Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 75: Cô yêu ngài ấy?



Trên giường bệnh, Lộ Tĩnh năm không thể nhúc nhích được. Cả người vẫnchưa hề ổn định, còn phải nhận lấy cái ôm của người đàn ông. Trong lòngkhông tránh khỏi suy nghĩ, một người đàn ông như Mặc Kỳ Dực phải chăngquá rånh rỗi đến mức phải đi chiếm lấy chỗ ngủ của cô.

Dù vậy, nhưng cũng không dám có cái suy nghĩ phản kháng.

Mặc Kỳ Dực cũng không hề làm gi, người đàn ông quả thật là ngủ, còn thuậnthế quen thuộc ôm vào lòng.

Khoảng một lúc lâu, chỉ còn lấy hơi thở đều đặn vang lên.

Lộ Tĩnh không dám cử động, bản thân không khác gì bị nâm thóp.

Một tuần, căn bản trồi qua rất nhanh. Ngoài các vết thương ngoài da, lượng ytá nơi đây chăm sóc rất tận tình. Thời gian thay băng gạc, bôi thuốc lên cácvết thương đều rất chinh chu. Khiến Lộ Tĩnh cũng phải ngạc nhiên vì sự chămsỐc này.

Vết thương trên đầu vốn chỉ là một phần trầy xước va đập, không hề tổn hạiquá nhiều.

Ngay khi khỏi, Lộ Tinh muốn trở về lại khu nhà trọ. Nhưng Mặc Kỳ Dực hoàntoàn không cho cơ hội. Cứ thế sai dặn vệ sĩ cưỡng chế đem cô trở về Biệt

Uyển.

Khuôn viên Biệt Uyển sáng đèn, nổi bật nơi trung tâm. Vốn được xây dựng góckhuất, thiên nhiên nơi đầy thuận hòa vô cùng bởi được định sản là mảnh đấtđảc địa.

Bởi đã về đêm, mọi thứ đều trong trạng thái tĩnh lặng. Lộ Tinh bước xuống xe,bóng dáng nhỏ nhân giữa đêm đen tĩnh lặng, từng đợt gió lạnh thoảng qua,khiến cô gái nhỏ hơi rụt người.

Khi này, một vài người hầu đã được bố nhiệm tập trung nơi đây. Trông thấy cô,



bọn họ liền lập tức lên tiếng.

"Mời cô đi theo tôi lên phòng ông chủ"

Ngay khi vừa hiện diện trước căn phòng, Lộ Tĩnh đã trông thấy bộ dáng quenthuộc của Hạ Tử Uyên mặc đô ngủ đang đứng trước cửa phòng.

Hạ Tử Uyên khi này liên tục đi qua lại. Khoảng thời gian dài, Mặc Kỳ Dực trở vềnhưng không hề ở lại, cứ thể rời đi khiến cô ta hoàn toàn không có một chútcơ hội để tiếp cận. Giống như thể khu biệt thự chỉ là một trạm dừng chân,người đàn ông cũng chắng hề quan tâm hay ngó ngàng đến.

Trong vô thức, Hạ Tử Uyên nhìn về hướng người hầu đi đến. Ngay khi nhận raLộ Tĩnh, bộ dạng trở nên cứng đờ. Gương mặt cô ả ngạc nhiên trước sự xuấthiện của LỘ Tĩnh chảng thể nào che giấu.

Vốn đợi Mặc kỳ Dực không được, nay lại trông thấy Lộ Tỉnh. Vì thế bộ dánghung hăng đi lại gần, tâm trạng khi này thật sự tức giận, lớn giọng lên tiếng.

"Dựa vào đâu mà một con nhỏ quê mùa như cô lại dám tiếp tục hiện diện ởđây."

Hạ Tử Uyên hung hăng nâm lấy bàn tay nhỏ, khi này trên tay vài vệt sẹo nhỏchưa lành. Lộ Tĩnh nhíu mày giật ra, trong quan niệm của cô, người trước mặtcó lễ cũng tương tự như cô là nữ nhân của Mặc Kỳ Dực.

"Ngài Mặc cho phép." Lộ Tĩnh nhàn nhạt đáp.

"Học thức không có, gia cảnh cũng không, bản thân bần hèn đến thể. Cô dựavào đâu mà nói ngài ấy cho phép."

Lộ Tĩnh không mấy quan tâm nhìn người phụ nữ trước mặt làm loạn. Chỉ có côvẫn bình lặng, không hề có động thái gì thái quá. Bất quá đều cảm thấy, tạisao lại cứ đâm đầu vào một người đàn ông như Mặc Kỳ Dực. Trong khi cômuốn thoát cũng chẩng thể.

Từ lúc biết đến người đàn ông đó, xung quanh nữ nhân nhiều như nào Lộ Tĩnhcũng đều chứng kiến qua.

Nhìn Lộ Tinh im lặng, Hạ Tử Uyên càng thêm tức giận được nước làm tới.



"Cũng chỉ vì tiền mới hiện diện ở đây. Chảng qua là một con số, tôi cũng chocô được. Điều đó có thể khiến cô cút xa khỏi ngài Mặc hay không?"

Nếu như ngay từ đầu có tiền, có lẽ Lộ Tĩnh đã trả đủ mà thoát khỏi tay Mặc KỳDực. Cô gái nhỏ trầm ngâm suy nghĩ, vài phút sau liền nói tiếp.

"Năm tỷ, cô có đủ không, số tiền lớn để trả nợ. Nếu có thể giúp tôi ri khỏi, tôicũng cảm ơn cô không hết."

Hạ Tử Uyên nhếch cao khóe môi, bộ dạng kênh kiệu, trông như thể vừa đạtđược mục đích vì đã biết được bộ mặt của cô.

"Cũng chỉ đến thế, ở bên Mặc thiếu vì tài sản, tôi nói rồi, ngay từ đầu cô cũngchỉ là loại phụ nữ bên ngài ấy vì tiền."

Lộ Tĩnh nhướng mày, cứ thế liền hỏi tiếp.

"Thế cô khác tôi, cô bên cạnh ngài Mặc vì yêu ngài ấy hay sao?"

Vì câu nói này, Hạ Tử Uyên đứng ngây ra vài giây. Dường như chính cô å, cũngchẳng tài nào mà trả lời đối với loại câu hỏi này. Thửa nhận bản thân là tiểuthư sống trong sự sung sướng, nhưng được ở bên một người cao quý như Mặc Kỳ Dực, lại là một loại ham muốn.

Nếu được bên cạnh người đàn ông đó, những người xung quanh đều ngưỡngmộ nhìn vào.

Vài giây sau, liền miễn cưỡng lên tiếng. Câu nói chẳng biết được mấy phần làthật.

"Đúng vậy, tôi ngưỡng mộ ngài ấy, cũng yêu ngài ấy"

Ngay lúc này, khu vực thang máy vang lên tiếng động. Cả hai đều theo quántinh đảo nhìn, đã trông thấy Mặc Kỳ Dực xuất hiện.
Chương trước Chương tiếp