Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
Chương 19: Cắn nhưng không nuốt, nhìn chẳng thể ăn
Gương mặt người đàn ông tối sầm, ánh mắt sâu hút tựa hố đen thăm thẳm chẳng hề thấy đáy, chút ánh sáng cợn nơi khóe mắt phảng phất thân ảnh người con gái yên lặng trên giường, mang theo thứ cảm giác mê hoặc khó tả trong lòng.
Mặc Kỳ Dực lại tiếp tục rót rượu, nhìn về nguyên nhân khiến tâm trạng hắn u uất giờ phút này đang chìm trong cơn say. Không nghĩ đến việc một ngày lại chịu thua bởi con mồi non nớt này. Lưng dựa thành bàn, sóng mũi thẳng tắp mê hoặc, bờ vai rộng lớn săn chắc vững vàng, vòm ngực cường tráng thấy rõ khối cơ in hằn, đâu đó vài vết sẹo chẳng thể nào mà mất đi biểu thị rõ trước kia người đàn ông đã phải trải qua những thứ nguy hiểm gì.
Sâu trong đôi mắt chim ưng thứ màu tối thẳm vô vọng, dưới men say xa xỉ của rượu, người đàn ông chìm hưởng thụ cảm giác lâng lâng, đôi môi bạc tình mỏng hơi nhếch nếm lấy hương rượu, lại cảm thụ khi nhớ đến nụ hôn đê mê từ người con gái nhỏ mang lại.
Chiếc ly thủy tinh ban nãy Lộ Tĩnh uống, giờ phút này người đàn ông cầm lên uống tiếp. Mặc Kỳ Dực bắt đầu đứng giữa hai luồng suy nghĩ, khi mà đạn dưới thân đã lên nòng do màn khơi mào ngắn, không biết có nên tiếp tục hành sự khi cô nhóc này ngủ hay không. Dẫu sao trước giờ người đàn ông chưa phải xem xét đến kẻ nào.
Đặt ly rượu xuống, ánh mắt sâu thẳm dâng lên ánh nhìn tà mị vào thân thể non nớt trên giường. Chiếc váy chỉ là loại thường dân, chẳng hề đáng một xu với cách sống xa xỉ của người đàn ông, nhưng phủ lên người con gái này, rõ ràng vẫn đẹp như thế. Giống với cách nói, người đẹp vì lụa, có lẽ do đến từ thứ mê hoặc giản đơn này.
Lộ Tĩnh nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn, hàng lông mi dài nhắm chặt, gương mặt vẫn không hề dãn ra. Biểu thị trước khi ngất cô gái nhỏ chẳng hề dễ chịu là mấy. Cơ thể dưới lớp váy trắng mập mờ khiến kẻ khác mê đắm, rõ ràng chiếc váy rất kín kẽ, nhưng lại có thể khiến kẻ khác liên tưởng đến một sự cuốn hút thần bí mà chẳng thể lý giải nổi.
Ngực cô không phải quá to, gương mặt non nớt chỉ đánh tí son, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi thoảng hương rượu căn bóng, còn thoáng đo đỏ do ban nãy người đàn ông hành sự mạnh bạo khi không ngừng cắn lên.
Chiếc cổ nhỏ, lồng ngực phập phồng lên xuống, vai áo bị lệch để lộ đôi vai ngọc trần đến mê người, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cảm tưởng khi Mặc Kỳ Dực chạm vào, rõ ràng một nắm tay ôm trọn, cũng có thể dễ dàng mà bẻ gãy đi.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm.
Mặc Kỳ Dực phong lưu, nữ nhân bên cạnh cùng hắn trải qua thứ chuyện chăn gối nhiều chứ cũng không ít, từ ngây thơ đến quyến rũ, hay đến những tiểu thư gia giáo có học thức, bọn họ chung quy đều nghe lời để thuận theo hắn.
Thậm chí còn có kẻ còn muốn quỳ dưới chân nguyện phủ phục bởi người đàn ông. Nhưng khi đó hắn cho rằng bản thân bằng sắt đá, hắn không muốn để tâm đến bất kỳ ai. Cũng chẳng có bất kỳ kẻ nào khiến người đàn ông đê mê rơi vào trầm luân vô vọng, bởi khi làm việc hắn đều phân tách rất rõ, chỉ dừng lại ở trên giường, và chỉ một lần!
Vậy mà đến nữ nhân này, Mặc Kỳ Dực lại quá chủ quan.
Lộ Tĩnh hơi thở đều đều, người đàn ông đưa đầu ngón tay lên khuôn miệng nhỏ nhắn xoa nhẹ. Sau cùng vẫn chẳng thể nhịn được, cúi xuống chạm lên bờ môi nhỏ, cắn rồi dây dưa không dứt, đưa đầu lưỡi vẽ hình vòng cung phác họa đôi môi nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cằm để khuôn miệng nhỏ hé ra, dứt khoát đưa lưỡi hắn vào trong l.iếm m.út nơi khoang miệng.
Người con gái nhỏ xuất hiện như phá vỡ mấy thứ định kiến ban đầu hắn đặt ra. Nhưng nếu đã phá vỡ rồi, người đàn ông cũng không muốn mất đi mấy cái định kiến chuẩn về sau nữa. Chỉ ở trên giường, cũng không giao hòa quá nhiều. Không nhân từ, thì nhất quyết cũng không để tâm đến nữa.
Chẳng qua chỉ là ngủ.
Mặc Kỳ Dực không chỉ dừng ở đôi môi nhỏ dày vò, lướt xuống nơi hõm cổ mê người, bàn tay vươn ra xé toạc đi chiếc váy vướng víu, đem ném sang một bên. Nụ hôn ướt át dừng trên người cô, mỗi nơi đi qua đều để lại một dấu vết rất mạnh, rất chói. Như nhen nhóm thứ lửa nóng bỏng không ngừng sôi sục kích thích cơ thể người đàn ông trên da thịt trắng mịn.
Đâu chỉ dừng lại ở đó, ngay cả đôi chân thon dài trắng mịn, cũng không hề buông tha khi đem gặm rồi cắn lấy. Nơi bên sàn, quần áo tứ tung.
Sau cùng, việc cắn nhưng không nuốt được mới thật sự khiến người đàn ông nổi điên, chẳng qua như kẻ đói nhìn một món ăn thông qua bức ảnh để rồi tưởng tượng cũng chẳng khiến hắn thỏa mãn được. Mặc Kỳ Dực gương mặt tối sầm, bước vào phòng tắm, đêm đó tiếng xả nước vang lên vọng khắp cả căn phòng, tỏa ra một luồng hơi lạnh lẽo.
Trăng treo vằng vặc bên bầu trời.
Đèn nhỏ trong phòng yếu ớt, rọi trên thân hình nhỏ nhắn, như một tiểu thiên sứ ôn hoà chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông cao to đứng bên cạnh giường, ánh mắt một màu đen thẫm nhìn vào cô, bóng lưng phủ phục trên nền sàn, bất lực thấy rõ.
Mặc Kỳ Dực lại tiếp tục rót rượu, nhìn về nguyên nhân khiến tâm trạng hắn u uất giờ phút này đang chìm trong cơn say. Không nghĩ đến việc một ngày lại chịu thua bởi con mồi non nớt này. Lưng dựa thành bàn, sóng mũi thẳng tắp mê hoặc, bờ vai rộng lớn săn chắc vững vàng, vòm ngực cường tráng thấy rõ khối cơ in hằn, đâu đó vài vết sẹo chẳng thể nào mà mất đi biểu thị rõ trước kia người đàn ông đã phải trải qua những thứ nguy hiểm gì.
Sâu trong đôi mắt chim ưng thứ màu tối thẳm vô vọng, dưới men say xa xỉ của rượu, người đàn ông chìm hưởng thụ cảm giác lâng lâng, đôi môi bạc tình mỏng hơi nhếch nếm lấy hương rượu, lại cảm thụ khi nhớ đến nụ hôn đê mê từ người con gái nhỏ mang lại.
Chiếc ly thủy tinh ban nãy Lộ Tĩnh uống, giờ phút này người đàn ông cầm lên uống tiếp. Mặc Kỳ Dực bắt đầu đứng giữa hai luồng suy nghĩ, khi mà đạn dưới thân đã lên nòng do màn khơi mào ngắn, không biết có nên tiếp tục hành sự khi cô nhóc này ngủ hay không. Dẫu sao trước giờ người đàn ông chưa phải xem xét đến kẻ nào.
Đặt ly rượu xuống, ánh mắt sâu thẳm dâng lên ánh nhìn tà mị vào thân thể non nớt trên giường. Chiếc váy chỉ là loại thường dân, chẳng hề đáng một xu với cách sống xa xỉ của người đàn ông, nhưng phủ lên người con gái này, rõ ràng vẫn đẹp như thế. Giống với cách nói, người đẹp vì lụa, có lẽ do đến từ thứ mê hoặc giản đơn này.
Lộ Tĩnh nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn, hàng lông mi dài nhắm chặt, gương mặt vẫn không hề dãn ra. Biểu thị trước khi ngất cô gái nhỏ chẳng hề dễ chịu là mấy. Cơ thể dưới lớp váy trắng mập mờ khiến kẻ khác mê đắm, rõ ràng chiếc váy rất kín kẽ, nhưng lại có thể khiến kẻ khác liên tưởng đến một sự cuốn hút thần bí mà chẳng thể lý giải nổi.
Ngực cô không phải quá to, gương mặt non nớt chỉ đánh tí son, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi thoảng hương rượu căn bóng, còn thoáng đo đỏ do ban nãy người đàn ông hành sự mạnh bạo khi không ngừng cắn lên.
Chiếc cổ nhỏ, lồng ngực phập phồng lên xuống, vai áo bị lệch để lộ đôi vai ngọc trần đến mê người, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cảm tưởng khi Mặc Kỳ Dực chạm vào, rõ ràng một nắm tay ôm trọn, cũng có thể dễ dàng mà bẻ gãy đi.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm.
Mặc Kỳ Dực phong lưu, nữ nhân bên cạnh cùng hắn trải qua thứ chuyện chăn gối nhiều chứ cũng không ít, từ ngây thơ đến quyến rũ, hay đến những tiểu thư gia giáo có học thức, bọn họ chung quy đều nghe lời để thuận theo hắn.
Thậm chí còn có kẻ còn muốn quỳ dưới chân nguyện phủ phục bởi người đàn ông. Nhưng khi đó hắn cho rằng bản thân bằng sắt đá, hắn không muốn để tâm đến bất kỳ ai. Cũng chẳng có bất kỳ kẻ nào khiến người đàn ông đê mê rơi vào trầm luân vô vọng, bởi khi làm việc hắn đều phân tách rất rõ, chỉ dừng lại ở trên giường, và chỉ một lần!
Vậy mà đến nữ nhân này, Mặc Kỳ Dực lại quá chủ quan.
Lộ Tĩnh hơi thở đều đều, người đàn ông đưa đầu ngón tay lên khuôn miệng nhỏ nhắn xoa nhẹ. Sau cùng vẫn chẳng thể nhịn được, cúi xuống chạm lên bờ môi nhỏ, cắn rồi dây dưa không dứt, đưa đầu lưỡi vẽ hình vòng cung phác họa đôi môi nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cằm để khuôn miệng nhỏ hé ra, dứt khoát đưa lưỡi hắn vào trong l.iếm m.út nơi khoang miệng.
Người con gái nhỏ xuất hiện như phá vỡ mấy thứ định kiến ban đầu hắn đặt ra. Nhưng nếu đã phá vỡ rồi, người đàn ông cũng không muốn mất đi mấy cái định kiến chuẩn về sau nữa. Chỉ ở trên giường, cũng không giao hòa quá nhiều. Không nhân từ, thì nhất quyết cũng không để tâm đến nữa.
Chẳng qua chỉ là ngủ.
Mặc Kỳ Dực không chỉ dừng ở đôi môi nhỏ dày vò, lướt xuống nơi hõm cổ mê người, bàn tay vươn ra xé toạc đi chiếc váy vướng víu, đem ném sang một bên. Nụ hôn ướt át dừng trên người cô, mỗi nơi đi qua đều để lại một dấu vết rất mạnh, rất chói. Như nhen nhóm thứ lửa nóng bỏng không ngừng sôi sục kích thích cơ thể người đàn ông trên da thịt trắng mịn.
Đâu chỉ dừng lại ở đó, ngay cả đôi chân thon dài trắng mịn, cũng không hề buông tha khi đem gặm rồi cắn lấy. Nơi bên sàn, quần áo tứ tung.
Sau cùng, việc cắn nhưng không nuốt được mới thật sự khiến người đàn ông nổi điên, chẳng qua như kẻ đói nhìn một món ăn thông qua bức ảnh để rồi tưởng tượng cũng chẳng khiến hắn thỏa mãn được. Mặc Kỳ Dực gương mặt tối sầm, bước vào phòng tắm, đêm đó tiếng xả nước vang lên vọng khắp cả căn phòng, tỏa ra một luồng hơi lạnh lẽo.
Trăng treo vằng vặc bên bầu trời.
Đèn nhỏ trong phòng yếu ớt, rọi trên thân hình nhỏ nhắn, như một tiểu thiên sứ ôn hoà chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông cao to đứng bên cạnh giường, ánh mắt một màu đen thẫm nhìn vào cô, bóng lưng phủ phục trên nền sàn, bất lực thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương