Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 61: C61: Chương 61



Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Sau vài lần nhấp mạnh dương v*t thâm tím bỗng rút ra vào giây phút cuối cùng.

Quy đầu ướt đẫm đè sát vào hoa huy*t đỏ tươi rồi những tia tinh dịch phun ra ào ạt, chẳng mấy chốc phần thân dưới vốn đã ướt đẫm lại càng trở nên nhớp nháp.

Một phần tinh dịch đặc sệt và nóng hổi dính trên hoa huy*t, một phần dính lên rãnh mông chảy xuống chỗ ngồi nhanh chóng tích tụ thành một vũng, cả khoang xe tràn ngập mùi xạ hương nam tính nồng nặc.

Lâm Hiểu ngừng khóc nhưng vẫn nức nở nhẹ nhàng, cơ thể khẽ run lên sau khi đạt cực khoái. Bởi vì bị người đàn ông bắn lên hoa huy*t nhạy cảm, cậu bị nóng nên run lên một cái rồi co hai chân lại.

Cửa xe hé mở làm gió đêm lạnh lẽo thổi vào, thổi bay bầu không khí ẩm ướt ngột ngạt bên trong xe.

Tống Diêm nhặt quần áo rơi lên che cho Lâm Hiểu, cậu hít mũi rồi quay đầu sang một bên.

Người đàn ông cởi trần bước xuống xe, trên tấm lưng rộng rãi có vài vết xước khó thấy giống như bị móng mèo nhẹ nhàng cào hai lần, không nặng nhưng không hiểu sao khiến miệng hắn khô khốc.

Gió đêm mang theo mùi cỏ xanh đắng nghét, Tống Diêm dựa vào cửa xe nheo mắt châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút thuốc trong cánh đồng hoang vu.

Lâm Hiểu mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay, thắt lưng đau nhức đặc biệt là hai chân run rẩy không thể đứng lên nổi. Cậu mặc quần áo với đôi tay run run, khi giơ tay lên cậu cảm thấy cổ tay hơi đau, nhìn xuống mới thấy một vệt đỏ trên đó.

Nó có từ lúc người đàn ông ấn tay cậu lên đỉnh đầu khi cậu cố đang vùng vẫy.

Lâm Hiểu chậm rãi mặc quần áo, lúc cài cúc áo tay cậu run quá nên không cài được cái nào cả. Cuối cùng cậu cũng đành khoác đại chiếc áo rộng rãi, rồi ngồi co ro trên ghế sau không nhúc nhích.

Nhiệt độ trên người dần dần chuyển thành lạnh lẽo, Lâm Hiểu khó chịu cử động nhưng lại lười biếng không muốn đứng dậy. Cho đến khi người đàn ông hút xong điếu thuốc rồi cúi người tựa vào xe.

Lâm Hiểu theo bản năng co chân lại, ngón tay đang duỗi thẳng về phía cậu của người đàn ông khựng lại một chút, hắn ngước mắt nhìn người đang rúc vào ghế ngồi che hết nửa khuôn mặt của mình.

"Mặc quần áo vào đi, phải quay về thành phố."


Lâm Hiểu cũng hừ mũi, thấp giọng nói: "Tôi mệt quá..."

"Tôi không muốn cử động nữa…"

Tống Diêm im lặng suy nghĩ một lúc, cầm áo khoác trên ghế lên khoác lên người Lâm Hiểu.

Chiếc áo khoác của người đàn ông khá to nên khi mặc vào người cậu có thể che hết cả phần thân dưới, Lâm Hiểu không còn sức giãy giụa nên để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Đến khi bị bế hắn lên mặc quần áo vào, cậu cũng chỉ nhẹ nhàng dựa vào ngực người đàn ông.

Tống Diêm cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt đen còn ướt nhẹp nước mắt khiến cậu trông giống như một con nai con non nớt mà ai cũng có thể dễ dàng bắt nạt. Sau khi mặc quần áo cho cậu xong, người đàn ông suy nghĩ rồi không cho cậu ngồi ở ghế sau nữa.

Ghế sau bừa bộn dính đầy tinh dịch và nước bẩn, hắn cau mày đành phải bế cậu ra ngoài rồi nhét vào ghế phụ.

Lâm Hiểu khịt mũi lặng lẽ nhìn người đàn ông bằng đôi mắt to đỏ hoe, môi hơi sưng lên, khóe môi có một vết cắn nhỏ hoàn toàn đã bị người đàn ông yêu thương triệt để.

Hai người không nói gì nữa tựa như những hành động thân mật vừa rồi chỉ là một giấc mơ đẹp, khi gió đêm ập đến cảnh tượng quấn quýt cùng với tiếng rên rỉ cũng dần nhỏ đi đến khi không còn nghe thấy gì nữa.

Trên đường trở về, Lâm Hiểu không biết đã ngủ quên từ khi nào.

Thân hình nho nhỏ nằm rúc vào một góc khiến người ta không cảm nhận được một chút tồn tại nào, ngay cả tiếng thở cũng rất nhỏ. Miệng cậu hơi hé ra để lộ ra đầu lưỡi đỏ mềm mại và lông mày hơi nhướng lên, nên cho dù đang ngủ trông cậu cũng không quá bình thản.

Tống Diêm liếc nhìn, bỗng nhiên bực bội muốn hút thuốc lần nữa.

Có cái gì đó không đúng.

Cảm giác mất kiểm soát này thật tệ.

Xem ra quyết định đưa người trở về là sai lầm, hắn đã đánh giá thấp những thay đổi nho nhỏ trong cuộc sống. Tuy hắn không sợ sự thay đổi, nhưng hắn cũng cảm thấy khó chịu.

Cái cảm giác bực bội này càng khiến hắn không thể đè nén căn bệnh hưng cảm, giờ đây hắn giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào khiến hắn luôn phải giữ cảnh giác.


Tống Diêm lái xe trở chung cư, nơi này có bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Sau khi tắt động cơ xe, hắn quay đầu nhìn thấy Lâm Hiểu vẫn đang ngủ say đến mức ngửa đầu áp sát vào cửa sổ. Tống Diêm đưa tay đỡ lấy cậu, lòng bàn tay to dễ dàng ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn sau đó chuyển hướng về phía mình.

Ngón tay hắn vuốt ve vết thương nhỏ trên môi cậu, dấu vết bị tát trên má vẫn còn đó nhưng bây giờ đã chuyển sang màu tím.

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt cậu rất lâu, Tống Diêm vẫn không buông tay ra mãi cho đến khi lông mi của Lâm Hiểu run lên như sắp tỉnh lại.

"Tới rồi hả..."

Lâm Hiểu lẩm bẩm, cố gắng cởi dây đai bằng cánh tay đau nhức.

Người đàn ông bước xuống xe mở cửa rồi cúi xuống trực tiếp bế thiếu niên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn ra, sau đó hắn mặc kệ sự vùng vẫy của cậu mà khiêng cậu lên vai, đóng cửa và khóa cửa xe lại.

Lâm Hiểu khẽ vùng vẫy một lúc mới bỏ cuộc, nhưng bắp chân trần của cậu vẫn run lẩy bẩy trong không khí mát lạnh.

"Lạnh quá…"

Cậu cảm thấy hơi xấu hổ bởi vì hiện tại mình không mặc quần lót, bên trong lớp quần áo trống rỗng là nơi riêng tư trần trụi, vừa nghĩ đến hình ảnh này là Lâm Hiểu lập tức tỉnh táo lại.

Tống Diêm bế cậu bước vào thang máy, tìm được một vị trí tránh camera.

Khi thang máy lên tầng một, có một đôi vợ chồng trẻ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cởi trần còn khiêng một người khác lên vai, cặp đôi sửng sốt một lúc nhưng không dám bước vào. Mãi cho đến khi cửa thang máy sắp tự động đóng lại thì họ mới bước vào, khi bước ra thang máy ánh mắt vẫn còn rất quái lạ.

Tống Diêm thậm chí còn không thèm liếc nhìn bọn họ, vẻ mặt lãnh đạm và nghiêm nghị.

Chỉ khi Lâm Hiểu lẩm bẩm nói mình không thoải mái, hắn mới thay đổi tư thế ôm chặt cậu vào lòng như ôm một đứa trẻ.


Lâm Hiểu một mực vùi mặt vào ngực hắn, cậu thấy có mặt người ngoài mà mình lại ăn mặc luộm thuộm như thế thì thật đáng xấu hổ nên cậu cứ giả vờ làm đà điểu, rúc vào trong ngực hắn mà không nói một lời.

Cậu mệt quá.

Cậu khóc lóc rất lâu sau khi bị khiếp sợ, sau đó lại bị người đàn ông đè trên xe làm kịch liệt một hồi, khi trở về phòng ngủ cậu mệt đến nỗi không thèm đi tắm mà đã ngủ thiếp đi.

Và lý do khiến cậu khóc sướt mướt dường như đã trở nên không còn quan trọng nữa. Hiện tại cậu đã bình tĩnh lại, nhớ lại mình đã òa khóc như thế nào bỗng cảm thấy buồn cười. Rất nhiều lần cậu không được làm chủ được cuộc sống của chính mình. Cậu chỉ biết nghe theo và nghe theo, vậy tại sao bây giờ lại phải giận hờn đau khổ chứ?

Chỉ khiến mình buồn phiền hơn thôi.

Cậu nằm nghiêng ở mép giường và hai mắt híp lại, vẫn mặc quần áo của người đàn ông nhưng đã nằm cuộn tròn lại như đang muốn ngủ.

Khi Tống Diêm đến nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cau mày đi tới cúi đầu nhìn cậu.

Lâm Hiểu buồn ngủ đến mức chỉ còn chút ý thức, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngài à... Tôi buồn ngủ quá..."

Tống Diêm liếc nhìn cậu một cái, sau đó ánh mắt rơi vào đôi chân trần và những vệt trắng đã khô dính trên bắp đùi của cậu.

Một giây tiếp theo, Lâm Hiểu lại bị người đàn ông bế lên.

Cậu giống như một con búp bê hình người, loạng choạng bị đàn ông mang đi khắp nơi, cho đến khi bị lột trần truồng và tiếp xúc với làn nước ấm mới giúp cậu tỉnh lại một chút.

"Ha..."

Lâm Hiểu thoải mái ngáp một cái sau khi cơ thể đau nhức và buồn ngủ được xoa dịu, nước mắt bỗng chảy ra từ khóe mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, khàn giọng nói: "Cảm ơn ngài, tôi tự làm được..."

Lời còn chưa dứt, tiếng nước đã vang lên.

Người đàn ông cũng bước vào.

Nước trong bồn tắm bị tràn ra một chút, lồng ngực rộng lớn dán vào sau lưng cậu, nhiệt độ còn nóng hơn nhiệt độ nước.

Lâm Hiểu lúng túng bò về phía trước, lại bị người đàn ông nắm thắt lưng kéo lại. Một lòng bàn tay to chạm vào bờ vai gầy gò của cậu, kế đó giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau.

"Đừng di chuyển."


Lâm Hiểu chỉ biết ngớ người ngồi ở đó, để người đàn ông tắm rửa cho mình. Khi bàn tay to vuốt ve vòng eo nhạy cảm, cậu vốn có tính sợ ngứa nên vội vàng né tránh, mím môi khẽ nói.

"Thưa ngài... tôi tự tắm được."

Tống Diêm không nói một lời mà vẫn chuyên tâm rửa sạch thân hình gầy gò trước mặt, vuốt ve lưng, eo và ngực của cậu. Mỗi cái chạm đều mang đến cho Lâm Hiểu những cơn rùng mình khác nhau.

Cậu bất an chớp mắt, dần dần mím môi trong tiếng nước chảy cuồn cuộn.

Mà Tống Diêm thật sự chỉ đang tắm cho cậu mà thôi, nhưng dường như vẻ mặt bình tĩnh của hắn đã đi ngược lại bản năng của cơ thể, phía dưới háng cứng ngắt như sắt nhưng vẻ mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi.

Người đàn ông này luôn đối xử với chính mình một cách hờ hững như vậy.

Phải mất một lúc lâu mới tắm xong, ngay cả hoa huy*t cũng bị người đàn ông đút ngón tay vào rửa sạch, không để lại một chút cảm giác nhớp nháp nào.

Hắn bước ra khỏi bồn tắm rồi quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, sau đó lại lấy một chiếc khăn khác quấn từ đầu đến chân của Lâm Hiểu khiến cậu không thể cử động. Cuối cùng, hắn bế cậu bằng một tay và bước ra khỏi phòng tắm.

Lâm Hiểu dường như đã quen với việc được hắn cõng nên lúc này cũng không thèm phản kháng nữa, nhưng cậu lại giật mình khi nhìn thấy người đàn ông đi ngang qua phòng ngủ của cậu rồi đi thẳng vào phòng ngủ chính.

"Ngài... phòng của tôi."

Tống Diêm không để ý tới cậu, ném cậu lên chiếc giường lớn trống trải và lạnh lẽo.

"Ngủ ở đây."

Nói xong những lời này, hắn lập tức tắt đèn làm bóng tối bao phủ toàn bộ không gian.

Đột nhiên chìm vào bóng tối nên Lâm Hiểu vẫn còn hơi ngơ ngác, cậu cảm giác được chiếc giường hơi lún xuống rồi một nguồn nhiệt đang đến gần mình, cậu hơi lo lắng co rúm lại nằm sâu vô trong chăn.

Trong bóng tối, cậu có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình và hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông.

Không biết qua bao lâu, cậu như một con thú cảnh giác lén đưa tay ra chạm vào cơ thể của hắn. Sau khi chạm vào cậu hoảng sợ lùi lại, sau nhiều lần lặp lại cậu cuối cùng cũng mạnh dạn đưa tay ra chạm vào cánh tay cứng rắn và nóng bỏng, nhắm mắt lại chìm vào giấc mơ thật sâu.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Chương trước Chương tiếp