Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 101: Muốn có danh phận



Đám người hầu đứng bên cạnh, thỉnh thoảng đảo mắt lướt nhìn.

Món ăn Lộ Tĩnh nấu cho Mặc Kỳ Dực nếu xét theo quy củ của người giới thượng lưu, thật sự quá rẻ tiền và không hợp với khí chất của chủ nhân. Vốn dĩ bọn họ đưa những đồ ăn tươi sống lên là vì muốn cô phải nấu những món đó, kết quả chỉ với một câu hỏi món súp nấm, Mặc Kỳ Dực cứ thế để cô toàn quyền định đoạt.

Món ăn này, quá đơn giản. Vậy mà ông chủ của bọn họ lại dùng bữa ngon lành như thế. Không gian thật là không quen một chút nào.

Lộ Tĩnh ngồi giữa căn phòng rộng lớn sang trọng của Mặc Kỳ Dực, mọi thứ nơi đây đều quen thuộc. Có lẽ vì sự hiện diện của cô ở đây thật sự đã rất nhiều, gần như phải dùng từ thường xuyên.

Đôi mắt nhỏ ngước nhìn về gian phòng tắm, tiếng vòi nước bật lên chảy róc rách. Bóng hình cao lớn lại mờ nhạt phảng phất qua khung gương.

Cô gái nhỏ thở dài một hơi. Không gian xung quanh cảm giác não nề vô cùng. Bất giác tính toán thời gian duy trì mối quan hệ với người đàn ông đến tận bây giờ, mọi thứ trong vô thức đã được gần như một năm.

Cô không định nghĩa được từ “chán” của hắn, rốt cuộc là mốc thời gian như thế nào. Hay căn bản cũng chỉ là nói miệng.

Cô cũng không hiểu được con người hắn, cả những hành động người đàn ông cư xử. Khi thì mạnh mẽ quyết đoán với mọi hành vi của cô, khi thì bắt ép để khiến cô nghe lời, khi thì nhẹ nhàng vô cùng.

Nhưng Lộ Tĩnh biết, Mặc Kỳ Dực muốn gì từ cô. Mối quan hệ bắt đầu theo cách thức như thế nào, thì chỉ có thể dùng phương thức đó để duy trì.Còn từ “yêu” kia, cô không muốn nghĩ đến.

Lộ Tĩnh chưa yêu ai bao giờ. Trong thế giới xã hội xô bồ này, cô chỉ biết cật lực làm việc kiếm từng đồng một. Đối với gia đình cô vẫn chưa làm tốt, những thứ khác cô cũng không hề muốn nghĩ.

Cô gái nhỏ nhìn ra hướng cửa sổ đóng kín, khung rèm đen to lớn che đậy cảnh quan bên ngoài. Đó cũng là lý do mà khi nào căn phòng này cũng trông u tối như thế.



Lộ Tĩnh chậm rãi đi lại gần, không do dự kéo tấm rèm ra, cũng vươn tay đẩy ô cửa.

Không gian bầu trời đêm cứ thế tái hiện, từng làn gió đêm nhẹ nhàng phảng phất, len lỏi vào bên trong căn phòng, như thể vừa mở ra một không gian mới thoải mái hơn.

Khi này, cửa phòng tắm được mở, không khí trong phòng mát mẻ hơn bình thường, thoáng có chút se lạnh từ ngọn gió đêm mang đến.

Mặc Kỳ Dực bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn hờ lấy một khăn tắm quanh hông, vóc người cao lớn, cơ thể mạnh mẽ săn chắc, bờ vai trần cường tráng vô cùng, vài giọt nước đọng lại, rơi rớt xuống từng khối cơ ngực mê người. Dưới ánh sáng mờ nhạt, người đàn ông nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh khung cửa sổ, chậm rãi di chuyển lại gần.

Lộ Tĩnh đứng lặng, tâm trí như muốn phiêu đãng theo từng cơn gió, chẳng hay nhận ra bóng lưng cao lớn cứ thế dần áp sát. Đến khi da thịt săn chắc mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể nhỏ, cùng chút hơi lạnh bởi mới tắm xong, cô mới nhận thức được sự việc. Khi này giọng nói trầm thấp từ tính cất lên, mang theo sự nâng niu đối với cô.

“Gió thổi không lạnh sao?”

“Không thưa ngài.”Thực chất là có, nhưng với Lộ Tĩnh chẳng đáng là bao.

Người đàn ông ôm chặt cô, tầm mắt ngó nghiêng nhìn theo ra bên ngoài. Trái ngược với góc nhìn đầy thơ mộng của Lộ Tĩnh, hắn lại thấy vô cùng tẻ nhạt. Nhưng rồi vì cô, người đàn ông vẫn cứ ôm chặt cơ thể đứng đó một lúc lâu, vùi đầu vào mái tóc mềm mại khẽ dụi. Cúi xuống, cắn nhẹ nơi vùng cổ non mềm khiến cô hơi rụt lại.

“Xem ra em thích làm ở chỗ này, như thế cũng tốt”

Lộ Tĩnh nghe câu này thì mới tỉnh táo, bàn tay lập tức đóng cửa.

“Ở trong vẫn tốt hơn.



Khi này, Mặc Kỳ Dực nhìn cô, dưới chút ánh sáng ít ỏi của trăng phảng phất, cô nhận ra ánh mắt người đàn ông như thể được hun nóng lên, nóng đến lạ. Thậm chí còn mang theo sự mãnh liệt khó có thể nhận ra.

“Em thích là được.

Mặc Kỳ Dực vươn tay, chỉ một lực vừa đủ đã ôm trọn cô vào lòng, khiến cô sợ hãi mất đà mà ôm chặt lấy bả vai rắn chắc của người đàn ông để giữ vững. Trong quá trình di chuyển đến giường, vẫn không ngừng dây dưa đôi môi nhỏ, như thể luyến tiếc chẳng hề muốn buông ra.

Lộ Tĩnh vẫn cứ nhỏ bé như thế, trong vòng tay hắn chẳng đáng bao nhiêu khiến chính hắn càng thêm nảy sinh sự nâng niu.

Xung quanh tràn đầy hơi thở mát lạnh, cùng chút hương sữa tắm nam tính từ người đàn ông vừa tắm xong. Vừa ngồi trên giường, Mặc Kỳ Dực đã không kìm được dời đôi môi lướt ngang xương quai xanh, giọng nói trầm thấp vang lên.“Lời tôi nói hồi chiều, em đã nghĩ xong chưa?”

“Chưa, thưa ngài.”

Nghe đến đây, gương mặt người đàn ông hiện vẻ không vui thấy rõ. Bình thường nếu như Mặc Kỳ Dực đưa yêu cầu với đối phương, chỉ vỏn vẹn chưa đầy năm phút, chắc chắn sẽ có kết quả. Vậy mà hiện giờ, hắn cũng nể phục chính bản thân vì có thể kiên nhẫn như thế với cô.

“Nhanh một chút, tôi không muốn đợi.

Mặc Kỳ Dực nôn nóng. Chính là loại cảm giác nôn nóng muốn được cô chấp thuận. Để cô chính thức trở thành người phụ nữ của hắn, được hắn bảo vệ, được hắn nâng niu.

Giống như thể, Mặc Kỳ Dực muốn danh chính ngôn thuận là người đàn ông của cô.

Hắn muốn có danh phận từ chính lời cô thốt ra.
Chương trước Chương tiếp