Chiếm Hữu Cực Độ
Chương 47: C47: Chương 47
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Vết thương trên cổ tay để lại sẹo, Lâm Hiểu cũng không bao giờ đến căn phòng nhỏ đó lần nào nữa.
Cậu nghĩ, mình nên làm tốt bổn phận và không nên có những ảo tưởng khác chỉ vì đã lên giường với hắn. Tính mạng của cậu rất nhỏ bé, hắn không giết cậu hẳn là vì cậu còn có chút giá trị nên cậu cũng đừng tham lam hơn nữa.
Từ nhỏ cậu đã hiểu ra một chân lý là càng tham lam thì kết cục càng tồi tệ, cậu muốn sống thật tốt và không muốn bị vứt bỏ.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, như thường lệ sống lặng lẽ trong ngôi nhà sạch sẽ không tì vết này, giảm thiểu sự tồn tại của mình hết mức có thể.
Không có phương tiện giải trí và liên lạc trong nhà, nên khi người đàn ông đi vắng thì cậu chỉ biết ngồi thẫn thờ bên cửa sổ kính sát đất.
Nhìn thành phố dưới chân cùng với dòng xe cộ dày đặc bỗng làm cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng rất tốt, ít nhất sau khi rời khỏi nơi ngột ngạt kia sẽ không có ai vô cớ trút giận lên người cậu và đánh mắng cậu, cậu cũng không cần phải lo lắng về việc không có đồ ăn.
Nếu so sánh như vậy, có vẻ cuộc sống bây giờ tốt hơn nhỉ?
Lâm Hiểu bối rối nhìn lên bầu trời đỏ thẫm, nghĩ đến sau này mình nên làm cái gì đây? Giá trị của cậu rồi cũng sẽ cạn kiệt vào một ngày nào đó, vậy khi ấy điều gì sẽ xảy ra với cậu?
Chẳng lẽ giống như rác rưởi bị người ta vứt vào một xó không người?
Nhớ lại khung ảnh rơi ra khỏi chiếc hộp nhỏ, và thiếu niên trắng trẻo trong bức ảnh. Rõ ràng đều là đồ bỏ vào xó xỉnh, có thứ là rác rưởi nhưng có thứ lại đáng để hoài niệm.
Hóa ra người đàn ông lạnh nhạt này cũng có một mặt thâm tình như thế, giữ kỹ đến nỗi không cho người khác chạm vào.
Như thể nhìn nhiều hơn một lần cũng đã làm vấy bẩn.
Ai là người trong bức ảnh? Bạn bè, người thân, hay người yêu?
May mắn quá.
Một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn lại nhớ cậu ấy nhiều như vậy, người đó nhất định rất giỏi giang. Không giống một người không biết xấu hổ và thiếu liêm sỉ như cậu, lúc nào cũng dơ bẩn như bùn lầy.
Kể từ sau đêm đó, ngoại trừ nấu ăn và dọn dẹp Lâm Hiểu gần như không bao giờ ra khỏi phòng. Cậu dường như đang vô thức tránh xa Tống Diêm, còn người đàn ông kia cũng chỉ lạnh lùng nhìn mà không nói một lời.
Vào một đêm mưa gió sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ, Lâm Hiểu nằm co ro trên giường cuộn mình thành một quả bóng.
Đùng.
Một tia xét giáng xuống tòa cao ốc cách đó không xa, ánh sáng trắng toát giống như con dao găm xé rách bầu trời đêm đen kịt, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ và cũng chiếu rõ lên vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Hiểu.
Trên trán cậu chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, cậu co ro ở góc giường, chỉ để lộ ra vẻ mặt vô hồn vì sợ sệt.
Cậu sợ sấm sét.
Mỗi khi sấm sét giáng xuống như đang đánh vào tận đáy lòng cậu, khiến linh hồn của cậu cũng đang run rẩy.
Khi còn nhỏ hễ có giông bão là cậu sẽ khóc, mà hễ khóc là sẽ bị cha đánh mẹ mắng. Rõ ràng chỉ cần được dỗ dành cậu sẽ bình tĩnh lại, nhưng lần nào cũng chỉ bị mắng chửi nhiều hơn. Sau đó, cậu ngừng khóc và học cách ẩn náu trong những đêm giông bão.
Ngoài cửa sổ gió mưa không ngừng, hạt mưa điên cuồng đập vào cửa sổ, tiếng gió xen lẫn với tiếng mưa càng làm cho đêm tối thêm huyền bí và nặng nề.
Với khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, cậu thẫn thờ nhìn những vệt nước nhòe nhoẹt trên ô cửa kính trong khi thầm cầu mong cơn bão sẽ sớm tan.
Lúc này, trong phòng khách đột nhiên vang lên một loạt thanh âm giống như bàn ghế bị đập xuống đất, lẫn với tiếng mưa rơi nên cậu không nghe rõ lắm nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Lâm Hiểu cảm thấy khẩn trương.
Cậu nhớ hắn đã đi ra ngoài tối nay.
Trước khi rời đi, hắn mặc một chiếc áo len đen đơn giản và xách một chiếc vali. Lâm Hiểu chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi, nhưng ngón tay của cậu lại hơi run lên ở nơi người đàn ông không thể nhìn thấy.
Cậu đã từng nhìn thấy chiếc vali.
Lần trước cậu gặp hắn ở trong ngõ, hắn cũng khiêng cái vali đấy sau đó cậu nhìn thấy cảnh hắn giết người.
Chiếc vali chứa các công cụ phạm tội của hắn, hắn lại ra ngoài để giết người rồi.
Biết được điều này khiến Lâm Hiểu im lặng hồi lâu, rốt cục biết mình đã sai ở đâu.
Đi chung với sói làm sao có thể thả lỏng cảnh giác?
Cũng tại cậu còn quá ngây thơ, cho rằng người đàn ông không giết mình nên mới ngốc nghếch sống thật thoải mái. Nhưng cậu đã quên sói vẫn là sói, một ngày nào đó nó cũng sẽ vồ lên cắn nát cổ họng của cậu mà thôi.
Tiếng ồn ào trong phòng khách vẫn tiếp tục, Lâm Hiểu do dự một hồi vẫn mở cửa ra.
Những chiếc ghế rơi lộn xộn trên mặt đất, trên sàn nhà sạch sẽ có những vũng máu, trên bàn ăn là chiếc áo khoác bị xé toạc một cách thô bạo.
Lâm Hiểu nín thở, đi chân trần đến ghế sô pha.
Người đàn ông ngồi đó, che hõm vai bằng một miếng băng gạc. Máu chảy ra liên tục thấm đẫm băng gạc, một số miếng gạc đã qua sử dụng bị ném dưới chân hắn, miếng gạc nào cũng dính đầy máu tươi.
Lâm Hiểu bỗng cảm thấy chóng mặt trong giây lát, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.
"Ngài, ngài có cần tôi giúp không?"
Tống Diêm mở mắt ra, nhưng cảm xúc trong mắt vẫn chưa bình thường lại, bên trong là vực thẳm vô tận hoang vắng không có sự sống.
Lâm Hiểu giật mình, da đầu ngứa ran vì bị người đàn ông nhìn.
Cậu quỳ xuống lấy từ trong hộp thuốc ra một miếng gạc sạch, cầm một xấp dày rồi giơ tay đưa cho người đàn ông.
"Ngài thay một miếng băng gạc đi."
Cơ thể Tống Diêm ướt sũng vì nước mưa, mái tóc bết trên trán, cả người toát lên một cảm giác u uất nặng nề. Tuy nhiên, trong đôi mắt sâu thẳm ấy lại có tia máu đỏ ngầu như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Hắn cúi đầu nhìn Lâm Hiểu đang ngồi xổm bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu mà trong lòng cười lạnh một tiếng. Thực ra hắn đã nhận thấy sự tiếp cận của Lâm Hiểu từ lâu, nhưng vẫn im lặng không nói lời nào vì muốn xem cậu định làm gì.
Định trốn thoát trong khi hắn đang bị thương hay muốn trực tiếp giết hắn.
Trước đây cũng đã từng có trường hợp này.
Con rắn lạnh lẽo giả làm một bông hoa trắng nhỏ không biết gì, cố gắng lấy lòng hắn và chỉ lộ ra chiếc răng nanh của mình vào giây phút cuối cùng.
Ánh mắt Tống Diêm đột nhiên trở nên lạnh băng, nhìn cái cổ yếu ớt mềm mại kia mà bàn tay giấu ở sau lưng ghế sô pha khẽ nhúc nhích, chỉ chờ Lâm Hiểu ra tay là con dao trong tay hắn sẽ cứa qua cổ cậu ngay lập tức.
Nhưng Lâm Hiểu lại không nhận ra điều đó.
Sau khi lấy miếng băng gạc từ trong hộp thuốc ra, cậu thấy người đàn ông không chịu cầm nên mím môi đi lấy thêm lọ cồn.
"Ngài có muốn khử trùng không, tôi biết làm cái này."
Tống Diêm nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Đổ lên đi."
Lâm Hiểu vội vàng đổ cồn lên vết thương đẫm máu của người đàn ông, cậu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy chân mình nhũn ra nhưng hắn thậm chí còn không cau mày một cái.
Tiếp theo cậu lau vết thương rồi buộc băng lại, cắt quần áo dính máu vứt đi và vắt một chiếc khăn sạch lau hết nước trên mặt người đàn ông.
Trong lúc ấy, Tống Diêm vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu khiến Lâm Hiểu run lẩy bẩy. Nhưng cậu vẫn dọn dẹp gọn gàng đống bừa bộn, thậm chí còn nâng chiếc ghế bị đổ lên và lau sạch vết máu trên sàn.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy hắn vẫn ngồi ở trên sô pha, suy nghĩ vài giây rồi đi vào trong phòng lấy ra một cái chăn, cậu không dám trực tiếp đắp lên nên chỉ đặt trên tay hắn.
"Ngài còn chỗ nào khó chịu không?"
Tống Diêm không nói gì mà từ từ ngước mắt lên. Ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia chớp chiếu sáng cả phòng khách, giờ phút này Lâm Hiểu rốt cục nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đỏ ngầu của hắn.
Màu máu bao trùm toàn bộ con ngươi của hắn, trông hắn như một con thú dữ sắp phá vỡ mọi sự đàn áp để xổng chuồng.
Ầm.
Bên tai vang lên một tiếng sấm sét nữa, toàn thân Lâm Hiểu run rẩy lùi về phía sau, bắp chân của cậu chạm vào cạnh bàn làm cậu loạng choạng ngã xuống đất.
Tiếng sấm sét đột nhiên vang lên dồn dập hết đợt này đến đợt khác vô cùng đinh tai nhức óc, mưa gió dữ dội đến mức muốn xé toạc cả bầu trời đêm.
"Ngài..."
Lâm Hiểu lầm bầm, khuôn mặt đã tái nhợt.
Tống Diêm cuối cùng cũng không kìm được con dã thú trong lòng, hắn đưa bàn tay đang nắm chặt sau lưng ghế sô pha ra, con dao găm trong bàn tay hắn khiến đồng tử của Lâm Hiểu đột nhiên co lại.
Người đàn ông không quan tâm lắm, hắn cầm con dao găm cắm thẳng vào chiếc bàn gỗ.
"Lại đây." Tống Diêm liếc cậu một cái, giọng nói trong tiếng mưa rơi dường như có chút hư ảo.
Lâm Hiểu theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng mới vừa bước được một bước đã nhìn thấy hắn cười lạnh một tiếng nên lập tức dừng lại.
Cậu không còn lựa chọn nào, cắn răng đi về phía người đàn ông.
Tống Diêm liếc nhìn đôi chân gầy của cậu và lạnh lùng nói: "Cởi quần ra."
Lâm Hiểu ngơ ngác một lúc, vẻ mặt có vẻ hơi sững sờ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu với đôi mắt đỏ ngầu, như thể chỉ cần cậu dám chạy thì hắn sẽ lập tức lao vào cắn chết cậu.
"Cởi quần, tôi muốn *** cậu."
Lâm Hiểu sững sờ và xấu hổ vì lời nói của người đàn ông, cậu đưa tay cầm vạt áo mà hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Tống Diêm nhìn cậu trong lòng càng lúc càng cảm thấy cáu kỉnh, cảm xúc cuồng bạo cần được phát tiết sắp bộc phát ra khỏi cơ thể, hiện tại hắn chỉ muốn trút bỏ cảm giác nôn nóng đó ra ngoài.
Hắn muốn phá hủy, muốn tiêu diệt.
Hắn hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, "Đừng để tôi nói lại lần thứ ba."
Vừa kết thúc một sinh mệnh của người khác, nhưng hắn lại không có được cảm giác thỏa mãn. Hắn không phải là một tên cuồng sát, nói chính xác thì hắn là một sát thủ được thuê với giá cao, nhận nhiệm vụ của người mua và giải quyết những người bị chỉ định.
Nhưng sau mỗi vụ giết người, thứ chờ đợi hắn là ham muốn hủy diệt và cơn cuồng bạo mất kiểm soát. Hắn luôn phải làm gì đó để trút bỏ nó, nếu không hắn sẽ phát điên lên.
Đó là một cơn cuồng bạo đầy bệnh hoạn mà hắn không thể ngăn cản.
Đầu óc đau như búa bổ, ngón tay Tống Diêm run lên giống như một kẻ nghiện ma túy sắp không thể kìm nén được sự thô bạo trong lòng, dưới hàng mi khép hờ là đôi mắt đã đỏ ngầu.
Lúc này, một giọng nói thận trọng từ bên tai vang lên như đang thăm dò.
"Ngài..."
Tống Diêm nheo mắt lại nhìn Lâm Hiểu đang đứng cách đó không xa, với chiếc quần lót nằm rải rác dưới chân.
Hơi thở hắn ngưng trệ vài giây rồi nhanh chóng quay trở lại.
"Lại đây"
Lâm Hiểu mím môi, cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông nhìn mình nóng bỏng đến mức cậu không dám nhìn thẳng.
Cậu đi từng bước nhỏ, nhưng một giây sau người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm như bị bao phủ bởi một màu đỏ ngầu tràn ngập điên cuồng khát máu.
Lâm Hiểu còn chưa kịp hét lên đã bị hắn kéo qua ném lên sô pha.
Cậu kinh hoảng đứng dậy, quay đầu muốn ngồi dậy lại bị người đàn ông đè xuống không thể động đậy.
"À... Phải, ngài..."
Cậu muốn kêu hắn buông mình ra nhưng lại sợ chọc giận hắn, cậu loáng thoáng cảm nhận được cảm xúc cuồng bạo lạ thường của người đàn ông, hoảng sợ và bất lực làm trong cổ họng cậu phát ra vài tiếng kêu nức nở.
"Chân banh rộng, mông chu lên."
Toàn thân Lâm Hiểu không khỏi run rẩy, hai tay nắm lấy góc sô pha run rẩy dạng hai chân ra.
Có tiếng vải cọ xát phía sau, tiếp đó một bộ ngực nóng bỏng áp sát sau lưng cậu, dương v*t nóng bỏng của hắn lập tức cọ sát vào giữa hai đùi của cậu.
Lâm Hiểu lo lắng giãy dụa, "Ngài..."
Nhưng người đàn ông không muốn cho cậu cơ hội nói chuyện, hắn dùng một tay bịt miệng cậu, hông hắn di chuyển nhấp dương v*t vào trong cơ thể Lâm Hiểu mà không làm bất kỳ màn dạo đầu hay bôi trơn nào.
"Ưm--"
Lâm Hiểu phát ra tiếng rên khe khẽ, đôi mắt rưng rưng đọng lại nước mắt.
Đau quá...
dương v*t của người đàn ông giống như một thanh sắt nóng ran xuyên qua hoa huy*t khô khốc, rồi đâm thẳng vào nơi sâu nhất. Cậu run lên vì đau nhưng người đàn ông dường như đã mất đi ý thức từ lâu, chỉ biết theo bản năng nắc dương v*t vào hoa huy*t ấm nóng đó.
"Hừ hừ......"
Lâm Hiểu yếu ớt vùng vẫy dưới thân hắn, những tiếng khóc đứt quãng trong cổ họng và nước mắt chảy dài trên mặt.
Nhưng hắn dường như không nghe thấy gì cả, hai mắt đỏ như máu, chỉ biết nhấp hông không ngừng *** người dưới thân, chỉ có đâm vào rút ra thật nhanh mới giúp hắn thoát khỏi cơn cuồng bạo sắp phun trào sớm nhất có thể.
Hai chân thon gầy bị banh ra run lên bần bật, người đàn ông dùng thân thể cường tráng đè sát khiến cậu không thể động đậy, chỉ có thể đành chịu đựng những cú thúc thô bạo của hắn.
Chẳng khác nào cực hình.
dương v*t màu tím to lớn đâm vào lút cán rồi lại rút ra, nện vào bờ mông phát ra âm thanh va chạm bạch bạch.
Vòng eo rắn chắc nhấp về phía trước không thương tiếc, kề sát vào hoa huy*t không chừa một kẽ hở. Dưới những cú thúc thô bạo của hắn, hoa huy*t khô khốc bắt đầu tiết ra chất dịch, giống như biết mình bị đối xử thô bạo nên chỉ biết tận lực lấy lòng hy vọng sẽ được đối xử dịu dàng hơn.
"A aha..."
Lâm Hiểu xin tha, "Ngài... nhẹ nhàng... Ư... nhẹ..."
"Hmm...ah...đau quá..."
Cậu không kìm được nước mắt, cảm thấy người đàn ông phía sau đã mất đi lý trí chỉ đang ** mình theo bản năng.
hoa huy*t khó khăn nuốt lấy dương v*t gân guốc của người đàn ông, mép huyệt căng ra như thể sẽ bị xé toạc trong giây lát. Hai mép thịt cũng đáng thương mở ra, bị cọ xát đến đỏ tươi nhưng buộc phải chịu sự xâm nhập mạnh bạo của dương v*t.
Lại một tia chớp vang lên ngoài cửa sổ, ánh sáng phản chiếu hình dáng của hai người trên sô pha, tấm lưng nhễ nhại mồ hôi, mái tóc lộn xộn và hai mắt đỏ hoe.
Sau đó tia sét lại giáng xuống làm Lâm Hiểu run lên vì kinh sợ. Cậu nắm lấy mép ghế sô pha, trong lòng đã sợ hãi nhưng lại càng bị người đàn ông xâm nhập mạnh hơn.
Lâm Hiểu nghĩ thầm, cậu thực sự rất ghét sấm sét.
Cậu đau đớn tột cùng, khi bị dương v*t đâm vào thật sâu chỉ muốn theo bản năng thoát ra, nhưng người đàn ông nắm chặt eo cậu đâm thẳng dương v*t vào trong tử cung.
"Ah……"
Cơ thể cậu mềm nhũn đến mức chỉ có thể để người đàn ông dạng rộng hai chân ra, bắt đầu ** mạnh vào tử cung. Tử cung non nớt nào chịu được hành động thô bạo như thế, dương v*t dường như muốn đâm thủng nó khiến Lâm Hiểu nức nở khóc lóc xin tha.
"A... Ngài... nhẹ một chút... a..."
"Hức...đừng...tôi không muốn...làm ơn...chậm lại..."
Cả thế giới chìm trong màu máu, Tống Diêm như bị bao trùm trong sương mù khiến các giác quan trở nên đờ đẫn chỉ có hơi nóng hừng hực dưới háng là chân thật, làm hắn chỉ muốn chìm đắm trong đó mãi mãi.
Có người đang khóc lóc giãy giụa nhưng hắn không quan tâm, chỉ biết không ngừng nắc dương v*t rồi xuất tinh. Ngay khi tinh dịch được bắn ra, hắn mới cảm thấy cơn cuồng bạo cuối cùng đã lắng xuống.
Vì vậy hắn cứ làm đi làm lại, không nhìn thấy khuôn mặt khóc nức nở kia có lẽ vì hắn vốn dĩ không muốn thấy, cứ như vậy đâm vào trong cơ thể rồi bắn tinh khắp người cậu...
Cho đến khi hắn đã tỉnh táo trở lại.
Cơ thể tái nhợt nằm yên lặng trên lưng ghế sô pha, trên vòng eo thon nhỏ toàn là vết véo. Khi dương v*t rời khỏi hoa huy*t ấm áp làm từng dòng tinh dịch nhanh chóng trào ra, hoa huy*t không thể khép lại được nữa biến thành một cái động nhỏ hình bầu dục.
Tống Diêm lạnh lùng nhìn, đưa tay tháo miếng băng dính máu trên vai.
Hắn ghét những tình huống mất kiểm soát chỉ biết hành động theo bản năng, khiến hắn trông giống như một con dã thú.
Mất lý trí là điểm yếu chết người nhất của sát thủ.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Vết thương trên cổ tay để lại sẹo, Lâm Hiểu cũng không bao giờ đến căn phòng nhỏ đó lần nào nữa.
Cậu nghĩ, mình nên làm tốt bổn phận và không nên có những ảo tưởng khác chỉ vì đã lên giường với hắn. Tính mạng của cậu rất nhỏ bé, hắn không giết cậu hẳn là vì cậu còn có chút giá trị nên cậu cũng đừng tham lam hơn nữa.
Từ nhỏ cậu đã hiểu ra một chân lý là càng tham lam thì kết cục càng tồi tệ, cậu muốn sống thật tốt và không muốn bị vứt bỏ.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, như thường lệ sống lặng lẽ trong ngôi nhà sạch sẽ không tì vết này, giảm thiểu sự tồn tại của mình hết mức có thể.
Không có phương tiện giải trí và liên lạc trong nhà, nên khi người đàn ông đi vắng thì cậu chỉ biết ngồi thẫn thờ bên cửa sổ kính sát đất.
Nhìn thành phố dưới chân cùng với dòng xe cộ dày đặc bỗng làm cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng rất tốt, ít nhất sau khi rời khỏi nơi ngột ngạt kia sẽ không có ai vô cớ trút giận lên người cậu và đánh mắng cậu, cậu cũng không cần phải lo lắng về việc không có đồ ăn.
Nếu so sánh như vậy, có vẻ cuộc sống bây giờ tốt hơn nhỉ?
Lâm Hiểu bối rối nhìn lên bầu trời đỏ thẫm, nghĩ đến sau này mình nên làm cái gì đây? Giá trị của cậu rồi cũng sẽ cạn kiệt vào một ngày nào đó, vậy khi ấy điều gì sẽ xảy ra với cậu?
Chẳng lẽ giống như rác rưởi bị người ta vứt vào một xó không người?
Nhớ lại khung ảnh rơi ra khỏi chiếc hộp nhỏ, và thiếu niên trắng trẻo trong bức ảnh. Rõ ràng đều là đồ bỏ vào xó xỉnh, có thứ là rác rưởi nhưng có thứ lại đáng để hoài niệm.
Hóa ra người đàn ông lạnh nhạt này cũng có một mặt thâm tình như thế, giữ kỹ đến nỗi không cho người khác chạm vào.
Như thể nhìn nhiều hơn một lần cũng đã làm vấy bẩn.
Ai là người trong bức ảnh? Bạn bè, người thân, hay người yêu?
May mắn quá.
Một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn lại nhớ cậu ấy nhiều như vậy, người đó nhất định rất giỏi giang. Không giống một người không biết xấu hổ và thiếu liêm sỉ như cậu, lúc nào cũng dơ bẩn như bùn lầy.
Kể từ sau đêm đó, ngoại trừ nấu ăn và dọn dẹp Lâm Hiểu gần như không bao giờ ra khỏi phòng. Cậu dường như đang vô thức tránh xa Tống Diêm, còn người đàn ông kia cũng chỉ lạnh lùng nhìn mà không nói một lời.
Vào một đêm mưa gió sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ, Lâm Hiểu nằm co ro trên giường cuộn mình thành một quả bóng.
Đùng.
Một tia xét giáng xuống tòa cao ốc cách đó không xa, ánh sáng trắng toát giống như con dao găm xé rách bầu trời đêm đen kịt, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ và cũng chiếu rõ lên vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Hiểu.
Trên trán cậu chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, cậu co ro ở góc giường, chỉ để lộ ra vẻ mặt vô hồn vì sợ sệt.
Cậu sợ sấm sét.
Mỗi khi sấm sét giáng xuống như đang đánh vào tận đáy lòng cậu, khiến linh hồn của cậu cũng đang run rẩy.
Khi còn nhỏ hễ có giông bão là cậu sẽ khóc, mà hễ khóc là sẽ bị cha đánh mẹ mắng. Rõ ràng chỉ cần được dỗ dành cậu sẽ bình tĩnh lại, nhưng lần nào cũng chỉ bị mắng chửi nhiều hơn. Sau đó, cậu ngừng khóc và học cách ẩn náu trong những đêm giông bão.
Ngoài cửa sổ gió mưa không ngừng, hạt mưa điên cuồng đập vào cửa sổ, tiếng gió xen lẫn với tiếng mưa càng làm cho đêm tối thêm huyền bí và nặng nề.
Với khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, cậu thẫn thờ nhìn những vệt nước nhòe nhoẹt trên ô cửa kính trong khi thầm cầu mong cơn bão sẽ sớm tan.
Lúc này, trong phòng khách đột nhiên vang lên một loạt thanh âm giống như bàn ghế bị đập xuống đất, lẫn với tiếng mưa rơi nên cậu không nghe rõ lắm nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Lâm Hiểu cảm thấy khẩn trương.
Cậu nhớ hắn đã đi ra ngoài tối nay.
Trước khi rời đi, hắn mặc một chiếc áo len đen đơn giản và xách một chiếc vali. Lâm Hiểu chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi, nhưng ngón tay của cậu lại hơi run lên ở nơi người đàn ông không thể nhìn thấy.
Cậu đã từng nhìn thấy chiếc vali.
Lần trước cậu gặp hắn ở trong ngõ, hắn cũng khiêng cái vali đấy sau đó cậu nhìn thấy cảnh hắn giết người.
Chiếc vali chứa các công cụ phạm tội của hắn, hắn lại ra ngoài để giết người rồi.
Biết được điều này khiến Lâm Hiểu im lặng hồi lâu, rốt cục biết mình đã sai ở đâu.
Đi chung với sói làm sao có thể thả lỏng cảnh giác?
Cũng tại cậu còn quá ngây thơ, cho rằng người đàn ông không giết mình nên mới ngốc nghếch sống thật thoải mái. Nhưng cậu đã quên sói vẫn là sói, một ngày nào đó nó cũng sẽ vồ lên cắn nát cổ họng của cậu mà thôi.
Tiếng ồn ào trong phòng khách vẫn tiếp tục, Lâm Hiểu do dự một hồi vẫn mở cửa ra.
Những chiếc ghế rơi lộn xộn trên mặt đất, trên sàn nhà sạch sẽ có những vũng máu, trên bàn ăn là chiếc áo khoác bị xé toạc một cách thô bạo.
Lâm Hiểu nín thở, đi chân trần đến ghế sô pha.
Người đàn ông ngồi đó, che hõm vai bằng một miếng băng gạc. Máu chảy ra liên tục thấm đẫm băng gạc, một số miếng gạc đã qua sử dụng bị ném dưới chân hắn, miếng gạc nào cũng dính đầy máu tươi.
Lâm Hiểu bỗng cảm thấy chóng mặt trong giây lát, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.
"Ngài, ngài có cần tôi giúp không?"
Tống Diêm mở mắt ra, nhưng cảm xúc trong mắt vẫn chưa bình thường lại, bên trong là vực thẳm vô tận hoang vắng không có sự sống.
Lâm Hiểu giật mình, da đầu ngứa ran vì bị người đàn ông nhìn.
Cậu quỳ xuống lấy từ trong hộp thuốc ra một miếng gạc sạch, cầm một xấp dày rồi giơ tay đưa cho người đàn ông.
"Ngài thay một miếng băng gạc đi."
Cơ thể Tống Diêm ướt sũng vì nước mưa, mái tóc bết trên trán, cả người toát lên một cảm giác u uất nặng nề. Tuy nhiên, trong đôi mắt sâu thẳm ấy lại có tia máu đỏ ngầu như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Hắn cúi đầu nhìn Lâm Hiểu đang ngồi xổm bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu mà trong lòng cười lạnh một tiếng. Thực ra hắn đã nhận thấy sự tiếp cận của Lâm Hiểu từ lâu, nhưng vẫn im lặng không nói lời nào vì muốn xem cậu định làm gì.
Định trốn thoát trong khi hắn đang bị thương hay muốn trực tiếp giết hắn.
Trước đây cũng đã từng có trường hợp này.
Con rắn lạnh lẽo giả làm một bông hoa trắng nhỏ không biết gì, cố gắng lấy lòng hắn và chỉ lộ ra chiếc răng nanh của mình vào giây phút cuối cùng.
Ánh mắt Tống Diêm đột nhiên trở nên lạnh băng, nhìn cái cổ yếu ớt mềm mại kia mà bàn tay giấu ở sau lưng ghế sô pha khẽ nhúc nhích, chỉ chờ Lâm Hiểu ra tay là con dao trong tay hắn sẽ cứa qua cổ cậu ngay lập tức.
Nhưng Lâm Hiểu lại không nhận ra điều đó.
Sau khi lấy miếng băng gạc từ trong hộp thuốc ra, cậu thấy người đàn ông không chịu cầm nên mím môi đi lấy thêm lọ cồn.
"Ngài có muốn khử trùng không, tôi biết làm cái này."
Tống Diêm nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Đổ lên đi."
Lâm Hiểu vội vàng đổ cồn lên vết thương đẫm máu của người đàn ông, cậu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy chân mình nhũn ra nhưng hắn thậm chí còn không cau mày một cái.
Tiếp theo cậu lau vết thương rồi buộc băng lại, cắt quần áo dính máu vứt đi và vắt một chiếc khăn sạch lau hết nước trên mặt người đàn ông.
Trong lúc ấy, Tống Diêm vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu khiến Lâm Hiểu run lẩy bẩy. Nhưng cậu vẫn dọn dẹp gọn gàng đống bừa bộn, thậm chí còn nâng chiếc ghế bị đổ lên và lau sạch vết máu trên sàn.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy hắn vẫn ngồi ở trên sô pha, suy nghĩ vài giây rồi đi vào trong phòng lấy ra một cái chăn, cậu không dám trực tiếp đắp lên nên chỉ đặt trên tay hắn.
"Ngài còn chỗ nào khó chịu không?"
Tống Diêm không nói gì mà từ từ ngước mắt lên. Ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia chớp chiếu sáng cả phòng khách, giờ phút này Lâm Hiểu rốt cục nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đỏ ngầu của hắn.
Màu máu bao trùm toàn bộ con ngươi của hắn, trông hắn như một con thú dữ sắp phá vỡ mọi sự đàn áp để xổng chuồng.
Ầm.
Bên tai vang lên một tiếng sấm sét nữa, toàn thân Lâm Hiểu run rẩy lùi về phía sau, bắp chân của cậu chạm vào cạnh bàn làm cậu loạng choạng ngã xuống đất.
Tiếng sấm sét đột nhiên vang lên dồn dập hết đợt này đến đợt khác vô cùng đinh tai nhức óc, mưa gió dữ dội đến mức muốn xé toạc cả bầu trời đêm.
"Ngài..."
Lâm Hiểu lầm bầm, khuôn mặt đã tái nhợt.
Tống Diêm cuối cùng cũng không kìm được con dã thú trong lòng, hắn đưa bàn tay đang nắm chặt sau lưng ghế sô pha ra, con dao găm trong bàn tay hắn khiến đồng tử của Lâm Hiểu đột nhiên co lại.
Người đàn ông không quan tâm lắm, hắn cầm con dao găm cắm thẳng vào chiếc bàn gỗ.
"Lại đây." Tống Diêm liếc cậu một cái, giọng nói trong tiếng mưa rơi dường như có chút hư ảo.
Lâm Hiểu theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng mới vừa bước được một bước đã nhìn thấy hắn cười lạnh một tiếng nên lập tức dừng lại.
Cậu không còn lựa chọn nào, cắn răng đi về phía người đàn ông.
Tống Diêm liếc nhìn đôi chân gầy của cậu và lạnh lùng nói: "Cởi quần ra."
Lâm Hiểu ngơ ngác một lúc, vẻ mặt có vẻ hơi sững sờ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu với đôi mắt đỏ ngầu, như thể chỉ cần cậu dám chạy thì hắn sẽ lập tức lao vào cắn chết cậu.
"Cởi quần, tôi muốn *** cậu."
Lâm Hiểu sững sờ và xấu hổ vì lời nói của người đàn ông, cậu đưa tay cầm vạt áo mà hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Tống Diêm nhìn cậu trong lòng càng lúc càng cảm thấy cáu kỉnh, cảm xúc cuồng bạo cần được phát tiết sắp bộc phát ra khỏi cơ thể, hiện tại hắn chỉ muốn trút bỏ cảm giác nôn nóng đó ra ngoài.
Hắn muốn phá hủy, muốn tiêu diệt.
Hắn hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, "Đừng để tôi nói lại lần thứ ba."
Vừa kết thúc một sinh mệnh của người khác, nhưng hắn lại không có được cảm giác thỏa mãn. Hắn không phải là một tên cuồng sát, nói chính xác thì hắn là một sát thủ được thuê với giá cao, nhận nhiệm vụ của người mua và giải quyết những người bị chỉ định.
Nhưng sau mỗi vụ giết người, thứ chờ đợi hắn là ham muốn hủy diệt và cơn cuồng bạo mất kiểm soát. Hắn luôn phải làm gì đó để trút bỏ nó, nếu không hắn sẽ phát điên lên.
Đó là một cơn cuồng bạo đầy bệnh hoạn mà hắn không thể ngăn cản.
Đầu óc đau như búa bổ, ngón tay Tống Diêm run lên giống như một kẻ nghiện ma túy sắp không thể kìm nén được sự thô bạo trong lòng, dưới hàng mi khép hờ là đôi mắt đã đỏ ngầu.
Lúc này, một giọng nói thận trọng từ bên tai vang lên như đang thăm dò.
"Ngài..."
Tống Diêm nheo mắt lại nhìn Lâm Hiểu đang đứng cách đó không xa, với chiếc quần lót nằm rải rác dưới chân.
Hơi thở hắn ngưng trệ vài giây rồi nhanh chóng quay trở lại.
"Lại đây"
Lâm Hiểu mím môi, cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông nhìn mình nóng bỏng đến mức cậu không dám nhìn thẳng.
Cậu đi từng bước nhỏ, nhưng một giây sau người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm như bị bao phủ bởi một màu đỏ ngầu tràn ngập điên cuồng khát máu.
Lâm Hiểu còn chưa kịp hét lên đã bị hắn kéo qua ném lên sô pha.
Cậu kinh hoảng đứng dậy, quay đầu muốn ngồi dậy lại bị người đàn ông đè xuống không thể động đậy.
"À... Phải, ngài..."
Cậu muốn kêu hắn buông mình ra nhưng lại sợ chọc giận hắn, cậu loáng thoáng cảm nhận được cảm xúc cuồng bạo lạ thường của người đàn ông, hoảng sợ và bất lực làm trong cổ họng cậu phát ra vài tiếng kêu nức nở.
"Chân banh rộng, mông chu lên."
Toàn thân Lâm Hiểu không khỏi run rẩy, hai tay nắm lấy góc sô pha run rẩy dạng hai chân ra.
Có tiếng vải cọ xát phía sau, tiếp đó một bộ ngực nóng bỏng áp sát sau lưng cậu, dương v*t nóng bỏng của hắn lập tức cọ sát vào giữa hai đùi của cậu.
Lâm Hiểu lo lắng giãy dụa, "Ngài..."
Nhưng người đàn ông không muốn cho cậu cơ hội nói chuyện, hắn dùng một tay bịt miệng cậu, hông hắn di chuyển nhấp dương v*t vào trong cơ thể Lâm Hiểu mà không làm bất kỳ màn dạo đầu hay bôi trơn nào.
"Ưm--"
Lâm Hiểu phát ra tiếng rên khe khẽ, đôi mắt rưng rưng đọng lại nước mắt.
Đau quá...
dương v*t của người đàn ông giống như một thanh sắt nóng ran xuyên qua hoa huy*t khô khốc, rồi đâm thẳng vào nơi sâu nhất. Cậu run lên vì đau nhưng người đàn ông dường như đã mất đi ý thức từ lâu, chỉ biết theo bản năng nắc dương v*t vào hoa huy*t ấm nóng đó.
"Hừ hừ......"
Lâm Hiểu yếu ớt vùng vẫy dưới thân hắn, những tiếng khóc đứt quãng trong cổ họng và nước mắt chảy dài trên mặt.
Nhưng hắn dường như không nghe thấy gì cả, hai mắt đỏ như máu, chỉ biết nhấp hông không ngừng *** người dưới thân, chỉ có đâm vào rút ra thật nhanh mới giúp hắn thoát khỏi cơn cuồng bạo sắp phun trào sớm nhất có thể.
Hai chân thon gầy bị banh ra run lên bần bật, người đàn ông dùng thân thể cường tráng đè sát khiến cậu không thể động đậy, chỉ có thể đành chịu đựng những cú thúc thô bạo của hắn.
Chẳng khác nào cực hình.
dương v*t màu tím to lớn đâm vào lút cán rồi lại rút ra, nện vào bờ mông phát ra âm thanh va chạm bạch bạch.
Vòng eo rắn chắc nhấp về phía trước không thương tiếc, kề sát vào hoa huy*t không chừa một kẽ hở. Dưới những cú thúc thô bạo của hắn, hoa huy*t khô khốc bắt đầu tiết ra chất dịch, giống như biết mình bị đối xử thô bạo nên chỉ biết tận lực lấy lòng hy vọng sẽ được đối xử dịu dàng hơn.
"A aha..."
Lâm Hiểu xin tha, "Ngài... nhẹ nhàng... Ư... nhẹ..."
"Hmm...ah...đau quá..."
Cậu không kìm được nước mắt, cảm thấy người đàn ông phía sau đã mất đi lý trí chỉ đang ** mình theo bản năng.
hoa huy*t khó khăn nuốt lấy dương v*t gân guốc của người đàn ông, mép huyệt căng ra như thể sẽ bị xé toạc trong giây lát. Hai mép thịt cũng đáng thương mở ra, bị cọ xát đến đỏ tươi nhưng buộc phải chịu sự xâm nhập mạnh bạo của dương v*t.
Lại một tia chớp vang lên ngoài cửa sổ, ánh sáng phản chiếu hình dáng của hai người trên sô pha, tấm lưng nhễ nhại mồ hôi, mái tóc lộn xộn và hai mắt đỏ hoe.
Sau đó tia sét lại giáng xuống làm Lâm Hiểu run lên vì kinh sợ. Cậu nắm lấy mép ghế sô pha, trong lòng đã sợ hãi nhưng lại càng bị người đàn ông xâm nhập mạnh hơn.
Lâm Hiểu nghĩ thầm, cậu thực sự rất ghét sấm sét.
Cậu đau đớn tột cùng, khi bị dương v*t đâm vào thật sâu chỉ muốn theo bản năng thoát ra, nhưng người đàn ông nắm chặt eo cậu đâm thẳng dương v*t vào trong tử cung.
"Ah……"
Cơ thể cậu mềm nhũn đến mức chỉ có thể để người đàn ông dạng rộng hai chân ra, bắt đầu ** mạnh vào tử cung. Tử cung non nớt nào chịu được hành động thô bạo như thế, dương v*t dường như muốn đâm thủng nó khiến Lâm Hiểu nức nở khóc lóc xin tha.
"A... Ngài... nhẹ một chút... a..."
"Hức...đừng...tôi không muốn...làm ơn...chậm lại..."
Cả thế giới chìm trong màu máu, Tống Diêm như bị bao trùm trong sương mù khiến các giác quan trở nên đờ đẫn chỉ có hơi nóng hừng hực dưới háng là chân thật, làm hắn chỉ muốn chìm đắm trong đó mãi mãi.
Có người đang khóc lóc giãy giụa nhưng hắn không quan tâm, chỉ biết không ngừng nắc dương v*t rồi xuất tinh. Ngay khi tinh dịch được bắn ra, hắn mới cảm thấy cơn cuồng bạo cuối cùng đã lắng xuống.
Vì vậy hắn cứ làm đi làm lại, không nhìn thấy khuôn mặt khóc nức nở kia có lẽ vì hắn vốn dĩ không muốn thấy, cứ như vậy đâm vào trong cơ thể rồi bắn tinh khắp người cậu...
Cho đến khi hắn đã tỉnh táo trở lại.
Cơ thể tái nhợt nằm yên lặng trên lưng ghế sô pha, trên vòng eo thon nhỏ toàn là vết véo. Khi dương v*t rời khỏi hoa huy*t ấm áp làm từng dòng tinh dịch nhanh chóng trào ra, hoa huy*t không thể khép lại được nữa biến thành một cái động nhỏ hình bầu dục.
Tống Diêm lạnh lùng nhìn, đưa tay tháo miếng băng dính máu trên vai.
Hắn ghét những tình huống mất kiểm soát chỉ biết hành động theo bản năng, khiến hắn trông giống như một con dã thú.
Mất lý trí là điểm yếu chết người nhất của sát thủ.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương