Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
Chương 78: Không làm gì
Cô gái nhỏ nhìn Mặc Kỳ Dực, vóc dáng hung mãnh như hổ đói chỉ đợi thời cơ chớp lấy. Dường như cũng chính bản thân người đàn ông đã chịu đựng không kém. Lời nói của người trước mặt trong tâm trí Lộ Tĩnh, chẳng có mấy phần là có thể tin cậy.
Người đàn ông tiến lại một bước, Lộ Tĩnh liền lùi ra sau. Phòng tắm ban đầu đầy hơi lạnh vì không có người, chốc lát đã cảm giác nóng đến mơ hồ.
Mặc Kỳ Dực vươn tay cởi khóa kéo ở quần, Lộ Tĩnh hoảng loạn vội quay đâu lại. Người đàn ông được đà làm tới, lập tức lên tiếng, cứ mỗi một lúc càng tiến gần, như muốn nhìn con mồi dần tự rơi vào bẫy do chính hắn dựng nên. Rất nhanh, cơ thể cứng rắn đã đứng sát lại gần. Giọng nói mang đầy sự ham muốn trầm thấp vang lên, từ tính mê hoặc người ta đến lạ.
“Bật nước lên, em không bật nước, thì làm sao tôi tắm được?”
Lộ Tĩnh toàn thân vẫn chiếc váy dài, nhưng cảm giác mồ hôi cứ thế tản ra
khắp cả người. Cô không muốn xoay đầu bởi đoán được người đàn ông có ý định gì. Vội vàng tiến lại gần, bật nước lên theo lời nói của hắn.
“Giỏi lắm!”
Mặc Kỳ Dực cảm thán vang lên một câu, tầm mắt rơi trên người cô gái nhỏ.
Trên làn da trắng mịn khi này, đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Tiếng nước róc rách vang lên, cổ họng càng lúc càng khô lại. Hắn bất lực lên tiếng.
“Em không tự cởi được, có cần tôi cởi giúp hay không?”“Không cần, tôi tự làm được.
Nghe câu nói, Lộ Tĩnh lập tức hoảng hốt. Cô cũng chẳng ngu ngốc đến mức để lộ cơ thể. Cứ thế mặc kệ chiếc váy trên người, bước nhanh vào thành bồn tắm, nước dập dềnh.
Chiếc váy thấm đẫm nước, dính sát lại cơ thể nhỏ mềm mại, đâu đó một vài vết sẹo từ vụ việc lần trước vẫn hiện lên một cách mờ nhạt.
Thứ mà mang tính quyến rũ kẻ khác nhất, chính là cảm nhận cơ thể nhỏ nhắn đằng sau cái lớp váy thấm đẫm nước kia.
Váy trên người Lộ Tĩnh rối loạn bởi nhiễm nước mà ôm gọn lấy cơ thể, xương quai xanh tinh xảo đẹp đến mê người, sóng mũi cao thẳng, miệng nhỏ ánh hồng hơi hoảng mà khẽ mấp máy, đường cong mơ hồ hiện lên sau lớp vải, đôi chân trắng nõn dưới lớp nước. Bàn tay cô vẫn rất đề phòng mà giữ chặt một bên thành một bồn tắm.
Từ lúc gặp cô gái nhỏ trước mặt, Mặc Kỳ Dực cũng hiểu được bản thân chẳng thể áp dụng mấy cái ranh giới dừng lại với cô. Căn bản chính là, vượt quyền kiểm soát!
Người đàn ông tiến lại gần bên bồn tắm, bờ vai trần rộng lớn, cơ ngực rắn chắc mạnh mẽ, không phô trương nhưng tỏa lên sự nam tính đặc trưng, ngay lúc này cũng chẳng còn vật gì che chắn trên người hắn. Cơ thể ngang nhiên khỏa thân lộ liễu không biết ngại dưới đôi mắt kinh ngạc của Lộ Tĩnh.
Không nhịn được nắm lấy gương mặt nhỏ, đặt lên một nụ hôn, thoang thoảng mùi thuốc lá quen thuộc chẳng thể thiếu, càng cảm nhận mùi hương thơm ngát như đóa hoa của thiếu nữ trong lòng, càng dâng lên sự ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Đến lúc buông ra, người đàn ông đã thì thầm ma mị ngay bên tai.“Tắm không cởi áo thì làm sao mà em tắm được?”
Ánh mắt Mặc Kỳ Dực nhìn cô đầy dịu dàng, đến chính bản thân cũng chẳng thể nhận thấy rõ.
Sau câu nói, người đàn ông liền đem toàn bộ quần áo ướt nhẹp của Lộ Tĩnh cởi ra. Để lộ đầy những vết sẹo nhỏ đang trong giai đoạn lành lại. Trong lòng hắn hơi dao động khi nghĩ về việc cô đã phải chịu lấy cú đánh này. Sâu thẳm ánh mắt nghĩ về vấn đề khác, đã là người của hắn, sau này hắn sẽ không để cô phải bị thương nữa.
Người đàn ông nhìn thân thể nhỏ trong bồn, dứt khoát không ngần ngại đi vào.
Lời Mặc Kỳ Dực nói không sai.
Hắn quả thật không làm gì cô. Ngoài việc có một chút sự mân mê nơi da thịt, để trên người cô gái nhỏ đầy những dấu vết do người đàn ông này ban phát.
Lộ Tĩnh nào biết, người đàn ông này đã nhiều lần mất khống chế rất nhiều, thậm chí cố gắng kiềm nén cái suy nghĩ muốn đè cô ra, hung hăng chiếm lấy cô nơi bồn tắm, muốn cùng cô thỏa mãn thứ dục vọng kia. Nhưng hễ nhìn vào những vết sẹo, nghĩ đến sự hành hạ, lương tâm hắn lại trỗi dậy, chỉ ban phát duy nhất những vệt cắn rồi ngừng lại.
Trong cuộc đời Mặc Kỳ Dực, người đàn ông chưa bao giờ lại thấy hắn chỉ vì một nữ nhân mà đã nhường nhịn đến mức này.
Đến lúc bế ra, Lộ Tĩnh như vật nhỏ mệt mỏi nằm cuộn tròn trong tấm chăn trắng, bị người đàn ông lặng lẽ đặt trên giường.
Điện thoại vô thức vang lên, người đàn ông ngước nhìn, là số điện thoại của
lão gia Mặc, đồng thời cũng là người nuôi nấng hắn.Cũng vừa hay, Mặc Kỳ Dực nhân lúc này xử lý luôn người phụ nữ làm loạn bên ngoài.
7:00
Vừa bắt máy, giọng nói già nua của lão gia Mặc lập tức vang lên, mang đầy sự thăm dò.
“Con thấy con bé ông đưa tới, có được hay không?”
Người đàn ông nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ cuộn tròn trên giường. Ngay khi đối diện với cái nhìn chằm chằm đầy sự uy hiếp từ Mặc Kỳ Dực, cô liền trực tiếp nằm xuống xoay mặt sang hướng khác.
“Không được, trong đêm nay cháu sẽ đem người đuổi đi. Lần sau, ông đừng đem đến những kẻ vô dụng như thế nữa.
Ngay cả tên người bên ngoài, đến giờ Mặc Kỳ Dực cũng chưa rõ. Đừng nói đến việc đặt vào một ánh mắt, một khi đã không để tâm, hắn sẽ chẳng rảnh rỗi thời gian để đánh giá.
Lão gia Mặc nghe thế cảm nhận hơi thất vọng, vừa muốn lên tiếng lần nữa, đầu dây bên kia đã vọng đến tiếng của người đàn ông.
“Đêm khuya rồi, cháu nghỉ ngơi trước. Ông cũng chóng nghỉ ngơi đi.”
Cứ thế, lập tức cúp máy. Mặc Kỳ Dực liền nhắn đến số trợ lý Quang, sai dặn giải quyết người phụ nữ bên ngoài. Tránh việc tự tiện làm loạn với người của hăn.
Khi này, người đàn ông vươn tay lấy hộp thuốc. Lẳng lặng ngồi xuống bên giường, kéo lớp chăn Lộ Tĩnh đang ôm ra để lộ mảng da trắng mịn. Trong lúc còn nghi hoặc người đàn ông làm gì, cô liền cảm nhận mùi thuốc và sự thoải mái trên bả vai mình, và hầu hết những nơi đã từng bị thương.Mặc Kỳ Dực đang bôi thuốc, lực tay nhẹ nhàng chạm lên các vết thương, cũng không có động thái gì quá lố.
Khung cảnh ôn nhu hòa thuận, đến mức khiến người khác không thể ngờ. Nhưng không để Lộ Tĩnh nghĩ nhiều, người đàn ông lập tức buông xuống một câu.
“Khi nào khỏi hết thì tiếp tục phục vụ.”
Người đàn ông tiến lại một bước, Lộ Tĩnh liền lùi ra sau. Phòng tắm ban đầu đầy hơi lạnh vì không có người, chốc lát đã cảm giác nóng đến mơ hồ.
Mặc Kỳ Dực vươn tay cởi khóa kéo ở quần, Lộ Tĩnh hoảng loạn vội quay đâu lại. Người đàn ông được đà làm tới, lập tức lên tiếng, cứ mỗi một lúc càng tiến gần, như muốn nhìn con mồi dần tự rơi vào bẫy do chính hắn dựng nên. Rất nhanh, cơ thể cứng rắn đã đứng sát lại gần. Giọng nói mang đầy sự ham muốn trầm thấp vang lên, từ tính mê hoặc người ta đến lạ.
“Bật nước lên, em không bật nước, thì làm sao tôi tắm được?”
Lộ Tĩnh toàn thân vẫn chiếc váy dài, nhưng cảm giác mồ hôi cứ thế tản ra
khắp cả người. Cô không muốn xoay đầu bởi đoán được người đàn ông có ý định gì. Vội vàng tiến lại gần, bật nước lên theo lời nói của hắn.
“Giỏi lắm!”
Mặc Kỳ Dực cảm thán vang lên một câu, tầm mắt rơi trên người cô gái nhỏ.
Trên làn da trắng mịn khi này, đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Tiếng nước róc rách vang lên, cổ họng càng lúc càng khô lại. Hắn bất lực lên tiếng.
“Em không tự cởi được, có cần tôi cởi giúp hay không?”“Không cần, tôi tự làm được.
Nghe câu nói, Lộ Tĩnh lập tức hoảng hốt. Cô cũng chẳng ngu ngốc đến mức để lộ cơ thể. Cứ thế mặc kệ chiếc váy trên người, bước nhanh vào thành bồn tắm, nước dập dềnh.
Chiếc váy thấm đẫm nước, dính sát lại cơ thể nhỏ mềm mại, đâu đó một vài vết sẹo từ vụ việc lần trước vẫn hiện lên một cách mờ nhạt.
Thứ mà mang tính quyến rũ kẻ khác nhất, chính là cảm nhận cơ thể nhỏ nhắn đằng sau cái lớp váy thấm đẫm nước kia.
Váy trên người Lộ Tĩnh rối loạn bởi nhiễm nước mà ôm gọn lấy cơ thể, xương quai xanh tinh xảo đẹp đến mê người, sóng mũi cao thẳng, miệng nhỏ ánh hồng hơi hoảng mà khẽ mấp máy, đường cong mơ hồ hiện lên sau lớp vải, đôi chân trắng nõn dưới lớp nước. Bàn tay cô vẫn rất đề phòng mà giữ chặt một bên thành một bồn tắm.
Từ lúc gặp cô gái nhỏ trước mặt, Mặc Kỳ Dực cũng hiểu được bản thân chẳng thể áp dụng mấy cái ranh giới dừng lại với cô. Căn bản chính là, vượt quyền kiểm soát!
Người đàn ông tiến lại gần bên bồn tắm, bờ vai trần rộng lớn, cơ ngực rắn chắc mạnh mẽ, không phô trương nhưng tỏa lên sự nam tính đặc trưng, ngay lúc này cũng chẳng còn vật gì che chắn trên người hắn. Cơ thể ngang nhiên khỏa thân lộ liễu không biết ngại dưới đôi mắt kinh ngạc của Lộ Tĩnh.
Không nhịn được nắm lấy gương mặt nhỏ, đặt lên một nụ hôn, thoang thoảng mùi thuốc lá quen thuộc chẳng thể thiếu, càng cảm nhận mùi hương thơm ngát như đóa hoa của thiếu nữ trong lòng, càng dâng lên sự ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Đến lúc buông ra, người đàn ông đã thì thầm ma mị ngay bên tai.“Tắm không cởi áo thì làm sao mà em tắm được?”
Ánh mắt Mặc Kỳ Dực nhìn cô đầy dịu dàng, đến chính bản thân cũng chẳng thể nhận thấy rõ.
Sau câu nói, người đàn ông liền đem toàn bộ quần áo ướt nhẹp của Lộ Tĩnh cởi ra. Để lộ đầy những vết sẹo nhỏ đang trong giai đoạn lành lại. Trong lòng hắn hơi dao động khi nghĩ về việc cô đã phải chịu lấy cú đánh này. Sâu thẳm ánh mắt nghĩ về vấn đề khác, đã là người của hắn, sau này hắn sẽ không để cô phải bị thương nữa.
Người đàn ông nhìn thân thể nhỏ trong bồn, dứt khoát không ngần ngại đi vào.
Lời Mặc Kỳ Dực nói không sai.
Hắn quả thật không làm gì cô. Ngoài việc có một chút sự mân mê nơi da thịt, để trên người cô gái nhỏ đầy những dấu vết do người đàn ông này ban phát.
Lộ Tĩnh nào biết, người đàn ông này đã nhiều lần mất khống chế rất nhiều, thậm chí cố gắng kiềm nén cái suy nghĩ muốn đè cô ra, hung hăng chiếm lấy cô nơi bồn tắm, muốn cùng cô thỏa mãn thứ dục vọng kia. Nhưng hễ nhìn vào những vết sẹo, nghĩ đến sự hành hạ, lương tâm hắn lại trỗi dậy, chỉ ban phát duy nhất những vệt cắn rồi ngừng lại.
Trong cuộc đời Mặc Kỳ Dực, người đàn ông chưa bao giờ lại thấy hắn chỉ vì một nữ nhân mà đã nhường nhịn đến mức này.
Đến lúc bế ra, Lộ Tĩnh như vật nhỏ mệt mỏi nằm cuộn tròn trong tấm chăn trắng, bị người đàn ông lặng lẽ đặt trên giường.
Điện thoại vô thức vang lên, người đàn ông ngước nhìn, là số điện thoại của
lão gia Mặc, đồng thời cũng là người nuôi nấng hắn.Cũng vừa hay, Mặc Kỳ Dực nhân lúc này xử lý luôn người phụ nữ làm loạn bên ngoài.
7:00
Vừa bắt máy, giọng nói già nua của lão gia Mặc lập tức vang lên, mang đầy sự thăm dò.
“Con thấy con bé ông đưa tới, có được hay không?”
Người đàn ông nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ cuộn tròn trên giường. Ngay khi đối diện với cái nhìn chằm chằm đầy sự uy hiếp từ Mặc Kỳ Dực, cô liền trực tiếp nằm xuống xoay mặt sang hướng khác.
“Không được, trong đêm nay cháu sẽ đem người đuổi đi. Lần sau, ông đừng đem đến những kẻ vô dụng như thế nữa.
Ngay cả tên người bên ngoài, đến giờ Mặc Kỳ Dực cũng chưa rõ. Đừng nói đến việc đặt vào một ánh mắt, một khi đã không để tâm, hắn sẽ chẳng rảnh rỗi thời gian để đánh giá.
Lão gia Mặc nghe thế cảm nhận hơi thất vọng, vừa muốn lên tiếng lần nữa, đầu dây bên kia đã vọng đến tiếng của người đàn ông.
“Đêm khuya rồi, cháu nghỉ ngơi trước. Ông cũng chóng nghỉ ngơi đi.”
Cứ thế, lập tức cúp máy. Mặc Kỳ Dực liền nhắn đến số trợ lý Quang, sai dặn giải quyết người phụ nữ bên ngoài. Tránh việc tự tiện làm loạn với người của hăn.
Khi này, người đàn ông vươn tay lấy hộp thuốc. Lẳng lặng ngồi xuống bên giường, kéo lớp chăn Lộ Tĩnh đang ôm ra để lộ mảng da trắng mịn. Trong lúc còn nghi hoặc người đàn ông làm gì, cô liền cảm nhận mùi thuốc và sự thoải mái trên bả vai mình, và hầu hết những nơi đã từng bị thương.Mặc Kỳ Dực đang bôi thuốc, lực tay nhẹ nhàng chạm lên các vết thương, cũng không có động thái gì quá lố.
Khung cảnh ôn nhu hòa thuận, đến mức khiến người khác không thể ngờ. Nhưng không để Lộ Tĩnh nghĩ nhiều, người đàn ông lập tức buông xuống một câu.
“Khi nào khỏi hết thì tiếp tục phục vụ.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương