Chiếm Hữu Cực Độ
Chương 86: C86: Chương 86
Tống Diêm từng cứu một đứa nhóc gầy bị đánh đập ở chợ đen tối tăm, trên người nó toàn là vết thương và chưa bao giờ được ăn một bữa no.
Khi hắn gặp đứa trẻ, thân hình gầy gò của nó đang bị một gã đàn ông đè lên, giữa những chuyển động buồn nôn của một con thú, đứa trẻ nhắm chặt mắt thở hổn hển vì đau đớn.
Tống Diêm hiếm khi cảm thấy có chút thương hại khó tả, nhưng chỉ trong tích tắc đã biến mất. Giây tiếp theo, hắn lập tức bắn chết người đàn ông đang đắm chìm trong sắc dục.
Đó là mục tiêu trong nhiệm vụ lần này.
Gã đàn ông đã chết càng khiến đứa trẻ hoảng sợ hơn, nó không buồn mặc quần áo mà vội vàng quỳ xuống đất túm góc quần của Tống Diêm.
"Làm ơn, đưa tôi đi. Tôi, tôi không thể ở lại đây. Nếu hắn chết, tôi cũng sẽ chết..."
Dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của đứa trẻ khiến Tống Diêm thấy rất cáu kỉnh. Mạng sống của người khác có liên quan gì đến hắn? Người đáng thương thì ở đâu cũng có, nhưng đáng tiếc hắn có phải chúa cứu thế đâu, hắn không có nghĩa vụ phải cứu người khác.
Nhưng đứa trẻ chỉ lo khóc sướt mướt, nó cũng không sợ Tống Diêm giết người diệt khẩu mà cứ như vậy khóc lóc van xin để được đi theo hắn.
Không biết vì sợ chết hay thực sự muốn rời khỏi nơi ăn thịt người này.
Cuối cùng Tống Diêm vẫn đưa đứa trẻ đi cùng, vì nó đã mách cho hắn một con đường vắng vẻ rời khỏi chợ đen một cách suôn sẻ. Đến khi những tên thuộc hạ nhận ra có điều gì đó không ổn, thì đã không còn tìm thấy dấu vết của bọn họ.
Mạng sống của con người trong mắt Tống Diêm chỉ là một dãy số trong danh sách, nếu có người trả tiền sẽ có người phải chết.
Nhưng hắn không bao giờ giết người bừa bãi.
Hắn không thèm thủ tiêu tên nhóc đã nhìn thấy bộ mặt thật của mình, nhưng nếu cứ bỏ mặc nó thì sớm muộn gì cũng sẽ để lại tai họa sau này.
Vì vậy Tống Diêm đã giữ nó ở bên cạnh.
Nói là ở chung, nhưng càng giống giam lỏng hơn.
Đứa trẻ này cực kỳ thông minh, nó biết Tống Diêm sẽ tạm thời không giết nó cho nên cứ làm mọi việc theo đúng bổn phận chứ không thắc mắc câu gì.
Hai người đã sống, ăn uống cùng nhau suốt nhiều ngày đêm.
Khát khao được sống của đứa trẻ dần trở nên mãnh liệt hơn, nó không còn hài lòng với việc tuân theo mệnh lệnh một cách mù quáng nữa mà sẽ cố gắng đưa ra những ý kiến của riêng mình, trở nên sôi nổi và tự tin, đồng thời nỗ lực tạo dựng một mối quan hệ thân thiết với hắn.
Từ nhỏ Tống Diêm đã lạnh nhạt, hắn không thể đồng cảm với nỗi khổ của những người xung quanh, nên không nhúng tay vào những việc nó làm.
Hằn cũng không quan tâm.
Nhưng thói quen đúng là một thứ đáng sợ. Có quá nhiều cảm xúc mới mẻ xuất hiện trong cuộc sống vốn đơn điệu của hắn, tâm trí vẫn đang lang thang một mình trên hành trình đon độc, nhưng cơ thể đã quen với việc thấy ngọn đèn đang bật sáng mỗi khi về nhà lúc nửa đêm.
Khi đó, Tống Diêm chưa trầm lặng và thành thục như bây giờ.
Nếu hiện tại hắn như một vách đá trầm mặc, che giấu tất cả sát ý và lạnh lùng trong lòng. Thì khi đó hắn giống như tia chớp trong cơn bão, mạnh mẽ và không hề sợ hãi, không ngần ngại bộc lộ sự sắc bén của mình.
Chẳng bao lâu sau hắn đã để lộ sơ hở.
Tống Diêm không ngờ người ở chung với mình bấy lâu nay lại quay lại giáng cho mình một đòn chí mạng.
Niềm tin bao ngày qua hoàn toàn bị xé nát, để máu chảy ra đầm đìa.
"Tại sao?"
Tống Diêm che ngực, dòng máu nóng chảy qua đầu ngón tay lạnh lẽo, ngay cả một chút hơi ấm cũng trở nên lạnh lẽo.
Đây không phải một đòn chí mạng, đứa trẻ dường như cũng biết mình không thể giết chết hắn nên chán nản ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt buồn bã.
Rõ ràng người bị thương là Tống Diêm, nhưng kẻ đang khóc cuồng loạn lại là nó.
"Tại sao các người phải ép tôi! Tại sao!"
Hóa ra ai đó đã bắt cóc và tiêm cho nó một loại chất độc thần kinh, chất độc này sẽ không giết chết nó ngay lập tức, chỉ cần giết chết Tống Diêm thì nó sẽ được tiêm thuốc giải.
Nó cũng muốn đấu tranh lắm chứ, nó không muốn phản bội ai hết.
Nó từng từ chối làm theo mệnh lệnh nhưng kết quả là đợt phát độc đầu tiên bùng phát khiến nó đau đớn ngã xuống dưới chân người đàn ông đó, thở thoi thóp như một con chó.
Nó muốn trở thành một chiến binh thà chết chứ không đầu hàng, không bao giờ phản bội.
Nhưng hiện thực thì thật quá khó khăn.
Không phải ai cũng có thể chống lại số mệnh, cũng giống như những ngày tháng tăm tối trước đó. Nếu không có Tống Diêm dẫn nó đi thì có lẽ bây giờ nó vẫn còn ở trong chợ đen không bao giờ thấy được ánh sáng, lang thang dưới thân xác của vô số đàn ông, bị tha hóa và bào mòn đến khi không còn chống chọi được với bệnh tật ma tuý rồi biến thành một vũng bùn.
Nó phản bội Tống Diêm, đương nhiên Tống Diêm sẽ không tha cho nó.
Nhưng nếu nó không có giết Tống Diêm, thì nó cũng không có được thuốc giải.
Dù kết quả thế nào nó cũng sẽ một mình gánh chịu hậu quả.
"Tại sao phải bắt tôi chọn?"
Nó hoảng sợ nhìn Tống Diêm, những giọt nước mắt rơi xuống không rõ là vì sợ hãi hay oán giận. Cho dù có chọn cách nào đi chăng nữa thì cũng không thể quay lại như ban đầu.
Từ lúc hắn chọn con đường này, rất nhiều chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Một tên sát thủ sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội mình.
Sau đó chất độc bộc phát khiến đứa trẻ ngã xuống đất, nó vùng vẫy và kêu la đau đớn, nước mắt và nước mũi chảy ra khắp sàn nhà.
Tống Diêm nhìn nó, cơn đau trong lồng ngực dần dần trở nên tê lạnh, đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Đau quá... Giết tôi đi, giết tôi đi..."
Người nọ nước mắt nước mũi giàn giụa kéo quần Tống Diêm, cầu xin giống hệt như lúc xin hắn đưa mình ra khỏi chợ đen.
"Đừng hành hạ tôi nữa."
Nó đập đầu xuống sàn trông như phát điên, rồi kéo Tống Diêm nhìn mình.
"Tôi sai rồi, tôi muốn sống lắm..."
"Nhưng tôi thực sự không có lựa chọn nào khác..."
"Làm ơn hãy giết tôi đi, tôi sợ đau, đừng để tôi phải chịu đựng như thế này nữa..."
Cuối cùng Tống Diêm yên lặng lấy ra một ống tiêm, vừa nhìn người đã bất tỉnh vừa chậm rãi đẩy thuốc vào mạch máu. Đó là lần đầu tiên hắn có nhiều kiên nhẫn như vậy, thậm chí còn không quan tâm đến vết thương trên ngực.
"Ngủ đi, ngủ sẽ không còn đau nữa."
Sau đó hắn cứ ngồi yên nhìn đứa trẻ đang giãy giụa đau đớn trên mặt đất, một lúc sau tay chân đang co giật mới từ từ buông lỏng, vẻ mặt dịu đi như đang ngủ, nó nhắm mắt lại dần dần tắt thở trong giấc ngủ mê man.
Hắn đã tự tay tước đi mạng sống của đứa trẻ.
Chung sống với nhau bao nhiêu ngày đêm, tình cảm gia đình mà họ cố gắng tạo dựng biến thành một cái xác lạnh lẽo trước mặt, vết thương trên ngực dù có lành lặn cũng không thể xoá nhoà đi ký ức.
Sau ngần ấy năm trôi qua, cảnh tượng ban đầu có tái diễn?
***
Tống Diêm ngồi ở bên cạnh chiếc giường trống, trước mặt là một đống bừa bộn và bên tai là tiếng khóc yếu ớt của con.
Hắn tự hỏi nếu thật sự có ngày ấy xảy ra, hắn có tiêm cho Lâm Hiểu một mũi thuốc rồi nhìn cậu từ từ tắt thở trong vòng tay mình hay không. Ngay khi ý nghĩ khó hiểu này xuất hiện đã tạo ra một làn sóng lớn như muốn đập vỡ hộp sọ, cơn đau khiến hắn gần như mất trí.
Hắn nghĩ mình sẽ không thể chịu được cái giá mất đi Lâm Hiểu.
Không ai có thể lấy đi mạng sống của Lâm Hiểu, không ai được quyền buộc Lâm Hiểu phải đưa ra lựa chọn.
Ngay cả hắn cũng không thể.
***
Khi Lâm Hiểu tỉnh lại vẫn còn có chút choáng váng.
Cậu mơ màng nằm đó, tầm nhìn vẫn chưa rõ ràng nên tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là ánh sáng vàng chói lóa, và âm thanh va chạm kim loại chói tai không ngừng vang lên bên tai.
"Ai, ai ở đó?"
Âm thanh dừng lại, một tiếng cười mơ hồ truyền đến từ cách đó không xa, Lâm Hiểu đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Cậu ngồi dậy khỏi tấm thảm mềm mại, ngơ ngác và cẩn thận nhìn về phía trước. Trên chiếc ghế sô pha bọc da dày màu đen có một người đàn ông với khuôn mặt nham hiểm, gã đang chơi đùa với chiếc bật lửa màu trắng bạc trong tay. Khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào cậu.
Không có ý tốt.
Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn chung quanh, căn phòng xa lạ và con người xa lạ khiến tâm trạng của cậu dần dần trùng xuống.
Chiếc đèn chùm pha lê sáng chói phản chiếu khuôn mặt ngày càng tái nhợt của cậu, cậu lùi lại muốn tránh xa gã đàn ông nguy hiểm đó nhiều nhất có thể.
"Mày đang trốn đi đâu thế?"
Nhịp tim của Lâm Hiểu đập nhanh, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Tôi đang ở đâu, anh định làm gì tôi?"
Gã đàn ông mỉm cười nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu, những gì gã nói khiến cậu bồn chồn.
"Nghe nói mày đã sinh cho Tống Diêm một đứa con hả?"
Lâm Hiểu sững sờ mở to mắt không nói gì, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Gã đàn ông có vẻ thấy rất hứng thú, trong mắt lóe lên một tia sáng không thể giải thích được. Gã ném chiếc bật lửa trong tay sang một bên, giọng điệu có chút khó tin.
"Mày thật sự sinh con được à?"
Lâm Hiểu mím môi, lại lần nữa thận trọng lùi lại, nhưng rất nhanh đã dán sát vào bức tường lạnh lẽo.
"Ha."
Gã đàn ông cười nham hiểm, ngồi tựa lưng vào ghế liếc nhìn cậu với vẻ cảm thán và thích thú.
"Hắn mau quên quá nhỉ..."
Lâm Hiểu không hiểu gã đang nói cái gì, nhưng có thể nghe rõ trong giọng nói có chút mỉa mai.
Gã đàn ông bất chợt cười một cái, đột nhiên hỏi cậu.
"Mày có muốn sống không?"
Lâm Hiểu theo bản năng muốn gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt ác ý của gã thì lời định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng. Chính xác thì gã đàn ông này muốn làm gì?
Gã muốn dùng cậu uy hiếp Tống Diêm sao?
Nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì đã có người từ phía sau kéo cậu đứng dậy, ấn thẳng cậu xuống chiếc bàn to trong phòng.
"A... buông tôi ra!"
Lâm Hiểu dùng sức giãy giụa, hai tay bị nắm sau lưng chặt đến nỗi muốn bẻ gãy tay của cậu. Trong lòng cậu hoảng hốt, gã đàn ông khó đoán kia khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Một bàn tay tái nhợt đưa ra nhéo cằm của cậu. Khuôn mặt tà ác dần đến gần, khi gã mở miệng hơi thở ấm áp cũng phả vào một bên mặt của Lâm Hiểu
"Tao có thể để mày sống, nhưng đổi lại mày phải giết Tống Diêm."
"Dùng mạng của Tống Diêm đổi lấy mạng của mày."
Lâm Hiểu chậm rãi mở to hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mặt. Cậu không nói được lời nào, chỉ có thể nghe thấy bên tai vang lên một tiếng vo ve khác thường.
Gã đàn ông bình tĩnh đứng dậy lấy một ống tiêm từ trong ngăn kéo ra, chất lỏng dạng bột lắc lư trong kim tiêm tạo thành một màu sắc kỳ lạ và quái dị.
"Tao biết một đứa trẻ ngoan ngoãn như mày sẽ không muốn phản bội Tống Diêm phải không?"
Gã ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu, nheo mắt cười.
"Cho nên tao cho mày hai lựa chọn, không ai trách mày được đâu."
Gã cầm mũi tiêm lên vẫy vẫy trước mắt Lâm Hiểu.
Một giây tiếp theo Lâm Hiểu bị ép mạnh xuống chiếc bàn lạnh lẹo, chiếc cổ yếu ớt lộ ra. Cậu hoảng sợ hét lên, nhưng dù có cố vùng vẫy cỡ nào cũng không thể lay chuyển gã dù chỉ một chút.
"Á...đừng...thả tôi ra...không, đừng..."
Đầu kim sắc nhọn xuyên qua làn da trắng như tuyết, chất lỏng lạnh lẽo từng chút một được tiêm vào cơ thể mảnh mai.
Cảnh tượng này rất giống với mấy năm trước.
Lúc đó gã cũng làm điều tương tự.
Trong khi nhìn vào đôi mắt sợ hãi của đứa trẻ, gã đưa ra chỉ dẫn, nhưng gã đã đánh giá quá cao địa vị của nó trong lòng Tống Diêm nên đã phải nhận lấy thất bại.
Vậy lần này gã sẽ nhìn thấy kết cục thế nào?
Gã đàn ông thì thầm bên tai ướt đẫm mồ hôi của Lâm Hiểu.
"Mày có hai lựa chọn: Hoặc là chết vì trúng độc; hoặc là giết Tống Diêm."
Gã đàn ông mỉm cười tà ác, đôi mắt hứa đầy vẻ điên cuồng.
"Đi đi, quay về với hắn đi."
Tống Diêm, lần này mày chọn thế nào đây?
Khi hắn gặp đứa trẻ, thân hình gầy gò của nó đang bị một gã đàn ông đè lên, giữa những chuyển động buồn nôn của một con thú, đứa trẻ nhắm chặt mắt thở hổn hển vì đau đớn.
Tống Diêm hiếm khi cảm thấy có chút thương hại khó tả, nhưng chỉ trong tích tắc đã biến mất. Giây tiếp theo, hắn lập tức bắn chết người đàn ông đang đắm chìm trong sắc dục.
Đó là mục tiêu trong nhiệm vụ lần này.
Gã đàn ông đã chết càng khiến đứa trẻ hoảng sợ hơn, nó không buồn mặc quần áo mà vội vàng quỳ xuống đất túm góc quần của Tống Diêm.
"Làm ơn, đưa tôi đi. Tôi, tôi không thể ở lại đây. Nếu hắn chết, tôi cũng sẽ chết..."
Dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của đứa trẻ khiến Tống Diêm thấy rất cáu kỉnh. Mạng sống của người khác có liên quan gì đến hắn? Người đáng thương thì ở đâu cũng có, nhưng đáng tiếc hắn có phải chúa cứu thế đâu, hắn không có nghĩa vụ phải cứu người khác.
Nhưng đứa trẻ chỉ lo khóc sướt mướt, nó cũng không sợ Tống Diêm giết người diệt khẩu mà cứ như vậy khóc lóc van xin để được đi theo hắn.
Không biết vì sợ chết hay thực sự muốn rời khỏi nơi ăn thịt người này.
Cuối cùng Tống Diêm vẫn đưa đứa trẻ đi cùng, vì nó đã mách cho hắn một con đường vắng vẻ rời khỏi chợ đen một cách suôn sẻ. Đến khi những tên thuộc hạ nhận ra có điều gì đó không ổn, thì đã không còn tìm thấy dấu vết của bọn họ.
Mạng sống của con người trong mắt Tống Diêm chỉ là một dãy số trong danh sách, nếu có người trả tiền sẽ có người phải chết.
Nhưng hắn không bao giờ giết người bừa bãi.
Hắn không thèm thủ tiêu tên nhóc đã nhìn thấy bộ mặt thật của mình, nhưng nếu cứ bỏ mặc nó thì sớm muộn gì cũng sẽ để lại tai họa sau này.
Vì vậy Tống Diêm đã giữ nó ở bên cạnh.
Nói là ở chung, nhưng càng giống giam lỏng hơn.
Đứa trẻ này cực kỳ thông minh, nó biết Tống Diêm sẽ tạm thời không giết nó cho nên cứ làm mọi việc theo đúng bổn phận chứ không thắc mắc câu gì.
Hai người đã sống, ăn uống cùng nhau suốt nhiều ngày đêm.
Khát khao được sống của đứa trẻ dần trở nên mãnh liệt hơn, nó không còn hài lòng với việc tuân theo mệnh lệnh một cách mù quáng nữa mà sẽ cố gắng đưa ra những ý kiến của riêng mình, trở nên sôi nổi và tự tin, đồng thời nỗ lực tạo dựng một mối quan hệ thân thiết với hắn.
Từ nhỏ Tống Diêm đã lạnh nhạt, hắn không thể đồng cảm với nỗi khổ của những người xung quanh, nên không nhúng tay vào những việc nó làm.
Hằn cũng không quan tâm.
Nhưng thói quen đúng là một thứ đáng sợ. Có quá nhiều cảm xúc mới mẻ xuất hiện trong cuộc sống vốn đơn điệu của hắn, tâm trí vẫn đang lang thang một mình trên hành trình đon độc, nhưng cơ thể đã quen với việc thấy ngọn đèn đang bật sáng mỗi khi về nhà lúc nửa đêm.
Khi đó, Tống Diêm chưa trầm lặng và thành thục như bây giờ.
Nếu hiện tại hắn như một vách đá trầm mặc, che giấu tất cả sát ý và lạnh lùng trong lòng. Thì khi đó hắn giống như tia chớp trong cơn bão, mạnh mẽ và không hề sợ hãi, không ngần ngại bộc lộ sự sắc bén của mình.
Chẳng bao lâu sau hắn đã để lộ sơ hở.
Tống Diêm không ngờ người ở chung với mình bấy lâu nay lại quay lại giáng cho mình một đòn chí mạng.
Niềm tin bao ngày qua hoàn toàn bị xé nát, để máu chảy ra đầm đìa.
"Tại sao?"
Tống Diêm che ngực, dòng máu nóng chảy qua đầu ngón tay lạnh lẽo, ngay cả một chút hơi ấm cũng trở nên lạnh lẽo.
Đây không phải một đòn chí mạng, đứa trẻ dường như cũng biết mình không thể giết chết hắn nên chán nản ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt buồn bã.
Rõ ràng người bị thương là Tống Diêm, nhưng kẻ đang khóc cuồng loạn lại là nó.
"Tại sao các người phải ép tôi! Tại sao!"
Hóa ra ai đó đã bắt cóc và tiêm cho nó một loại chất độc thần kinh, chất độc này sẽ không giết chết nó ngay lập tức, chỉ cần giết chết Tống Diêm thì nó sẽ được tiêm thuốc giải.
Nó cũng muốn đấu tranh lắm chứ, nó không muốn phản bội ai hết.
Nó từng từ chối làm theo mệnh lệnh nhưng kết quả là đợt phát độc đầu tiên bùng phát khiến nó đau đớn ngã xuống dưới chân người đàn ông đó, thở thoi thóp như một con chó.
Nó muốn trở thành một chiến binh thà chết chứ không đầu hàng, không bao giờ phản bội.
Nhưng hiện thực thì thật quá khó khăn.
Không phải ai cũng có thể chống lại số mệnh, cũng giống như những ngày tháng tăm tối trước đó. Nếu không có Tống Diêm dẫn nó đi thì có lẽ bây giờ nó vẫn còn ở trong chợ đen không bao giờ thấy được ánh sáng, lang thang dưới thân xác của vô số đàn ông, bị tha hóa và bào mòn đến khi không còn chống chọi được với bệnh tật ma tuý rồi biến thành một vũng bùn.
Nó phản bội Tống Diêm, đương nhiên Tống Diêm sẽ không tha cho nó.
Nhưng nếu nó không có giết Tống Diêm, thì nó cũng không có được thuốc giải.
Dù kết quả thế nào nó cũng sẽ một mình gánh chịu hậu quả.
"Tại sao phải bắt tôi chọn?"
Nó hoảng sợ nhìn Tống Diêm, những giọt nước mắt rơi xuống không rõ là vì sợ hãi hay oán giận. Cho dù có chọn cách nào đi chăng nữa thì cũng không thể quay lại như ban đầu.
Từ lúc hắn chọn con đường này, rất nhiều chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Một tên sát thủ sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội mình.
Sau đó chất độc bộc phát khiến đứa trẻ ngã xuống đất, nó vùng vẫy và kêu la đau đớn, nước mắt và nước mũi chảy ra khắp sàn nhà.
Tống Diêm nhìn nó, cơn đau trong lồng ngực dần dần trở nên tê lạnh, đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Đau quá... Giết tôi đi, giết tôi đi..."
Người nọ nước mắt nước mũi giàn giụa kéo quần Tống Diêm, cầu xin giống hệt như lúc xin hắn đưa mình ra khỏi chợ đen.
"Đừng hành hạ tôi nữa."
Nó đập đầu xuống sàn trông như phát điên, rồi kéo Tống Diêm nhìn mình.
"Tôi sai rồi, tôi muốn sống lắm..."
"Nhưng tôi thực sự không có lựa chọn nào khác..."
"Làm ơn hãy giết tôi đi, tôi sợ đau, đừng để tôi phải chịu đựng như thế này nữa..."
Cuối cùng Tống Diêm yên lặng lấy ra một ống tiêm, vừa nhìn người đã bất tỉnh vừa chậm rãi đẩy thuốc vào mạch máu. Đó là lần đầu tiên hắn có nhiều kiên nhẫn như vậy, thậm chí còn không quan tâm đến vết thương trên ngực.
"Ngủ đi, ngủ sẽ không còn đau nữa."
Sau đó hắn cứ ngồi yên nhìn đứa trẻ đang giãy giụa đau đớn trên mặt đất, một lúc sau tay chân đang co giật mới từ từ buông lỏng, vẻ mặt dịu đi như đang ngủ, nó nhắm mắt lại dần dần tắt thở trong giấc ngủ mê man.
Hắn đã tự tay tước đi mạng sống của đứa trẻ.
Chung sống với nhau bao nhiêu ngày đêm, tình cảm gia đình mà họ cố gắng tạo dựng biến thành một cái xác lạnh lẽo trước mặt, vết thương trên ngực dù có lành lặn cũng không thể xoá nhoà đi ký ức.
Sau ngần ấy năm trôi qua, cảnh tượng ban đầu có tái diễn?
***
Tống Diêm ngồi ở bên cạnh chiếc giường trống, trước mặt là một đống bừa bộn và bên tai là tiếng khóc yếu ớt của con.
Hắn tự hỏi nếu thật sự có ngày ấy xảy ra, hắn có tiêm cho Lâm Hiểu một mũi thuốc rồi nhìn cậu từ từ tắt thở trong vòng tay mình hay không. Ngay khi ý nghĩ khó hiểu này xuất hiện đã tạo ra một làn sóng lớn như muốn đập vỡ hộp sọ, cơn đau khiến hắn gần như mất trí.
Hắn nghĩ mình sẽ không thể chịu được cái giá mất đi Lâm Hiểu.
Không ai có thể lấy đi mạng sống của Lâm Hiểu, không ai được quyền buộc Lâm Hiểu phải đưa ra lựa chọn.
Ngay cả hắn cũng không thể.
***
Khi Lâm Hiểu tỉnh lại vẫn còn có chút choáng váng.
Cậu mơ màng nằm đó, tầm nhìn vẫn chưa rõ ràng nên tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là ánh sáng vàng chói lóa, và âm thanh va chạm kim loại chói tai không ngừng vang lên bên tai.
"Ai, ai ở đó?"
Âm thanh dừng lại, một tiếng cười mơ hồ truyền đến từ cách đó không xa, Lâm Hiểu đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Cậu ngồi dậy khỏi tấm thảm mềm mại, ngơ ngác và cẩn thận nhìn về phía trước. Trên chiếc ghế sô pha bọc da dày màu đen có một người đàn ông với khuôn mặt nham hiểm, gã đang chơi đùa với chiếc bật lửa màu trắng bạc trong tay. Khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào cậu.
Không có ý tốt.
Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn chung quanh, căn phòng xa lạ và con người xa lạ khiến tâm trạng của cậu dần dần trùng xuống.
Chiếc đèn chùm pha lê sáng chói phản chiếu khuôn mặt ngày càng tái nhợt của cậu, cậu lùi lại muốn tránh xa gã đàn ông nguy hiểm đó nhiều nhất có thể.
"Mày đang trốn đi đâu thế?"
Nhịp tim của Lâm Hiểu đập nhanh, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Tôi đang ở đâu, anh định làm gì tôi?"
Gã đàn ông mỉm cười nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu, những gì gã nói khiến cậu bồn chồn.
"Nghe nói mày đã sinh cho Tống Diêm một đứa con hả?"
Lâm Hiểu sững sờ mở to mắt không nói gì, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Gã đàn ông có vẻ thấy rất hứng thú, trong mắt lóe lên một tia sáng không thể giải thích được. Gã ném chiếc bật lửa trong tay sang một bên, giọng điệu có chút khó tin.
"Mày thật sự sinh con được à?"
Lâm Hiểu mím môi, lại lần nữa thận trọng lùi lại, nhưng rất nhanh đã dán sát vào bức tường lạnh lẽo.
"Ha."
Gã đàn ông cười nham hiểm, ngồi tựa lưng vào ghế liếc nhìn cậu với vẻ cảm thán và thích thú.
"Hắn mau quên quá nhỉ..."
Lâm Hiểu không hiểu gã đang nói cái gì, nhưng có thể nghe rõ trong giọng nói có chút mỉa mai.
Gã đàn ông bất chợt cười một cái, đột nhiên hỏi cậu.
"Mày có muốn sống không?"
Lâm Hiểu theo bản năng muốn gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt ác ý của gã thì lời định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng. Chính xác thì gã đàn ông này muốn làm gì?
Gã muốn dùng cậu uy hiếp Tống Diêm sao?
Nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì đã có người từ phía sau kéo cậu đứng dậy, ấn thẳng cậu xuống chiếc bàn to trong phòng.
"A... buông tôi ra!"
Lâm Hiểu dùng sức giãy giụa, hai tay bị nắm sau lưng chặt đến nỗi muốn bẻ gãy tay của cậu. Trong lòng cậu hoảng hốt, gã đàn ông khó đoán kia khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Một bàn tay tái nhợt đưa ra nhéo cằm của cậu. Khuôn mặt tà ác dần đến gần, khi gã mở miệng hơi thở ấm áp cũng phả vào một bên mặt của Lâm Hiểu
"Tao có thể để mày sống, nhưng đổi lại mày phải giết Tống Diêm."
"Dùng mạng của Tống Diêm đổi lấy mạng của mày."
Lâm Hiểu chậm rãi mở to hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mặt. Cậu không nói được lời nào, chỉ có thể nghe thấy bên tai vang lên một tiếng vo ve khác thường.
Gã đàn ông bình tĩnh đứng dậy lấy một ống tiêm từ trong ngăn kéo ra, chất lỏng dạng bột lắc lư trong kim tiêm tạo thành một màu sắc kỳ lạ và quái dị.
"Tao biết một đứa trẻ ngoan ngoãn như mày sẽ không muốn phản bội Tống Diêm phải không?"
Gã ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu, nheo mắt cười.
"Cho nên tao cho mày hai lựa chọn, không ai trách mày được đâu."
Gã cầm mũi tiêm lên vẫy vẫy trước mắt Lâm Hiểu.
Một giây tiếp theo Lâm Hiểu bị ép mạnh xuống chiếc bàn lạnh lẹo, chiếc cổ yếu ớt lộ ra. Cậu hoảng sợ hét lên, nhưng dù có cố vùng vẫy cỡ nào cũng không thể lay chuyển gã dù chỉ một chút.
"Á...đừng...thả tôi ra...không, đừng..."
Đầu kim sắc nhọn xuyên qua làn da trắng như tuyết, chất lỏng lạnh lẽo từng chút một được tiêm vào cơ thể mảnh mai.
Cảnh tượng này rất giống với mấy năm trước.
Lúc đó gã cũng làm điều tương tự.
Trong khi nhìn vào đôi mắt sợ hãi của đứa trẻ, gã đưa ra chỉ dẫn, nhưng gã đã đánh giá quá cao địa vị của nó trong lòng Tống Diêm nên đã phải nhận lấy thất bại.
Vậy lần này gã sẽ nhìn thấy kết cục thế nào?
Gã đàn ông thì thầm bên tai ướt đẫm mồ hôi của Lâm Hiểu.
"Mày có hai lựa chọn: Hoặc là chết vì trúng độc; hoặc là giết Tống Diêm."
Gã đàn ông mỉm cười tà ác, đôi mắt hứa đầy vẻ điên cuồng.
"Đi đi, quay về với hắn đi."
Tống Diêm, lần này mày chọn thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương