từ thiết kế âm mưu trả thù. Hắn nuôi thiếp thất bên ngoài, vậy thì nàng cũng phải có sủng nam chứ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương