Chiếm Hữu Cực Độ
Chương 43: C43: Chương 43
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
- Anh sẽ giết tôi sao?
- Nếu cậu có đủ giá trị để tôi không giết cậu.
Lại nữa!
Giá trị giá trị!
Từ khi còn bé câu nói cậu nghe nhiều nhất chính là "Mày có giá trị gì!" "Vô dụng, nuôi chó còn tốt hơn mày!"
Dường như cậu sinh ra là để cho ai đó lợi dụng và luôn phải chứng minh rằng mình hữu ích, nếu không sẽ không đáng được sống.
Lâm Hiểu chán ghét đến mức muốn nôn ra. Nhưng bây giờ, cậu lại một lần nữa bắt đầu đối mặt với vấn đề này.
Giá trị của cậu.
Cậu có giá trị gì?
Cậu mở mắt trong bóng tối, đầu đau như búa bổ.
Mặt đất lạnh cóng khiến tay chân cậu tê cứng. Bản năng sợ hãi khiến cậu ngậm chặt miệng, trừng mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Có một bóng người lặng lẽ ngồi đó, hòa lẫn trong bóng tối.
Trong sự im lặng chết chóc, người đàn ông mở miệng, giọng nói giống như một thứ đồ vật lạnh lẽo không có một chút cảm xúc rất bình tĩnh và trầm thấp.
"Muốn chết hay muốn tự do?"
Lâm Hiểu siết chặt hai tay, tim đập loạn xạ, khẩn trương nuốt nước miếng. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại phát hiện hô hấp của mình rối loạn đến mức bắt đầu nghẹn ngào.
Cậu nghĩ, mình vẫn còn quá vô dụng.
"Tôi muốn sống."
Cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, cố bắt chước vẻ lạnh lùng của người đàn ông để đối mặt với hoàn cảnh hiện tại.
"Miễn là tôi được sống, anh muốn tôi làm gì cũng được."
Nước mắt là thứ vô dụng nhất, nếu khóc có ích thì có lẽ cậu đã không sống trong bùn lầy nhiều năm như vậy.
Người đàn ông ở trong bóng tối mở mắt ra, xuyên qua ánh trăng ngoài cửa sổ Lâm Hiểu nhìn thấy một đôi lạnh lẽo như hồ nước tĩnh lặng.
Vô cảm như thể mọi thứ đều nhỏ bé và yếu ớt trong mắt hắn, tầm thường như một con kiến.
Cậu không biết vì sao người đàn ông lại không giết mình mà lại cho cậu lựa chọn, có lẽ sợ xử lý thi thể quá phiền phức hoặc cũng có lẽ bởi vì bị cảm xúc tác động.
Nhưng cậu đã sống sót.
Người đàn ông đưa ra ba điều luật.
"Một, không được khóc, không được kêu."
"Hai, ngoan ngoãn."
Điều ba không giống như một mệnh lệnh, mà giống như lời khẳng định hơn.
"Ba, nếu như cậu rời đi thì tôi sẽ giết cậu."
Lâm Hiểu nghĩ thầm, dễ thế sao?
Không khóc không kêu, ngoan ngoãn nghe lời là sẽ được sống, như vậy là đủ để sống rồi.
Cậu không nghĩ tới mục đích người đàn ông giữ mình lại nên chỉ biết sống trong sợ hãi. Đối với một người như cậu mà nói, sống được lúc nào hay lúc đó chứ đừng nói tới tương lai làm gì, hiện tại cậu cũng không muốn suy nghĩ nhiều chi cho phiền toái.
Cậu tưởng mình sẽ bị nhốt trong một cái lồng tối tăm không thấy ánh sáng, nhưng không ngờ lại bị người đàn ông chuốc thuốc mê rồi đưa đến một căn hộ chung cư sạch sẽ và sáng sủa.
Cậu hoảng hốt bước đi trên sàn nhà bóng loáng, xiềng xích điện tử ở cổ chân kêu lên lạch cạch.
Nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ sát đất mà cậu thầm thở phào một hơi.
Tầng chung cư này ở rất cao và có tầm nhìn tuyệt vời, thậm chí cậu có thể nhìn thấy dư ảnh mặt trời lặn giữa các tòa nhà. Trong lúc hoảng hốt cậu có cảm giác mình như chú chim đang bay lượn, thong thả đưa mắt xuống nhìn thành phố hoa lệ dưới chân.
Hóa ra thành phố cậu sống bấy lâu nay là như vậy, hóa ra đứng trên cao mới nhìn thấy nhiều thứ đến thế.
Trong hình ảnh phản chiếu của cửa sổ đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng, Lâm Hiểu thở dốc rồi đột ngột quay người lại.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không hút, dựa vào tường yên lặng nhìn cậu.
Da đầu Lâm Hiểu tê dại, ngay cả ngón chân cũng căng thẳng co quắp lại.
"Tôi, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Cậu tin rằng người đàn ông giữ mình lại không phải vì cái tình thương người buồn cười, khi một người mất đi giá trị đó cũng là lúc cậu biến mất.
Vì vậy, cậu cố gắng hết sức để lấy lòng người đàn ông lạnh lùng trước mặt, hy vọng rằng mình sẽ trở nên rất "hữu dụng".
Dưới ánh nắng, Lâm Hiểu cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Đường nét khuôn mặt của người phương Đông pha lẫn với một số nét Tây, chiếc mũi thẳng, hốc mắt sâu và đồng tử ánh lên màu xanh nhạt dưới ánh nắng.
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt vô cảm, ánh mắt ấy xẹt qua nốt ruồi lệ dưới khóe mắt của Lâm Hiểu.
"Biết nấu ăn không?"
Lâm Hiểu sững sờ vài giây sau đó gật đầu, "Biết một chút."
"Đi nấu đi."
Lâm Hiểu đáp lại, cúi đầu và vội vàng rời đi. Cậu không dám hỏi người đàn ông mà một mình mò mẫm đi tìm nhà bếp.
Nhà bếp sạch sẽ sáng sủa, dụng cụ nhà bếp sáng bóng đến mức không có một vết bụi. Lâm Hiểu rửa rau và nấu ăn rất vụng về, cậu còn khá lúng túng khi lần đầu tiên sử dụng bếp điện từ vì không đọc được một số ký hiệu tiếng Anh.
Vất vả lắm mới nấu xong một tô mì bưng ra bàn ăn.
Người đàn ông liếc nhìn, đôi mắt lướt qua đôi chân trần tái nhợt của cậu
Lâm Hiểu tưởng hắn không thích ăn mì nên gãi ngón tay, lắp bắp nói: "Tôi không nấu ăn giỏi lắm, nhưng tôi sẽ học..."
Người đàn ông nhìn cậu và đẩy tô mì về phía cậu.
Lâm Hiểu giật mình, sắc mặt tái nhợt rồi hoảng sợ lắc đầu: "Tôi không có bỏ thuốc độc..."
"Tôi không có thói quen hành hạ người khác." Người đàn ông lạnh lùng nói, "Ăn đi rồi nấu cho tôi một tô khác."
Lâm Hiểu sững sờ nhìn chằm chằm vào tô mì bốc khói, phải mất một lúc cậu mới nhận ra rằng hắn cho mình ăn tô mì này.
Bụng nóng như lửa đốt, đến lúc này cậu mới phát hiện mình đã lâu không ăn gì trong một khoảng thời gian khá lâu.
Sau một thời gian đối mặt với căng thẳng khiến các chức năng khác của cơ thể hoàn toàn bị bỏ quên, lúc này cậu ngửi thấy mùi mì nồng nàn mà bụng dạ bất giác quặn đau.
Cậu mím môi, lủi thủi ngồi xuống.
Mì vừa ra khỏi nồi nóng hổi đến tận miệng, nhưng cậu ngấu nghiến ăn như thể không dừng lại được một giây nào, thậm chí còn húp sạch cả nước mì.
Khi cậu ngẩng đầu lên mới thấy người đàn ông ngồi tựa vào lưng ghế, đôi mắt hắn cậu có chút dửng dưng.
Lâm Hiểu cúi đầu và lau vết súp trên khóe miệng bằng mu bàn tay.
Vừa chạm vào khóe miệng, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên.
"Quên nói, tôi không thích mấy thứ dơ bẩn."
Ngón tay Lâm Hiểu cứng đờ rồi hoảng sợ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
"Phải giữ sạch sẽ mọi lúc mọi nơi, đó là những gì tôi yêu cầu ở cậu."
Lâm Hiểu lúng túng ngồi ở chỗ đó, nhìn theo ánh mắt của người đàn ông rồi cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, nơi đó còn dính một vệt dầu do hồi nãy cậu đưa tay lên lau miệng.
Trong lúc nhất thời, không biết là xấu hổ hay là sợ hãi cậu cúi đầu giấu tay sau lưng, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi đi rửa ngay."
Từ "sạch" hầu như không tồn tại trong cuộc sống của cậu. Người dân sống trong ngõ dường như chưa bao giờ gắn liền với sự sạch sẽ, khắp người lúc nào cũng bốc mùi hôi thối và bẩn thỉu.
Sau đó cậu lại nấu thêm một tô mì cho hắn, rồi lẳng lặng vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Quần áo trên người cậu không biết đã bị thay đổi từ bao giờ, có lẽ là do quá bẩn nên người đàn ông đã vứt bỏ đồ cũ không chút thương tiếc. Nhưng chiếc áo sơ mi cậu đang mặc bây giờ rất mềm mại, độ dài đủ che kín đến mông khiến cậu trông giống như đứa trẻ mặc trộm quần áo của cha mẹ mình.
Cậu cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm xối xuống cuốn đi mọi bụi bẩn trên người. Cậu dùng sức chà xát làn da, khi chạm vào giữa hai chân ngón tay cậu bỗng rụt lại như sợ hãi.
Đôi môi sáng màu của cậu hơi mím lại, ánh mắt sững sờ trong giây lát, sau đó cậu nghiêng người sang một bên vươn tay chà xát lung tung. Theo dòng nước chảy xuống, thân thể gầy gò của cậu khẽ run lên còn có tiếng thở dốc đè nén vang lên.
Cậu không dám lãng phí thời gian nên tắm xong rất nhanh.
Người đàn ông đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi sạch, cậu mặc đồ xong xuôi rồi nhìn mình trong gương bỗng bị ngẩn ngơ một lúc. Một thiếu niên trắng trẻo sạch sẽ có mái tóc ướt sũng, hai mắt bị hơi nước bao phủ, ngay cả nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cũng bị nước thấm ướt trở nên mờ ảo.
Đã bao lâu rồi cậu không soi gương?
Nhìn thấy khuôn mặt của chính mình bây giờ cảm thấy thật xa lạ.
Cậu nhìn chằm chằm bản thân trong gương và không ngừng hỏi trong lòng.
Mình rốt cuộc có giá trị gì? Mình có thể làm gì cho hắn để được sống tiếp đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu cậu vẫn không tìm được câu trả lời.
May mắn thay, người đàn ông không có quá nhiều yêu cầu đối với cậu, cùng lắm là kêu cậu đi nấu ăn và dọn dẹp phòng. Có vẻ như cậu không bị giam cầm ở đây, mà chỉ đang làm người giúp việc tạm thời cho hắn.
Lâm Hiểu chưa từng thả lỏng trước sự bình yên, cậu luôn tìm kiếm giá trị bản thân như thể tìm kiếm ra mới cảm thấy yên lòng. Cậu từng tưởng rằng người đàn ông này thực sự lạnh lùng và quạnh quẽ như vẻ ngoài của hắn, cũng không hề có ham muốn hay dục vọng gì.
Nhưng có một lần vào lúc nửa đêm, cậu mơ màng mở cánh cửa phòng tắm khép hờ thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới dòng nước thủ dâm. Lưng của hắn khá rộng nên khi cong lên làm các đường cơ bắp lộ ra, thân hình tam giác ngược hoàn hảo khiến hắn trông giống như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp rất gợi cảm và hung hãn.
Ánh mắt của người đàn ông giống như một con dao hướng về phía cậu, Lâm Hiểu hét lên một tiếng và đóng sầm cửa lại, dựa vào tường thở hổn hển.
Tâm trí cậu vẫn còn mắc kẹt trong cảnh tượng vừa rồi.
Cánh tay của người đàn ông nổi đầy gân xanh, dương v*t hoàn toàn sưng to trong lòng bàn tay.
Rất lớn và to, thô tráng và dữ tợn.
Tim đập thình thịch, một nỗi hoảng sợ mãnh liệt ập đến khiến cậu không dám ở lại nữa nên vội vàng trốn trở về phòng của mình.
Hậu quả của sự việc này là mấy ngày liên tục cậu đều mơ thấy cơ thể của hắn, cho dù nhìn không rõ khuôn mặt của hắn nhưng lại thấy mình bị hắn đè ở dưới người.
Mỗi khi giấc mơ đến đây đều đột ngột dừng lại.
Lâm Hiểu không được đi học và cũng không được học giáo dục giới tính nên không biết hai người trong giấc mơ sẽ làm ra những chuyện gì, nhưng cậu đột nhiên hiểu ra một điều.
Vì vậy, vào một đêm bình thường nào đó cậu lấy hết can đảm gõ cửa phòng người đàn ông.
Cậu vừa mới tắm xong nên tóc còn hơi ướt, đôi mắt long lanh nước, chân trần đứng trên nền gạch lạnh lẽo giống như một con thú nhỏ đang hoảng sợ.
Người đàn ông im lặng nhìn cậu, điếu thuốc cháy chập chờn trên đầu ngón tay.
Lâm Hiểu nhìn hắn rồi cởi nút áo sơ mi của mình bằng những ngón tay run rẩy.
Quần áo rơi xuống dưới chân, Lâm Hiểu từng bước đi về phía người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng và nguy hiểm rồi đứng lại trước mặt hắn.
"Cậu định ngủ với tôi à?"
"Không ai chạm vào tôi, tôi vẫn còn sạch sẽ."
Cuối cùng cậu đã tìm ra giá trị của mình.
Đàn ông dù vô tâm đến đâu thì vẫn có ham muốn.
Cảnh tượng trong phòng tắm hôm đó đã gieo vào lòng cậu một mầm mống nhỏ. Cậu nghĩ, nếu cơ thể này có thể giúp hắn giải tỏa dục vọng liệu có được coi là "hữu ích" không?
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
- Anh sẽ giết tôi sao?
- Nếu cậu có đủ giá trị để tôi không giết cậu.
Lại nữa!
Giá trị giá trị!
Từ khi còn bé câu nói cậu nghe nhiều nhất chính là "Mày có giá trị gì!" "Vô dụng, nuôi chó còn tốt hơn mày!"
Dường như cậu sinh ra là để cho ai đó lợi dụng và luôn phải chứng minh rằng mình hữu ích, nếu không sẽ không đáng được sống.
Lâm Hiểu chán ghét đến mức muốn nôn ra. Nhưng bây giờ, cậu lại một lần nữa bắt đầu đối mặt với vấn đề này.
Giá trị của cậu.
Cậu có giá trị gì?
Cậu mở mắt trong bóng tối, đầu đau như búa bổ.
Mặt đất lạnh cóng khiến tay chân cậu tê cứng. Bản năng sợ hãi khiến cậu ngậm chặt miệng, trừng mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Có một bóng người lặng lẽ ngồi đó, hòa lẫn trong bóng tối.
Trong sự im lặng chết chóc, người đàn ông mở miệng, giọng nói giống như một thứ đồ vật lạnh lẽo không có một chút cảm xúc rất bình tĩnh và trầm thấp.
"Muốn chết hay muốn tự do?"
Lâm Hiểu siết chặt hai tay, tim đập loạn xạ, khẩn trương nuốt nước miếng. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại phát hiện hô hấp của mình rối loạn đến mức bắt đầu nghẹn ngào.
Cậu nghĩ, mình vẫn còn quá vô dụng.
"Tôi muốn sống."
Cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, cố bắt chước vẻ lạnh lùng của người đàn ông để đối mặt với hoàn cảnh hiện tại.
"Miễn là tôi được sống, anh muốn tôi làm gì cũng được."
Nước mắt là thứ vô dụng nhất, nếu khóc có ích thì có lẽ cậu đã không sống trong bùn lầy nhiều năm như vậy.
Người đàn ông ở trong bóng tối mở mắt ra, xuyên qua ánh trăng ngoài cửa sổ Lâm Hiểu nhìn thấy một đôi lạnh lẽo như hồ nước tĩnh lặng.
Vô cảm như thể mọi thứ đều nhỏ bé và yếu ớt trong mắt hắn, tầm thường như một con kiến.
Cậu không biết vì sao người đàn ông lại không giết mình mà lại cho cậu lựa chọn, có lẽ sợ xử lý thi thể quá phiền phức hoặc cũng có lẽ bởi vì bị cảm xúc tác động.
Nhưng cậu đã sống sót.
Người đàn ông đưa ra ba điều luật.
"Một, không được khóc, không được kêu."
"Hai, ngoan ngoãn."
Điều ba không giống như một mệnh lệnh, mà giống như lời khẳng định hơn.
"Ba, nếu như cậu rời đi thì tôi sẽ giết cậu."
Lâm Hiểu nghĩ thầm, dễ thế sao?
Không khóc không kêu, ngoan ngoãn nghe lời là sẽ được sống, như vậy là đủ để sống rồi.
Cậu không nghĩ tới mục đích người đàn ông giữ mình lại nên chỉ biết sống trong sợ hãi. Đối với một người như cậu mà nói, sống được lúc nào hay lúc đó chứ đừng nói tới tương lai làm gì, hiện tại cậu cũng không muốn suy nghĩ nhiều chi cho phiền toái.
Cậu tưởng mình sẽ bị nhốt trong một cái lồng tối tăm không thấy ánh sáng, nhưng không ngờ lại bị người đàn ông chuốc thuốc mê rồi đưa đến một căn hộ chung cư sạch sẽ và sáng sủa.
Cậu hoảng hốt bước đi trên sàn nhà bóng loáng, xiềng xích điện tử ở cổ chân kêu lên lạch cạch.
Nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ sát đất mà cậu thầm thở phào một hơi.
Tầng chung cư này ở rất cao và có tầm nhìn tuyệt vời, thậm chí cậu có thể nhìn thấy dư ảnh mặt trời lặn giữa các tòa nhà. Trong lúc hoảng hốt cậu có cảm giác mình như chú chim đang bay lượn, thong thả đưa mắt xuống nhìn thành phố hoa lệ dưới chân.
Hóa ra thành phố cậu sống bấy lâu nay là như vậy, hóa ra đứng trên cao mới nhìn thấy nhiều thứ đến thế.
Trong hình ảnh phản chiếu của cửa sổ đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng, Lâm Hiểu thở dốc rồi đột ngột quay người lại.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không hút, dựa vào tường yên lặng nhìn cậu.
Da đầu Lâm Hiểu tê dại, ngay cả ngón chân cũng căng thẳng co quắp lại.
"Tôi, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Cậu tin rằng người đàn ông giữ mình lại không phải vì cái tình thương người buồn cười, khi một người mất đi giá trị đó cũng là lúc cậu biến mất.
Vì vậy, cậu cố gắng hết sức để lấy lòng người đàn ông lạnh lùng trước mặt, hy vọng rằng mình sẽ trở nên rất "hữu dụng".
Dưới ánh nắng, Lâm Hiểu cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Đường nét khuôn mặt của người phương Đông pha lẫn với một số nét Tây, chiếc mũi thẳng, hốc mắt sâu và đồng tử ánh lên màu xanh nhạt dưới ánh nắng.
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt vô cảm, ánh mắt ấy xẹt qua nốt ruồi lệ dưới khóe mắt của Lâm Hiểu.
"Biết nấu ăn không?"
Lâm Hiểu sững sờ vài giây sau đó gật đầu, "Biết một chút."
"Đi nấu đi."
Lâm Hiểu đáp lại, cúi đầu và vội vàng rời đi. Cậu không dám hỏi người đàn ông mà một mình mò mẫm đi tìm nhà bếp.
Nhà bếp sạch sẽ sáng sủa, dụng cụ nhà bếp sáng bóng đến mức không có một vết bụi. Lâm Hiểu rửa rau và nấu ăn rất vụng về, cậu còn khá lúng túng khi lần đầu tiên sử dụng bếp điện từ vì không đọc được một số ký hiệu tiếng Anh.
Vất vả lắm mới nấu xong một tô mì bưng ra bàn ăn.
Người đàn ông liếc nhìn, đôi mắt lướt qua đôi chân trần tái nhợt của cậu
Lâm Hiểu tưởng hắn không thích ăn mì nên gãi ngón tay, lắp bắp nói: "Tôi không nấu ăn giỏi lắm, nhưng tôi sẽ học..."
Người đàn ông nhìn cậu và đẩy tô mì về phía cậu.
Lâm Hiểu giật mình, sắc mặt tái nhợt rồi hoảng sợ lắc đầu: "Tôi không có bỏ thuốc độc..."
"Tôi không có thói quen hành hạ người khác." Người đàn ông lạnh lùng nói, "Ăn đi rồi nấu cho tôi một tô khác."
Lâm Hiểu sững sờ nhìn chằm chằm vào tô mì bốc khói, phải mất một lúc cậu mới nhận ra rằng hắn cho mình ăn tô mì này.
Bụng nóng như lửa đốt, đến lúc này cậu mới phát hiện mình đã lâu không ăn gì trong một khoảng thời gian khá lâu.
Sau một thời gian đối mặt với căng thẳng khiến các chức năng khác của cơ thể hoàn toàn bị bỏ quên, lúc này cậu ngửi thấy mùi mì nồng nàn mà bụng dạ bất giác quặn đau.
Cậu mím môi, lủi thủi ngồi xuống.
Mì vừa ra khỏi nồi nóng hổi đến tận miệng, nhưng cậu ngấu nghiến ăn như thể không dừng lại được một giây nào, thậm chí còn húp sạch cả nước mì.
Khi cậu ngẩng đầu lên mới thấy người đàn ông ngồi tựa vào lưng ghế, đôi mắt hắn cậu có chút dửng dưng.
Lâm Hiểu cúi đầu và lau vết súp trên khóe miệng bằng mu bàn tay.
Vừa chạm vào khóe miệng, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên.
"Quên nói, tôi không thích mấy thứ dơ bẩn."
Ngón tay Lâm Hiểu cứng đờ rồi hoảng sợ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
"Phải giữ sạch sẽ mọi lúc mọi nơi, đó là những gì tôi yêu cầu ở cậu."
Lâm Hiểu lúng túng ngồi ở chỗ đó, nhìn theo ánh mắt của người đàn ông rồi cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, nơi đó còn dính một vệt dầu do hồi nãy cậu đưa tay lên lau miệng.
Trong lúc nhất thời, không biết là xấu hổ hay là sợ hãi cậu cúi đầu giấu tay sau lưng, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi đi rửa ngay."
Từ "sạch" hầu như không tồn tại trong cuộc sống của cậu. Người dân sống trong ngõ dường như chưa bao giờ gắn liền với sự sạch sẽ, khắp người lúc nào cũng bốc mùi hôi thối và bẩn thỉu.
Sau đó cậu lại nấu thêm một tô mì cho hắn, rồi lẳng lặng vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Quần áo trên người cậu không biết đã bị thay đổi từ bao giờ, có lẽ là do quá bẩn nên người đàn ông đã vứt bỏ đồ cũ không chút thương tiếc. Nhưng chiếc áo sơ mi cậu đang mặc bây giờ rất mềm mại, độ dài đủ che kín đến mông khiến cậu trông giống như đứa trẻ mặc trộm quần áo của cha mẹ mình.
Cậu cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm xối xuống cuốn đi mọi bụi bẩn trên người. Cậu dùng sức chà xát làn da, khi chạm vào giữa hai chân ngón tay cậu bỗng rụt lại như sợ hãi.
Đôi môi sáng màu của cậu hơi mím lại, ánh mắt sững sờ trong giây lát, sau đó cậu nghiêng người sang một bên vươn tay chà xát lung tung. Theo dòng nước chảy xuống, thân thể gầy gò của cậu khẽ run lên còn có tiếng thở dốc đè nén vang lên.
Cậu không dám lãng phí thời gian nên tắm xong rất nhanh.
Người đàn ông đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi sạch, cậu mặc đồ xong xuôi rồi nhìn mình trong gương bỗng bị ngẩn ngơ một lúc. Một thiếu niên trắng trẻo sạch sẽ có mái tóc ướt sũng, hai mắt bị hơi nước bao phủ, ngay cả nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cũng bị nước thấm ướt trở nên mờ ảo.
Đã bao lâu rồi cậu không soi gương?
Nhìn thấy khuôn mặt của chính mình bây giờ cảm thấy thật xa lạ.
Cậu nhìn chằm chằm bản thân trong gương và không ngừng hỏi trong lòng.
Mình rốt cuộc có giá trị gì? Mình có thể làm gì cho hắn để được sống tiếp đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu cậu vẫn không tìm được câu trả lời.
May mắn thay, người đàn ông không có quá nhiều yêu cầu đối với cậu, cùng lắm là kêu cậu đi nấu ăn và dọn dẹp phòng. Có vẻ như cậu không bị giam cầm ở đây, mà chỉ đang làm người giúp việc tạm thời cho hắn.
Lâm Hiểu chưa từng thả lỏng trước sự bình yên, cậu luôn tìm kiếm giá trị bản thân như thể tìm kiếm ra mới cảm thấy yên lòng. Cậu từng tưởng rằng người đàn ông này thực sự lạnh lùng và quạnh quẽ như vẻ ngoài của hắn, cũng không hề có ham muốn hay dục vọng gì.
Nhưng có một lần vào lúc nửa đêm, cậu mơ màng mở cánh cửa phòng tắm khép hờ thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới dòng nước thủ dâm. Lưng của hắn khá rộng nên khi cong lên làm các đường cơ bắp lộ ra, thân hình tam giác ngược hoàn hảo khiến hắn trông giống như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp rất gợi cảm và hung hãn.
Ánh mắt của người đàn ông giống như một con dao hướng về phía cậu, Lâm Hiểu hét lên một tiếng và đóng sầm cửa lại, dựa vào tường thở hổn hển.
Tâm trí cậu vẫn còn mắc kẹt trong cảnh tượng vừa rồi.
Cánh tay của người đàn ông nổi đầy gân xanh, dương v*t hoàn toàn sưng to trong lòng bàn tay.
Rất lớn và to, thô tráng và dữ tợn.
Tim đập thình thịch, một nỗi hoảng sợ mãnh liệt ập đến khiến cậu không dám ở lại nữa nên vội vàng trốn trở về phòng của mình.
Hậu quả của sự việc này là mấy ngày liên tục cậu đều mơ thấy cơ thể của hắn, cho dù nhìn không rõ khuôn mặt của hắn nhưng lại thấy mình bị hắn đè ở dưới người.
Mỗi khi giấc mơ đến đây đều đột ngột dừng lại.
Lâm Hiểu không được đi học và cũng không được học giáo dục giới tính nên không biết hai người trong giấc mơ sẽ làm ra những chuyện gì, nhưng cậu đột nhiên hiểu ra một điều.
Vì vậy, vào một đêm bình thường nào đó cậu lấy hết can đảm gõ cửa phòng người đàn ông.
Cậu vừa mới tắm xong nên tóc còn hơi ướt, đôi mắt long lanh nước, chân trần đứng trên nền gạch lạnh lẽo giống như một con thú nhỏ đang hoảng sợ.
Người đàn ông im lặng nhìn cậu, điếu thuốc cháy chập chờn trên đầu ngón tay.
Lâm Hiểu nhìn hắn rồi cởi nút áo sơ mi của mình bằng những ngón tay run rẩy.
Quần áo rơi xuống dưới chân, Lâm Hiểu từng bước đi về phía người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng và nguy hiểm rồi đứng lại trước mặt hắn.
"Cậu định ngủ với tôi à?"
"Không ai chạm vào tôi, tôi vẫn còn sạch sẽ."
Cuối cùng cậu đã tìm ra giá trị của mình.
Đàn ông dù vô tâm đến đâu thì vẫn có ham muốn.
Cảnh tượng trong phòng tắm hôm đó đã gieo vào lòng cậu một mầm mống nhỏ. Cậu nghĩ, nếu cơ thể này có thể giúp hắn giải tỏa dục vọng liệu có được coi là "hữu ích" không?
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương