Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 11: Một năm sau



Rất nhanh sau khi ký xong bản hợp đồng với ông chủ hộp đêm. Nơi đây trong vòng một tuần liền bị cho người đem gỡ bỏ tàn tệ rồi đập phá. Tin tức cũng lan truyền khắp thành phố, việc người làm chủ tập đoàn Đế Đô muốn khởi công một công trình xây dựng khu resort nghỉ dưỡng nơi đây.

Tin tức này, hiển nhiên cũng đến tai Lộ Tĩnh. Cô đoán không sai, người đàn ông đó thật sự là kẻ giữ lời.

Dù không biết chính xác người đàn ông đó địa vị như nào, nhưng có thể khiến lão già làm chủ hộp đêm quỳ rạp thì cũng đã không phải người bình thường.

Nghĩ lại việc bản thân cô có thể giao dịch được một số tiền lớn, còn có thể dễ dàng khiến lão già kia không ngóc đầu dậy, đổi lại việc lên giường của Lộ Tĩnh cũng cảm thấy có vẻ đáng.

Thế nhưng, mỗi lần nghĩ lại việc bản thân mất đi thứ đó, bàn tay vẫn không kiềm được mà siết chặt lại. Lộ Tĩnh luôn cho rằng cô đến đường cùng cũng không thể bước vào mấy cái trao đổi thể xác được nhuận như thế, sẽ không bán rẻ đi thứ tự trọng để mà chịu nhục nhã. Nhưng rõ ràng đến khi phải trải nghiệm, mới hay được bản thân không có quyền mà lựa chọn.

Cứ như thế, thời gian một năm thấm thoắt thoi đưa.

Hơn một năm, khu resort được khởi công dựng lên sau một đống tro tàn. Cũng chẳng ai thèm đoái hoài tới những thứ sự vật sự việc đã xảy ra vào đêm đó. Như thể kẻ đứng ở trên thì trở về thế giới thuộc về, còn kẻ ở dưới thì vẫn cứ tấp nập mưu sinh nơi thế giới của họ.

Hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.

Thời điểm này, tại phim trường.

Mọi người đều tập trung chuẩn bị phục trang, thực hiện khởi quay cho bộ phim Thanh Hoan Hạ. Trên mặt bằng chung, Thanh Hoan Hạ là thể loại phim cổ trang tiên hiệp, trong quá trình không thể thiếu nhiều cảnh quay nguy hiểm nên phải cần đến sử dụng đạo cụ từ trên cao, bên cạnh đó không thiếu việc một số đạo cụ như đao lẫn kiếm đều được chuẩn bị.

Nữ diễn viên chính trong vai là Phùng Hạ, cô ta vào vai một người đứng đầu nơi vùng lãnh thổ. Chính vì thế cũng ngang đồng với nam diễn viên chính, số lượng cảnh quay sử dụng đạo cụ tương đối nhiều. Nhưng để hạn chế bị thương, Phùng Hạ lại không muốn để bản thân có vấn đề, từ lâu đã thuê đến một nữ diễn viên đóng thế.

Người đóng thế của Phùng Hạ chính là Lộ Tĩnh.

Khi này, mọi người đang nháo nhào quấn dây lên người Lộ Tĩnh, thậm chí còn đưa kịch bản, dặn dò cô đọc thật kĩ trước khi vào vai thử này. Mặc dù phân cảnh này chiếm lượng thời gian tương đối cao, nhưng Phùng Hạ vẫn nhất quyết không để bản thân đóng cái vai này, chung quy cũng là sợ thân thể vàng ngọc bị thương.

Bản tính kiêu căng lại hống hách, nhưng bởi vì là nữ minh tinh hàng đầu thế giới nên chẳng ai dám mà lên tiếng. Tuy nói là danh tiếng, nhưng từ lúc vào nghề Phùng Hạ đi không ít cửa sau, trái với những người đi bằng thực lực, nên chỉ chưa đầy hai năm, danh tiếng đã vươn xa vô cùng.



Từ lâu Lộ Tĩnh đã để ý đến công việc đóng thế, mặc dù không phải một diễn viên chính thức. Nhưng số tiền đến từ việc thực hiện công việc này cũng lên đến mức năm triệu đổ xuống trong một lần đóng vai. Bản thân cô gái nhỏ biết thỉnh thoảng sẽ gặp trục trặc, nhưng bởi số lương cao, bản thân cũng bất chấp mà làm.

Đạo diễn nhìn Lộ Tĩnh chỉ là một diễn viên đóng thế nhưng vẫn rất nhập tâm vai diễn, rồi lại ngước nhìn Phùng Hạ ngồi mát, kẻ phục vụ vây quanh. Ông lắc đầu một cách ngao ngán. Trên căn bản bộ phim này người đầu tư sau lưng Phùng Hạ là giám đốc Trần, nên ông cũng không muốn đắc tội.

Sợi dây kéo xích làm bằng sắt, tuy đã cố định nhưng vẫn không tránh khỏi việc dụng cụ va vào cơ thể khiến cô gái nhỏ trở nên đau. Suốt cả quá trình, Lộ Tĩnh đều chuyên tâm vào vai diễn đóng thế, hơn nữa phần kịch bản của cảnh quay Phùng Hạ cô cũng phải thay mà đảm nhiệm. Tuy đóng thế, nhưng cô lại rất nhập tâm mà diễn.

Khi này, Lộ Tĩnh vào vai, phục trang hoa lụa thiết kế tinh xảo, gương mặt trang điểm xinh đẹp, vài phần tương đồng với Phùng Hạ. Đứng từ phía trên vách núi, cứ thế lao mình vào hố lửa để thực hiện trấn yểm lại ngọn núi, khoảnh khắc khi cô lướt xuống, toàn bộ dây xích kéo căng trên người để cố định cơ thể nhỏ. Dù có cấn với đau nhưng một tiếng cũng không oán thoán.

Máy quay tập trung chĩa vào cô. Không ít người lên tiếng khen ngợi, cho dù chỉ là đóng thế đi chăng nữa, nhưng phân cảnh này của Lộ Tĩnh cũng quá mãn nhãn người xem. Với gương mặt xinh đẹp, đôi mắt tròn long lanh lại sáng sủa, đôi môi hồng hào căng mọng, phủ lên người bộ y phục trắng toát.

Đạo diễn không khỏi trầm trồ trước nhan sắc này, nếu bước vào nghiệp diễn thì danh tiếng cũng sẽ vang xa vô cùng.

“Tốt, rất tốt!”

Đến lúc đáp đất, hoàn thành phân diễn. Mọi người không khỏi tụm lại gần Lộ Tĩnh, lên tiếng khen ngợi vì hoàn thành cảnh quay xuất sắc.

Chỉ duy có Phùng Hạ ngồi phía xa, cô ả khẽ bĩu môi khinh thường. Dẫu sau cô ta mới là nhân vật chính, Lộ Tĩnh chẳng được tính là cái gì.

Điện thoại Phùng Hạ reo lên, là tên giám đốc Trần đảm nhiệm chống lưng cho Phùng Hạ. Vừa bắt máy, một giọng nói thô bỉ tràn ra khỏi loa điện thoại khiến cô ả bày ra biểu cảm chán ghét.

“Phùng Hạ, đừng quên tối nay họp mặt cùng tôi tại Hoa Sắc Viên đấy.”

Chán ghét là thế, nhưng Phùng Hạ không dám phản kháng. Cô ta đã chọn đi bằng cửa sau, thì hiện giờ cũng chỉ có cửa sau mới có thể giúp cô ả duy trì được sự nghiệp.

Chỉ là, nghĩ đến việc phải phục vụ cho một lão già đáng tuổi cha mình. Phùng Hạ cũng vô thức siết chặt chiếc điện thoại.

Khi này, tầm mắt đầy suy tính nhìn về hướng Lộ Tĩnh xinh đẹp tỏa sáng ngời ngời đứng từ phía xa.
Chương trước Chương tiếp