Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 81



Sự xuất hiện đột ngột của Mặc Kỳ Dực hôm nay quá lạ lẫm, khiến Lộ Tĩnh không tránh khỏi sự ngạc nhiên.

Người đàn ông cảm nhận sự mềm mại của cô gái nhỏ trong lòng, một chút cũng không muốn cô rời đi. Bỗng chốc cảm thấy cái lời nói ngu ngốc của hắn dành cho cô cách đây vài ngày, chỉ cần làm hắn thoải mái sẽ buông tha một tuần. Nhưng căn bản, cái gì đến từ cô hắn cũng đều thoải mái. Muốn làm khó cô, kết quả lại tự làm khó chính bản thân mình

Khi người đàn ông rời đi, Lộ Tĩnh chỉ dám lén lút quay người trở về như làm việc xấu. Cửa phòng nơi đây tối om, căn phòng của cha Lộ vẫn đóng chặt, ông đã ngủ say từ rất lâu rồi.

Toàn bộ lời của Mặc Kỳ Dực nói đêm đó, ngày hôm sau Lộ Tĩnh đều ghi nhớ rất rõ.

Những gì từ người đàn ông đưa đến, toàn bộ khi nào cũng đều là những thứ cần thiết và có lợi với cô, không hề có lý do gì để từ chối, ngoại trừ cái vấn đề bản thân là người của hắn.

Vốn công việc của cha Lộ hiện tại chỉ là phụ quán ăn, cô biết ông chỉ quan tâm những đồng tiền đến từ mồ hôi công sức. Thậm chí cũng từ những đồng tiền này, đã nuôi lớn cô trở thành người như hiện tại. Với những gì ông làm, Lộ Tĩnh càng không muốn ông phải chịu quá nhiều thứ.

Hôm sau, Lộ Tĩnh đã thức dậy từ rất sớm. Bởi cha Lộ sáu giờ là phải có mặt nơi khu vực bán hàng, cô nhân cơ hội này liền tiến đến, cả một bàn ăn sáng đơn giản đã được chuẩn bị sẵn.

Vừa ăn, Lộ Tĩnh vừa tiến đến hỏi công việc của ông hiện tại.

“Cha có thể xin nghỉ làm ở chỗ hiện tại được không? Khu công ty Thành Công Sá. thành phố đang tuyển bảo vệ, mức lương cao hơn ở chỗ cha rất nhiều.

Lộ Minh đang gắp lấy một miếng trứng, nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu.

“Cha thấy chỗ này làm vẫn tốt hơn. Những khu công ty đó, không phải người như cha có thể làm, nếu có xét tuyển thì cho dù là bảo vệ cũng phải có tối thiểu bằng cấp đại học.



Chưa từ bỏ, Lộ Tĩnh tiếp tục nói.

“Cha cứ thử được không, hôm qua con đã đến xem xét thử hỏi rồi. Quy trình tuyển người không hề gắt gao.”

Vừa nói, Lộ Tĩnh liền tiến lại gần gắp một miếng thịt vào bát ông, gương mặt ủ rũ trông thấy.

“Chỗ ở cha làm hiện tại, sáng đi sớm tối về khuya, cha vừa khỏi bệnh không lâu, con không muốn chỉ vì đi làm mà khiến sức của cha lại càng ngày yếu hơn.

Cha Lộ nghe đến đây, cuối cùng cũng buông đôi đũa, nhìn đứa con gái ngày nào ông tự tay nuôi lớn, không muốn cô buồn, sau cùng cũng chấp thuận yêu câu.

“Được, lát nữa cha sẽ đến nơi đó xin việc.

Không ngoài dự đoán, ngay khi cha Lộ xin việc, lời mời cứ thế được chấp thuận.

...

Sau sự việc đêm đó, khi Hạ Tử Uyên bị đuổi đi, khu biệt thự rơi vào trạng thái bình lặng vốn có. Cũng chẳng hề có ai lần nữa trông thấy bóng dáng làm loạn vi có của những người phụ nữ tự cho mình là nhất.

Có lẽ người hầu nơi đây, sớm đã nhìn đến quen. Nên khi không trông thấy, cũng tự hiểu lại một người nữa bị đuổi.



Tương đồng với khu vực Biệt Uyển, thì khu vực Ngự Uyển cũng được xây dựng

ở vị trí thuận hòa, nơi đây từ lâu đã được định sẵn là khu đất vàng, được dòng họ Mặc thu mua mà gầy dựng nên. Ý nghĩa không chỉ đơn giản là một khu đất, còn là nơi yên tĩnh để tận hưởng sự cuộc sống nhàn nhã.

Thời điểm này, lão gia họ Mặc là Mặc Kiên Trực đang ngồi trên bàn, thực hiện đánh ván cờ cùng với quản gia Lưu, đồng thời cũng là người đi theo lão gia Mặc rất lâu, gần như là vào sinh ra tử.

Ván cờ khó nhằn, bước đi của những quân cờ đều trong nằm trong sự suy tính sâu xa của hai người trước đó. Nhưng căn bản thứ gì cũng đều có thể lật ngửa, cho dù là đến những phút cuối cùng.

Mặc Kiên Trực vốn chơi để giải tỏa, bởi sau cuộc gọi của Mặc Kỳ Dực bảo không hài lòng về người phụ nữ kia, ông sớm muộn cũng biết người sẽ bị đuổi đi.

Bỗng chốc ông cảm thấy lo cho gia hỏa nhà họ Mặc.

Mặc dù đang chơi ván cờ, nhưng tâm trí ông hơi lơ đãng, từng bước đi tuy thận trọng, nhưng cuối cùng cũng không thể cản được bước công phá của người trước mắt. Quản gia Lưu khẽ cười, bắt đầu nhấp ly trà.

“Chiếu tướng, ngài lại thua rồi.”

“Vẫn do cách đánh của cậu hay!”

Lão gia Mặc bất lực lên tiếng, nhìn quân cờ của mình bị quản gia Lưu cầm lấy.“Không, đều do ngài đang không tập trung”

Mặc Kiên Trực buông quân cờ xuống, từ nãy đến giờ chỉ hai ván cờ, nhưng thời gian đã hơn ba tiếng liền, hai trận cũng đều thua cả hai. Ông thở dài một hơi, tâm trạng não nề của người đầy tâm trạng.
Chương trước Chương tiếp