Chiếm Hữu Cực Độ
Chương 59: C59: Chương 59
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Dòng máu nóng bỏng bắn tung tóe lên mặt cậu, bên tai vang lên một âm thanh chói tai. Sau một tiếng ù dài hội tụ thành một loạt âm thanh sắc bén nổ tung trong đầu cậu, xé nát lý trí còn sót lại của Lâm Hiểu.
Những giọt máu ấm áp nhiễu xuống trán rồi rơi vào mắt cậu, trước mắt cậu toàn là màu máu đỏ tươi.
Tim vẫn còn đập trong lồng ngực, hơi thở rất nặng nề nhưng người này hình như đã chết từ lâu, trong đôi mắt chỉ còn nhìn thấy một màu đen tăm tối.
Thân hình to lớn trước mặt loạng choạng ngã xuống, cậu cũng khập khiễng ngã xuống ghế ô tô. Trong bóng tối vang lên tiếng súng, viên đạn xuyên qua da thịt rồi tiếng người đang núp trong bụi cỏ trong ngã xuống và tiếng rên rỉ nghẹn ngào vang lên.
Tiếng ù tai đột ngột khiến cậu không thể nghe rõ bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa thỉnh thoảng bùng lên trong khu rừng rậm tối tăm rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu ngồi co ro trên ghế trong khi mở to mắt, hơi thở nặng nề. Mọi thứ trước mặt như một thước phim quay chậm, có người lặng lẽ bước đến nhưng cũng có người kết thúc sinh mạng trong cơn phẫn nộ.
Còn cậu chỉ biết ngồi co ro trên ghế bịt đôi tai đang ù đi, các đốt ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch nhưng cậu vẫn không thể ngăn được cơ thể run rẩy.
Máu dính trên trán cậu nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán hòa với máu chảy xuống ngay chóp mũi. Giữa hai tai dường như có một lớp màng mỏng, tiếng gào thét dường như đã bị lớp màng mỏng này ngăn cách hết.
Cậu loáng thoáng nghe thấy có người nói: "Ở đằng kia!"
"Chết tiệt, đây là mồi nhử!"
"Trốn!"
Đôi mắt của Lâm Hiểu dần mở to.
Vậy... Cậu có phải là mồi nhử không?
Cậu chợt nhớ đến ánh mắt sâu thẳm mà người đàn ông đó dành cho mình trước khi quay người rời đi, nó có ý nghĩa thế sao?
Không được xuống xe, ngoan ngoãn ở lại đây.
Chẳng qua là để cậu khỏi chạy lung tung và thực hiện bổn phận của một mồi nhử.
Cho nên ngay cả khi cậu bị bắt và bị chĩa súng cũng không sao. Nỗi sợ hãi và bất an của cậu không nằm trong những thứ khiến hắn băn khoăn. Phải chăng vì hắn đã biết trước kết quả và tin vào năng lực của bản thân nên mới không quan tâm?
Hắn dùng cậu làm mồi nhử để tiêu diệt kẻ thù, cậu nên vui mừng mới phải.
Nhưng, nhưng...
Lâm Hiểu nhắm mắt lại rồi từng giọt nước mắt trào ra, cậu mím chặt môi không để mình phát ra âm thanh, nỗi buồn lặng lẽ dâng trào trong xe.
Người câu cá có quan tâm đến cảm giác của mồi nhử không?
Không, họ chỉ muốn đạt được mục tiêu của mình nên không quan tâm đến những hy sinh mà người khác phải gánh chịu.
Có ai biết được sự hoảng loạn của cậu vào giây phút sinh tử đó.
Bản năng trân trọng sự sống của Lâm Hiểu đã ăn sâu vào xương cốt, nếu là ngày thường cậu nghĩ mình sẽ khóc lóc thảm thiết và cầu xin đối phương đừng giết mình.
Cho dù có bị sỉ nhục và đánh đập, cậu cũng không quan tâm đâu vì cậu muốn được sống.
Nhưng bởi vì lời nói của người đàn ông mà cậu cố gắng áp chế bản năng sinh tồn trong lòng, chịu đựng kết cục mà ai cũng dễ dàng đoán được, chờ đợi cái chết cuối cùng.
Trong vài giây, cậu thực sự muốn bỏ cuộc.
Hắn sẽ không đến nên hãy cầu xin đi, đừng dại dột mà mong đợi một kẻ giết người sẽ quay lại cứu mình. Nhưng sự thật là hắn đã quay lại, người uy hiếp cậu không thể đến gần cậu nữa nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu trốn trong xe, tuyệt vọng lau nước mắt.
Cậu không muốn hắn thấy mình vô dụng, khóc lóc cũng là một chuyện vô dụng.
Chỗ gò má bị đánh rất đau, mặt có vẻ cũng đã sưng tấy và khóe miệng nứt ra, cậu đưa tay lau một cái đã thấy trên tay dính toàn là máu.
Không biết qua bao lâu, gió ngừng và mưa cũng tạnh.
Cuộc giằng co khốc liệt trong rừng rậm biến mất trong chớp mắt, mây mù biến mất lộ ra vầng trăng tròn xua tan bóng tối trước mắt.
Tiếng bước chân đều đều vang lên rồi dừng lại ở cửa xe.
Lâm Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, chậm rãi nhìn bóng người đó. Khóe môi cậu giật giật, nhưng lại không thể cất tiếng gọi hắn nổi.
Mũ của người đàn ông đã bị vứt đi, dưới ánh trăng mái tóc của tỏa ra một điểm sáng nhỏ. Ánh trăng chiếu xuống sau lưng khiến cái bóng của hắn trở nên vô cùng to lớn và lạnh lẽo.
Xuyên màn đêm đôi mắt ấy cũng le lói chút ánh sáng, lặng lẽ nhìn xuống cậu như thường lệ.
"Sợ sao?"
Lâm Hiểu bỗng nhiên tỉnh lại, cúi đầu dùng tay nắm khuy góc quần áo, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe được.
"Dạ, một chút."
Sẽ không có ai quan tâm đến sự hoảng loạn và tuyệt vọng của cậu nên cũng không cần phải nói nhiều.
Tống Diêm nhìn cậu rồi đột nhiên đưa tay nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua môi cậu, giọng nói có chút lạnh lẽo.
"Bị thương?"
Lâm Hiểu không biết suy nghĩ gì mà cụp mắt xuống tránh né sự đụng chạm của người đàn ông. Cậu nhìn đối phương, mím môi trầm giọng nói: "Không sao đâu."
Đầu ngón tay của người đàn ông khựng lại, hắn im lặng nhìn vào đầu ngón tay, sâu trong mắt hiện lên một tia sáng đen tối.
Lâm Hiểu đang chống đối hắn, không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà bóng dáng nho nhỏ đã toát ra vài phần bướng bỉnh. Tống Diêm nghiêng đầu nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng khó tả, hắn cởi khẩu trang xuống để lộ đôi môi mỏng mím thành một đường.
"Đi thôi."
Nói xong hắn đóng cửa xe ở chỗ Lâm Hiểu, lên xe từ một bên khác. Tiếng cửa xe đóng lại nặng nề cắt đứt tiếng côn trùng kêu trong rừng rậm, trong chiếc xe yên tĩnh chỉ có tiếng hai hơi thở nhẹ nhàng đan xen vào nhau.
Xe chậm rãi rời khỏi khu rừng rậm rạp, Lâm Hiểu mới ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mọi thứ tối đen như mực, như thể cuộc xung đột vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua.
Không ai biết cậu đã trải qua những gì trong mấy phút đó, chỉ có vết sưng tấy trên má vẫn luôn âm thầm nhắc nhở cậu rằng đó không phải ảo giác. Nỗi sợ hãi khi cận kề với cái chết là có thật, và việc bị người khác bỏ rơi ở đây để làm mồi nhử cũng là thật.
Cậu không biết Tống Diêm đã giải quyết những kẻ theo dõi đó thế nào, cậu cũng không muốn tò mò nhiều hơn làm gì. Cậu chỉ thắt dây an toàn rồi co ro vào ghế, như thể đó là cách duy nhất khiến cậu có cảm giác an toàn.
Cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, vô hồn như một con búp bê.
Tống Diêm sẽ không bao giờ nói cho cậu biết lý do hay giải thích, nhưng điều này cũng không ngăn được cậu tức giận.
Sau khi lái được một quãng đường nhất định, hắn đỗ xe bên đường.
Lông mi cụp xuống của Lâm Hiểu run rẩy, ngón tay lo lắng co rúm lại.
Xe tắt máy khiến một sự im lặng chết chóc bao trùm toàn bộ không gian, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Tống Diêm dùng tay gõ nhẹ vào vô lăng, liếc nhìn người đang ngồi yên lặng với vẻ mặt thản nhiên xen lẫn nôn nóng.
"Có chuyện muốn nói không?"
Lâm Hiểu nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai mắt Tống Diêm chậm rãi nheo lại, cửa sổ hạ xuống giúp không khí trong lành tràn vào thổi bay cảm giác nặng nề trong xe.
Hắn tựa khuỷu tay vào cửa sổ và thong thả châm một điếu thuốc.
Tiếng bật lửa vang lên trong không gian vắng lặng, ngọn lửa bập bùng và một làn khói bốc lên cuốn theo làn gió, chẳng mấy chốc khiến cả toa xe tràn ngập mùi thuốc lá ngột ngạt.
Người đàn ông rít một hơi thuốc, tàn thuốc lập lòe trong bóng tối, sau một lúc giọng nói hơi khàn của hắn mới vang lên: "Cho cậu suy nghĩ một phút, sau đó nói cho tôi biết cậu muốn nói gì."
Nhìn bề ngoài hắn trông giống như một thợ săn kiên nhẫn đang chờ đợi con mồi, nhưng thực tế ngón tay đang thỉnh thoảng gõ nhẹ vào vô lăng đã tiết lộ tâm trạng bực bội hiện tại của hắn.
Bầu không khí thật kỳ lạ.
Rõ ràng hắn muốn thả người ở đó làm mồi nhử, lái xe trong rừng rậm không tiện nên muốn đối phó với những người đó thì phải để bọn họ xuống xe. Sau khi bọn họ xuống xe, lợi dụng Lâm Hiểu để chuyển hướng sự chú ý chính là cơ hội để hắn tiêu diệt hết đám ruồi bọ phiền toái này.
Trong mắt hắn thì đây chỉ là sự hợp tác, hắn không cần quan tâm đến tâm trạng của "mồi nhử" mà chỉ cần đạt được mục tiêu, nhưng cảm giác cáu kỉnh càng lúc càng lớn này là thế nào đây.
Người đàn ông không ngu ngốc, hắn có thể cảm nhận được sự xa cách của Lâm Hiểu.
Cậu đang phản kháng bằng sự im lặng.
Khi Tống Diêm đi đến kết luận này sắc mặt đã rất khó coi, như thể quyền lực của hắn đang bị thách thức.
Hắn nhìn mình qua gương chiếu hậu bên hông với khuôn mặt cứng ngắc, thầm nghĩ rằng mình đã cho cậu quá nhiều tự do, những quyền tự do này đã khiến Lâm Hiểu quên đi nghĩa vụ của mình và vượt quá giới hạn.
Trong im lặng, Tống Diêm nghe được âm thanh rất nhỏ của giọt nước rơi xuống.
Trong cánh đồng bát ngát tiếng côn trùng cũng dường như trở nên xa xăm hơn, tiếng nước nhỏ giọt được khuếch đại đến vô hạn, đầu ngón tay cầm điếu thuốc của Tống Diêm bỗng khựng lại.
Người nãy giờ im lặng lúc này mới cúi mặt thật sâu, thân thể yếu ớt bị dây đai an toàn kiềm lại như muốn trói chặt cậu ở đó.
Có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi vai run nhẹ, hơi thở dồn dập và tiếng khóc bị kìm nén.
Đôi mắt xanh dừng lại giây lát ở nơi không ai có thể nhìn thấy, sau đó càng ngày càng sâu thẳm như một vùng biển tối tăm.
Lâm Hiểu khóc.
Khóc rất buồn nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Giống như một bộ phim câm, trong đó cậu là người duy nhất bộc lộ hết những nỗi bất bình của chính mình.
Từ góc nhìn của Tống Diêm, hắn thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy tỏa ra vào thời điểm giọt nước rơi xuống.
Điếu thuốc chưa hút xong đã bị dập tắt bằng đầu ngón tay, Tống Diêm liếc nhìn thân hình đang cuộn tròn một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm cậu nâng khuôn mặt đó lên.
Đó là một khuôn mặt hoàn toàn ướt đẫm nước mắt với một bên gò má còn hơi sưng tấy. Nhưng dưới những giọt nước mắt nhu nhược vẫn khó che giấu sự non nớt và xanh xao của mình, sau khi bị nước mắt mặn chát làm ướt lại toát ra một vẻ đẹp rung động lòng người.
Ánh mắt của Tống Diêm lướt qua những giọt nước mắt đang chậm rãi chảy xuống của cậu, cuối cùng dán chặt vào đôi mắt ẩm ướt đó.
Những giọt nước mắt lóe lên, hắn có thể khiến chúng rơi xuống chỉ với một chút sức lực.
Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông đã khống chế toàn bộ cằm của cậu, cậu khó khăn ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông trong tầm nhìn mơ hồ.
"Tại sao lại khóc?"
Lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc nào, như thể trước nay chưa hề có bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc ấy Lâm Hiểu đột nhiên có một cảm giác thất bại khó tả, cậu không nên tùy hứng, ít nhất không nên khóc trước mặt hắn.
Cậu không muốn trả lời, nhưng người đàn ông bóp cằm mạnh hơn khiến cậu cảm thấy quai hàm đau nhói như thể sắp bị bóp nát. Những giọt nước mắt nóng hổi mang theo quá nhiều cảm xúc cuối cùng cũng rơi xuống, rơi tí tách vào mu bàn tay của người đàn ông.
Nóng như thiêu đốt.
Lâm Hiểu nhắm mắt lại, thở dốc rồi mở miệng: "Ngài... ngài đã nghĩ gì khi bỏ tôi lại?"
Vẻ mặt Tống Diêm thậm chí còn không hề thay đổi, hắn nhìn người đang nhắm mắt lại có vẻ như đang rất đau buồn, bình tĩnh trả lời.
"Tôi tự hỏi liệu cậu có nghe lời không."
Ánh mắt hắn nặng nề rơi vào khuôn mặt hơi sưng lên của Lâm Hiểu: "Rõ ràng là cậu nghe lời, nhưng không phải rất nghe lời."
Giọng nói của Lâm Hiểu bắt đầu run rẩy, không biết là do lời nói lạnh lùng của người đàn ông hay là do màn đêm tĩnh lặng.
"Tôi sợ lắm."
"Khi ngài bỏ tôi lại, tôi, tôi đã rất sợ hãi..."
Đôi mắt đẹp đó lại mở ra, ánh nước làm mờ tầm nhìn nên Lâm Tiêu hoảng sợ.
Đưa tay ra lau.
"Tôi tưởng ngài sẽ không trở lại..."
Người đàn ông buông cậu ra rồi lạnh lùng ngồi lại ghế, nghe được tiếng thút thít mà khuôn mặt hiện lên vẻ u ám, cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực dần dần dâng lên.
"Tôi nghĩ cậu nên nhận thức được tình hình lúc đó."
"Tôi biết..."
"Vậy à?" Tống Diêm nheo mắt lại, hỏi: "Cậu đang lên án tôi à?"
Lâm Hiểu lắc đầu, khóc đến choáng váng nên cậu vô thức muốn nắm bắt thứ gì đó, nhìn hai tay người đàn ông đặt trên vô lăng, bộ não thiếu oxy không thể tự chủ thốt lên.
"Tôi sợ lắm."
"Ngài ôm tôi một cái được không?"
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Dòng máu nóng bỏng bắn tung tóe lên mặt cậu, bên tai vang lên một âm thanh chói tai. Sau một tiếng ù dài hội tụ thành một loạt âm thanh sắc bén nổ tung trong đầu cậu, xé nát lý trí còn sót lại của Lâm Hiểu.
Những giọt máu ấm áp nhiễu xuống trán rồi rơi vào mắt cậu, trước mắt cậu toàn là màu máu đỏ tươi.
Tim vẫn còn đập trong lồng ngực, hơi thở rất nặng nề nhưng người này hình như đã chết từ lâu, trong đôi mắt chỉ còn nhìn thấy một màu đen tăm tối.
Thân hình to lớn trước mặt loạng choạng ngã xuống, cậu cũng khập khiễng ngã xuống ghế ô tô. Trong bóng tối vang lên tiếng súng, viên đạn xuyên qua da thịt rồi tiếng người đang núp trong bụi cỏ trong ngã xuống và tiếng rên rỉ nghẹn ngào vang lên.
Tiếng ù tai đột ngột khiến cậu không thể nghe rõ bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa thỉnh thoảng bùng lên trong khu rừng rậm tối tăm rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu ngồi co ro trên ghế trong khi mở to mắt, hơi thở nặng nề. Mọi thứ trước mặt như một thước phim quay chậm, có người lặng lẽ bước đến nhưng cũng có người kết thúc sinh mạng trong cơn phẫn nộ.
Còn cậu chỉ biết ngồi co ro trên ghế bịt đôi tai đang ù đi, các đốt ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch nhưng cậu vẫn không thể ngăn được cơ thể run rẩy.
Máu dính trên trán cậu nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán hòa với máu chảy xuống ngay chóp mũi. Giữa hai tai dường như có một lớp màng mỏng, tiếng gào thét dường như đã bị lớp màng mỏng này ngăn cách hết.
Cậu loáng thoáng nghe thấy có người nói: "Ở đằng kia!"
"Chết tiệt, đây là mồi nhử!"
"Trốn!"
Đôi mắt của Lâm Hiểu dần mở to.
Vậy... Cậu có phải là mồi nhử không?
Cậu chợt nhớ đến ánh mắt sâu thẳm mà người đàn ông đó dành cho mình trước khi quay người rời đi, nó có ý nghĩa thế sao?
Không được xuống xe, ngoan ngoãn ở lại đây.
Chẳng qua là để cậu khỏi chạy lung tung và thực hiện bổn phận của một mồi nhử.
Cho nên ngay cả khi cậu bị bắt và bị chĩa súng cũng không sao. Nỗi sợ hãi và bất an của cậu không nằm trong những thứ khiến hắn băn khoăn. Phải chăng vì hắn đã biết trước kết quả và tin vào năng lực của bản thân nên mới không quan tâm?
Hắn dùng cậu làm mồi nhử để tiêu diệt kẻ thù, cậu nên vui mừng mới phải.
Nhưng, nhưng...
Lâm Hiểu nhắm mắt lại rồi từng giọt nước mắt trào ra, cậu mím chặt môi không để mình phát ra âm thanh, nỗi buồn lặng lẽ dâng trào trong xe.
Người câu cá có quan tâm đến cảm giác của mồi nhử không?
Không, họ chỉ muốn đạt được mục tiêu của mình nên không quan tâm đến những hy sinh mà người khác phải gánh chịu.
Có ai biết được sự hoảng loạn của cậu vào giây phút sinh tử đó.
Bản năng trân trọng sự sống của Lâm Hiểu đã ăn sâu vào xương cốt, nếu là ngày thường cậu nghĩ mình sẽ khóc lóc thảm thiết và cầu xin đối phương đừng giết mình.
Cho dù có bị sỉ nhục và đánh đập, cậu cũng không quan tâm đâu vì cậu muốn được sống.
Nhưng bởi vì lời nói của người đàn ông mà cậu cố gắng áp chế bản năng sinh tồn trong lòng, chịu đựng kết cục mà ai cũng dễ dàng đoán được, chờ đợi cái chết cuối cùng.
Trong vài giây, cậu thực sự muốn bỏ cuộc.
Hắn sẽ không đến nên hãy cầu xin đi, đừng dại dột mà mong đợi một kẻ giết người sẽ quay lại cứu mình. Nhưng sự thật là hắn đã quay lại, người uy hiếp cậu không thể đến gần cậu nữa nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu trốn trong xe, tuyệt vọng lau nước mắt.
Cậu không muốn hắn thấy mình vô dụng, khóc lóc cũng là một chuyện vô dụng.
Chỗ gò má bị đánh rất đau, mặt có vẻ cũng đã sưng tấy và khóe miệng nứt ra, cậu đưa tay lau một cái đã thấy trên tay dính toàn là máu.
Không biết qua bao lâu, gió ngừng và mưa cũng tạnh.
Cuộc giằng co khốc liệt trong rừng rậm biến mất trong chớp mắt, mây mù biến mất lộ ra vầng trăng tròn xua tan bóng tối trước mắt.
Tiếng bước chân đều đều vang lên rồi dừng lại ở cửa xe.
Lâm Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, chậm rãi nhìn bóng người đó. Khóe môi cậu giật giật, nhưng lại không thể cất tiếng gọi hắn nổi.
Mũ của người đàn ông đã bị vứt đi, dưới ánh trăng mái tóc của tỏa ra một điểm sáng nhỏ. Ánh trăng chiếu xuống sau lưng khiến cái bóng của hắn trở nên vô cùng to lớn và lạnh lẽo.
Xuyên màn đêm đôi mắt ấy cũng le lói chút ánh sáng, lặng lẽ nhìn xuống cậu như thường lệ.
"Sợ sao?"
Lâm Hiểu bỗng nhiên tỉnh lại, cúi đầu dùng tay nắm khuy góc quần áo, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe được.
"Dạ, một chút."
Sẽ không có ai quan tâm đến sự hoảng loạn và tuyệt vọng của cậu nên cũng không cần phải nói nhiều.
Tống Diêm nhìn cậu rồi đột nhiên đưa tay nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua môi cậu, giọng nói có chút lạnh lẽo.
"Bị thương?"
Lâm Hiểu không biết suy nghĩ gì mà cụp mắt xuống tránh né sự đụng chạm của người đàn ông. Cậu nhìn đối phương, mím môi trầm giọng nói: "Không sao đâu."
Đầu ngón tay của người đàn ông khựng lại, hắn im lặng nhìn vào đầu ngón tay, sâu trong mắt hiện lên một tia sáng đen tối.
Lâm Hiểu đang chống đối hắn, không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà bóng dáng nho nhỏ đã toát ra vài phần bướng bỉnh. Tống Diêm nghiêng đầu nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng khó tả, hắn cởi khẩu trang xuống để lộ đôi môi mỏng mím thành một đường.
"Đi thôi."
Nói xong hắn đóng cửa xe ở chỗ Lâm Hiểu, lên xe từ một bên khác. Tiếng cửa xe đóng lại nặng nề cắt đứt tiếng côn trùng kêu trong rừng rậm, trong chiếc xe yên tĩnh chỉ có tiếng hai hơi thở nhẹ nhàng đan xen vào nhau.
Xe chậm rãi rời khỏi khu rừng rậm rạp, Lâm Hiểu mới ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mọi thứ tối đen như mực, như thể cuộc xung đột vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua.
Không ai biết cậu đã trải qua những gì trong mấy phút đó, chỉ có vết sưng tấy trên má vẫn luôn âm thầm nhắc nhở cậu rằng đó không phải ảo giác. Nỗi sợ hãi khi cận kề với cái chết là có thật, và việc bị người khác bỏ rơi ở đây để làm mồi nhử cũng là thật.
Cậu không biết Tống Diêm đã giải quyết những kẻ theo dõi đó thế nào, cậu cũng không muốn tò mò nhiều hơn làm gì. Cậu chỉ thắt dây an toàn rồi co ro vào ghế, như thể đó là cách duy nhất khiến cậu có cảm giác an toàn.
Cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, vô hồn như một con búp bê.
Tống Diêm sẽ không bao giờ nói cho cậu biết lý do hay giải thích, nhưng điều này cũng không ngăn được cậu tức giận.
Sau khi lái được một quãng đường nhất định, hắn đỗ xe bên đường.
Lông mi cụp xuống của Lâm Hiểu run rẩy, ngón tay lo lắng co rúm lại.
Xe tắt máy khiến một sự im lặng chết chóc bao trùm toàn bộ không gian, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Tống Diêm dùng tay gõ nhẹ vào vô lăng, liếc nhìn người đang ngồi yên lặng với vẻ mặt thản nhiên xen lẫn nôn nóng.
"Có chuyện muốn nói không?"
Lâm Hiểu nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai mắt Tống Diêm chậm rãi nheo lại, cửa sổ hạ xuống giúp không khí trong lành tràn vào thổi bay cảm giác nặng nề trong xe.
Hắn tựa khuỷu tay vào cửa sổ và thong thả châm một điếu thuốc.
Tiếng bật lửa vang lên trong không gian vắng lặng, ngọn lửa bập bùng và một làn khói bốc lên cuốn theo làn gió, chẳng mấy chốc khiến cả toa xe tràn ngập mùi thuốc lá ngột ngạt.
Người đàn ông rít một hơi thuốc, tàn thuốc lập lòe trong bóng tối, sau một lúc giọng nói hơi khàn của hắn mới vang lên: "Cho cậu suy nghĩ một phút, sau đó nói cho tôi biết cậu muốn nói gì."
Nhìn bề ngoài hắn trông giống như một thợ săn kiên nhẫn đang chờ đợi con mồi, nhưng thực tế ngón tay đang thỉnh thoảng gõ nhẹ vào vô lăng đã tiết lộ tâm trạng bực bội hiện tại của hắn.
Bầu không khí thật kỳ lạ.
Rõ ràng hắn muốn thả người ở đó làm mồi nhử, lái xe trong rừng rậm không tiện nên muốn đối phó với những người đó thì phải để bọn họ xuống xe. Sau khi bọn họ xuống xe, lợi dụng Lâm Hiểu để chuyển hướng sự chú ý chính là cơ hội để hắn tiêu diệt hết đám ruồi bọ phiền toái này.
Trong mắt hắn thì đây chỉ là sự hợp tác, hắn không cần quan tâm đến tâm trạng của "mồi nhử" mà chỉ cần đạt được mục tiêu, nhưng cảm giác cáu kỉnh càng lúc càng lớn này là thế nào đây.
Người đàn ông không ngu ngốc, hắn có thể cảm nhận được sự xa cách của Lâm Hiểu.
Cậu đang phản kháng bằng sự im lặng.
Khi Tống Diêm đi đến kết luận này sắc mặt đã rất khó coi, như thể quyền lực của hắn đang bị thách thức.
Hắn nhìn mình qua gương chiếu hậu bên hông với khuôn mặt cứng ngắc, thầm nghĩ rằng mình đã cho cậu quá nhiều tự do, những quyền tự do này đã khiến Lâm Hiểu quên đi nghĩa vụ của mình và vượt quá giới hạn.
Trong im lặng, Tống Diêm nghe được âm thanh rất nhỏ của giọt nước rơi xuống.
Trong cánh đồng bát ngát tiếng côn trùng cũng dường như trở nên xa xăm hơn, tiếng nước nhỏ giọt được khuếch đại đến vô hạn, đầu ngón tay cầm điếu thuốc của Tống Diêm bỗng khựng lại.
Người nãy giờ im lặng lúc này mới cúi mặt thật sâu, thân thể yếu ớt bị dây đai an toàn kiềm lại như muốn trói chặt cậu ở đó.
Có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi vai run nhẹ, hơi thở dồn dập và tiếng khóc bị kìm nén.
Đôi mắt xanh dừng lại giây lát ở nơi không ai có thể nhìn thấy, sau đó càng ngày càng sâu thẳm như một vùng biển tối tăm.
Lâm Hiểu khóc.
Khóc rất buồn nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Giống như một bộ phim câm, trong đó cậu là người duy nhất bộc lộ hết những nỗi bất bình của chính mình.
Từ góc nhìn của Tống Diêm, hắn thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy tỏa ra vào thời điểm giọt nước rơi xuống.
Điếu thuốc chưa hút xong đã bị dập tắt bằng đầu ngón tay, Tống Diêm liếc nhìn thân hình đang cuộn tròn một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm cậu nâng khuôn mặt đó lên.
Đó là một khuôn mặt hoàn toàn ướt đẫm nước mắt với một bên gò má còn hơi sưng tấy. Nhưng dưới những giọt nước mắt nhu nhược vẫn khó che giấu sự non nớt và xanh xao của mình, sau khi bị nước mắt mặn chát làm ướt lại toát ra một vẻ đẹp rung động lòng người.
Ánh mắt của Tống Diêm lướt qua những giọt nước mắt đang chậm rãi chảy xuống của cậu, cuối cùng dán chặt vào đôi mắt ẩm ướt đó.
Những giọt nước mắt lóe lên, hắn có thể khiến chúng rơi xuống chỉ với một chút sức lực.
Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông đã khống chế toàn bộ cằm của cậu, cậu khó khăn ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông trong tầm nhìn mơ hồ.
"Tại sao lại khóc?"
Lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc nào, như thể trước nay chưa hề có bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc ấy Lâm Hiểu đột nhiên có một cảm giác thất bại khó tả, cậu không nên tùy hứng, ít nhất không nên khóc trước mặt hắn.
Cậu không muốn trả lời, nhưng người đàn ông bóp cằm mạnh hơn khiến cậu cảm thấy quai hàm đau nhói như thể sắp bị bóp nát. Những giọt nước mắt nóng hổi mang theo quá nhiều cảm xúc cuối cùng cũng rơi xuống, rơi tí tách vào mu bàn tay của người đàn ông.
Nóng như thiêu đốt.
Lâm Hiểu nhắm mắt lại, thở dốc rồi mở miệng: "Ngài... ngài đã nghĩ gì khi bỏ tôi lại?"
Vẻ mặt Tống Diêm thậm chí còn không hề thay đổi, hắn nhìn người đang nhắm mắt lại có vẻ như đang rất đau buồn, bình tĩnh trả lời.
"Tôi tự hỏi liệu cậu có nghe lời không."
Ánh mắt hắn nặng nề rơi vào khuôn mặt hơi sưng lên của Lâm Hiểu: "Rõ ràng là cậu nghe lời, nhưng không phải rất nghe lời."
Giọng nói của Lâm Hiểu bắt đầu run rẩy, không biết là do lời nói lạnh lùng của người đàn ông hay là do màn đêm tĩnh lặng.
"Tôi sợ lắm."
"Khi ngài bỏ tôi lại, tôi, tôi đã rất sợ hãi..."
Đôi mắt đẹp đó lại mở ra, ánh nước làm mờ tầm nhìn nên Lâm Tiêu hoảng sợ.
Đưa tay ra lau.
"Tôi tưởng ngài sẽ không trở lại..."
Người đàn ông buông cậu ra rồi lạnh lùng ngồi lại ghế, nghe được tiếng thút thít mà khuôn mặt hiện lên vẻ u ám, cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực dần dần dâng lên.
"Tôi nghĩ cậu nên nhận thức được tình hình lúc đó."
"Tôi biết..."
"Vậy à?" Tống Diêm nheo mắt lại, hỏi: "Cậu đang lên án tôi à?"
Lâm Hiểu lắc đầu, khóc đến choáng váng nên cậu vô thức muốn nắm bắt thứ gì đó, nhìn hai tay người đàn ông đặt trên vô lăng, bộ não thiếu oxy không thể tự chủ thốt lên.
"Tôi sợ lắm."
"Ngài ôm tôi một cái được không?"
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương