Chiếm Hữu Cực Độ
Chương 5: C5: Chương 5
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Chẳng ai biết bữa tiệc dâm dục này đã kéo dài bao lâu. Hàn Diệc giống như một món đồ chơi hỏng bị hai anh em đè dưới thân rót đầy tinh dịch hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ có thể vô thức mở rộng hai chân để cho tinh dịch chảy ra, trong miệng mơ hồ phát ra những tiếng xin tha đứt quãng.
Trong trạng thái mơ màng cậu được đút cho uống một viên thuốc đắng, giọng nói loáng thoáng của một người đàn ông vang lên bên tai cậu, "Cậu ta đâu phải đàn bà uống cái này có tác dụng không? hoa huy*t ăn nhiều tinh dịch như vậy đừng có mang thai thật..."
"Chắc là không, tiêm cho cậu ấy thêm một mũi thuốc tránh thai nữa."
"Bắn vào trong đúng là sướng chết..."
Những lời sau đó dần dần nhỏ hơn nên Hàn Diệc không nghe rõ, ý thức của cậu dường như đã bay tới tận chân trời nơi có một tia sáng ấm áp bao phủ lấy cậu, cậu muốn đắm chìm trong hơi ấm đó chứ không muốn trở về.
Khi ý thức trở lại lần nữa, cậu cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát và vô cùng đau nhức. Đặc biệt là nửa người dưới có hai chân không khép lại được, nơi bị xâm phạm thô bạo kia hiện giờ nóng như lửa đốt mà trong cơ thể hình như vẫn còn có cảm giác bị thứ đó xỏ xuyên qua.
Hàn Diệc run rẩy đứng dậy khỏi chiếc giường chật hẹp, cậu không nằm trên giường của mình mà là của Trần Minh. Lúc này hai anh em không ở trong ký túc xá, cậu run tay vén tấm chăn mỏng trên người lên mới nhìn thấy thân thể trần truồng in đầy những vết hôn.
Giữa hai chân toàn là vết bầm tím và hoa huy*t vẫn còn sưng đỏ, bị hai anh em xâm phạm ác liệt khiến hoa huy*t nhỏ hẹp trở nên dâm đãng, thậm chí còn có thể nhìn thấy miếng bông gòn y tế được nhét bên trong.
Mặt Hàn Diệc tái nhợt, nhìn bộ dạng thê thảm giữa hai chân lập tức che miệng lặng lẽ khóc.
Tại sao?
Tại sao lại trở nên như thế này?
Hàn Diệc khóc đến cả người run lên, không phản ứng gì cho đến khi cơ thể trần trụi cảm nhận được hơi lạnh dần xâm nhập trong không khí.
Cậu muốn rời khỏi đây.
Cậu không thể ở lại đây được nữa, cậu muốn tố cáo với giảng viên, hoặc hoặc báo cảnh sát rằng cậu đã bị cưỡng hiếp.
Cậu muốn bắt hai người đó.
Hàn Diệc hoang mang suy nghĩ, trong phút chốc đã quên mất rằng bản thân vốn luôn che đậy cơ thể song tính suốt bấy lâu nay, bây giờ lại tình nguyện tiết lộ bí mật này chỉ để bắt giữ hai người đàn ông đã cưỡng hiếp mình.
Cậu giận run người, nhìn tới nhìn lui tìm quần áo để nhanh chóng rời khỏi đây nhân lúc bọn họ còn chưa về.
Cậu không tìm được quần áo của mình nên đành chộp đại một chiếc áo sơ mi, cố nén cảm giác ghê tởm mà mặc vào. Chân vừa chạm đất thì thân thể mềm nhũn đã trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt của Hàn Diệc nhất thời trở nên tái nhợt rồi chẳng mấy chốc trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hạ thân truyền đến từng đợt đau đớn và hai chân vừa bủn xỉn không còn sức lực, lúc cậu ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo đã mệt đến không thở nổi, khóe mắt cũng đỏ bừng.
Cậu cố gắng đứng dậy đi lấy chiếc quần trong túi hành lý của mình ra mặc vào, lúc mặc quần lót vào cậu lại không kìm được rơi nước mắt.
Đau quá.
hoa huy*t sưng tấy đến mức không khép chân lại được, lúc mặc quần lót vào chỉ cảm thấy nóng rát đến độ không chịu nổi. Mới đi mấy bước hoa huy*t đã cảm thấy đau rát vì bị cọ xát vào đồ lót thô ráp, mỗi lần như thế Hàn Diệc đều không nhịn được mím môi.
Cậu bám vào tường đi đến cửa phòng lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, dùng hết sức cũng không mở ra được. Cậu gọi các bạn học ngoài cửa, nhưng chẳng nghe thấy một tiếng động nào ngoài hành lang.
Hàn Diệc hoàn toàn hoảng loạn.
Cho đến khi một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài: "Ai ở bên trong thế?"
Hàn Diệc giật mình, trong mắt hiện lên niềm vui: "Bạn học, bạn học, tôi bị nhốt ở bên trong, cậu giúp tôi ra ngoài được không?"
Người kia ồ lên một tiếng rồi lại nói: "Vậy cậu chờ một chút, tôi đi tìm quản lý ký túc xá."
Nói xong hắn ta bỏ đi, nghe thấy tiếng bước chân xa dần thì Hàn Diệc mới thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí cậu còn bắt đầu lên kế hoạch, sau khi ra ngoài điều đầu tiên cậu làm là gọi cảnh sát đến thu thập chứng cứ để bắt giữ hai người đó.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy bạn học quay lại, Hàn Diệc tiếp tục đợi một hồi rốt cuộc cũng nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân. Cậu vui mừng khôn xiết lập tức hỏi: "Bạn học, tìm được chìa khóa chưa?"
"Bạn học" cười khẽ một tiếng khiến da đầu của Hàn Diệc cảm thấy tê dại, lùi lại một bước theo bản năng.
Người ngoài cửa thản nhiên nói: "Bạn học nhỏ, em muốn đi đâu?"
Trải qua cơn đau đớn tột cùng sau khi bị cưỡng hiếp, khuôn mặt của Hàn Diệc trở nên tái nhợt và toàn thân run rẩy không kiểm soát.
"Nghe nói em muốn đi ra, nên tôi cố tình trở về mở cửa cho em."
Khi giọng nói đó vang lên, Hàn Diệc đồng thời nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa. Cậu chợt định thần lại, cả người lập tức rơi vào trong hầm băng.
Không, không thể để người đó vào...
Hàn Diệc sợ hãi lùi lại mấy bước, nhìn cửa ký túc xá như nhìn thấy cái miệng nhuốm đầy máu của quái vật. Bỗng chốc cậu nghĩ ra gì đó, kéo lê thân thể đau nhức đẩy chiếc bàn chặn lại trước cửa, trong lúc kéo làm sách vở với đồ lặt vặt trên bàn đều rơi xuống.
Người bên ngoài nghe thấy âm thanh vang lên trong phòng nên dừng lại, giọng nói trở nên trầm thấp uy hiếp: "Bạn học nhỏ, tôi khuyên em đừng làm bậy."
Hàn Diệc tái mặt, tiếp tục kéo chiếc bàn chặn trước cửa.
Người ngoài cửa dường như đã bị chọc giận, vặn tay nắm cửa vài cái rồi đá văng cánh cửa trước khi Hàn Diệc kịp chặn cửa lại. Cậu giật mình nhìn thấy người đàn ông bước thẳng lên bàn để đi vào phòng, lập tức hét lên rồi lập tức trốn sang một bên.
Trần Minh nhanh tay túm lấy cổ cậu rồi dùng sức ném cậu lên giường.
"A..."
Trong lúc vùng vẫy, hoa huy*t giữa hai chân bị cọ xát vô cùng đau đớn. Lúc Hàn Diệc bị ném lên giường bất chợt nghẹn ngào kêu kên hai tiếng.
Trần Minh vô cùng tức giận đóng sầm cửa lại, sắc mặt hầm hầm đứng ở trước mặt Hàn Diệc, "Bị ** đến mức không khép chân lại được còn muốn chạy đi đâu hả?"
Hàn Diệc khóc lóc lẩn trốn vào thành giường, co ro như một quả bóng. Cậu biết mình nên đứng lên chiến đấu như một người đàn ông thực thụ, nhưng cậu thật sự quá sợ hãi. Hiện giờ nhìn thấy người đàn ông đã từng cưỡng hiếp mình cũng đủ khiến thân thể cậu không khỏi run lên, đặc biệt là cảm giác đau đớn giữa hai chân lúc nào cũng nhắc cậu nhớ trận xâm phạm giống hệt tra tấn đó.
"Đừng, đừng tới đây..." Hàn Diệc hoảng loạn kêu lên, ước gì thời gian có thể quay ngược lại ngày đó thì cho dù có chết cậu cũng không bước vào nơi này.
Có tiếng động ngoài cửa, Trần Túc cau mày bước vào.
Y tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy căn phòng bừa bộn, nhìn Trần Minh và Hàn Diệc đang co ro trong góc rồi bất mãn nói: "Chuyện gì vậy?"
Trần Minh nở nụ cười dữ tợn và trả lời: "Còn xảy ra chuyện gì được, bạn học nhỏ muốn trốn đi nhưng bị em phát hiện."
Trần Minh liếc mắt nhìn Hàn Diệc, cau mày hỏi: "Đây không phải ký túc xá của em sao? Em muốn đi đâu?"
Hàn Diệc mím môi, giọng nói cũng trở nên nức nở: "Là do, do tôi sai, tôi sẽ đổi phòng ký túc xá khác..."
Cậu vừa nói đến đây thì nước mắt lại tuôn rơi: "Tôi xin anh... Để tôi đi được không?"
Hàn Diệc vốn đã nghĩ đến việc gọi cảnh sát đến bắt họ, nhưng khi đối mặt với hai người này thì đã sớm mất đi bình tĩnh chỉ biết van xin tha thứ.
"Các người thả tôi ra đi, tôi sẽ không nói gì cả, một chữ cũng không nói..."
Trần Minh nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững: "Vậy em nói cho tôi biết, chúng tôi đã làm gì khiến em một hai đòi rời đi?"
Hàn Diệc do dự, Trần Minh nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn rồi liếm môi: "Là bởi vì chúng tôi ** em sao?"
Hàn Diệc không dám nhìn hắn mà mím môi quay mặt đi, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
"Không phải cái này sao? Vậy điều gì làm em muốn rời đi?"
Hàn Diệc cụp mắt xuống, cố gắng làm mình bình tĩnh để trả lời: "Không phải, là, là do tôi muốn rời đi..."
Giọng nói cậu yếu ớt mang theo tiếng nức nở, khi nói nước mắt đã lăn dài trên mặt.
Trần Túc liếc nhìn cậu và đột nhiên nói: "Tôi tưởng điều đầu tiên em làm khi ra ngoài là báo cảnh sát."
Tâm tư bị vạch trần khiến Hàn Dịch tái mặt, thấy ánh mắt u ám sâu thẳm của Trần Túc mà đành phải lắc đầu, "Không, không có..."
"Tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần các người thả tôi đi..."
"Tôi thề, tôi sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai..."
Bầu không khí yên tĩnh đến mức Hàn Diệc không dám thở mạnh, còn Trần Minh đột nhiên hừ một tiếng rồi nhìn sang Trần Túc vẫn im lặng nãy giờ.
"Em nói rồi, lấy dây thừng trói lại rồi ** đến khi nào ngoan thì cởi ra."
hoa huy*t phía dưới đã bị bọn họ ** hết rồi, bây giờ còn muốn chạy trốn sao?
Sắc mặt Trần Túc cũng có chút khó coi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Hàn Diệc rồi nói với Trần Minh: "Vậy thì trói lại đi."
Nghe y nói xong, Hàn Diệc cũng không thể nào không hiểu. Đột nhiên toàn thân cậu run lên, dùng sức mạnh bùng nổ không biết từ đâu mà đẩy Trần Minh đang đứng ở bên cạnh giường, sau đó chịu đựng cơn đau trên người lao ra khỏi cửa.
Vừa rồi Trần Túc chỉ khép hờ cửa mà không đóng lại hoàn toàn, cho nên Hàn Diệc may mắn lách được người ra ngoài từ khe cửa. Trần Minh ở phía sau tức giận chửi bới, sau đó vang lên tiếng bàn di chuyển.
Lúc Hàn Diệc chạy trốn cũng không dám quay đầu lại chỉ lo loạng choạng chạy trên hành lang, dưới thân bị ma sát khiến hai chân đau đớn run lên giống như có một cục đá cứng đang cọ xát hoa huy*t sưng tấy. Toàn thân cậu đã ướt đẫm mồ hôi, mấy lần suýt ngã nhưng vẫn cố bám vào tường đứng vững.
Cậu thở hổn hển quyết tâm không thể ngã xuống, không thể bị hai người kia bắt được.
Cậu chạy vào một khu rừng hẻo lánh, cuối cùng trốn trong nhà kho của căng tin phía sau rừng cây. Nơi đó có lối ra vào, cậu nhìn mấy lần lối đi dành cho công nhân và thầm nghĩ nếu tối nay không có chỗ nào để đi thì cứ trốn trong nhà kho.
Cậu ôm chặt lấy cơ thể run rẩy trốn trong rừng cây, dưới thân bị ma sát đến tê dại lại không dám khóc ra tiếng. Nỗi sợ cực lớn quanh quẩn trong đầu khiến từng phút từng giây trôi qua đối với cậu đều rất khó khăn.
"Ai đó? Trốn ở chỗ này để hù chết người hả!!" Một giọng nói sợ hãi của phụ nữ vang lên từ phía sau, Hàn Diệc cũng giật mình, hai mắt đỏ hoe, co ro trốn ở chỗ đó giống như một con thỏ hoảng sợ không dám nói lời nào.
Nhìn thấy cảnh này này, không biết tại sao người phụ nữ lại lập tức thở dài một hơi, "Cậu đi ra trước chứ đừng trốn ở chỗ này, chỗ tôi có nước nóng cho cậu tắm rửa."
Vì vậy, Hàn Diệc đi theo nghĩa phụ nữ đến căn phòng nhỏ trong căng tin. Dì đưa cho cậu một chậu nước nóng để lau người, sau đó đưa cho cậu một ly nước rồi thở dài: "Ai da, tôi từng thấy nhiều sinh viên bị các bạn học khác bắt nạt giống cậu rồi. Mấy đứa trẻ ngày nay hư quá, không lo học hành đàng hoàng mà tối ngày chỉ nghĩ đến việc bắt nạt người khác."
Hàn Diệc mím môi, cầm ly nước cúi đầu không nói.
Người phụ nữ vẫn còn cảm thán: "Này, cậu không biết à? Năm ngoái có một bạn không chịu nổi bị bắt nạt trong trường nên đã nhảy lầu tự tử đấy."
Hàn Diệc sửng sốt.
Tự tử?
Cậu ngẩng đầu lên và bối rối nhìn người phụ nữ tốt bụng trước mặt. Cậu thì sao? Cậu bị cưỡng hiếp và bắt nạt, vậy... Cậu cũng sẽ chọn cách tự tử sao?
Người phụ nữ thấy biểu cảm của cậu không ổn nên vội vàng thuyết phục: "Đứa nhỏ ngốc này, cậu đừng bắt chước bọn họ đó. Đừng để mấy chuyện này trong lòng, sau này xảy ra chuyện gì chỉ khiến cha mẹ đau lòng..."
"Có khó khăn thì nói, chứ đừng làm điều ngu ngốc."
Hàn Diệc nghẹn ngào, chợt nhớ lại lúc mình rời khỏi núi đã có tất cả các cô chú trong làng đến tiễn và đưa cậu đến tận bến xe, lúc đó cậu còn ngây thơ nói rằng mình phải sống tốt ở thành phố lớn và kiếm tiền dưỡng lão cho bọn họ.
Nhưng thực tế thì sao?
Cậu run bần bật khi nghĩ cái đêm đau đớn, xấu hổ và dâm dục đó.
"Cốc cốc..." Có tiếng gõ cửa, người phụ nữ đi ra mở cửa.
Hàn Diệc cầm ly nước ngồi đó, mắt ngấn nước.
"Bạn học!" Dì nói: "Bạn cùng phòng của cậu tới tìm cậu kìa!"
Hàn Diệc sửng sốt quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt trong ác mộng, Trần Túc mỉm cười cảm ơn sau đó ngước lên nhìn về hướng cậu, sự âm u toát lên từ trong mắt y chỉ có cậu mới hiểu được ý tứ sâu xa.
Hàn Diệc đột ngột đứng dậy, làm ly nước cũng rơi xuống đất.
Người phụ nữ vẫn mãi mê khen ngợi Trần Túc: "Tôi biết cậu đó. Cậu là chủ tịch hội sinh viên năm nay, trên cột bổ nhiệm vẫn còn dán ảnh của cậu, tôi nhớ rõ lắm."
Trần Túc mỉm cười rồi nói với người phụ nữ nhưng lại nhìn thẳng vào Hàn Diệc: "Thực xin lỗi, bạn cùng phòng của con là sinh viên năm nhất nên bất cẩn đi lạc, con đưa cậu ấy về ạ."
Người phụ nữ vừa nhường đường cho y đi vào vừa than thở: "Cậu nhóc này hình như bị người ta bắt nạt, vừa rồi còn trốn ở trong rừng cây khóc, lúc về nhớ phải an ủi hắn một chút."
Trần Túc mỉm cười càng sâu, trầm giọng nói: "Dì yên tâm, chúng con sẽ an ủi hắn thật tốt."
Hô hấp của Hàn Diệc ngưng trệ, nhìn người đàn ông chậm rãi đi về phía mình mà cảm tưởng như sắp rơi vào vực thẳm một vô tận không có lối thoát.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Chẳng ai biết bữa tiệc dâm dục này đã kéo dài bao lâu. Hàn Diệc giống như một món đồ chơi hỏng bị hai anh em đè dưới thân rót đầy tinh dịch hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ có thể vô thức mở rộng hai chân để cho tinh dịch chảy ra, trong miệng mơ hồ phát ra những tiếng xin tha đứt quãng.
Trong trạng thái mơ màng cậu được đút cho uống một viên thuốc đắng, giọng nói loáng thoáng của một người đàn ông vang lên bên tai cậu, "Cậu ta đâu phải đàn bà uống cái này có tác dụng không? hoa huy*t ăn nhiều tinh dịch như vậy đừng có mang thai thật..."
"Chắc là không, tiêm cho cậu ấy thêm một mũi thuốc tránh thai nữa."
"Bắn vào trong đúng là sướng chết..."
Những lời sau đó dần dần nhỏ hơn nên Hàn Diệc không nghe rõ, ý thức của cậu dường như đã bay tới tận chân trời nơi có một tia sáng ấm áp bao phủ lấy cậu, cậu muốn đắm chìm trong hơi ấm đó chứ không muốn trở về.
Khi ý thức trở lại lần nữa, cậu cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát và vô cùng đau nhức. Đặc biệt là nửa người dưới có hai chân không khép lại được, nơi bị xâm phạm thô bạo kia hiện giờ nóng như lửa đốt mà trong cơ thể hình như vẫn còn có cảm giác bị thứ đó xỏ xuyên qua.
Hàn Diệc run rẩy đứng dậy khỏi chiếc giường chật hẹp, cậu không nằm trên giường của mình mà là của Trần Minh. Lúc này hai anh em không ở trong ký túc xá, cậu run tay vén tấm chăn mỏng trên người lên mới nhìn thấy thân thể trần truồng in đầy những vết hôn.
Giữa hai chân toàn là vết bầm tím và hoa huy*t vẫn còn sưng đỏ, bị hai anh em xâm phạm ác liệt khiến hoa huy*t nhỏ hẹp trở nên dâm đãng, thậm chí còn có thể nhìn thấy miếng bông gòn y tế được nhét bên trong.
Mặt Hàn Diệc tái nhợt, nhìn bộ dạng thê thảm giữa hai chân lập tức che miệng lặng lẽ khóc.
Tại sao?
Tại sao lại trở nên như thế này?
Hàn Diệc khóc đến cả người run lên, không phản ứng gì cho đến khi cơ thể trần trụi cảm nhận được hơi lạnh dần xâm nhập trong không khí.
Cậu muốn rời khỏi đây.
Cậu không thể ở lại đây được nữa, cậu muốn tố cáo với giảng viên, hoặc hoặc báo cảnh sát rằng cậu đã bị cưỡng hiếp.
Cậu muốn bắt hai người đó.
Hàn Diệc hoang mang suy nghĩ, trong phút chốc đã quên mất rằng bản thân vốn luôn che đậy cơ thể song tính suốt bấy lâu nay, bây giờ lại tình nguyện tiết lộ bí mật này chỉ để bắt giữ hai người đàn ông đã cưỡng hiếp mình.
Cậu giận run người, nhìn tới nhìn lui tìm quần áo để nhanh chóng rời khỏi đây nhân lúc bọn họ còn chưa về.
Cậu không tìm được quần áo của mình nên đành chộp đại một chiếc áo sơ mi, cố nén cảm giác ghê tởm mà mặc vào. Chân vừa chạm đất thì thân thể mềm nhũn đã trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt của Hàn Diệc nhất thời trở nên tái nhợt rồi chẳng mấy chốc trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hạ thân truyền đến từng đợt đau đớn và hai chân vừa bủn xỉn không còn sức lực, lúc cậu ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo đã mệt đến không thở nổi, khóe mắt cũng đỏ bừng.
Cậu cố gắng đứng dậy đi lấy chiếc quần trong túi hành lý của mình ra mặc vào, lúc mặc quần lót vào cậu lại không kìm được rơi nước mắt.
Đau quá.
hoa huy*t sưng tấy đến mức không khép chân lại được, lúc mặc quần lót vào chỉ cảm thấy nóng rát đến độ không chịu nổi. Mới đi mấy bước hoa huy*t đã cảm thấy đau rát vì bị cọ xát vào đồ lót thô ráp, mỗi lần như thế Hàn Diệc đều không nhịn được mím môi.
Cậu bám vào tường đi đến cửa phòng lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, dùng hết sức cũng không mở ra được. Cậu gọi các bạn học ngoài cửa, nhưng chẳng nghe thấy một tiếng động nào ngoài hành lang.
Hàn Diệc hoàn toàn hoảng loạn.
Cho đến khi một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài: "Ai ở bên trong thế?"
Hàn Diệc giật mình, trong mắt hiện lên niềm vui: "Bạn học, bạn học, tôi bị nhốt ở bên trong, cậu giúp tôi ra ngoài được không?"
Người kia ồ lên một tiếng rồi lại nói: "Vậy cậu chờ một chút, tôi đi tìm quản lý ký túc xá."
Nói xong hắn ta bỏ đi, nghe thấy tiếng bước chân xa dần thì Hàn Diệc mới thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí cậu còn bắt đầu lên kế hoạch, sau khi ra ngoài điều đầu tiên cậu làm là gọi cảnh sát đến thu thập chứng cứ để bắt giữ hai người đó.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy bạn học quay lại, Hàn Diệc tiếp tục đợi một hồi rốt cuộc cũng nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân. Cậu vui mừng khôn xiết lập tức hỏi: "Bạn học, tìm được chìa khóa chưa?"
"Bạn học" cười khẽ một tiếng khiến da đầu của Hàn Diệc cảm thấy tê dại, lùi lại một bước theo bản năng.
Người ngoài cửa thản nhiên nói: "Bạn học nhỏ, em muốn đi đâu?"
Trải qua cơn đau đớn tột cùng sau khi bị cưỡng hiếp, khuôn mặt của Hàn Diệc trở nên tái nhợt và toàn thân run rẩy không kiểm soát.
"Nghe nói em muốn đi ra, nên tôi cố tình trở về mở cửa cho em."
Khi giọng nói đó vang lên, Hàn Diệc đồng thời nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa. Cậu chợt định thần lại, cả người lập tức rơi vào trong hầm băng.
Không, không thể để người đó vào...
Hàn Diệc sợ hãi lùi lại mấy bước, nhìn cửa ký túc xá như nhìn thấy cái miệng nhuốm đầy máu của quái vật. Bỗng chốc cậu nghĩ ra gì đó, kéo lê thân thể đau nhức đẩy chiếc bàn chặn lại trước cửa, trong lúc kéo làm sách vở với đồ lặt vặt trên bàn đều rơi xuống.
Người bên ngoài nghe thấy âm thanh vang lên trong phòng nên dừng lại, giọng nói trở nên trầm thấp uy hiếp: "Bạn học nhỏ, tôi khuyên em đừng làm bậy."
Hàn Diệc tái mặt, tiếp tục kéo chiếc bàn chặn trước cửa.
Người ngoài cửa dường như đã bị chọc giận, vặn tay nắm cửa vài cái rồi đá văng cánh cửa trước khi Hàn Diệc kịp chặn cửa lại. Cậu giật mình nhìn thấy người đàn ông bước thẳng lên bàn để đi vào phòng, lập tức hét lên rồi lập tức trốn sang một bên.
Trần Minh nhanh tay túm lấy cổ cậu rồi dùng sức ném cậu lên giường.
"A..."
Trong lúc vùng vẫy, hoa huy*t giữa hai chân bị cọ xát vô cùng đau đớn. Lúc Hàn Diệc bị ném lên giường bất chợt nghẹn ngào kêu kên hai tiếng.
Trần Minh vô cùng tức giận đóng sầm cửa lại, sắc mặt hầm hầm đứng ở trước mặt Hàn Diệc, "Bị ** đến mức không khép chân lại được còn muốn chạy đi đâu hả?"
Hàn Diệc khóc lóc lẩn trốn vào thành giường, co ro như một quả bóng. Cậu biết mình nên đứng lên chiến đấu như một người đàn ông thực thụ, nhưng cậu thật sự quá sợ hãi. Hiện giờ nhìn thấy người đàn ông đã từng cưỡng hiếp mình cũng đủ khiến thân thể cậu không khỏi run lên, đặc biệt là cảm giác đau đớn giữa hai chân lúc nào cũng nhắc cậu nhớ trận xâm phạm giống hệt tra tấn đó.
"Đừng, đừng tới đây..." Hàn Diệc hoảng loạn kêu lên, ước gì thời gian có thể quay ngược lại ngày đó thì cho dù có chết cậu cũng không bước vào nơi này.
Có tiếng động ngoài cửa, Trần Túc cau mày bước vào.
Y tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy căn phòng bừa bộn, nhìn Trần Minh và Hàn Diệc đang co ro trong góc rồi bất mãn nói: "Chuyện gì vậy?"
Trần Minh nở nụ cười dữ tợn và trả lời: "Còn xảy ra chuyện gì được, bạn học nhỏ muốn trốn đi nhưng bị em phát hiện."
Trần Minh liếc mắt nhìn Hàn Diệc, cau mày hỏi: "Đây không phải ký túc xá của em sao? Em muốn đi đâu?"
Hàn Diệc mím môi, giọng nói cũng trở nên nức nở: "Là do, do tôi sai, tôi sẽ đổi phòng ký túc xá khác..."
Cậu vừa nói đến đây thì nước mắt lại tuôn rơi: "Tôi xin anh... Để tôi đi được không?"
Hàn Diệc vốn đã nghĩ đến việc gọi cảnh sát đến bắt họ, nhưng khi đối mặt với hai người này thì đã sớm mất đi bình tĩnh chỉ biết van xin tha thứ.
"Các người thả tôi ra đi, tôi sẽ không nói gì cả, một chữ cũng không nói..."
Trần Minh nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững: "Vậy em nói cho tôi biết, chúng tôi đã làm gì khiến em một hai đòi rời đi?"
Hàn Diệc do dự, Trần Minh nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn rồi liếm môi: "Là bởi vì chúng tôi ** em sao?"
Hàn Diệc không dám nhìn hắn mà mím môi quay mặt đi, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
"Không phải cái này sao? Vậy điều gì làm em muốn rời đi?"
Hàn Diệc cụp mắt xuống, cố gắng làm mình bình tĩnh để trả lời: "Không phải, là, là do tôi muốn rời đi..."
Giọng nói cậu yếu ớt mang theo tiếng nức nở, khi nói nước mắt đã lăn dài trên mặt.
Trần Túc liếc nhìn cậu và đột nhiên nói: "Tôi tưởng điều đầu tiên em làm khi ra ngoài là báo cảnh sát."
Tâm tư bị vạch trần khiến Hàn Dịch tái mặt, thấy ánh mắt u ám sâu thẳm của Trần Túc mà đành phải lắc đầu, "Không, không có..."
"Tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần các người thả tôi đi..."
"Tôi thề, tôi sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai..."
Bầu không khí yên tĩnh đến mức Hàn Diệc không dám thở mạnh, còn Trần Minh đột nhiên hừ một tiếng rồi nhìn sang Trần Túc vẫn im lặng nãy giờ.
"Em nói rồi, lấy dây thừng trói lại rồi ** đến khi nào ngoan thì cởi ra."
hoa huy*t phía dưới đã bị bọn họ ** hết rồi, bây giờ còn muốn chạy trốn sao?
Sắc mặt Trần Túc cũng có chút khó coi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Hàn Diệc rồi nói với Trần Minh: "Vậy thì trói lại đi."
Nghe y nói xong, Hàn Diệc cũng không thể nào không hiểu. Đột nhiên toàn thân cậu run lên, dùng sức mạnh bùng nổ không biết từ đâu mà đẩy Trần Minh đang đứng ở bên cạnh giường, sau đó chịu đựng cơn đau trên người lao ra khỏi cửa.
Vừa rồi Trần Túc chỉ khép hờ cửa mà không đóng lại hoàn toàn, cho nên Hàn Diệc may mắn lách được người ra ngoài từ khe cửa. Trần Minh ở phía sau tức giận chửi bới, sau đó vang lên tiếng bàn di chuyển.
Lúc Hàn Diệc chạy trốn cũng không dám quay đầu lại chỉ lo loạng choạng chạy trên hành lang, dưới thân bị ma sát khiến hai chân đau đớn run lên giống như có một cục đá cứng đang cọ xát hoa huy*t sưng tấy. Toàn thân cậu đã ướt đẫm mồ hôi, mấy lần suýt ngã nhưng vẫn cố bám vào tường đứng vững.
Cậu thở hổn hển quyết tâm không thể ngã xuống, không thể bị hai người kia bắt được.
Cậu chạy vào một khu rừng hẻo lánh, cuối cùng trốn trong nhà kho của căng tin phía sau rừng cây. Nơi đó có lối ra vào, cậu nhìn mấy lần lối đi dành cho công nhân và thầm nghĩ nếu tối nay không có chỗ nào để đi thì cứ trốn trong nhà kho.
Cậu ôm chặt lấy cơ thể run rẩy trốn trong rừng cây, dưới thân bị ma sát đến tê dại lại không dám khóc ra tiếng. Nỗi sợ cực lớn quanh quẩn trong đầu khiến từng phút từng giây trôi qua đối với cậu đều rất khó khăn.
"Ai đó? Trốn ở chỗ này để hù chết người hả!!" Một giọng nói sợ hãi của phụ nữ vang lên từ phía sau, Hàn Diệc cũng giật mình, hai mắt đỏ hoe, co ro trốn ở chỗ đó giống như một con thỏ hoảng sợ không dám nói lời nào.
Nhìn thấy cảnh này này, không biết tại sao người phụ nữ lại lập tức thở dài một hơi, "Cậu đi ra trước chứ đừng trốn ở chỗ này, chỗ tôi có nước nóng cho cậu tắm rửa."
Vì vậy, Hàn Diệc đi theo nghĩa phụ nữ đến căn phòng nhỏ trong căng tin. Dì đưa cho cậu một chậu nước nóng để lau người, sau đó đưa cho cậu một ly nước rồi thở dài: "Ai da, tôi từng thấy nhiều sinh viên bị các bạn học khác bắt nạt giống cậu rồi. Mấy đứa trẻ ngày nay hư quá, không lo học hành đàng hoàng mà tối ngày chỉ nghĩ đến việc bắt nạt người khác."
Hàn Diệc mím môi, cầm ly nước cúi đầu không nói.
Người phụ nữ vẫn còn cảm thán: "Này, cậu không biết à? Năm ngoái có một bạn không chịu nổi bị bắt nạt trong trường nên đã nhảy lầu tự tử đấy."
Hàn Diệc sửng sốt.
Tự tử?
Cậu ngẩng đầu lên và bối rối nhìn người phụ nữ tốt bụng trước mặt. Cậu thì sao? Cậu bị cưỡng hiếp và bắt nạt, vậy... Cậu cũng sẽ chọn cách tự tử sao?
Người phụ nữ thấy biểu cảm của cậu không ổn nên vội vàng thuyết phục: "Đứa nhỏ ngốc này, cậu đừng bắt chước bọn họ đó. Đừng để mấy chuyện này trong lòng, sau này xảy ra chuyện gì chỉ khiến cha mẹ đau lòng..."
"Có khó khăn thì nói, chứ đừng làm điều ngu ngốc."
Hàn Diệc nghẹn ngào, chợt nhớ lại lúc mình rời khỏi núi đã có tất cả các cô chú trong làng đến tiễn và đưa cậu đến tận bến xe, lúc đó cậu còn ngây thơ nói rằng mình phải sống tốt ở thành phố lớn và kiếm tiền dưỡng lão cho bọn họ.
Nhưng thực tế thì sao?
Cậu run bần bật khi nghĩ cái đêm đau đớn, xấu hổ và dâm dục đó.
"Cốc cốc..." Có tiếng gõ cửa, người phụ nữ đi ra mở cửa.
Hàn Diệc cầm ly nước ngồi đó, mắt ngấn nước.
"Bạn học!" Dì nói: "Bạn cùng phòng của cậu tới tìm cậu kìa!"
Hàn Diệc sửng sốt quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt trong ác mộng, Trần Túc mỉm cười cảm ơn sau đó ngước lên nhìn về hướng cậu, sự âm u toát lên từ trong mắt y chỉ có cậu mới hiểu được ý tứ sâu xa.
Hàn Diệc đột ngột đứng dậy, làm ly nước cũng rơi xuống đất.
Người phụ nữ vẫn mãi mê khen ngợi Trần Túc: "Tôi biết cậu đó. Cậu là chủ tịch hội sinh viên năm nay, trên cột bổ nhiệm vẫn còn dán ảnh của cậu, tôi nhớ rõ lắm."
Trần Túc mỉm cười rồi nói với người phụ nữ nhưng lại nhìn thẳng vào Hàn Diệc: "Thực xin lỗi, bạn cùng phòng của con là sinh viên năm nhất nên bất cẩn đi lạc, con đưa cậu ấy về ạ."
Người phụ nữ vừa nhường đường cho y đi vào vừa than thở: "Cậu nhóc này hình như bị người ta bắt nạt, vừa rồi còn trốn ở trong rừng cây khóc, lúc về nhớ phải an ủi hắn một chút."
Trần Túc mỉm cười càng sâu, trầm giọng nói: "Dì yên tâm, chúng con sẽ an ủi hắn thật tốt."
Hô hấp của Hàn Diệc ngưng trệ, nhìn người đàn ông chậm rãi đi về phía mình mà cảm tưởng như sắp rơi vào vực thẳm một vô tận không có lối thoát.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương