Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
Chương 40: Dạy dỗ
Lộ Tĩnh đứng giữa trung tâm, nhất thời cảm thấy hoảng loạn nhìn vào căn phòng xung quanh. Những ánh mắt lăm le như sói trong cơn đói hướng về phía cô, người nơi căn phòng này rất nhiều, khiến tâm trạng cô càng thêm phát hoảng.
Cô dứt khoát xoay đầu nhìn về hướng Mặc Kỳ Dực, giọng nói run run chẳng thể định hình nổi.
“Cho tôi thời gian, tôi sẽ làm việc kiếm tiền để trả.”
Số tiền rất lớn, đây chẳng qua cũng chỉ là cách nói tạm thời chưa nghĩ đến hậu quả. Lộ Tĩnh muốn thoát khỏi kẻ như hắn, càng không muốn để hắn tự tiện dồn ép cuộc sống của cô.
Người đàn ông nhếch mép, bàn tay sờ vào vết thương môi từ Lộ Tĩnh đã cắn. Ngước nhìn cô ban nãy còn muốn phản giờ đã hơi co rúm lại. Quả thật chỉ có hành động, với tính cách ương bướng như cô mới biết đến chữ sợ là gì.
“Tôi cho trong vòng hai ngày, có thể đảm bảo trả hết hay không?”
Hai ngày?
Số tiền đó, một năm hai năm còn chưa thể dám nghĩ tới, hai ngày làm sao mà cô kiếm được.
“Không thể…”
Lộ Tĩnh chưa nói dứt câu, Mặc Kỳ Dực đã cau mày. Người đàn ông hành xử nhanh gọn, hiển nhiên không muốn nghe cô nói quá nhiều.
“Nếu không được, thì đem thân thể của em phục vụ mua vui cho những kẻ nơi đây đi.”
Mặc Kỳ Dực trước giờ đã là máu lạnh vô tình, hắn cũng chẳng nghĩ đến cảm nhận kẻ khác. Dẫu sau người đàn ông đã quen với sự tàn nhẫn. Chẳng qua đây cũng chỉ là một cách thức làm việc.
Người nơi căn phòng nhìn vào Lộ Tĩnh, bọn họ nhất thời không biết làm gì. Tâm trạng Mặc Kỳ Dực tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống, câu nói cũng thể hiện rõ hành động như thế. Nhưng bọn họ lại có dự cảm, nếu chạm vào nữ nhân này, Mặc Kỳ Dực sẽ không để yên.
Đó là một sự đối lập.
Nhưng cũng không thể không nghe lệnh của Mặc Kỳ Dực.
Một tên trong số đó hơi đảo mắt, lập tức tiến đến hướng Lộ Tĩnh. Cất giọng trêu ghẹo.
“Không cần ngại ngùng làm gì, phục vụ có thể trả hết tiền. Nào, làm bọn tôi vui đi.”
Bọn chúng vươn tay, muốn kéo Lộ Tĩnh nhưng cô lập tức giật lại, gương mặt hoảng sợ tột độ.
Mà trông thấy một kẻ khởi xướng cả gan, mấy người còn lại cũng bắt đầu tiến tới. Cứ thế dồn vào Lộ Tĩnh như bầy sói đã nhịn đói lâu ngày vớ được mồi ngon.
Lần này, Lộ Tĩnh có muốn chạy cũng không cách nào. Chỉ cần lùi ra sau liền có một bàn tay giữ chặt lại, cảm nhận rõ bàn tay mân mê cơ thể cô như chiêm ngưỡng, càng khiến cô gái nhỏ ớn lạnh. Vung tay phản kháng, nhưng bọn họ cứ thế dồn vào.
Cô biết, cô không thể thoát nói. Mặc Kỳ Dực đích thực muốn dồn cô vào đường cùng.
Kỳ thực, Mặc Kỳ Dực nhìn cô bị vây lại, những cánh tay kia chạm lên cơ thể cô, tâm tình người đàn ông khó chịu không kém. Nếu ngay từ đầu Lộ Tĩnh trong mắt người đàn ông đã không là gì, thì hiện tại Mặc Kỳ Dực cũng không phải hao tốn tâm tư để mà chơi đùa với cô như thế. Chẳng qua hắn đang dạy dỗ cô trở nên ngoan ngoãn một chút.
Chỉ trong chốc lát, Lộ Tĩnh ngồi sụp xuống. Lớn giọng hét lên giữa căn phòng. Hoàn toàn đi đúng với những gì người đàn ông đã nghĩ đến.
Lộ Tĩnh có chết cũng không muốn bị đám người này đem ra làm trò như một thú vui, rồi bị lăn qua lăn lại chỉ để phục vụ như một món đồ chơi.
“Ngài Mặc, tôi không muốn phục vụ bọn họ. Số tiền đó, có thể có cách khác hay không?”
Mấy kẻ vây quanh với ý đồ cũng im lặng, bọn họ hiển nhiên nhìn về Mặc Kỳ Dực đợi nhận lệnh. Trong lúc không nghĩ ngợi, Lộ Tĩnh liền thoát khỏi đám người, trực tiếp chạy lại quỳ xuống trước chân người đàn ông, bàn tay nhỏ siết chặt lấy ống quần hắn một cách thảm thương, đầu cúi gằm xuống nền đất. Vai áo khi này đã bị lệch sang một bên, lộ ra bả vai trắng mịn như ngọc.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, nhìn bàn tay nhỏ bấu víu ông quần hắn. Người đàn ông mãi lâu sau lãnh đạm lên tiếng.
“Một cái tát, một vệt cắn ở môi. Em nên biết mấy cái hành động vô thức này, có thể vô tình khiến cho người cha đang yên ổn của em trở nên thảm hại. Tôi trước giờ vốn không phải người tốt, thứ gì cũng đều đã làm rồi, ương ngạnh với tôi, đó cũng đều là cái giá phải trả. Thậm chí, tôi cũng có thể cho em lẫn người nhà của em nếm thử nỗi đau gấp trăm ngàn lần những gì em làm.”
Lộ Tĩnh nghe vậy, vội vàng hoảng sợ ngẩng đầu, gương mặt non nớt ẩn một tầng sương, nước mắt vẫn chưa kịp lau, hàng lông mi thanh tú ươn ướt nước. Vội vàng xoay một bên gò má đưa về hướng hắn.
“Ngài tát lại tôi đi, còn về vệt cắn, ngài cũng có thể cắn lại tôi, tôi không muốn phục vụ bọn họ…”
Nhìn bộ dạng đó của Lộ Tĩnh, trong lòng thứ cảm xúc khác lạ dần dâng lên. Trước giờ hắn chẳng nhẹ nhàng dung túng với ai. Nhưng nhìn bộ dạng rơi lệ, sâu trong thâm tâm nhất thời cũng cảm thấy xót xa mà dâng lên sự chột dạ.
Thực ra Mặc Kỳ Dực có vô số cách để giày vò cô.
Người đàn ông vươn tay, Lộ Tĩnh lập tức nhắm chặt mắt đợi hưởng cú tát. Nhưng rồi ngón tay lạnh lẽo của hắn chỉ đơn giản chạm lên, rồi miết nhẹ gò má mềm mại. Mặc Kỳ Dực chính là không nỡ ra tay với cô.
Hắn vậy mà thương xót cô.
Người đàn ông cau mày, sâu thẳm ánh mắt thu trọn biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp non nớt, ánh mắt ửng đỏ như đoá hoa đào nở rộ. Ngón tay mân mê bờ môi nhỏ, dứt khoát kéo cô ngồi vào lòng hắn. Lên tiếng thoả hiệp, lần này động thái đã nhẹ nhàng hơn một chút.
“Làm nữ nhân của tôi. Số tiền kia tự khắc cũng sẽ hết. Tôi cũng không tính toán với em những hành động ban nãy.”
Cô dứt khoát xoay đầu nhìn về hướng Mặc Kỳ Dực, giọng nói run run chẳng thể định hình nổi.
“Cho tôi thời gian, tôi sẽ làm việc kiếm tiền để trả.”
Số tiền rất lớn, đây chẳng qua cũng chỉ là cách nói tạm thời chưa nghĩ đến hậu quả. Lộ Tĩnh muốn thoát khỏi kẻ như hắn, càng không muốn để hắn tự tiện dồn ép cuộc sống của cô.
Người đàn ông nhếch mép, bàn tay sờ vào vết thương môi từ Lộ Tĩnh đã cắn. Ngước nhìn cô ban nãy còn muốn phản giờ đã hơi co rúm lại. Quả thật chỉ có hành động, với tính cách ương bướng như cô mới biết đến chữ sợ là gì.
“Tôi cho trong vòng hai ngày, có thể đảm bảo trả hết hay không?”
Hai ngày?
Số tiền đó, một năm hai năm còn chưa thể dám nghĩ tới, hai ngày làm sao mà cô kiếm được.
“Không thể…”
Lộ Tĩnh chưa nói dứt câu, Mặc Kỳ Dực đã cau mày. Người đàn ông hành xử nhanh gọn, hiển nhiên không muốn nghe cô nói quá nhiều.
“Nếu không được, thì đem thân thể của em phục vụ mua vui cho những kẻ nơi đây đi.”
Mặc Kỳ Dực trước giờ đã là máu lạnh vô tình, hắn cũng chẳng nghĩ đến cảm nhận kẻ khác. Dẫu sau người đàn ông đã quen với sự tàn nhẫn. Chẳng qua đây cũng chỉ là một cách thức làm việc.
Người nơi căn phòng nhìn vào Lộ Tĩnh, bọn họ nhất thời không biết làm gì. Tâm trạng Mặc Kỳ Dực tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống, câu nói cũng thể hiện rõ hành động như thế. Nhưng bọn họ lại có dự cảm, nếu chạm vào nữ nhân này, Mặc Kỳ Dực sẽ không để yên.
Đó là một sự đối lập.
Nhưng cũng không thể không nghe lệnh của Mặc Kỳ Dực.
Một tên trong số đó hơi đảo mắt, lập tức tiến đến hướng Lộ Tĩnh. Cất giọng trêu ghẹo.
“Không cần ngại ngùng làm gì, phục vụ có thể trả hết tiền. Nào, làm bọn tôi vui đi.”
Bọn chúng vươn tay, muốn kéo Lộ Tĩnh nhưng cô lập tức giật lại, gương mặt hoảng sợ tột độ.
Mà trông thấy một kẻ khởi xướng cả gan, mấy người còn lại cũng bắt đầu tiến tới. Cứ thế dồn vào Lộ Tĩnh như bầy sói đã nhịn đói lâu ngày vớ được mồi ngon.
Lần này, Lộ Tĩnh có muốn chạy cũng không cách nào. Chỉ cần lùi ra sau liền có một bàn tay giữ chặt lại, cảm nhận rõ bàn tay mân mê cơ thể cô như chiêm ngưỡng, càng khiến cô gái nhỏ ớn lạnh. Vung tay phản kháng, nhưng bọn họ cứ thế dồn vào.
Cô biết, cô không thể thoát nói. Mặc Kỳ Dực đích thực muốn dồn cô vào đường cùng.
Kỳ thực, Mặc Kỳ Dực nhìn cô bị vây lại, những cánh tay kia chạm lên cơ thể cô, tâm tình người đàn ông khó chịu không kém. Nếu ngay từ đầu Lộ Tĩnh trong mắt người đàn ông đã không là gì, thì hiện tại Mặc Kỳ Dực cũng không phải hao tốn tâm tư để mà chơi đùa với cô như thế. Chẳng qua hắn đang dạy dỗ cô trở nên ngoan ngoãn một chút.
Chỉ trong chốc lát, Lộ Tĩnh ngồi sụp xuống. Lớn giọng hét lên giữa căn phòng. Hoàn toàn đi đúng với những gì người đàn ông đã nghĩ đến.
Lộ Tĩnh có chết cũng không muốn bị đám người này đem ra làm trò như một thú vui, rồi bị lăn qua lăn lại chỉ để phục vụ như một món đồ chơi.
“Ngài Mặc, tôi không muốn phục vụ bọn họ. Số tiền đó, có thể có cách khác hay không?”
Mấy kẻ vây quanh với ý đồ cũng im lặng, bọn họ hiển nhiên nhìn về Mặc Kỳ Dực đợi nhận lệnh. Trong lúc không nghĩ ngợi, Lộ Tĩnh liền thoát khỏi đám người, trực tiếp chạy lại quỳ xuống trước chân người đàn ông, bàn tay nhỏ siết chặt lấy ống quần hắn một cách thảm thương, đầu cúi gằm xuống nền đất. Vai áo khi này đã bị lệch sang một bên, lộ ra bả vai trắng mịn như ngọc.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, nhìn bàn tay nhỏ bấu víu ông quần hắn. Người đàn ông mãi lâu sau lãnh đạm lên tiếng.
“Một cái tát, một vệt cắn ở môi. Em nên biết mấy cái hành động vô thức này, có thể vô tình khiến cho người cha đang yên ổn của em trở nên thảm hại. Tôi trước giờ vốn không phải người tốt, thứ gì cũng đều đã làm rồi, ương ngạnh với tôi, đó cũng đều là cái giá phải trả. Thậm chí, tôi cũng có thể cho em lẫn người nhà của em nếm thử nỗi đau gấp trăm ngàn lần những gì em làm.”
Lộ Tĩnh nghe vậy, vội vàng hoảng sợ ngẩng đầu, gương mặt non nớt ẩn một tầng sương, nước mắt vẫn chưa kịp lau, hàng lông mi thanh tú ươn ướt nước. Vội vàng xoay một bên gò má đưa về hướng hắn.
“Ngài tát lại tôi đi, còn về vệt cắn, ngài cũng có thể cắn lại tôi, tôi không muốn phục vụ bọn họ…”
Nhìn bộ dạng đó của Lộ Tĩnh, trong lòng thứ cảm xúc khác lạ dần dâng lên. Trước giờ hắn chẳng nhẹ nhàng dung túng với ai. Nhưng nhìn bộ dạng rơi lệ, sâu trong thâm tâm nhất thời cũng cảm thấy xót xa mà dâng lên sự chột dạ.
Thực ra Mặc Kỳ Dực có vô số cách để giày vò cô.
Người đàn ông vươn tay, Lộ Tĩnh lập tức nhắm chặt mắt đợi hưởng cú tát. Nhưng rồi ngón tay lạnh lẽo của hắn chỉ đơn giản chạm lên, rồi miết nhẹ gò má mềm mại. Mặc Kỳ Dực chính là không nỡ ra tay với cô.
Hắn vậy mà thương xót cô.
Người đàn ông cau mày, sâu thẳm ánh mắt thu trọn biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp non nớt, ánh mắt ửng đỏ như đoá hoa đào nở rộ. Ngón tay mân mê bờ môi nhỏ, dứt khoát kéo cô ngồi vào lòng hắn. Lên tiếng thoả hiệp, lần này động thái đã nhẹ nhàng hơn một chút.
“Làm nữ nhân của tôi. Số tiền kia tự khắc cũng sẽ hết. Tôi cũng không tính toán với em những hành động ban nãy.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương