Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 43: Đêm mê hoặc



Người hầu trong biệt thự thời điểm này đã nghỉ ngơi, dường như chẳng còn mấy ai. Người canh gác bên ngoài cũng tới thời điểm đổi ca trực. Chốc lát lại luân phiên thay người.

Khu biệt thự rộng lớn, cửa ra vào cũng nhiều hướng. Bảo mật nghiêm ngặt vô cùng, chẳng có kẻ nào lớn gan mà xông vào. Huống hồ chi vệ sĩ từ Mặc Kỳ Dực đào tạo, cũng thuộc dạng tinh nhuệ khiến đối thủ của người đàn ông không khỏi e ngại.

Chiếc xe sang trọng dừng phía trong khuôn viên biệt thự, trợ lý Quang cẩn trọng mở cửa.

Ngồi trên đùi Mặc Kỳ Dực một thời gian dài, khoảnh khắc bước xuống rời khỏi thì chân của Lộ Tĩnh cảm nhận hơi tê mỏi. Từng bước một theo sau người đàn ông lên phòng. Khuôn viên biệt thự vắng lặng, ánh đèn vẫn rọi sáng nhưng lại tạo thứ cảm giác âm u. Gió về đêm thổi từng đợt đến mức lạnh toát.

Phía bên trong phòng vẫn như cũ, không có gì quá mới mẻ.

Ngay đến khi vừa bước vào, bóng dáng cao lớn của Mặc Kỳ Dực tức khắc vươn tay đóng cửa. Thân hình nhỏ liền bất lực bị người đàn ông đè ngược dựa vào khung cửa, cảm nhận nụ hôn vũ bão như muốn điên cuồng cắn xé lấy nơi đôi môi anh đào nhỏ nhắn tỏa hương thơm kia. Chỉ khiến người đàn ông hận không thể dày vò lấy, như cũng muốn trừng phạt về hành động bạo gan ban nãy.

“Đau… ngài từ từ…”

Lộ Tĩnh bất giác phản kháng, giọng nói yếu ớt như thứ mê dược rót vào tai Mặc Kỳ Dực, cô gái nhỏ nào biết hiện tại từng câu nói đều như thể châm dầu vào lửa, kích thích ham muốn đến tột độ.

Nụ hôn từ đôi môi bạc mỏng của người đàn ông, hơi thở mang theo dư vị thuốc lá nhàn nhạt pha lẫn hương rượu nồng mát lạnh. Thứ mùi thuốc lá xa xỉ sang trọng không như những mùi thuốc lá khó ngửi bình thường, nhưng vẫn cứ là mùi nồng nặc của nicotin. Tuy không tỏa mùi khó chịu, nhưng gây hại đến cơ thể cũng chẳng kém là bao.

Trong lúc đầu óc xoay mòng, cơ thể nhỏ choáng váng không kịp thích nghi vì phải chịu sự chi phối đến từ phía Mặc Kỳ Dực, cô đã nghe thanh âm sắt của vật gì rớt trên nền đất. Nháy mắt làn da trên cơ thể liền cảm giác sự lạnh lẽo đến từ hướng không khí, bộ đồ trên người đã bị người đàn ông kéo xuống mạnh bạo mà ném gọn sang một góc.

Lộ Tĩnh biết, giờ phút này có nói gì cũng vô dụng. Để mặc hướng tấn công mạnh bạo từ Mặc Kỳ Dực như muốn vồ vập thì cô cũng chẳng thể phản kháng, bàn tay bất giác vươn trước lồng ngực làm giảm sự mạnh bạo, nhưng căn bản mọi thứ đều vô dụng.

Nụ hôn người đàn ông rơi rớt, khẽ dây lấy bên tai nhỏ, trong chốc lát liền bế bổng thân hình nhỏ, nhưng gương mặt người đàn ông vẫn không hề rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, cứ thế tiến thẳng một đường đến phía giường, ném thân thể cô lên.

Ánh mắt như lang sói nhìn vào con mồi, Lộ Tĩnh giờ phút này ngoài hai thứ vật che chắn kia cũng chẳng còn lấy gì, sâu thẳm ánh mắt che đậy sự sợ hãi mà hắn cũng có thể nhìn thấu được, gương mặt cô đường nét thanh tú, sóng mũi cao thẳng, môi nhỏ hé mở cố gắng hít thở sau nụ hôn cuồng bạo ban nãy.



Cơ thể không khỏi uốn éo đến mê người, làn da trắng muốt mềm mại. Khiến cơ thể Mặc Kỳ Dực như có một ngọn lửa âm trầm phủ lên muốn thiêu cháy.

Chốc lát, Mặc Kỳ Dực đã cởi xong bộ đồ, cơ thể cường tráng lồ lộ, màu làn da hơi ngâm đặc trưng, da thịt người đàn ông đầy sự rắn chắc như một khối thiết bản hoàn mỹ, bờ vai rộng vững chãi.

Chỉ là, Lộ Tĩnh bất giác hoảng hồn hơn, khi nhìn xuống bên dưới. Thứ dục vọng qua vật kia biểu thị ham muốn đã đến mức đỉnh điểm, to khiến kẻ khác thêm phần run sợ.

Đôi mắt người đàn ông chứa đầy sự mãnh liệt nhìn xuống cơ thể nhỏ, hắn cúi người, đôi môi mân mê lấy da dẻ mịn màng trên cơ thể, bàn tay cũng tiện mà cởi nốt thứ lá chắn đến từ hướng cô.

Nhìn thân thể nhỏ mê người, một cỗ quyến rũ chí mạng. Cúi người, cắn lấy vành tai nhỏ, bàn tay phác họa đường nét, mỗi nơi đi qua như có một cỗ âm khí không ngừng kích thích. Sự chiếm hữu càng lúc càng sản sinh, đến mức khiến hắn chẳng tài nào mà kiểm soát.

Mặc Kỳ Dực trước giờ luôn cho rằng bản thân khống chế ham muốn rất tốt, người đàn ông cũng chẳng phải kiểu người tùy tiện. Nhưng đối diện với cô, như thể kẻ nghiện cảm thụ, càng lúc chẳng muốn dứt, cũng không hay đã dùng quá liều.

Ngay khi cảm nhận bên dưới trống rỗng, tâm tình Lộ Tĩnh hoảng hốt, nhưng cô không thể nhìn sang hướng khác khi mà bị bàn tay người đàn ông bắt ép đối diện với tầm mắt hắn, muốn né cũng chẳng thể.

Chốc lát, dưới hông được nâng lên, một đợt tiến công xâm nhập khiến ánh mắt cô gái nhỏ trở nên hoang dại, đôi con ngươi trong vắt mở to, lại thấy được nụ cười tà mị của người đàn ông quan sát hết thảy.

Mỗi lần xâm nhập, như thể muốn xé rách vậy. Cho dù đã làm cùng người trước mặt không phải một lần, nhưng Lộ Tĩnh không tài nào thích nghi được. Có lẽ sự phản kháng trong tiềm thức, là thứ cản trở dẫn đến những lần như thế này.

Cảm giác đau đớn là thứ cô phải chịu.

Không gian về đêm giữa cả hai càng lúc càng nóng dần, thanh âm khiến kẻ khác cảm thấy đỏ mặt.

Khắp cơ thể nhỏ, đều bị tính xâm lược và sự mạnh bạo từ người đàn ông khỏa lấp lấy. Dư vị thơm ngát như đóa hoa, đều bị hắn không nhường nhịn hái xuống hưởng thụ làm của riêng.

Tiếng rên rỉ vang khắp cả căn phòng.
Chương trước Chương tiếp