Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 85: Nghĩ cũng đừng nghĩ



Mặc Kỳ Dực nói như vậy, nhưng Lộ Tĩnh vẫn không hiểu được điều hắn suy

nghĩ. Cô biết được một điều rằng, có thể sử dụng việc này để không phải phục vụ đêm nay.

“Ngài bệnh rồi”

"Ừ."

Người đàn ông nhàn nhạt đáp lời, vươn tay, muốn tiếp tục ôm, hắn chỉ biết hiện tại rất khó chịu, hắn muốn ôm cô trong lòng.

Lộ Tĩnh chịu cái ôm, cơ thể nóng rực đè nặng lên. Cô không hiểu, hắn hiện tại đã mệt như thế, vẫn có thể tiếp tục sử dụng rượu và thuốc lá. Hơn thế chiếc áo sơ mi cùng áo vest bên cạnh, cũng đủ để cô biết người đàn ông vừa mới kết thúc công việc trở về.

“Cơ thể ngài rất nóng, lại nồng mùi rượu và thuốc lá, có thể buông tôi ra không?”

Sau cùng không thể chịu được cái ôm, Lộ Tĩnh nhỏ giọng lên tiếng, cô cũng không muốn chọc cho người đàn ông này tức giận. Nhưng đối diện với cái ôm này, cô cảm tưởng như thể đã sắp lây bệnh từ hắn đến nơi.

Mặc Kỳ Dực nghe câu nói này, sâu thẳm trong lòng sự thất vọng dâng lên. Suy cho cùng, cũng chỉ có hắn muốn cô. Hắn hơi buông lỏng, nhìn gương mặt nhỏ trong lòng.

“Em chê tôi?”

Lộ Tĩnh ngước nhìn. Bỗng chốc bàn tay nhỏ bị hắn bắt lấy, trực tiếp bắt ép áp bàn tay cô đặt lên trán hắn. Trông hành động này khiến cô khó hiểu nhưng ON không phản kháng. Từng ngón tay mong manh hơi lạnh cũng khẽ vuốt vầng trán của người đàn ông, nhỏ giọng lên tiếng.“Ngài ệnh rồi, ngài cần uống thuốc.

Nghe đến chữ uống thuốc từ Lộ Tĩnh, Mặc Kỳ Dực mới hài lòng buông ra. Xem ra cô không quá vô tâm như hắn nghĩ.

Khi này Lộ Tĩnh đứng lên, gương mặt nhiễm một tầng hồng nhạt sau cái ôm cưỡng ép của hắn.



“Thuốc ngài để ở đâu.

“Trong hộp sơ cứu, trên chiếc tủ kính.”

Lộ Tĩnh đứng dậy, đi thẳng về hướng đó lấy ra hộp thuốc. Cẩn trọng nhìn tên nhãn thuốc. Phần lớn những hộp thuốc trong đây đều là thuốc ứng phó tạm thời, công dụng cũng tương đối ổn.

Mặc Kỳ Dực nhìn về hướng cô gái nhỏ, rất nhanh đã quay trở lại với một ly nước lọc cùng viên thuốc trên tay. Cô đưa đến, người đàn ông tự hiểu chuyện mà uống lấy.

“Ngài nghỉ ngơi đi.”

Người đàn ông nằm xuống, muốn cố chấp ôm cô ngủ trong lòng. Cho dù hiện tại hắn bị bệnh, Lộ Tĩnh không muốn nhưng hắn cũng có thể cưỡng ép khiến cô nằm xuống bên cạnh.

Nhưng chỉ vài giây sau, Lộ Tĩnh lập tức ngồi xuống bên cạnh.

“Ngài ngủ đi, tôi sẽ canh chừng ngài nửa đêm nếu có sốt cao.”

Mặc Kỳ Dực nhíu mày, khóe môi trong vô thức hơi nhếch lên. Suy nghĩ ban đầu liền bị vứt bỏ, trực tiếp nằm, nhưng vẫn ngang ngược nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Lộ Tĩnh không buông ra. Khiến cô phải ngồi nơi đầu giường, ngay bên cạnh hắn.

Bàn tay Mặc Kỳ Dực rất lớn, còn thô ráp chai sần, trái lại bàn tay Lộ Tĩnh lại nhỏ nhắn, tuy có chai sần nhưng vẫn có độ mềm mại nhất định của người con gái. Bàn tay người đàn ông đè áp, hơi nóng từ tay truyền sang khiến cô cũng cảm nhận rõ cơn bệnh này.

Trông người đàn ông này thường ngày kiêu ngạo đã quen, nên khi trong bộ dáng mệt mỏi như thế, Lộ Tĩnh cũng thể không thích nghi.

Màn đêm buông xuống.

Trăng treo vằng vặc bên ngoài. Mới hôm qua một trận mưa lớn như muốn gột rửa, hôm nay đã là một ngày trăng thanh gió mát.

Vạn vật đều chìm trong sự yên tĩnh.



Ngày hôm sau.

Ánh sáng mặt trời rọi vào, mang theo nhiệt độ ấm áp vừa vặn chiếu lên hai thân hình đẹp như tranh vẽ. Người đàn ông ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, tựa hồ muốn che lấp đi người con gái bởi sự to lớn cường tráng, mái tóc ngắn bù xù vùi vào hõm cổ nhỏ. Lực tay vừa đủ đặt ngang eo nhỏ nhẹ nhàng, thoáng qua còn thấy sự nâng niu.

Khi Lộ Tĩnh tỉnh lại, đã chợt nhận ra bản thân đang nằm trên giường, vừa đảo người liền cảm nhận được sự ấm áp từ người bên cạnh, bàn tay ôm chặt cô không hề buông, cũng không còn sự nóng rực như tối qua.

Mặc Kỳ Dực hiện tại không mặc áo, chỉ còn lấy cơ thể da thịt lồ lộ chạm vào cô, người đàn ông vùi đầu vào mái tóc, tham lam ngửi lấy mùi hương. Chiếc quần dài chưa hề cởi, không vượt quá vi phạm.“Tỉnh rồi?”

Giọng nói lười biếng vang lên, làn môi người đàn ông vẫn cứ vùi vào hõm cổ nhỏ, thoáng còn cắn nhẹ, mân mê da thịt mềm mại khiến Lộ Tĩnh cảm thấy bất an.

“Công sức đêm qua em chăm tôi bệnh rất tốt, có muốn được thưởng hay không?”

“Thưởng?”

Lộ Tĩnh nghi hoặc hỏi, người đàn ông liền đáp lời.

“Ừ, bất kì điều gì, tôi cũng đều có thể đáp ứng.”

Hiện giờ Lộ Tĩnh còn muốn gì, ngoài việc muốn thoát khỏi người đàn ông này cơ chứ? Nhưng nếu nói ra câu này, không biết liệu có chọc tức hắn hay không.

“Ngài chắc là bất kì điều gì không?”

Người đàn ông nhướng mày, lập tức đảo tư thế, hai tay chống xuống giường, cứ thế nhìn cô gái nhỏ từ trên. Dường như, hắn biết được cô nghĩ gì.

“Muốn rời đi, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi cho em lựa chọn, đừng nhắc đến những thứ không có khả năng nếu như em đã biết đáp án.”
Chương trước Chương tiếp